“Thắt dây an toàn cho em!” Diệp Phi thốt ra.
Nói quá nhanh, đến nỗi chính Diệp Phi cũng không tin.
Bạch Minh Ngữ nhíu chặt mày, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ rực mướt mồ hôi của Diệp Phi.
Ánh mắt cậu khiến Diệp Phi lạnh toát sống lưng, anh vội vàng ngồi thẳng dậy, hỏi, “Đỡ khó chịu chưa?”
“Tàm tạm, đến đâu rồi?” Bạch Minh Ngữ quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“À, còn sớm mà, gần đến nhà anh.” Diệp Phi khởi động máy, nhẹ nhõm thở phào một hơi, nguy hiểm quá, may mà chưa hôn, nhóc con này hóa ra không ngủ! Sao anh lại không để ý chuyện này cơ chứ?!
Diệp Phi siết chặt tay lái, hít vài hơi thật sâu, lại ho khan mấy tiếng, cố gắng che giấu nhịp thở dồn dập. Tình cảnh vừa rồi, miễn không bị đần thì ai cũng sẽ thấy khả nghi, huống chi Bạch Minh Ngữ còn thông minh như thế?
17 tuổi, theo pháp luật thì vẫn chưa trưởng thành, nhưng tâm lý và sinh lý đã trưởng thành rồi, nếu quay lại thời xưa, 17 tuổi đã có thể lấy vợ sinh con. Cho nên Diệp Phi chưa từng xem thường Bạch Minh Ngữ, trên tâm lý cũng đã nhìn nhận cậu là người lớn.
Nhưng trông bộ dạng Bạch Minh Ngữ mơ màng thế kia, Diệp Phi lại cảm giác mình cả nghĩ rồi, nhóc con uống nhiều thế, kể cả có phát hiện điều gì thì sáng mai chắc chắn cũng sẽ quên hết sạch. Huống chi anh đã làm gì đâu?
Lái xe đến gần Tuyên Vũ, Bạch Minh Ngữ đang ngủ đột nhiên kêu lên, “Anh Phi, đã tới chưa?”
“Sắp, sao thế? Khó chịu à?” Diệp Phi hỏi.
Bạch Minh Ngữ ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ, “Muốn đi WC.”
“À, đằng trước có WC công cộng, để anh dừng lại.”
“Vâng. À, sắp đến nhà anh nhỉ?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Vụ án phanh thây diễn ra ngay trong căn hộ đối diện nhà anh thật à?”
“Đúng thế.”
“Anh Phi, hay là cho em đến nhà anh ngủ đêm nay nhé, về nhà lại bị Phùng Quế Chi với bọn nhỏ đày đọa. Tiện đi WC, em sắp nhịn hết nổi rồi.”
“Hả?” Anh không nghe lầm chứ? Hôm nay anh đổi vận rồi sao? Bạch Minh Ngữ mà lại chủ động muốn đến nhà anh ngủ?
“Tất, tất nhiên là được rồi, nhưng em vẫn còn vị thành niên mà ngủ bên ngoài có được không?” Diệp Phi vội hỏi.
Bạch Minh Ngữ ngáp một cái, lại nằm xuống, ha ha cười, “Em có phải con gái đâu, sao lại không được ngủ bên ngoài? Anh nói đến mòn ba chữ vị thành niên rồi đấy, anh có phiền không nha? Tuổi em mà ở thời cổ đại thì đã làm cha rồi ấy.”
Diệp Phi bật cười, “Nhóc con hóa ra không say nhỉ, suy nghĩ còn rõ ràng thế mà.”
“Đã bảo em không say mà các anh có tin đâu.”
※
“Đi đường phải có người đỡ mà dám nói không say? Không ngờ trông em thế mà nặng ghê nhỉ.”
“Ngại quá anh Phi, làm phiền anh rồi.”
“Phiền gì mà phiền, hôm nay tại anh mà, lẽ ra không nên để em uống rượu.”
“Tự em uống, sao lại tại anh được?” Bạch Minh Ngữ nhẹ cười, “Anh Phi, lúc anh say thì trông thế nào?”
