Thì ra cú đấm của Diệp Phi nện vào tử huyệt của Trương Lương Ngọc, khiến não hắn chấn động, chạy được vài bước thì mất trọng tâm, thế là Vu Bân ăn may tóm được.
Lưu Đức Chí hừ hừ hai tiếng, bảo Vu Bân chỉ được có thế!
Mà Trương Lương Ngọc không nuốt thuốc kích thích, cũng không học công phu Thiếu Lâm, hắn thực sự chỉ là một thư sinh nho nhã, nhưng sức lực chống đối bao nhiêu cảnh sát của hắn đến từ đâu?
Lúc cảnh sát gõ cửa, ba người nhà hắn đang làm sủi cảo, một cảnh sát nhớ lại, nói đúng lúc mở cửa ra, mùi thức ăn ùa đến, tay và mặt Trương Lương Ngọc còn dính bột, nhìn thấy cảnh sát mặc cảnh phục thì nụ cười sượng ngắt. Vợ con hắn đứng phía sau, mặt ai cũng khó hiểu.
Khi cảnh sát nói rõ mục đích, trong nháy mắt ấy, Trương Lương Ngọc cơ hồ đẩy ngã bọn họ, xông ra ngoài. Không ngờ hắn có thể làm vậy, hai cảnh sát thường phục bị xô lảo đảo, lập tức đuổi theo sau, cảnh sát dưới tầng ba nghe thấy tiếng động thì xông lên, bắt gặp Trương Lương Ngọc ở tầng bốn, sáu người chạm trán ngay tại cầu thang, không ngờ một thư sinh nho nhã lại khó đối phó như vậy, vì thế ai cũng khá chủ quan, hơn nữa không gian nhỏ hẹp, Trương Lương Ngọc lại như cá chạch, tránh thoát vài lần, mấy người dồn nhau xuống tầng một.
Sau đó gặp Diệp Phi tại cửa.
Diệp Phi nói, khi anh tóm được Trương Lương Ngọc, nhìn thấy ánh mắt vừa sợ hãi, vừa tuyệt vọng của hắn, lập tức đã hiểu vì sao hắn khó bắt như vậy.
Hắn rất muốn sống.
Đúng vậy, có ai không muốn sống? Nhưng hắn biết mình phạm tội gì, nhất định không sống nổi.
Cứ nói tiềm năng của con người là vô hạn, người có tật ở chân nhìn thấy một con hổ, xuất phát từ sợ hãi, rất có thể còn chạy nhanh hơn con hổ nọ. Diệp Phi vốn không tin, nhưng qua chuyện lần này, anh tin thật.
Đối mặt với bằng chứng, Trương Lương Ngọc không vùng vẫy, thành khẩn khai báo chi tiết quá trình sát hại Khương Tịnh. Hắn nói Khương Tịnh từng giúp quản lý ký túc trông cửa, vì thế có chìa khóa, Trương Lương Ngọc khi đó đã có ý đồ sát hại, bèn nhân cơ hội lén cầm chìa khóa đi làm thêm một bộ y hệt. Đêm hành hung, hắn biết nữ sinh cùng phòng Khương Tịnh không ở đó, quản lý ký túc lại có tật ham ngủ, bèn dùng chìa khóa mở cửa, nhìn thấy quản lý ký túc quả nhiên đang nằm trên giường, còn ngáy rất to. Lúc ấy sinh viên mới đều ở tầng một, hắn biết Khương Tịnh ở phòng nào, nên dễ dàng lẻn vào đó. Đầu tiên là dùng dao găm cắt cổ, sau đó khoét rỗng bụng cô, nhét vào túi nilon đen, ném vào thùng rác trước cửa ký túc xá nữ.
Có lẽ nhân viên thu rác không để ý trong bọc có gì nên lấy đi luôn.
Vụ án do Lưu Đức Chí phụ trách thẩm vấn, Vu Bân làm biên bản, Diệp Phi dự thính. Nghe Trương Lương Ngọc khai xong, Diệp Phi hỏi, “Vậy tại sao anh muốn sát hại Khương Tịnh?”
