Tôi Cùng Chồng Tôi Trời Sinh Một Đôi

Chương 6




“Phạt anh làm bạn trai của em, anh đồng ý không?”

Sở Hạ nghe xong lời này, nghĩ nghĩ, “Chuyện tình cảm cần phải trận trọng suy xét, bằng không thì, trước tiên khoảng thời gian này chúng ta xem như ‘thử việc’ đi, để kiểm tra lẫn nhau.”

Tuy rằng chỉ ở chung một thời gian ngắn, nhưng Sở Hạ đã cảm nhận được từ trên người Kỳ Nhạc Ngôn nhiều cảm xúc sống động, hắn nghĩ, hắn nhất định đã có hứng thú với Kỳ Nhạc Ngôn, chỉ là thời gian quá ngắn, hắn còn chưa xác định được đó có phải là thích hay không.

Kỳ Nhạc Ngôn biểu cảm vẫn như cũ, có hơi lười nhác: “Hóa ra em còn chưa được thành chính thức à.”

Sở Hạ ừ một tiếng, nghiêm trang: “Chuyển chính thức thì em sẽ có tên trong sổ hộ khẩu.”

Kỳ Nhạc Ngôn nghe xong liền cười: “Ai biết anh nói có thật không chứ.”

“Cứ chờ xem.”

Dăm ba câu, dứt khoát lưu loát, chuyện tình cảm liền giải quyết tốt.

Sau khi ăn xong, Sở Hạ chủ động đi rửa bát.

Người bên cạnh nhàn nhã đứng nhìn biến thành Kỳ Nhạc Ngôn, cậu dựa vào vách tường, nhìn Sở Hạ động tác vụng về rửa chén bát, tuy rằng không quá thành thạo nhưng có thái độ chủ động rất tốt.

Cậu nhịn không được mà cười, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là người cậu coi trọng.

Sau khi ra khỏi phòng bếp, bọn họ một trước một sau lần lượt ngồi trên sô pha.

Ngồi không khá nhàm chán, Sở Hạ nói đi pha trà cho Kỳ Nhạc Ngôn. Kỳ Nhạc Ngôn không có đáp lại, cậu đối với trà cũng không có hứng thú, cho nên sự chú ý của cậu vẫn đặt ở trên người Sở Hạ.

  

Cậu từ trước đến nay đều rất mê ăn thịt, hôm nay được ăn một ít tưởng rằng mình đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng khi nhìn đến Sở Hạ, trong đầu hiện lên mùi gà rán thơm phức, chút thỏa mãn đó lại biến thành bất mãn.

Bất quá hôm nay Sở Hạ giấu khá kỹ, Kỳ Nhạc Ngôn hoàn toàn không ngửi được.

Trong giây lát, Kỳ Nhạc Ngôn đột nhiên đứng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Hạ. Sở Hạ một bên pha trà, cuối cùng không nói gì.

Vậy là hắn đã cam chịu mối quan hệ.

Kỳ Nhạc Ngôn vẫn luôn nhìn sườn mặt Sở Hạ, góc cạnh như vậy, đường nét cũng rất rõ ràng.

Cậu hỏi: “Mối quan hệ của chúng ta đã khác rồi, có phải có thể thân mật một chút không, một chút thôi í.”

“…”

Sở Hạ vững tay, đặt tách trà xuống.

Còn chưa có câu trả lời, Kỳ Nhạc Ngôn đột nhiên tiến lại gần,  chuồn chuồn lướt nước chạm một cái.

  

Chạm xong liền rời.

Thời gian quá ngắn để Kỳ Nhạc Ngôn cảm nhận được mùi vị của pheromone, điều duy nhất cậu cảm nhận được là mặt của Sở Hạ khá mềm mại.

Giây tiếp theo, Sở Hạ đột nhiên đẩy Kỳ Nhạc Ngôn ra, trên mặt lộ ra vẻ kiềm chế, đường gân trên cánh tay cũng vì nhẫn nại mà giãn ra. Kỳ Nhạc Ngôn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy xung quanh mình có một luồng gió, Sở Hạ đang ngồi trên sô pha đã chạy tới tủ TV, mở một ngăn kéo, lấy thuốc trong tủ ra.

