Tội + Cộng Sự

Chương 7: Tiểu Bạch thất đức




“Muốn ăn gì?” Diệp Phi nghiêng mặt nhìn bên cạnh, hỏi.

“Nếu ngài mời thì ngài chỉ chỗ nào tôi đi chỗ nấy.”

Trước khi tới Diệp Phi đã chọn chỗ rồi, “Có ăn được đồ Tây không?”

“Ăn được, tôi không kén chọn.”

Bạch Minh Ngữ cười, nụ cười tràn ngập sức sống của tuổi trẻ, Diệp Phi được nụ cười của cậu ảnh hưởng, tâm tình cũng khoan khoái hơn nhiều.

Diệp Phi lái xe ra ngoài, lúc đến trước cổng trường, một chiếc Mini Cooper đỏ chót thình lình quẹo vào, Diệp Phi giật mình, chiếc Audi của anh vừa mang đi bảo trì hai ngày trước, giờ đã nâng cấp thành một chiếc Hummer khỏe như voi, húc vào nhau thì cái xe yêu kiều kia bay lên trời mất? Diệp Phi không kịp nghĩ nhiều, ngay tại thời khắc nguy ngập, anh hô to một tiếng với Bạch Minh Ngữ, “Lại đây!”, sau đó bẻ tay lái, đâm thẳng vào cánh cổng trường bên phải, Bạch Minh Ngữ phản ứng rất nhanh, ngay trước khi Diệp Phi kêu lên đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu rời khỏi ghế phụ lái, cả người đổ lên người Diệp Phi.

Chiếc xe đỏ đâm phải cánh cổng khác, không nghiêm trọng, chỉ xước xát chút đỉnh. Chủ xe mở cửa ra, đi bộ đến bên cạnh chiếc Hummer, gõ cửa kính, quát to, “Cái đm mày có biết lái xe không hả?”

Diệp Phi đẩy cửa bước xuống, một tay gác lên cửa xe, tay còn lại chống hông, nhíu mày nhìn cô sinh viên trang điểm xinh đẹp trước mặt, cảm thấy hơi mắc cười.

“Bạn học này, tôi đang chạy bình thường, cô thình lình từ bên ngoài quẹo vào, còn không thèm bật xi-nhan, thế thì ai mới là người không biết lái xe trong hai chúng ta?” Diệp Phi nói xong thì lướt mắt nhìn sticker ‘Tập lái’ dán trên kính xe, nhếch miệng cười, “Ồ, xe mới à?”

Cô sinh viên không ngờ chủ xe Hammer lại là một anh chàng đẹp trai thế này, đã vậy còn thuộc đúng kiểu cô thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, cô bặm môi, nhất thời chẳng biết nói gì.

Lúc này, một cái đầu thò ra từ sau cửa xe, cô sinh viên nhìn thấy người nọ, kinh ngạc thốt lên, “Tiểu Bạch?”

“Hi học tỷ!” Bạch Minh Ngữ vừa nhìn chiếc xe này đã biết chủ nó là ai, cậu cười nói, “Học tỷ ơi, chị lái xe trâu thế, mới lấy bằng mà dám chạy như vậy, không muốn sống nữa à? May mà anh hai em kỹ thuật tốt, không thì đã húc bay chị lên trời rồi!”

Nữ sinh đỏ mặt tưng bừng, cô nhìn nhìn Diệp Phi, “Anh của em à?”

Bạch Minh Ngữ từ trên xe nhảy xuống, tiện thể gác tay lên vai Diệp Phi, “Vâng, anh hai em đó, đội trưởng Đội Trinh sát Hình sự!”

Ánh mắt Diệp Phi hạ xuống bàn tay mảnh mai đặt trên vai anh, sau đó nghiêng đầu nhìn Bạch Minh Ngữ còn cao hơn anh một chút. Cậu cười với anh, hàm răng trắng như tuyết đều tăm tắp dưới ánh mặt trời nhìn có phần chói mắt.

