Tội + Cộng Sự

Chương 36: Tính hướng sáng tỏ




Mấy người đến trước cửa, ấn chuông.

Nhìn thấy cảnh sát, Quách Hâm cũng không tỏ vẻ bất ngờ, bình tĩnh mời họ vào nhà.

Lưu Đức Chí yêu cầu quan sát gara nhà Quách Hâm, Quách Hâm cũng hợp tác, không nói gì, đưa họ đi.

Tổng cộng Quách Hâm có ba chiếc xe, BMW do tài xế lái. Hai chiếc khác, một chiếc xe kiểu nữ, một chiếc xe việt dã, cũng phủ đầy bụi. Hiển nhiên Quách Hâm rất ít khi tự lái xe, ra ngoài hoặc vẫy xe, hoặc gọi tài xế tới đón. Nếu tài xế có thể lấy xe của hắn ra, chứng minh tài xế không ở xa, hơn nữa cũng không thể đi xa, cùng lắm chỉ loanh quanh gần đó, không thì không thể tùy lúc gọi là đến.

Điều tra viên tỉ mỉ kiểm tra gara một lần, gara chỉ có thể đỗ ba chiếc xe, lão Lưu cũng biết Quách Hâm không thể để phương tiện gây án ở nhà. Mặc dù khá thất vọng, nhưng vẫn phải kiểm tra theo thông lệ, không thể bỏ qua bất cứ dấu vết nào.

So sánh với căn hộ sạch sẽ, gara đầy bụi này có vẻ không thuộc về cùng một chủ nhân. Mặt đất không có vết xe, chỉ có một lớp bụi dày, xác định nơi này đã lâu không có xe ra vào.

Vốn định điều tra các loại xe trong này, nhưng lại không phát hiện chiếc xe nào không có biển số hoặc biển số trùng với chiếc xe của Quách Hâm. Lão Lưu thầm nghĩ, Quách Hâm giấu xe ở đâu? Phải chăng hắn còn gara cất xe khác?

Lão Lưu vô thức nhìn sang Bạch Minh Ngữ, thấy bộ dạng ngả ngớn lười nhác của cậu thì bất giác thở phào. Bọn họ đã điều tra Điền Vũ, hắn không thời gian có gây án, cũng không có động cơ gây án, cơ bản đã loại bỏ được hiềm nghi. Dù hung thủ không phải Quách Hâm thì vẫn sẽ không phải Điền Vũ, điểm này gã cực kỳ chắc chắn. Cho nên lần này Bạch Minh Ngữ nhất định không có khả năng thắng ván cược này.

Nghĩ đến đây, lão Lưu gọi cho Đinh kỹ thuật, bảo hắn lệnh vài người điều tra xem Quách Hâm có bất động sản hoặc gara khác hay không.

Lúc này Quách Hâm đang khoanh tay trước ngực, đứng bên cửa, mạch máu trên trán thỉnh thoảng giật lên, thường thường quét mắt nhìn đám cảnh sát, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn và chịu đựng. Hắn vừa gặp bác sĩ tâm lý, cảm xúc đã ổn định lại, nhưng nhìn thấy lũ ruồi bọ khiến người ta phát ghét này, hắn lại thấy cả người ngứa ngáy khó chịu, ý tưởng tàn nhẫn nào đó lại dấy lên trong lòng.

Hắn chú ý tới một người không giống những người còn lại. Đó là một chàng trai rất cao, đứng giữa đám cảnh sát thô kệch trông có vẻ không hợp, không chỉ về ngoại hình và tác phong, mà hành vi của cậu cũng khác mọi người.

Cậu ta cứ chăm chú nhìn tôi.

Điều này làm tôi cực kỳ khó chịu.

Trên người tôi có gì đáng chú ý?

Quách Hâm không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn lại, người kia lại quay đi chỗ khác.