Động tác của hắn hơi vội vàng, hoảng sợ tìm kiếm thuốc ức chế, rồi không chút do dự tiêm thẳng vào người.

Một lúc sau, những luồng tin tức tố trôi dạt kia rốt cuộc bị áp chế, cuối cùng Sở Hạ cũng khôi phục lại bình tĩnh.

Kỳ Nhạc Ngôn ngồi xổm quan sát hắn, khi Sở Hạ đẩy cậu ra, liền ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc, nhiệt tình đến mức gần như dụ cậu tiến vào kỳ mẫn cảm. Bất quá chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, căn phòng tràn ngập pheromone của Sở Hạ, vừa mãnh liệt lại vừa thơm như thế, từ lúc tiêm thuốc ức chế vào thì đã chậm rãi bị áp chế.

——Nhưng không phải tất cả đều bị áp chế.

Kỳ Nhạc Ngôn ở bên cạnh, cậu vẫn có thể ngửi thấy chút gì đó.

  

Điều này có nghĩa là gì, Kỳ Nhạc Ngôn cũng rất rõ ràng.

Cậu cau mày hỏi: “Thuốc ức chế này không có tác dụng với anh nữa? Anh rốt cuộc đã dùng bao nhiêu lần rồi?”

Sở Hạ không nói lời nào, câu hỏi như muốn hỏi, anh độc thân bao nhiêu năm rồi? Sở Hạ không muốn mất mặt nên không muốn trả lời câu hỏi này.

Kỳ Nhạc Ngôn suy nghĩ cẩn thận, thật nhanh đã hiểu rõ nguyên nhân, liền trầm ngâm không hỏi nữa. Chỉ là trong lòng cậu cảm xúc lên xuống có chút kịch liệt, trong đầu suy nghĩ lung tung, cảm xúc lại trở nên như thế này sau một nụ hôn, không biết là do tổng tài quá ngây thơ hay là sức hút của cậu quá lớn.

  

Sở Hạ bảo Kỳ Nhạc Ngôn đi tới sô pha ngồi xuống, mình thì thu thu dọn đồ đạc trong hộp thuốc rồi bật hệ thống thông gió trong nhà, ngay sau đó mùi tin tức tố liền biến mất, không khí trong nhà trở lại bình thường.

Hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quay đầu lại thấy Nhạc Ngôn đang ngồi trên sô pha vẻ mặt trầm tư.

Sở Hạ tò mò hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Sợ rồi sao? Hay là chán ghét pheromone của mình?

Kỳ Nhạc Ngôn ngoan ngoãn đáp: “Vậy thì vì lợi ích của anh, sau này có phải em không thể làm chuyện thân mật với anh nữa?”

“…” Sau một lúc im lặng, Sở Hạ nói, “Nhạc Ngôn, em có thể rụt rè một chút được không?”

Giọng điệu có mùi thẹn quá hóa giận.

Kỳ Nhạc Ngôn lộ vẻ thất vọng.

Thật ra vừa rồi cậu vẫn lo lắng cho thân thể của Sở Hạ, nhưng bị hắn chỉ trích một chút đâm ra suy nghĩ có chút sai lệch, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ. Cứ như thể món gà rán thơm ngon hấp dẫn cậu nằm ở trước mặt, nhưng cậu không thể ăn được.

Cảm giác này thật gây khó chịu.

  

Mặc dù Kỳ Nhạc Ngôn không nói gì, nhưng trong vẻ mặt lại lộ ra vẻ đáng thương. Sở Hạ nhìn thấy liền mềm lòng, ngẫm thấy quan hệ của hai người đã khác, vì vậy hắn thỏa hiệp nói: “Nếu không thì sau này cứ giờ nghỉ trưa em hãy đến gặp anh, sau khi tỉnh ngủ anh đều tiêm thuốc ức chế rồi .”

Thân mật sau khi tiêm thuốc ức chế có thể phòng ngừa một chút.

  

Lời đề nghị này khiến hai mắt Kỳ Nhạc Ngôn sáng lên, lòng hắn gần như mềm nhũn khi chú ý tới điều này, hắn suy nghĩ, sao lại có người như Kỳ Nhạc Ngôn nhỉ, miệng ngọt như vậy, bám người như vậy, lại còn thích làm chuyện thân mật với hắn, làm sao bây giờ, thật sự rất đáng yêu, rất muốn ôm lấy em ấy.

