Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Chương 10: Chương 10





Mặt Thẩm Bích Tiêu trầm xuống, dấy lên mây đen mang mấy phần phẫn nộ.
Không thể nghi ngờ yêu cầu của Tiêu Sở Dịch đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
Hắn là dạng người chiến thắng trong cuộc sống, một đường luôn thuận buồm xuôi gió, thậm chí hắn rất ít khi phải cúi đầu với đối tác kinh doanh, chứ đừng nói đến việc quỳ xuống.
Sau khi kinh hãi, hắn lập tức phản ứng lại, đây là Tiêu Sở Dịch đang cố ý làm hắn khó xử.
Tiêu Sở Dịch biết rất rõ tính cách Thẩm Bích Tiêu, căn bản không có khả năng hắn cong gối với cậu cho dù là nửa phần.
Nói như vậy vừa để thể hiện sự từ chối lạnh lùng của mình, vừa cố tình làm nhục hắn.
Thẩm Bích Tiêu nghiêm mặt lại, trừng mắt nhìn gương mặt mang theo vài phần tái nhợt của Tiêu Sở Dịch, giống như trở về phòng họp ngày trước.
Lần đó Tiêu Sở Dịch cũng nhìn hắn như vậy lạnh lùng nhếch mép, dùng giọng nói mỉa mai mà nói chuyện với hắn, ngoại trừ sự giễu cợt ra thì chính là chán ghét, không có chút dấu vết nào của "tình yêu".
Là hắn tự mình đa tình.
Thẩm Bích Tiêu không muốn thừa nhận điều này, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Tiêu Sở Dịch cười ra tiếng: "Xem ra tôi đối với...!công ty của anh cũng không quan trọng như vậy.

Nếu đã vậy, thì mời Thẩm tổng trả tiền cho tôi sớm một chút."
Thẩm Bích Tiêu nhịn không được mở miệng châm chọc: "Đường đường là tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu, em lúc nào thì bắt đầu đanh đá giống đàn bà nói chuyện chỉ có tiền, tính toán chi li như vậy thật sự rất khó coi."
Tiêu Sở Dịch thở dài, vươn tay đem chiếc túi rỗng tuếch lôi ngược ra ngoài: "Dù sao tôi cũng không phải là tiểu tiên tử có thể sống trên sương, cũng không thể giống như Thẩm đại thiếu gia đẹp trai phong lưu thủ đoạn cao minh, chỉ cần tùy tiện nháy mắt một cái liền có người tình nguyện móc tiền ra cống hiến cho công ty của mình."
Thẩm Bích Tiêu hiểu được ý mỉa mai rõ ràng trong lời nói của Tiêu Sở Dịch, khóe môi mím chặt.
Trong nháy mắt Thẩm Bích Tiêu thậm chí muốn đấm vào mặt Tiêu Sở Dịch.

Nhưng khi nhớ tới chuyện ngày trước Tiêu Sở Dịch giận dữ đè hắn xuống bàn như thế nào, hắn không khỏi chần chừ.
Lúc trước hắn dụ dỗ Tiêu Sở Dịch dễ dàng như vậy, chỉ dựa vào lòng tin tưởng vô điều kiện của cậu đối với hắn.
Nhưng mà bây giờ cậu cứ như chó điên không giảng được đạo lý.
Trước kia Tiêu Sở Dịch là loại người như vậy sao?
Thẩm Bích Tiêu bắt đầu hoang mang, nhưng dù có nhớ lại thế nào đi nữa, ngoài cử chỉ kiêu ngạo và đôi mắt như sao trời kia, hắn đều không thể nhớ được bộ dạng lúc đầu của Tiêu Sở Dịch trông như thế nào.
Hắn đã sớm bị những ôn nhu và sự bao dung vô điều kiện của Tiêu Sở Dịch làm hư rồi, Tiêu Sở Dịch trước mặt Thẩm Bích Tiêu giống như là một khuôn mẫu hoàn hảo, luôn thể hiện ra những mặt tốt và tích cực của mình, duy chỉ không có thể hiện bản tính nhỏ nhen mà người bình thường đều có.
—— Có lẽ là bởi vì kiềm chế đủ thứ mà Tiêu Sở Dịch chưa từng đem cái gì tiêu cực nói cho Thẩm Bích Tiêu.
Nhưng tất cả những điều đó đã là quá khứ.
Trong lúc Thẩm Bích Tiêu còn đang ngẩn người thì Tiêu Sở Dịch đã ra tới cửa.
Cậu ném chìa khóa lên trên hộc tủ gần cửa ra vào, tay đặt lên cửa, quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thẩm Bích Tiêu lần cuối: "Thẩm tổng, nhớ trả tiền đúng hạn, tôi không muốn gặp anh ở phiên toà đâu, với lại—— "
Tiêu Sở Dịch dừng một chút, ý tứ sâu xa dặn dò: "Tôi nghĩ anh nên thường xuyên giữ liên lạc với người nhà của anh đi, họ hình như rất quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh đó."
Lần này Thẩm Bích Tiêu rốt cuộc đã nghe vào tai được câu nói này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hoảng sợ và giật mình.
Tiêu Sở Dịch cong khóe miệng đi ra khỏi căn hộ, lúc đóng cửa lại mang theo mấy phần nhẹ nhàng.
Một trong những nguyên tắc sống sau khi đến đây - chỉ cần Thẩm Bích Tiêu không vui thì cậu sẽ vui.
Ah, những thứ như đồng đội heo thực sự là những sinh vật huyền bí đôi khi còn có thể khiến con người cảm thấy hạnh phúc nha.
Ba ngày sau
Trung tâm thành phố phồn hoa.

