Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 91: Ngoại truyện 1




Ngủ đến nửa đêm, Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa mở mắt ra, cậu đã nhìn thấy Phó Hàn Chu ngồi ở bên cạnh, ánh mắt đen kịt đang ‘vu0t ve’ lông mày Tô Vân Cảnh từng li từng tí một.

Tô Vân Cảnh lập tức tỉnh táo lại, cầm lấy bàn tay mảnh mai của Phó Hàn Chu, đặt ở trên mặt anh.

“Ấm mà.” Giọng nói dịu dàng của Tô Vân Cảnh chậm rãi cất lên: “Em ở đây, em luôn ở bên cạnh anh.”

Đầu ngón tay Phó Hàn Chu vô thức cuộn lại, anh tìm kiếm hơi thở của Tô Vân Cảnh, cúi người kề sát ở bên cậu.

Tô Vân Cảnh hôn l3n đỉnh đầu, mang tai, hàng lông mi dài và đôi mắt sâu thẳm của Phó Hàn Chu, cẩn thận, kiên nhẫn xoa dịu anh.

Họ đã ở bên nhau mười năm rồi.

Suốt mười năm Tô Vân Cảnh ở bên Phó Hàn Chu, bệnh của anh thỉnh thoảng lại tái phát, sáu tháng một lần.

Đến bây giờ, một hai năm mới phát bệnh một lần. Tâm trạng anh không biết tại sao lại kém đi, sợ mất Tô Vân Cảnh, sợ tất cả trước mắt chỉ là ảo giác.

Tô Vân Cảnh theo học ngành tâm lý học. Trong ngành lâu năm, câu biết rõ tình trạng này của Phó Hàn Chu không thể hoàn toàn chữa khỏi, như bây giờ đã là tình trạng tốt nhất rồi.

Cậu là thần dược của Phó Hàn Chu, là loại thuốc anh phải dùng cả đời.

Chỉ cần có cậu ở bên, tinh thần của Phó Hàn Chu sẽ không suy sụp, cảm xúc cũng hồi phục nhanh nhất có thể.

Tô Vân Cảnh liên tục hôn Phó Hàn Chu: “Ngày mai em nghỉ, trốn việc một ngày ở nhà với Chu Chu của em.”

Giờ đây, Tô Vân Cảnh đã bước qua tuổi ba mươi, những năm gần đây cậu hiếm khi gọi anh bằng biệt danh Chu Chu.

Chỉ khi Phó Hàn Chu bị ốm, anh mới thích cậu gọi anh như vậy.

Mỗi lần vào lúc này, Phó Hàn Chu đều rất dính người, đặc biệt nhõng nhẽo, muốn chiếm hết sự chú ý của Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu cuộn người vào trong lòng Tô Vân Cảnh. Đôi mắt phượng của anh mờ đi như phủ một lớp sương mù, giọng nói của anh khàn khàn gọi cậu: “Anh ơi.”

Tai Tô Vân Cảnh tê rần: “Em đây.”

Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Phó Hàn Chu hôn lên môi Tô Vân Cảnh.

Mấy năm đầu, Phó Hàn Chu hoàn toàn không thể rời xa Tô Vân Cảnh, đi đâu cũng theo Tô Vân Cảnh.

Loại ‘không thể rời xa’ này ngoài tính chiếm hữu quá lớn, nguyên nhân lớn nhất là không có cảm giác an toàn. Vì vậy anh luôn phải nhìn chằm chằm vào Tô Vân Cảnh, không cho cậu rời xa tầm mắt.

Khi thời gian ở bên nhau ngày càng dài, cùng với việc Tô Vân Cảnh nuông chiều anh vô điều kiện thì tình hình của anh mới dần dần được cải thiện.

Mặc dù Phó Hàn Chu vẫn sẽ nổi máu ghen, nhưng anh đã có thể dần chấp nhận sự giao tiếp bình thường của Tô Vân Cảnh với người khác.

Tốt nghiệp xong, Tô Vân Cảnh học lên thêm vài năm. Sau đó theo đề nghị của Phó Hàn Chu, cậu mở một phòng khám tư vấn tâm lý.

