Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 19-1: Yêu đến tận cùng, yêu đến tuyệt tình




19.1

Tạ Đắc nửa kéo nửa ôm mẹ mình lên lầu, “Mẹ về phòng ngủ một giấc trước đi.” Bác giúp việc thấy thế, vội vã rót một ly nước, bỏ thêm viên thuốc an thần. Mẹ Tạ vừa đi vừa quát vào mặt Tân Ý Điền: “Cô cút cho tôi! Chỉ cần tôi còn sống, cô đừng hòng bước vào cửa Tạ gia một bước –” Tạ Đắc nhận ly nước bác giúp việc đưa cho, đưa lại gần miệng mẹ mình, “Mẹ, uống nước.” Mẹ Tạ há miệng còn muốn nói cái gì, nước theo đó vào trong cổ họng bà, bà nghẹn ngào vài tiếng tỏ ý kháng nghị.

Tạ Đắc thu xếp trấn an mẹ xong, để bác giúp việc canh trong phòng ngủ, nắm tay Tân Ý Điền vào phòng mình, để cô ngồi trên giường, tự mình cởi nút áo cô ra, “Cởi hết đồ ra, để anh xem có cần đi bệnh viện không” Hai tay cô túm chặt cổ áo không chịu cởi, “Không cần đâu, có thuốc trị phỏng không? Em tự bôi.” Bỗng dưng cậu phát cáu, “Em có thể nghe lời một chút không? Không làm anh đỡ lo tí nào!”

Tân Ý Điền thấy tâm tình cậu không tốt, đành phải để cậu cởi áo ngoài ra, cúi đầu xuống nhìn, từ phần ngực đến phần bụng đều bị phỏng, không phải sưng đỏ thì là nổi bọc nước, trên đùi cũng có. Cậu thấy bị thương không nặng, hỏi bác giúp việc lấy thuốc thoa, băng gạc và kéo, trước tiên thổi vào vết thương, rồi thoa thuốc trên đó, sau đó đắp băng gạc sạch lên, mỗi một vòng quấn là hỏi một câu có đau không. Tân Ý Điền thấy cậu như vậy, tâm tình bình tĩnh lại, hít mũi nói giọng khàn khàn: “Em phải về.”

“Về đâu?”

Cô bực bội: “Ngoài Thẩm gia ra, em còn đi đâu được.”

Tạ Đắc lái xe đưa cô, trên đường hỏi: “Em với mẹ anh nói cái gì? Sao đột nhiên bà ấy lại lên cơn?” Vẻ mặt Tân Ý Điền oan ức, “Em chẳng nói gì hết, tổng cộng chỉ nói có hai câu.”

“Hai câu nào?”

“Lúc đầu em hỏi thăm dì ấy, hỏi dì có phải rất thích hoa cát cánh không. Từ nhỏ em đã thích cát cánh, cho nên thuận miệng hỏi một chút. Dì không nói chuyện. Sau đó em lại hỏi, lại hỏi — “

“Hỏi cái gì?” Tạ Đắc nghiêng đầu nhìn cô.

“Bởi vì mẹ anh luôn nhắc đến Tạ Hậu sao còn chưa về nhà ăn cơm, em muốn thuận theo ý nghĩ của dì, chắc là hay hơn, liền hỏi dì Tạ Hậu thích ăn món nào– “

Sắc mặt cậu không tốt, “Tại sao em muốn biết cái này?”

Tân Ý Điền vội giải thích: “Em không muốn biết, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Tạ Đắc tỉ mỉ quan sát biểu tình của cô, muốn biết lời cô nói là thật lòng hay chỉ qua loa cho có lệ, thời gian còn lại cậu không mở miệng, mắt vẫn nhìn phía trước. Khi ở giao lộ cách Thẩm gia một đoạn đường, Tân Ý Điền bảo cậu dừng xe. Cậu đột nhiên thắng xe, tới gần ven đường thì dừng lại, đấm mạnh vào vô lăng một cái.

Tân Ý Điền chột dạ nói: “Mẹ em cũng không biết em về Thượng Lâm, lỡ như bà ấy lại thấy anh– “

Cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh ngồi trong xe, cả người tỏa ra vẻ lạnh lùng, tức giận, đột nhiên hỏi: “Em thích cát cánh? Thích từ lúc nào?”

