Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 94: Ngoại truyện 4




“Để lại một phần cơm tối cho cậu đó, tan làm nhớ về sớm.”

Lâm Liệt nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn này mười mấy giây, sau đó buồn bực rút một điếu thuốc ra khỏi bao, bỏ vào miệng đốt lên.

Trước kia Lâm Liệt chưa từng hút thuốc, anh ấy cũng không thích mùi thuốc lá, nhưng gần đây lại bắt đầu hút, là vì Đường Vệ đã quay lại rồi.

Từ sau lần trước khi Lâm Liệt ngồi máy bay đến bệnh viện thăm anh ấy, hai người họ cũng đã nửa năm rồi không liên lạc với nhau.

Trong đoạn thời gian này, Đường Vệ còn chẳng thèm đăng status trong vòng bạn bè của mình, giống như đã triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Lâm Liệt vậy.

Cho đến mấy ngày trước khi anh ấy tan làm về nhà, phát hiện ra người kia đang ngồi trước cửa nhà mình, ngón tay cầm chìa khóa xe của Lâm Liệt đột nhiên nắm chặt lại.

Thấy Lâm Liệt đã về, anh ấy nói: “Có thể cho ở nhờ một đêm không?”

Trước kia khi Đường Vệ cãi nhau với ba mẹ, không có chỗ nào để đi thì sẽ đến gõ cửa nhà Lâm Liệt.

Lần đầu tiên khi Đường Vệ tìm đến, lúc đó anh ấy đã bị ba mình dùng gạt tàn không cẩn thận đập trúng, sau đó thì không cầm điện thoại cũng không đem theo tiền đã chạy ra khỏi nhà.

Lâm Liệt nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra liền thấy Đường Vệ với cái trán chảy máu đầm đìa, nhưng vẫn còn cà lơ phất phơ hỏi: “Có thể cho ở nhờ một đêm không?”

Đường Vệ của lúc đó giống hệt một con chó dữ vừa bị đuổi ra khỏi nhà, nhe răng hằm trời hằm đất, nhưng trong sự hung tàn còn lộ ra cả vẻ tủi thân.

Lần này Đường Về quay lại tìm Lâm Liệt, mục đích đã cực kỳ rõ ràng, là đang cầu hòa.

Anh ấy giả bộ không quan tâm đến mâu thuẫn quan trọng nhất giữa hai người họ, vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ý đồ muốn cùng Lâm Liệt trở lại như lúc trước.

Đường Vệ vừa bám lấy anh ấy giống như ngày xưa, vừa cực kỳ rõ ràng mà nói cho anh ấy, hai người bọn họ chỉ có thể làm anh em.

Gần đầy hình như Đường Vệ vừa thích một ai đó, trước mắt vẫn còn đang theo đuổi đối phương, hai ngày này anh ấy bắt đầu học nấu cơm, hôm nay nấu một nồi ức bò hầm cà chua đem qua cho cô gái kia làm bữa tối.

Lâm Liệt không biết Đường Vệ thật sự đã có cô gái mình thích, hay là giống với nửa năm trước, thuê một người đến để thăm dò thái độ của anh ấy, hoặc là muốn cho anh ấy biết khó mà lui, sau đó quay lại tình cảm anh em như thường.

Nửa năm trước Đường Vệ có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc này thì nửa năm sau có làm lại một lần Lâm Liệt cũng không thấy có gì lạ.

Hút xong điếu thuốc trong tay, Lâm Liệt trả lời lại tin nhắn Đường Vệ, nói rằng tối nay tăng ca không về ăn, nhắn xong liền không để ý tới điện thoại nữa mà vứt qua một bên tiếp tục làm việc.

Tám giờ tối, Lâm Liệt vẫn còn tăng ca ở công ty, gần đây bọn họ đang bận một vụ thu mua ngược.

Lâm Liệt bảo trợ lý gọi thức ăn ngoài cho mọi người, lúc mấy người họ đang ăn cơm ở phòng hội nghị thì một mình Lâm Liệt lại ngồi trong phòng làm việc xem tình hình tài vụ của công ty này.

Trợ lý gõ cửa phòng làm việc: “Lâm tổng.”

Lâm Liệt vừa nhìn các số liệu trên bảng báo cáo, đầu cũng không ngẩng lên liền nói: “Vào đi.”

Trợ lý: “Lễ tân nói có một người tên là Đường Vệ tới tìm anh, nói là đến đưa bữa tối cho anh.”

Ánh mắt Lâm Liệt hơi dừng lại một thoáng, điện thoại riêng của anh đang mở chế độ tránh làm phiền nên cuộc gọi đến đều chuyển qua hộp thư thoại.

“Nói với cậu ta tôi đang họp, bảo cậu ta về trước đi.” Giọng Lâm Liệt nhàn nhạt vang lên.

Trợ lý nhìn hộp thức ăn ngoài vẫn chưa động vào trên bàn làm việc của Lâm Liệt, hơi do dự hỏi: “Có cần để lễ tân đưa cơm mà anh Đường mang đến lên đây không ạ?”

Lâm Liệt cứ như không nghe thấy, vẫn còn xem bảng báo cáo tài vụ trong tay mình, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.

Trợ lý đứng nguyên tại chỗ đợi hai giây, thấy Lâm Liệt không có ý định mở miệng, cô ấy cũng không hỏi nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.

Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, Lâm Liệt mới đưa tay bóp bóp đầu mày của mình, trong lòng buồn bực, vô thức đưa tay sờ đến hộp cơm bên cạnh, nhưng không biết nghĩ tới gì đó, anh ấy lại trực tiếp ném hộp cơm vào thùng rác.

Cách khoảng năm phút sau, trợ lý lại lần nữa gõ cửa phòng làm việc Lâm Liệt, cô ấy im lặng thả một hộp cơm vào trong góc phòng làm việc, sau đó liền rời khỏi.

Lâm Liệt nâng mắt lên liếc hộp cơm kia một cái, hơi mím mím môi, sau đó lại tiếp tục tập trung vào công việc.

Lúc Lâm Liệt lái xe về nhà thì đã là nửa đêm, Đường Vệ vẫn còn ở phòng khách đợi anh ấy.

Thấy anh ấy quay về liền cực kỳ ân cần mà theo sau lưng lấy lòng anh ấy.