Gần đây Tô Vân Cảnh muốn đổi địa điểm, cậu muốn thuê văn phòng ở một con phố thương mại tấc đất tấc vàng. Có lẽ là do cậu bận rộn với văn phòng mới, có phần mất tập trung với anh, khiến cho bệnh tình của Phó Hàn Chu tái phát.

Hễ cứ gặp phải chuyện của Tô Vân Cảnh, khả năng thích ứng của Phó Hàn Chu lại rất kém. Chỉ cần cuộc sống quy luật của hai người có một chút thay đổi thôi cũng làm cho Phó Hàn Chu không thoải mái.

Nếu sự thay đổi này khiến Tô Vân Cảnh chú ý tới anh hơn thì anh sẽ vui vẻ bày tỏ mình đã thích nghi tốt rồi.

Ví dụ, vài năm trước, Tô Vân Cảnh nghỉ công việc chính từ chín giờ sáng đến năm giờ tối rồi tự mở phòng tư vấn. Giờ làm việc cũng linh hoạt hơn, cậu có thể ở cùng Phó Hàn Chu bất cứ lúc nào.

Hiện tại, Tô Vân Cảnh phải trông coi phòng tư vấn, đồng thời cậu cũng phải liên tục trao đổi với nhà thiết kế về việc trang trí văn phòng mới. Do đó bất kể trong giờ làm hay không, cậu đều rất bận.

Mỗi khi cậu bận là Phó Hàn Chu lại rất bất an.

Ưu điểm lớn nhất của việc làm ông chủ không thiếu tiền là có thể tùy ý nghỉ làm không cần xin phép, chuyên tâm phục vụ bệnh nhân cả đời của mình.

Tô Vân Cảnh ra ngoài làm việc chỉ là vì cậu không muốn lạc lõng với xã hội. Nhóc cool ngầu bị cậu kéo về phía trước, hiện tại anh cũng đã từ từ chấp nhận nhiều điều không thể chấp nhận trong quá khứ.

Ngày hôm sau, Tô Vân Cảnh nghỉ ở nhà, cùng Phó Hàn Chu đếm hết số gấu bông của anh.

Suốt mười năm qua Tô Vân Cảnh không ngừng tặng cho anh không ít gấu bông nên tới bây giờ số lượng khá lớn.

Thực ra không phải là kiểm kê mà là Phó Hàn Chu đã may một lô quần áo mới, phải bỏ quần áo cũ ra để thay đồ mới nên lượng công việc khá lớn.

Vì số lượng gấu quá nhiều, cộng thêm việc lúc mới đầu kỹ năng của nhóc cool ngầu không tốt lắm. Trong mười năm anh đã làm hỏng vài chiếc máy khâu, có thể nói là sát thủ máy khâu.

Tô Vân Cảnh cầm mấy bộ quần áo nhỏ tinh xảo, đối với người tự học thành tài như Phó Hàn Chu thì thế này đã là không tệ rồi.

Tới bây giờ, Tô Vân Cảnh vẫn nhớ hồi cậu học đại học, thầy hướng dẫn của cậu cứ như người cha già dặn đi dặn lại. Ông nói cậu tìm bạn trai cũng được nhưng không phải loại con trai nào cũng được.

Loại con trai không được dính vào này rõ ràng đang ám chỉ Chu Chu nhà cậu.

Phó Hàn Chu có thể nói là sinh viên tệ nhất trong lịch sử khoa tâm lý Confelens, là học sinh có thành tích chuyên môn kém nhất, khiến thầy hướng dẫn tức đến mức tăng huyết áp.

Không đành lòng cho học trò mình tâm đắc nhất dính vào loại gỗ mục này, thầy hướng dẫn mới nhắc đi nhắc lại như vậy.

Đại học nước ngoài vào thì dễ mà ra thì khó, đã mười năm rồi mà đến tận bây giờ Phó Hàn Chu vẫn chưa tốt nghiệp.

