Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 22: Xin lỗi




Nửa đêm, Đổng Toàn đang ngủ trên sofa phía ngoài thì bị tiếng động trong phòng ngủ truyền ra ngoài làm giật mình tỉnh giấc. Anh móc điện thoại ra xem giờ, hai giờ năm mươi lăm. Bên trong vọng ra âm thanh sột soạt đứt quãng liên tục không ngừng lại. Anh có chút lo lắng, cuối cùng khoác áo đứng lên, gõ gõ cửa, thấp giọng hỏi: “Cậu Tạ, cậu chưa ngủ sao? Còn đau đầu không? Có cần đi bệnh viện không?”

Tạ Đắc mở cửa, day day huyệt thái dương nói: “Tôi ngủ không được.” cậu vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, chiếc áo khoác nhăn nhúm dán vào người, gỡ hai cúc áo ngay cổ áo sơ mi, cà vạt vẫn còn trên cổ, tay áo xắn đến khuỷu tay, rõ ràng cậu vẫn chưa ngủ.

Đổng Toàn khuyên nhủ: “Cậu Tạ, cậu cả ngày cả đêm không ngủ là không được đâu.”

Cậu ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên, bộ dáng rất lo âu, không giống như đang phiền não công việc làm ăn, sự lo lắng dường như mang theo một loại hoảng sợ. Cậu thử nói chuyện với Đổng Toàn để giảm bớt tâm trạng căng thẳng bất an trong lòng, “Đổng Toàn, có lúc tôi rất muốn hóa thành một cơn gió, chết là hết, dù sao sống cũng không thể yêu.”

Đổng Toàn đã bị cú sốc rất lớn, ngơ ngác nhìn cậu.

Cậu đã nhận ra, vội nói: “Anh yên tâm, tôi chỉ tùy tiện nói thôi. Con người phải kiên cường lạc quan, trong đời cũng không thể tránh khỏi ý niệm muốn chết vài lần. Tôi có chết cũng sẽ không chết vào lúc này, nếu không người khác tưởng Tạ Đắc này đến bước đường cùng, phải tự sát.”

Đổng Toàn không biết nên an ủi cậu như thế nào, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cuối cùng cười cười nói nhỏ: “Cậu Tạ, ngày mai cô Tân về Thượng Lâm rồi.”

Cả người cậu cứng đờ, mà lại điềm nhiên như không: “Phải không?”

“Lúc cô Tân đi, tôi thấy cô ấy không khỏe, sắc mặt tái xanh, hay là bị bệnh?”

“Ừ.” Trên mặt Tạ Đắc không có bất kỳ một biểu cảm nào.

Đổng Toàn thấy cậu trả lời lạnh nhạt như vậy, tỏ vẻ không muốn nói nhiều, đành phải thức thời câm miệng, “Cậu Tạ, tôi ra ngoài đây, cậu đi ngủ sớm một chút.” rồi khép cửa rời khỏi.

Tân Ý Điền bị đói nên tỉnh dậy. Buổi tối từ lúc ở chỗ Tạ Đắc về, thì tạm thời qua cơn đói cũng không có hứng ăn, lại thêm đi đường dài mệt mỏi, tắm cũng chẳng tắm liền nằm sấp trên sofa ngủ lúc nào không hay. Đã thỏa mãn con ma ngủ, thì con ma đói lại tìm tới. Cô vốn định nhịn đến khi trời sáng mới tính tiếp, vậy mà càng thế này càng ngủ không được, trong bụng dường như có một con chim, luôn luôn kêu rột rột.

Cô khe khẽ bò dậy, vén màn cửa sổ nhìn thử bên ngoài. Bên ngoài cái gì cũng không thấy, trời đất tối đen như mực. Bốn giờ rưỡi sáng, im ắng hoàn toàn, chỉ có con thằn lằn trên tường kêu tách tách, nghe vô cùng rõ ràng.

Cô nhớ bên ngoài khu phố có của hàng tiện lợi 24 giờ. Cô không muốn đánh thức Đường Dịch, cầm ví tiền và chìa khóa, rón ra rón rén ra cửa. Đêm lạnh như nước, trên đường không có một ai, đèn đường cao vót kéo bóng cô vừa mảnh vừa dài, vừa yên tĩnh vừa cô độc.

