Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 15-2: Yêu, xin cố gắng




15.2

Vì hôn lễ của Thẩm Quân Hòa mà Thẩm gia ầm ĩ rối ren, trước hôn lễ một ngày vẫn còn trang trí phòng tân hôn. Cô dâu Liêu Thi Linh mới hai mốt tuổi, mặt tròn mắt to, da trắng xinh đẹp, thấy Tân Ý Điền thì khách khí chào hỏi, xoay lưng lại thì cãi nhau túi bụi với Thẩm Quân Hòa. Vì chuyện cái giường cưới nên đặt hướng đông tây hay hướng nam bắc mà tranh chấp nhau, càng cãi càng ầm ĩ, Thẩm Quân Hòa tức giận đến nỗi ném bể một bộ tách trà bằng gốm của người khác tặng. Thấy hai người sắp đánh nhau, tất cả mọi người chạy ra khuyên can, anh một lời tôi một câu, càng khuyên càng muốn nổ tung. Tân Ý Điền cảm giác như có một vạn con vịt đồng thanh kêu to “cạp cạp cạp…” bên tai, chỉ thấy ngột ngạt, sống không nổi nữa.

Cô nói với mẹ Tân họ hàng bạn bè đến Thẩm gia nhiều vậy, e rằng không đủ chỗ ở, cô nên chen chúc ở chỗ Hà Chân thì hơn. Mẹ Tân không miễn cưỡng, dặn dò cô sáng mai đến nơi tổ chức hôn lễ sớm một tí, cô còn phải giúp họ nhận tiền mừng. Hà Chân kết hôn xong thì mang thai, không còn giống trước đây, cô không thể đến chỗ Hà Chân qua đêm, ngày lễ giá khách sạn mắc không nói, chưa chắc là còn phòng, cuối cùng cô gọi điện thoại cho Tạ Đắc ở nhờ căn hộ của cậu gần Thượng Đại.

Tạ Đắc nói: “Chỗ đó còn phải dọn dẹp. Em có thể ở khách sạn nơi anh ở.”

“Ra ra vào vào, bị người ta thấy, đồn đại không tốt lắm.”

Cậu bất mãn bảo: “Anh là người tình bí mật của em hả? Không được ra ánh sáng như vậy?”

“Haizz, lần trước cùng anh về Bắc Kinh, mấy người bên cạnh anh như giám đốc này thư ký này phiên dịch này không ngừng nhìn em chằm chằm, giống như em là kỳ trân dị thú gì đấy. Em không muốn xuất hiện cùng anh, trừ phi anh bảo họ đừng nhìn em.”

“Nhìn thì cứ để họ nhìn, em cũng đâu mất cọng tóc nào, sợ cái gì?”

“Người ta sẽ xấu hổ mà. Anh gọi anh Đổng mang chìa khóa tới đây, có được không? Em ở Thượng Đại, ở chung với Hà Chân. Nhanh lên nha!”

Tạ Đắc nghe cô làm nũng với cậu, tim như được hòa tan, mềm như thanh chocolate, không nỡ từ chối, dặn dò Đổng Toàn: “Căn hộ kia có khoảng thời gian tôi không ở, anh tìm người dọn dẹp một chút, thiếu vật gì thì mua cho đủ. Còn nữa,Tân Ý sợ lạnh, chăn nhất định phải ấm áp, trước khi mở điều hòa, không được để cô ấy vào phòng lạnh như băng.”

Hà Chân mang thai tám tháng, xin phép nghỉ sinh ở trong ký túc, cái bụng vừa lớn vừa tròn, nhưng cơ thể trông không mập, càng lộ ra đôi chân dài vừa nhỏ bé vừa gầy yếu. Ngoài việc đi đứng có chút không tiện thì cuộc sống không khác hồi trước mấy, cô vẫn đi chợ, nấu cơm, đem quần áo đến tiệm giặt tẩy. Lục Thiếu Phong bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, một mình cô buồn chán, rất mong muốn có người cùng cô trò chuyện tâm sự, do đó những gì bà tám mà cô biết được đều nói ra hết.