Phó Hàn Chu chắc chắn là người thông minh. Năm đó học lực kém đến vậy, nhưng anh chỉ học lại một năm đã có thể trúng tuyển vào Đại học Thủ Đô, nghe nói thành tích lúc nhập học còn đứng trên vài người.

Chỉ là đầu óc anh không dùng trong việc học thôi.

Tô Vân Cảnh nhìn bộ quần áo nhỏ trong tay mình, trong lòng thầm phỉ nhổ, đây là bằng chứng cho thấy nhóc cool ngầu không hề tập trung vào việc học.

Có hàng trăm con gấu, con nào Phó Hàn Chu cũng nhớ rõ mồn một, còn đánh số thứ tự, lần nào may xong quần áo nhỏ cũng đánh số để khi thay quần áo cho gấu thì không nhầm lẫn.

Phó Hàn Chu đứng trước kệ tủ được đặt làm riêng, cầm từng con gấu một xuống.

Nhìn Phó Hàn Chu đường nét sắc sảo, trong lòng ôm một chú gấu bông, cho dù anh bao nhiêu tuổi, Tô Vân Cảnh vẫn cảm thấy anh dễ thương.

“Chu Chu.” Cậu đột ngột gọi tên anh.

“Ừm?”

Phó Hàn Chu nghiêng mặt nhìn qua, âm đuôi kéo dài trêu ghẹo người khác.

Tô Vân Cảnh mỉm cười, kéo Phó Hàn Chu đến bên cạnh mình, rồi kéo mấy con gấu búp bê trên kệ xuống.

Bởi vì có một số con gấu đã già nên từ trước đến nay Phó Hàn Chu luôn nâng niu chúng như trứng như hoa.

Nhưng Tô Vân Cảnh lại thô bạo lôi bọn chúng xuống, Phó Hàn Chu cũng không tức giận. Bất kể Tô Vân Cảnh có làm gì thì anh đều thấy đúng.

Nhiều gấu quá nên sàn nhà như vừa hứng một trận mưa lông tơ, đầy gấu bông. Tô Vân Cảnh đẩy Phó Hàn Chu xuống.

Thấy nhóc cool ngầu mặt mũi ngoan ngoãn bị mắc kẹt trong đống gấu, đôi lông mi dài giống như cánh bướm của anh không ngừng động, mỗi lần vỗ cánh là một lần trêu chọc Tô Vân Cảnh.

Sao lại có thể ngoan ngoãn như thế này chứ?

Tô Vân Cảnh cúi thấp trán của mình xuống: “Chu Chu của em mềm mại như thế này, sao em nỡ lòng nào rời bỏ anh chứ?”

Đôi mắt của Phó Hàn Chu bị ánh nắng bên ngoài nhuộm thành màu mật ong, tan chảy ngọt ngào.

Dáng vẻ Tô Vân Cảnh thích anh đều có, muốn anh thành như nào cũng được.

Phó Hàn Chu tránh Tô Vân Cảnh, anh vùi mình trong đống lông tơ, dùng đám gấu bông che khuất bản thân.

Tô Vân Cảnh sững sờ, cậu bới hai con gấu ra mới nhìn thấy Kiều Kiều đang giấu mình trong đó, lòng cậu mềm nhũn thành một vũng nước mùa xuân.

Cuối cùng hai người cũng chẳng thay quần áo cho gấu nữa. Còn Phó Hàn Chu thì một mình bắt đầu công cuộc tắm cho gấu.

Tô Vân Cảnh mặt đỏ tía tai: “làm” giỏi thật!

Văn phòng mới đã được trang trí xong. Ngày cuối cùng Tô Vân Cảnh làm việc ở văn phòng cũ, cậu chỉ có một vị khách đã đặt lịch tư vấn vào buổi chiều.

Cửa văn phòng bị đẩy từ bên ngoài vào, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú bước vào.

Tô Vân Cảnh thấy anh liền cười, nhưng vẫn giữ tư thế chuyên nghiệp: “Anh Phó phải không? Mời anh ngồi.”

Người kia bình tĩnh thong dong ngồi xuống chiếc sô pha thoải mái trước mặt Tô Vân Cảnh.