Nhưng phản ứng của Lâm Liệt rất lạnh nhạt, không thèm để ý đến Đường Vệ mà trực tiếp về thẳng phòng của mình.

Loại ân cần này của Đường Vệ vẫn duy trì cho đến sáng ngày hôm sau, anh ấy đặt báo thức, vừa sáng ra đã bò dậy nấu bữa sáng cho Lâm Liệt.

Lúc Lâm Liệt đi vệ sinh cá nhân, Đường Vệ liền đứng trong phòng bếp gọi anh ấy ra ăn bữa sáng.

Đường Vệ đặt bữa sáng lên bàn ăn, vừa sắp xếp chén đũa xong liền thấy Lâm Liệt ăn mặc chỉnh tề bước ra, anh ấy hơi sững sờ: “Cậu không ăn bữa sáng sao?”

Lâm Liệt đi ra phía cửa: “Không cần lo cho tôi.”

Đường Vệ nhăn mày, vừa định nói gì đó thì điện thoại Lâm Liệt đổ chuông, anh ấy vừa bàn công việc với người ta vừa rời khỏi nhà.

Lúc Lâm Liệt đóng cửa lại, khóe mắt nhìn thấy Đường Vệ một mình sững sờ đứng trong phòng khách nhìn anh ấy.

Hai ngày nay Đường Vệ rất rõ ràng là đang lấy lòng anh ấy, bởi vì không nắm chắc được thái độ của anh ấy nên vẫn luôn dè dặt từng bước.

Một chú ngụa nhỏ vô tư cũng không phải không biết ý tứ, thấy tình hình không đúng, nó sẽ lập tức thu lại chân mình, không dám tùy tiện đá chân sau nữa.

Thái độ lạnh nhạt của Lâm Liệt khiến Đường Vệ vẫn luôn dè dặt nhân nhượng cảm thấy buồn phiền, có mấy lần Lâm Liệt nhìn thấy anh ấy đã sắp bùng nổ rồi, nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn lại.

Không chỉ Đường Vệ, mà mấy ngày nay Lâm Liệt cũng đang đè nén cảm xúc của mình.

Con người là động vật cảm tính, cho dù Lâm Liệt có bình tĩnh tự kiềm chế giỏi hơn người thường thì dù sao anh ấy cũng chỉ là một người phàm, đối mặt với Đường Vệ cũng không thể quá lý trí được.

Nhất là khi tên này cứ suốt ngày làm chuyện ngu ngốc, nửa năm trước gọi điện thoại cho Lâm Liệt nói rằng mình muốn kết hôn, anh ấy thật đúng là bị Đường Vệ làm cho tức tới mức cả đêm ngủ không yên.

Bây giờ lại giở trò này, đã vậy Lâm Liệt còn không quá chắc chắn lần này của Đường Vệ có phải là thật không.

Thấy Đường Vệ vẫn luôn vờn qua vờn lại trước mặt mình như vậy, thỉnh thoảng còn làm ra vài động tác nhỏ khiến anh ấy biết được Đường Vệ đã có người mình thích, Lâm Liệt thật đúng là ngứa cả răng.

Có người trời sinh đã như con quay, mẹ nó chính là ngứa đòn.

Không thể tiếp tục thế này nữa, phải lý trí nói với anh ấy, chuyện không có kết quả thì không cần phải khiến mình trầm mê vào trong đó.

Muốn cắt đứt thì cắt đứt sạch sẽ luôn, là loại mà ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa ấy.

Bởi vì anh ấy không thể nào nhìn Đường Vệ kết hôn sinh con được, cũng không thể làm được chuyện thật lòng thật dạ chúc hôn nhân của Đường Vệ hạnh phúc.

Buổi tối sau khi tan ca, Lâm Liệt vừa mở cửa nhà liền ngửi được một mùi rượu rất nồng.

Đường Về ngồi trên sô pha uống bia, thấy Lâm Liệt mặt không cảm xúc mà nhìn mình, anh ấy liền buồn bực tu thêm một ngụm lớn nữa.

Lâm Liệt cực kỳ bình tĩnh hỏi anh ấy: “Khi nào cậu sẽ chuyển đi?”

Lời này giống hệt như đốt lửa vào thùng thuốc nổ, Đường Vệ ngay tức thì nổi điên lên: “Ông đây mấy ngày nay cứ như cháu trai mà hầu hạ cậu, con mẹ nó cậu còn chưa vừa lòng?”

Lâm Liệt chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập một loại cảm giác vô lực, anh ấy hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh tới mức gần như lạnh nhạt: “Đường Vệ, tôi thật sự không còn tinh lực tiếp tục giày vò với cậu như vậy nữa đâu, chúng ta cũng không thể nào quay về quá khứ được rồi.”

“Tôi biết.” Hai mắt Đường Vệ đỏ lên, dáng vẻ như đã bị bức tới mức nhảy cẫng lên: “Bà nội nó, tôi biết chứ!”

Anh ấy ném lon bia trong tay đi, đứng dậy đè mạnh Lâm Liệt lên tường, tràn đầy hung hãn mà hôn lên môi Lâm Liệt.

Đường Vệ cũng chỉ ngậm môi Lâm Liệt chứ không thăm dò vào trong, chỉ đơn thuần muốn ph4t tiết cảm xúc của mình mà cắn lấy, hơi thở tràn đầy mùi rượu khiến Lâm Liệt bị k1ch thích, khiến anh ấy cũng có một loại cảm giác say mê mơ hồ.

Thật không dễ gì mới tìm về được lý trí của mình, Lâm Liệt đẩy Đường Vệ ra, giống như sợi dây thần kinh nào đó đã đè ép tới mức cực hạn, ngay cả lời nói cũng chỉ còn lại hơi thở nặng nề: “Cậu có ý gì?”

Đường Vệ còn nóng nảy hơn cả Lâm Liệt mà nói: “Theo đuổi cậu đấy, nhìn không ra hả?”

Không phải anh ấy không thể chấp nhận được chuyện Lâm Liệt thích đàn ông, mà anh ấy chỉ không chấp nhận nổi chuyện người anh em mình nhìn trúng mình, cũng không biết từ khi nào mà Lâm Liệt lại nảy sinh loại tình cảm này với anh ấy.