Trương Lương Ngọc giật mình, vẻ mặt vặn vẹo, hắn cúi đầu, nhắm nghiền hai mắt, “Tôi không muốn nói, đúng là tôi giết cô ta, các anh cứ bắt tôi đi.”
Lưu Đức Chí và Vu Bân đều khó hiểu, nếu đã thú nhận hành vi của mình, tại sao không chịu tiết lộ động cơ gây án? Không hiểu rõ động cơ của hung thủ là một sự tiếc nuối không nhỏ đối với cảnh sát tra án.
Hai người áp dụng phương pháp thẩm vấn như thường lệ, khi thì kiên nhẫn khuyên giải, khi thì lớn tiếng quát tháo, nhưng dù làm cách nào, Trương Lương Ngọc vẫn không mảy may nhúc nhích, cúi đầu không đáp.
Hai người miệng đắng lưỡi khô, bất đắc dĩ nhìn Diệp Phi, Diệp Phi lấy thuốc lá trong túi ra châm, vẫn nhìn Trương Lương Ngọc, nhưng không nói lời nào, căn phòng chìm trong yên lặng.
Lão Lưu không hiểu, ghé vào tai Diệp Phi, đang định nói, Diệp Phi lại thình lình quát lên, “Trương Lương Ngọc!”
Cả ba người trong phòng sợ vã mồ hôi, nhất là lão Lưu đứng gần Diệp Phi nhất.
Thấy Lão Lưu hoảng sợ, Diệp Phi áy náy nhìn sang, sau đó nói với Trương Lương Ngọc.
“Vợ anh dịu dàng hiền lành, con trai anh ngoan ngoãn chăm học, hơn nữa tôi nghe nói anh còn sắp lấy bằng cao học, cuộc đời hạnh phúc nhỉ?”
Trương Lương Ngọc siết chặt hai nắm tay, quai hàm nghiến lại, thân thể khẽ run lên.
“Tương lai vốn là một con đường tươi sáng đối với anh. Đó là cuộc sống bao nhiêu người mơ ước, nhưng anh sướng quá hóa điên, học gì không học lại học ngoại tình, còn ngoại tình với sinh viên của mình!” Diệp Phi trợn mắt lườm, hung ác đập bàn, Trương Lương Ngọc giương mắt nhìn Diệp Phi, hoảng sợ.
Diệp Phi nói tiếp, “Ừ đúng, đương nhiên là anh không muốn nói, bởi vì anh làm gì còn mặt mũi nào để nói! Khương Tịnh mang thai đứa con của anh, thế mà anh tự tay giết chết giọt máu của mình, anh làm một chuyện chẳng bằng súc vật!”
Diệp Phi vừa dứt lời, Trương Lương Ngọc thình thình ôm mặt khóc rống lên, vừa khóc vừa nói, “Không! Tôi, tôi vốn không muốn giết cô ta, tại cô ta ép tôi! Cô ta ép tôi ly dị vợ tôi, còn lấy cái thai ra uy hiếp tôi, đòi mang chuyện của chúng tôi ra nói với vợ tôi, nói với hội đồng nhà trường! Những gì tôi có được ngày hôm nay đâu phải dễ?! Một con ranh con chưa lớn như cô ta chẳng hiểu cái gì hết! Cô ta chẳng hiểu gì hết! Chẳng hiểu gì hết!” Trương Lương Ngọc càng nói càng phát rồ, hai mắt lồi ra, thái dương nổi gân xanh, điên cuồng gào thét.
Lão Lưu nghe xong lời hắn, tức giận quát lên, “Trương Lương Ngọc! Chuyện đến nước này mà mày còn không biết hối cải! Đó là một xác hai mạng mày có biết không?! Một trong hai còn là con ruột của mày! Mẹ kiếp mày có còn là người không hả?”
Trương Lương Ngọc cúi đầu gào khóc, không nói một câu.