Tôi nhận ra cậu ta, Quách Hâm nghĩ. Cậu ta là nam sinh người gọi là đội trưởng Diệp Phi đưa tới lần trước.

Nam sinh này không giống những người khác, hình như cậu ta có thể nhận ra những điều người khác không nhận ra, cậu ta chú ý tới những gì người khác không chú ý. Cách cậu ta nhìn khiến người ta… Phát cuồng.

Quách Hâm siết chặt nắm đấm, hai tay khoanh trước ngực nới rộng. Chỉ hận không thể dựng kết giới quanh mình, ngăn cản tầm mắt của nam sinh kia.

Cậu ta đọc được suy nghĩ của tôi sao? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?

Quách Hâm đang suy tư, nam sinh nọ đột nhiên lại bước về phía hắn. Tim Quách Hâm đập loạn, một bàn tay với vào túi quần, sờ soạng con dao sáng nay mới mua, rất sắc bén, có thể dễ dàng cắt đứt cổ họng người.

Bạch Minh Ngữ bước tới trước mặt hắn, cười với hắn, “Ngài Quách.”

“Hả, à, gì thế?” Hàm răng xinh đẹp của cậu quá chói mắt, Quách Hâm không khỏi lắp bắp.

“Có một chuyện muốn hỏi ngài.”

Lại, lại có chuyện? Lần trước cậu ta cũng nói cậu này… Quách Hâm nắm thật chặt lưỡi dao trong tay, đề phòng nhìn Bạch Minh Ngữ, “Chuyện gì?”

“Ngài đừng căng thẳng, cứ thả lỏng, không phải chuyện gì quan trọng đâu.” Bạch Minh Ngữ cố gắng dịu dàng, “Tôi chỉ muốn nói với ngài, bác sĩ tâm lý ngài tìm có vẻ không chuyên nghiệp lắm, ngài có nhận ra không, ông ấy khám cho ngài xong, ngài chỉ bình tĩnh một lát, không bao lâu sau lại táo bạo hơn cả khi trước?”

Quách Hâm toát mồ hôi trán, ngẫm nghĩ vấn đề Bạch Minh Ngữ nói, gật đầu, “Nghe cậu nói xong, hình như đúng vậy thật.”

“Cho nên tôi cảm giác ông ta chưa thạo nghề lắm đâu, không thể giải quyết tận gốc vấn đề của ngài. Ngài trả tiền cho ông ta thì lãng phí rồi. Tất nhiên tôi biết ngài không thiếu tiền, nhưng dù có tiền thì cũng không nên vô cớ tặng không cho một tên lừa đảo chứ? Ngài là thương gia, chắc chắn hiểu quy tắc này hơn tôi.”

Quách Hâm bình tĩnh lại, “Vậy sao? Người giới thiệu cho tôi nói ông ta rất giỏi mà. Nhưng sao cậu biết được chuyện này?”

“Tôi học y mà, tôi còn quen một bác sĩ tâm lý, giỏi hơn ông ta nhiều. Hay là tôi giới thiệu cho ngài nhé?”

Quách Hâm rút tay khỏi túi quần, “Thật sao?”

“Thật, ngài cứ đi thử xem.”

Quách Hâm thả lỏng người, tươi cười cảm ơn.

“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ ấy mà.” Bạch Minh Ngữ nói, “Tôi còn một chuyện khác.”

“Ừ, cậu nói đi.” Quách Hâm đã thôi đề phòng.

“Tài xế của ngài…” Bạch Minh Ngữ chăm chú quan sát phản ứng của Quách Hâm, thấy hắn không có biểu hiện gì khác thường thì tiếp tục hỏi, “Điền Vũ là hàng xóm hồi nhỏ của ngài?”

Quách Hâm kinh ngạc nhìn Bạch Minh Ngữ, nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không, tôi hoàn toàn không biết hắn, ba năm trước hắn mới đến công ty chúng tôi. Sao lại hỏi vậy?”