Nửa năm nay, Đường Vệ vẫn luôn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.

Anh ấy không phải một người biết nhìn xa trông rộng, cũng lười phải lên kế hoạch cho tương lai của mình, vẫn luôn sống theo kiểu được ngày nào hay ngày nấy.

Nhưng trong cuộc sống được chăng hay chớ của anh ấy, vẫn luôn có một vị trí dành cho Lâm Liệt.

Đường Vệ nghĩ rất lâu, cũng suy xét rất lâu, cuối cùng quyết định cùng Lâm Liệt thử một lần.

Lâm Liệt nhìn Đường Vệ đang tràn đầy lo lắng nóng nảy: “Không phải cậu đang thích một cô gái sao?”

Đường Vệ nhăn mày: “Tôi nói mình thích một cô gái khi nào?”

Ánh mắt Lâm Liệt tối lại: “Vì muốn theo đuổi cô ta mà học nấu cơm.”

“… Tôi chỉ nói mình muốn theo đuổi một người, chứ không phải một cô gái.” Đường Liệt không được tự nhiên mà hùng hổ lên: “Mấy ngày nay ngày nào tôi cũng ở lại đây nấu cơm, tôi đi đâu theo đuổi phụ nữ hả?”

Đường Vệ là dùng thủ đoạn theo đuổi đối tượng phổ biến nhất thời nay: tiền trảm hậu tấu, chiêu này là do bạn anh ấy dạy cho anh ấy.

Hôm trước Đường Vệ làm ức bò hầm cà chua sau đó gửi tin nhắn cho Lâm Liệt, cũng là chiêu bạn bè anh ấy chỉ cho anh ấy.

Chỉ có điều bản chính thức phải là ức bò đổi thành bò bít tết, làm một bữa tối dưới ánh nến, nhưng phải đè cảm giác mong đợi xuống thấp nhất, đợi đối phương đột nhiên nhìn thấy thì sẽ tạo nên được hiệu quả kinh ngạc tràn đầy bất ngờ.

Chẳng qua khi ở nước ngoài Đường Vệ đã ăn hamburger với bít tết tới ớn luôn rồi, nên mới đổi bít tết thành ức bò hầm cà chua.

Anh ấy thấy gần đây Lâm Liệt không thèm quan tâm tới mình nên muốn dỗ dành Lâm Liệt, người khác chỉ cho Đường Vệ cách này, Đường Vệ cảm thấy cũng rất đáng tin nên đã áp dụng vào.

Ai ngờ Lâm Liệt lại không về, lúc anh ấy đến tận nơi đưa cơm lại còn bị lễ tân của công ty Lâm Liệt ngăn lại nữa.

Buổi tối muốn nói chuyện với Lâm Liệt, ai ngờ đối phương lại luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, Đường Vệ suýt tí nữa là uất ức chết luôn rồi.

Đáy mắt Lâm Liệt như có mạch nước ngầm đang cuộn trào, anh ấy bóp lấy cằm Đường Vệ, cúi đầu muốn hôn lên môi Đường Vệ.

Ai ngờ Đường vệ lại sợ tới mức lấy cánh tay ngăn anh ấy lại, dưới ánh nhìn tràn đầy duc v0ng của đối phương, Đường Vệ căng da đầu nói: “Ờ, chúng ta có thể thương lượng trước không? Lúc hôn cậu có thể hơi… Nữ tính một chút không?”

Lâm Liệt sắp bị anh ấy chọc tức tới mức cười ra tiếng, đôi mắt Lâm Liệt tối lại, nhẹ giọng cười nói: “Nữ tính chút là sao, cảm thấy tôi hôn cậu rất ghê tởm à?”

Đường Vệ thấy nụ cười của Lâm Liệt liền cảm thấy sau lưng lạnh toát: “Cậu cũng phải cho tôi thời gian để thích ứng chứ, ít nhất cũng phải dịu dàng một chút.”

Không phải anh ấy cảm thấy ghê tởm, chỉ là lần trước Lâm Liệt đè anh ấy xuống giường đúng thật đã tạo thành tổn thương rất lớn cho Đường Vệ.

Chủ yếu là vì dáng vẻ đó của Lâm Liệt quá kinh người, không giống như đang hôn, mà giống như muốn ăn tươi nuốt sống cả xương lẫn thịt của anh ấy vậy.

Điều này đã tạo thành đả kích rất lớn cho lòng tự tôn đàn ông của Đường Vệ, hôn cũng không phải như thế chứ?

Thấy Lâm Liệt vẫn luôn âm u nhìn mình, mí mắt Đường Vệ nhảy lên không ngừng, mỗi lần Lâm Liệt có bộ dạng này là sau đấy anh ấy sẽ rất xui xẻo, Đường Vệ vô thức muốn chạy trốn.

Nhưng cánh tay dài của Lâm Liệt vừa duỗi ra đã đè anh ấy trở về, Lâm Liệt vẫn mang vẻ mặt thâm sâu kia nhìn Đường Vệ.

Đường Vệ lo sợ bất an, Lâm Liệt luôn độc ác tàn nhẫn, quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh ấy đã bị Lâm Liệt giày vò không ít lần rồi.

Ngay lúc toàn thân Đường Vệ vẫn đang nâng cao cảnh giới phòng bị thì Lâm Liệt lại dùng một tay che mắt Đường Vệ lại, cúi đầu hôn lên môi anh ấy, nhẹ nhàng giống như một cánh hoa rơi chạm vào.

Đường Vệ sững người, lần này cũng không giãy giụa nữa.

Đêm đó sau khi nói rõ hết mọi chuyện ra, Lâm Liệt và Đường Vệ cũng coi như đã xác định quan hệ.

Vừa mới đầu khi thân mật với Lâm Liệt, Đường Vệ ít nhiều cũng còn hơi ngại ngùng, có điều anh ấy có năng lực thích ứng cực mạnh, sau khi nghĩ thông thì cũng không còn ngại ngùng gì nữa.

Sẽ cùng Lâm Liệt hôn môi, cũng sẽ dùng tay làm chuyện giúp đỡ lẫn nhau, nhưng trước mắt hai người họ vẫn chưa phát triển đến bước cuối cùng.