Ra khỏi khu phố, cô băng qua đường, hướng cửa hàng tiện lợi chạy tới. Lúc ra khỏi cửa hàng thì tay trái cầm một ổ bánh mì to, tay phải cầm một chai nước, vừa đi vừa ăn.

Đèn của chiếc xe đậu ven đường chợt sáng lên, như một thanh gươm, đem đêm tối chém thành hai nửa. Cô vội lấy tay che mắt, mọi thứ trước mắt bị bao phủ trong ánh sáng cường độ lớn của ngọn đèn, không nhìn thấy được gì.

Cửa xe đẩy ra, một ngườihướng cô đi tới.

Người đó tiến lại gần, cô mới nhìn rõ là Tạ Đắc, lấy làm kinh hãi.

“Buổi tối em chưa ăn sao?” Giọng cậu nghe rất bình tĩnh ấm áp, hoàn toàn không giống sự kích động căm phẫn của mấy giờ trước đây.

“Ừ, quên ăn. Anh tới làm gì?” Sắc mặt Tân Ý Điền có chút không hài lòng.

Cậu không nói, hai mắt thẳng tắp đăm đắm nhìn cô, giống như cô sẽ biến mất trước mắt mình bất cứ lúc nào. Cậu cố gắng hít ngửi mùi hương cô trong gió thoảng qua đây, a, đó là mùi hương như một loại thuốc an thần làm cho người ta yên tâm. Cậu muốn cô ở bên cậu, mọi nơi mọi lúc chỉ cần đụng tay là chạm được cô. Giờ này khắc này, cậu là như vậy cần cô.

Cậu quyết định không giấu diếm bất cứ gì nữa, cũng không quanh co lòng vòng, cũng không mẫn cảm đố kị, vứt bỏ lòng tự tôn chân thành nói: “Anh đến tìm em. Anh ngủ không được, anh rất hối hận buổi tối đã nói những lời đó.”

Tân Ý Điền dừng uống nước, đôi mắt nhìn cậu, nét mặt thay đổi trong tích tắc, cuối cùng thở dài, hỏi: “Tiếp đi?” Cách nói của cô nghe ra rất thờ ơ.

“Anh không muốn em đi, anh không muốn em rời xa anh, anh không có cách nào để không yêu em.”

Cô quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Nhưng anh cho rằng tôi không yêu anh.”

“Đó là bởi vì đố kị che mờ tâm trí. Anh biết là em yêu anh!”

Tân Ý Điền không nói lời nào.

Cậu khẽ thở dài, nhìn cô cau mày nói “Một triệu năm trăm ngàn, số tiền nhiều như vậy không giống như em có thể có được.”

“Anh đừng có xem thường tôi.” Cô hừ một tiếng, “Tính ra thì phải cảm ơn anh. Nếu không phải vì anh tôi cũng sẽ không muốn xuất ngoại, không xuất ngoại thì sẽ không đem cổ phiếu quỹ đi bán, nếu như không bán đợi đến giờ này, đừng nói một triệu năm trăm ngàn, năm trăm ngàn cũng không có.”

“Vậy em muốn cám ơn anh thế nào? Lấy thân báo đáp có được hay không?” Tạ Đắc muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng bị cô nghiêng mình tránh được.

“Tôi không cần –” Cô kiêu ngạo hất mặt, chẳng thèm nhìn.

Tạ Đắc ảo não không ngớt, vươn tay vừa vặn ôm lấy cô, ôm đến nỗi cô hầu như không thở nổi. Tân Ý Điền ngay từ đầu không muốn, thế nhưng Tạ Đắc tăng thêm lực, cô dần thôi không giãy dụa nữa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ lúc họ chia tay đến giờ, cô cảm thấy mọi khí lực sức sống đều như cạn kiệt, hốt hoảng cho rằng đã đến giới hạn cuối cùng.

Vậy thì hãy để cho họ ôm chặt lấy nhau đi! Bốn rưỡi sáng, trên đường không một bóng người, nhân lúc trước khi chưa đến giới hạn cuối cùng, buông bỏ hết những thứ gọi là rụt rè, tự tôn. Loại trừ tất cả mọi cản trở, hãy yêu tận tình đi!

Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, còn có gì quan trọng hơn điều này?

Thời gian giữa hai người như ngừng trôi, trong trời đất chỉ còn lại có hai người u mê không giác ngộ. Tạ Đắc thì thầm vào tai cô: “Tân Ý Điền, xin lỗi — “

Tân Ý Điền tức giận nói: “Xin lỗi cái gì? Anh nói rõ ràng.”

“Tất cả.”

“Hey, anh bớt rắc rối đi. Em còn chưa tính sổ với anh đó!” Tuy miệng cô nói lời uy hiếp, nhưng ý cười không kìm được lan trên gương mặt.

“Vậy dùng thời gian cả đời để tính dần, được không?”

Cô chợt liều lĩnh nói một câu, “Tại sao em phải đồng ý chứ?”

Tạ Đắc hơi kinh ngạc, nhớ lại những tổn thương mình đã gây ra cho cô, chậm rãi buông cô ra, trên mặt hiện ra nét đau thương. Tân Ý Điền vốn định trêu cợt anh thêm, nhưng không đành lòng thấy anh thất vọng như vậy, hai tay vòng quanh thắt lưng anh, dúi đầu vào ngực anh, khẽ nói: “Bởi vì em yêu anh.”

“Thật không?” Nét mặt anh rất xúc động, không ngờ cô vào lúc này đây lại nói ra lời yêu anh, cảm giác như bị ảo thính, vẫn không thể tin được hỏi: “Yêu anh hơn anh ấy?”

Tân Ý Điền bất đắc dĩ cực kỳ, thở dài nói: “Em nói rồi, em chỉ thầm mến anh ấy. Anh có ghen thì cũng phải nói đạo lý chứ.”

Anh dè dặt hỏi: “Nhưng, nếu như anh ấy cũng thích em?”

“Anh đừng có phiền được không? Được rồi, chúng ta dùng cách thức logic toán học để suy luận một chút, xem thử kết quả ra sao. Đầu tiên, giả thiết của anh về vấn đề này được thành lập, như vậy bất luận là em chủ động ở bên anh ấy hay là anh thì em cũng nhớ anh ấy, bởi vì anh ấy không tồn tại, do đó kết quả tất nhiên là sai. Cho nên vấn đề căn bản không được thành lập. Anh hiểu em nói cái gì không hả?”

“Nghe ra hình như anh hơi lo bò trắng răng.” Anh rốt cục thoải mái. Vấn đề này, ngay từ lúc bắt đầu không cần thiết phải so sánh. Người đang sống và người đã chết sao có thể đánh đồng?

“Anh vốn là vậy. Suốt ngày nghĩ ngợi lung tung gì đâu không!”

Tạ Đắc nâng gương mặt cô khẽ vuốt ve, thở dài nói: “Anh vốn cho rằng chia tay em, anh chỉ trở về những ngày tháng không có em, không có gì là không thể, nhưng sau đó phát hiện không phải vậy. Có được rồi mất đi, mãi mãi không thể quay về lúc trước. Nếu như chúng ta chưa từng bên nhau, anh sẽ không biết đó là chuyện tuyệt vời nhất trên thế gian này. Sự ra đi của em, anh cũng sẽ không chịu được đau khổ.”

Tân Ý Điền nghe được lời anh nói hai mắt hơi ươn ướt, hít hít mũi: “Sở dĩ em muốn xuất ngoại, là bởi vì muốn nhanh chóng quên anh đi. Mỗi một chuyện có liên quan đến anh đều khiến em cảm thấy đau khổ. Nhưng đến khi phải thực sự ra đi mới phát hiện, kỳ thực lòng em không muốn đi một chút nào, em một mực lừa mình dối người. Dù cho chúng ta chia tay rồi, chỉ cần em ở trong nước, em còn có cơ hội thấy được anh, luôn nghe được tin tức của anh, cho dù chúng ta một câu cũng chẳng nói, điều đó so với việc hoàn toàn mất đi tin tức của anh vẫn tốt hơn. Em đã từng ảo tưởng các trường hợp tình cờ gặp anh sau đó sát vai nhau mà qua. Cho dù như vậy, em cũng nguyện ý ở lại. Tất nhiên, sau đó vì không có tiền nên đi không được cũng là một lý do lớn.” Cô cúi đầu tự giễu mình.

