Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 1-1: Không hẹn mà gặp




Tân Ý Điền từ Bắc Kinh về Thượng Lâm là do yêu cầu mãnh liệt của Hà Chân.

“Thật không dễ dàng gì mà đạt được một tay cầm bằng tốt nghiệp một tay cầm giấy kết hôn, thế mà có ai chứng kiến được thời khắc lịch sử trọng đại đầy ý nghĩa đó của cuộc đời tớ không? Hơn nữa cậu lại không có ở Pháp!” Hà Chân nói như thế, điều khiến cô mở mày mở mặt nhất không phải đạt được học vị nữ tiến sĩ, mà cuối cùng đã vứt bỏ cái danh hiệu “Diệt Tuyệt Sư Thái”, sắp trở thành bà vợ theo pháp luật với đàn em nhỏ hơn cô một khóa Lục Thiếu Phong, người quấn lấy cô không tha, cuối cùng mừng mừng vui vui kết thành lương duyên. Ngoài động tác nhanh mạnh, còn rất nhiều tình huống sấm vang chớp giật.

Nhận được mấy kích thích này, Tân Ý Điền quyết định đem người nhà cùng theo luôn. Kết quả là Ngụy Tiên sáng mới đến, chiều lại phải đi. Hà Chân và Lục Thiếu Phong cực lực giữ lại, “Ở đây một đêm, ngày mai hẳn đi, không thì uổng phí tiền vé máy bay lắm”

Ngụy Tiên cười nói tối nay còn có công việc.

Hà Chân nhỏ giọng oán trách Tân Ý Điền, “Bận như vậy, cậu còn đem chồng tương lai đến làm quái gì? Một chuyến tay không.”

“Thì đem anh ấy đến để cả nhà xem thử đó.”

“Thấy rồi, không tệ, là cổ phiếu tiềm năng. Quen nhau lúc du học sao?”

Tân Ý Điền gật đầu. Cô lại hỏi: “Người Bắc Kinh? Vậy chắc là có nhà có xe rồi? Làm nghề gì?” Tân Ý Điền cười mắng cô bà tám quá, “Cậu phải làm bà mai, đáng tiếc là quá trễ.”

“Wow!” Hà Chân bày tỏ thèm muốn, “Tụi mình còn chưa biết cái hình dáng căn nhà nó ở chỗ nào nè.”

“Không phải cậu có nhà tập thể miễn phí có thể ở sao, ở Bắc Kinh tớ còn phải tự mình bỏ tiền ra thuê nhà nè.”

Hai người đứng ở quảng trường trước thư viện nói chuyện, xung quanh người đến người đi, trong gió mang theo mùi hoa cỏ. Thời tiết buổi chiều trời trong nắng ấm, đám mây trắng trên đỉnh đầu trong bầu trời xanh nhạt chậm rãi bay qua.

Ngụy Tiên đi tới cắt ngang hai cô, áy náy mà nói: “Anh phải đi rồi.”

Tân Ý Điền vội vàng cười nói: “Được, em tiễn anh ra cổng trường bắt xe. Các cậu ở đây đợi tớ?” Cô ngoảnh đầu hỏi Hà Chân và Lục Thiếu Phong.

“Ký túc xá đi. Tớ phải về lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.” Hà Chân đáp lại.

Tân Ý Điền một mạch kéo cánh tay Ngụy Tiên một cách thân mật, lưu luyến nhìn anh lên xe taxi, cho đến khi xe chạy xa mới xoay người.

“Hi!” Một thanh niên cao lớn đi tới phía cô, không hề nghi ngờ là đang chào hỏi với cô.

Cô hơi bất ngờ, thấy cậu ấy có cảm giác quen quen, trong một lúc nghĩ không ra là ai. Để che dấu ngại ngùng cô vội vàng nở một nụ cười sáng lạn đáp lại cậu, gắng sức vẫy tay mấy cái.

Cậu đứng trước mặt cô, thâm trầm mà nhìn cô, ánh mắt như đèn xe trong đêm tối từ xa chạy đến gần, ước chừng qua hơn nửa phút sau mới mở miệng –“Chị, về nước rồi à?”

Tân Ý Điền vẫn cứ nghĩ mãi không ra cậu là ai, đành phải gật đầu qua loa, tùy tiện nói mấy câu lấy lệ “Ừ ừ ừ”.

Thấy người trước mặt mờ mịt mà lại cười tủm tỉm lễ phép, cậu không thể không nhắc nhở cô, “Tôi là Tạ Đắc.”