“Đội trưởng Đội Trinh sát Hình sự?” Khuôn mặt cô nữ sinh sáng bừng lên, đuôi mắt liếc liếc Diệp Phi, cười hỏi Bạch Minh Ngữ, “Tuyệt quá! Sao chị không biết em có anh hai thế này nhỉ?”

“Chị không biết nhiều thứ lắm.” Bạch Minh Ngữ thoáng nhìn chiếc xe đỏ, “À mà, chị có bị thương không? Xe không sao chứ?”

Nhắc tới xe, vẻ mặt cô sinh viên khẽ cứng lại, như thể đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội vàng nói, “À! Phải rồi, chị còn chút việc gấp!” Cô nở một nụ cười xinh đẹp với Diệp Phi, “Anh hai Tiểu Bạch ơi, anh tên là…”

“Diệp Phi.” Diệp Phi đáp.

“Diệp đại ca, chuyện hôm nay là tại em sai, anh đừng để bụng nhé. Anh yên tâm, phí sửa xe của anh em sẽ trả hết.” Cô nhìn Diệp Phi, hai má hồng lên, “Em có chút việc gấp, không đi sửa xe với anh được, em đi trước đây. Tiểu Bạch có số điện thoại của em, anh cứ liên lạc với em qua cậu ấy, lần sau nhất định em sẽ mời anh một bữa để xin lỗi.”

“Không dám, nếu đã biết vậy thì ổn rồi, cô bận thì cứ đi trước đi.” Diệp Phi nói.

Sau đó, cô sinh viên chạy nhanh về, chui vào xe rồi lại vẫy tay với hai người, sau mới lái xe đi.

Hai người nhìn chiếc xe đỏ đi xa, Bạch Minh Ngữ hỏi, “Anh Phi, tôi gọi anh như thế, anh không ngại chứ?”

Lúc này Bạch Minh Ngữ đã bỏ tay xuống khỏi vai Diệp Phi, Diệp Phi quay lại nhìn cậu, cười nói, “Đương nhiên là không ngại, tôi cũng có em trai, lớn hơn cậu hai tuổi, năm nay thi đại học.”

“Thế à? Anh ấy thi trường gì?”

“Cũng trường Y, nhưng nó thi Quân Y.”

“Siêu thế! Năm ngoái suýt nữa tôi cũng được vào Quân Y đấy.”

“Cậu mới siêu, nhỏ như vậy đã vào đại học rồi.”

“Đến trường sớm thôi mà.”

Diệp Phi mỉm cười, vỗ vai Bạch Minh Ngữ, “Đi thôi, đi ăn gì trước đã.”

“Vâng.”

Hai người lên xe, Diệp Phi đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Phải rồi, lúc nãy tôi không đâm vào xe của học tỷ cậu chứ?”

“Không, sao thế?”

“À, không có gì.”

Diệp Phi nhớ lại chiếc Mini Cooper vừa rồi, đèn pha bên trái đã nứt, sơn bên thành cũng xước, chiếc xe rõ ràng mới mua, nếu không phải anh đâm thì kỹ thuật lái xe của nữ sinh kia tệ thật. Diệp Phi không nghĩ nhiều, khởi động máy, lái xe rời khỏi trường học.

Diệp Phi chở Bạch Minh Ngữ đến một nhà hàng món Tây lâu đời, gọi món xong, hai người im lặng ngồi ăn, kết thúc bữa, Diệp Phi mới đưa hồ sơ vụ án cho Bạch Minh Ngữ, “Cậu xem này.”

Bạch Minh Ngữ mở hồ sơ nhìn qua một lượt, nhướn mày, “Ô, đây là hồ sơ niêm phong mà, tôi xem được không?”

“Không sao, tháo niêm phong rồi.” Diệp Phi đan hai tay đặt trên mặt bàn, mỉm cười, “Tôi tin rằng cậu sẽ không tiết lộ bí mật.”

