Ở lại đây không thể tiếp tục nói chuyện. Sau khi được Điền Minh đồng ý, hai người tới nơi ở của Điền Minh.
Điền Minh thuê một căn hộ gần công ty, trong nhà bài trí gọn gàng ngăn nắp, không dính một hạt bụi. Nhân lúc Điền Minh đi rót nước, Bạch Minh Ngữ lấy khăn giấy quét lên gạch men sứ dưới gầm sô pha, chỉ thấy vài hạt bụi nhỏ dính vào, màu giấy trắng tinh không hề suy suyển.
Nhận lấy cốc nước, Bạch Minh Ngữ đảo mắt khắp phòng, cười nói, “Nhà Quách Hâm cũng do anh quét tước nhỉ?”
Điền Minh ngẩn ra, tươi cười cứng ngắc, “Sao… Sao cậu biết?”
Bạch Minh Ngữ đưa khăn giấy cho cho hắn xem, “Lần trước cũng kiểm tra gầm giường và gầm sô pha nhà Quách Hâm, những nơi rất dễ đóng bụi lại được quét dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi. Tôi từng hỏi Quách Hâm, anh ta nói không thuê người giúp việc nhà, cha mẹ định cư ở nước ngoài đã nhiều năm, bản thân anh ta lại không thích vệ sinh quét tước. Lúc đó tôi rất rất hiếu kỳ vì sao nhà anh ta lại sạch sẽ như vậy, hôm nay nhìn thấy anh, tôi đã biết đáp án rồi, anh có chìa khóa nhà Quách Hâm nhỉ?”
Điền Minh hơi căng thẳng, nửa bên mặt bình thường thoáng ửng đỏ, hắn gật đầu, “Vâng, là Quách tổng đưa cho tôi.”
Bạch Minh Ngữ dựa vào sô pha, kín đáo thở dài, giống như nhớ lại một chuyện đáng buồn, giọng cậu trầm xuống, “Vấn đề ngày trước tôi nghĩ mãi không ra, hôm nay cũng được giải đáp. Cũng bởi vì quán bar gay kia…”
“Ngại quá.” Điền Minh vội nói.
“Đừng.” Bạch Minh Ngữ mím môi cười, “Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, giúp tôi nhận ra kiến thức của mình vẫn chưa đủ, chắc từ nay về sau tôi cần phải bổ sung thêm một chương trình nghiên cứu cho mình — tâm lý học đồng tính luyến ái.”
Mặt Điền Minh lại càng đỏ, “Thật… Thật là mất mặt với cậu rồi.” Hắn không biết Bạch Minh Ngữ đã hiểu bao nhiêu, tóm lại chỉ thấy trong lòng nhột nhột, đứa nhỏ này thật sự rất thông minh, hay là cậu đã hiểu hết rồi?
“Anh ta không nhớ chuyện về các anh, anh ở bên cạnh anh ta như vậy mà không đau khổ sao?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
Quả nhiên Bạch Minh Ngữ đã nhận ra. Điền Minh chầm chậm gục đầu xuống, một bàn tay vô thức che đi nửa khuôn mặt, nhẹ giọng nói, “Không sao, ngài ấy khỏe mạnh là được.”
Bạch Minh Ngữ gật đầu, cậu không hứng thú với chuyện riêng của Điền Minh và Quách Hâm, con đường là do chính hắn chọn, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, sống thế nào cũng là sống, bản thân vui vẻ là được. Bạch Minh Ngữ không định tiếp tục đề tài này, chuyển hướng, “Nói với tôi về ba của anh đi.”
“Ba tôi?” Điền Minh nhíu mày, “Ông ấy thì có gì để nói. Chẳng lẽ cậu nghi ngờ ông ấy?”
Bạch Minh Ngữ không trả lời thẳng vấn đề của hắn, nói tiếp, “Mô tả cho tôi một chút về ngoại hình, tuổi tác, nghề nghiệp, sở trường của ông ấy đi. Ví dụ như, ông ấy có lái xe không?”
Bạch Minh Ngữ nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng chuyện trò vài câu đã cảm thấy sự mạnh mẽ của cậu, hoàn toàn chặn đứng đường lui của hắn, Điền Minh ngập ngừng một lát rồi mở miệng, “Vâng, có lái. Nhưng đã rất nhiều năm tôi không gặp ông ấy, bây giờ ông ấy thế nào tôi cũng không rõ. Hai chúng tôi lớn lên rất giống ba, ông ấy thấp hơn tôi một chút, 172 centimet, hơi gầy, tóc hoa râm, trên mặt cũng có thứ này như tôi.”
Bạch Minh Ngữ gật đầu, “Vâng, cảm ơn anh cung cấp tin tức.” Cậu lấy máy nhắn tin nhìn đồng hồ, “Vậy thôi, tôi còn chút việc, đi trước nhé.”
“Vậy là xong sao?” Điền Minh kinh ngạc nhìn cậu. Chỉ vì chuyện này mà đến tận nhà hắn?