Vu Bân ngồi một bên nhìn mà sốt ruột, nhảy lên quát Trương Lương Ngọc, “Gào cái gì?! Giết người còn nói lý! Thẳng thắn khoan hồng kháng cự nghiêm phạt! Nói, rạng sáng ngày 15, anh giết tình nhân Lưu Tiêu Tiêu và hai bạn cùng phòng của cô ta như thế nào?”
Trương Lương Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Vu Bân qua kẽ ngón tay, thút thít hỏi, “Cậu nói gì? Lưu Tiêu Tiêu? Cô ta chết rồi?”
※
Sau khi cảnh sát điều tra, Trương Lương Ngọc thật sự không hay biết gì về vụ án “7.15”, ba tháng trước hắn đi Thượng Hải training, ngày hôm qua mới về, đêm xảy ra án mạng, hắn đang ngủ trong một khách sạn địa phương, nhân viên khách sạn và bạn cùng phòng chứng minh hắn không hề ra ngoài, huống hồ Thượng Hải cách Bắc Kinh rất xa, ngồi máy bay cũng mất hai-ba tiếng, Trương Lương Ngọc và bạn cùng phòng đi ngủ vào khoảng một giờ sáng, không kịp bay về hiện trường gây án, vì thế được loại bỏ hiềm nghi.
Về phần quan hệ của hắn và Lưu Tiêu Tiêu, hắn nói đó là chuyện quá khứ, hai người đã chấm dứt từ lâu. Lưu Tiêu Tiêu là một cô gái thông minh, biết không có tương lai với hắn nên chỉ chơi đùa, hai người chưa từng quan hệ, vì cô là người rất trân trọng lần đầu tiên. Sau này Lưu Tiêu Tiêu tìm được tình yêu đích thực, chính là ông chủ lớn nọ, từ đó về sau hai người lại càng không liên hệ. Việc này cảnh sát cũng đã hỏi và lấy được xác nhận của ông chủ kia.
Vì thế, manh mối lại đứt đoạn.
Đã tám ngày từ khi vụ án xảy ra, sinh viên nóng nảy, nhốn nháo đòi về nhà. Hội đồng trường không chịu nổi áp lực, thương lượng với Tổ chuyên án, quyết định cho các sinh viên về trước.
Cùng lúc đó, Tổ chuyên án cũng không nhận được tin tức giá trị vào về vụ án “5.3”, Diệp Phi bắt đầu áp lực, định lái xe ra ngoài thư giãn, lại bất giác lái tới đại học Y.
Anh đến ký túc xá nam sinh, đưa giấy chứng nhận ra, được quản lý ký túc cho lên lầu, tìm được phòng Bạch Minh Ngữ nằm cuối tầng hai. Cửa phòng để mở, Bạch Minh Ngữ và Cố Kiệt đang bắn CS, tiếng súng nổ liên tiếp truyền ra.
Bạch Minh Ngữ phát hiện Diệp Phi đứng trước cửa, lơ đãng một chút, bị Cố Kiệt bắn chết luôn. Cậu có vẻ không hề bất ngờ khi nhìn thấy Diệp Phi, tươi cười với anh, “Anh Phi! Vào ngồi đi.”
“Ô! Đại ca Cảnh sát! Sao ngài lại đến đây?” Cố Kiệt nhìn thấy Diệp Phi thì vội vàng đứng dậy, ân cần thăm hỏi.
“Sao các cậu không về nhà?” Diệp Phi bước vào, nhìn quanh bốn phía, khác với các phòng ngủ bốn người khác, đây là một phòng ngủ hai người, lúc tra án bên ký túc xá nữ, anh cũng đã nhìn thấy kiểu phòng như vậy. Vì nằm trong góc nghiêng cuối hành lang, nên nhiều nhất chỉ kê được hai chiếc giường, mà nhà trường sung túc dư dả, để sinh viên có môi trường nghỉ ngơi tốt nhất, trường không sử dụng giường tầng, mà mỗi người được phân một giường đơn rộng rãi.
Nhớ lại mình hồi học đại học chen chúc ngủ cùng một đám nam sinh, Diệp Phi cảm giác sinh viên thời nay thật sự quá hạnh phúc.