Bạch Minh Ngữ chăm chú nhìn Diệp Phi, Diệp Phi không chống lại nổi ánh mắt sắc sảo không kiêng dè của cậu, vô thức chuyển sang nhìn tay mình, tiếp tục nói, “Căn cứ theo đề nghị lần trước của cậu, tôi phái người điều tra thêm, quả nhiên đã tìm được mối liên hệ giữa các nạn nhân. Dựa trên những tài liệu này, tôi rất muốn biết, nếu đứng ở góc độ của cậu thì sẽ phát hiện thêm những tin tức có giá trị gì.”

“Góc độ của tôi?” Bạch Minh Ngữ cúi đầu lật tài liệu, “Phải là góc độ của hung thủ.”

Diệp Phi thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Đúng, góc độ của hung thủ.”

Nói không sai, muốn làm một cảnh sát giỏi, việc đầu tiên là phải nắm rõ tâm lý tội phạm, cố gắng suy xét vấn đề dựa trên góc độ của người phạm tội. Chỉ là những lời này nói ra từ miệng Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi nghe hơi mất tự nhiên, rõ ràng cậu chỉ là sinh viên, nhưng thái độ lại như người lớn, hiểu biết cũng rất sâu rộng, khiến Diệp Phi cảm giác hơi khó tin. Cậu học được từ đâu? Diệp Phi không khỏi tò mò, một gia đình thế nào mới có thể nuôi lớn đứa trẻ như vậy?

Mấy ngày trước anh đã gọi cho Kiều Minh Phong, kể lại chuyện về Bạch Minh Ngữ, Kiều Minh Phong chỉ nói cậu là con của một họ hàng xa, cha mẹ đều làm công ăn lương, không có gì đặc biệt. Xem ra, câu nói “Vương hầu quan tướng chẳng lẽ cao quý hơn chúng ta sao?” sinh ra là để dành cho Bạch Minh Ngữ.

Lúc Bạch Minh Ngữ xem tư liệu thì vô cùng chăm chú, bộ dạng rất giống em trai anh học ôn trước ngày thi. Biết cậu còn xem lâu, Diệp Phi tranh thủ ra ngoài gọi cho Quan Tiểu Đông, hỏi thăm tình hình điều tra. Quan Tiểu Đông nói hắn đang xem lại biên bản ghi hình từ camera trên đường cao tốc và danh sách xe cộ dừng ở trạm thu phí, bởi vì thời gian dài, số lượng xe lớn, nên công tác điều tra sẽ tương đối lâu, tạm thời chưa thể có kết quả. Bên Lão Vương cũng không có tiến triển, tình hình không có gì khác trước, bởi vì thời gian gây án đều vào buổi đêm vắng vẻ, trên đường không có người, dân chúng xung quanh đều không phát hiện điều gì khả nghi. Năm 2001, rất nhiều ngã tư đường tại Bắc Kinh vẫn chưa được trang bị camera, hơn nữa hung thủ hình như còn rất quen thuộc với vị trí đặt camera trên tuyến đường chính, cố ý lẩn tránh, nên cũng không quay được chiếc xe hoặc người nào bất thường.

Dập máy, Diệp Phi bóp trán, hung thủ có năng lực phản trinh sát đến mức ấy, không chỉ mình anh, mà cả Tống cục trưởng cũng đã nói, ông chưa từng gặp một phần tử tội phạm và một vụ án nào khó giải quyết như vậy. Hung thủ tạo cảm giác hắn đã lên kế hoạch cực kỳ tỉ mỉ, đồng thời còn khiêu chiến với cảnh sát. Đúng, chính là cảm giác này, giống như hắn gây án không chỉ vì trả thù, mà còn để khiêu khích cảnh sát, cười nhạo sự bất lực của cảnh sát.