Mười đầu ngón tay của Tô Vân Cảnh đan vào nhau, đặt tay lên bàn, làm việc đâu vào đấy hỏi: “Anh Phó muốn được tư vấn điều gì?”

Anh Phó kia nhìn Tô Vân Cảnh bằng ánh mắt sáng lấp lánh nhưng thái độ lại kiêu căng ngạo mạn: “Tôi muốn hỏi, làm sao mới có thể thân mật với cố vấn của tôi trong phòng tư vấn.”

Tô Vân Cảnh:...

Suốt mười năm ở bên cạnh Phó Hàn Chu, cậu biết rất rõ những bệnh nhân mắc bệnh tâm lý như này đau đớn như nào. Vì thế, cậu tôn trọng nghề nghiệp của bản thân, cũng tôn trọng mỗi người bệnh đến đây nghe tư vấn.

Tô Vân Cảnh chưa bao giờ có bất kỳ thân mật nào với Phó Hàn Chu trong phòng tư vấn, bởi vì cậu không muốn trong lúc giao tiếp tìm hiểu với các bệnh nhân, trong não cậu lại xuất hiện những thứ linh tinh.

“Vốn dĩ không có hạng mục dịch vụ như vậy, nhưng anh Phó là khách hàng nghe tư vấn tâm lý cuối cùng.”

Tô Vân Cảnh rướn người lên hôn lên môi Phó Hàn Chu, thì thầm: “Văn phòng này chỉ có khách hàng cuối cùng họ Phó mới được tư vấn tâm lý đặc biệt như vậy.”

Lông mày Phó Hàn Chu cong cong, Tô Vân Cảnh tiến đến hôn anh, vô thức ôm lấy gáy anh, càng hôn càng sâu.

Ở chỗ làm việc, giới hạn lớn nhất của Tô Vân Cảnh là hôn môi. Cho dù chuyển tới phòng làm việc mới cũng không thể ấy ấy với nhóc cool ngầu trong đây được.

Vị khách cuối cùng hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của mình ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Vân Cảnh.

Người đàn ông nằm trên ghế sô pha, dưới lớp áo sơ mi là đường cong cơ bắp mềm mại, tự nhiên. Rõ ràng phần eo bụng phẳng lỳ trông rất tháo vát nhanh nhẹn nhưng trong mắt Tô Vân Cảnh, anh là một chú mèo lớn đang ngửa phần lông bụng trắng muốt lên đòi vu0t ve.

Tô Vân Cảnh cầm bút trên bàn lên, kéo tay trái của Phó Hàn Chu, trên ngón áp út của anh vẽ một chiếc nhẫn: “Em vẽ giống không?”

Phó Hàn Chu: “Ừm.”

Tô Vân Cảnh đưa tay trái tới trước mặt Phó Hàn Chu: “Anh có muốn vẽ cho em một cái không?”

Phó Hàn Chu không nhận cây bút do Tô Vân Cảnh đưa tới, anh cắn ngón tay đeo nhẫn của Tô Vân Cảnh, in một dấu răng nông trên đó.

Tô Vân Cảnh giơ tay trái nhìn vết cắn trên ngón tay, có vẻ hài lòng, s0 so4ng hai tay, nhìn trái nhìn phải.

“Mặc dù đơn giản, không phô trương, nhưng ngón tay của em rất vừa với nó, hoàn toàn phù hợp.” Tô Vân Cảnh nhận xét.

Phó Hàn Chu cười, nắm lấy ngón tay của Tô Vân Cảnh.

Một lúc sau, mười ngón tay của Tô Vân Cảnh đều kín ‘nhẫn’.

Tô Vân Cảnh: Cũng được, rất có phong cách Chu Chu!

Thật ra, trong mắt Phó Hàn Chu, hôn lễ vốn chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì anh không cần sự chúc phúc của người khác, cũng không cần dùng nhẫn do người khác thiết kế đeo vào ngón áp út của Tô Vân Cảnh để bày tỏ tình yêu của mình.