“Chiều nay về.” Bạch Minh Ngữ đáp.
“Thế thôi, hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi ra căng-tin ăn cơm!” Cố Kiệt lấy tiền lẻ trong lọ thủy tinh bỏ vào túi, vừa nói vừa ra ngoài.
Diệp Phi ngồi trên giường của Bạch Minh Ngữ, tháo nút áo vest, nhìn quanh phòng, “Nhà cậu ở đâu?”
“Hẻm Linh Cảnh gần đây.”
Bạch Minh Ngữ ngồi phịch xuống giường, hai tay chống hai bên, chân thả xuống, đôi chân thon dài rắn chắc lộ ra dưới quần short bóng rổ. Diệp Phi nhìn đôi chân kia, sau lại nhìn lên trên, chạm phải ánh mắt Bạch Minh Ngữ, anh cười cười, “Hồi trước tôi cũng sống ở đó.”
Bạch Minh Ngữ lười biếng nhìn Diệp Phi, “Không có chuyện không tới nhà, nói đi, ngài tìm tôi có việc gì?”
Bạch Minh Ngữ sâu sắc quá, trái tim Diệp Phi bất giác nhói một cái, anh bất đắc dĩ cười nói, “Vụ án Khương Tịnh, Trương Lương Ngọc đã nhận tội, nhưng hắn không phải hung thủ vụ án ký túc xá nữ 311. Manh mối đứt rồi.”
“Đúng là hắn không phải.”
Diệp Phi sửng sốt, “Xem ra cậu đã biết từ trước?”
Bạch Minh Ngữ gật đầu.
“Biết từ bao giờ?”
“Buổi tối hôm Uông Manh đến tìm tôi.”
Diệp Phi ngẫm nghĩ, hai mắt sáng lên, xúc động hỏi cậu, “Có phải cậu có phát hiện gì mới không?”
Bạch Minh Ngữ liếc Diệp Phi, mỉm cười, “Đúng là có, muốn nghe không?”
Dạo này ở cùng Bạch Minh Ngữ lâu, đã quen với thái độ và cách nói năng của cậu, phá án quan trọng hơn, Diệp Phi bỏ qua sĩ diện, kiên trì đáp, “Muốn.” Nói xong từ này, anh lại cảm giác vô cùng mất tự nhiên, mặt mũi nóng bừng, vội vàng bồi thêm một câu, “Đương nhiên là muốn, phá án quan trọng mà.”
Bộ dạng Diệp Phi làm Bạch Minh Ngữ ‘xì’ một tiếng, phì cười, thậm chí còn ngã lăn xuống giường cười ầm ĩ.
Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ lăn lộn trên giường, xấu hổ nới cúc áo. Căn phòng nhỏ này, mùi hương này, đối với những gã đàn ông bình thường khác, chắc chắn không có gì đặc biệt, nhưng bản thân Diệp Phi thì khó chịu vô cùng.
Ai bảo anh có tật cơ?
Nhưng dù có tật cũng không thể suy nghĩ bậy bạ, lớn tuổi rồi, phải có định lực, dù gì người ta cũng chỉ là một đứa trẻ. Anh quay mặt sang chỗ khác, chờ Bạch Minh Ngữ cười xong mới quay lại nhìn cậu, “Cười sướng chưa? Giờ nói tôi biết được chưa?”
“Được rồi, nhưng tính cả hôm nay thì anh nhờ tôi ba lần, nếu phá được vụ án này, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Diệp Phi ngẫm nghĩ, “Mời cậu một bữa linh đình tùy thích, cậu chọn địa điểm. Tặng cậu phiếu ăn một tháng.”
“Được!”
“Vậy cậu nói đi, phát hiện gì rồi?”
“Anh có nhớ cái lần suýt nữa đâm vào xe của Thân Tiểu Á không, lúc ấy anh hỏi tôi một câu.”
“Không nhớ, tôi hỏi gì?”
“Anh hỏi tôi có đâm vào xe của Thân Tiểu Á không, tôi bảo không, nhớ chứ?”
