Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 20: Goại trừ trốn đi không còn cách khác




Tân Ý Điền trở lại Bắc Kinh đi làm, tinh thần trạng thái không như trước đây, làm việc nào cũng lực bất tòng tâm. Cô muốn nghỉ một thời gian dài, dừng lại tất cả để nghỉ ngơi. Cô nói riêng với chủ nhiệm Tề là cô muốn thôi việc. Chủ nhiệm Tề rất giật mình, “Không phải cô đang làm rất tốt sao? Sao phải thôi việc?”

Mặt mày cô hiện vẻ mệt mỏi rã rời, nhắm mắt nói một cách uể oải: “Tôi cảm thấy rất mệt. Không phải buồn ngủ, mà là mệt. Nó xuất phát từ chỗ sâu nhất trong nội tâm, không phải đánh một giấc là có thể giải quyết được. Chức năng cơ thể như muốn tan vỡ bất cứ lúc nào. Chủ nhiệm, cái cảm giác này ông có hiểu không?”

Chủ nhiệm Tề gật đầu, thở dài nói: “Đây là căn bệnh chung của giới làm việc ở thành phố lớn, tress tâm lý. Tâm trạng gần đây của cô không tốt lắm, tâm tình rất suy sụp. Có tâm sự phải không? Hay là cãi nhau với bạn trai?”

Cô gượng cười, “Đâu có? Chỉ là bỗng thấy chán ghét cuộc sống đi làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, muốn trốn đến một nơi không ai quen biết mình.”

“Cho dù thay đổi chỗ, lại ra làm sao? Lẽ nào cô tính đến đó an phận tuổi già, không đi làm sao? Hay cô lại muốn ẩn cư núi rừng, ngăn cách với thế giới?”

“Làm việc sau này chắc chắn là phải làm thôi — “

“Nếu đã còn muốn làm việc, sao phải thôi việc? Bây giờ tình hình việc làm càng ngày càng nghiêm trọng, không phải do tôi đề cử cô, dựa vào lý lịch và kinh nghiệm của cô, muốn tìm một công việc có phúc lợi, đãi ngộ không tệ đúng là không phải chuyện dễ dàng gì.”

Tân Ý Điền lưỡng lự một hồi. Hay là mình chịu đựng khoảng thời gian khiến mình ngạt thở này trôi đi là được rồi? Cuộc sống không phải là vở kịch dưới ngòi bút của Henrik Isben[21], sẽ không vì cô bỏ đi mà trái đất ngừng quay, cô cuối cùng phải quay về, sau đó tiếp tục làm việc, kết hôn, sinh con, ngày này qua ngày nọ, năm sau nối năm trước, cho đến già đi.

“Nếu như cô thật sự muốn thay đổi hoàn cảnh, thế này đi, cô có thể đến thành phố khác công tác. Đúng lúc bên Thượng Hải có người từ chức, cô có thể viết đơn xin.”

Cô gật đầu, “Được, vậy tôi thử xem.”

Cô muốn chạy đến một thành phố nơi mà không có bất kỳ quan hệ nào với Tạ Đắc. Như vậy cô mới có thể quên cậu.

Người chia tay, sợ nhất thấy cảnh sinh tình.

Cuối tuần chẳng có việc gì làm, cô đến quán cà phê gần khu Tam Lý Đồn đọc sách, nghe ngạc cho hết thời giờ. Món bò bít tết và rượu vang ở đây rất ngon, trước đây cô và Ngụy Tiên đã tới vài lần.

Quán cà phê nằm ở tầng hai đi bằng lối cầu thang bằng gỗ chật hẹp chỉ đủ chỗ cho một người đi, nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ làm người ta nghĩ lầm đây là thư viện. Khung kệ, bệ cửa sổ, dọc hai bên lối đi bày rất nhiều loại sách, thiên văn địa lý, khoa học xã hội lịch sử, kiệt tác trong ngoài nước không sách nào là không có, thậm chí có cả những quyển hiếm có không còn xuất bản nữa. Ở đây phần lớn là mở nhạc cổ điển, thỉnh thoảng theo khách yêu cầu cũng bật nhạc jazz, một góc quầy bar cất kỹ những đĩa nhạc nhựa màu đen của nhóm The Beatles, Queen, cho thấy chủ quán có sở thích thưởng thức rất tao nhã. Chủ quán cà phê này là một đàn ông trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, đại khái là chán ghét cảnh đấu đá trong công việc, anh lừa tôi gạt, dứt khoát tự mình lên làm ông chủ.