Tân Ý Điền không biết cậu hỏi cái này để làm gì, nên trả lời thật tình: “À, chắc là từ cấp hai. Khi đó trong cuốn lưu bút ghi thông tin của mỗi người có dòng “loài hoa thích nhất”, tất cả mọi người đều thích ghi hoa hồng nè hoa tu-líp nè lavender nè,ngay từ đầu em đã thích cát cánh chỉ có điều rất ít người ghi vào, dần dần, phát hiện nó rất đặc biệt, không giống mấy hoa khác, cho nên càng thích hơn.” Cô dừng một chút, nói tiếp: “Có điều sau này phát hiện, người thích cát cánh cũng nhiều vô kể, như mẹ anh cũng rất thích đó.” Cô muốn nhanh chóng về Thẩm gia thay quần áo, mở cửa xe nói: “Em đi đây, anh lái xe cẩn thận.”

Tạ Đắc về đến nhà, bước chân nặng nề đẩy cửa phòng anh mình. Cậu lấy cuốn album mà anh mình cất kỹ trong ngăn kéo ra lật xem, bên trong là hình chụp các giống hoa cát cánh đủ màu sắc, đủ chủng loại, từng tấm hình được sắp xếp chỉnh tề, phía dưới hình có thêm giấy ghi chú, ghi chú rõ tên gọi, đặc tính, nơi sản sinh, miêu tả vân vân, xuất hiện nhiều nhất là hình chụp hoa cát cánh trắng, tổng cộng hơn năm tấm. Nhìn những tấm hình này, tâm tình của cậu cực kỳ phức tạp.

Mấy năm sau sau khi đứa con trai mất, một ngày nào đó mẹ Tạ bỗng nhớ lại con mình thích cát cánh, để hoài niệm anh, bình hoa trong nhà luôn luôn có một bó cát cánh.

Tạ Đắc nhìn ảnh chụp anh hai trên bàn đối diện, trên mặt biểu hiện sự đau khổ, cậu không cách nào an ủi chính mình những sự trùng hợp một cách thuần túy này, lặng thầm hỏi trong lòng: Có phải anh cũng thích cô ấy không?

Đến bây giờ Tân Ý vẫn còn yêu Tạ Hậu, cậu đã biết từ lâu, nhưng nếu anh hai cũng yêu Tân Ý, điều này làm cho cậu không thể chịu đựng được. Hai người đều yêu lẫn nhau, bản thân lại không biết, mà cậu, quả thực thành một người dư thừa.

“Nếu như anh cũng thích Tân Ý, em nên làm cái gì bây giờ? Cô ấy vẫn cho rằng anh không thích cô ấy, mà chuyển sang tìm kiếm hình bóng của anh trên người em. Anh sẽ không trách em đã đoạt cô ấy trong tay anh chứ?”

Tạ Hậu không có trả lời.

Cậu nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Anh hai, từ nhỏ đến lớn, em vẫn ngưỡng mộ anh như thế.. còn có… đố kị anh…” Cậu đóng cửa phòng đi ra, lên mạng tìm được ngôn ngữ loài hoa cát cánh: tình yêu của sự vĩnh hằng và vô vọng. Cậu thà tin rằng Tân Ý là vì anh hai, yêu ai yêu cả đường đi mà thích cát cánh.

Cậu cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.

Mẹ Tân biết được con gái lén lút đến Tạ gia, lại mang theo toàn thân thương tích về nhà, vừa tức vừa xót, chỉ trán cô nghiến răng mắng: “Mẹ đối với con là ‘thương người gặp bất hạnh, giận người không ý chí’, sao lại sinh ra đứa con gái không nghe lời thế này! Mẹ gần đến tuổi gần đất xa trời rồi, ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, lẽ nào lại không có mắt nhìn người bằng con? Thằng nhóc Tạ Đắc đó, mẹ tin nó không phải là người xấu, nhưng không hợp với con đâu. Con chẳng nghe khuyên răn, cứ đâm đầu vào đó, bây giờ thì tốt rồi, làm cho cả người bị thương về nhà, còn chẳng biết hối hận–, đáng đời!”

Tân Ý Điền nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nói rồi, là con không cẩn thận làm đổ ấm trà– “

“Con tưởng mẹ không có mắt à!” Mẹ Tân tức giận vớ lấy chổi lông gà muốn đánh cô. Tân Ý Điền hơi sợ, nhảy cách ra hai mét. Từ lúc cô học cấp hai, ba mẹ đã không còn đánh nữa, xem ra lần này mẹ cô giận thiệt rồi. Thẩm Gia Sơn vội vàng tới hòa giải, “Được rồi, được rồi, cả người Điền Điền bị thương, bà còn muốn đánh nó sao!” Mẹ Tân trừng cô một cái, “Đánh chết thì bỏ, đỡ phải bận tâm!”