Diệp Phi ngẫm nghĩ, “Ừ đúng.”
“Tức là chắc chắn anh đã nhìn thấy dấu vết va chạm trên thân xe của chị ấy nên mới hỏi tôi đúng không?”
“Đúng vậy…” Diệp Phi nghiêm mặt, đảo mắt nhìn cậu, “Cô ta gây tai nạn?”
“Đúng, hơn nữa còn vào chính cái ngày bốn người họ lái xe đi dạo phố. Tôi đã xác nhận với Quản Thiến rồi.”
Diệp Phi nhíu mày, “Có cả tai nạn giao thông! Mà Quản Thiến tại sao không nói?”
“Quản Thiến sợ bị liên lụy mà, bởi vì Thân Tiểu Á lái xe đâm chết người!”
“Cái gì?!” Diệp Phi nóng nảy, kích động hỏi, “Thế tại sao cậu không nói sớm cho tôi biết?”
Bạch Minh Ngữ nghiêng đầu, nhướn mày nhìn Diệp Phi, “Chỉ nghi ngờ suông thì đâu có được? Tôi không tốn thời gian điều tra sao? Quản Thiến cũng mới nói với tôi tối qua thôi, tôi định sáng nay báo cho anh, nhưng mà… mải chơi quên mất.” Nói xong thì cười hì hì, “Với cả, nếu vụ án không phá được, đằng nào anh cũng đến tìm tôi mà, chẳng phải giờ anh đang ở đây sao?”
Khuôn mặt Diệp Phi giật giật, anh há miệng, rồi lại không biết nói gì cho phải, anh nhớ lúc Bạch Minh Ngữ năn nỉ đòi tham gia điều tra, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa lo âu vừa căng thẳng, giờ thì nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy bộ dạng đau khổ cho Thân Tiểu Á đâu hết, khả năng tự chữa lành sao mà mạnh thế!
Diệp Phi không rảnh so đo với cậu, anh nói, “Quần chúng chỉ cần cung cấp mạnh mối, việc điều tra sẽ do cảnh sát làm, sau này nếu có chuyện thì phải thông báo ngay lập tức, biết chưa?”
Bạch Minh Ngữ trễ miệng, ‘chậc’ một tiếng, “Vâng, biết rồi.”
Diệp Phi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Đức Chí, phái gã liên hệ với Quản Thiến, đưa cô tới Cục cảnh sát thẩm vấn.
Sau đó anh quay lại nhìn Bạch Minh Ngữ, thấy cậu có vẻ không vui thì tươi cười dịu dàng, “Tiểu Ngữ này, tôi phải về đội một chuyến, liên hệ cậu sau nhé, chờ lúc nào tôi sẽ mời cậu ăn ngon.”
Bạch Minh Ngữ nhìn nhìn Diệp Phi, tự nhủ sao người này trở mặt nhanh thế. Cậu bĩu môi, “Tôi đi với anh.” Nói đoạn thì nhảy lên, tự lột áo ba lỗ, mặc T-shirt vào.
“Cậu đi làm gì?” Diệp Phi đứng ở cửa nhìn cậu.
“Hỏi xong anh không định bắt người à? Anh có biết hung thủ trông như thế nào, sống ở đâu không?” Bạch Minh Ngữ bắt đầu cởi quần.
Diệp Phi quay mặt đi, lại nhịn không được nhìn trộm một cái, tò mò hỏi, “Sao thế, cậu biết hung thủ trông như thế nào, sống ở đâu à?”
“Không biết, nhưng dựa theo miêu tả của Quản Thiến, tôi có thể vẽ hung thủ, tiện giúp các anh phân tích xem có thể tìm thấy hắn ở đâu.” Bạch Minh Ngữ đã thay quần xong, đi tới trước mặt Diệp Phi.
