Tôi Cùng Nhà Giàu Số Một Trói Tơ Hồng

Chương 3






Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng
Khi Trình Lê ngẩng đầu lên thì Kỳ Thức đã rời đi.

Tất nhiên là Trình Lê biết tập đoàn Bravo, không ai là không biết đến tập đoàn đó cả.

Khi công ty của họ đến trường S để tổ chức một buổi tọa đàm, sinh viên các trường khác cũng đến ngồi kín cả khán phòng trường S, hồ sơ của họ thì chất thành đống.

Trình Lê lúc ấy cũng chuẩn bị một bản CV, đáng tiếc, không có sau đó.

Kỳ tổng này có lẽ cũng là một nhân vật cấp cao ở tập đoàn Bravo.

Trình Lê cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cất danh thiếp đi, vội vàng rời khỏi Ming Pavilion, tìm xe buýt đi thẳng đến hội chợ việc làm.

Ở trong đám đông cả một ngày, đến khi trở lại ký túc xá của đại học S đã là buổi tối.

Phòng Trình Lê ở là phòng 4 người, lúc này chỉ có một người ở là Đào Đào.

Đào Đào là fan của vô số đại xúc, cô ấy có thể nuôi sống bản thân bằng việc vẽ tranh, nên dù là sinh viên năm cuối thì cô ấy cũng chưa vội tìm việc làm.

(emm để nguyên từ "đại xúc" như trong bản convert, emm tra không ra từ này nghĩa là gì: "Phá dỡ bức tường phía đông để sửa lại bức tường phía tây": là một câu thành ngữ của Trung Quốc nói về việc đương đầu với việc gì đó một cách miễn cưỡng, giải pháp sử dụng chỉ là giải pháp tạm thời chứ không thể xử lý được gốc rễ vụ việc.


Một trong những khoản vay với đối tác là khoản vay nặng lãi, sinh lãi nhiều đến đáng sợ, lãi càng ngày càng cao, riêng tiền lãi trả còn không nổi chứ đừng nói đến việc trả số tiền vay gốc ban đầu.

Ngày nào cũng có người đến đòi nợ, hành lang bị sơn lên khắp nơi.

Vào một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nửa đêm còn có người đến phá cửa, tiếng chuông chống trộm reo lên ầm ĩ.

Có một lần ba Trình vì quá tức giận, động thủ với người của công ty cho vay, cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một chân của ông đã bị đánh gãy.
Sau sự việc này, người của công ty cho vay tiền đã thương lượng với ba Trình số tiền phải trả.

Cuối cùng còn nợ hơn bốn triệu nhân dân tệ.

Từ đó về sau, cả gia đình sống trong cảnh trả nợ hàng tháng.

Ba Trình tuổi ngày càng cao, không còn năng lực, chân lại bị phế, Trình gia mất đi hơn nửa nguồn kiếm sống, ba Trình tìm được một công việc làm bảo vệ kho hàng, luôn phải làm ca đêm.

Mẹ Trình cũng không còn đến thẩm mỹ viện, hiện tại bà đang làm nhân viên kiểm đếm hàng hóa ở siêu thị.

Nền tảng Trình Lê không tồi nên dù ở trong một hoàn cảnh hỗn loạn như thế vẫn thi đậu vào trường đại học S.

Sau khi vào đại học, Trình Lê không tiêu tốn một đồng nào của gia đình, một mình làm nhiều loại công việc, mỗi tháng còn có thể tiết kiệm được vài trăm đưa cho mẹ trả nợ.

Bất luận thế nào, chỉ cần các thành viên trong gia đình vẫn luôn ở bên nhau, thế là đủ rồi.

"Cậu hôm nay dậy sớm thế?" Trình Lê đặt túi xuống và hỏi Đào Đào.

Đào Đào ngủ đến đầu bù tóc rối, vẫn còn buồn ngủ nói với Trình Lê: "Còn không phải là do đám người dưới lầu hai đánh nhau sao, ồn ào muốn chết."
Đánh nhau sao?
Trình Lê tức khắc có một linh cảm xấu.