Cảm xúc gọi là thích luôn tích tụ trong vô thức.

Buổi trưa ngày thứ hai, sau khi kết thúc cảnh diễn Kỳ Nhạc Ngôn liền lên xe bảo mẫu, trợ lý của cậu đã nhận cơm trưa xong, đang ngồi trên xe chờ. Sau đó thì cậu ăn cơm trên xe luôn, còn trợ lý phụ trách lái xe chạy đến nội thành.

Hôm nay cảnh diễn kết thúc hơi muộn, cộng thêm thời gian đi đường, không biết có kịp giờ nghỉ trưa của Sở Hạ hay không.

Kỳ Nhạc Ngôn vội vàng lùa cơm, trong lòng vẫn lo lắng sâu sắc về chuyện này.

Khi đến công ty của Sở Hạ rồi, Kỳ Nhạc Ngôn đi đến phòng làm việc của Sở Hạ mà không có bất kỳ sự ngăn cản nào.

Sở Hạ có dặn trước với lễ tân và thư ký, nhưng hắn không ngờ ngày hôm sau Kỳ Nhạc Ngôn liền đến. Vì vậy, khi Sở Hạ nhìn thấy cậu mở cửa, liền sửng sốt.

  

Kỳ Nhạc Ngôn cũng ngẩn ra, cười tủm tỉm bước tới: “ Bạn trai, buổi trưa tốt lành.”

Nhìn thấy cảnh này, Sở Hạ không khỏi nhếch lên khóe miệng: “Buổi trưa tốt lành.”

Cơm nước xong, vốn dĩ Sở Hạ muốn xem xét lại tài liệu, nhưng từ khi cậu đến, hắn lập tức cảm thấy tập tài liệu trong tay không hấp dẫn bằng. Đưa mắt ra hiệu cho Kỳ Nhạc Ngôn ngồi vào ghế sô pha bên cạnh, hắn thu dọn xong giấy tờ rồi đi về phía cậu.

Sở Hạ ngồi cách Kỳ Nhạc Ngôn một chút, vẻ mặt nghiêm túc, hẳn là còn chưa từ trạng thái tổng tài thoát ra.

Nhưng bây giờ, Kỳ Nhạc Ngôn muốn cho hắn biết một người bạn trai nên làm thế nào.

Vì vậy, cậu nhiệt tình sáp tới, “Em muốn hôn anh á.”

“……”

Sở Hạ có lẽ là xấu hổ, cho nên giọng điệu cũng có phần tức giận: “Kỳ Nhạc Ngôn, em có thể ít bạo dạng một chút được không.”

Hắn không quen với sự nhiệt tình thẳng thắn không kiềm chế như thế.

Kỳ Nhạc Ngôn lập tức hiểu ra, hiểu ý nói: “Vậy thì nói chuyện một lát đi, anh ơi, trưa nay anh ăn gì? Ăn ngon không, so với em làm có ngon hơn không? Hôm nào có thời gian em sẽ làm cho anh ăn, em chỉ làm cho cục cưng lớn của em mà thôi. À đúng rồi, công việc của anh sáng nay thế nào, có nhớ em không? ”

Sở Hạ cảm thấy cậu vẫn là đừng nói nữa thì hơn.

  

Sau đó, bọn họ liền ôm hôn nhau.

Sau khi có sự chuẩn bị tâm lý, Sở Hạ đã không còn ngớ người như ngày hôm qua. Nhưng hắn lại cảm nhận được cảm xúc rất cường liệt khi bọn họ gần gũi nhau như vậy, dường như hắn đã bị tan chảy dưới sự nhiệt tình của Nhạc Ngôn. Trong lúc cả hai nhiều lần quấn quýt triền miên, Sở Hạ có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt của người yêu dành cho mình, sự mê đắm trong ánh mắt cậu và nụ hôn nóng bỏng khiến Sở Hạ cảm thấy bản thân như đang được bao bọc bởi tình yêu, và hắn đang được yêu một cách nhiệt huyết nhất.

Sở Hạ chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc như vậy, tất cả dịu dàng trong lòng hắn đều muốn gửi hết cho em ấy.