“Ngài thật sự không có chút ấn tượng nào với hắn sao?”

Quách Hâm lắc đầu.

Lão Lưu nghe thấy hai người nói chuyện thì nhanh chóng xáp lại, Bạch Minh Ngữ hỏi toàn những vấn đề gã không biết, hóa ra Điền Vũ và Quách Hâm từng là hàng xóm! Trông bộ dạng Quách Hâm có vẻ không giống đang nói dối. Hắn cũng không nhất thiết phải nói dối, chuyện này cảnh sát điều tra là ra. Ngẫm lại, Bạch Minh Ngữ biết cả những chuyện này, lão Lưu không khỏi xấu hổ thay cho cấp dưới của mình.

Bạch Minh Ngữ mím môi, sau đó tươi cười, “Vậy thôi, không sao hết, tôi đưa số của bác sĩ tâm lý cho ngài, ngài cứ gọi là được, cứ nói Bạch Minh Ngữ giới thiệu, người đó sẽ điều trị cẩn thận cho ngài.” Nói đoạn, Bạch Minh Ngữ lấy giấy bút trong túi, viết số điện thoại đưa cho Quách Hâm.

Quách Hâm nhận lấy, cảm kích nhìn Bạch Minh Ngữ, “Cảm ơn nhé.”

“Đừng khách sáo, tôi phải cảm ơn ngài mới đúng.”

Quách Hâm thoáng sửng sốt, nghĩ bụng, tôi có giúp được gì cho cậu đâu?

Bạch Minh Ngữ cười với hắn, đi ra khỏi gara, nhìn quanh. Lão Lưu trông mà mù tịt, bụng cũng hơi sốt ruột, bèn vội vàng theo ra ngoài.

Tuy không cam tâm, nhưng lão Lưu vội phá án, không ngại học hỏi, “Bạch Minh Ngữ, lúc nãy mày hỏi được gì rồi? Tóm lại Điền Vũ thì liên quan gì đến vụ này?”

Bạch Minh Ngữ liếc mắt nhìn lão Lưu, “Sao? Chú nhận thua à?”

“Mày đã làm được gì đâu, tao nhận thua cục kít.” Lão Lưu trách mắng, “Phá án quan trọng nhất, ranh con không được giấu giếm!”

Bạch Minh Ngữ bĩu môi, thầm chửi một tiếng, lười biếng đáp, “Sự tình giống như tôi đoán.”

“Mày đoán cái gì?” Lão Lưu sốt ruột muốn chết rồi.

“Quách Hâm mắc chứng phân liệt nhân cách nghiêm trọng.”

“Vớ vẩn! Cái này bọn tao biết từ lâu rồi!” Lão Lưu rống.

Bạch Minh Ngữ vừa tiến về phía trước vừa nói, “Tôi không nói sau khi giải phẫu, mà là nói trước khi giải phẫu.”

“Cái gì?” Lão Lưu giật mình, vội vàng theo sau, “Tao tra hồ sơ của hắn, không có biên bản báo cáo hắn phân liệt từ trước mà?”

“Hắn thuộc tính ẩn, lựa chọn mất trí nhớ và nhân cách phân liệt, sẽ không cấu thành uy hiếp với an toàn nhân thân. Quan trọng nhất là hắn chỉ quên một số chuyện không quan trọng, không khiến người khác chú ý, mọi người đều chỉ nghĩ rằng hắn hay quên, hoàn toàn không đề phòng.”

“Có cả loại bệnh đó cơ à?!” Lão Lưu không dám tin nhìn Bạch Minh Ngữ, “Sao mày biết?”

“Rất đơn giản thôi, hôm qua tôi dành cả ngày đi tìm vài người bạn từ nhỏ tới lớn của Quách Hâm, rồi đến tìm hiểu tình hình ở chỗ bác sĩ điều trị cho hắn, trên cơ bản đã có suy đoán này, hôm nay lại thông qua việc hắn không nhớ nổi một người quan trọng như Điền Vũ, tôi càng thêm xác định suy đoán của mình.”