“Xong rồi.” Bạch Minh Ngữ đứng dậy, đi ra cổng chính.
Rời khỏi nhà Điền Minh, Bạch Minh Ngữ gọi xe đến một xưởng sửa chữa ô tô. Chính là nơi sáng nay cậu đi thăm thú.
Cậu cầm giấy vẽ ra, đánh dấu nhà Quách Hâm, công ty Quách Hâm, nhà Vu Diểu thành một hình tam giác cân, từ các góc tam giác vẽ một đường hội tụ ở trung tâm, trung tâm chính là xưởng sửa chữa lắp ráp ô tô này.
Xuống taxi, Bạch Minh Ngữ tìm buồng điện thoại công cộng gọi cho lão Lưu, dặn gã đưa người đến xem bắt nghi phạm. Tính toán thời gian, cậu đi bộ tới xưởng sửa chữa.
Khi đó là năm 2001, bên ngoài Tam Hoàn tại Bắc Kinh vẫn còn rất nhiều địa phương đang khai phá, phía Nam Tứ Hoàn khá hoang vắng, xưởng sửa chữa nằm ngay bên cạnh Tam Hoàn. Tuy quy mô rất lớn, nhưng cũng không chính quy lắm, xem ra chỉ thu mua xe cũ, buôn bán hàng second-hand.
Hai ngọn núi nhỏ bên cạnh nhà xưởng lớn chính là xe và linh kiện xe, bên phải là các loại xe second-hand đủ kiểu dáng.
Bạch Minh Ngữ đi tới đi lui trước một chiếc xe Ford Mustang GT màu đen, bởi vừa nhìn đã biết Bạch Minh Ngữ là sinh viên, không giống người mua, nên ban đầu ông chủ và nhân viên cũng không để ý tới cậu, nhưng về sau thấy Bạch Minh Ngữ xem rất chăm chú như đã am hiểu về xe, hơn nữa cậu mãi không chịu rời đi, chứng tỏ rất thích chiếc xe này. Vì thế ông chủ mới hô, “Nhóc tinh mắt lắm, xe này từ trong ra ngoài tám phần là mới, động cơ vừa ráp xong, tám thì, vận hành y như mới! Không tin ta đưa nhóc chạy thử một vòng.”
Nói xong thì nhanh nhẹn dặn dò công nhân đi lấy chìa khóa, Bạch Minh Ngữ vội vàng xua tay, “Ấy, đừng vội, tôi hỏi các chú, ở đây không còn chiếc nào hơn chiếc này à?”
Ông chủ đảo mắt nhìn công nhân bên cạnh, công nhân vội vàng lắc đầu, ông chủ hung tợn trừng lão một cái, sau đó cười hề hề với Bạch Minh Ngữ, “Có, tất nhiên là có chứ!” Lão dựng ngón cái ra hiệu phía sau, tự hào nói, “Đằng sau ta còn một chiếc BMW 3 series, cực kỳ mới, giá cả như thế này, nếu nhóc thấy không thành vấn đề thì ta đưa nhóc đi xem, không thì bỏ đi, ta không thích lôi thôi.”
Bạch Minh Ngữ nhìn bàn tay ra hiệu giá của lão, nhíu mày, “BMW?”
“Đúng thế!” Ông chủ cho rằng cậu không tin, vội vàng nói, “Xe này là anh bạn nhờ ta bán hộ, nếu không phải bán gấp thì cũng chẳng có giá ấy đâu.”
Bạch Minh Ngữ “Ồ” một tiếng, trông có vẻ rất hứng thú, “Vậy thì dẫn tôi đi xem thử đi.”
“Để ta bảo thợ mang ra.” Ông chủ nói với công nhân bên cạnh, “Ra gara đằng sau đưa con BMWs ra cho anh hai này xem.”
Công nhân đáp “Vâng”, rồi xoay người rời đi.
Nhân lúc chờ đợi, ông chủ nhanh nhẹn đưa Bạch Minh Ngữ vào văn phòng nghỉ ngơi, sai người rót nước mời Bạch Minh Ngữ, trò chuyện đôi câu, tiện thể kín đáo hỏi dò Bạch Minh Ngữ, xem rốt cuộc cậu có đủ năng lực tài chính để mua xe hay không.
Hai người đang trò chuyện, bên ngoài thình lình truyền đến tiếng ồn ào, ngay sau đó, mấy công nhân từ ngoài cửa xông vào, dẫn đầu chính là người vừa đi lấy xe, vừa vào phòng đã lập tức hô to, “Ông chủ! Không ổn rồi, gara cháy rồi!”
“Cái gì?!” Ông chủ nhảy dựng lên, “Tại sao lại thế?!”
Cùng lúc đó, bên ngoài lại truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, ông chủ và đám công nhân vội vàng chạy ra khỏi nhà xưởng, nhìn thấy xe cảnh sát đầy sân, ông chủ biến sắc, mềm nhũn cả người, suýt thì ngã phịch xuống đất, nói với lão Lưu đang bước tới, “Các anh, các anh làm gì thế? Chúng tôi là dân thường!”