Sự kiềm chế khi nếm mùi mà hắn tưởng tượng hoàn toàn không tồn tại, biểu hiện của Kỳ Nhạc Ngôn như thể cậu muốn ngoạm luôn Sở Hạ vậy, điều này kích thích đến hắn, khiến hắn không muốn tụt lại phía sau nên cũng dùng sức hôn đáp trả nhiều hơn.

Cho đến khi bản thân không thể kiềm chế được nữa, Sở Hạ đành phải hô dừng.

Kỳ Nhạc Ngôn không chịu nghe theo hắn, ôm Sở Hạ không chịu buông ra, ánh mắt mê luyến mà nhìn Sở Hạ. Sở Hạ bị cậu nhìn đến có chút vô lực, mặt hắn hầu như đều dính nước miếng, Nhạc Ngôn sao cứ như một chú cún con thế này, tham ăn như thế? Lại còn thích hắn nhiều như thế.

Tự mình bổ não như vậy, Sở Hạ càng ngày càng cảm thấy mình không thể khống chế được pheromone.

Hắn cố gắng khắc chế bằng cách tiêm thêm thuốc ức chế cho bản thân.

  

Kỳ Nhạc Ngôn từ từ bình tĩnh lại, ngồi ở bên cạnh nhìn Sở Hạ tiêm thuốc ức chế.

Sở Hạ sợ mình lơ đễnh bỏ xó cậu, lúc này liền nói chuyện phiếm với cậu, “Sao anh không ngửi thấy mùi của em?”

“Em là một omega bình thường nên pheromone của em không khó che giấu.”

  

Sở Hạ à một tiếng. Kỳ Nhạc Ngôn không hài lòng với câu trả lời này của hắn, bèn nói: “Sao, anh còn coi thường người bình thường?”

“Không có.”  Sở Hạ cười với cậu, “Anh nghĩ đến em, cảm thấy em thật tốt.”

  

Kỳ Nhạc Ngôn cũng cười: “Em cũng vậy… Em siêu siêu siêu thích anh luôn, Sở Hạ, em đã rất mong chờ về mai này rồi.”

Chỉ một câu thôi, mà tin tức tố Sở Hạ vừa mới áp chế được, lại gần như muốn bạo động.

  

Kỳ Nhạc Ngôn em đúng là nhóc yêu tinh mà!

  

Những ngày tiếp theo, Kỳ Nhạc Ngôn ngày nào cũng đều đến văn phòng của Sở Hạ báo danh.

Đây là một chuyện vất vả, nhất là khoảng cách giữa hai bên không tính là gần, thời gian nghỉ ngơi của cậu cũng có hạn, phần lớn thời gian đều dành cho việc đi đường, cũng không có nhiều thời gian ở cùng Sở Hạ. Nhưng mà chuyện này cũng là một chuyện vui, mỗi lần Kỳ Nhạc Ngôn lên xe đều sẽ vui vẻ chờ được nhìn thấy Sở Hạ, khóe miệng của cậu vẫn luôn không tự chủ được mà nhếch lên.

  

Cả hai cũng không phải vừa gặp liền hôn nhau.

Kỳ Nhạc Ngôn không muốn phát sinh loại quan hệ bạn tình nên ngoài việc hôn để giải tỏa lòng tham của cậu, cậu vẫn sẵn sàng quan tâm đến Sở Hạ, cũng rất sẵn lòng vui vẻ trò chuyện cùng bạn trai mình.

Sở Hạ ít nói, nghề nghiệp của cả hai lại cách xa mấy vạn dặm, lúc ban đầu cũng không biết nên nói cái gì với cậu. Nhưng vì có Kỳ Nhạc Ngôn ở đây nên không có lúc nào gọi là tẻ ngắt hết.

Sau khi quan tâm hỏi han Sở Hạ xong, Kỳ Nhạc Ngôn sẽ chia sẻ những sự thật thú vị hàng ngày của cậu với hắn. Vì ở trên phim trường cậu gặp rất nhiều người, cũng hóng hớt được kha khá tin tức mỗi ngày, chỉ cần có một đôi mắt tinh ý là  sẽ phát hiện trong sinh hoạt hàng ngày chỗ nào cũng thú vị hết. Ngay cả những lời ngẫu nhiên phàn nàn về đồ ăn của đoàn phim cũng được cậu nói đến sinh động hài hước, trông đáng yêu cực kì.