Ngoại trừ chuyện này ra thì Đường Vệ hầu như cũng chẳng có khác biệt gì so với lúc trước, vẫn là hình thức ở chung giữa anh em với nhau như trước kia.

Lâm Liệt vẫn luôn hoài nghi có phải mình đã tham gia vào nhóm giúp đỡ lẫn nhau gì không, lúc cần thiết thì giúp đỡ lẫn nhau giải quyết một chút nhu cầu thân thể.

Còn lúc không có nhu cầu, mọi người vẫn là bạn bè tốt anh em tốt.

Ngay khi Lâm Liệt cảm thấy Đường Vệ chỉ là đổi một loại phương thức để cân bằng quan hệ giữa hai người, thì tên này lại khiến Lâm Liệt phải đảo lộn nhận thức của mình về anh ấy.

Hiếm được một lần không cần phải tăng ca, trước khi tan làm Lâm Liệt có gọi cho Đường Vệ một cuộc điện thoại, muốn hỏi anh ấy tối nay ăn gì, nhưng người bắt máy lại là Trương Chi Hoa, mẹ Đường Vệ.

Lâm Liệt: “Dì, Đường Vệ đâu ạ?”

Trương Chi Hoa ậm ờ một hồi: “Nó à, nó, buổi trưa có uống chút rượu với ba nó, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh đâu.”

Lâm Liệt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cũng không biểu hiện ra: “Con biết rồi, đợi cậu ấy tỉnh rồi, dì bảo cậu ấy gọi điện thoại lại cho con, con có chút chuyện muốn tìm cậu ấy.”

“Được, dì sẽ nói lại với nó.” Giọng nói của Trương Chi Hoa có một thoáng không được tự nhiên: “À mà Tiểu Lâm à, bây giờ con có bận đó không? Dì có chút chuyện muốn hỏi con.”

“Dì hỏi đi.”

Trương Chi Hoa thở dài một hơi: “Con cũng biết thằng nhóc Đường Vệ này từ nhỏ đã không khiến người ta bớt lo mà, dì chỉ sợ nó ở ngoài quen biết loại người không đàng hoàng gì đó.”

Tim Lâm Liệt đập mạnh một cái, giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Cậu ấy lại chọc dì giận à?”

“Cũng không phải, chỉ là…” Trương Chi Hoa muốn nói lại thôi: “Nó cũng đã lớn đầu rồi, dì và chú Đường của cháu cũng muốn cho nó kết hôn sớm một chút, nhưng giới thiệu đối tượng cho nó nó cũng không gặp, dì nghĩ không biết có phải nó đã quen ai bên ngoài rồi không?”

“Tiểu Lâm à, con có biết gần đây nó thích liên lạc với ai không? Con với nó quan hệ tốt như vậy, nó có tiết lộ gì với con không?”

Lâm Liệt mím môi, lạnh nhạt nói: “Không có ạ.”

Trương Chi Hoa có hơi thất vọng nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.

Lúc ngủ đến nửa đêm, Đường Vệ đã bị tiếng động bên ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc, anh ấy còn tưởng là trộm liền đứng dậy mò lấy cái vợt tennis ở góc tường, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.

Lúc này người bên ngoài đột nhiên nói: “Là tôi, mở cửa sổ ra.”

Nghe thấy là tiếng của Lâm Liệt, Đường Vệ vừa kinh ngạc vừa vui vẻ vội vàng kéo cửa sổ ra.

Lâm Liệt giẫm lên khung thép của phần máy điều hòa lắp bên ngoài rồi trèo đến cửa sổ phòng ngủ của Đường Vệ.

Đường Vệ mở cửa sổ ra cho Lâm Liệt vào.

Thấy Đường Vệ định bật đèn, Lâm Liệt liền ngăn anh ấy lại: “Đừng đánh thức ba mẹ cậu dậy.”

Đường Vệ đè nhỏ tiếng nói, nhưng cũng không che giấu được sự vui vẻ: “Sao cậu lại đến đây?”

Thấy má phải của Đường vệ hơi sưng lên, Lâm Liệt dùng đầu ngón tay nhẹ lướt qua, cuối cùng dừng lại trên khóe miệng đã kết vảy của anh ấy, ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh.

Đường Vệ có hơi không được tự nhiên, trên mặt bắt đầu nóng lên, anh ấy nghiêng đầu tránh khỏi tay Lâm Liệt, không thèm để ý nói: “Không sao, từ nhỏ tôi đã bị đánh cho da dày rồi, chút vết thương nhỏ này qua ngày mai là khỏi thôi.”

Lâm Liệt: “Cậu nói gì với người trong nhà?”

Nhắc đến chuyện này, Đường Vệ liền có hơi buồn bực: “Tôi nói với ba mẹ mình rồi, bây giờ tôi không thích phụ nữ, bảo bọn họ đừng cứ rảnh rỗi lại giới thiệu đối tượng cho tôi.”

Tố chất tâm lý của Đường Vệ rất kém, chỉ cần làm chuyện xấu là sẽ luôn chột dạ, người ta chỉ cần hơi nhắc tới một chút thôi là cứ như chọc trúng lá phổi của anh ấy, có thể khiến anh ấy lập tức sửng cồ lên.

Vậy nên khi ba mẹ anh ấy nhất quyết khuyến khích anh ấy đi xem mắt, còn nhắc đến những chuyện như ôm cháu, dây thần kinh của Đường Vệ lập tức liền căng chặt.

Trước kia mẹ anh ấy đã thích giục anh ấy kết hôn, Đường Vệ không muốn bị hôn nhân trói buộc nên không có chút ý nghĩ nào về việc có vợ con.

Lúc trẻ muốn tìm một cô gái xinh đẹp kết hôn, theo tuổi tác tăng dần anh ấy càng ngày càng cảm thấy độc thân tốt hơn.

Vốn dĩ trên đầu anh ấy đã có một cặp ba mẹ ruột, lại còn có thêm ông cha nhỏ Lâm Liệt này nữa, nên Đường Vệ không muốn lại có thêm người quản hết mọi chuyện của mình.

Lúc đó anh ấy còn có thể thẳng thắn hùng hồn mà bảo mẹ mình đừng chờ mong cháu trai nữa, anh ấy muốn làm quý tộc độc thân cả đời, sống một cuộc sống tự do thoải mái.