Tân Ý Điền dè dặt: “Mẹ, mẹ đừng giận — “

“Con nói mẹ có thể không tức giận được sao? Bảo con chia tay với nó, con làm ngược lại, vội vàng chạy đến nhà người ta. Con nói mẹ nó thần kinh không bình thường, đã bị người ta đánh một bạt tai mà không biết, chưa thấy đứa nào khờ như con, dâng mặt đến tận cửa cho người ta đánh! Đám người nhà họ Tạ ai nấy đều như lang như hổ, đâu phải loại con ứng phó được? Nếu con muốn mẹ hết giận, vậy đừng qua lại với nó nữa!”

Tân Ý Điền bối rối không nói lời nào, sợ mẹ giận lên lại muốn đánh cô, nên co đầu rụt cổ trốn sau lưng Thẩm Gia Sơn. Thẩm Gia Sơn vội nói: “Bà xem bà kìa, làm con nó sợ rồi, có gì thì từ từ nói không được sao? Điền Điền đã nghe ra rồi, bà không thấy hai đứa kia sao — “

Mẹ Tân thấy bộ dạng con gái đáng thương, thở dài, nói lời thấm thía: “Mẹ chẳng phải vì muốn tốt cho con sao! Lẽ nào mẹ lại hại con? Con cũng không ngẫm lại, Tạ gia là người thế nào, nhà mình là người thế nào? Cho dù bọn họ không ngại, người khác sẽ không chú ý sao, họ hàng bạn bè thân thích Tạ gia sẽ không chú ý sao? Còn có Tạ Đắc, đứa con trai duy nhất của nhà có tiền, so với phượng hoàng còn quý hơn, lại còn trẻ, các con có thể có kết quả tốt sao? Con bé ngu ngốc này, ngốc đến tưởng tình cảm thật sự, mặc người khác khi dễ. Con nhìn con kìa, cả người bị phỏng thành cái dạng gì rồi! Cho dù nó thích con, cũng chỉ một lúc thôi, ham mê mới mẻ nên quen con, sau này thì khó nói lắm. Người ta chơi được, con chơi được sao? Con tưởng con năm nay mới mười sáu, xinh đẹp như hoa sao?” Lời nói của mẹ Tân vừa cay độc vừa khắc nghiệt, nhưng câu nào câu nấy đều có lý.

Tân Ý Điền như không chút cảm động, nhưng thực tế mỗi lời mẹ nói đều quanh quẩn suốt trong đầu cô. Năm nay cô hai mươi tám tuổi, kết hôn quan trọng hơn yêu đương. Cô không tưởng tượng nổi cảnh tượng mình và Tạ Đắc kết hôn sẽ như thế nào, cảm giác như câu chuyện ‘một ngàn lẻ một đêm’ xa xôi, có lẽ từ trong tiềm thức cô cũng không tán thành mối quan hệ giữa cô và Tạ Đắc?

Lúc ăn tối, mẹ Tân nói với cô rằng bạn bà có đứa con trai, mới từ Mỹ về nước không lâu, họ Tần, năm nay ba mươi tuổi, công tác trong văn phòng chính phủ, được xem là thanh niên triển vọng, tiền đồ vô lượng, vừa nói vừa chỉ chiếc đũa vào con gái: “Ngày mai con với người ta ăn một bữa cơm.” Tân Ý Điền hơi sững sờ, hỏi: “Đây là xem mắt sao?” Lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Con không đi, để người khác biết, chắc bị cười đến rụng răng– “

“Xem mắt cái gì, chỉ ăn bữa cơm kết giao bạn bè thôi. Con lắc gì mà lắc?” Mẹ Tân làm mặt nghiêm, cô lập tức không dám lên tiếng.”Ngày mai buổi tối bảy giờ, Khách sạn Grand Hyatt, mẹ đã nói với người ta rồi.”

“Tối mai con có chuyến bay về Bắc Kinh!” Tân Ý Điền như thể túm được một cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng đáp lại.

Mẹ Tân hơi quạu, “Xin công ty nghỉ một ngày, ngày mốt quay về, lùi lại vé máy bay.”

“Thủ tục lùi vé rất mắc đó.”

“Con tới Thượng Lâm, đi Tạ gia sao không ngại tiền vé máy bay mắc?”

Tân Ý Điền im re, vé máy bay khứ hồi đều do Tạ Đắc đặt. Dưới sự tấn công mãnh liệt của mẹ, cô không thể không thỏa hiệp, nhận lời đi ăn ”bữa tiệc xem mắt”.