Tôi Cùng Nhà Giàu Số Một Trói Tơ Hồng

Chương 18: Sợi Sương Sớm Nhân Duyên






"Cháu cũng cảm thấy cái gì?"
Có người hỏi Trình Lê.

Trình Lê thấy mình vẫn đang ở biển hoa, nhưng Đào Đào đã biến mất, trước mắt là cụ ông cosplay Nguyệt Lão.

Khi Trình Lê thấy ông, cô liền nghĩ đến việc khác, vứt luôn cái giấc mộng vừa rồi ra sau đầu.

Trình Lê tiến lên một bước: "Vừa lúc cháu có chuyện muốn hỏi ông."
"Chuyện gì mà khiến cháu lo lắng thế?" Ánh mắt Nguyệt Lão hiện lên sự tò mò.

"Gần đây có không ít tơ hồng thắt nút chặt đến mức cháu làm cách nào cũng không thể gỡ được.

Đối với những nút thắt đó, thật sự không có biện pháp nào khác ngoài việc cắt chúng đi sao?"
Nguyệt Lão hoảng sợ, vội vàng nói: "Đương nhiên không thể cắt, Sợi Nhân Duyên liên quan đến nhân quả, nếu tùy tiện cắt đứt, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân duyên của những người được kết nối, cháu cắt đứt Sợi Nhân Duyên của người khác, thì nhân duyên của cháu cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề."
Thiệt sao?
Trình Lê nghĩ thầm: vậy ông không biết rồi, Kỳ Thức anh ta mỗi ngày đều ở trong văn phòng Nguyệt Lão lúc ẩn lúc hiện, không biết đã cắt đứt bao nhiêu tơ hồng, nhưng sao anh ta lại không gặp báo ứng chứ?
Có lẽ không phải không gặp báo ứng, chỉ là thời điểm chưa đến mà thôi.

"Nếu không cắt đứt tơ hồng, vậy có cách nào khác để gỡ bỏ những nút thắt đó không?" Trình Lê hỏi.

Nguyệt Lão khẽ cười: "Đương nhiên là có."
"Những tơ hồng đang dùng hiện tại, đều liên kết với Sổ Nhân Duyên, kỳ thực, chúng ta cũng có loại tơ hồng có thể buộc vào người thật."
"Cháu chỉ cần buộc loại tơ hồng này vào tay của hai người, sau đó dùng một loại dao nhỏ có tên là "Duyên Trảm" để cắt tận gốc tơ hồng trong Sổ Nhân Duyên là được."
Trình Lê nghe xong thì thắc mắc: "Nhưng có rất nhiều sợi bị thắt nút lại một cách lộn xộn, căn bản không thể biết được sợi này đang kết nối hai người nào, vậy cháu nên buộc tơ hồng như thế nào?"
Nguyệt Lão thản nhiên đáp lại: "Nếu cháu cảm thấy "buộc thế này là tốt", vậy cứ buộc theo ý của cháu, chỉ cần nhớ vuốt thẳng tơ hồng là được."
Trình Lê: "......."
Thích buộc sao thì buộc ư?
Buộc một cách mù quáng sao?
Nhân duyên là chuyện hệ trọng, sao cô lại cảm thấy Nguyệt Lão này cũng không đáng tin như Kỳ Thức nhỉ?
Đột nhiên Trình Lê cảm thấy bản thân có một trách nhiệm thật nặng nề.

"Tơ hồng được buộc vào người thật, vậy nếu như buộc sai, có thể cởi bỏ nó được không?" Trình Lê hỏi.

"Loại tơ hồng này một khi đã buộc thì không thể cởi, trừ phi dùng Loan Tề để cắt."
"Loan Tề sao? Đó là cái gì?"
"Một cái kéo lớn đặc biệt."

Trình Lê suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Cháu buộc tơ hồng lên hai người nào đó, thì liệu họ có thấy không? Và điều đó có làm cản trở sinh hoạt của hai người họ không?"
"Yên tâm, bọn họ sẽ không nhìn thấy, cũng sẽ không làm cản trở sinh hoạt, cháu cứ làm thử sẽ thấy."
Phương pháp này thật tốt, so với việc ngồi gỡ nút thắt còn dễ hơn nhiều.