“Thân bằng hảo hữu của Quách Hâm, kể cả bà con xa lắc bọn tao cũng đã tra rồi, sao không phát hiện điều gì bất thường?” Lão Lưu nhíu mày.

Bạch Minh Ngữ bật cười, chỉ thùng nước bên cạnh, “Chú nói xem, bên trong đó chứa thứ gì?”

“Nước chứ gì.”

“Ai cũng biết là nước, nhưng các chú có thể suy đoán đây là nước gì, được rót vào như thế nào, được lấy từ đâu, thùng nước này đặt ở đây để làm gì, đặt vào đây như thế nào, người đặt là ai, hắn có đặc điểm gì, hoàn cảnh gia đình hắn như thế nào, tình trạng kinh tế ra sao không?”

Lúc này lão Lưu mới hiểu, Bạch Minh Ngữ đang ám chỉ bọn họ điều tra không cặn kẽ, gã mạnh bạo khoát tay, “Đừng nhiều lời, mày giỏi, được chưa? Vậy mày nói thử xem, Quách Hâm bị bệnh đó thì liên quan gì tới vụ này? Giữa hắn và Điền Vũ đã có chuyện gì?”

Bạch Minh Ngữ lấy trong túi ra một tấm ảnh chụp trông có vẻ đã cũ. Lão Lưu cầm lên xem, đây là ảnh chụp học sinh tốt nghiệp tiểu học. Gã liếc mắt đã nhận ra Quách Hâm đẹp trai từ nhỏ đứng ở hàng đầu, đường nét khuôn mặt không khác mấy so với bây giờ. Giây tiếp theo, gã lại kinh ngạc nói, “Đây! Ồ! Không ngờ lại là sinh đôi!”

Bạch Minh Ngữ gật đầu.

Lão Lưu ngước mắt nhìn Bạch Minh Ngữ, tròng mắt thiếu điều rớt xuống. Bạch Minh Ngữ thật sự là Thần, tấm ảnh này không có trong nhà Quách Hâm, chắc chắn được lấy từ nhà Điền Vũ, nhưng không có bất cứ một cảnh sát nào nghĩ tới việc điều tra nhà của Điền Vũ. Đầu tiên là vì Điền Vũ không có hiềm nghi. Tiếp theo, cho dù hắn có hiềm nghi, thì với phạm vi 30-40 nghi phạm, xin lệnh điều tra từng nhà cũng là vấn đề hết sức phi thực tế. Cảnh sát luôn chỉ tập trung vào điểm đáng ngờ nhất, đây là biện pháp tốt nhất để tiết kiệm thời gian và sức lực.

Bạch Minh Ngữ dùng tư duy khác hẳn người thường tập trung vào Điền Vũ, khiến lão Lưu không thể không nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa. Chỉ có điều bức ảnh này, cậu lấy bằng cách nào? Lão Lưu hỏi, “Mày lấy tấm ảnh này ở đâu?”

Bạch Minh Ngữ đương nhiên sẽ không nói mình ăn trộm mới có. Cậu hất hàm, tỏ vẻ cao siêu thâm ý, “Chú đừng quan tâm, tôi không phải người trong Cục, chú đừng tưởng dùng quyền là ép được tôi.” Cậu giật ảnh về, nhét vào túi, “Chú Lưu cứ chuẩn bị tinh thần làm bếp cho anh Phi nửa năm đi, tôi đi trước đây, chờ tin tốt nhé.”

Lão Lưu tóm cậu lại, “Này! Không được, mày không đi được, mày nói rõ cho chú, anh em song sinh của Điền Vũ là sao? Đó là anh hay là em hắn? Người nọ đâu rồi?”

“Điền Vũ, thực ra không phải là Điền Vũ, đó là tên của anh trai hắn.” Thấy gã sốt ruột đỏ ké mặt mày, Bạch Minh Ngữ sợ gã xuất huyết não thật, tốt bụng nói cho gã biết.