Nhẹ nhàng tiến đến bên cửa sổ, Trình Lê nấp sau tấm màn, lặng lẽ nhìn xuống dưới lầu.

Đối diện phòng ngủ lầu dưới là một mảnh đất trống, trên mặt đất có không ít ngọn nến được đốt, được xếp thành hình một nửa trái tim.

Ở đó rõ ràng đang có hai đám người xô xô đẩy đẩy, giống như đang cướp lãnh thổ của nhau.

"Tụi tao đến trước, đương nhiên phải được làm trước."
"Trình Lê căn bản không thích mày, có bày vẽ cũng vô dụng."
"Chẳng lẽ cô ấy thích mày? Đừng có ở đó mà tự luyến đi?
Trình Lê: "......"
Đào Đào cũng thò đầu ra, nghiêng người nhìn xuống: "Lại tới tìm cậu sao? Hai người hôm nay là ai thế?"
Trình Lê đau khổ nói: "Tớ không biết ai trong số họ hết."
Lại cẩn thận nhìn kỹ, trong đó có một bạn nam đeo kính gọng tròn cổ điển trông hơi quen quen, có lẽ trước đây đã từng học chung một lớp chăng? Nhưng căn bản lại không nhớ được tên.

Dưới lầu đã có người vây xem, giọng nói truyền lên trên, âm thanh bàn luận đều truyền hết lên lầu, còn nghe được rất rõ.


"Trình Lê này là ai vậy? từ sáng đến tối đều có người đến đốt nến thổ lộ, người này người kia lại còn không giống nhau, giống mỗi việc cứ gọi tên cô ta như gọi hồn, quả là phiền muốn chết."
"Là Trình Lê ở phòng 303 sao.

Nghe nói nhà cô ta đặc biệt nghèo, phải đi lãnh trợ cấp."
"Đã nghèo lại còn có một đám đàn ông tới tìm, tưởng ai cũng biết cô ta rồi chứ."
" Nghe nói còn có người ngoài trường tới theo đuổi cô ta, hình như còn vì cô ta mà ly hôn?"
"Loại người này nên bị đuổi ra khỏi ký túc, quả thực làm hỏng cả thanh danh của trường."
...........!
Đào Đào không thể chịu đựng được nữa, mở toang cửa sổ và hét xuống lầu dưới:
"Mấy người là ai? Trình Lê của chúng tôi căn bản không quen biết mấy người, cớ sao cứ tỏ tình với cậu ấy?"
Hai người nam sinh lập tức ngừng đánh nhau, ngẩng đầu cùng lúc: "Cô gọi cô ấy xuống đây đi!"
Trình Lê không khỏi ló đầu ra.

"Tôi sẽ không xuống.

Tôi cảnh cáo các anh, cho các anh một phút, nếu còn không đi thì tôi sẽ không khách khí!"
Khi hai người kia nhìn thấy Trình Lê, càng nhất quyết không chịu đi, cũng không tiếp tục đánh nhau mà cứ lần lượt gọi tên Trình Lê, anh một tiếng tôi một tiếng, thật sự giống như đang gọi hồn.

Tiếng thảo luận ngày càng lớn hơn.

Trình Lê không nói hai lời, trực tiếp bưng một cái chậu đầy nước đổ thẳng xuống lầu.

Đó là một ngày mùa đông, nước lạnh dội xuống, ở dưới lầu, tiếng la hét, mắng chửi vang lên không ngớt.

Người thổ lộ, người vây xem, ai cũng dính chưởng.

Trình Lê làm bộ không nghe thấy, xoay người bưng tiếp một chậu nước, chậu nước vừa xuất hiện, phía dưới đột ngột im bặt, mọi người tức khắc bỏ chạy bốn phía.

Đám đông mới đó giờ đã không còn một ai.

Đào Đào nhìn quang cảnh dưới lầu mà cười không ngớt.

Trình Lê đặt chậu nước xuống, cẩn thận cởi bộ đồ treo lên, sau đó lấy đồ trong túi ra.

