Giác quan thứ sáu của Diệp Phi nói cho anh biết, người vẫn âm thầm bảo vệ Phó Hạ Viêm chính là Quách Văn Cường. Nhưng chứng cứ đâu?
“Tại sao lại là gã?” Diệp Phi tự hỏi.
“Điều tra thêm khắc biết.” Bạch Minh Ngữ nói, “Chúng ta đến huyện Đồng Bách đi, chưa tới hai tiếng là đến rồi.”
“Ừ, đi thôi!” Diệp Phi đáp.
Cả hai đều thuộc kiểu người hoạt bát, đã nói là làm. Chuyến đi thuận lợi hơn Diệp Phi nghĩ, khoảng một giờ chiều đã tới huyện Đồng Bách.
Trước tiên là đến đồn cảnh sát dân sự của Quách Văn Cường khi còn sống để tìm hiểu tình hình, cảnh sát trong đồn cho hay, Quách Văn Cường hơi kỳ lạ, gã không nhiệt tình làm việc, tính cách cũng quái gở, không thấy thân thiết với ai, cũng không mời đồng nghiệp về nhà chơi. Nghe nói vợ gã ôm con bỏ trốn, bỏ lại gã cả ngày hút thuốc uống rượu, nửa mê nửa tỉnh, đồn trưởng thương hại gã là cảnh sát lão làng nên tha thứ, không khai trừ gã. Bình thường chỉ bố trí gã phụ trách một ít việc nhỏ như hàng xóm tranh cãi, không thì bảo gã đặt cơm, quét dọn vệ sinh gì đó.
Những điều này giống với tin tức cảnh sát nắm được khi trước.
“Thi thể Quách Văn Cường đột nhiên xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, hung thủ hành hung ngay dưới mắt các anh mà các anh không phát hiện sao?” Diệp Phi hỏi.
“Đúng thế, lúc ấy cảnh sát trực đang ngồi trong phòng, anh ta nói là vừa đi tuần khu về, mới ngồi trong phòng năm phút thì bác gái quét đường chạy vào báo có người chết quỳ cạnh xe ba gác. Sau đó chúng tôi sàng lọc điều tra nghiêm ngặt, nhưng cư dân xung quanh đều nói không thấy ai khả nghi. Chỗ chúng tôi nhỏ, đúng lúc giữa trưa, ai cũng về ngủ trưa, con phố này vốn đã không đông đúc, giữa trưa thì chẳng còn bóng người, dù có kẻ khả nghi xuất hiện thì cũng không ai nhìn thấy. Nhưng dù sao tôi vẫn thấy lạ, cảnh sát chỗ tôi vừa vào phòng chưa tới 5 phút mà thi thể đã được sắp xếp ngay ngắn như thế, không thể không nói thể lực của hung thủ kinh khủng cỡ nào.”
Thấy Bạch Minh Ngữ đẩy cửa ra ngoài, Diệp Phi cũng đi theo. Chiếc xe ba gác rỉ sét vẫn dựng cạnh cột điện. Bạch Minh Ngữ nhìn chiếc xe, lại nhìn quanh bốn phía, ngã tư đường chật hẹp, hai bên đối diện đều là tiệm tạp hoá lớn nhỏ, dù cư dân nghỉ trưa không ra khỏi cửa thì chủ cửa hàng chắc cũng không ngủ đâu? Cậu chỉ vào con ngõ nhỏ cạnh đồn cảnh sát, hỏi, “Ngõ này thông ra đâu vậy?”
Cảnh sát dân sự nói, “Đó là ngõ cụt, vốn hồi trước có xí nghiệp thực phẩm, sau vài năm nhà nước cải cách chế độ thì đóng cửa, cổng chính khóa quanh năm, lâu rồi không ai vào.”
“Đưa chúng tôi đi xem được không?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
“Được, đi thôi.” Cảnh sát dân sự đưa hai người vào sâu trong ngõ, cổng sắt xí nghiệp thực phẩm hoen rỉ loang lổ, bị xích sắt quấn kín, thoạt nhìn có vẻ một con ruồi cũng không bay ra được.