Lão Lưu như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ. Gã muốn hỏi, làm sao mày biết được? Nhưng gã biết Bạch Minh Ngữ mà nói ra đáp án, gã sẽ chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.

Điều tra! Lão Lưu cảm giác Bạch Minh Ngữ chắc chắn sẽ trả lời như vậy.

Bạch Minh Ngữ vỗ vai gã, an ủi, “Quan hệ của ba người hồi nhỏ không tệ, xem như là trúc mã. Điền Vũ bây giờ thực chất tên là Điền Minh, năm đó Điền Vũ giết người, bị phán tử hình, sau này, tim của hắn được cấy ghép vào người Quách Hâm.”

Nói tới đây, hai mắt lão Lưu đã trố lên đến cực hạn, lưỡi líu cả lại, “Nếu vậy thì… Quách Hâm hoàn toàn không nhớ hai anh em này, cũng không nhớ ai cho mình trái tim? Bằng không thì sao hắn lại cho Điền Minh giả mạo Điền Vũ làm tài xế cho mình?”

“Đúng vậy!”

“Nói cách khác, Điền Minh tiếp cận Quách Hâm là để báo thù cho Điền Vũ? Trước tiên hắn sát hại vợ chưa cưới và cha mẹ vợ của Quách Hâm, sau đó tìm cơ hội giết chết Quách Hâm?”

“Chú thấy như vậy có hợp lý không?”

Lão Lưu lắc đầu. Đương nhiên là không hợp lý, hắn ở bên Quách Hâm lâu như vậy, sao lại không biết Quách Hâm hận vợ chưa cưới tới thấu xương, giết chết vợ chưa cưới và gia đình nhà vợ của hắn, thương tổn đối với Quách Hâm chỉ nhỏ bé không đáng kể. Mà nói, nếu thật sự hắn muốn giết Quách Hâm, thì tại sao vợ chưa cưới của Quách Hâm chết đã lâu như vậy, hắn còn chưa xuống tay? Rốt cuộc hắn đang chờ đợi điều gì?

Lão Lưu nhíu chặt mày, đã quên béng chi tiết đánh đố nhất. Gã thấp giọng hỏi, “Chẳng lẽ, hung thủ thật sự chính là tài xế Điền Vũ sao?”

“Vậy cũng chưa chính xác. Chú cũng thấy bất hợp lý mà, đừng quên danh ngôn ‘Bất hợp lý rồi sẽ lại hợp lý’ nha.” Bạch Minh Ngữ lười biếng duỗi lưng, ngáp một cái vĩ đại, xoa xoa đôi mắt thâm quầng, “Các chú cứ tra tiếp đi, tôi đến chỗ khác tìm xem. Chú Lưu nè, chú đừng quên ván cược của hai chúng ta nhé, xem ai bắt được hung thủ trước.” Bạch Minh Ngữ nhắc nhở.

“Ấy! Cái đó…” Lão Lưu muốn gọi cậu lại, nhưng không biết nên hỏi những gì, chỉ đành há hốc miệng, trơ mắt nhìn Bạch Minh Ngữ đi bộ ra khỏi khu chung cư.

Lão Lưu quay lại nhìn Quách Hâm bên trong gara, hắn đang gọi theo số điện thoại Bạch Minh Ngữ viết trên giấy, nhiệt liệt trò chuyện với người ở đầu kia. Lão Lưu cẩn thận quan sát cử chỉ của hắn, không thể nhận ra hắn mắc chứng đa nhân cách. Binh bất yếm trá, không có bằng chứng, những gì Bạch Minh Ngữ vừa nói liệu có phải lừa gạt gã không? Lão Lưu ảo não nghĩ.