Lão Lưu không để ý đến lão, nhìn sân sau khói đen nghi ngút, hỏi Bạch Minh Ngữ bên cạnh lão, “Chuyện gì thế?”
Bạch Minh Ngữ vừa đi vừa đáp, “Mọi người đi theo tôi!” Vươn tay với lão Lưu, “Cho tôi mượn điện thoại, báo cháy!”
Tuy lão Lưu không biết Bạch Minh Ngữ định làm gì, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của cậu thì chẳng nói hai lời đưa điện thoại cho cậu luôn. Bạch Minh Ngữ gọi 119, đoàn người đi tới trước cửa nhà để xe.
Nhìn đám cháy hừng hực, ông chủ thiếu điều quỳ xuống khóc than, kéo áo lão công nhân vừa nãy, rống to, “Vừa nãy còn yên lành, sao mày đi lấy xe lại thành thế này?”
Công nhân xua tay liên tục, “Tôi không biết mà, tôi vừa vào cửa thì xe nổ, tôi cũng suýt bị nổ chết mà!”
Ông chủ tức giận đẩy lão về phía sau, ai oán than thở, chán nản ngồi thụp xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm xe của tôi, tiền của tôi.
Lão Lưu nhíu mày quan sát hiện trường, mãi không thấy manh mối, hỏi Bạch Minh Ngữ sao lại thế, Bạch Minh Ngữ thuật lại sơ bộ chuyện đã qua một chút.
Lão Lưu hỏi, “Sao tự nhiên bắt lửa?”
Bạch Minh Ngữ chỉ mấy thùng xăng bên ngoài kho hàng, hỏi ông chủ, “Ông chủ ơi, ông đi kiểm kê xem có phải bị thiếu không? Tôi cam đoan sẽ giúp ông bắt được hung thủ trong vòng năm phút.”
Ông chủ đang ôm đầu ngồi xổm trên đất, nghe Bạch Minh Ngữ nói vậy thì vội vàng ngẩng lên nhìn cậu, hỏi, “Thật hay giả?”
“Thật, đội cứu hỏa chưa tới là tôi đã giúp ông bắt được hung phạm rồi.” Bạch Minh Ngữ tự tin nói.
Ông chủ bán tín bán nghi, nhưng vào lúc này, lão đã hoàn toàn bất lực, đành phải làm tới. Lão dẫn theo công nhân đến kiểm kê các thùng xăng bên cạnh kho hàng, kết quả là, thiếu một thùng.
“Thế nào? Cậu biết hung thủ là ai chưa?” Ông chủ vội hỏi.
Bạch Minh Ngữ nhíu mày, khó xử gãi đầu, “Hả? Sao lại thiếu một thùng? Chẳng lẽ tôi nhầm?”
“Ý mày là gì?” Lão Lưu hỏi.
“Tính nhầm tính nhầm, ngại quá, tôi nhầm thôi, hung thủ chắc là không ở trong này!” Bạch Minh Ngữ xin lỗi.
Ông chủ tái mặt, “Này, mày đang giỡn mặt tao đấy à? Đm mày nghĩ tao chưa đủ thảm đấy phỏng?”
Bạch Minh Ngữ cúi đầu, “Ngại quá, xin lỗi.”
Lão Lưu cũng không hài lòng, mạnh bạo đẩy đầu Bạch Minh Ngữ, “Thằng ranh con, mày gọi chú đến xem cái này hả? Mày tưởng đội cảnh sát để cho mày chơi chắc? Chú còn cả đống việc kia kìa! Chẳng ai rảnh chơi với mày đâu, biến ngay! Biến!” Lão Lưu rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, tức giận khoát tay, sau đó sờ sờ, không mang bật lửa.
Thấy có một công nhân bên cạnh, gã thuận miệng hỏi, “Này, xin ít lửa.”
Công nhân “Vâng” một tiếng, lấy diêm trong túi ra châm thuốc cho lão Lưu, lão Lưu thỏa mãn hít một hơi, rồi thình lình nắm lấy bàn tay chưa kịp rút về của công nhân nọ. Gã nheo mắt, “Tôi thấy trông ông quen lắm, ông là Điền Trung Lượng, có hai người con trai sinh đôi là Điền Vũ và Điền Minh phải không?”
Người nọ giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, thản nhiên hỏi, “Phải thì sao?”
“Thì sao à? Ha ha, ông trộm xe của Vu Diểu, lại sát hại cả nhà Vu Diểu, vu oan cho những người khác, ông nói xem, xét trên lập trường của tôi, tôi phải làm thế nào?”
Người nọ không hề hoảng sợ, vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, “Cảnh sát bắt người phải có chứng cứ, tôi không biết Vu Diểu là ai, tôi không trộm xe của cô ta, cũng không giết người, tôi chỉ là dân thường, các anh cứ điều tra thoải mái.”
“Chà chà, bình tĩnh đấy. Ông không biết Vu Diểu là ai?” Lão Lưu hất hàm về phía gara đang cháy ngút trời, “Vậy tại sao ông phải thiêu hủy chiếc BMW?”