Diệp Phi nhìn dụng cụ vẽ tranh và mấy bức tranh dựng sát tường, những thứ được vẽ tuy nhìn rất buồn nôn, nhưng không thể phủ nhận kỹ năng hội họa của cậu vô cùng cao siêu, tốt hơn họa sĩ chuyên vẽ chân dung tội phạm trong đội anh không biết bao nhiêu lần. Biết Bạch Minh Ngữ không phải mạnh miệng, nhưng Diệp Phi vẫn thấy kỳ quặc, “Cậu khẳng định hung thủ có liên quan đến tai nạn giao thông nọ?”
“Chưa chắc.” Bạch Minh Ngữ cúi đầu nhìn anh, “Nhưng tôi khẳng định tôi sẽ có ích, tin tôi đi.”
Bạch Minh Ngữ đứng rất gần, hai người chen chúc trong khung cửa nhỏ hẹp, hình ảnh này có phần quái dị. Diệp Phi vô thức lùi lại một bước, ra khỏi cửa, nói, “Được rồi, đi thôi.”
Bạch Minh Ngữ nở nụ cười, vội vàng đi theo, duỗi tay khoác vai Diệp Phi.
Giống như bạn bè.
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ cười với anh, hàm răng trắng bóng đều tăm tắp, trông cậu rất đẹp trai, trẻ trung và khỏe khoắn, còn có mùi hương thơm mát rất đặc biệt. Đầu óc Diệp Phi lúc này chỉ toàn hình ảnh cậu cởi hết quần áo khi nãy.
Hô ——— thở sâu, nếu nhóc này mà là…, thì tuyệt biết bao nhiêu.
Mẹ kiếp, nghĩ cái gì thế?! Người ta vẫn còn vị thành niên! Mày đúng là ông chú già quái gở! Diệp Phi cắn răng, tự rủa.
Bạch Minh Ngữ thấy Diệp Phi đột nhiên đỏ mặt, khó hiểu nhướn mày.
Hai mươi phút sau, Đội hình sự.
Quản Thiến được Diệp Phi hướng dẫn từng bước, kể lại sự việc xảy ra vào ngày bốn nữ sinh ra ngoài dạo phố, không sót một chữ.
Khoảng 9 giờ sáng ngày 14 tháng 7 năm 2001, bốn nữ sinh phòng 311 hẹn nhau ra phố, tiện thể ngồi thử chiếc Mini Cooper Thân Tiểu Á mới mua. Thân Tiểu Á lái xe đưa các bạn đến Vương Phủ Tỉnh, đi dạo cả buổi sáng, dùng cơm trưa tại một nhà hàng cao cấp. Cơm nước xong, bốn người bàn bạc một lát, định đến khu vui chơi chơi nốt buổi chiều, thế là từ Đông Nhị đi về hướng Nam Khai. Dọc đường rất thuận lợi, ai cũng khen kỹ thuật lái xe của Thân Tiểu Á rất tốt, Thân Tiểu Á cũng tự đắc, tới lúc rẽ vào khu vui chơi Nam Tam Hoàn, xe vắng người thưa, Thân Tiểu Á định biểu diễn cho bạn bè xem, ai ngờ một cô bé từ bên đường đột ngột lao ra, đâm phải thân xe. Thân Tiểu Á mới học lái, xử lý tình huống kém, lái xe bình thường gặp trường hợp này đầu tiên là phải dừng lại, nhưng Thân Tiểu Á cuống quýt đạp chân ga, cô bé kia bị đẩy tới trước xe, rồi bị Thân Tiểu Á thẳng đường nghiến qua.
Bốn nữ sinh xuống xe, nhìn thấy mặt đường đầy máu, đôi chân cô bé vẫn còn giật giật, thiếu điều sợ phát khóc. Đúng lúc ấy, một người đàn ông khoảng trên ba mươi tuổi không rõ từ đâu chay ra, ôm lấy cô bé gào khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói các cô giết con gái hắn, bắt các cô đền con gái cho hắn.
Thân Tiểu Á mạnh mẽ và can đảm nhất trong bốn người, sau khi bình tĩnh lại, cô nói sẽ bồi thường cho người nọ, bao nhiêu tùy hắn ra giá, cô để lại số điện thoại và địa chỉ trường học của mình. Bốn người góp năm trăm tệ đưa cho hắn, bảo hắn lo hậu sự cho con gái rồi đến gặp Thân Tiểu Á tính chuyện bồi thường.