"Vậy ông có thể cho cháu một vài sợi tơ hồng đó được không? "Trình Lê hỏi Nguyệt Lão.

"Cháu đi tìm Kỳ Thức hỏi đi, cậu ta có chúng đấy." Nguyệt Lão vuốt râu, nghiêng đầu suy nghĩ: "Buộc tơ hồng vào người thật sẽ không đơn giản như vậy đâu, khi nào cháu chuẩn bị làm, ta sẽ dạy cháu phương pháp cụ thể."
Nguyệt Lão vẫy vẫy cái tay bụ bẫm nhỏ xinh với Trình Lê rồi biến mất.

Ngày hôm sau thức dậy, Trình Lê đem giấc mộng tiên hiệp có Kỳ Thức cùng người nhảy hồ quên ở sau đầu, nhưng những lời mà Nguyệt Lão nói lại nhớ rõ ràng.

Trình Lê xuống giường, khí thế hừng hực đi tìm Kỳ Thức.

Kỳ Thức vừa mới tắm xong, mới chỉ mặc xong quần áo, đã bị Trình Lê gõ cửa kêu ra.

Anh dựa vào cửa, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi, cúc thì chưa cài xong, cà vạt tùy tiện đeo ở cổ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ thường ngày.

"Chờ tôi thắt xong cà vạt đã."
"Đừng thắt vội, tôi có việc quan trọng muốn hỏi anh." Trình Lê nắm lấy cánh tay anh, kéo anh đến văn phòng Nguyệt Lão.

Kỳ Thức bất đắc dĩ đầy mặt.

Chỉ nghe nói qua sếp gọi nhân viên đi làm từ sáng sớm, lần đầu tiên thấy nhân viên lại bắt sếp đi như thế này.

"Anh xem." Trình Lê lôi kéo sếp đến bên tủ văn kiện, để cho anh xem hết nút thắt này đến nút thắt khác.

"Tôi chợt nhận ra rằng, vì những quyển sách này tương ứng với hiện thực, vậy tôi hẳn là cũng có thể buộc tơ hồng vào người thật, như thế thì những nút thắt ngoài các quyển sách cũng sẽ được gỡ rồi?"
Nguyệt Lão trong mộng không cho Trình Lê nói chuyện của ông cho Kỳ Thức, nên Trình Lê cũng không đề cập đến.

Kỳ Thức nhìn Trình Lê một cách kinh ngạc: "Cô vậy mà có thể nghĩ ra."
"Có được không?" Trình Lê hỏi.

"Được, chỉ là có chút phiền phức.

Sợi tơ hồng dùng để buộc hai con người là một loại riêng, tuy tôi có nó nhưng chưa bao giờ sử dụng đến, nó đang ở đâu chứ?"
Kỳ Thức ngó tới ngó lui trong văn phòng.

Anh ta đến tơ hồng trong sách còn không thèm đụng, chứ đừng nói đến việc đi buộc tơ hồng cho người thật, khi tiếp nhận chức vụ Nguyệt Lão, anh ta đã ném đại loại sợi đó vào một góc nào đó, đã quên luôn từ đời nào.

Hai người tìm kiếm nửa ngày, vẫn là Trình Lê phát hiện một chiếc hộp bị đè dưới một chồng sách ở dưới đáy tủ.

Mở hộp ra, bên trong quả nhiên là một mớ tơ hồng lộn xộn, bên cạnh đó, còn có một con dao nhỏ bằng đồng thau trông rất bình thường, có lẽ đầy chính là con dao "Duyên Trảm" dùng để cắt tận gốc tơ hồng mà Nguyệt Lão đã nhắc đến.

Trình Lê lau bụi, rồi đổ ra bàn một đống tơ hồng lẫn lộn không thể phân biệt được, nghiêm túc xem xét.

Đống tơ hồng này khác với tơ hồng được dẫn ra từ Sổ Nhân Duyên, trông chúng không giống tơ nhện, mà giống sợi chỉ đỏ bình thường và nhìn chắc chắn hơn nhiều.