“Cái cậu đồng nghiệp Tiểu Mạnh thay thế cậu đấy, keo kiệt thì thôi đi, đáng ghét nhất là nhân phẩm có vấn đề. Có vài giáo viên chạy lại tớ than phiền, nói cậu ta khi cần người thì ba hoa chích chòe, còn lúc hết cần thì phớt lờ, sự việc xong xuôi thì lập tức qua cầu rút ván, lại còn nói xấu sau lưng người khác, phần hoa hồng thỏa thuận nếu không hỏi cậu ta thì cậu ta không đưa, chẳng có lần nào mà vui vẻ đưa tiền. Đây là lần đầu tiên tớ gặp phải người vô sỉ như vậy, lại còn đi du học về nữa chứ, người Trung Quốc đều bị cậu ta làm mất mặt hết.”

Tân Ý Điền đành chịu nói: “Haizz, cánh rừng lớn, chim nào cũng có. Hồi trước mẹ tớ hay nói, cái xã hội này, rồng thì có cửa rồng, rắn thì có hang rắn, loại người nào thì làm việc loại đó, kệ nó đi, quả thực hết cách, mình không để ý tới cậu ta là được rồi.”

“Đúng vậy, sau này tớ không hợp tác với cậu ta nữa. Người nào cũng không! Còn có một chuyện, tháng trước tớ đến bệnh viện thành phố khám thai, đụng phải Vương Nghi Thất.”

“Cô ta cũng đi khám thai?”

“Lúc đầu tớ cũng tưởng vậy, sau đó mới biết cô ta đến hẹn lịch phá thai.”

Tân Ý Điền kinh ngạc trợn mắt, “Cô ta phá thai?”

“Tớ có hỏi bà bác sĩ kia, chắc đúng. Tạo nghiệt nha!” Hà Chân sắp làm mẹ, có lẽ vì tâm trạng khác biệt, đối với chuyện phá thai này đặc biệt không tán thành, vừa nói vừa lắc đầu.

Tân Ý Điền do dự một hồi, nói: “Tớ lấy làm lạ chính là, cô ta muốn phá thai, sao không ở Bắc Kinh làm, lại phải đến Thượng Lâm? Còn nữa, Ngụy Tiên đâu?” Anh ta không phải khăng khăng muốn giữ đứa con này sao?

“Không thấy. Bữa đó là thứ Hai, anh ta hẳn đang đi làm. Điều kiện kinh tế Ngụy Tiên kinh cũng được mà, cũng không phải nuôi không nổi, phá thai làm gì?”

Tân Ý Điền hừ mạnh một tiếng, “Ai quan tâm bọn họ cần hay không cần, lại chẳng liên quan chuyện chúng ta.” Cô không muốn nói chuyện bọn họ nữa, hỏi cái khác: “Còn cậu, dự tính sinh lúc nào?”

“Cuối tháng này. Sắp năm mới rồi, giường bệnh hình như rất căng. Sinh một đứa cũng sắp sinh không nổi nữa.”

“Vậy tranh thủ đặt trước đi. Thiết bị điều trị bệnh viện thành phố tiên tiến, tập hợp danh y, ngược lại, bệnh nhân và sản phụ cũng nhiều khủng khiếp. Lần trước nghe mẹ tớ bảo lúc Thẩm Quân An sinh con, giường bệnh không đủ, có sản phụ đành phải ngủ trên hành lang.”

“Lục Thiếu Phong có đi hỏi rồi, mỗi lần đều nói không có giường. Tụi tớ nghĩ nên tặng quà cho bác sĩ phụ trách, kết quả bị người gia trả về. Thẩm Quân An làm thế nào mà có được giường vậy?”

“Có lẽ do Thẩm Gia Sơn tìm người nhờ vả. Có muốn tớ hỏi thử giùm cậu không?”

“Được á!” Hà Chân vội vã gật đầu, con mắt xoay tròn còn nói: “Có điều –, cậu tìm Thẩm Gia Sơn giúp đỡ không bằng trực tiếp tìm Tạ Đắc đi. Ba cậu ta quanh năm suốt tháng ở phòng bệnh hạng nhất, có một giường ngủ vân vân chẳng phải chuyện cỏn con sao.”