Nhưng bây giờ không được nữa rồi, từ thẳng thắn hùng hồn đã trở thành đỏ mặt tía tai.

Lúc Lâm Liệt gọi điện thoại cho Đường Vệ, nghe cách nói chuyện của Trương Chi Hoa anh ấy đã phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng không ngờ Đường Vệ sẽ trực tiếp come out* luôn như vậy.

(*: Công khai tính dục, là một cụm ẩn dụ cho việc người thuộc cộng đồng LGBT tự tiết lộ về xu hướng tính dục của họ)

“Cậu biết những lời này là có ý gì không?” Đôi mắt Lâm Liệt trong đêm đen càng trở nên sâu thẳm hơn: “Có một số chuyện, đã nói ra rồi thì không còn đường để quay lại nữa.”

Đường Vệ tiếp thu mất một lúc mới hiểu ra được ý nghĩa sau câu nói này của Lâm Liệt, anh ấy lập tức liền thấy ảo não.

“Đệt, cậu có ý gì? Cậu giận hờn với tôi lâu như vậy, mẹ nó đừng có nói với tôi là cậu chỉ định chơi đùa hai năm liền rút nhé, vậy cậu còn chọc vào tôi làm gì?”

Đường Vệ phải đấu tranh tư tưởng hơn nửa năm, không dễ gì mới thuyết phục được bản thân, xây dựng tâm lý chắc chắn rồi mới quay về.

Nhưng bây giờ Lâm Liệt lại nói với anh ấy, có một số chuyện nói ra rồi thì không còn đường quay lại nữa, lời này là có ý gì?

“Mẹ nhà cậu, muốn chơi đùa thì nói sớm đi chứ! Nhất quyết phải ăn cây cỏ gần hang là tôi sao?” Đường Vệ còn chưa mắng xong, những lời còn lại liền quen thuộc mà bị Lâm Liệt nuốt xuống.

Lâm Liệt giữ lấy gáy anh ấy, lần hôn này hung bạo hơn bất cứ lần nào khác, cứ như thật sự hận không thể nuốt anh ấy vào bụng.

Đường Vệ đau tới mức nhe răng trợn mắt: “Anh à, anh chậm chút thôi được không? Anh c4n vào miệng vết thương của tôi rồi đây này.”

Vết thương ở khóe miệng đã rách ra lần nữa, máu chảy vào kẽ môi Đường Vệ liền bị Lâm Liệt dùng đầu lưỡi liếm đi.

Cái đậu má.

Đường Vệ không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi.

Lâm Liệt thì lại giống hệt người đàng hoàng nghiêm chỉnh, sắc mặt cũng không thèm thay đổi, anh ấy rút ra hai tờ khăn giấy lau máu ở khóe môi cho Đường Vệ.

Đường Vệ cứng đờ mà ngửa cổ lên, trong lòng lầm bầm làu bàu mắng Lâm Liệt.

“Ăn tối chưa?” Lâm Liệt hỏi anh ấy.

“Chưa.” Đường Vệ khàn khàn mà kéo dài giọng.

Lâm Liệt biết ngay anh ấy chưa ăn cơm tối, liền lấy balo ra, lấy một bình giữ nhiệt ra khỏi balo: “Ăn chút cơm trước đi.”

Ba Đường Vệ là một người nóng nảy, lúc tức tới mức váng đầu sẽ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cứ như Đường Vệ không phải con trai ruột của ông ấy vậy.

Đường Vệ bị ba đập cho một trận, sau đó bị tịch thu điện thoại, nhốt lại trong phòng không được ra ngoài.

Đường Vệ đã sớm qua cái tuổi chơi trò tuyệt thực rồi, anh ấy chẳng qua là lo cho sức khỏe Trương Chi Hoa, thấy bà bị tức tới mức điếng người, sợ bà tức quá xảy ra chuyện gì nên không dám làm quá lên.

Tuy Trương Chi Hoa cầm điện thoại của Đường Vệ nhưng bà lại không biết mật khẩu để mở khóa, bây giờ bà còn đang ngồi chờ tên nam yêu tinh dụ dỗ con trai bà gọi điện tới.

Bữa cơm trưa vừa ăn được một nửa liền cãi nhau với ba ruột một trận, cho đến tận lúc này Đường Vệ còn chưa uống được một ngụm nước.

Lâm Liệt đem đến cơm thịt kho mà anh ấy thích ăn nhất, hạt cơm ngấm đều nước sốt thịt kho, mỗi một hạt cơm đều thơm mùi thịt, chỉ số hạnh phúc của Đường Vệ tăng vọt, phút chốc liền quên đi mấy chuyện phiền lòng.

Lâm Liệt còn chuẩn bị một chiếc điện thoại mới: “Bên trong có sim điện thoại, tôi đã đặt chế độ rung cho cậu rồi, có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi.”

Trương Chi Hoa không chấp nhận chuyện này, Đường Vệ cũng không dám rời khỏi nhà nửa bước.

Chuyện come out này vẫn luôn mắc lại trong lòng Đường Vệ, khiến h4m muốn ăn uống của anh ấy cũng giảm hơn phân nửa.

Thật ra anh ấy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là sau khi quyết tâm xong, liền không muốn bị người nhà giày vò bắt đi xem mắt, lãng phí thời gian, nên dứt khoát nói ra hết sự thật.

Lâm Liệt vuốt vuốt lông cho chú chó đã phải chịu uất ức: “Mấy ngày nay cậu đừng chọc mẹ cậu giận nữa, chuyện còn lại để tôi nghĩ cách.”

Đường Vệ lẩm bẩm một câu ‘cậu có thể bình thường chút được không’, rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Lâm Liệt híp mắt nhìn Đường Vệ đang ăn cơm một cái, không nói gì.

Trương Chi Hoa chắc chắn Đường Vệ đã quen người nào đó không đàng hoàng bên ngoài nên mới đột nhiên gây ra chuyện như vậy, vì vậy bà phải tự mình ở nhà trông chừng anh ấy.

Lâm Liệt đưa cho Đường Vệ một cái điện thoại mới dùng để liên lạc, khi nào anh ấy không muốn ăn cơm ở nhà liền bảo Lâm Liệt đưa đến chút đồ ăn ngoài cho anh ấy thưởng thức.