Tân Ý Điền chọn một góc sát cửa sổ ngồi xuống, cầm một quyển có liên quan về du lịch Âu Châu lật xem. Ánh nắng tươi đẹp ấm áp buổi chiều chiếu vào người, cô ngủ lúc nào không hay. Cuốn sách đặt ở đầu gối từ từ trượt xuống, rớt bịch một tiếng trên sàn, làm cô giật mình tỉnh giấc.

Cô dụi dụi mắt, khom lưng với tay định nhặt sách, vậy mà có người trước cô một bước nhặt sách lên. Cô ngẩng đầu thấy Ngụy Tiên. Anh đứng trước mặt cô, nở nụ cười, phủi phủi bụi trên sách, sau đó trả lại cho cô. Cô nhận sách, nói “cảm ơn”.

Cô đã từng thề rằng vĩnh viễn sẽ không tha thứ anh. Thế nhưng trải qua chuyện Tạ Đắc, bây giờ lại gặp anh, vậy mà cô không để ý chút nào. Những chuyện xảy ra trước kia giữa hai người xa xôi như là chuyện của kiếp trước, luân hồi trong từng người, kiếp này, họ đã không còn liên quan gì với nhau.

“Đã lâu không gặp, em có khỏe không?” anh hỏi.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không ổn lắm. Còn anh?”

Anh ngồi xuống ghế đơn đối diện cô, thản nhiên nói: “Anh đã chia tay Vương Nghi Thất rồi.”

“Tại sao chia tay?” Cô hỏi.

“Có lẽ cả hai đều không hợp nhau.” Anh thở dài, chậm rãi nói, “Có những việc chúng ta cứ khăng khăng cho rằng mọi người nói đều sai hết, giận người khác nói rằng kết quả sẽ không là như thế, vậy mà rốt cuộc sự thật đã chứng minh người sai là chính mình. Nhưng anh cũng không hối hận, việc này nếu như không làm, làm sao có thể biết nó đúng hay sai? Có lúc con người sẽ như vậy, thà rằng làm sai cũng không muốn bỏ qua.” Ân oán gút mắt giữa anh và Vương Nghi Thất, anh không nói nhiều, chỉ là xúc động hơi nhiều thôi.

Nếu là trước đây, Tân Ý Điền chắc chắn khinh bỉ lời nói của anh, cho rằng cái gọi là “không hợp nhau” theo như lời anh nói chỉ là cái cớ có mới nới cũ của anh. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu được cảm nhận của anh, hơn nữa còn chấp nhận — “Không hợp nhau” ba chữ đã nói ít nhiều sự hết cách giữa mối quan hệ nam nữ.

“Em vẫn rất tốt, lúc đó anh thích cô ta như thế, thích giống như đầu óc bị mê muội, thậm chí vì cô ta mà bị đuổi ra khỏi nhà, có phải vì cô ta…” Cô ngập ngừng, dùng một cách nói khác khéo léo hơn, “Có phải vì cô ta khá nhiệt tình, có thể khiến anh đạt vui sướng? Chuyện giữa chúng ta đã sớm thành quá khứ, cho nên anh không cần để tâm. Em cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản hiếu kỳ mà thôi.”