Ký ức nhất thời như núi lửa phun trào dâng lên.

“A! Là cậu, em trai của Tạ Hậu!” Tân Ý Điền vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, quan sát cậu từ trên xuống dưới, nhịn không được mà cảm thán: “Wow, cậu lớn thế này rồi à, thay đổi nhiều quá, xém chút nữa không nhận ra.”

Tạ Đắc khựng lại một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt cô nói từng chữ từng câu: “Chị cũng thay đổi rất nhiều.”

Hai người một trước một sau đi về phía ký túc xá nữ sinh. Nhiều năm không gặp, đột nhiên gặp nhau, tình trạng của cả hai đều không hiểu rõ, cảm giác giống như là cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của hai người xa lạ. Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Tân Ý Điền lựa đề tài để nói, hỏi cậu với giọng điệu thật thoải mái: “Cậu là sinh viên Thượng Đại? Năm mấy?”

“Năm tư.” Giọng nói của Tạ Đắc trầm thấp từ tốn, trả lời câu hỏi ngắn gọn rõ ràng.

“Sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, đã tìm được công việc chưa?” Tân Ý Điền không đợi cậu trả lời lại nói tiếp: “Ái chà, tôi thiếu chút nữa quên mất, cậu đâu cần phải vì chuyện công việc mà lo lắng nhỉ?” Nói xong mỉm cười, trên gương mặt hiện lên đôi lúm đồng tiền xinh đẹp.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc mà nói: “Hoàn toàn ngược lại.” Ngữ khí khá dứt khoát.

Tân Ý Điền không thể không nghiêng mặt nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói như thế nào. May mà dọc đường đi luôn có người chào hỏi cậu. Cuộc tán gẫu của hai người lúc ngắt lúc tiếp tục, bầu không khí không đến nỗi gượng gạo lắm.

“Tôi đến rồi.” Tân Ý Điền từ xa xa nhìn ngang nhìn dọc kiếm bóng dáng Hà Chân, dừng bước chân, nhoẻn miệng cười như áy náy với cậu.

Đối phương không có dấu hiệu gì, qua một lúc lâu hỏi lại: “Chị có danh thiếp chứ?”

Cô vội vàng lấy tấm danh thiếp trong túi đưa cho cậu. Cậu nhận lấy rồi xem rất chăm chú, sau đó hỏi: “Chị làm việc ở Bắc Kinh?”

“Đúng vậy.”

“Chừng nào quay về đó?”

“Chuyến bay trưa ngày mai.”

“Đến lúc đó tôi gọi điện cho chị.” Cậu nói một cách thần tốc, cất tấm danh thiếp, ngẩng đầu nhìn Tân Ý Điền, lại nhìn Hà Chân đang đi tới phía cô, lúc này mới rời đi.

Hà Chân chỉ tay vào hướng Tạ Đắc rời đi tò mò hỏi: “Cậu ta quen cậu à?”

“Tại sao hỏi ‘cậu ta quen cậu’? Nói thế giống như đó là vinh hạnh của tớ vậy.” Tân Ý Điền bất mãn hừ một tiếng.

Hà Chân cười nói: “Cậu ta vừa có tiền lại có tiếng, ở Thượng Lâm có lẽ không có ai là không biết cậu ta, cậu biết cậu ta tất nhiên chẳng có gì lạ mà.”

Đợi sau khi Tân Ý Điền biết rõ cậu đã là người đứng đầu tập đoàn Tạ thị, nhún vai nói: “Vấn đề là khi cậu ta còn chưa có tiền chưa có tiếng, tớ đã biết cậu ta rồi.”

Hà Chân lập tức hưng phấn hẳn lên, hai con mắt mở to vẻ mặt chờ mong hỏi tiếp: “Cho nên, cậu rất quen thuộc cậu ta?”

Tân Ý Điền nhìn cô nhướn mày nói: “Năm tháng như nước, nửa đời không quen, chỉ là em trai của một người bạn học mà thôi, cậu sẽ không có việc gì cầu cạnh cậu ta chứ?”

Trong lòng Hà Chân tràn ngập tinh thần buôn dưa lê bị một gậy của cô đánh tan hết, tẻ nhạt mà nói: “Thôi được rồi, chí ít trước mắt vẫn chưa có. Hai giờ rồi, Cục dân chính làm việc rồi, đi mau đi mau, làm chính sự quan trọng hơn.”