Bạch Minh Ngữ rời khỏi khu chung cư, để tiết kiệm thời gian, cậu gọi một chiếc taxi, đi qua đi lại ba bốn vòng loanh quanh đó, khiến tài xế bực mình hết biết, cuối cùng kiếm cớ nói phải về giao ban, ném Bạch Minh Ngữ lại trước cổng một xưởng sửa chữa lắp ráp ô tô, rồi bỏ chạy nhanh như chớp.

Bạch Minh Ngữ nhàn rỗi, tiện đường tham quan xưởng lắp ráp một chuyến, sau đó tìm buồng điện thoại công cộng, lấy máy nhắn tin đối chiếu số, gọi đi.

Hẹn người nọ địa điểm và thời gian cụ thể, Bạch Minh Ngữ lại vẫy xe, hai mươi phút sau thì tới quán bar.

Cậu ngẩng đầu nhìn biển hiệu, tấm biển đen khắc bốn chữ “Quán bar Lam Yên”, trên cửa sổ dán đủ loại thiếp giấy màu xanh, chữ G xuất hiện nhiều nhất. Bài trí bên ngoài quán bar này cũng khác các quán bar khác, theo phong cách Bạch Minh Ngữ chưa nhìn thấy bao giờ, không khỏi âm thầm khen ngợi kiến trúc sư, sau đó đẩy cửa vào.

Vừa vào cửa, Bạch Minh Ngữ đã cảm thấy không khí kỳ dị ập vào mặt. Không thể nói rõ, nhưng rất mất tự nhiên. Cậu phát hiện gần như tất cả mọi người đều đang nhìn cậu. Hơn nữa ánh mắt cả đám còn sáng rực như người nhịn đói ba bốn tháng nhìn thấy đồ ăn. Phản ứng đầu tiên của Bạch Minh Ngữ là chắc mình quên kéo khóa quần, cúi xuống nhìn nhìn, hôm nay cậu mặc quần chun thể thao, không có khóa. Thế mấy người này nhìn cái gì vậy?

Quán bar này rất quái, đàn ông nhiều, phụ nữ ít. Mà cẩn thận nhìn lại thì mấy người phụ nữ kia cũng không giống phụ nữ bình thường. Họ nép trong bóng tối, cậu nhìn không rõ, chỉ thoáng thấy mấy khuôn mặt trang điểm dày cộp, thân hình cao lớn vạm vỡ, không được đẹp lắm.

Bạch Minh Ngữ cũng không nghĩ nhiều, bởi vì trên quầy đã có người vẫy gọi cậu, nên cậu vội bước tới.

Đó là một người đàn ông có nửa khuôn mặt màu xanh, trên màu xanh phủ đầy mạch máu, trông khá giống Thanh Diện Thú Dương Chí. Nửa bên mặt còn lại coi như cũng bình thường, Bạch Minh Ngữ hiện tại đang đối diện với nửa bình thường nọ, cảm giác không thoải mái cũng đỡ hơn nhiều. (Dương Chí, ngoại hiệu là Thanh Diện Thú, do từ nhỏ có một vết bớt màu xanh trên mặt, sao Thiên Âm Tinh, ngồi ghế thứ 17 trong Lương Sơn Bạc)

“Uống một ly không?” Người đàn ông nhẹ giọng hỏi Bạch Minh Ngữ.

“Không được, cám ơn.” Bạch Minh Ngữ cười nói.

Biết Bạch Minh Ngữ chưa đủ tuổi, hắn gật đầu, hai tay cầm ly, vai rụt như Hamster, nhẹ giọng thầm thì, “Tôi biết có ngày các cậu sẽ tới tìm tôi.”

Bạch Minh Ngữ không ngờ Thanh Diện Thú lại hiền lành thế này, cảm thấy mất tự nhiên, cậu lúng túng gãi đầu, cười nói, “Bây giờ tôi chưa phải cảnh sát chính thức, anh đừng căng thẳng, tôi chỉ có vài nghi vấn muốn hỏi anh thôi.”