Trong đám đông vội vã ấy có một chàng trai ăn mặc xuề xòa, cậu ta dựa vào tường và nhìn lên những biển quảng cáo xung quanh mình, từ mái tóc xõa tung trên đầu đến đôi chân dài không ngừng thay đổi tiêu điểm, cậu ta để lộ tất cả mọi thứ với vẻ mờ mịt.
Các cô gái đeo túi xách đi ngang qua đều không nhịn được nhìn về bên này.
Người ưa nhìn dễ được ưu ái ở khắp mọi nơi.
Một số người thì dè dặt hơn, họ chỉ dám liếc nhìn vài cái rồi thủ thỉ vài từ như "đẹp trai", "xinh đẹp" với bạn bè.
Còn có một số người lén lút chụp ảnh, đi qua đoạn đường này liền không kìm được âm lượng và sự phấn khích khi được nhìn thấy một anh chàng đẹp trai khiến người đi đường cũng không nhịn được liếc nhìn vài lần.
Cũng có người nhiệt tình hơn, cộng với ánh mắt...!nhân hậu, tốt bụng tiến lên chủ động hỏi thăm xem cậu có cần giúp đỡ không.
"Cậu nhóc, cậu lạc đường sao?"
Sự chú ý của Tiêu Sở Dịch bị âm thanh gần trong gan tất thu hút lại, cậu nhìn xuống bản đồ trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn bà dì nhiệt tình đang đi mua thức ăn trước mặt, lập tức cười cong cả mặt mày, lộ ra vẻ ngoan ngoãn.
"A thật xin lỗi, dì có biết đường đến Trường Giang bắc lộ* đi như thế nào không?"
*Chỗ này tên đường tui không biết để zậy đúng không nữa????, tui để zậy nếu sai tui sửa sau nha????
Bác gái vỗ tay một cái, lập tức nhiệt tình giới thiệu với cậu nói: "Ai nha cái này dì biết, cậu cứ đi thẳng từ nơi này, đi bốn, năm trăm mét đến đường Trích Tinh rồi rẽ hướng Bắc, sau đó đến khách sạn Trích Tinh rồi lại đi hướng Đông, đi qua sông Lãm Nguyệt, đến ngã ba đường rồi đi về hướng Đông Nam..."
Tiêu Sở Dịch: "..."
Phía Bắc là bên nào? Bốn, năm trăm mét dài bao nhiêu? Đông Nam đến cùng là lệch bao nhiêu độ? Cái gì mà đi qua ngã ba đường...?
Sắc mặt Tiêu Sở Dịch tràn đầy mờ mịt, cảm giác mình giống như ở trong một cái mê cung lớn.
Có lẽ là do cuộc sống của mấy ngày trước trôi qua quá thuận lợi——
Ngày đầu tiên gặp Thẩm Bích Tiêu và mẹ của hắn đều là cùng một nơi, chỉ cần nhìn bảng hướng dẫn trong hành lang là có thể đến nơi chính xác.