Một đám người xuống lầu bắt xe tiến về phía trước, đi thẳng đến mục tiêu. Tân Ý Điền ngồi chờ trong đại sảnh của Cục dân chính, Hà Chân và Lục Thiếu Phong xếp hàng tiến hành thủ tục đăng ký kết hôn, nửa giờ sau thuận lợi cầm được tờ giấy màu đỏ thẫm, ở giữa giấy chứng nhận kết hôn in hình quốc huy mạ vàng. Hai người đứng giữa đại sảnh, giơ cao giấy kết hôn bắt chước theo đôi tình nhân trong phim Hàn lấy tay đặt trên đỉnh đầu tạo hình trái tim để Tân Ý Điền chụp hình làm kỷ niệm.

Tân Ý Điền chụp vài tấm liên tiếp, ra hiệu cho họ đổi vài tư thế tạo dáng.

Lúc này cánh cửa kiếng trong đại sảnh bị người ta đẩy vào, một cô nàng xuân sắc ăn mặc hợp mốt tiến vào trong, mang theo một làn gió mát. Cô nàng có mái tóc dài đen bóng như gấm thẳng mượt xõa đến thắt lưng, đeo một cặp kính mát bản to, hơn một nửa khuôn mặt bị che khuất. Sau khi vào trong thì đứng ở cửa không động đậy, hai tay khoanh ngực, một vẻ mặt không kiên nhẫn. Tiếp theo là một người đàn ông trung niên thở hồng hộc theo sát tiến vào trong, dáng vẻ tiêu biểu của một thương nhân thành công: phát tướng, đầu hói, bụng bia, một cặp mắt nhỏ tùy nơi tùy lúc mà lập lòe tia sáng mưu tính khôn khéo. Ông ta đen sì mặt, kéo cửa đóng cái rầm rõ to, hoàn toàn không chú ý đến đây là nơi công cộng, hướng đi của hai người là văn phòng “Nơi khai tên ly hôn”.

Cô nàng xuân sắc đó vừa đi vừa thô bạo gỡ cặp kính mát xuống, một khuôn mặt thanh tú trắng như trứng gà bóc không hề che đậy tức khắc lộ rõ trước mắt mọi người. Người người trong đại sảnh đều bị thu hút một cách mãnh liệt, tất cả không kìm chế được nhìn theo hướng cô nàng. Cô dường như không để ý, mắt nhìn thẳng bước nhanh về phía trước. Hà Chân thấy cô ta, kinh ngạc thốt ra: “Vương Nghi Thất!” Sợ cô ta nghe được, vội vàng cuối đầu che miệng lại.

“Ai?” Đối mặt với nhân vật kiều diễm như thế, Tân Ý Điền cũng không khỏi nổi lên sự tò mò.

Hà Chân hạ giọng nói: “Sinh viên Thượng Đại, nhưng mà thôi học rồi, nghe nói câu được ‘một con rùa vàng’, thế nào cũng là nhân vật làm mưa làm gió. Cô ta tới đây làm gì? Ly hôn?” Nói xong lại nghểnh cái cổ ngóng theo.

Lát sau, từ trong cánh cửa khép hờ của phòng làm thủ tục ly hôn truyền đến tiếng thét chói tai đầy căm phẫn của Vương Nghi Thất, đồng thời kèm theo âm thanh đồ vật đập bể rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng trách móc tức giận của người đàn ông cùng với tiếng khuyên can của nhân viên công tác. Đột nhiên một âm thanh bạt tai lanh lảnh vang lên, “Bốp” một tiếng, giống như tiếng sấm sét — không biết là ai đánh ai.

Một nam nhân viên công tác ở bên ngoài nghe tiếng ngay tức khắc đẩy cửa xông vào bên trong, quát một tiếng, “Ở đây đánh người, còn coi pháp luật ra gì không?” Lập tức cửa phòng bị đóng lại, không nghe được tình hình bên trong nữa.

Hà Chân thấy thế lắc đầu liên miên, thở dài nói: “Haiz, cho nên mới nói nam nữ trong thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân.” Lục Thiếu Phong cười trách: “Miệng quạ đen! Nay ngày đại hỷ, nói xằng nói bậy gì thế.”

Tân Ý Điền thấy cô len lén phía sau lưng anh chồng mới nhậm chức làm mặt xấu, nhoẻn miệng cười, tinh nghịch mà nói: “Tôi trước tiên ở đây chúc hai vị đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử. Kết hôn cũng kết rồi, giấy cũng lãnh rồi, người chứng hôn tôi đây cũng phải nên uống rượu mừng rồi chứ?”