“Được, cậu cứ hỏi đi. Nhưng tôi phải thanh minh trước, cả nhà Vu Diểu thật sự không phải do tôi giết.” Hắn dịu dàng nói.

“Ha ha, tôi biết không phải là anh, tôi không định hỏi vấn đề này.”

Người đàn ông kinh ngạc nhìn Bạch Minh Ngữ, sau đó ngượng nghịu quay mặt đi, cúi thấp đầu xuống như sợ người khác nhìn thấy nửa bên mặt quỷ của mình.

“Vậy cậu định hỏi gì?”

“Nhà các anh, trừ anh trai anh và anh, có phải còn người khác cũng mắc bệnh như hai anh không?” Bạch Minh Ngữ chỉ chỉ má phải của mình, “Tôi nghe nói bệnh này là do di truyền.”

Người đàn ông nhíu mày, sau đó gật đầu, “Đúng là di truyền, chỉ truyền nam không truyền nữ, con trai từ đời tổ tiên đã có, con gái lại không.”

Hắn không trả lời vấn đề Bạch Minh Ngữ muốn biết nhất, Bạch Minh Ngữ tiếp tục hỏi, “Nhà anh còn ai bị?”

Người đàn ông thoáng nhìn Bạch Minh Ngữ, khẽ đáp, “Ba tôi, ông nội tôi đều bị.”

“Ba anh, ông nội anh hiện tại đang ở đâu?”

“Ông nội tôi đã qua đời khi tôi còn nhỏ, ba tôi phát điên sau khi anh tôi bị phán tử hình, không biết đi đâu mất, tôi cũng tìm kiếm rất nhiều năm.”

“Tức là, thứ trên mặt anh, trừ anh và ba anh thì không ai có nữa, phải không?”

Gật đầu, “Phải, hẳn là vậy.” Nhắc tới thứ trên mặt, người đàn ông càng tỏ vẻ tự ti, thân thể gầy yếu càng gù xuống, thiếu điều vùi đầu vào ngực.

Bạch Minh Ngữ nhìn hắn như vậy, cảm giác rất mất tự nhiên, nghĩ thầm một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, sao phải ngượng ngùng như con gái làm gì? Cậu xoa xoa bắp tay nổi da gà, chuẩn bị tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng chưa mở miệng đã ngưng bặt.

Một cánh tay khoác lên vai cậu, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, âm thanh nửa nam nửa nữ truyền tới tai cậu, “Ôi, em này mới tới à? Chưa gặp em bao giờ nha.”

Da gà vừa lặn lại tức khắc nổi lên, Bạch Minh Ngữ kinh ngạc nhìn gã đàn ông son phấn loè loẹt chẳng biết mọc ra từ đâu.

Cậu nhíu mày, kéo tay gã xuống khỏi người mình, lạnh lùng liếc mắt, không để ý tới gã, quay lại định nói tiếp với Điền Minh.

Điền Minh khẽ ho khan, nói với gã nọ, “Sai, đây là bạn tôi, thẳng.”

“Ồ!” Gã son phấn ngả ra sau như kinh hãi, lại càng chẳng thèm kiêng nể nhìn Bạch Minh Ngữ từ trên xuống dưới, choe chóe nói, “Bộ dạng thế này, thẳng cũng phải bẻ cong, không để lũ con gái được lợi!”

Gã son phấn nói xong thì lại khoác tay lên người Bạch Minh Ngữ, nhưng lần này khoác vào eo, sau đó thẳng đường xuống phía dưới, đụng tới mông thì ra sức bóp một cái. Gã còn chưa kịp cười khanh khách, chỉ nghe một tiếng vang lớn, Bạch Minh Ngữ đã ném ghế dựa, đứng phắt dậy.

“Anh làm cái quái gì thế?” Bạch Minh Ngữ trừng mắt, nắm áo gã nọ, quát, “Anh vừa sờ mông tôi hả?”