Sở Hạ vừa buồn cười lại có chút đau lòng, đề nghị: “Hôm nào rảnh anh sẽ đưa em đi ăn món ngon.”

Kỳ Nhạc Ngôn rõ ràng động lòng, nhưng sau khi rối rắm một lúc mới khó khăn từ chối, “Quên đi, nếu như em mập lên thì chắc người đại diện sẽ xách dao truy sát em mất. Ít nhất phải đợi đến khi em quay xong đã.”

Sở Hạ cau mày, còn chưa nói gì, Kỳ Nhạc Ngôn liền ngẩng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm mà ôm lấy hắn, “Đau lòng cho em? Vậy anh thân thân em được không, hôn em một chút em liền siêu vui vẻ.”

Sở Hạ thường hay không nhịn được, ôm lấy người yêu mà hôn. Hắn vẫn luôn không nghĩ ra làm thế nào mà có người khiến hắn luôn trải nghiệm được cảm xúc hạnh phúc như vậy, khiến hắn vô số lần muốn cam nguyện mà chết trên người cậu mất thôi. Theo từng ngày cả hai bên nhau, Sở Hạ càng ngày càng cảm thấy chính mình không thể thiếu cậu.

Ngày hôm sau khi kết thúc cảnh quay, Kỳ Nhạc Ngôn theo thường lệ muốn ngồi xe chạy đến công ty của Sở Hạ, nhưng trợ lý của cậu ngăn lại, nhỏ giọng nói với Kỳ Nhạc Ngôn, “Sếp Sở đến.”

“Thật sự?” Kỳ Nhạc Ngôn kinh ngạc.

Trợ lý gật gật đầu, sau đó dựa theo chỉ thị của đặc trợ trong điện thoại, mang theo Kỳ Nhạc Ngôn đi đến một góc vắng vẻ, đưa cậu lên xe Sở tổng.

“Sao anh lại tới đây?” Bên trong xe chỉ có một mình Sở Hạ, Kỳ Nhạc Ngôn không che giấu biểu tình của mình chút nào, vui mừng đến đôi mắt đều sáng ngời.

Vẻ mặt của Sở Hạ trở nên nhu hòa, khi hắn nhìn thấy Kỳ Nhạc Ngôn lúc thấy mình lại tràn đầy vui mừng như thế, trong lòng liền mềm nhũn, hắn không giỏi bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy, vì vậy liền ôm lấy Kỳ Nhạc Ngôn, hôn lên môi cậu. Kỳ Nhạc Ngôn siêu thích thú, nhiệt tình hôn lại, Sở Hạ hôn lên khóe miệng nhếch lên của cậu, không khỏi nở nụ cười.

“Sao anh lại tới đây?” Kỳ Nhạc Ngôn lại hỏi, “Anh nhớ em sao?”

Không ai có thể lạnh như đá đối với sự nhiệt tình như vậy, cũng không ngoại lệ, hắn trầm thấp ừ một tiếng: “Nhớ em.”

*đá ở đây là cục đá chứ hong phải đá lạnh nha

Kỳ Nhạc Ngôn đột nhiên cảm thấy tai của mình đều tê dại, Sở Hạ vốn là con mồi của cậu, là người có mùi vị mà cậu yêu thích nhất, Kỳ Nhạc Ngôn cũng không biết sao cậu lại hãm sâu vào như thế, nhưng cậu thật sự rất thích Sở Hạ.

  

Sở Hạ nhớ tới chính sự, nói với cậu: “Anh mang đồ ăn tới đây, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Bên trong hai hộp cách nhiệt lớn là các món ăn sắc hương đều có đủ, mở ra đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi. Không phải mấy món thịt cá như Kỳ Nhạc Ngôn đã tưởng tượng, có lẽ là suy xét đến việc giữ dáng của cậu nên đa phần các món đều là món chay.

Còn chưa ăn, cậu đã cảm thấy chắc chắn ngon hơn cơm hộp.

  

“Cảm ơn anh, bạn trai.” Kỳ Nhạc Ngôn hôn lên má anh, lấy đũa nếm thử, nhướng mày, “Đây là… Món của nhà hàng tư nhân đó?”