Mãi đến lúc này đầu óc Tạ Đắc mới biến chuyển, thì ra Tân Ý Điền yêu anh sâu đậm như vậy!

Hai người trán tựa trán hồi lâu không nói lời nào. Qua một lúc, anh cố ý hết nhìn đông tới nhìn tây, lớn tiếng nói: “Còn chi phiếu? Ở đâu? Anh phải nhanh chóng đi giấu nó. Buổi tối nói nhiều lời không hay như vậy, anh rất sợ em tức giận một mạch đi luôn.”

Hai tay cô che mặt, xấu hổ không ngớt, cười nói: “Mấy lời em nói mua vé máy bay vẫn còn kịp đều là tức lên mới nói. Mọi người đều biết em phải xuất ngoại, đột nhiên lại không đi, em đã đủ xấu hổ rồi. Chuyện này nếu như mà bị biết — haiz, em thực sự không còn mặt mũi nào!”

Hai người nhìn nhau cười.

Tạ Đắc nắm chặt tay cô để bên môi, nhắm mắt lại nói mơ màng: “Anh có cảm giác như sống sót sau tai nạn. Trong khoảnh khắc quyết định chia tay, em không biết anh đau khổ biết bao, linh hồn như thoát khỏi thân xác, không hề có một cảm giác nào. Những ngày chia tay càng làm anh đau khổ hơn, không ngủ được một giấc an ổn. Anh không lúc nào không nhớ đến em. Anh vô cùng hối hận, hối hận đến lục phủ ngũ tạng đều đau, nhưng những việc xảy ra sau này làm anh không có cách đi tìm em.”

“Vậy anh mau mau về khách sạn ngủ đi.” Tân Ý Điền nhìn anh đau lòng nói, “Anh biết tình trạng sức khỏe bây giờ của anh làm người ta lo biết bao nhiêu không?”

“Anh mệt quá, lái xe không nổi, chắc trong xe ngủ một lát. Em ở bên anh, đừng đi, được không?” Tạ Đắc vươn tay phải, nắm chặt tay trái cô.

Cô gật đầu, “Được, anh ngủ đi. Trời sắp sáng rồi, em ăn no rồi, cũng muốn chợp mắt một lúc.”

Hai người ngồi vào trong xe hạ lưng ghế thấp xuống, hai tay giao nhau, vô cùng mệt mỏi nhưng an tâm mà ngủ.

Tân Ý Điền mắc chứng sợ ánh sáng khi ngủ, bởi vậy khi ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi vào trong xe, cô tỉnh rất nhanh. Tạ Đắc còn đang ngủ say, vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đều — dường như anh rất lâu rồi không có giấc ngủ an ổn như vậy. Trong lúc ngủ anh vẫn đang nắm tay cô, Tân Ý Điền muốn rút ra nhưng không được. Cô dùng tay phải khẽ nâng tay trái anh– đột nhiên cổ tay bị nắm lại.

Tạ Đắc mở mắt, đem hai tay cô để trước ngực mình, ngắt mũi cô, giọng nói khi mới tỉnh đặc biệt khàn, cười nói: “Làm gì?”

“Em muốn coi giờ.”

Anh giơ tay trái, xem đồng hồ, “Tám giờ hai mươi.”

Tân Ý Điền vội nhổm dậy, “Đã trễ thế này? Em phải ra ga xe lửa.”

Anh có chút thất vọng, “Em còn muốn đi sao?”

“Đương nhiên, vé xe lửa đã sớm mua rồi. Em phải nhanh chóng kiếm việc làm để nuôi mình chứ. Anh cũng phải đi làm mà.”

Tạ Đắc thở dài, “Aiz, thực sự là người đang giang hồ, thân bất do kỷ. Anh tiễn em ra ga xe lửa.”