“Em hỏi anh mới nhớ, anh chưa say bao giờ.” Diệp Phi cố sức dìu Bạch Minh Ngữ lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa.
Diệp Phi bật đèn tường, phòng khách tràn ngập mùi hương rất đàn ông hiện ra trước mặt Bạch Minh Ngữ, cậu hít ngửi, sau đó ghé sát vào tai Diệp Phi, cười nói, “Anh Phi, nhà anh toàn mùi của anh nhỉ, thơm ghê.”
Bạch Minh Ngữ nói làm Diệp Phi run cả da đầu, nhóc này uống nhiều tới nỗi đổi cả tính. Diệp Phi không có chút khả năng miễn dịch nào với Bạch Minh Ngữ, nếu cứ tiếp tục thế này, anh sợ mình sẽ thật sự làm ra chuyện gì đó không hay, bèn vội vàng cười gượng, “Đi WC nhanh đi.”
Anh dẫn Bạch Minh Ngữ tới cửa toilet, hỏi, “Có cần anh giúp không?”
“Không cần, em có phải bán thân bất toại đâu.” Bạch Minh Ngữ khoát tay.
Diệp Phi quay về phòng tìm thuốc giải rượu, sau đó gõ cửa toilet.
“Tiểu Ngữ này, em có muốn tắm luôn không? Trong tủ có quần áo mới giặt đấy.”
Bạch Minh Ngữ mở cửa, một tay bóp bóp trán, “Không tắm đâu, buồn ngủ lắm, muốn ngủ thôi.”
“Không tắm thì thôi, uống cái này nhanh đi, ngủ một giấc là hết khó chịu.”
Thuốc không dễ uống, Bạch Minh Ngữ nhăn mũi uống xong, ném cái bình không sang bên cạnh, thình lình ôm chầm lấy Diệp Phi, Diệp Phi hoảng sợ, xúc động hỏi, “Tiểu Ngữ?”
“Anh Phi…” Bạch Minh Ngữ ôm siết lấy hông Diệp Phi, vùi đầu trên cổ anh, run rẩy gọi.
Diệp Phi khẽ rùng mình, trái tim suýt thì vọt lên cổ họng. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Giọng anh lạc đi, hai tay cẩn thận đặt sau lưng cậu, nghẹn ngào khẽ nói, “Tiểu Ngữ à, thật ra… thật ra anh… anh…”
Bạch Minh Ngữ thấp giọng nói, “Anh Phi, ba em cao lắm, cao ngang bằng anh luôn, em nhớ hồi nhỏ ba cõng em đến bệnh viện khám, lưng ba rộng lắm, ấm nữa, giống lưng anh lắm.”
“À… Hả?” Lời đến miệng, Diệp Phi lại nuốt trở vào. Mẹ kiếp, ôm ấp nửa ngày hóa ra là nhớ ba! Mà thôi, lúc này có thể đường hoàng ôm cậu rồi.
Diệp Phi thở dài một tiếng, vỗ vỗ lưng Bạch Minh Ngữ, nhẹ giọng hỏi, “Sao thế, em nhớ ba à?”
“Vâng, chẳng biết tại sao, ở cạnh anh, em cứ thấy yên tâm lắm. Hay là vì ngoại hình anh giống ba em, tính cách anh lại giống mẹ em nhỉ?”
Diệp Phi 囧, rốt cuộc là anh được hời từ cậu, hay cậu mới được hời từ anh đây?
Diệp Phi cười nói, “Thế nhóc con em lời lắm rồi nhé, trên đời này chắc chẳng còn ai đầy đủ như anh đâu.” Nam nữ đủ hết.
Bạch Minh Ngữ trầm trầm cười, “Vâng, không có đâu.”
Tuy Diệp Phi nằm mơ cũng muốn được ôm Bạch Minh Ngữ, nhưng anh hi vọng không phải kiểu ôm này. Đáy lòng không khỏi lo lắng, nếu cậu coi anh là ba mẹ thật thì biết làm sao?