Ngụy Tiên tuy rằng xấu hổ nhưng cũng không lảng tránh vấn đề này, anh nghiêm túc suy nghĩ, thái độ thẳng thắn mà nói: “Chủ yếu do sức hút của cô ấy nhiều hơn. Lúc đầu cảm thấy rất kích thích, chưa bao giờ tiếp xúc qua cô gái như thế này, thờ ơ như không, bướng bỉnh ngang ngạnh, so với em, so với anh, so với những bạn bè đồng nghiệp xung quanh chẳng giống nhau. Sau khi sống chung với nhau thật sự, mới dần dần phát hiện thói quen sinh hoạt của hai người khác nhau rất xa, thái độ đối với người và vật vô cùng khác biệt, cách suy nghĩ cũng không chung cấp độ, rất khó khăn để hiểu nhau, xung đột cũng càng ngày càng nhiều, tranh cãi ngày càng quyết liệt. Sự thu hút trước kia giống như cục gôm đã dùng qua, từng chút từng chút nhỏ lại, cuối cùng phải bỏ đi. Cô ấy đi phá thai, việc này em biết không?”

Tân Ý Điền gật đầu.

“Anh cần đứa bé, mà cô ấy không cần, việc này là ngòi nổ. Sau đó bắt đầu cãi nhau, chiến tranh lạnh, ở riêng, cuối cùng chia tay. Cứ như vậy, giống như những cặp tình nhân khác chia tay, không có gì đặc biệt.”

“Chia tay là anh nói trước hay là cô ta?”

“Cô ấy. Cô ấy thích người đàn ông hát trong quán bar. Anh có cảm giác như bị báo ứng, anh phản bội em, mà cô ấy phản bội anh. Anh đúng là đáng đời!”

“Đừng nói đến chuyện ai đáng đời. Anh phản bội người khác, người khác phản bội anh, mỗi người dù sao cũng bị phản bội vài lần, mới có thể lĩnh ngộ được cái gì là đạo lý cuộc sống.”

“Aizz, cuộc sống như vậy thật khiến người ta thất vọng.”

“Đúng vậy. Trưởng thành luôn phải trả giá mà.”

Ngụy Tiên do dự một lúc, hỏi: “Em và Tạ Đắc thì sao? Không ổn sao?”

Cô Ừ” một tiếng, hời hợt nói: “Chia tay rồi. Tình huống không khác gì với anh và cô ta.”

“Vậy giờ em sao rồi? Còn buồn không? Dáng vẻ của em xem ra rất tiều tụy.”

Cô không lên tiếng.

“Hình như em rất yêu cậu ta. Cậu ta tốt như vậy sao?” Anh có chút đố kỵ.

Tân Ý Điền nhịn không được trừng anh, “Anh nói quá nhiều rồi! Chẳng lẽ em cần phải dùng cái chết để cầu xin anh quay về?” Cô đứng lên muốn đi. Anh vội vàng kéo cô, “Nếu anh nói sai, anh xin lỗi. Anh chỉ là quan tâm em. Bên ngoài trời nắng đẹp như vậy, có muốn ra ngoài một chút không? Đi đại nơi nào đó hóng gió cũng được.”

“Khỏi đi, em phải về thu dọn hành lý.” Cô tính tiền xong, đùng đùng chạy xuống lầu.

Ngụy Tiên đi sau cô, “Em phải đi đâu?”

“Đi Thượng Hải.”

“Đi Thượng Hải làm gì?”

“Công tác.”

“Sao tự nhiên chạy đến Thượng Hải công tác?”

Tân Ý Điền ngừng bước, liếc xéo anh, hừ lạnh nói: “Anh quản được sao?” Cô đưa tay chặn taxi, nhanh chóng rời đi.

Ngụy Tiên chỉ làm mất mặt mũi cô, mà Tạ Đắc lại làm đau lòng cô.

Được nghỉ ngắn ngủi ba ngày, Tân Ý Điền chính thức được điều đến Thượng Hải công tác. Mới tới Thượng Hải, cô không thông thạo lắm, không có bạn bè, đồng sự cũng không quen, quan hệ với mọi người cũng phải bắt đầu lại từ đầu. Mỗi ngày tan làm không có chỗ để đi, ngay cả khi ăn cơm, đi dạo phố cũng không kiếm được nơi nào, cô chỉ đành phải ở nhà mà công ty thuê cho xem phim nghe nhạc. Cô đổi số di động, thông báo cho những ai mà cô cảm thấy cần thông báo, nhưng không bao gồm Tạ Đắc.