Khi quay về nơi ở rửa mặt, Đường Dịch đã đi làm rồi. Lúc cô dậy thì không thấy Tân Ý Điền, đoán rằng tâm trạng cô không tốt, chắc là ra ngoài hít thở không khí trong lành rồi. Vốn định gọi điện thoại cho cô, lại thấy di động cô trên bàn trà, bởi vậy để lại tờ giấy, nói cô phải đi làm, Tân Ý điện cứ tự nhiên đi. Tân Ý Điền vội gửi cô một tin nhắn, nói sáng nay cô đi xe lửa về Thượng Lâm, cảm ơn Đường Dịch cho ở lại và tiếp đãi, chìa khóa nhà đặt trên bàn trà.

Trên đường cô hỏi Tạ Đắc: “Tối hôm qua anh đến đây lúc nào? Có phải em mà không ra ngoài, anh vẫn đợi đến trời sáng sao?”

“Anh vốn định thế. Lúc đó lòng anh rất loạn, không biết khi gặp em thì phải nói gì, thà rằng ngồi trong xe chờ một đêm, cũng không muốn nói qua điện thoại. Ai biết em đói ngủ không được, chạy ra ngoài mua đồ ăn. Em nói xem chúng ta có phải có tâm linh tương thông không?”

Tân Ý Điền trầm ngâm rồi nói: “Em cũng thấy thật lạ, em trước giờ chưa từng ngủ đến nửa đêm rồi chạy ra ngoài mua đồ ăn, lại còn vào lúc bốn rưỡi sáng nữa chứ, nói không chừng trong tiềm thức của em cảm giác được anh đến, chỉ là bản thân em không biết. Loại cảm giác này kỳ diệu thiệt nha!”

Tạ Đắc chỉa ngón trỏ phải vào giữa trán cô, cười nói: “Cái này gọi là ‘Trái tim cùng chung nhịp đập’.”

“Còn thần bí hơn ‘Trái tim cùng chung nhịp đập’, sao anh không đi thẳng lên lầu tìm em luôn đi?”

Anh xấu hổ cười, “Anh chỉ biết Đường Dịch ở khu phố này, không biết cô ấy ở tầng mấy, đành phải ngồi gốc cây há miệng chờ sung thôi.”

“Ha, thì ra là thế!” Tân Ý Điền khẽ đấm một phát vào người anh.

Tân Ý Điền quay về Thượng Lâm tìm việc, phỏng vấn vài lần cũng không được. Mấy công ty tư nhỏ không chính quy, mặc dù không bị những cơn giận vô cớ của sếp, cũng phải nhìn sắc mặt đám người họ hàng của sếp mà sống; công ty nước ngoài sai phụ nữ như đàn ông, sai đàn ông như thú vật, cơ thể ăn không tiêu; doanh nghiệp nhà nước ít nhiều phải dựa vào quan hệ, hơn nữa cũng không có chỗ cho cô dụng võ. Cứ như vậy cao không được thấp cũng không xong cứ thế kéo dài, tiến thoái lưỡng nan, cô rất sốt ruột. Cô thậm chí hay là về công ty mô giới trước đây, chỉ là nhất thời không dám vác mặt đi thôi.

Ngay lúc cô đang rầu rĩ, Thẩm Quân An đến tìm cô, hỏi cô có muốn hợp tác mở nhà hàng không.”Tôi có một người quen, mở một nhà hàng, buôn bán cũng không tệ lắm. Giờ cả nhà họ mua nhà ở Thượng Hải, muốn sang lại quán. Tôi muốn làm cái gì đó, đỡ phải bị người ta nói ỷ lại nhà mẹ đẻ ăn không ngồi rồi, do là tiền trong tay không đủ, cô muốn hợp tác không? Làm công cho người khác không bằng tự mình làm, cô nói đúng không?”

Tân Ý Điền trầm ngâm không nói lời nào.

“Xung quanh nhà hàng này đều là cơ quan chính phủ, văn phòng cao cấp, đoạn đường tốt, không cần thuê nhân viên phục vụ và đầu bếp, đều là những người cũ luôn. Bởi vì là người một nhà, giá cả rất hợp lý, thậm chí có thể nói rất hời.”

“Nếu như làm, một năm bao nhiêu tiền?”

