Tôi Cùng Nữ Yêu Ký Tên, Biến Thân Trở Thành Bậc Thầy Huyền Môn

Chương 3: Chương 3





Cô chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng giống như bị người kéo giữa không trung, nhìn tay chân mình cùng sử dụng để "bò" về phía ô tô.

Không bao lâu, một bàn tay dính đầy máu tươi đột nhiên từ trong cửa sổ xe vươn ra, giống như lệ quỷ từ trong địa ngục bò ra.

"Giang Yến" thở hổn hển rửa sạch bùn trên người mình, chậm rãi bò ra khỏi xe.

Cô lắc lắc điện thoại và chứng minh thư vừa mới lấy từ dưới ghế ra, chân đi giày của mình giẫm lên bùn đất xốp.

"Phía trước có một tòa nhà, chúng ta đi xem một chút.

" "Giang Yến" chỉ chỉ chỗ duy nhất sáng trong màn đêm kia nói.

Một tia chớp đánh xuống chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch như quỷ của Giang Yến.

Hồn phách Giang Yến bay giữa không trung, đột nhiên cả người lạnh lẽo.


Cô rõ ràng nhìn thấy, giọng nói của Minh Kính, vậy mà từ trong miệng của cô phát ra!

Phòng ở là nơi nghỉ ngơi của hai vị nông dân hành nghề y vào núi hái thuốc, "Giang Yến" lấy ra mấy tờ tiền đỏ còn sót lại trên người, lúc này mới chiếm được cơ hội ở lại trong phòng nghỉ ngơi một đêm.

Đêm khuya, Giang Yến tỉnh lại trong tiếng ngáy quấy nhiễu lòng người.

"Chị Minh, em có chút sợ".

Giang Yến giật giật thân thể đã có thể cử động của mình.

Minh Kính dường như đã chìm vào giấc ngủ, cũng không có hồi âm.

Giang Yến sờ soạng rời giường muốn ra ngoài phòng đi vệ sinh.

Chờ cô đi ra khỏi phòng, cô mới đột nhiên phát hiện trong phòng đã lâu không có tiếng ngáy.

Một người đàn ông từ sau lưng dùng một cái bao tải trùm đầu cô lại, kéo vào trong phòng.

Người đàn ông nhe răng cười kéo Giang Yến vào trong phòng, hoàn toàn không để ý tới sự giãy dụa của cô.

“Con gái con đứa một mình xuất hiện ở trong núi sâu, còn không phải là tới để anh em tao tận hứng một phen sao!”
Người đàn ông đẩy bao tải tới cổ Giang Yến, bắt đầu sờ soạng thân thể Giang Yến.

“Gầy thì hơi gầy, nhưng mùi vị thiếu nữ cũng không tệ lắm!" Người đàn ông hèn mọn bắt đầu cởi quần áo.

"Chị Minh, cứu em!" Giang Yến liều mạng vặn vẹo thân thể, ý đồ vứt bỏ gông cùm xiềng xích của người đàn ông.


Váy bị nước bùn trộn lẫn máu loãng nhuộm màu bị người đàn ông xé rách, thân hình gầy yếu của Giang Yến lập tức lộ ra trong không khí, kích khởi một tầng da gà.

"Mày kêu ai cũng không có tác dụng, trong núi sâu rừng già này, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu mày!"
Người đàn ông lấn người mà lên, một phen bóp cổ Giang Yến, siết chặt đến mức cô không thở nổi.

“Đại ca, siết chết cho xong, cô ta đã từng thấy mặt hai chúng ta".

Lúc này một người đàn ông khác canh cửa đi vào phòng.

Lúc này Giang Yến đã không còn nhiều không khí nữa, cô liều mạng giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì.

Chẳng lẽ hôm nay mình nhất định phải chôn vùi ở chỗ này sao?
Trong lòng Giang Yến thật sự không cam lòng.

Khi trong cổ họng Giang Yến toát ra âm điệu "kẹt kẹt", một tiếng thở dài đột nhiên vang lên trong phòng.

“Ai, tôi chỉ rời đi trong chốc lát, cô thế mà bị người siết chết?”
“Ầm ầm ầm! ! ”
Một tia chớp cắt qua bầu trời đêm, chiếu sáng tình hình trong phòng.


“Quỷ a a a a!”
Hai người đàn ông đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ áo trắng tóc tai bù xù đứng ở cửa, sợ tới mức tè ra quần.

Hai người bọn họ hoảng sợ nhìn người phụ nữ kia đến gần cô gái gần như đã tắt thở, "vút" thoáng cái không thấy.

Một giây sau "Giang Yến" đột nhiên ngồi dậy, một tay lấy bao tải che ở trên đầu xuống.

“Chậc, nhân loại quả thật phiền phức!”
“Giang Yến” "Ca ca" vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, xoay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm hai tên đàn ông sợ tới mức ôm thành một đoàn.

"Lại dám thừa dịp bà cô đây ra ngoài kiếm ăn, ăn hiếp vật chứa thân thể của ta, muốn chết?"
“Oa - - cứu mạng a a a!”
Hai người đàn ông tông cửa xông ra, phát ra tốc độ chạy nước rút nhanh nhất trong đời mình.