Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

Chương 67: 67: Buồn Bực





Khuôn mặt lạnh lùng của Phạm Huyền Lân hiện trên màn hình ảo, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đó của anh chỉ vừa thấy cậu đang cầm xiên nướng vừa ăn vừa nhìn màn hình thì không khỏi lóe lên một chút tủi thân sau đó mím môi hỏi:
"Thịt mà em ăn ngon không?"
"Khá được.

Anh ăn không?" Nguyễn Hàn Minh trả lời sau đó đưa một xiên lên trước màn hình rồi hỏi.
"Tôi không thể ăn được." Phạm Huyền Lân nhìn cậu hai mắt đầy lên án.
Không hiểu sao nhìn anh thế này Nguyễn Hàn Minh lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu, có lẽ không có ai biết được cái con người cực kỳ mạnh mẽ trước mặt lại có rất nhiều biểu hiện cực kỳ đáng yêu giống như bây giờ mỗi khi ở trước mặt cậu.

Càng cảm thấy anh đáng yêu cậu càng cảm thấy muốn trêu chọc anh, nếu có thể cậu muốn nhìn càng nhiều biểu tình được biến hóa trên khuôn mặt lạnh lùng đó.
Nghĩ là làm cậu liền đưa xiên đến bên miệng rồi cắn một miếng sau đó mỉm cười nói: "Không sao tôi ăn luôn phần của anh."
Phạm Huyền Lân nhìn cậu khẽ gật đầu: "Vậy em ăn nhiều một chút."
"Anh đúng là không biết đùa giỡn." Nguyễn Hàn Minh câm nín, cậu là một lão già cổ hữu vậy mà bạn đời của cậu càng thêm cổ hữu, có còn cho người ta đùa giỡn nữa hay không á.

Cậu đây là muốn trêu chọc anh chứ không phải thực sự muốn ăn nhiều thay phần anh á.
Nguyễn Hàn Minh cảm thấy mệt tâm, không muốn yêu nữa.

Loài người ngu xuẩn khiến thần tiên cũng muốn đập cho một trận.
Phạm Huyền Lân nhìn cậu cảm thấy biểu cảm của cậu thú vị, hai mắt anh không khỏe lóe lên ý cười.
"Hôm nay em thế nào.

Đã đủ điểm chưa, có ai bắt nạt em không?" Anh quan tâm hỏi thăm, tuy anh biết với sức mạnh nghịch thiên kia của cậu thì những đứa nhóc nhỏ ở trường học cũng không làm gì được cậu.
Nhưng trong rừng có rất nhiều quái thú, nếu lỡ xui rủi thế nào khiến cậu bị thương thì làm sao, bởi vì như vậy mà anh mới lo lắng đến như vậy.
Nghe thấy anh quan tâm cậu liền ấm áp trong lòng, cậu mỉm cười đang muốn trả lời nào ngờ bên phía anh vang lên tiếng còi cảnh báo.
Nguyễn Hàn Minh cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phạm Huyền Lân cũng cau mày rồi lắc đầu trấn an: "Em đừng lo, không có gì."
Nguyễn Hàn Minh nghe anh thờ ơ như vậy liền không vui, cậu đen mặt cúp luôn máy, không để anh nói thêm bất kỳ lời nào.
Tuy không có kiến thức về thế giới này nhưng cậu biết một khi những tiếng kêu báo động lớn như thế đều là lời cảnh báo khi gặp nguy hiểm, vậy mà anh lại không nói thật cho cậu nghe chỉ an ủi một cách thờ ơ như vậy, điều này khiến cậu cực kỳ tức giận.

Rõ ràng từ trước đến nay ngoại trừ thân phận thật sự cậu chưa từng giấu diếm anh chuyện gì vậy mà hiện tại anh lại không chịu nói thật cho cậu, có phải khoảng cách của hai người không hề gần gũi giống như cậu nghĩ, chẳng lẽ trong mối quan hệ này chỉ mình cậu đơn phương mà thôi.
Càng nghĩ sắc mặt của Nguyễn Hàn Minh càng không tốt, ba người Đặng Quan ngồi xung quanh nhìn thấy cậu như vậy liền không khỏi co rúm lại đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Dương Lệ Tú nhìn cậu rồi nhìn Đặng Quan nhỏ giọng hỏi: "Hai người đó cãi nhau rồi hả."
Đặng Quan lắc đầu đầy mơ màng: "Hình như không giống lắm."
Hoàng Hào nhỏ giọng nghi hoặc: "Vậy thì làm sao.