Công việc không khởi sắc, tình cảm thì rối tinh rối mù, một người bạn cũng không có. Cứ thế qua hơn hai tháng, bỗng một ngày cô chợt thấy rằng những ngày tháng thế này quả là cô đơn lạnh lẽo, chẳng có hứng thú trên đời. Những ngày sau khi về nước cô cảm thấy bản thân thật thất bại, không nhà không xe, vô gia vô thất, chỉ có thể phiêu dạt khắp nơi từ nam chí bắc, chi bằng ra nước ngoài cho rồi. Cô quyết định làm một chuyến, xin làm công việc gì đó dễ dàng. Cô có thể đi Canada, lấy thân phận du học sinh để đi. Ở trong nước chỉ có tiền đủ mua một căn nhà, tới đó rồi có thể mua một đồng cỏ, biệt thự có hồ bơi gần biển, xuân về hoa nở, quanh năm xinh đẹp. Mua thêm chiếc xe second-hand, còn việc sau này có về nước hay không, có di dân hay không, đến lúc đó tính tiếp.

Cô lợi dụng công tác nên nhanh chóng nhận được thư báo trúng tuyển vào một trường đại học phía Đông của Canada, khai giảng vào đầu tháng Mười. Cô bắt đầu chuẩn bị xin visa, còn đem toàn bộ cổ phiếu, quỹ đổi thành tiền mặt mang ra nước ngoài. Mà những cổ phiếu quỹ mà cô bán không đầy một tháng sau bắt đầu sụt giảm, thị trường chứng khoán sụp đổ, quét theo cơn lốc tài chính toàn cầu.

Chi nhánh công ty bên Thượng Hải phái người đến Tổng công ty ở Bắc Kinh tham dự hội nghị, các vị lãnh đạo thương lượng bàn bạc để Tân Ý Điền đi. “Vốn dĩ cô là do Tổng công ty điều đến đây, bên kia cô quen thuộc hơn. Tuy rằng có hơi cực, có điều có thể ở khách sạn năm sao.”

Cô cười hỏi: “A, có được ở phòng Tổng thống không?”

“Sao cô không hỏi luôn có máy bay riêng đưa đi không?”

Cô thu dọn hành lý đi Bắc Kinh, không ở khách sạn Hilton mà công ty đặt mà đổi lại ở khách sạn Châu Tế trên đường Kim Dung. Tạ Đắc mỗi lần đến Bắc Kinh thì phải ở khách sạn Châu Tế, cô muốn biết khách sạn này rốt cuộc có gì chỗ đặc biệt. Hội nghị diễn ra từ sáng đến tối, cô chức vị thấp, không có quyền lên tiếng, cảm thấy buồn chán cực kỳ. Tan tầm không có việc gì làm thì cùng đồng nghiệp bạn bè trước đây đi ăn uống, dạo phố đủ thứ. Mọi người lâu không gặp nhau, bóc lột tận tình chủ chi, những ngày cô ở Bắc Kinh không có ngày nào là về khách sạn trước mười hai giờ.

Ngụy Tiên nhờ hai người bạn lúc đi du học Hứa Mỹ Ninh mới biết được cô đến Bắc Kinh, gọi điện thoại muốn mời cô đi ăn. Cô nói: “Ý tốt của anh em nhận, mấy ngày nay ăn không nổi nữa, lần sau đi ha.”

Buổi tối cô đi dự tiệc, thấy Ngụy Tiên bất thình lình cũng ở đấy. Hứa Mỹ Ninh tổ chức sinh nhật, kêu mọi người đến chúc mừng, lôi kéo tay cô cười nói: “Mình bảo Ngụy Tiên đến giúp vui, cậu không giận chứ?” Cô đành phải tỏ ý không sao. Ăn uống xong đi quán bar, mọi người nhất trí chơi đến hơn một giờ sáng mới ai về nhà nấy. Bởi vì cô không nói tiến nào liền chạy đi Thượng Hải công tác, bị mọi người trách tội, cần phải mượn rượu xin tha thứ, uống liền mấy ly. Ra ngoài bị gió đêm thổi, mùi rượu dâng lên, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tim dập nhanh dữ dội, quả thực không chịu nổi.