Tân Ý Điền ngẩn người. Không biết vì sao, cô gặp chuyện rất ít nghĩ đến Tạ Đắc, có lẽ trong tiềm thức vẫn coi cậu là đứa trẻ cần bảo vệ. Cô nói ngập ngừng: “Đúng rồi, có cơ hội tớ sẽ nhắc việc này với cậu ta.”

“Tạ Đắc thế nào?” Hà Chân cười hỏi.

“Cái gì thế nào?”

“Cậu còn giả ngu với tớ. Cậu ta tuổi này, tinh lực tràn đầy, như sói như hổ, cậu đối phó nổi sao –” lời còn chưa dứt, Tân Ý Điền sáp lại véo tai cô nàng, cười mắng: “Người kết hôn rồi thực sự không kiêng kỵ gì hết, cái gì cũng nói ra hết! Hừ– “

Hà Chân cười xin tha mạng, “Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa. Có điều, hai người không phải đắp chăn nói chuyện thuần khiết chứ, dù sao nên làm chút gì chứ — “

Tân Ý Điền vừa thẹn vừa vội, mắng: “Cái cậu này kì cục quá–” hai người cười đùa một hồi, vì cô nghĩ muốn dọn dẹp căn hộ, không có ở lại ăn cơm chiều. Về nơi ở nhìn một cái, gian phòng sạch sẽ, ấm áp, sáng sủa, cảm giác được người che chở, thương yêu bỗng chốc lan tràn trong lòng.

Tâm trạng cô rất tốt, gọi điện thoại cho Tạ Đắc, “Buổi tối em tự nấu cơm, anh muốn đến ăn không?”

Tạ Đắc ở đầu dây bên kia trầm ngâm không nói. Qua một hồi, cô nghe được cậu hỏi thư ký tiệc tối có thể mời giám đốc Tống đi không. Thư ký trả lời con trai giám đốc Tống phát sốt nằm viện, ông ấy về lâu rồi. Cô vội nói: “Quên đi, anh làm việc của anh, lần sau đi.”

Cậu nói với vẻ vô cùng tiếc rẻ: “Lần đầu tiên em chủ động hẹn anh, mà bị nhỡ thế này. Anh vẫn chưa ăn món em nấu– “

“Muốn ăn thiệt sao?”

“Còn thật hơn vàng thật.”

Tân Ý Điền bị cậu trêu mà mắc cười, “Vậy được, dù sao chẳng có việc gì, em làm cho anh cơm phần tình yêu. Có điều, anh phải ăn hết nha. Tiệc tùng đều là uống rượu, chẳng ăn được gì hết.” Cô xếp thức ăn đã làm xong vào trong cặp lồng một cách gọn gàng đẹp đẽ, trong một lúc không bắt được xe, khi đến được đã hơi muộn. Tạ Đắc đã ở dưới lầu chờ, phía sau là hai chiếc xe màu đen, nhóm sáu người chờ xuất phát. Cô đưa cặp lồng cho cậu, tiu nghỉu mà nói: “Làm sao bây giờ? Phải đi rồi, làm sao ăn.”

“Không sao, anh có thể ăn trên xe.”

Cô cười với cậu, nhìn thoáng qua những người khác trong xe, đột nhiên xấu hổ, khẽ nói: “Em đi. Anh lên xe mau đi, tất cả mọi người đang chờ anh kìa.” Tạ Đắc nhìn cô băng qua đường, lúc này mới lên xe.

Đổng Toàn cười tủm tỉm nói: “Cô Tân thật biết chăm sóc người khác.” Tạ Đắc “Ừm” một tiếng, giọng nói và nét mặt cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc, nhưng mà sự vui vẻ trong lòng hãy còn theo mày mắt để lộ ra ngoài.

Vương Nghi Thất gọi điện nói Ngụy Tiên biết là cô không cẩn thận đã sảy thai. Ngụy Tiên vội tranh thủ thời gian đến Thượng Lăm thăm cô, an ủi cô đừng đau lòng, tĩnh dưỡng cho tốt, về phần đứa bé, bọn họ sau này sẽ có.