Bạch Minh Ngữ kiểm tra tỉ mỉ rồi hỏi, “Tôi vào xem được không?”
“Cậu muốn xem gì thì xem, nhưng tôi không có chìa khóa.” Cảnh sát dân sự khó xử nói.
Bạch Minh Ngữ nhìn độ cao của bức tường, cười nói, “Không cần chìa khóa, bọn tôi trèo tường vào.”
“Hả?” Cảnh sát dân sự chỉ cao 170 centimet, ngửa lên nhìn bức tường ước chừng 2.5 mét, “Cao thế này sao trèo được? Hay chờ tôi đi mượn thang nhé?”
“Không cần thang đâu.” Bạch Minh Ngữ nhìn Diệp Phi quần Tây giày da, cười hỏi, “Anh Phi được không?”
Rõ ràng Bạch Minh Ngữ có thể dễ dàng cạy khóa, nhưng lại cố tình chọn trèo tường. Chẳng biết cậu đã phát hiện manh mối gì hay chỉ cố ý làm khó anh. Diệp Phi cởi áo khoác đưa cho cảnh sát dân sự, “Được hay không cứ thử là biết?”
Diệp Phi nói xong thì bước tới góc tường, duỗi tay chụp lên, nương theo viên gạch nhô ra trên mặt tường, thoăn thoắt trèo lên rồi nhảy xuống bên kia.
Diệp Phi vừa tiếp đất đã nghe Bạch Minh Ngữ nói, “Tàm tạm, thịt kho không lãng phí.”
“Đừng nhiều lời, lại đây nhanh.” Diệp Phi bất đắc dĩ nói.
Bạch Minh Ngữ lấy lại áo khoác của Diệp Phi, nói với cảnh sát dân sự, “Anh về trước đi, lát nữa bọn tôi đến tìm anh.”
“Ấy, ừ, các cậu cẩn thận đó.”
Bạch Minh Ngữ tuổi trẻ khỏe mạnh, vóc dáng cao ráo, lại là cao thủ quanh năm trèo tường không đi cổng chính, leo lên còn nhanh hơn cả Diệp Phi, cảnh sát dân sự đứng dưới xem mà choáng váng, kinh ngạc khen, “Cảnh sát thủ đô lợi hại thật!”
“Đang mùa đông còn cởi áo, lạnh chết thì sao?” Bạch Minh Ngữ hầm hừ mặc lại áo cho Diệp Phi, cẩn thận cài cúc.
“Không sao, anh không lạnh mà, toát mồ hôi đây này.” Diệp Phi cúi xuống nhìn tay Bạch Minh Ngữ, cảm giác trong lòng ấm áp.
“Thì toát mồ hôi mới dễ cảm, anh còn chưa khỏe hắn đâu. Lớn đầu rồi sao cái chuyện đơn giản này mà cũng không hiểu? Chẳng cho ai bớt lo.”
Diệp Phi nghĩ Bạch Minh Ngữ càm ràm càng ngày càng dữ, sắp vượt qua mẹ anh rồi. Anh nhìn quanh bốn phía, vội vàng đánh trống lảng, “Nói xem, em phát hiện gì rồi?”
“Em đang tìm chứng cứ duy trì suy đoán của em, em linh cảm nó cách đây không xa.” Bạch Minh Ngữ xoay người, chỉ vào nhà máy bên tay phải, “Thời gian cấp bách, chia nhau tìm đi.”
“Tìm cái gì?” Diệp Phi hỏi.
“Nhìn thấy là anh sẽ biết.” Bạch Minh Ngữ nói.
Diệp Phi không hỏi nhiều nữa, hai người chia nhau điều tra xí nghiệp thực phẩm.
Không đến mười phút sau, quả nhiên Diệp Phi phát hiện một số vật kỳ lạ trong nhà kho dưới tầng hầm.
Giữa hai kệ hàng ở vị trí sâu nhất, có một bãi tro đã đốt hết, xung quanh rải rác đồ dùng sinh hoạt đã sử dụng, còn có cả thực phẩm đóng gói.