Nhưng người nọ vẫn gào khóc nói chỉ cần con gái, không cần tiền, muốn bắt các cô đến đồn cảnh sát, bắt các cô đền mạng. Lúc ấy Thân Tiểu Á cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cô nói với người đàn ông kia, cô biết hai cha con họ cố ý va vào xe để vòi tiền, nếu đưa chuyện này ra tòa, cha con họ ngay từ đầu đã không có lý, chẳng những không được bồi thường mà còn thiệt mạng vô ích. Trong lúc nguy cấp, điều đầu tiên cô nghĩ tới là gia đình mình, nên không chút do dự đưa cha mình ra hù dọa người đàn ông nọ, đúng là hắn ta bị dọa, vì thế thỏa hiệp rất nhanh.
Bốn nữ sinh lại lên xe, cũng không còn tâm trạng đến khu vui chơi, sau khi tách ra thì ai đi đường nấy. Thân Tiểu Á đi rửa xe gần đó rồi về trường luôn, tình cờ đụng phải Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ trước cổng.
Mà Bạch Minh Ngữ dựa vào mô tả của Quản Thiến, vẽ được hơn mười bức tranh, giấy vẽ rơi đầy đất. Diệp Phi nhặt lên nhìn, người đàn ông trong tranh mang các tư thế và thần thái khác nhau, có tranh chân dung, tranh nửa người, đứng, quỳ, chỉ có một con mắt, hoặc ôm thi thể khóc. Vô cùng sinh động và chân thật như người sống, dường như chỉ vươn tay ra là có thể chạm vào.
Diệp Phi cảm giác người này có đầy đủ động cơ gây án, hiềm nghi lớn nhất, vì thế cử người copy tranh vẽ của Bạch Minh Ngữ thành nhiều bản, để cảnh sát dựa vào đó, triển khai điều tra quanh khu vực xảy ra tai nạn. Bất ngờ là, cảnh sát vừa đưa bức vẽ ra, lập tức đã có người nói biết mặt kẻ này. Lại hỏi thêm vài cư dân, ai cũng nói có biết hắn. Cảnh sát tìm đến nơi ở của kẻ bị tình nghi, phá cửa, khi đó hắn đang nằm trên giường, bên cạnh còn đặt một cái xác thối rữa.
Sau khi cảnh sát đưa kẻ bị tình nghi về Cục, nhân viên điều tra phát hiện trong phòng hắn có quần áo đen, giày đen, tất đỏ. Dấu giày trùng khớp với dấu giày để lại tại hiện trường. Pháp y xét nghiệm, vết máu trên quần áo và giày của kẻ bị tình nghi hoàn toàn ăn khớp với máu của nạn nhân, thi thể trên giường chính là con gái đã chết của hắn.
Lưu Đức Chí và Vu Bân thẩm vấn hung phạm suốt đêm, hắn thú nhận tội ác của mình không do dự.
Kẻ phạm tội tên gọi Đỗ Dũng, nguyên quán ở XX, tới Bắc Kinh làm công nhân đã bốn năm. Bình thường Đỗ Dũng chơi bời lêu lổng, quen thói cờ bạc rượu chè, vợ hắn không chịu nổi, phải bỏ đi. Chỉ còn hắn và đứa con gái 8 tuổi nương tựa lẫn nhau. Đỗ Dũng đã từng bị tai nạn giao thông, được bồi thường không ít tiền, sau khi lành lặn, hắn nhanh chóng tiêu hết tiền. Đã có kinh nghiệm một lần như vậy, hắn cảm thấy cách này kiếm tiền nhanh, lại không cần lao động, cả ngày ngồi trong bụi cỏ răng cưa bên cạnh đường cái, chuyên ra tay với các loại xe sang, lừa đảo kiếm miếng ăn. Dùng tiếng Bắc Kinh nói thì là, “Ăn vạ vòi tiền”.