Khi Lâm Liệt không bận thì sẽ tự mình đem qua, nếu bận sẽ bảo người khác lén lút đưa qua.

Ngoại trừ việc mất đi tự do, ngày tháng Đường Vệ ở nhà phải nói là thoải mái sung sướng, không có Lâm Liệt giám sát mình, anh ấy còn có thể thức đêm chơi game.

Gần đây Lâm Liệt đang bận vụ thu mua ngược, lại còn phải nghĩ cách ‘giải cứu’ Đường Vệ, thời gian thật sự vô cùng cấp bách.

Hai người họ đã một tuần không gặp mặt rồi, buổi tối lúc gọi video qua, thấy Đường Vệ mang khuôn mặt mệt mỏi, Lâm Liệt liền không mặn không nhạt nói: “Không quản cậu, cậu lại bắt đầu thích làm gì thì làm đúng không?”

Đường Vệ:... Sao anh ấy lại cảm thấy Lâm Liệt đang nói là, không quản cậu, cậu lại bắt đầu ngứa da đúng không?

Lâm Liệt cũng không phải không cho anh ấy chơi game, chỉ bảo anh ấy chơi phải biết tiết chế điều độ, mà không phải cứ như hít thuốc phiện, hận không thể ở luôn trong game 24 tiếng đồng hồ không chui ra.

Đường Vệ liền dùng chiêu quen thuộc, đánh trống lảng nói: “Công ty cậu không bận nữa à?”

Nhớ tới đoạn thời gian trước Lâm Liệt làm việc không biết ngày đêm, Đường Vệ liền lắm lời vài câu: “Cậu nói xem kiếm nhiều tiền như vậy làm gì hả? Ý nghĩa của việc kiếm tiền chính là tiêu, ngay cả thời gian để tiêu còn không có, vậy cậu kiếm làm gì?”

“Vả lại con người ấy mà, nói không chừng ngày nào đó liền không còn nữa, nhân lúc còn sống thì nên hưởng thụ cuộc sống đi, lỡ như ngày nào đó chết rồi mà còn chưa tiêu hết tiền thì uất ức biết mấy chứ?”

Đường Vệ miệng tiện, lúc lảm nhảm cứ luôn không nói những lời tốt đẹp gì.

Hiếm được một lần nghe Đường Vệ càm ràm, Lâm Liệt không nói lời nào, chỉ im lặng nghe.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này, Đường Vệ không thích ứng lắm mà lựa chọn tắt mic.

Lâm Liệt trong màn hình điện thoại đang ngồi trên sô pha, đôi mắt hẹp dài, màu môi nhợt nhạt, vừa trầm tĩnh vừa lười biếng.

“Buồn ngủ à?” Đường Vệ hiếm được một lần quan tâm: “Cậu ngủ sớm đi, tối nay tôi cũng không chơi game nữa, cũng ngủ sớm đây.”

“Không buồn ngủ, chỉ là có hơi nhớ cậu rồi.” Thanh âm của Lâm Liệt bình tĩnh, giống dòng nước chảy róc rách nhưng lại khiến lòng Đường Vệ nổi lên sóng lớn.

Quen biết Lâm Liệt lâu như vậy rồi, trước giờ Đường Vệ đều chưa từng nghe anh ấy nói những lời này, cổ họng Đường Vệ có một thoáng nghẹn lại.

Nửa năm anh ấy ở nước ngoài, không biết Lâm Liệt có từng nhớ anh ấy không.

Đường Vệ thì có nhớ anh ấy, không phải loại nhớ nhung bình thường, mà là loại nhớ nhung mang theo rất nhiều vấn đề phức tạp.

Một khi nhớ tới Lâm Liệt, Đường Vệ liền nhớ tới quan hệ loạn xì ngầu hiện tại của hai người.

Đoạn thời gian chiến tranh lạnh với Lâm Liệt, Đường Vệ ở nước ngoài ngay cả lòng ham chơi cũng không có, khi về lại với Lâm Liệt rồi anh ấy mới mở lại tài khoản game của mình.

Lén lén lút lút mà chơi mới có thể sinh ra hứng thú, không có ai quản, ngược lại chả có hứng gì để chơi.

Gọi video với Đường Vệ hơn nửa tiếng, sau khi cúp điện thoại xong anh ấy lại làm việc thêm một lúc nữa, mãi cho đến mười hai giờ mới lên giường ngủ.

Vừa ngủ không bao lâu, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lâm Liệt nhăn mày đi ra khỏi phòng ngủ, lúc nhìn qua lỗ nhòm cửa thấy được người bên ngoài, anh ấy hơi sững người một lát mới mở cửa ra.

Đường Vệ đứng ngoài cửa cực kỳ đắc ý nói: “Bất ngờ không?”

Yết hầu Lâm Liệt hơi động đậy: “Sao cậu lại ra ngoài, có thể sẽ gây ra chút phiền phức đấy.”

Đường Vệ cực kỳ tùy ý: “Không có phiền phức gì đâu. Sáu rưỡi sáng mẹ tôi mới dậy, về trước lúc đó không để bà ấy phát hiện ra là được.”

Lâm Liệt không nói gì chỉ lôi Đường Vệ vào trong, đè lên cửa dùng sức hôn lên môi anh ấy.

Đợi khi Đường Vệ bị lôi lên giường, anh ấy mới ý thức được một chuyện, sự phiền phức mà anh ấy nghĩ với ‘phiền phức’ mà Lâm Liệt nghĩ, hình như không phải là một chuyện.

Đường Vệ từ trên giường ngồi mạnh dậy, run giọng nói: “Này người anh em, cậu bình tĩnh chút…”

Không đợi Đường Vệ nói xong, anh ấy lại bị d3 xuống giường lần nữa.

“Ôi đệt, đệt, đệt đệt.”

Đường Vệ càng nói giọng càng cao hơn.

Có lẽ là bị bắt nạt thảm quá, Đường Vệ lấy tay che mặt, trong giọng nói càng mang theo vẻ tức giận: “Má nó cũng chỉ có cậu thôi, ai mà dám làm như vậy với ông đây, ông đây nhất định phế nó.”