Nhưng cây kim bọc lâu ngày cũng lộ ra ngoài. Bạn bè Vương Nghi Thất đến thăm cô, khó tránh khỏi lỡ miệng nói ra. Dần dần, Ngụy Tiên biết được, không kìm được cơn giận, chất vấn Vương Nghi Thất – bị sảy thai nằm trên giường: “Đứa bé rốt cuộc là do em không cẩn thận làm sẩy hay do phá thai?”

“Anh biết rồi, còn hỏi em làm gì!” Cô lạnh lùng đáp.

Ngụy Tiên tức giận đến mặt mày tái xanh, nện một đấm vào tủ đầu giường, rầm một tiếng rất lớn, dáng vẻ làm người khác sợ. Vương Nghi Thất rụt cổ, ngạc nhiên nhìn anh, cơn tức cũng tăng theo, lớn tiếng: “Anh muốn làm gì? Đánh người sao?”

Ngụy Tiên cố dằn cơn tức, nhắm chặt mắt, khi mở lại thì mặt đầy vẻ đau xót, “Tại sao em muốn phá thai?” Vương Nghi Thất im lặng không đáp. Giọng anh không tự chủ được quát to, “Nói! Tại sao em muốn phá thai? Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? Suy cho cùng anh chịu trách nhiệm, em còn lo lắng gì? Sao em có thể tàn nhẫn như thế? Hổ dữ còn không ăn thịt con, rốt cuộc em có nhân tính hay không — “

Vương Nghi Thất cầm trái táo trên bàn ném vào người anh, run run đôi môi quát: “Cút!”

Ngụy Tiên không kịp đề phòng vừa vặn bi cô ném trúng, tiến lại giữ chặt tay cô, cả giận nói: “Em còn lo thân em không!” Cánh tay đang giơ cuối cùng hạ xuống. Vương Nghi ngẩng cằm, vẻ mặt ngang ngược liếc xéo anh, “Tôi ích kỷ, vô tình, không chịu trách nhiệm, bây giờ anh mới biết sao? Anh muốn cải tà quy chính làm lại người tốt của anh, đừng dùng tôi làm lá chắn. Vương Nghi Thất này cũng không miễn cưỡng bất cứ kẻ nào ở bên tôi!”

Đàn ông cãi nhau không phải đối thủ của phụ nữ, Ngụy Tiên nhất thời nói năng lộn xộn, “Em đừng cứ hở chút là ném này quăng kia, nói bóng nói gió đánh người loạn xạ. Con mất rồi, em không buồn sao, không đau lòng sao, không — “

“Đủ rồi –” Vương Nghi Thất cắt ngang anh, hai tay che mặt nghẹn ngào nói: “Anh nghĩ rằng em lòng gan dạ sắt sao? Không có tình cảm không có tình mẹ? Anh nói anh chịu trách nhiệm đến cùng, anh có thể chịu trách nhiệm cái gì? Quan hệ với gia đình căng thẳng như vậy, bản thân thì đang ở nhà tập thể cho nhân viên, tiền lương tuy rằng không tệ, nuôi con thì e là không đủ. Quan trọng hơn là, bây giờ em không muốn có con, em không chịu trách nhiệm nổi. Sinh con thì dễ, nuôi mới là khó! Sinh ra thì phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ cho nó ăn ngon, mặc đẹp, sống tốt, tiếp thu dạy dỗ tốt nhất, nếu bây giờ làm không được, vậy thì,em thà rằng chọn cách bỏ đi.”

“Theo em nói như vậy, con cái người ta không cần sinh ra hết rồi!” Ngụy Tiên dần tiêu tan cơn tức, bây giờ trong đầu anh chỉ còn cảm giác vô lực không cách nào thay đổi tình trạng hiện tại.

Còn hơn một số bậc cha mẹ không có trách nhiệm, như ba mẹ cô, Vương Nghi Thất cho rằng cô trong con mắt người khác không có trách nhiệm chính là có trách nhiệm nhất.