Cố gắng mãi, lại thêm một đứa em trai à? Dẹp, anh đâu có nhân từ tràn lan như thế, một thằng em là đủ rồi, thêm đứa nữa chắc anh phát điên.
Mấy bé gái trong phim Hàn Quốc chẳng phải toàn gọi người yêu là “Oppa” sao? Haizz, anh cũng muốn Bạch Minh Ngữ gọi anh là “Oppa” theo nghĩa đó. Chứ không phải “Anh hai” đúng tính chất anh hai.
Diệp Phi dịu dàng nói, “Em mệt rồi mà? Anh đỡ em đi ngủ nhé?” Nhóc con, anh chiều chết em luôn, chiều để về sau em chỉ nhớ rõ anh Phi là tốt nhất, không cần đàn ông hay đàn bà nào khác nữa.
Bạch Minh Ngữ “Vâng” một tiếng, cả người đổ lên người Diệp Phi. Diệp Phi cơ hồ phải vận hết sức mới đỡ cậu vào phòng ngủ được.
Rõ ràng trông rất gầy, sao lại nặng thế nhỉ? Vì cao hơn anh mấy cm à?
Nhưng tất nhiên Diệp Phi không muốn Bạch Minh Ngữ thấy anh phải gắng sức, vì vậy anh cố giữ vững nhịp thở, đắp kín chăn cho Bạch Minh Ngữ, nhẹ giọng nói, “Ngủ ngon.”
Bạch Minh Ngữ thình lình giữ chặt góc áo Diệp Phi, “Anh Phi, ngủ với em đi.”
Tim Diệp Phi thót lên, “Em, em lớn chừng này còn cần người ngủ cùng à? Ngủ đi, sáng mai anh phải dậy sớm.”
Đôi mắt Bạch Minh Ngữ khép hờ, mơ màng sâu thẳm, cực kỳ quyến rũ. Diệp Phi nuốt nước miếng, nghiêng người để tránh cho Bạch Minh Ngữ nhìn thấy đũng quần anh phồng lên.
Bạch Minh Ngữ nhìn nhìn Diệp Phi, sau đó quay lưng lại với anh, rầu rĩ nói, “Ngủ ngon.”
Diệp Phi đứng tại chỗ, chăm chú nhìn cái ót Bạch Minh Ngữ, rối rắm mãi, cuối cùng lý trí chiếm thế thượng phong, nặng nề rời khỏi phòng.
Quay về phòng ngủ của mình, tắm rửa xong xuôi, Diệp Phi nằm trên giường không cách nào ngủ được, đột nhiên thấy hối hận vì không đáp ứng yêu cầu của Bạch Minh Ngữ. Mình đúng là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại! Nhỡ đâu cậu ấy là gay thì sao? Nhỡ đâu cậu ấy cũng có ý với mình thì sao? Nhỡ đâu chỉ cần ngủ một giấc là biết cậu ấy thẳng hay cong thì sao?
Diệp Phi ra sức vò đầu, haizzz! Diệp Phi, sao mày ngu thế! Đồ vô tích sự! Quá khứ đã thế, hiện giờ vẫn thế!
Diệp Phi toàn thân khô nóng, lăn qua lộn lại trên giường, vật vã mãi vẫn chưa hạ nhiệt. Cuối cùng nhịn hết nổi, đành phải nhảy xuống giường, lấy gel bôi trơn và bcs trong ngăn kéo ra, tự an ủi khát khao không kiểm soát được phía dưới.
Có lẽ vì Bạch Minh Ngữ ở ngay cách vách, có lẽ vì “Khúc dạo đầu” vừa rồi quá chân thật. Lúc tới cao trào, Diệp Phi run rẩy kịch liệt, không ngăn được tiếng rên khẽ thoát ra khỏi miệng. Kết thúc sớm hơn hẳn bình thường, khoái cảm cũng mạnh mẽ hơn hẳn bình thường.
Ném bcs xuống, Diệp Phi nằm trong chăn thở dốc một hồi, khoái cảm mãi chưa tan.