Dọc đường Hà Chân vẫn còn bàn luận về Vương Nghi Thất, “Khà khà khà, cái đứa con gái này thật không đơn giản, xinh đẹp như hoa, bụng dạ nham hiểm, không biết có bao nhiêu đàn ông quỳ gối dưới làn váy thạch lựu[1] của cô ả, bị cô nàng đùa giỡn xoay vòng vòng. Đúng rồi,trước đây cô ta còn là bạn gái Tạ Đắc đó.”

“Ồ? Thật không?” Tân Ý Điền lập tức ngoảnh đầu nhìn cô, “Vậy tại sao lại chia tay hả?” Cô nghĩ đến Tạ Đắc mới thấy khi nãy, dáng vẻ đẹp đẽ, mặt mũi tuấn tú, bất kể là vẻ ngoài hay tuổi tác mà nói, hai người đúng là một đôi đẹp mắt.

“Cô ta đến hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em tố cáo Tạ Đắc, nói cậu ta đánh cô ta. Việc này náo loạn Thượng Đại không ai là không biết, không ai không hiểu, nguyên nhân là do thân phận hiển hách của Tạ Đắc, thậm chí còn lên báo chí.”

Tân Ý Điền giật mình không ít, “Không phải chứ?”

Hà Chân với bộ mặt không đồng ý, “Haiz, kẻ có tiền cũng không phải tốt lành gì, Tạ Đắc càng không phải dân lương thiện gì đó! Hai người phát sinh tranh chấp, lại thêm uống rượu say, chuyện đánh nhau như vậy cũng không phải không có khả năng. Người ta ngay cả bản báo cáo thương tích cũng có, chuyện này còn có thể giả sao?

Tân Ý Điền trầm ngâm, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái gì?”

“Thì chuyện đánh người xử lý thế nào?”

“Còn có thể xử lý thế nào. Nhà họ Tạ có tiền có thế, tất nhiên là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không chứ sao, cuối cùng cũng không phải đánh gãy răng chảy máu, tự chuốc xui xẻo.” Nói đến chuyện này, Hà Chân vẫn còn bất bình giùm Vương Nghi Thất, “Bất kể ra sao, đàn ông đánh phụ nữ, quả thực quá không phẩm chất rồi. Sử dụng quyền lực, lại càng khiến người khác coi thường!”

Tân Ý Điền không ngờ sau khi trưởng thành tính cách Tạ Đắc vậy mà tồi tệ như thế, nhưng mà hôm nay nói chuyện với cậu ta, không giống như người cố tình làm bậy, từ cách nói ngắn gọn rõ ràng của cậu ta có thể thấy được tính tình chín chắn chững chạc, kín đáo mà không để lộ. Tuy rằng cậu ta lúc còn nhỏ thích đùa dai, nhưng đa số không ảnh hưởng đến ai, chỉ có một lần….

Tân Ý Điền cố gắng lắc đầu xua đuổi những hình ảnh hiện lên trong tâm trí. Tuy lần đó chịu ảnh hưởng xấu, nhưng cũng không có tạo thành tổn thương đáng kể, sự việc trôi qua nhiều năm, cô đã loại bỏ từ lâu.

——— ————–

[1] Quỳ gối dưới làn váy thạch lựu: bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.

Dương Quý Phi rất thích cây lựu, cho nên Đường Minh Hoàng cho trồng rất nhiều cây lựu. Sau khi Dương Quý Phi uống rượu say, hai má ửng đỏ, Đường Minh Hoàng rất thích dáng vẻ say rượu quyến rũ của Quý Phi. Nhân việc Đường Minh Hoàng quá sủng ái Dương quý Phi, không để ý tới triều chính, các đại thần không dám chỉ trích hoàng thượng, lại giận chó đánh mèo với Dương Quý Phi, khônghành lễ với nàng.

Dương Quý Phi đành chịu, vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặ váy thêu màu lựu. Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ giúp vui. Dương Quý Phi bưng một ly rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: “Phần lớn những thần tử này lườm nguýt nô tì, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ.” Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu ủy khuất, lập tức hạ lệnh: Yêu cầu tất cả quan văn võ tướng, phàm gặp quý phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, phạm vào tội khi quân. Chúng thần bất đắc dĩ, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của quý phi đi tới, đều dồn dập quỳ xuống hành lễ. Do đó, điển cố “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu” lưu truyền đến bây giờ, trờ thành tục ngữ tôn thờ phụ nữ.