Lâm Liệt kéo cánh tay anh ấy xuống, nhìn cái con người trước giờ luôn ngang ngược này, lúc này lại như một con cua vừa lột vỏ, tuy vẫn đi ngang, nhưng lại vừa non vừa mềm mại.

“Sẽ không có ai khác ngoài anh đâu.” Lâm Liệt lau khóe mắt hơi đỏ lên của anh ấy: “Em là của anh.”

Anh ấy sẽ không để bất cứ ai làm thế này với Đường Vệ, cũng sẽ không để bất cứ ai thấy một Đường Vệ thế này.

“Nói nhảm cái gì vậy hả!” Cả người Đường Vệ vừa nóng nảy vừa xấu hổ, anh ấy đập mạnh lên tay Lâm Liệt một cái, sau đó kéo chăn qua trùm lên đầu mình.

Lâm Liệt cười cười, ôm lấy cái người đang phồng lên một cục trong chăn.

Đường Vệ chỉ ngủ được hơn một tiếng đồng hồ liền bị Lâm Liệt gọi dậy.

“Sắp sáu giờ rồi, anh phải đưa em về nhà, không thể để mẹ em biết em chạy ra ngoài được.” Lâm Liệt mặc quần áo vào cho Đường Vệ lúc này vẫn còn đang mơ hồ.

Đường Vệ buồn ngủ muốn chết, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.

Lúc đến anh ấy vẫn còn rất linh hoạt, lúc về thì đau lưng mỏi eo, trèo lên lầu hai chắc chắn là không trèo lên nổi, chỉ có thể lén lén lút lút chuồn vào từ cửa chính.

Đường Vệ ngay cả tâm tư mắng chửi Lâm Liệt cũng không có, vừa về đến phòng liền chui đầu vào ổ chăn, nằm vào gối liền ngủ.

Trưa hôm sau, mẹ anh ấy còn tìm anh ấy nói chuyện, Đường Vệ buồn ngủ muốn chết, đối phó qua loa với ‘những câu hỏi thường ngày’ của bà, nhưng chẳng nghe vào được câu nào.

Nhìn quầng thâm mắt của con trai mình, ánh mắt Trương Chi Hoa hơi tối lại, bà không nói gì nữa.

Ba giờ chiều, Lâm Liệt nhận được điện thoại của Trương Chi Hoa.

Giọng nói Trương Chi Hoa lạnh nhạt ngắn gọn: “Dì ở quán cà phê đối diện công ty của con, xuống đây nói chuyện đi.”

Nói xong bà liền cúp máy.

Lâm Liệt dời cuộc họp tiếp theo ra sau một tiếng đồng hồ, sau đó đi đến quán cà phê đối diện công ty.

Trương Chi Hoa ngồi ở vị trí gần cửa sổ hơi vắng vẻ yên tĩnh, giờ này trong quán cà phê không có nhiều người, Lâm Liệt vừa nhìn liền thấy được bà.

Lâm Liệt đi qua: “Dì ạ.”

Trương Chi Hoa lại không hề nhìn anh ấy, sắc mặt cũng lạnh lùng hiếm thấy: “Ngồi đi.”

Đợi Lâm Liệt ngồi xuống đối diện bà rồi, Trương Chi Hoa mới nói: “Dì đã biết chuyện giữa con và Đường Vệ rồi.”

Mấy ngày nay đều là bà thu dọn phòng cho Đường Vệ, con trai bà không phải người thông minh, có người thông minh nào mà khi lén ăn thức ăn ngoài còn ném hộp đựng thức ăn vào thùng rác không chứ?

Bà còn nhìn thấy sạc điện thoại cho điện thoại mới của Đường Vệ, mỗi lần bà rút cục sạc ra khỏi ổ cắm, ngày hôm sau nó vẫn sẽ vững vàng cắm trên ổ điện.

Trương Chi Hoa thật đúng là phải cảm ơn vì mình đã sinh ra một thằng con trai ngốc nghếch, nhờ vậy bà mới có thể nhanh như vậy đã tóm được tên ‘nam hồ ly tinh’ kia ra.

Có điều người này lại khiến bà cực kỳ ngoài ý muốn.

“Con có tiền đồ rộng mở, tại sao cứ nhất quyết phải lẫn cùng một chỗ với nó chứ?” Trương Chi Hoa nói lời thấm thía: “Nghe dì khuyên một câu, hai đứa con không thích hợp đâu, đừng tiếp tục thêm nữa.”

Lâm Liệt hỏi ngược lại bà: “Dì cảm thấy hai đứa con không thích hợp, là bởi vì hai đứa con đều là đàn ông sao?”

“Có người làm cha làm mẹ nào mà không mong con trai mình có được một cuộc sống gia đình mỹ mãn chứ?” Trương Chi Hoa hơi dừng một lúc: “Nhưng con cũng biết tính cách của Đường Vệ, nó làm gì cũng chỉ là nhiệt tình nhất thời, so với một đoạn tình cảm không ổn định thế này, hai đứa con càng thích hợp làm bạn hơn.”

Mặt mày Lâm Liệt tràn đầy bình tĩnh: “Con thích em ấy, con có thể quản được em ấy. Con có thể khiến cuộc sống sau này của em ấy không bị lầm đường lạc lối.”

Trương Chi Hoa bỗng thoáng im lặng, bà có ấn tượng tốt với Lâm Liệt như vậy tóm lại cũng là vì Lâm Liệt là một người bạn tốt, có thể kéo Đường Vệ lại khi anh ấy đi nhầm đường.

Không phải ai cũng có thể quản được cái tên khỉ nghịch ngợm Đường Vệ này, nhưng bà cũng không thể vì điểm nhỏ này mà bán con trai mình đi được.

Trương Chi Hoa lấy lại tinh thần: “Không phải dì kỳ thị tình yêu đồng tính, nhưng Đường Vệ không phải đồng tính, từ nhỏ nó đã thích con gái, con ở cùng một người như nó thì có thể có được tương lai gì?”

“Nó chỉ là nhất thời ham chơi, không phân rõ được tình bạn và tình yêu, đợi nó hiểu rõ hết rồi, người tổn thương vẫn là con thôi.”