"Vì sao đều cùng là tơ hồng, nhưng chúng lại có độ dày mỏng khác nhau?"
Trình Lê cầm lên hai sợi, một sợi thì dày, một sợi thì mỏng.

"Đây là những sợi bất đồng." Kỳ Thức giải thích: "Sợi dày thì duyên phận sâu đậm hơn, sợi mỏng thì duyên phận sẽ ít hơn, điều giống nhau giữa chúng đều là để kết nối nhân duyên của một đời người."
Trình Lê hỏi tiếp: "Vậy dùng một sợi tơ hồng, mỗi đầu sợi buộc với một người đúng không? Và nếu buộc thì buộc ở đâu?"
"Thường sẽ được buộc vào ngón tay." Kỳ Thức đáp.

Trình Lê cầm sợi tơ hồng, cảm khái: "Loại tơ hồng này không thể ném bừa bãi, nếu bị người khác nhặt được, chắc chắn sẽ rất phiền phức."
Kỳ Thức cười nói: "Người khác tất nhiên sẽ không nhìn thấy.

Hơn nữa, cũng không thể tùy tiện buộc, cần phải dùng một nút thắt đặc biệt mới có thể phát huy tác dụng."
"Nút thắt đặc biệt sao? Đó là nút thắt gì?" Trình Lê trừng lớn đôi mắt.

"Hình như nó được gọi là.......Nút thắt Uyên Ương đi? Lúc trước tôi có học qua một lần, nhưng đã lâu như vậy, cũng đã quên một chút."
Kỳ Thức cầm lấy một sợi, trầm ngâm một lát, rồi thắt một loại nút thắt phức tạp và đưa cho Trình Lê xem.

Bao nhiêu là vòng thắt, Trình Lê nhìn hoàn toàn không hiểu.

"Cô thử xem." Kỳ Thức đưa cho Trình Lê một sợi.

Trình Lê cầm sợi tơ hồng, nghiên cứu nửa ngày cái mà Kỳ Thức gọi là "Nút thắt Uyên Ương", vẫn không thể làm được.

Kỳ Thức thở dài, đặt tơ hồng xuống, kéo xuống luôn chiếc cà vạt đang treo ở cổ áo.

"Đưa tay đây."
Trình Lê đưa tay một cách khó hiểu.


Làn da trắng như tuyết, cổ tay thon đẹp tinh tế.

Ánh mắt Kỳ Thức lưu lại trên cổ tay kia một lát, trong lòng chợt nổi lên một ít tà niệm.

"Hai tay."
Hả?
Trình Lê ngoan ngoãn đưa lên bàn tay còn lại.

"Nhìn cho rõ." Kỳ Thức kéo kéo cà vạt, vòng qua hai cổ tay Trình Lê một cách lưu loát, vòng tới vòng lui, tạo thành một nút thắt phức tạp và chắc chắn."
Trình Lê: "....."
Editor: ha, cà vạt play¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯
Cứ như vậy mà bị anh trói lại.

Cảm giác quỷ dị.

Trình Lê vùng vẫy, nhưng không thoát được, lẳng lặng nhìn Kỳ Thức với đôi mắt trong veo như nước suối.

Kỳ Thức thản nhiên chiêm ngưỡng kiệt tác của mình một lúc, rồi mới đưa tay lên gỡ.

"Cô thử xem." Kỳ Thức đưa cà vạt cho Trình Lê, còn chủ động duỗi ra một bàn tay.

Trình Lê liến nhìn cổ tay anh lộ ra khỏi tay áo sơ mi: "Tôi muốn hai tay."
Anh trói tôi, tôi trói anh, thế mới công bằng.

Kỳ Thức không tranh với cô, cũng thành thật đưa lên bàn tay còn lại, còn chụm hai tay lại với nhau.

Dưới sự chỉ dẫn bằng lời nói của Kỳ Thức, Trình Lê làm từng bước một, mất nhiều công sức mới thắt xong được Nút thắt Uyên Ương.