“Tôi thiêu hủy?” Người đàn ông cặn dầu đầy mặt suýt thì bật cười, “Anh có chứng cứ gì chứng minh tôi thiêu hủy?”
“Để tôi chứng minh.” Bạch Minh Ngữ đột ngột xen vào, cậu bước vào giữa hai người, lấy que diêm trong tay Điền Trung Lượng, lắc lư trước mặt mọi người, “Đáp án ở que diêm này.”
Trừ lão Lưu, ai cũng hoang mang nhìn Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ kiên nhẫn giải thích, “Chắc ông không biết, tôi đã chú ý tới ông từ lâu. Những lời nói với ông chủ đều do tôi thiết lập từ trước. Dựa theo chức vị của ông, cộng thêm mức độ tin tưởng ông chủ dành cho ông, tôi nắm chắc chín phần, khi tôi nói chuyện với ông chủ, ông cũng sẽ đi theo. Hiển nhiên tôi tính toán hoàn toàn chính xác. Nhưng đây chỉ là việc nhỏ, tiết mục hay còn ở phía sau.” Bạch Minh Ngữ dừng một lát, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, lau cặn dầu trên má phải của lão, nửa khuôn mặt xanh dữ tợn lộ ra, cậu hài lòng cười nói, “Người nghe thấy tôi và ông chủ nói chuyện chỉ có một mình ông, ông biết rõ ông chủ định bán công cụ gây án của ông cho tôi, ông cực kỳ hoảng sợ, dọc đường chỉ nghĩ làm sao để tiêu hủy chứng cứ phạm tội. Ông tới kho hàng, lấy một thùng xăng tưới lên ô tô, nhưng đúng lúc ông định phóng hỏa thì mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng, đó chính là đứng gần phóng hỏa, lửa sẽ lan đến ông, đứng xa phóng hỏa, bật lửa ném ra sẽ tắt giữa đường, kế hoạch của ông không có cách nào thực hiện. Nhưng rất nhanh sau đó, ông đã nghĩ ra một kế, chính là — dùng diêm.”
Mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, ai cũng không dám tin nhìn que diêm trong tay Bạch Minh Ngữ, Điền Trung Lượng cứng đờ mặt, Bạch Minh Ngữ nói tiếp, “Tôi không biết ông lấy diêm từ đâu, từ phòng nghỉ cũng được, cửa hàng tiện lợi cũng được, tóm lại, đó chính là lý do ông chậm chạp không xuất hiện ở văn phòng, tôi tính một chút, tổng cộng trước sau ông đi 10 phút, trên thực tế đoạn đường này chỉ mất 4 phút, tính cả thời gian khởi động máy, lái xe, chỉ cần 6 phút là đủ, vậy 4 phút còn lại ông đi đâu? Lời giải thích duy nhất chính là ông đi tìm diêm! Mà hộp diêm trên người ông là minh chứng xác thực nhất!”
Điền Trung Lượng cắn môi, ngụy biện, “Câu chuyện cậu biên soạn rất hợp lý, nhưng đó cũng chỉ là cậu đoán mò, có diêm thì sao? Bình thường tôi hút thuốc đều thích dùng diêm, vừa nãy tôi đi lâu vì phải vào WC. Mà nói, tôi hoàn toàn không biết Vu Diểu, tại sao tôi phải trộm xe của cô ta? Tại sao phải giết cô ta? Tôi vốn không có động cơ gây án!”
Bạch Minh Ngữ cười, không nhanh không chậm nói, “Ông thật sự rất thông minh, nhưng có một câu nói rất hay thế này: Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm. Phải rồi, còn một câu cảnh sát thường nói nữa: Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Trước đây tôi không mấy tin những lời như vậy, nhưng thông qua điều tra ông, tôi nhận ra những lời người xưa nói đúng là có lý, đúng là thần thánh! Ngay cả tôi cũng không thể không tin vào câu ‘Ngẩng đầu ba thước có thần linh’!”
Bạch Minh Ngữ lấy trong túi ra một vật nhỏ màu đen cho mọi người xem, “Các vị có biết đây là gì không? Đây là camera ghi hình đặc biệt trang bị trên xe công cộng, trước mắt thì các loại xe công cộng tại Bắc Kinh chưa ứng dụng rộng rãi loại kỹ thuật này, nhưng trùng hợp là, các xe công cộng trên đường 4xx lại trang bị loại camera này, điểm dừng xe trên đường 4xx vừa hay lại ở ngay trước khu chung cư. 12 giờ 30 phút đêm xảy ra án mạng, chuyến xe cuối cùng trên đường 4xx chạy về đơn vị, tình cờ chụp rõ Điền Trung Lượng, cũng chính là ông, ngồi trên một chiếc BMW 3 series, ngay tại ngã tư đường đối diện khu chung cư của Vu Diểu.”