Gã son phấn không ngờ Bạch Minh Ngữ phản ứng mạnh như vậy, bộ dạng muốn ăn thịt người dọa gã nhảy dựng. Gã nuốt nước miếng, “Sao, sao thế? Sờ tí thì chết à? Cùng lắm thì cho em sờ lại…”

Người xung quanh nghe thấy tiếng động thì xông tới, vài gã vạm vỡ bước ra khỏi đám đông, một gã quát, “Mẹ kiếp, sờ mông mày tí thì đã sao? Đến đây chẳng phải tìm mông thì cũng tìm gậy, đm mày giả vờ thánh thiện cái gì? Cố tình gây sự hả?”

Điền Minh vội vàng chắn giữa đám người, cười làm hòa, “Anh Vương, ngại quá, bạn tôi là thẳng, không hiểu trò đùa của chúng ta, cậu ấy không cố tình đâu, tôi dám chắc. Tại tôi không nói rõ với cậu ấy, tôi xin lỗi.”

Bạch Minh Ngữ nghe mà chẳng hiểu gì cả. Nhưng hiện tại cậu chỉ quan tâm nhất là việc mình bị gã bất nam bất nữ này khiếm nhã, không đánh gã rụng răng là không được! Cậu giơ nắm đấm định đấm lên mặt gã bất nam bất nữ, gã sợ quá, ré lên một tiếng, hai tay ôm lấy cánh tay Bạch Minh Ngữ, “Á á! Tiểu gia của tui, ngài đừng đánh mặt tui mà! Tui còn phải kiếm cơm bằng khuôn mặt này đó!”

Cái giọng nũng nịu của gã làm Bạch Minh Ngữ cứng đờ, nắm đấm tức khắc mất hết sức lực như quả bóng cao su xì hơi, nhất thời chẳng biết có nên đánh nữa hay không.

Điền Minh thấy vậy thì chạy tới ôm ngang eo Bạch Minh Ngữ, “Cậu cảnh sát ơi, bớt giận, đẳng cấp thượng hạng như cậu được hoan nghênh ở đây lắm, lâu lắm Sai không ăn mặn, không chịu được mới làm chuyện khiến cậu ghê tởm. Thực ra Sai cũng không có ác ý gì, cách tiếp cận hơi bạo dạn chút mà thôi. Cậu đừng để bụng mà! Hôm nay tại tôi không chu đáo, lẽ ra tôi không nên hẹn cậu đến gay bar nói chuyện, hay là chúng ta sang chỗ khác nhé, nhé?”

Mọi người vừa nghe hai chữ “Cảnh sát” thì như gặp ôn dịch, vội vàng tản ra bốn phía, gã vạm vỡ lúc nãy cũng ìu xìu mất khí thế, khoát tay một cái rồi nhanh chóng lùi sang bên.

Bạch Minh Ngữ đã bình tĩnh lại, nghe Điền Minh nói, cậu nhìn quanh, đột nhiên ngớ người. Cậu chớp mắt, hỏi, “Tiếp cận là ý gì? Đàn ông tiếp cận đàn ông… Gã ta là đồng tính luyến?”

Gã son phấn thảm thiết nói, “Chẳng thế thì sao? Ngài nghĩ chỗ này là đâu?”

Bạch Minh Ngữ nhìn Điền Minh, “Anh vừa nói, chỗ này là gay bar? Là g, a, y, đồng tính luyến ái?”

“Đúng thế… Tôi, tôi cứ tưởng cậu biết rồi.” Điền Minh bối rối nhìn Bạch Minh Ngữ, vội vàng giải thích, “Ngại quá, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

Bạch Minh Ngữ lại như bị shock nặng, cả người cứng đờ tại chỗ.

Ký ức lập tức trở lại lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phi. Quán bar “Lam Yên”, thuê phòng khách sạn, ánh mắt mê đắm… Tựa hồ tất cả đã có lời giải.