Con cái phải có cha mẹ giáo dục, có người cha như vậy làm gương, cô bé thiếu hiểu biết lại bướng bỉnh cũng bắt chước đi ăn vạ, đã bị cha đánh đòn vài lần nhưng không chừa. Ngày 14, cô bé lại lén chạy ra, cố tình đụng vào xe Thân Tiểu Á, chẳng ngờ Thân Tiểu Á mới tập lái, bối rối đạp chân ga, cán chết cô bé ngay lập tức.
Khi đó, Đỗ Dũng vừa đau khổ vừa căm hận. Đối mặt với cái chết của đứa con, sự bất lực của chính mình và áp lực Thân Tiểu Á gây ra, Đỗ Dũng mất tỉnh táo, dồn hết thù hận lên bốn nữ sinh kia, thù hận rất nhanh biến thành ham muốn giết chóc. Hắn không lập bất cứ kế hoạch gì, chỉ uống mấy chai rượu, mang theo hung khí, cầm địa chỉ Thân Tiểu Á đưa cho, tìm đến trường học, nhân lúc quản lý ký túc vắng mặt, lẻn vào trốn ở chỗ kín, chờ đợi tất cả ngủ say. Hắn tìm từng phòng một, thông qua danh sách sinh viên dán trên cửa, phát hiện phòng 311, giết chết ba nữ sinh, phá hủy thi thể để trút giận, sau đó trốn ra ngoài từ cửa sổ mái trong toilet.
Đến đây, vụ án “7.15”, sau 11 ngày đêm, đã được phá.
Hôm sau, Lưu Đức Chí sửa sang lại báo cáo, nộp cho Diệp Phi. Diệp Phi xem xong thì rà soát lại thêm một lần, tóm tắt ngắn gọn, gửi thành tin nhắn cho Bạch Minh Ngữ.
Bạch Minh Ngữ đang ngồi trước máy tính đọc tài liệu, thấy có tin nhắn đến, mở ra mới biết là Diệp Phi nhắn cho cậu.
【 Diệp Phi @ Minh Ngữ — Báo cáo vắn tắt vụ án ký túc xá nữ 311.】
Bạch Minh Ngữ mở tin nhắn đọc nhanh một lượt, ánh mắt dừng tại dòng cuối cùng.
Diệp Phi: Tiện báo một tiếng, Đỗ Dũng nói đôi tất đỏ là năm ngoái con gái dùng tiền ăn vạ mua cho hắn.
Bạch Minh Ngữ đọc xong thì trả lời Diệp Phi: Diệp đại đội trưởng, hành văn cần phải cải thiện! Ngài phải học tập thật tốt, ngày ngày hướng về phía trước nha!
Diệp Phi trả lời rất nhanh: Chưa ngủ à?
Bạch Minh Ngữ đáp: Bây giờ ngủ, ngủ ngon.
Nghiêng đầu, một mắt vướng khói thuốc không mở nổi, những ngón tay đảo trên bàn phím, hơn mười giây sau, một đoạn văn hiện ra trên document trống rỗng, Bạch Minh Ngữ lưu lại file, vỗ tàn thuốc. Cậu đổ chút nước vào gạt tàn, để điếu thuốc tự dập. Cậu tắt máy tính, lấy trong ngăn kéo ra một cây nến trắng nhỏ, đặt trên chiếc bát thủy tinh.
Sau đó, cậu rút thêm mấy tờ giấy vàng, đặt vào trong bát, châm lửa, nhìn ngọn lửa bập bùng, lấp lánh chói mắt, giấy vàng bùng cháy, chỉ trong chớp mắt đã biến thành tro. Tựa như tuổi xuân của những cô gái nọ, còn chưa kịp biết tương lai thì đã hương tan ngọc nát, trở thành một hạt cát trong vũ trụ.
Từ nay về sau, những chuyện khi còn sống, quên hết đi.
Vui sướng, đau khổ, tiếc nuối, tất cả đều sạch sẽ, không còn dấu vết gì.
Người đã qua đời, lên đường bình an.