Bạch Minh Ngữ vừa dứt lời, toàn bộ cảnh sát có mặt lập tức xôn xao, các công nhân xưởng lắp ráp tuy không biết chi tiết vụ án, nhưng Bạch Minh Ngữ giảng giải rất phấn khích, bọn họ nghe cũng thấy khó tin, ai cũng trố mắt nhìn Bạch Minh Ngữ và Điền Trung Lượng. Mà Điền Trung Lượng lúc này đã xám ngoét mặt mày, rốt cuộc cũng nói không ra lời.
Bạch Minh Ngữ từng bước áp sát, không cho Điền Trung Lượng cơ hội phản bác, cậu lấy trong túi ra một công văn có dấu vân tay, lắc lắc trước mặt Điền Trung Lượng, “Đây là bản thỏa thuận trị giá mười vạn tệ ông ký với cha mẹ Quách Hâm, nhận lời bán lại trái tim của con trai sau khi chết để Quách Hâm làm phẫu thuật cấy ghép, người làm chứng chính là gia đình Vu Diểu. Ông nói ông hoàn toàn không biết Vu Diểu, vậy tôi hỏi ông một câu, nét chữ này, dấu tay này là của ai? Quỷ à? Hay là có kẻ hãm hại ông? Ông cứ tiếp tục nói xạo đi, chứng cứ tôi nắm được có nói một ngày một đêm cũng chưa xong đâu, ông không sợ mệt thì tôi sẽ theo hầu, dù sao tôi cũng còn trẻ, chút sức lực ấy phải có thừa.” Nói xong, Bạch Minh Ngữ ngồi lên một thùng xăng, bộ dạng không phải vội, ngài cứ từ từ mà làm.
Điền Trung Lượng như bị ai rút hết xương cốt, ngã phịch xuống nền xi măng xám xịt.
Lão Lưu nhíu mày, khoát tay, cảnh sát lập tức tiến lên bắt giữ Điền Trung Lượng. Gã đi tới bên Bạch Minh Ngữ, vỗ vai cậu, “Nhóc con giỏi lắm!”
Bạch Minh Ngữ nhếch miệng cười, “Phục chưa?”
Lão Lưu tuyệt không ngại ngùng, thở phào một hơi, “Phục!”
“Vậy chuyện chú hứa với tôi thì sao?”
“Ngày nào chú cũng nấu cho cậu ta, mày đừng sợ cậu ta cao huyết áp là được.”
“Không đâu, hai bọn tôi cùng ăn mà, tôi sẽ làm thêm rau. Chay mặn kết hợp, khỏe mạnh!”
“Ha, tùy mày, hôm nay mày lập công lớn, đừng nói nửa năm, một năm chú cũng tình nguyện làm cho mày!” Lão Lưu dùng cùi chỏ huých cậu, cười khà khà, “Thôi, bớt thời giờ dạy chú mấy chiêu, thật đấy!”
Bạch Minh Ngữ hếch mặt, “Thôi nhé, còn phải xem biểu hiện của chú nữa, không phải ai tôi cũng dạy đâu.”
Xem cái đầu mày á! Lão Lưu nhe răng. Nhưng mà nó đúng là có tư cách xem thật! Trước khi tới xưởng lắp ráp, thực ra gã cũng không hoàn toàn nắm rõ hướng đi của sự việc, đoạn hỏi xin lửa của Điền Trung Lượng, thực ra đều do Bạch Minh Ngữ chỉ điểm qua điện thoại trước. Mãi tới khi Bạch Minh Ngữ nói ra tác dụng của diêm, gã mới như tỉnh mộng.
Nếu không tự mình trải qua, gã thật sự không dám tin trên đời này thực sự có thiên tài, không phải thiên tài trên phạm trù ý nghĩa bình thường, mà là thiên tài chân chính, thiên tài tuyệt đỉnh thông minh. Loại người chỉ thấy trên TV, thế mà gã lại được gặp ngoài đời thực, cũng khó trách Diệp Phi yêu thích cậu như vậy, bây giờ gã đã hiểu tâm trạng của Diệp Phi, hẳn là kính nể, khâm phục, đố kị, e dè nhỉ…
Nếu cậu mà đi phạm tội… Nghĩ cũng không dám nghĩ. Cũng may mà cậu theo phe cảnh sát, may quá. Nghĩ đến đây, lão Lưu âm thầm vuốt mồ hôi.
Quả đúng như lời Bạch Minh Ngữ, vụ án được cậu phá chỉ bằng năm phút, khi Đội hình sự lái xe đi được nửa con phố, xe cứu hỏa mới rầm rộ đến.
Lái xe thẳng về Đội hình sự, lão Lưu đang chuẩn bị thẩm vấn Điền Trung Lượng thì nhận được một cuộc điện thoại, là bệnh viện gọi tới, nói Diệp Phi đã tỉnh.
Vừa nghe nói Diệp Phi đã tỉnh, Bạch Minh Ngữ xông ra ngoài đầu tiên, lão Lưu cũng nhanh chóng buông vụ án, mang theo cả tổ đến bệnh viện.