“Chỉ cần ba trăm tám chục ngàn. Mới khai trương tu sửa lại một chút, một người nhiều lắm chỉ hai trăm mấy chục ngàn. Hai người hợp tác, kiếm được tiền nhiều hơn, hơn hẳn làm công cho người ta.”

Tân Ý Điền bắt đầu xiêu lòng nhưng cuối cùng lắc đầu, “Thôi đi, cô kiếm người khác đi. Tôi vốn lười nhác, lại thiếu khôn khéo, không làm nổi đâu, tự mình làm chủ chắc chắc lỗ vốn.”

Thẩm Quân An nóng nảy, “Cũng không phải bắt cô bưng đĩa xào rau, có cái gì mà không biết làm? Hơn nữa, không cần học mà. Không thì vậy đi, cô chỉ cần phụ trách phần tài chính, quản lý là được, mấy việc khác tôi lo, vậy được chua? Trừ phi cô sợ mất mặt, nghĩ cái quán này không hợp thân phận cô, hoặc là khinh thường tôi, không muốn hợp tác.”

Tân Ý Điền bị câu nói cuối cùng của cô ta kích động suýt chút nhảy dựng lên, để làm sáng tỏ mình không phải khinh thường cô ta, đành phải nói sự thật, “Có tiền mà không làm, bộ tôi ngốc sao? Không phải tôi không muốn làm, mà là tôi không lấy đâu ra được số tiền nhiều như vậy.”

Thẩm Quân An căn bản không tin, “Hai trăm mấy chục ngàn mà thôi, sao cô không có được? Chẳng phải tháng trước cô còn nháo nhào đòi đi nước ngoài học hành mua xe mua nhà sao? Cô đừng lừa tôi, không có một triệu tám trăm ngàn sao dám nói như vậy.”

Cô vội giơ tay thề, “Quân An, tôi thực sự không kiếm ra được hai trăm mấy chục ngàn. Tôi mà lừa cô tôi lập tức bị sét đánh, không chết tử tế được.”

Thẩm Quân An hồ nghi nhìn cô.

Tân Ý Điền thở dài, “Nếu tôi có tiền, cũng sẽ không vội vội vàng vàng đi kiếm việc.”

“Tiền cô đâu? làm cái gì rồi?”

Cô lóe lên ý nghĩ, nghĩ ra một cái cớ, “Thị trường chứng khoán rớt thê thảm như vậy, đều vét sạch hết rồi, lái BMWs đi vào, mặc quần cộc đi ra, tôi nào đâu còn tiền?”

Thẩm Quân An rất kinh ngạc, “Cô cũng chơi cổ phiếu sao?” ngay cả cô là người không biết gì về cổ phiếu, cũng biết thị trường chứng khoán hiện nay ảm đạm bao nhiêu, bởi vậy mà không ít người táng gia bại sản, nhảy lầu tự sát.

“Haiz, một lần sẩy chân để hận ngàn đời a — “

Thẩm Quân An không có cách nào khác, đành phải đi tìm thằng em không nên thân thương lượng chuyện hợp tác mở quán. Cô sở dĩ không tìm Thẩm Quân Hòa trước, là bởi vì cô biết người ra mặt cuối cùng là Liêu Thi Linh. Không ngoài dự đoán, con dâu Thẩm gia và bà chị chồng ngôn ngữ bất hòa, làm ra một trận cải vả ồn ào. Thẩm Quân An tức muốn chết, đánh động tới mẹ Tân, hy vọng bà có thể tài trợ Tân Ý Điền một ít, hai người sẽ mở nhà hàng hoạt động tốt.

Mẹ Tân cố ý chọn đêm khuya yên ắng tới phòng con gái, hỏi tiền cô đâu rồi. Tuy rằng bà không biết cũng không hỏi con gái rốt cuộc có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, nhưng rõ ràng là cô không đến mức ngay cả hai trăm mấy chục ngàn cũng không có. Lúc đó Tân Ý Điền muốn xuất ngoại, mẹ Tân từng lo lắng tình trạng kinh tế của cô, cô còn tùy tiện nói không ngờ cổ phiếu quỹ cô mua bán ra lại lời như vậy, đừng nói xuất ngoại học tiếp, mua nhà mua xe đều dư dả.