Diệp Phi tìm que gạt, gạt tro ra, nhìn thấy bên trong có một nửa chiếc bật lửa và một mảnh vải bông dệt. Anh thu thập vải dệt, bật lửa, đồ đạc cháy dở và đồ dùng rải rác, bỏ hết vào túi nilon tùy thân. Sau đó Diệp Phi lại cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện dưới vách tường có khắc một ít văn tự loằng ngoằng, xét từ chiều sâu và độ chỉnh tề, hẳn là được khắc bằng dao găm hoặc dụng cụ cắt gọt sắc bén.
Anh lấy điện thoại di động chụp lại văn tự, cảm giác trông chúng rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.
“Là tiếng Thái.” Giọng Bạch Minh Ngữ đột ngột vang lên từ phía sau làm Diệp Phi giật mình, anh khẽ gầm lên, “Nhóc con em đi lại sao không phát ra tiếng hả?”
“Đó gọi là khinh công!” Bạch Minh Ngữ tự hào đáp, “Nếu để người khác nghe thấy thì em sao làm được thám tử đại tài?”
Làm ăn trộm đại tài mới đúng chứ? Diệp Phi oán thầm. Chỉ vào văn tự trên tường, anh hỏi, “Em hiểu cái này viết gì không?”
Bạch Minh Ngữ bước tới, cúi xuống nhìn rồi đáp, “Quả nhiên hắn vẫn trốn ở đây.”
Diệp Phi cả kinh, “Là Phó Hạ Viêm sao?”
“Chính là hắn.” Bạch Minh Ngữ nói, “Chữ khắc trên tường đúng là tiếng Thái, Phó Hạ Viêm chưa từng bỏ qua thù hận, những chữ này đều có liên quan đến báo thù, tế lễ.”
“Vậy hắn có nhắc tới danh sách kia không?”
“Không, toàn từ ngữ lặp lại thôi.”
Diệp Phi híp mắt, “Tức là, sau khi trốn khỏi ngục giam, hắn tìm đến Quách Văn Cường, Quách Văn Cường vẫn che giấu hắn ở đây?”
“Nếu em đoán không sai thì là như vậy, anh cầm vật chứng rồi mà? Về xét nghiệm là biết.”
“Ừ.” Diệp Phi cuộn vật chứng nhét vào áo khoác, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Bạch Minh Ngữ, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì anh cứ nói đi, nhịn không khó chịu à?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
“Thôi, chắc do anh cả nghĩ.” Diệp Phi lắc đầu, “Ra ngoài trước đã.”
“Anh không cả nghĩ, em cũng nghĩ giống anh.” Giọng Bạch Minh Ngữ lại vang lên từ phía sau.
Diệp Phi quay lại nhìn cậu, đôi mắt luôn ngời sáng sinh động của cậu, tại tầng hầm âm u lại càng thêm lấp lánh hút hồn.
Bạch Minh Ngữ nói, “Anh không tự tay điều tra ba nạn nhân án 5.3 ban đầu, mà chỉ căn cứ vào tư liệu cảnh sát cung cấp để phân tích rằng hung thủ không để lại bất cứ dấu vết nào, thủ đoạn tinh vi khiến người ta tặc lưỡi, đúng là có thể dùng âm hồn để hình dung. Nhưng từ khi anh trở về từ Mỹ, hung thủ ẩn nấp rất lâu chứ không hành động, thi thể Phó Hạ Viêm đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hung thủ còn sửa đổi phương thức hành hung, trở nên táo bạo hơn hẳn. Có lẽ anh bắt đầu ngờ vực từ lúc đó, rốt cuộc là hung thủ cố ý buông thả, hay do trước đây điều tra chưa cẩn thận? Có vẻ hắn không hề tài giỏi khó lường như anh nghĩ. Tới khi anh đích thân đến huyện Đồng Bách điều tra, anh không ngờ bọn em lại phát hiện được nhiều điểm đáng ngờ rõ ràng như thế, thậm chí còn dễ dàng tìm được vị trí ẩn núp của Phó Hạ Viêm. Chắc chắn anh đang nghĩ, rốt cuộc là do khi trước cảnh sát điều tra vụ này rất ngu xuẩn, hay là trong Đội hình sự có người không muốn tốn công điều tra?”