Bạch Minh Ngữ xuống xe thì chạy một mạch tới phòng bệnh, nhìn thấy cả phòng đầy người, nghĩ đến bộ dạng Diệp Phi đằng sau đám người nọ, còn cả đôi mắt xa thẳm Diệp Phi dùng để nhìn mình, chẳng hiểu sao Bạch Minh Ngữ lại hơi căng thẳng, nhịp thở cũng rối loạn, có lẽ vì chạy nhanh quá, cậu nghĩ vậy.
Giọng nói trầm trầm của Diệp Phi truyền tới từ giữa đám người, Bạch Minh Ngữ đột nhiên cảm giác một luồng hơi nóng xông lên, không khỏi siết chặt hai tay, nuốt nước miếng.
“Ranh con! Nói vớ vẩn!” Chương Thụy Phương bị lời của Diệp Phi chọc giận, mất kiểm soát vung tay lên đập Diệp Phi một cú, chẳng ngờ đánh trúng thạch cao trên bắp tay Diệp Phi, Diệp Phi đau đến thét lớn, mặt nhăn mày nhó.
“Mẹ!” Trang Dao thét to, “Mẹ làm gì thế? Mẹ muốn đánh chết anh ấy sao?”
“Ôi ôi, không sao chứ? Mẹ, mẹ không cố ý đâu, có đau không, có đau không?” Chương Thụy Phương nhảy dựng lên, tay chân luống cuống, muốn sờ nhưng lại không dám đụng vào bắp tay Diệp Phi, cuống quýt suýt rơi lệ.
“Thôi thôi! Mẹ ngừng đi!” Diệp Phi uể oải nói, “Con mệt rồi, mọi người để con nghỉ chút được không?”
“Diệp đội trưởng! Anh tỉnh rồi!” Lão Lưu chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân ồn ã, lão Lưu dẫn theo một đám cảnh sát đi đến, nhìn thấy Bạch Minh Ngữ trước cửa thì tò mò hỏi, “Ơ? Sao lại đứng đây?” Nói xong thì kéo Bạch Minh Ngữ đến trước giường Diệp Phi.
Không còn ai ngăn cản, Bạch Minh Ngữ và Diệp Phi chạm mắt với nhau, chẳng biết tại sao, một cảm giác khác thường như dời núi lấp biển ùa lên trong lòng cả hai, đó là cảm giác lạ lẫm đối với cả hai người.
Khuôn mặt này, Diệp Phi đã nằm mơ thấy hàng nghìn hàng vạn lần, anh nghĩ mình có thể tỉnh lại nhanh như vậy, chắc chắn không thể thiếu công lao của Bạch Minh Ngữ. Anh còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu, Diệp Phi nghẹn ngào trong cổ họng, mỉm cười nói, “Tiểu Ngữ, lão Lưu, đến rồi hả?”
Bạch Minh Ngữ mở to đôi mắt đen láy, ngực phập phồng lên xuống, đột nhiên lưỡi cậu thắt lại, không biết nói gì cho phải, “À… Khụ… Anh, anh Phi…”
Bạch Minh Ngữ đỏ bừng mặt, bộ dạng căng thẳng ngượng ngùng khiến Diệp Phi sửng sốt, chẳng hiểu sao cũng căng thẳng theo, anh khẽ ho một tiếng, cười khan, “Sao rồi, dạo này khỏe không?”
“À, ha ha, khỏe lắm.” Bạch Minh Ngữ gượng gạo cười, mặt mũi cứng đờ, sơ mi ướt đẫm, lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi. Cảm giác hồi hộp chẳng rõ tại sao khiến cậu kinh ngạc, cũng khiến cậu khó thở. Cậu bị sao thế này?
Những người xung quanh đều nhận ra không khí quái dị giữa hai người, ai cũng tò mò nhìn họ, nhất là người nhà Diệp Phi. Mẹ Diệp nhìn lên nhìn xuống Bạch Minh Ngữ, cảm giác rất lạ mắt, bà biết hầu hết người trong đội, nhưng lại chưa thấy đứa nhỏ nào đẹp trai thế này, bèn khẽ hỏi lão Lưu, “Bé này là ai vậy?”
Giọng nói của Chương Thụy Phương thành công đánh thức hai người đang đắm chìm trong cảm giác kì dị.
“Nó ấy ạ?” Lão Lưu cười nói, “Nó tên là Bạch Minh Ngữ, giờ đang là thực tập sinh trong đội, Diệp Phi tự nâng đỡ mà.”
“Ồ, thực tập sinh à? Trẻ quá nhỉ, bao nhiêu tuổi rồi?” Ánh mắt Chương Thụy Phương đảo tới đảo lui đánh giá Bạch Minh Ngữ.
Người này là mẹ của Diệp Phi, mẹ của Diệp Phi, mẹ của Diệp Phi… Bà ấy đang nói chuyện với mình!
Bạch Minh Ngữ vô thức cúi đầu chào Chương Thụy Phương, cả người gập 90 độ, “Chào bác gái ạ! Con sắp 18 tuổi rồi.”