Tân Ý Điền bị mẹ hỏi đến cùng, không có cách nào khác giấu diếm, đành nói Tạ Đắc đụng chuyện gặp khó khăn, đem tiền mình tạm thời giúp đỡ cậu.

Mẹ Tân vừa sợ vừa giận, trầm giọng hỏi: “Con cho mượn bao nhiêu?”

Lúc đầu cô không nói, sau đó nhỏ giọng nói: “Có thể cho mượn bao nhiêu thì cho mượn thôi, anh ấy thật sự rất khó khăn– “

Mẹ Tân tức giận chẳng biết nói cái gì cho phải, lại nhớ ra một việc, “Lần trước mẹ hỏi cái vòng ngọc bà cho con sao không thấy nữa, con nói gửi trong tủ bảo hiểm ngân hàng, ngày mai con phải đưa cho mẹ thấy!”

Tân Ý Điền đành miễn cưỡng nói cô bán rồi.

Mẹ Tân tức đến nỗi đứng không nổi, bịch một tiếng té xuống ghế, trừng mắt tức giận nhìn cô.

“Mẹ, con đeo không vừa, bán cũng bán rồi, giá không tệ lắm — “

“Mẹ đánh chết mày cái đứa vô lương tâm, vậy mà bà mày lại cho mày di vật!”

Tân Ý Điền thấy mẹ vịn ghế đứng lên ra dáng sắp đánh cô, vội chạy tới cửa, chuẩn bị chạy đi bất cứ lúc nào. Cô quay người lại cười ngỏn nghoẻn với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang theo chết không mang đi, không còn thì đã không còn rồi, vàng bạc mất hết còn kiếm lại được. Con có tay có chân, còn lo nuôi không nổi bản thân sao? Cứu một mạng người như xây tháp bảy tầng, coi như tích đức làm việc thiện đi, mẹ nói đúng không nè?”

Mẹ Tân tức giận đến chỉ vào mũi cô quát: “Người ta không cần mày; mày làm ngược lại, lấy toàn bộ của cải theo nó! Có câu con gái hướng ngoại, ra đời lấy chồng, cũng chưa thấy ai hướng ngoại giống mày hết!”

“Mẹ yên tâm đi, cũng đâu có bao nhiêu tiền, làm người kiêng kỵ nhất là bủn xỉn hẹp hòi, ‘thần giữ của’ khiến cho người ta khinh thường đó! Hơn nữa, con chỉ cho ảnh mượn thôi, chờ ảnh vượt qua cửa ải khó khăn, tự nhiên sẽ trả lại mà.”

“Vậy nếu nó phá sản, không trả thì sao?” Chuyện tập đoàn Tạ thị đóng cửa ầm ĩ sôi sùng sục, mẹ Tân ít nhiều gì cũng nghe được phong phanh, khi đó còn nói vài tiếng đồng cảm nức nở.

“Cái này — vậy con coi như xui xẻo đi, nhưng ít ra không thẹn với lương tâm.”

“Con ngốc này, mẹ thấy con ngốc hết thuốc chữa rồi!” Mẹ Tân chĩa mạnh vào trán cô một cái, đạp cửa ra ngoài.

Tân Ý Điền ngã phịch xuống giường dang hai tay hai chân, nhìn trần nhà buồn bã ỉu xìu nói: “Thế là hay rồi, bây giờ mình nghèo rớt mồng tơi, so với lúc mới tốt nghiệp đại học còn không bằng. Không tìm được việc, chắc mình ăn không khí quá. Hy vọng mẹ đừng giận quá mà đuổi ra khỏi nhà, không thì mình đành phải ngủ ngoài đường thôi!”

Tuy Tạ Đắc nghĩ hết cách mới kiếm được một khoản vay, nhưng vì kinh tế toàn cầu đang trì trệ, tình trạng toàn thể tập đoàn Tạ thị vẫn như cũ không thấy chuyển biến tốt đẹp, nhất là bất động sản, rất nhiều người cầm cự không nổi, đóng cửa có đóng cửa, phá sản có phá sản, nhảy lầu có nhảy lầu, làm cho lòng người hoảng sợ. Tình hình phía bên Bắc Kinh tạm thời dần ổn định, nhưng văn phòng kinh doanh vắng như chùa bà đanh. Anh cũng không có biện pháp nào hay hơn, chỉ có thể ngồi đợi thị trường địa ốc khôi phục, tạm thời trở lại Thượng Lâm.