Kích động mãnh liệt qua đi, còn lại chỉ là hư không vô tận. Diệp Phi nâng một tay che mắt, miệng nhếch lên, hầu kết khẽ rung rung.
Anh sẽ là người bạn đời rất tốt, anh sẽ làm em hạnh phúc. Thật đó, chỉ cần cho anh cơ hội.
※
Đinh linh linh —
Diệp Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mẹ nó! Trễ thế này, ai gọi đấy?
Diệp Phi nhấc máy, khàn khàn hỏi, “Alo? Ai đó?”
Đầu kia truyền đến tiếng khóc nức nở, “Anh ơi.”
“Phương Hữu Bảo?”
“Em đây, anh ơi, em biết muộn thế này không nên gọi, nhưng em thật sự không biết phải làm thế nào nên mới gọi cho anh.” Nói xong thì khóc ầm lên.
Diệp Phi tức khắc tỉnh ngủ, nhanh chóng ngồi dậy hỏi, “Này, đừng khóc, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Bọn em đi bar uống rượu, có mấy đứa uống nhiều quá, đánh nhau với người ta, giờ bị nhốt ở quán không cho đi, bạn em bị đánh vỡ đầu, không đưa đến bệnh viện chắc không qua khỏi, làm sao bây giờ? Hu hu hu…”
“Mẹ kiếp, cậu vừa được thả đã gây chuyện rồi?” Trong đầu toàn c*t à?
“Nhà dì em gặp chuyện lớn vậy, em lại bị tình nghi là hung thủ, tâm trạng không tốt nên mới hẹn bạn đi uống, nào ngờ… Anh ơi, em xin lỗi, em sai rồi, anh đến đây được không? Từ nay em không dám nữa, bạn em sắp không qua khỏi rồi…”
Diệp Phi suy nghĩ một lát, cảm giác không đúng lắm, “Bạn của cậu vỡ đầu, sao người ta lại nhốt các cậu? Các cậu làm gì người ta?”
Phương Hữu Bảo nín thinh, sau mới ấp úng, “Bạn, bạn em đâm người ta.”
Mẹ nó! Diệp Phi tức giận mắng, “Cậu chơi với loại bạn gì thế?”
“Một hai câu không nói rõ được, anh ơi, anh giúp em đi.”
“Cậu không báo cảnh sát à? Gọi cho tôi thì ích lợi gì?”
“Bọn họ, bọn họ không cho báo cảnh sát, dọa là nếu em nói sẽ chặt tay bạn em, họ đòi năm mươi vạn tiền chuộc.” (~1 tỷ 7)
“Mẹ nhà cậu… bị đần à? Các cậu đang phạm pháp đấy, có biết không? Phải báo cảnh sát, cậu gọi 110 nhanh lên, cảnh sát sẽ xử lý.”
“Đừng! Không được, họ chặt tay bạn em thật đấy, giờ em đang trong quán, họ vẫn theo dõi em gọi điện cho anh. Anh có thể mang năm mươi vạn đến đây không? Em biết em yêu cầu quá đáng, nhưng em thật sự không còn cách nào khác, bạn bè em toàn là vị thành niên hoặc người ngoại tỉnh, không có nhiều tiền như thế. Em xin anh, chỉ cần chuộc được bạn em ra, chúng em chắc chắn sẽ trả lại anh.”
“Ơ, cậu nghĩ tôi là cây ATM à? Hơn nửa đêm tôi đào đâu ra năm mươi vạn cho cậu?” Diệp Phi quát lớn.
“Thế phải làm sao bây giờ anh ơi, em xin lỗi, hu hu hu…”
“Thôi thôi, đừng khóc nữa, để tôi nghĩ cách khác.” Diệp Phi nhìn đồng hồ, đảo mắt, nói, “Địa chỉ ở đâu? Tôi đến xem thử.”
Diệp Phi ghi nhớ địa chỉ, mặc quần áo rời khỏi nhà. Sau khi lên xe thì gọi cho Quan Tiểu Đông, dặn hắn mau chóng theo đến quán bar khu B.