Lâm Liệt nhỏ giọng cười lên: “Con hiểu ý của dì, nhưng ngoại trừ hôn nhân bình thường cùng con cái là con không thể cho em ấy, những thứ còn lại con có thể cho em ấy tất cả.”

Trương Chi Hoa há miệng, định nói gì đó lại không biết nên nói gì.

Nếu Đường Vệ là một đứa con gái, Trương Chi Hoa chắc chắn sẽ trăm phần trăm đồng ý mối hôn sự này, thậm chí dù có bỏ ra hơn phân nửa tài sản cũng muốn đem anh ấy gả cho Lâm Liệt.

Nhưng Đường Vệ không phải con gái, Lâm Liệt cũng không phải con gái, chuyện này rất khó giải quyết.

Lâm Liệt không nói với Đường Vệ về lần nói chuyện với Trương Chi Hoa này, Trương Chi Hoa cũng rất ăn ý mà không nhắc đến với Đường Vệ.

Nhưng Đường Vệ chỉ là đầu óc đơn giản chứ không phải ngốc, hai ngày nay mẹ anh ấy cứ luôn ở trong phòng anh ấy thở ngắn than dài, thật sự khiến Đường Vệ có hơi đau đầu.

“Mẹ, mẹ đừng lo cho con nữa, con đã lớn thế này rồi, con biết mình đang làm gì mà. Mẹ nói xem mẹ cứ nhất quyết muốn lãng phí thời gian trên người con làm gì chứ? Có thời gian thế này thì đi làm đẹp, vận động chút gì đi, cứ ngày ngày nhìn con, mẹ nhìn nếp nhăn của mình đi kìa, cũng đã hiện lên thêm vài đường nữa rồi.”

Trương Chi Hoa vốn đang tức giận, nghe anh ấy nói vậy lại càng tức hơn: “Con không cho mẹ quản, con chạy ra bên ngoài cho người ta quản đúng không?”

“Nói thật, hai người đều đừng quản con là tốt nhất.”

“Con nghĩ hay lắm.”

Đường Vệ: “…”

Trương Chi Hoa lại nhịn không được muốn khóc, bà sờ khuôn mặt của Đường Vệ: “Đứa con trai ngốc này của tôi, sao con không biết để ý một chút chứ, con thế này là bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền đấy.”

Đường Vệ muốn chửi thề, nhưng đối diện mẹ ruột mình, anh ấy lại không dám, vì vậy đành âm thầm nuốt ngược trở lại.

Anh ấy chỉ là không muốn cùng phụ nữ kết hôn sinh con thôi, có cần phải chê bai IQ của anh ấy như vậy không?

Phiền.

Ngày thứ năm sau khi nói chuyện với Trương Chi Hoa, Lâm Liệt tan làm về nhà, phòng khách không chỉ sáng đèn mà tivi cũng đang chiếu.

Trên bàn ăn bày sẵn bữa tối dưới ánh nến, mà người tạo ra những chuyện này lại đang giang rộng người theo kiểu chữ X mà ngủ trên sô pha, vì rang thức ăn mà trên mặt đất còn lưu lại một đống vụn vặt.

Lâm Liệt mím môi nhìn anh ấy.

Đường Vệ không giống với Lâm Liệt, anh ấy không phải một người biết nhìn xa trông rộng, cũng lười phải suy nghĩ sau này mình với Lâm Liệt sẽ như thế nào.

Anh ấy chỉ nhận định một ngôi nhà, sau đó sẽ đi một bước tính một bước, mặc kệ giày vò ra sao, anh ấy cũng sẽ quay lại cái nhà này.

Lâm Liệt thích yên tĩnh, nhưng cũng lưu luyến loại hơi thở hoạt bát trên người Đường Vệ, có anh ấy ở đây, căn hộ sẽ không chỉ là nơi dành cho người ở nữa, mà sẽ là nhà.

Lâm Liệt kề lại gần cúi đầu hôn Đường Vệ.

Đường Vệ không ngủ say, anh ấy hơi hé mí mắt, thấy là Lâm Liệt thì hơi có chút phản ứng.

Trương Chi Hoa cảm thấy cứ nhốt Đường Vệ lại mãi như thế này cũng không phải cách giải quyết, bà nghĩ tới nghĩ lui, tuy không thể chấp nhận con trai mình cùng một người đàn ông ở bên nhau.

Nhưng cũng có điều may mắn, ít nhất người đàn ông này là Lâm Liệt, chứ không phải loại người không đàng hoàng gì.

Đường Vệ sau khi được thả ra thì liền vui vẻ quay về nhà Lâm Liệt, chuẩn bị làm một bữa tối gặp lại tràn đầy lãng mạn, ai ngờ Lâm Liệt lại phải tăng ca.

Vì tạo bất ngờ cho Lâm Liệt, anh ấy cũng không nói là mình đã trở lại.

Nhưng bản thân Đường Vệ cũng không phải một người lãng mạn, đợi mãi thấy đói bụng, anh ấy tự mình ăn trước luôn, bất ngờ gì đó hoàn toàn ném ra sau đầu.

“Anh đói rồi hả?” Đường Vệ vừa ngáp vừa hỏi.

“Ừm.”

“Để em nấu một bát mì cho anh, bò bít tết đúng là không phải đồ dành cho người ăn mà, đã vậy em còn nấu chín bấy rồi.” Đường Vệ còn đang oán giận thì đã bị Lâm Liệt đè trở lại trên ghế sô pha.

Đường Vệ: “Hửm?”

“Ăn em trước đã.” Lâm Liệt hôn xuống.

“Ăn cái mẹ anh, anh có buồn nôn hay không hả…” Đường Vệ đột nhiên căng cứng người, run run rẩy rẩy bắt đầu chửi tục: “Đệt.”

Lâm Liệt nâng mắt liếc Đường Vệ một cái: “Sao lại thích chửi thề như vậy chứ hả? Không tốt, phải sửa.”

“Ông đây thích đấy, anh mẹ nó quản được à?” Vừa khiêu khích xong lại chửi thêm vài câu ‘đệt’ nữa.

“Ôi.”

Từ sau lần chửi thề tối hôm đó, mỗi lần Đường Vệ nghe thấy cái chữ ‘đệt’ này, bắp chân liền vô thức mềm nhũn ra.