Diệp Phi kinh ngạc nhìn Bạch Minh Ngữ, “Má nó, em biết đọc suy nghĩ à?”
“Không phải em biết đọc suy nghĩ, mà là hai chúng ta nghĩ giống nhau.” Bạch Minh Ngữ ôm lấy Diệp Phi, cúi xuống hôn sâu, “Anh Phi này, gặp được anh là may mắn của em, em chưa từng thấy người nào thông minh như anh, tuy là vẫn kém em một xíu, nhưng so với những người khác thì anh thông minh hơn nhiều. Anh đã đến gần cảnh giới tư tưởng và não bộ gần như vô hạn của em, nói chuyện với anh không mệt chút nào, em cảm động quá đi mất.”
Diệp Phi không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện với Bạch Minh Ngữ, khóe mắt khóe miệng bất giác run lên. Anh đẩy Bạch Minh Ngữ, nhíu mày nói, “Phân tích của em làm anh lạnh toát sống lưng, vừa nãy anh chỉ hơi nghi ngờ, mà bây giờ gần như đã khẳng định trong Đội hình sự có kẻ gian.”
Bạch Minh Ngữ nhún vai, “Điều này giải thích tại sao hung thủ lại hiểu cảnh sát tới vậy, có kẻ gian! Đúng thế, thủ đoạn chẳng cao siêu chút nào, em thất vọng lắm đấy.”
Diệp Phi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Bạch Minh Ngữ, lẩm bẩm, “Là ai mới được?” Diệp Phi thật không dám nghĩ tiếp, đa số người trong Đội hình sự đều là chiến hữu sát cánh bên anh từ lâu, bất kể là ai thì cũng khiến Diệp Phi đau đớn.
“Giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó, bất kể có kẻ gian hay không thì anh cũng không phụ trách án 5.3 nữa rồi, giờ anh đang ở trong bóng tối, hắn làm gì được anh? Việc cấp bách lúc này là phải điều tra quan hệ xã hội của Quách Văn Cường. Hai rưỡi rồi đó.”
“Đúng! Đi thôi.” Hiện tại Trang Dao sống chết chưa rõ, tập trung vào án 5.3 là chuyện duy nhất Diệp Phi có thể làm. Diệp Phi không dám trễ một khắc, hai người lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi xí nghiệp thực phẩm.
Hai người thu hoạch một mẻ không nhỏ ở xí nghiệp, trên cổng chính có một cửa phụ, ổ khóa cửa phụ tương đối mới, rõ ràng là mới đánh thêm, chứng tỏ mấy tháng gần đây có người ra vào nơi này. Phó Hạ Viêm là tội phạm bị truy nã, không có khả năng tự do ra vào, nên người đưa cơm tới cho hắn rất có thể là Quách Văn Cường. Diệp Phi thầm nhủ, Quách Văn Cường và Phó Hạ Viêm đều rất tài giỏi, thỏa sức đi lại dưới mũi cảnh sát, không hổ là hai cảnh sát ưu tú nhất, trí tuệ và sự can đảm đều thuộc hạng nhất.
Nhưng tại sao hung thủ lại giết Quách Văn Cường? Nếu Phó Hạ Viêm đã tìm đến Quách Văn Cường, thì chắc chắn hắn phải tuyệt đối tín nhiệm Quách Văn Cường, Quách Văn Cường cũng chăm sóc Phó Hạ Viêm rất tốt, điều này chứng tỏ quan hệ của họ không phải tầm thường. Nếu hung thủ muốn báo thù cho Phó Hạ Viêm, tức là quan hệ của hung thủ và Phó Hạ Viêm cũng không tồi, nếu đã vậy thì tại sao còn giết chết người Phó Hạ Viêm tín nhiệm?