Cho nên khi Ngụy Tiên đưa đề nghị muốn tiễn cô về khách sạn, cô không từ chối. Đêm hôm khuya khoắc, ngồi xe anh dù sao cũng an toàn hơn.

Trên đường Ngụy Tiên thấy một hiệu thuốc hai mươi bốn giờ, xuống xe mua cho cô thuốc giải rượu, căn dặn cô nhớ uống, “Nếu không ngày mai, em lại kêu đau đầu.” Đối với sự ân cần chăm sóc của anh, cô khôngphản ứng gì, nhận thuốc để vào trong túi xách.

Đến khách sạn rồi, cô đẩy cửa xe đi ra, gió đêm khuya thật lạnh, cô run cả người. Ngụy Tiên theo sau, lấy áo khoác thể thao ở ghế sau khoác lên vai cô, tay chạm vào xương bả vai cô, kìm không được nói: “Dạo này em gầy quá, khí sắc cũng không tốt, phải chú ý sức khỏe.”

Tân Ý Điền sờ sờ cái áo trên người, quay phắt lại nhìn anh, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Anh lập lại trò cũ sao?”

Ngụy Tiên không lên tiếng.

Cô cười lạnh lùng, thở dài nói: “Định làm gì đây? Anh đừng nói cho em biết là anh hối hận rồi đó? Có lẽ là hành động tối nay của em khiến anh hiểu lầm, bây giờ em nói rõ cho anh biết — để anh đưa em về, là một sai lầm rất lớn khi em đến Bắc Kinh lần này.”

“Lẽ nào chúng ta không thể làm lại từ đầu sao?” Ngụy Tiên cụp mắt nhìn xuống chân hỏi nhỏ.

Tân Ý Điền nhất thời nổi trận lôi đình, “Anh nghĩ rằng tôi bị Tạ Đắc bỏ, anh sẽ có cơ hội đúng không? Ngụy Tiên, làm người phải có phong độ, yêu là yêu, chia tay là chia tay, sạch sẽ lưu loát! Không dứt khoát sẽ ăn mòn con người dễ dàng nhất.”

Ngụy Tiên ảo não nhìn cô, thì thào hỏi: “Thật là không còn cơ hội nào sao?”

Tân Ý Điền nói như đinh đóng cột: “Đương nhiên.”

Một lần phản bội đã đủ rồi.

Anh lặng lẽ rút điếu thuốc ra, bước lên bậc thang, lưng đón gió đứng phía sau cột bằng đá cẩm thạch trên hành lang châm lửa, bật lửa vài lần mà không cháy.

Tân Ý Điền vốn định vào trong, thấy anh như vậy, đi vài bước thì dừng lại, chậm rãi nói: “Khi đó em rất muốn kết hôn với anh, anh lại bỏ, chọn người khác. Bây giờ, em chỉ muốn một mình đi thật xa. Tháng mười em sẽ đi Canada, cho nên, anh hãy tìm một cô gái hiền lành dịu dàng kết hôn đi — “

“Em muốn đi Canada? Làm gì?” Ngụy Tiên ngẩng đầu nhìn cô, có chút giật mình. Tàn thuốc trong tay chợt lóe chợt tắt, gió đêm rất nhanh thổi tắt nó.

Cô nhún vai, “Học hành, làm việc, kết hôn, kết cục đã định, không ngoài những thứ này. Dù sao ở trong nước cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Là vì Tạ Đắc sao?”

Cô rất muốn nói “không phải”, nhưng đêm tối càng khiến cô chân thật. Cô im lặng.

“Anh giờ mới biết được, thì ra em yêu cậu ta đến vậy.” Giọng nói của Ngụy Tiên nghe ra qua nhiều xúc động đố kỵ.

Chỉ có yêu một người, mới có thể cho anh ta quyền lợi tùy ý tổn thương mình. Hận càng sâu, yêu càng sâu.