Cũng chính là nơi mà bọn họ đã gặp nhau.

  

Sở Hạ khen ngợi cậu: “Lưỡi nhạy đấy.”

Kỳ Nhạc Ngôn cười: “Đương nhiên. Mà này, em nhớ hình như bọn họ không có cho đóng gói món ăn thì phải?”

“Nhà hàng của bạn anh, tiện nhờ một chút.” Sở Hạ nhẹ giọng nói. “Không phải em cảm thấy vị của nhà hàng này nấu ngon sao?”

  

Là lúc trước tình cờ nhắc đến chuyện này, không ngờ Sở Hạ lại nhớ kỹ.

Trái tim của Kỳ Nhạc Ngôn cũng dịu lại, trong mắt chỉ còn lại mỗi Sở Hạ.

  

Sở Hạ cùng Kỳ Nhạc Ngôn ăn chay, hôm nay bầu không khí so với trước kia tươi hẳn hơn, lúc ăn cơm anh một câu em một câu, bầu không khí rất tốt. Cả hai đều cảm thấy ấm lòng trước mối quan hệ thân mật thế này, khi ăn xong, bọn họ không thể kìm lòng mà lại ôm hôn nhau.

Chuồn chuồn lướt nước, hôn sâu, hôn một cách đắm đuối, các loại phong cách hôn môi đều bị bọn họ nếm thử. Kỳ Nhạc Ngôn bị tin tức tố của Sở Hạ vây lấy, toàn thân thoải mái cực kỳ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu không chú ý đến tin tức tố của hắn như vậy, chỉ chú ý đến mỗi Sở Hạ, chỉ thân mật với mỗi người này.

Cậu thích độ ấm giữa hai bên khi chạm môi nhau, nhiệt độ khi cả hai quấn quýt, còn có sự tê dại lúc chạm vào nhau, những thứ này đều mang đến cho cậu một loại hạnh phúc bay bổng.

Tình yêu cuồng nhiệt, sao lại có thể làm con người ta vui sướng đến thế.

Mãi cho đến khi hai người đều có chút chịu không nổi, Sở Hạ mới buông Kỳ Nhạc Ngôn ra.

Hắn tùy thân mang theo thuốc ức chế, giờ phút này liền thuần thục mà tiêm cho chính mình một liều.

Biểu tình của hắn trầm ổn bình tĩnh, Kỳ Nhạc Ngôn lại rõ ràng nhận thấy được thuốc ức chế tác dụng càng ngày càng yếu.Trên người Sở Hạ vẫn còn mùi tin tức tố rõ rệt, ý nghĩa của việc này là gì, Kỳ Nhạc Ngôn cũng rất rõ ràng.

Sở Hạ nhanh chóng nhận ra, hắn suy xét có nên đến bệnh viện khám thử không, không biết có thể tăng thêm liều thuốc không nữa.

Sau khi cùng Sở Hạ tách ra, Kỳ Nhạc Ngôn nghiêm túc suy xét đến chuyện đánh dấu.

Không hề nghi ngờ, Sở Hạ đúng là một quý ông, hai người trong khoảng thời gian này hôn tới hôn lui, mỗi lần đều thân mật đến nỗi Sở Hạ cũng muốn lên nòng, nhưng hắn lại chưa từng có ý ép buộc Kỳ Nhạc Ngôn, biểu hiện của hắn đại ý muốn cả hai càng tiến xa hơn, nhưng Kỳ Nhạc Ngôn chưa nói gì, hắn cũng không làm quá mức.

Kỳ Nhạc Ngôn trong lòng thật ra có băn khoăn, cậu rốt cuộc cũng không phải một người thích xằng bậy, đánh dấu là chuyện quan trọng cần phải nghiêm túc mà suy xét, cho nên cậu cảm thấy mình chần chừ một chút cũng không sao. Bản thân Sở Hạ cũng rõ điều này nên cho dù hắn rất muốn, nhưng hắn cũng biết Kỳ Nhạc Ngôn chưa sẵn sàng nên chưa bao giờ đề cập về nó cả.

Kỳ Nhạc Ngôn thực rối rắm, bởi vì chính bản thân cậu có khúc mắc.