“Vậy à…” Chương Thụy Phương hoảng sợ, vội vàng đỡ Bạch Minh Ngữ dậy, cười ha hả, “Bé này sao lại khách sáo thế, ta còn chưa được nhận đại lễ như vậy bao giờ đâu! Hay lắm, chưa đến 18 tuổi à! Đẹp trai ghê nha! Ba mẹ con chắc cũng đẹp lắm nhỉ?”
Bạch Minh Ngữ ngẩng lên nhìn bà, cười hì hì, “Vâng, cũng được ạ.”
“Ôi, cười lên càng đẹp trai! Răng đều thế, vừa trắng vừa đều, chẳng như Diệp Phi nhà ta, mấy cái răng hàm sâu rồi đấy, còn phải nhổ một cái rồi, trồng răng giả, ngày nào cũng phải tháo ra cọ, phiền toái chưa nói, mà ăn gì cũng phải chọn lọc, không được ăn đồ cứng. Đáng đời nó, người ta bảo răng lợi phải giữ gìn là cấm có sai.”
“Mẹ ơi! Con, con đói quá, mẹ đi làm gì cho con ăn đi.” Diệp Phi âm thầm bóp trán, mẹ có thể đừng nói mấy chuyện xấu hổ như thế trước mặt người trong lòng của con được không? Chưa lừa được người ta mà mẹ đã vùi dập con thế, làm sao con cưa cẩm người ta được!
“Để em đi!” Diệp Mạc nhảy lên, “Hôm nay em vội đến, chưa kịp ăn gì, giờ em về nhà nấu mấy món ngon mang đến cho anh.”
“Ừ ừ, hai người cùng đi đi, đúng lúc anh đang cần bàn chuyện với đồng nghiệp.” Diệp Phi xua đuổi.
Chương Thụy Phương ngẫm nghĩ, cười nói, “Được rồi, cũng sắp đến giờ cơm chiều, chúng ta về chuẩn bị, đêm nay cả nhà ta đoàn tụ trong bệnh viện. Phải rồi, mẹ đưa cả Diệp Sương đến này, con bé ngày nào cũng đòi gặp ba đó!” Chương Thụy Phương nói xong thì đứng dậy, tạm biệt những người khác, đưa Diệp Mạc, Trang Dao và họ hàng gần xa rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Phi lại suýt hộc máu, công phu nhiều chuyện của mẹ anh đúng là dày công tôi luyện, giết người không dao, mà tất cả đều là nội thương. Giờ thì cả chuyện anh có con Bạch Minh Ngữ cũng biết rồi, vốn đã chẳng có nhiều hi vọng, giờ lại càng xa vời.
Họ hàng của Diệp Phi đi rồi, các đồng nghiệp lần lượt đến chúc mừng. Lão Lưu đến vội quá, không kịp mua quà nên mang chuyện công việc mấy ngày nay ra báo cáo sơ bộ, đặc biệt nhấn mạnh quá trình Bạch Minh Ngữ giúp đội cảnh sát điều tra phá vụ án phanh thây. Từ đầu tới cuối hớn ha hớn hở, nước miếng tung bay, còn khoe cả chuyện hai người đánh cược, thẳng thắn khen Diệp Phi nhận được đồ đệ giỏi, vừa thông minh vừa hiếu thuận, đúng là hồng phúc tu luyện từ kiếp trước.
Lão Lưu trở mặt nhanh hơn lật sách, sáng nay còn châm chọc khiêu khích, thái độ quyết liệt, bây giờ thì khen lấy khen để, phỏng chừng khen con ruột mình còn chẳng sung sướng như thế.
Bạch Minh Ngữ vốn sẵn kiêu ngạo mà cũng bị lão Lưu khen tới đỏ bừng cả mặt, khó chịu cả người, nhất là trước mặt Diệp Phi. Diệp Phi hai má ửng hồng, môi cũng đỏ hơn thường ngày. Bộ dạng ốm yếu, hai mắt khép hờ của anh khiến Bạch Minh Ngữ dựng hết cả tóc gáy, da gà da vịt nổi đầy.
Diệp Phi, là đồng tính…
Liệu anh ấy có ý đó với mình không?
Choáng, mình đang nghĩ gì thế!
Cậu và Diệp Phi đưa mắt nhìn nhau, rồi lập tức tránh né nhau. Chẳng biết tại sao muốn trốn, nhưng theo bản năng, cậu cảm giác đối diện như vậy là không ổn, đối diện như vậy sẽ thành chuyện, nhất định sẽ thành chuyện không hay. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì… Nghĩ đến sự việc phát sinh ở quán bar Lam Yên, Bạch Minh Ngữ toát mồ hôi lạnh.