Vấn đề này thuộc phạm trù tâm lý học tội phạm, khi ở Mỹ anh cũng đã nghe nói về các vụ án tương tự, những vụ án như vậy có tỷ lệ phát sinh cao tại một số quốc gia hoặc khu vực phát triển, phần lớn hung thủ đều đã học đại học hoặc mê mẩn phim ảnh bệnh hoạn, chương trình TV, trò chơi độc hại trong thời gian dài vân vân, giết người đối với bọn họ mà nói, là một quá trình vô cùng sung sướng và mãn nhãn.

Nhưng ở Trung Quốc, kể cả tại một thành phố lớn như Bắc Kinh, tuy internet và các phương tiện giải trí cũng phát triển như nước ngoài, nhưng vẫn lạc hậu hơn rất nhiều, thủ đoạn và tâm lý của tội phạm cũng tương đối đơn giản, tại sao đột nhiên lại xuất hiện vụ án ly kỳ này? Nếu hung thủ thật sự của vụ án “5·3” là Phó Hạ Viêm, với kinh nghiệm và hoàn cảnh trưởng thành của hắn, nhìn qua cũng không thể hình thành được năng lực phản trinh sát cao siêu như vậy.

Vừa rồi Liêu Tuyết Hoa gọi tới, nói cha mẹ Phó Hạ Viêm đều đã qua đời, thời gian tử vong trùng khớp với thời gian tử vong của Dương Vân — bạn gái Phó Hạ Viêm, bọn họ cùng chết trên một chiếc xe, nguyên nhân tử vong là tại nạn giao thông ngoài ý muốn.

Diệp Phi trợn mắt, lẩm bẩm, “Trùng hợp nhỉ, chết hết rồi.”

Dựa theo kết quả điều tra của Liêu Tuyết Hoa, sau khi tốt nghiệp trung học, hồ sơ của Phó Hạ Viêm có một thời gian trống rỗng, hai năm sau thì bắt đầu làm xã hội đen, nhìn qua có vẻ hắn chưa từng làm cảnh sát.

Sau khi hắn vào tù chưa đầy một năm, toàn bộ người thân bất ngờ thiệt mạng, hẳn là một cú shock lớn đối với hắn.

Nhưng hai năm trống của hắn là sao? Người nhà hắn tử vong thật sự ngoài ý muốn sao? Nếu không phải ngoài ý muốn, tức là có kẻ sát hại họ? Tại sao phải làm vậy?

Diệp Phi bắt đầu loạn óc, anh dập thuốc, vào toilet súc miệng, lại lấy kẹo cao su trong túi ra nhai. Lúc về chỗ ngồi, Bạch Minh Ngữ cũng vừa xem xong, cậu ngẩng lên nhìn Diệp Phi, Diệp Phi hỏi cậu, “Thế nào? Có ý kiến gì không?”

Bạch Minh Ngữ đặt tài liệu xuống, hỏi, “Trừ những thứ này, có phải anh Phi cũng tra được một ít thông tin giá trị không? Nói với tôi đi.”

Diệp Phi thuật lại kết quả điều tra mấy ngày nay cho Bạch Minh Ngữ, không giữ lại điều gì. Anh cảm giác trước ngực mình đeo một tảng đá lớn, nóng lòng tìm chỗ giải tỏa, chỉ ước sao Bạch Minh Ngữ có thể đưa ra manh mối gì đó khiến người ta phấn chấn.

Bạch Minh Ngữ nghe Diệp Phi trần thuật xong, lại một lần nữa rơi vào trầm tư. Cậu nhìn ra cửa sổ, thật lâu sau mới nói, “Nếu anh là một đại ca xã hội đen nho nhỏ, sau khi bị bắt lại nói mình là gián điệp thì sao?”

Diệp Phi ngẫm nghĩ, “Không thể nào.”

“Tại sao lại không thể nào?” Bạch Minh Ngữ quay lại nhìn Diệp Phi.