Trình Lê để tay lên bàn chống má, nhìn Nút thắt Uyên Ương trên cổ tay Kỳ Thức, có chút sầu.

"Mới thắt được một cái Nút thắt Uyên Ương mà đã phiền phức như vậy, làm sao mới có thể để một người không quen biết ngoan ngoãn ngồi đó giơ ngón tay chờ tôi thắt xong chứ?"
"Ngốc.

Đương nhiên có cách." Kỳ Thức đưa cổ tay về phía trước: "Có muốn giúp tôi cởi trói trước không?"
Thật thú vị khi trói anh ta bằng cách này.

Trình Lê tiếc hùi hụi giúp anh cởi bỏ cà vạt.

Kỳ Thức cử động cổ tay, tiện tay cầm lấy một sợi tơ hồng đang ở trên bàn, làm một Nút Thắt Uyên Ương cho Trình Lê xem.

Nút thắt Uyên Ương được thắt như bình thường, nhưng lại có một cái vòng nhỏ ở giữa.

Kỳ Thức tròng ngón tay vào cái vòng ấy.

"Nhìn xem, cô thắt xong có thể để hở một vòng nhỏ, sau khi tìm được người muốn buộc, tìm cơ hội để ngón tay người đó tròng vào đây rồi kéo chặt lại, vậy là được."
"Chờ, chờ chút, để tôi thử."
Trên bàn có cả đống tơ hồng, Trình Lê chọn thử một sợi.

Trình Lê suy nghĩ về những điều Kỳ Thức vừa làm, cũng thắt một Nút thắt Uyên Ương, để hở một vòng nhỏ rồi tròng ngón tay út của mình vào đó.

Trình Lê có chút đắc ý, chỉ cho Kỳ Thức xem: "Chính là như vậy đúng không? Xem ra tôi rất thông minh."
"Đúng vậy.

Cô thật thông minh." Kỳ Thức tùy tiện ứng phó với cô.

"Sau đó thì sao? Thắt chặt lại là được đúng không?"
Trước khi Kỳ Thức kịp ngăn cản, anh đã thấy Trình Lê thắt chặt Nút thắt Uyên Ương mà cô vừa làm, sợi tơ hồng liền buộc chặt trên ngón tay út của Trình Lê.

"Sao lại không có cảm giác gì? Có phải nó hơi lỏng lẻo không? Nó sẽ không rớt đúng không?" Trình Lê hỏi: "Cái của anh thế nào?"
"Cái gì lỏng lẻo cơ? Trình Lê, cô không thể......"
Kỳ Thức còn chưa nói xong, Trình Lê đã duỗi tay cầm lấy sợi tơ hồng trên ngón tay Kỳ Thức, thắt chặt nút thắt.

Nút thắt Uyên Ương đã được thắt chặt trên ngón tay Kỳ Thức.

Kỳ Thức nhìn Trình Lê, trên mặt đều là vẻ câm nín.

"Tôi không kịp nói với cô, loại nút thắt này, một khi đã được thắt chặt, sẽ không thể nào gỡ được.

"
Trình Lê cũng chợt nhớ ra.

Ở trong giấc mộng tối qua, Nguyệt Lão đã nói rằng, loại tơ hồng này, một khi đã được buộc vào, tuyệt đối không thể gỡ nó ra được.

Trình Lê hoàn toàn quên mất điều này.


Quả nhiên, nhìn kỹ sẽ thấy, tơ hồng khi đã được buộc chặt, nút thắt Uyên Ương phức tạp kia dường như đã tan ra, biến mất hoàn toàn.

"Kéo đâu? Có thể dùng kéo cắt được không?" Trình Lê tìm khắp nơi nhưng không thể tìm ra cái kéo, nhưng lại tìm thấy con dao trong hộp, cô thử dùng dao chặt đứt, nhưng tơ hồng vẫn không sứt mẻ.