Anh chỉ hy vọng mình chống đỡ được đến ngày thị trường bất động sản khôi phục.

Tân Ý Điền tìm việc vẫn cứ khó khăn, tâm tình cũng không tốt, bầu không khí hai người gặp mặt có phần nhuốm màu ảm đạm, cũng không có hứng nói. Tân Ý Điền tự lên tinh thần, nói cho anh nghe truyện cười giữa cô với bé Kỳ Kỳ- con của Thẩm Quân An, “Kỳ Kỳ hai tuổi rưỡi, học lớp mẫu giáo bé ở nhà trẻ, sáng sớm không chịu thức dậy, nhắm mắt để người ta mặc đồ cho nó, đang mặc đột nhiên thở dài một hơi, nói giọng non nớt trẻ con ‘Mấy ngày này, thực là hết cách sống mà’, mọi người cười đến nỗi thiếu chút nữa chảy nước mắt.” Cô vừa cười vừa lắc đầu, “Haizz, anh nói trẻ con bây giờ– “

“Chắc là nghe ai nói đó thôi, con nít học nhanh lắm.”

Tân Ý Điền mệt mỏi ghé vào trên bàn, ngón tay nhúng vào trong tách trà vẽ vòng vòng, “Kỳ Kỳ nói quả không sai, mấy ngày này, thực là hết cách sống mà.”

Tạ Đắc vươn tay nắm vai cô, Tân Ý Điền thuận thế tựa trong lòng anh. Hai người nghe tiếng tim đập của nhau, một hồi lâu không nói chuyện.

“Tân Ý Điền, lỡ như anh thật sự bị phá sản, anh chỉ nói là lỡ như thôi, em nói anh nên làm sao?” Cằm Tạ Đắc vuốt ve tóc cô, nói rầu rầu không vui.

“Còn có thể làm sao, tất nhiên phải tiếp tục sống, dù sao cũng không thể chết được.” cô ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Không phải chứ? Tình hình thật sự xấu đến bước này rồi sao?”

“Anh cũng không biết, dù sao cầm cự ngày nào hay ngày đấy. Mỗi ngày từ sáng đến tối, anh luôn nghĩ, ngày hôm nay cuối cùng cũng trôi qua bình an, có ma mới biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.”

Cô từ trong lòng anh đứng lên, cười hì hì nói: “Nếu anh bị phá sản thiệt, cũng không phải không có cách. Em nuôi anh cho, hình như anh ăn không nhiều lắm, cũng không kiêng ăn, rất dễ nuôi.”

Tạ Đắc nở nụ cười đã từ lâu không thấy, “Tốt quá rồi, cầu còn không được. Có điều anh không dễ phá sản như vậy, anh đối với nền kinh thế Trung Quốc rất có lòng tin, bây giờ nhà cửa vẫn đang là nhu cầu bức thiết. Còn nữa, cho là phá sản đi, anh còn trẻ, làm lại lần nữa là được thôi.”

Tân Ý Điền vỗ vỗ mặt anh, nói dịu dàng: “Nghe anh nói như vậy, em rất vui, cũng rất tự hào.” Lập tức xuất khẩu ngâm thơ, “Bảo kiếm nhờ mài nên mới sắc, hoa mai chịu rét toả hương thơm.”

Tạ Đắc chợt thấy nhức đầu, “Anh thường có ảo giác, rốt cuộc em là học hóa học hay học văn học vậy?”

Cô làm mặt xấu, cười nói: “Vấn đề này không quan trọng một tí nào. Quan trọng là em tin tưởng anh.”

Tạ Đắc hôn trán cô, trong lòng vừa cảm kích vừa tràn trề tình cảm dịu dàng, “Đây là lời cổ vũ đẹp nhất mà mấy ngày nay anh nghe được.”