“Có một ngày, những việc này sẽ trở thành quá khứ, em rất lạc quan. Cuộc sống mãi mãi là cuộc sống, mặc kệ anh có chịu hay không, nó sẽ đẩy anh đến phía trước.” Tân Ý Điền nói rất to, thà nói cho Ngụy Tiên nghe, không bằng nói tự mình nghe.

Cô cởi áo khoác trên người, lúc định đưa lại cho Ngụy Tiên, bị một ánh đèn chiếu mạnh vào làm mắt hầu như không mở ra được, vội giơ tay che lại.

Mấy chiếc xe màu đen dừng trước cửa khách sạn. Hai người mặc âu phục đen, thân hình khôi ngô nhảy xuống xe, luống cuống tay chân chạy tới chiếc xe phía trước đỡ một người xuống xe.”Cậu Tạ, cẩn thận!” Cô nghe giọng Tứ Xuyên quen thuộc của Đổng Toàn vọng lại cách đó không xa, lập tức hiểu ra người bị mọi người vây quanh là ai. Cô chột dạ như kẻ trộm, vội vã khoác áo Ngụy Tiên, đội mũ, đưa lưng về phía họ trốn sau cột đá cẩm thạch cách cô gần nhất.

Tuy cô núp sau cột, nhưng lúc đó cô quyết định ở trong khách sạn này, có lẽ đang chờ mong khoảnh khắc này tới chăng. Trong thâm tâm luôn có một tiếng nói âm thầm, ích kỷ mê hoặc cô, trước khi xuất ngoại, cô muốn nhìn thấy cậu một lần, dù cho chỉ là len lén nhìn một cái thôi.

Coi như là ly biệt.

Cô nghe thấy tiếng từng bước chân của Tạ Đắc đi đến phía cô, chầm chậm, nặng nề, loạng choạng, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ nói không cần người đỡ, xen lẫn trong gió là mùi thuốc lá mùi rượu nồng nặc. Có lẽ là cậu đã đi tiếp khách, uống trễ như vậy mới về. Bước chân cậu càng gần, toàn thân cô càng cứng ngắc, cố nín thở không động đậy ở nơi đó. Kỳ thực cô cũng biết cậu say khướt như vậy, cô lại che chắn toàn thân trốn ở chỗ tối, cậu không phát hiện ra cô. Nhưng đến lúc này cô mới xót xa nhận ra, thì ra chỉ cần cậu lộ diện, thế giới của cô sẽ chấn động. Ngoài việc trốn đi thiệt xa, cô không còn cách nào khác.

Khi cô nghe thấy cậu bước lên bậc thềm thì khựng lại mấy giây, mọi người đều ngừng bước theo. Khoảnh khắc đó dường như không khí ngừng chảy, xung quanh yên tĩnh không có một âm thanh nào. Rất nhanh cậu nặng nề bước lên một bậc thềm cuối cùng, dẫn mọi người đẩy cửa vào trong.

Cô như thể tránh được một kiếp vội thở dài một hơi, ra khỏi chỗ tối, nhưng phát hiện Ngụy Tiên không cẩn thận đứng dưới ánh đèn ngay lối đi, mắt vẫn còn nhìn vị trí mà Tạ Đắc đứng lúc nãy, không hề có ý nghĩ tránh né.

Hèn chi lúc nãy cậu lại dừng bước, thì ra đã thấy Ngụy Tiên. Vừa nãy hai người họ như kẻ thù gặp nơi ngỏ hẻm, ánh mắt giao nhau, nhưng không nói lời nào, sát bên người mà qua, rốt cuộc là một cảnh tượng thế nào?

Tân Ý Điền không thể nào tưởng tượng.

Cô run rẩy kéo nón khỏi đầu, vứt áo khoác trên đất, giẫm mạnh một cái, cố ý phục thù hành động khi nãy làm cô bối rối.