“Bởi vì tôi không phải gián điệp, tòa án cũng đâu có ăn không ngồi rồi, điều tra một chút sẽ biết tôi có phải gián điệp hay không, tôi thật sự không cần nói dối như thế.” Diệp Phi đáp.

“Vậy thì đáp án chỉ có một, hắn đúng là gián điệp của cảnh sát.” Đôi mắt Bạch Minh Ngữ vừa trong veo vừa sắc bén, lấp lánh sáng.

Diệp Phi cũng đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng thân là một cảnh sát, anh không thể dựa theo cảm tính để suy đoán một khả năng vừa không thực tế, vừa vô căn cứ như vậy. Nhưng nếu nghĩ theo hướng của một người bình thường, dùng phương pháp loại trừ, đáp án thật sự chỉ có một, cho dù có vô lý tới đâu.

Bạch Minh Ngữ tùy ý lật xem hồ sơ, tiếp tục nói lên suy luận vô căn cứ mà Diệp Phi là một cảnh sát không thể làm, “Trước không bàn tới chứng cứ và manh mối, để tôi dựng một câu chuyện hợp lý cho vụ án này. Nếu tôi là Phó Hạ Viêm. Đầu tiên, trong phiên tòa sơ thẩm, tôi xúc động, tôi tuyên bố mình là gián điệp, tại phiên tòa phúc thẩm, tôi lại đột nhiên sửa đổi khẩu cung, sau đó bảo trì im lặng. Tại sao? Nếu tìm không ra đáp án hợp lý, tôi sẽ giả thiết một khả năng vậy.” Bạch Minh Ngữ ngừng một lát, con ngươi chuyển động, tiếp tục nói, “Nếu như tôi bị uy hiếp, mà người uy hiếp tôi có liên quan mật thiết tới vụ trọng án này, hơn nữa thế lực phía sau còn rất hùng hậu, địa vị lại cao, bọn họ có đủ khả năng mua chuộc hoặc uy hiếp nhân chứng. Nhân chứng để tự bảo vệ mình, buộc phải khai khẩu cung giả do họ soạn ra, định tội tôi, để tôi là người chết thay, mục đích rất đơn giản, chỉ là để che giấu việc bọn họ cấu kết phạm tội với xã hội đen. Kết quả là, tôi đồng ý nhận tội thay để bảo vệ người nhà, nhưng sau khi tôi vào tù không lâu, người nhà tôi đều bị sát hại, điều này khiến tôi vô cùng phẫn nộ, tôi thề sẽ trả thù bọn họ, tôi dùng năm năm trong tù để soạn ra một kế hoạch tỉ mỉ và kín đáo, cuối cùng tôi cũng vượt ngục thành công, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, tôi muốn từng bước giải quyết những kẻ hãm hại tôi, sát hại người thân của tôi.”

Nghe Bạch Minh Ngữ nói xong, Diệp Phi tái mặt, anh trừng mắt nhìn Bạch Minh Ngữ, miệng giật giật, lại nói không ra lời, Bạch Minh Ngữ cười, “Anh Phi, anh thấy câu chuyện của tôi thế nào? Nếu tôi là Phó Hạ Viêm, có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Diệp Phi hồi hồn, “Đôi khi một câu chuyện hợp lý chưa chắc đã là chân tướng sự thật, cảnh sát phá án đều phải dựa trên chứng cứ.”

“Nhưng đôi khi chứng cứ không xuất hiện, phải nhờ vào trí tưởng tượng, chắc chắn anh hiểu nguyên tắc này hơn tôi: Một cảnh sát giỏi cũng có thể làm một tên tội phạm cao siêu. Càng am hiểu tâm lý tội phạm thì điều tra phá án càng nhanh. Sự thật và chứng cứ tất nhiên không thể thiếu, nhưng trí tưởng tượng cũng rất quan trọng, không thể bỏ qua.” Cậu chỉ vào một biên bản thẩm vấn, “Câu chuyện của tôi cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt, còn nhớ tư liệu vụ án “5·3” anh cho tôi xem lần trước không? Tôi đã nói vẫn còn thiếu một manh mối để xâu chuỗi chúng, tư liệu vụ án “1·28″ này chính là dây xích. Móc nối chúng lại, có thể suy ra một manh mối đáng giá: Nhân chứng tử vong chỉ là màn khởi đầu của kế hoạch báo thù, hắn có mục đích sâu xa hơn nhiều, và sẽ còn tiếp tục giết người, nếu tôi đoán không nhầm, mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là những kẻ năm đó ngầm hãm hại hắn.”