Nghĩ kiểu gì cũng bất hợp lý.
Dọc đường Bạch Minh Ngữ cứ nhìn đồng hồ, lúc về tới đồn cảnh sát, đột nhiên cậu nói, “Anh Phi, em muốn vào xem bên trong xí nghiệp thực phẩm, nhưng không phải để tìm dấu vết của Phó Hạ Viêm.”
Diệp Phi nhìn cậu, không rõ ý cậu.
“Quách Văn Cường có thể là người duy nhất trong vụ án 5.3, nói chính xác là, người duy nhất tự nguyện hiến thân.” Bạch Minh Ngữ không đợi Diệp Phi hỏi, lập tức giải thích, “Con phố này lộ thiên, có nhiều hộ buôn bán, xung quanh đều là khu dân cư. Bây giờ đang mùa Đông, đúng là trên đường không có người, giữa trưa cũng vậy, nhưng em để ý các chủ cửa hàng đều chăm chú nhìn ra cửa sổ, tức là tha thiết trông mong có khách đi vào. Cho nên em suy đoán, trước khi Quách Văn Cường tử vong, hung thủ không có khả năng đưa Quách Văn Cường ngang qua con phố, đến trước cửa đồn cảnh sát mà thần không biết, quỷ không hay.
Có lẽ anh cân nhắc vấn đề kẻ gian trong đội không báo cáo lên, nhưng em nghĩ điều này rất không có khả năng, dẫu sao các hộ buôn bán và cư dân cũng là số đông, nhìn thấy một người đàn ông khiêng thi thể trần truồng bị trói gô đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cư dân sao có thể không kinh hoàng, không báo án? Chuyện lớn như vậy cả Đồn cảnh sát cũng không giấu được đâu. Huống chi hung thủ lại không ngốc đến thế, hắn không thể làm chuyện dễ gây chú ý như vậy được.”
Diệp Phi lắng nghe chăm chú, kết hợp với ghi chép thời gian từ xí nghiệp thực phẩm của Bạch Minh Ngữ, anh thình lình ngộ ra, chen miệng, “Nói cách khác, rất có khả năng hung thủ phối hợp với Quách Văn Cường, trói Quách Văn Cường lại, khắc chữ lên, dùng nhựa cao su dán chặt mí mắt gã, để gã tự đi tới cửa đồn cảnh sát, quỳ bên cạnh xe ba gác, bày tư thế nhận tội thị chúng, tấm biển phía sau cũng là để minh oan cho Phó Hạ Viêm? Sở dĩ dọc đường không ai nhìn thấy gã, là bởi gã đi từ trong xí nghiệp thực phẩm ra?”
“Không sai!” Bạch Minh Ngữ nói, “Phán đoán theo quan hệ của hung thủ, Phó Hạ Viêm và Quách Văn Cường, việc này hẳn không phải là kết quả của thuật thôi miên. Nhưng dù hắn thôi miên điều khiển giết người đi nữa thì cũng chẳng sao, vấn đề này đã không quan trọng nữa.”
Đúng là không quan trọng… Quan hệ của hung thủ và Quách Văn Cường cùng Phó Hạ Viêm mới quan trọng nhất!
Diệp Phi lệnh cảnh sát dân sự đưa hai người đến xem nơi ở của Quách Văn Cường, hai người kiểm tra cẩn thận một lượt, không phát hiện manh mối có giá trị nào.
Hỏi thăm hàng xóm xung quanh về tình hình sinh hoạt và quan hệ xã hội của gia đình Quách Văn Cường, kết quả thu được cũng giống tin tức cảnh sát nắm giữ.
“Hay là đến nhà họ hàng thân thích của gã xem thử?” Cảnh sát dân sự thấy vẻ mặt hai người không tươi lắm thì ân cần đề xuất.
“Thân thích quá nhiều, e rằng gặp không xuể. Bình thường Quách Văn Cường có qua lại với họ hàng nào đặc biệt không?” Diệp Phi hỏi.