Một đêm trằn trọc, không ngủ được, vừa mới tảng sáng cô đã rời gường. Cô đã đặt chuyến bay chín giờsáng nên giờ vẫn còn sớm. Cô từ từ thu dọn hành lý, tắm nước nóng, đắp mặt nạ dưỡng da. Tuy không muốn ăn nhưng cô ráng uống một cốc sữa to. Lúc cô kéo vali ra khỏi khách sạn còn chưa đến bảy giờ.

Cô đi qua bậc thềm mà Tạ Đắc đứng tối hôm qua, trong đầu hiện lên cảnh cậu say khướt, bước chân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ mệt mỏi rả rời, cô không khỏi hoảng hốt một chút. Cô ngơ ngẩn đứng lề đường chờ xe taxi, gió lạnh sáng sớm thổi qua, cô xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, trời cao mây trắng, một khoảng trống không, cô chợt nhận ra mùa hè đã qua từ lâu, mùa thu bất tri bất giác lặng lẽ đến hơn phân nửa.

Đổng Toàn xưa nay có thói quen tập thể dục buổi sáng, khi đang chạy bộ về khách sạn thì thấy cô đứng bên đường, vội lại gần chào hỏi, “Cô Tân, sao cô ở đây?”

“A, anh Đổng, là anh sao. Tôi đến Bắc Kinh công tác.” Tân Ý Điền thấy anh mặc áo may ô quần soóc, đầu đầy mồ hôi, cười nói: “Sáng sớm dậy tập thể dục sao?”

Anh gật đầu, “Phía sau khách sạn có công viên nhỏ, cảnh vật khá được, dù gì ngủ không được, thức dậy chạy hai vòng. Còn cô, muốn đi đâu?”

“Đi máy bay, về Thượng Hải.”

“Cô Tân, cô đổi việc phải không?”

“Không có, chỉ là điều đến Thượng Hải làm việc.”

“À, thì ra là như vậy. Cậu Tạ có một lần đến Bắc Kinh, đến công ty cô chờ cô tan tầm, mà không đợi được, gọi điện thoại thì sai số, sau này mới biết cô đã đi. Tối qua cậu ấy đau đầu cả đêm, uống thuốc ngủ, trời gần sáng mới ngủ được.”

Tân Ý Điền nghe xong, hồi lâu không nói chuyện.”Các anh đều khỏe chứ?” Cô nói mỗi chữ mỗi câu rất cố sức.

Đổng Toàn nhìn cô một cái, “Tôi vẫn vậy thôi, cậu Tạ không khỏe lắm. Cậu Tạ mở một tòa cao ốc ở Bắc Kinh, bây giờ tình hình kinh tế không khả quan, ngân hàng không chịu cho vay.”

Cô cả kinh, ngẩng đầu hỏi: “Vậy phải làm sao?”

“Cậu Tạ đang đi khắp nơi tìm cách.” Anh dừng một chút, “Cuối cùng cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”

Tân Ý Điền lộ vẻ lo lắng, trong lòng có loại cảm xúc không nói nên lời. Cuối cùng chỉ có thể đè nén tâm tình chất chứa trong lòng, nghiêm túc nói: “Sau này cơ hội gặp nhau sẽ không nhiều. Hy vọng anh và cậu ấy mọi chuyện đều thuận lợi. Tôi đi đây” Cô thấy một chiếc xe trống đang chạy đến, vội vẫy tay gọi xe.

Đổng Toàn nghe lời cô nói như là từ biệt, nghi ngờ nhìn bóng lưng cô, vội gọi cô hỏi: “Cô Tân, có phải cô muốn đi đâu không?”

Cô mở thùng xe phía sau, bỏ vali vào đó, quay đầu nhìn anh cười cười, “Tôi phải đi du học. Sách vở thì không bao giờ thiếu. Học thêm nhiều một chút, cũng đâu hại gì. Chuyến bay ngày mười tháng sau. Tôi không hy vọng mọi người đánh trống khua chiêng làm tiệc rầm rộ tiễn tôi, sau này nói không chừng sẽ không về. Tôi đi đây, anh bảo trọng.”

Đổng Toàn hơi sốt ruột, “Cậu Tạ biết không?”