Nghe đến đây, Diệp Phi mím chặt miệng, lớp sương mù trong lòng như đã tiêu tan, cảm giác rất rộng mở.

Bạch Minh Ngữ nói tiếp, “Câu chuyện này có thật hay không không quan trọng, quan trọng là nó cung cấp một phương hướng, thử điều tra bàn tay đứng phía sau chi phối năm đó, có lẽ chẳng những có thể bắt được hung thủ, mà còn tìm ra chân tướng thật sự của một vụ trọng án, vụ án này cũng sẽ được giải quyết dễ dàng. Nếu cách này không thực hiện được… Thì tức là câu chuyện tôi biên soạn thất bại rồi.” Bạch Minh Ngữ tự tin cười, “Nhưng tôi nắm chắc 10 phần rằng câu chuyện của tôi rất hoàn mỹ.”

Diệp Phi bị vẻ mặt và giọng điệu tự tin của Bạch Minh Ngữ lây nhiễm, cậu nói không sai, so với mò kim đáy bể, thì tiến hành điều tra dựa trên câu chuyện tuy rằng không có chứng cứ nhưng lại là khả năng lớn nhất kia, chính xác có thể giảm thiểu không ít nhân lực, vật lực và thời gian. Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, nở nụ cười, “Nghe cậu nói xong, tôi thấy thoải mái hơn nhiều, chính xác như cậu nói, dưới tình huống không có đầu mối, đặt giả thiết rồi chứng minh còn hữu ích hơn loăng quăng đi kiếm manh mối nhiều. Có một câu rất đúng: Không sợ không làm được, chỉ sợ không nghĩ được. Những lời này đặt vào trường hợp cảnh sát phá án cũng được việc lắm nha!”

Bạch Minh Ngữ cười cười, “Diệp đội trưởng đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!”

Diệp Phi sửng sốt, sau đó nhíu mày, dùng ánh mắt trách cứ trừng cậu, nửa cười nửa không bảo, “Không biết trên dưới!”

“Anh lớn tuổi hơn tôi, nhưng đầu óc tôi tốt hơn anh, chỉ số thông minh và tri thức quyết định địa vị, anh vừa gặp vấn đề khó giải quyết đã đến hỏi tôi, rõ ràng là tài nghệ không bằng tôi mà! Hay là anh bái tôi làm thầy đi, nhất định tôi sẽ tận tâm dạy dỗ anh, dạy rất cẩn thận! Học phí không nhiều đâu, bao tôi ăn là được.” Bạch Minh Ngữ một tay vuốt cằm, rướn người đến, cợt nhả nhìn Diệp Phi.

Nhóc con đùa giỡn thật sự khiến Diệp Phi có phần khó chống đỡ, anh ho khan một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ, chuyển đề tài, “Hôm nay đúng là học hỏi được nhiều từ cậu, tôi được lợi không nhỏ, thế này đi, hôm nào tôi sẽ hậu tạ cậu chu đáo, giờ vụ án đang cấp bách, tôi phải về sớm phái người điều tra cho kịp. Hay là tôi đưa cậu về trường trước nhé?”