Ngay sau đó, cậu lại bị Thịnh Dư Hàng đưa đi bằng ô tô, sau khi tỉnh dậy đã đến nhà của anh, bởi vì vị trí căn hộ trong trí nhớ của cậu khá xa nên nên trực tiếp lấy ra mấy tờ tiền cuối cùng để bắt taxi trở về...
Sau khi dọn ra khỏi căn hộ, cậu cũng không tìm hiểu địa điểm nơi đây, mà chỉ tìm một quán ăn ven đường ổn định cuộc sống, tạm thời cậu chỉ ăn cơm ở dưới lầu.
Nói cách khác, mấy ngày trước cậu căn bản không tìm hiểu về con đường nơi đây.
Cậu suýt chút nữa quên mất một trong những thiếu hụt của mình —— hội chứng khó tìm đường.
Tên gọi tắt là dân mù đường.
Chỉ cần là nhiều hơn một tòa nhà, cậu sẽ rất khó xác nhận được phương hướng chính xác.
Mà nơi này, cũng không tồn tại một chút ký ức nào ở trong trí nhớ của Tiêu Sở Dịch.
Cũng có thể là số lần cậu ta đến không nhiều, nên không có ấn tượng gì hết.
Dù sao trong mắt cậu ta, những con đường trên thế giới không khác nhau mấy.
Tiêu Sở Dịch lúc từ đầu còn định dựa theo bản đồ chỉ dẫn để đi, nhưng chờ khi cậu kịp phản ứng, cậu đã đứng ở đầu con phố rồi.
Đồng thời còn lạc đường nữa.
Bác gái nhìn ra được Tiêu Sở Dịch lúng túng, nhưng mà như thế nào cũng không có cách giải thích rõ ràng hơn cho cậu, nên vội vàng chỉ vào tấm bản đồ trong tay cậu.
"Này cậu nhóc, cậu không phải là có bản đồ địa phương sao, cậu nhìn vào lộ tuyến trên bản đồ rồi đi theo thôi, nếu không được thì không phải các bạn trẻ bây giờ đều dùng định vị à?"
Tiêu Sở Dịch sờ sờ điện thoại trong túi chỉ còn lại 1%, yên lặng thở dài, đem bản đồ địa phương đưa ra, mặt mũi tràn đầy chân thành hỏi: "Dì à, vị trí của chúng ta bây giờ là ở đâu ạ?"
Bác gái nhiệt tình liền mượn bút giấy ở cửa hàng gần đó, giúp Tiêu Sở Dịch đánh dấu vị trí.
Tiêu Sở Dịch cảm kích nhận lấy bản đồ rồi tiễn bác gái đi, vừa quay đầu lại một lần nữa liền quên mất mình nên đi con đường nào.
"..." Vì sao những con đường này đều giống hệt nhau!
Trong lòng Tiêu Sở Dịch mệt mỏi.
Cậu dựa vào tường thở dài.
Tiện thể suy ngẫm về nhân sinh.

Có lẽ cậu phải dành thời gian đi tìm một cái dẫn đường.
Loại mà dùng được 24 giờ một ngày ấy.
Điện thoại di động trong túi vang lên, Tiêu Sở Dịch nhìn thời gian trước, không khỏi nhíu mày.
Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn.
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói bên kia liền bật ra: "Anh Dịch anh Dịch! Anh đến chưa? Sắp đến giờ rồi, anh đừng đến muộn, đây là công việc mà em thật vất vả mới tranh được một cơ hội cho anh đó."
Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời với vẻ mặt tang thương, giọng điệu buồn bã nói: "Tôi đang lạc trên đường đời - không thì, tốt nhất là tôi nên bắt taxi và cậu trả tiền."
Đối diện kinh ngạc nói: "Ngàn vạn không thể được đâu anh Dịch! Em đã nói với hiệu trưởng là gia đình anh đặc biệt khó khăn, có hoàn cảnh đặc biệt khốn khó mới có thể giành được cơ hội này.

Nếu anh còn có tiền bắt taxi thì không phải là đánh vào mặt em sao!"
Tiêu Sở Dịch đã bắt đầu nhìn chiếc xe đang lao tới, chuẩn bị đưa tay ra đón xe, qua loa nói: "Có lẽ là tài xế đặc biệt tốt bụng, hiền lành, nhiệt tình, hay giúp đỡ người khác và còn sẵn sàng giúp đỡ cho tôi đi ké một đoạn đường.

"
Lời còn chưa dứt, một chiếc xe màu đen đã dừng ở trước mặt Tiêu Sở Dịch.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Thịnh Dư Hàng.
Mấy ngày không gặp anh vẫn là dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn kia, trong mắt có mấy phần ý cười ôn hoà cách tròng kính mỏng.
"Cậu lạc đường sao? Tiện thể tôi đưa cậu đi một đoạn." Thịnh Dư Hàng nói, "Lên xe."
Tiêu Sở Dịch sửng sốt trong chốc lát, nghe được câu hỏi ồn ào đầu bên kia điện thoại, một lúc sau mới trả lời: "...!Hình như tôi nhìn thấy được Thiên Sứ còn sống.".