Tất nhiên Diệp Phi vui sướng vô cùng, anh đã sớm hiểu năng lực phá án của Bạch Minh Ngữ, tin tưởng cậu nhất định sẽ giúp anh phá án trong lúc anh hôn mê, đó cũng là nguyên nhân anh có thể an tâm nhắm mắt tại mười lăm phút cuối cùng, bằng không thì với cá tính của anh, chắc chắn sẽ vận hết sức tàn dặn dò lão Lưu mau chóng phá án. Chỉ có một điều khiến anh kinh ngạc, chẳng phải Bạch Minh Ngữ bắt anh ăn chay sao? Sao tự nhiên lại cược với lão Lưu để anh được ăn thịt?
Diệp Phi cảm giác Bạch Minh Ngữ hơi khác thường, ân cần hỏi, “Tiểu Ngữ khó chịu à? Sao đổ mồ hôi nhiều thế? Hay là trong phòng nóng quá?” Diệp Phi miễn cưỡng giơ tay phải lên, sau đó kiệt sức hạ xuống.
Giọng nói của Diệp Phi mềm mại dịu dàng, động tác và cử chỉ cũng có vẻ yếu ớt tới đáng thương, điều này lại làm Bạch Minh Ngữ nhớ tới bộ dạng mấy gã đồng tính luyến ái ẻo lả nọ, da đầu không khỏi run lên từng chặp. Diệp Phi không nên như thế, Diệp Phi rất mạnh mẽ, Diệp Phi là người đàn ông đáng tin nhất, sao Diệp Phi có thể nhu nhược như vậy? Sao Diệp Phi có thể là đồng tính luyến? Không được, cậu không thể chấp nhận Diệp Phi như vậy, Diệp Phi như vậy, khiến cậu.. Khiến cậu hoảng sợ!
Bạch Minh Ngữ bừa bãi lau mặt, “Không có gì, chắc vì lúc nãy chạy đến vội quá.”
Diệp Phi mỉm cười nói, “Không có gì thì tốt rồi.”
Lão Lưu xen vào, “Diệp đội trưởng, cậu vừa tỉnh, thể lực chưa phục hồi, nghỉ ngơi thêm đi. Tôi về trước đây, Điền Trung Lượng vẫn chờ tôi thẩm vấn.”
“Ừ, mau đi đi. Nếu có bất cứ vấn đề gì thì báo cho tôi nhé.” Diệp Phi dặn dò.
“Vậy anh Phi nghỉ ngơi cho khỏe nhé, mai em lại đến thăm anh.” Bạch Minh Ngữ dém lại chăn cho Diệp Phi, nhẹ giọng nói.
Diệp Phi mím môi, ngơ ngẩn gật đầu, “Ừ, em cũng mệt mấy ngày rồi, về ngủ một giấc đi.”
“Vâng.” Bạch Minh Ngữ gật đầu.
Diệp Phi nhìn theo bóng lưng cậu, nhịn không được hô, “Tiểu, Tiểu Ngữ.”
Bạch Minh Ngữ đã đặt một tay trên nắm cửa, quay lại nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi hắng giọng, “Ngày mai lại đến chứ?” Nói xong mới kinh ngạc nhận ra lời nói của mình còn mang theo yếu ớt và khát vọng, rất sợ Bạch Minh Ngữ hiểu lầm, bèn vội vàng bổ sung, “Vụ án Phó Hạ Viêm, muốn trao đổi với em.”
Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ, “Vâng.”
“Vậy gặp sau nhé.”
“Gặp sau.”
“Tiểu Ngữ! Ngủ ngon.”
Bạch Minh Ngữ bật cười, “Ngủ ngon.”
Cửa phòng đóng lại. Diệp Phi nằm như xác ướp, nhìn trần nhà dần tối, khóe mắt ươn ướt. Mình sống, vẫn còn sống.
Mình vẫn được gặp người thân, vẫn được gặp Tiểu Ngữ.
Tiểu Ngữ, em có biết anh muốn nói lời yêu với em lắm không? Yêu ấy, không phải bạn tình. Nghiêm túc thật lòng yêu, yêu không hối hận ấy.
Diệp Phi lớn như vậy rồi, tổng cộng mới chỉ thích ba người, lại chưa từng nói yêu ai, kinh nghiệm yêu đương vẫn là con số không, cho nên phải làm thế nào anh cũng không biết. Hơn nữa mới từ ranh giới sinh tử trở về, đầu óc khó tránh khỏi vài ý nghĩ không thực tế, tới lúc ngủ cũng mơ về Bạch Minh Ngữ, hợp hợp tan tan, cuối cùng kết hôn, kết hôn rồi lại ly hôn, ly hôn rồi lại tái hôn.
Nửa đêm tỉnh dậy từ giấc mộng, bởi vì anh mơ thấy mình ở phía dưới, mơ thấy những tình tiết dâm ô nhi đồng không được xem. Đáng sợ nhất là anh còn cứng tới sắp nổ tung, làm cái chăn ướt một mảng lớn.
Mẹ kiếp! Diệp Phi nhúc nhích hai cái, tứ chi bị bó cứng ngắc, không động đậy được. Đấu tranh hồi lâu, thôi, cứ mặc kệ nó vậy.
Chắc ngủ vài tiếng nữa thì nó tự hết.