Bạch Minh Ngữ miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, tựa hồ thất vọng vì không lấy được phiếu ăn miễn phí. Diệp Phi cảm thấy không đành lòng, bèn gọi thêm vài món, đóng hộp cho Bạch Minh Ngữ mang về. Hơn nữa còn đưa Bạch Minh Ngữ đến trước cửa phòng ngủ, tới khi Bạch Minh Ngữ có vẻ vui lên, Diệp Phi mới yên tâm rời trường học.

Bạch Minh Ngữ vào phòng ngủ, ném đồ lên bàn, gọi Cố Kiệt đang lén lút chơi “Vĩ – Hành 3” (H game kinh điển) lại ăn, Cố Kiệt giật bắn mình, vội vàng đóng máy lại, Bạch Minh Ngữ khinh thường bảo, “Giấu cái gì? Trò đấy em chơi chán từ hồi tiểu học rồi.”

“Vớ vẩn, hồi mày bé làm gì có trò này?” Cố Kiệt đẩy gọng kính, mặt cũng bớt nóng, ngồi phịch xuống ghế, mở hộp đồ ăn ra nhìn, “Ối ối ối! Vắt cổ chày ra nước vung tiền à?!”

“Chú cảnh sát mua đấy, em làm gì có nhiều tiền thế?” Bạch Minh Ngữ đá giày vào gầm giường, ngã vật xuống, lười biếng duỗi lưng.

Nhắc tới Diệp Phi, Cố Kiệt hỏi ngay, “À đúng rồi, cái anh Diệp đội trưởng đấy ăn mặc chẳng giống cảnh sát gì cả, diện toàn hàng hiệu, chắc nhà giàu lắm nhỉ?”

“Anh đoán đúng rồi đấy, mẹ anh ta là giáo sư đại học về hưu, ba anh ta là cục trưởng tiền nhiệm Cục Cảnh Sát, về sau hi sinh vì nhiệm vụ, chiến công hạng nhất! Gia đình liệt sĩ đấy! Từ nhỏ đã không phải lo ăn lo mặc, an nhàn sung sướng hơn bao nhiêu người.”

Cố Kiệt há hốc miệng, kinh ngạc, “Dã man vậy sao?! Mà sao mày biết?”

“Chỉ cần em muốn biết thì cái gì cũng dễ như ăn sáng.”

“Mày điều tra anh ta làm gì?” Cố Kiệt thuận miệng hỏi.

“Giao tiếp với ai cũng phải tìm hiểu về người ta chứ, ai biết anh ta có phải người tốt không?”

“Người tốt? Xì, mày nói hay quá nhỉ, mày mới là người không tốt ấy! Kẻ khác không biết, chẳng lẽ anh đây cũng không biết nốt sao? Mày nói xem, trừ giết người phóng hỏa mày không làm thì còn chuyện gì mày chưa làm nữa? Mẹ nó chứ nửa đêm ra nghĩa địa đào mộ người ta, sao mày thất đức thế? Cẩn thận chết xuống địa ngục nghen con!” Cố Kiệt vừa ăn vừa mắng.

“Mẹ nhà anh!” Bạch Minh Ngữ bật dậy như lò xo, lao đến bên cạnh Cố Kiệt, vừa bịt miệng cậu chàng vừa hạ giọng chửi, “Anh nói nhỏ nhỏ thôi! Đừng để người khác nghe thấy! Đừng quên anh cũng có phần đấy nhé! Ngu dốt!”

Cố Kiệt gỡ tay Bạch Minh Ngữ ra, thấp giọng, “Bạch Minh Ngữ, để anh nói cho mày hay, sau này mà còn thế là anh mặc kệ mày đấy, cho mày bị lật tẩy luôn! Khoa Giải phẫu có thi thể không dùng, cứ khăng khăng đào xác chết trong nghĩa địa, mày đúng là thần kinh!”

“Anh thì biết cái gì?! Kiến thức giải phẫu chỉ là cơ sở, nguyên nhân gây ra cái chết có bao nhiêu mặt, bất cứ thương tích tạo thành từ ngoại vật nào cũng phải có hiện trường mô phỏng rộng mới tính ra được phương thức và nguyên nhân tử vong chuẩn xác. Những điều này sách vở không dạy, muốn biết thì chỉ có cách tự học và tự thực hành thôi!”