“Từ khi bị điều đến chỗ này của bọn tôi, tính tình gã quái gở lắm, thường thường chẳng đi đâu, thỉnh thoảng mới đến nhà anh gã uống rượu thôi, đó cũng là cảnh sát phụ trách vụ án này hỏi được từ hàng xóm, không thì tôi cũng không biết.”
“Vậy sao, vậy nhờ anh đưa chúng tôi đến nhà anh của gã xem một lát.”
Anh trai của Quách Văn Cường có ngoại hình rất giống gã, thể trạng cũng cao lớn. Khi được hỏi về Quách Văn Cường thì rất xúc động, khóc lóc ầm ĩ, vợ hắn bên cạnh khuyên can chẳng được, rốt cuộc lại thành cùng nhau khóc rống lên. Bất kể Diệp Phi hỏi vấn đề gì, hai người nọ đều nghẹn ngào không đáp nổi, chẳng biết là không hiểu tiếng phổ thông hay do thương tâm quá độ dẫn tới không hiểu câu hỏi, điều này khiến Diệp Phi xấu hổ mãi, hết cách thi triển công phu hỏi cung siêu việt của mình.
Diệp Phi phụ trách đặt câu hỏi, cảnh sát phụ trách lập biên bản, Bạch Minh Ngữ đi qua đi lại trong nhà, nhìn thấy sân sau có một bé trai đứng cạnh ấm nước nóng, vừa đổ nước xuống đất vừa nhào bùn. Bạch Minh Ngữ tiến tới, hỏi, “Nhóc ơi, hai người trong kia là gì của nhóc?”
“Ông bà.” Đứa nhỏ đáp.
“Ba mẹ nhóc đâu?” Bạch Minh Ngữ ngồi xổm xuống cạnh đứa nhỏ.
“Đi làm rồi.” Đứa nhỏ đáp.
“Ồ, thế nhóc biết ông trẻ của nhóc không?”
“Biết.”
“Ông trẻ đâu rồi, nhóc biết không?”
“Chết rồi.”
“Chết như thế nào?”
“Không biết.”
“Ông trẻ có tốt với nhóc không?”
“Tốt.”
“Đã đến nhà ông trẻ chưa?”
“Rồi.”
“Chơi với ông trẻ vui không?”
“Vui lắm.”
“Cái gì vui?”
“Có chú biết ảo thuật.”
Bạch Minh Ngữ sáng mắt, thình lình túm lấy vai đứa nhỏ, hỏi, “Chú đó trông thế nào? Tên là gì?”
Đứa nhỏ đang định trả lời thì bị một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện quát ngừng, “Đại Bảo! Thằng ranh này, sao lại nghịch bùn? Bà nói bao nhiêu lần là không được nghịch bùn rồi? Sao mày không chịu nghe hả?”
Người tới chính là chị dâu của Quách Văn Cường, bà ta nổi giận đùng đùng bước đến, nhấc áo đứa nhỏ lên, đánh nó mấy cái vào mông. Đứa nhỏ khóc tu tu, bà ta xin lỗi Bạch Minh Ngữ, nói trẻ con không hiểu chuyện, rồi hung dữ xách đứa nhỏ vào phòng bên.
Bạch Minh Ngữ sờ sờ mũi, đứng dậy đi vào phòng chính.
Mười phút sau, ba người rời khỏi nhà anh trai. Diệp Phi nói với cảnh sát dân sự, “Xin lỗi, làm phiền anh lâu quá rồi, anh cứ về trước đi, hai chúng tôi đi loanh quanh một lát.”
Cảnh sát nhìn đồng hồ, “Vâng, tôi cũng có chút việc, thế tôi về trước nhé. Có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
“Vâng.”
Tiễn bước cảnh sát dân sự, Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ nhìn nhau, hai người cùng ngầm hiểu, gia đình này chắc chắn có trá!
“Làm sao bây giờ?” Diệp Phi hỏi.
“Xem em đây.” Bạch Minh Ngữ đáp.