Sắc mặt kia giống như người chồng của mình làm chuyện gì đó có lỗi vậy.


Một câu máu não sung thiên."
"Có lý!" Đặng Quan cùng Dương Lệ Tú không khỏi đồng thanh đáp.
Ba người nhìn nhau đều không khỏi càng thêm co rúm mình, đây không phải là hiện trường ngược cẩu nữa mà chuẩn bị thành chiến trường thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Sao số bọn họ khổ thế này sắp trở thành bao cát giúp cậu trút giận rồi.
Nhưng suy nghĩ của bọn họ đi quá xa rồi, tuy Nguyễn Hàn Minh tức giận nhưng cậu sẽ không trút giận lên những thuộc hạ, những công cụ sau này của mình, nếu cậu muốn trút giận thì phải tìm người đáng để trút giận chứ.
Dù sao cậu chính là một kẻ thù dai, cái nhóm chạy qua cuộc đời cậu mang ý xấu ngày hôm qua chắc chắn cậu phải trả lại cả vốn lẫn lời chứ.

Cậu không thể giết bọn họ chẳng lẽ còn không thể chơi chết bọn họ sao, dù sao cậu có làm gì cũng không ai biết được cả.
Một pháp sư mang trong người tất cả thuộc tính như cậu thì cho dù có điều khiển mấy thứ ở xa xa kia cũng không ai có thể liên tưởng đến nhóm phế vật đang ngồi nướng thịt ăn thịt như bọn họ đi.
Nguyễn Hàn Minh nghĩ rồi cũng bắt tay vào làm.

Cậu không lấy sách phép ra mà trực tiếp niệm trong lòng.

Trong rừng không thiếu nhất chính là cây cùng động vật, cậu sẽ không kêu gọi những con quái thú to lớn kia chỉ gọi mấy đứa nhỏ luôn sống thành bầy thành đàn kia sẽ ổn hơn.

Cũng bởi vì cơn giận lây lan này mà trong khu rừng đầy camera này đã có một thước phim cực kỳ sinh động mà không có ai có thể ngờ đến.

Một nhóm học sinh bốn người bị một đàn lợn sừng có kích thước bằng một con mèo rược chạy.

Không những vậy trên đường trốn chạy bọn hắn còn bị dây leo ngáng đường, chim ị lên người cùng kiến bu trên người cắn vài vết đỏ ửng.
Cả một đường cực kỳ xui xẻo, phải nói hiện tại người khác nhìn vào bọn hắn đều chỉ có thể hình dung bằng bốn từ Thân tàn ma dại mà ra.
Bởi vì cuộc truy đuổi này mà nhóm bọn hắn không thể không từ bỏ cuộc kiểm tra mà bấm nút gọi giáo viên giải cứu.

Đứng bên trong vòng bảo hộ nhìn một đàn lợn sừng nhỏ bao kín khiến da đầu bọn hắn không khỏi dựng hết cả lên.
Tuy lợn sừng nhỏ không đáng sợ, thân hình chúng cũng khá nhỏ nhưng không thể vì vậy mà khinh thường bọn chúng, bởi vì loài động vật này luôn đi thành bầy đàn với nhau, một con nho nhỏ trong mắt người khác nhưng lại có thể trở nên hùng mạnh khi chúng có một đàn.
May mắn cho những loài động vật khác trong rừng, lớn sừng nhỏ là động vật ăn chay chứ nếu không với số lượng đó của nó thì có thể làm bá chủ rừng xanh luôn rồi, những con quái thú to lớn thường đi riêng lẻ đều phải lo lắng khi đứng trước một đàn lợn sừng nhỏ như thế này..