"Cẩn thận." Kỳ Thức không nhúc nhích: "Loại tơ hồng này rất đặc biệt, con dao này vô dụng, kéo bình thường cũng vô dụng, phải dùng loại kéo đặc thù mới có thể cắt được."
"Thế làm sao bây giờ?" Trình Lê thống khổ: "Từ nay về sau một đầu sợi tơ hồng này sẽ luôn trói chặt tay tôi như vậy sao?"
Kỳ Thức không quan tâm lắm: "Không sao, cả hai sợi tơ hồng trên tay tôi và cô đều rất mỏng, của tôi là sợi Sương Sớm Nhân Duyên, đại khái là chưa đầy một ngày sẽ biến mất."
Sau đó anh nghiêng đầu nhìn kỹ tơ hồng trong tay Trình Lê: "Của cô cũng giống tôi, nó cũng sẽ chỉ ở trên tay cô chưa đầy một ngày."
Trình Lê thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Thức thì không, ánh mắt anh dừng lại ở trên tơ hồng, anh đột nhiên cau mày.

"Có chuyện gì vậy?" Trình Lê hỏi anh.

Kỳ Thức không trả lời, anh vươn tay cầm lấy tơ hồng trên tay mình, kéo nó lại một cách từ từ, từng chút từng chút một.

Trên bàn là một đống tơ hồng được xếp lộn xộn, không biết là có bao nhiêu sợi.

Tuy nhiên, Kỳ Thức kéo sợi tơ hồng trên ngón tay mình, vòng qua vòng lại, cuối cùng thấy được nút thắt Uyên Ương trên tay Trình Lê.

Hai người nhìn ngón tay mình đang được nối lại bởi sợi Sương Sớm Nhân Duyên, ai cũng không lên tiếng.

Tình cờ đến mức khiến người ta không nói nên lời.

Mỗi người nhặt đại một sợi trên bàn, thế mà cũng chọn trúng hai đầu của cùng một sợi.

Thật lâu sau, Trình Lê mới lên tiếng hỏi: "Vậy sợi Sương Sớm Nhân Duyên là gì?"
Kỳ Thức ngả người ra sau, mặt không chút biểu cảm: "Sương Sớm Nhân Duyên.

419, ONS, tình một đêm.

Hiểu chứ?"
(*)ONS = one night stand ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Trình Lê không nói nên lời.

Ôm lấy hy vọng cuối cùng, Trình Lê hỏi Kỳ Thức: "Kỳ thật, anh không phải con người đúng không? Thứ này sẽ không có tác dụng đối với anh đúng không?"
Kỳ Thức suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Tôi quả thực không phải người.

Nhưng hầu hết pháp lực của tôi đã bị phong ấn khi xuống nhân gian, tôi cũng không rõ thứ này sẽ có tác dụng thế nào đối với tôi."
Được rồi.

Trình Lê rơi vào tuyệt vọng.

Cửa văn phòng Nguyệt Lão đột nhiên mở ra.

Nhạc Ương đứng ở cửa, vừa đẩy vừa hỏi: "Kỳ Thức, cậu ở bên trong đúng không?"
Mở cửa xong, Nhạc Ương ở ngoài liền thấy Kỳ Thức và Trình Lê ngồi ở bàn làm việc cùng nhau giơ ngón tay.

"Hai người làm gì đấy?" Nhạc Ương hỏi.

"Nhạc Ương, cậu đến vừa đúng lúc, cậu có biết cây kéo được gọi là Loan Tề không? Gần đây ai đang giữ nó?" Kỳ Thức nói thẳng không cố kỵ: "Tôi cùng Trình Lê đã buộc trên tay sợi Sương Sớm Nhân Duyên, phải dùng nó để cắt....."
"Sợi Sương Sớm Nhân Duyên sao?" Nhạc Ương không chờ anh nói xong, liền cười: "Thú vị làm sao."
Nhạc Ương lùi lại phía sau hai bước, đóng sầm cửa lại.

Kỳ Thức đứng lên nhanh như chớp, nhoáng cái liền tới cửa nhưng vẫn chậm một bước.

"Có chuyện gì vậy?" Trình Lê hỏi.

Kỳ Thức vặn vặn nắm cửa: "Cậu ta khóa cửa ở bên ngoài.".