Động tác mở cửa xe nhất thời khựng lại, cô không quay đầu lại, thở dài nói: “Anh Đổng, các anh phải chú ý sức khỏe.” Cô ngồi vào, xe lăn bánh, những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau hai bên đường vụt qua.

Tình cảm giữa cô và Tạ Đắc, tựa như phong cảnh xinh đẹp bên đường, chỉ dừng lại một chút, cuối cùng vẫn phải vuột mất.

Cuối tháng Chín cô từ chức, về Thượng Lâm chuẩn bị thủ tục xuất ngoại. Thẩm gia tính tổ chức lễ một trăm ngày cho con trai của Thẩm Quân Hòa.

Thẩm Quân Hòa đã có vợ con nên không giống cái kiểu ăn chơi quậy phá trước đây, đang phụ trách khối vận chuyển trong xưởng trang phục của ba, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vì nuôi gia đình sống qua ngày, không thể không chạy đôn chạy đáo, do đó cứ mua vé số để ôm mộng trúng giải độc đắc năm triệu tệ. Mỗi ngày cậu ta phải bỏ ra hai mươi tệ để mua vé số, Liêu Thi Linh lầm bầm cậu hoang phí tiền. Cậu ta tức giận nói: “Thuốc thì không cho tôi hút, nói là không tốt cho con; rượu cũng không cho uống, nói cô không thích; bây giờ vé số cũng không cho mua, có để cho tôi sống không hả?”

Tân Ý Điền tránh một bên nghe vừa bực mình vừa buồn cười. Cậu ta đối với cuộc đời vô cùng tích cực, tràn ngập nhiệt tình, về mặt này cậu ta so với mọi người hơn hẳn một bậc. Liêu Thi Linh hỏi chồng đã định danh sách khách mời chưa, Thẩm Quân Hòa uể oải lật thiếp mời trên bàn, đột nhiên quay đầu nhìn Tân Ý Điền, hỏi: “Tiệc mừng trăm ngày nếu Tạ Đắc có thể đến, vậy thì nở mặt nở mày rồi! Xem ai còn dám nói tôi không có bản lĩnh!”

Tân Ý Điền chỉ lo cúi đầu uống nước, làm bộ không nghe được cậu ta nói gì.

“Tân Ý Điền, chị có thể nghĩ ra cách nào không?”

Tân Ý Điền vội cắt ngang, “Tôi và cậu ta chia tay rồi.”

“Chia tay cũng không phải tuyệt giao, không làm tình nhân còn có thể làm bạn bè mà! Chị không ngại gọi điện hỏi anh ta thử xem, chỉ là– “

Tân Ý Điền hơi phát cáu, “Thẩm Quân Hòa, cậu muốn mời cậu ta, cứ việc, đừng có lôi tôi vào.” Liêu Thi Linh thấy cô mất hứng, vội hòa hoãn, “Quân Hòa chỉ là tùy tiện hỏi thôi, chị đừng nóng giận nha.”

Thẩm Quân Hòa bĩu môi, “Cũng không phải tôi bỏ chị, chị nổi cáu như thế làm gì?”

Cô đứng phắt dậy, không lên tiếng về phòng mình. Cô hận mình chỉ mới vừa nghe tên Tạ Đắc thì lòng dạ rối ren. Cô bị làm sao vậy?

Cô muốn nhanh chóng xuất ngoại, sau đó quên hẳn cậu.

——— ———–

[21] Henrik Johan Ibsen (20 tháng 3 1828 – 23 tháng 5 1906) là một nhà soạn kịch người Na Uy, ông được coi là cha đẻ của kịch nói hiện đại và là nhà văn vĩ đại nhất của Na Uy. Ibsen là một trong những nhà soạn kịch có tầm ảnh hưởng nhất mọi thời đại và được xem như là biểu tượng của đất nước Na Uy. Nhìn chung, các tác phẩm của Ibsen thường mang tính bị kịch, phản ánh các mặt trái của xã hội. Các tác phẩm của ông có thể chia làm hai loại là: Bi kịch sử và bi kịch xã hội