"Đây là danh thiếp của ai thế?" Đào Đào đóng cửa sổ rồi cầm lấy danh thiếp mà Trình Lê lấy ra: "Nhìn đẹp đấy."
"Có một người đưa cho mình hôm nay, nói là có thể giới thiệu cho mình một công việc."
"Bravo? Kỳ Thức?" Đào Đào nhẩm lại một lần, đột nhiên lại lắp bắp: "Đây không phải là Kỳ Thức kia đi?"
"Kỳ Thức nào cơ?" Trình Lê không hiểu.

"Kỳ Thức, vị nhà giàu số một mới nổi đó! Ông chủ của tập đoàn Bravo, cậu thế mà lại không biết anh ta? Lê Lê kiến thức của cậu rốt cuộc hạn hẹp bao nhiêu thế? "
Trình Lê: "......."
Mới nổi? Nhà giàu số một? Không thể nào đi?
Sáng sớm thứ hai, Trình Lê mặc lại bộ đồ trông đẹp nhất của mình, đến khu vực trung tâm hành chính tìm trụ sở chính của tập đoàn Bravo.

Lấy ra tấm danh thiếp do Kỳ Thức đưa cho, Trình Lê nắm chặt nó ở trong tay, lấy hết can đảm tiến vào quầy lễ tân.


"Kỳ tổng đưa cho tôi tấm danh thiếp này, nói tôi hôm nay đến gặp anh ấy."
Bề ngoài trông thì bình tĩnh nhưng trong lòng Trình Lê bây giờ rối như tơ vò.

Cứ tùy tiện nói là tới tìm ông chủ của tập đoàn Bravo, liệu có ổn không đây?
Nhân viên lễ tân nhìn lướt qua tấm danh thiếp rồi sửng sốt, nhanh chóng gọi điện thoại lên.

Một lúc sau liền có người xuống đón Trình Lê.

Là một cậu trai trẻ, nhìn dáng vẻ chắc chưa đến hai mươi tuổi, bộ dáng thanh tú, cười lên lộ ra hai chiếc răng khểnh.

Chàng trai dẫn Trình Lê vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.

Kỳ Thức đang đợi ở văn phòng trên tầng cao nhất.

Lần thứ hai gặp anh, sự rung động vẫn cứ như ngày hôm qua.

Anh ngồi phía trước cửa sổ, tư thế nhàn nhã dựa vào ghế xoay, cả người như được bao phủ bởi ánh nắng bên ngoài.

Kỳ Thức thản nhiên liếc nhìn Trình Lê, nói với cậu chàng đã dẫn Trình Lê:
"Gọi giám đốc Ngô của phòng nhân sự lên đây."
Gọi người từ phòng nhân sự đến, xem ra là muốn phỏng vấn.

Trình Lê hít sâu một hơi, lấy từ trong túi ra một bản CV, bước đến bàn làm việc lớn của Kỳ Thức.

"Ngồi đi." Kỳ thức chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Trình Lê nghiêm túc đưa cho Kỳ Thức bản CV trong tay rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ánh mắt sắc bén của Kỳ Thức nhìn cô từ đầu đến chân.

Chiếc váy cô ta đang mặc hôm nay giống hệt như chiếc mà cô đã mặc vào lần đầu gặp ở Ming Pavilion ngày hôm qua.

Hình dáng bộ đồ cô ta đang mặc trông thật kỳ lạ, chỗ gầy thì béo, chỗ béo thì gầy, hoàn toàn không vừa với dáng người, miếng đệm vai thì nghiêng, vải cắt thì ngẫu nhiên, đường kẻ thì siêu vẹo không khớp.

(Đoạn tả váy này ở bản convert là:"Trên người trang phục bản hình kỳ quái, nên gầy địa phương phì, nên phì địa phương gầy, cũng không dán sát nàng dáng người, lót vai kiều, mặt liêu là loạn tài, ám văn hoàn toàn không khớp" emm cũng không hiểu lắm nên edit tạm vậy TvT, nếu có sai chỗ nào nhờ mọi người chỉ bảo cho emm >.