“Thực hành làm cái gì? Mày không phải pháp y, cũng chẳng phải cảnh sát!”

“Em thích cmn thế!” Bạch Minh Ngữ giật đũa và hộp cơm của Cố Kiệt, ném hết vào thùng rác, “Biến biến biến, biến sang một bên, em phải làm một chuyện quan trọng.”

Cố Kiệt trừng mắt nhìn hộp cơm vẫn còn một nửa trong thùng rác, giận méo mặt, anh chưa ăn no mà!



Reng reng reng —

Điện thoại trong phòng đột ngột reo vang, Cố Kiệt quơ tay cầm ống nghe lên, ngái ngủ “Alo” một tiếng, rồi hô lên với Bạch Minh Ngữ, “Trộm ơi, điện thoại của mày này.”

“Bảo em đang ngủ.” Bạch Minh Ngữ lấy gối che đầu, bực mình gầm lên.

“Nó bảo nó đang ngủ.” Cố Kiệt ngáp một cái, đang định dập máy, đầu kia lại truyền tới tiếng thét cực kỳ chói tai:

“Bạch Minh Ngữ! Phiếu ăn một tháng!”

Bạch Minh Ngữ bật dậy như bị điện giật, leo qua bàn, nhào đến giường Cố Kiệt, giật lấy điện thoại, “Alo alo! Học tỷ thân mến à? Có chuyện gì vậy?”

“Ô kìa, em đang ngủ cơ mà?”

“Đâu, nào đâu có, ai nói thế? À, lão Cố Kiệt ấy à, ổng mộng du đấy mà, chị đừng có để ý đến ổng.”

“Ha ha, nói nhảm ít thôi, chị nhờ em một chuyện.”

“Chị nói đi.”

“Chị muốn làm quen với anh hai em.”

Bạch Minh Ngữ sửng sốt một lát, lập tức nghĩ tới anh trai ruột của mình, đang định hỏi sao chị lại biết em có anh trai, thì Thân Tiểu Á đã nói tiếp, “Anh cảnh sát trưa nay ấy.”

“Hở?” Bạch Minh Ngữ không theo kịp ý nghĩ của cô, “Làm quen với ảnh làm gì?”

“Vớ vẩn, còn làm gì được nữa?”

“Không phải chứ? Tuổi ảnh không trẻ đâu.”

“Thế à? Trông trẻ lắm mà, mà thôi, lớn tuổi thì có gì phải sợ, đàn ông lớn tuổi càng hấp dẫn. Tóm lại chuyện này nhờ em cả đấy! Em giúp chị đi, chị cần gấp lắm! Tốt nhất là ngày mai sắp xếp cho chị gặp anh ấy! Nhất định phải làm được đấy! Nghe không? Xong việc chị bao em phiếu ăn một tháng.”

Nói xong, Thân Tiểu Á cúp máy luôn. Bạch Minh Ngữ nhíu mày nhìn ống nghe, cảm giác có chút kỳ quái. Cậu nghĩ giọng Thân Tiểu Á hơi run, hồi hộp à? Rung động rồi? Chắc không phải đâu, sao nhanh thế được? Trong phòng lạnh quá? Cũng không đúng, bây giờ trường vẫn chưa lắp điều hòa, ký túc xá nóng như cái lồng hấp, nóng đến nhăn nheo, gắp ra còn mang đi bán thay bánh bao được ấy chứ.

“Về giường mày mà suy luận.” Cố Kiệt đá đá chân, cắt ngang ý nghĩ của Bạch Minh Ngữ.

Bạch Minh Ngữ cũng không nghĩ nhiều nữa, đá mông Cố Kiệt một cái rồi quay về giường mình, tiếp tục ngủ.