Không ai có thể thay thế tình cảm của anh dành cho Tô Vân Cảnh, nhẫn sắt rách nát lại càng không thể.

Lý do tại sao bây giờ Phó Hàn Chu cảm thấy vui vẻ là vì anh biết Tô Vân Cảnh đang muốn dỗ anh vui mà thôi.

Vị khách cuối cùng được trị liệu tâm lý hơn nửa giờ, hiệu quả rõ rệt, thậm chí còn bắt cóc chuyên gia tâm lý về nhà.

Sáng hôm sau, Tô Vân Cảnh vừa ra khỏi giường liền nhìn thấy những dấu răng mới trên ngón tay của mình.

Tô Vân Cảnh:...

Tô Vân Cảnh phải chuyển văn phòng hoàn toàn là do bất đắc dĩ, tại cậu sợ fan tìm tới sẽ làm ảnh hưởng tới công việc.

Hồi đó, sau khi có một du học sinh tại Đại học Confelens tiết lộ Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đang du học ở nước ngoài thì tin đồn về hai người họ nổi lên không ngừng.

Sau khi đoạn video quay lén trong lễ cưới của Giang Sơ Ảnh bị lộ ra, vẫn có những fan only không muốn tin thần tượng của mình và tên bùn nhão Tô Vân Cảnh có quan hệ thân thiết như trước.

Thành phần fan độc hại đã tạo một hashtag #bao giờ anh Phó đá bùn nhão#, trong một ngày đã có một trăm nghìn fans, đỉnh điểm nhất có tới hơn hai trăm nghìn fans.

Chỉ tính số fans thường hoạt động đã đến hơn ba mươi nghìn, chưa kể các tài khoản nhỏ. Số fan thường thường hoạt động của các tài khoản lớn cũng chỉ có năm sáu mươi nghìn thôi.

Những người này ngày nào checkin hashtag, tụ tập thành nhóm chế nhạo Tô Vân Cảnh, có lúc còn tranh cãi nội bộ.

Bởi vì những người theo dõi hashtag không chỉ có fan only của Phó Hàn Chu mà còn có nhiều fan từng bỏ đi vì giận dỗi, thậm chí có cả anti fan.

Hashtag tập hợp một nhóm fans bại não, thích tỏ vẻ, ngu ngốc, ba bên động chút là cãi nhau.

Nhưng mọi người đều thống nhất mong chờ Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh mau chóng chia tay.

Sau đó, tin tức về Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ngày càng ít đi. Phải rất lâu mới lộ một vài bức ảnh. Hai người cứ như hai đứa trẻ sơ sinh dính liền vậy, lần nào bị chụp trộm cũng thấy dính lấy nhau.

Dần dần, số lượng bài viết mỗi năm của hashtag #bao giờ anh Phó đá bùn nhão# ngày một giảm dần.

Cho đến hai năm trước, fan only của Phó Hàn Chu đã theo hashtag suốt tám năm đăng một bài xin lỗi rất dài.

Ngoài tuyên bố mình sẽ bỏ hashtag này, sau này cũng không vào đây checkin nữa, còn muốn gửi lời xin lỗi đến đương sự Tô Vân Cảnh.

Cô ấy biết rằng Tô Vân Cảnh không chắc sẽ nhìn thấy bài viết này, thậm chí sẽ không đáp lại cô ấy. Nhưng coi như cô ấy cho tuổi trẻ ngốc nghếch hoang đường của mình một lời giải thích.

Trước đây, vì quá thích Phó Hàn Chu nên cô ấy cảm thấy Tô Vân Cảnh không xứng với Phó Hàn Chu. Vì thế đã nhiều lần tấn công Tô Vân Cảnh trên Weibo.

Từ khi học cấp ba cô ấy đã bắt đầu thích Phó Hàn Chu, đến nay đã qua tám năm, cô ấy cũng tốt nghiệp đại học rồi, đã đi làm, mỗi ngày bận muốn chết nhưng vẫn kiên trì checkin.

Với cô ấy đây là một thói quen mà thôi, có điều cô ấy cũng hiếm khi đăng bài trên hashtag.

Đôi khi nhìn thấy những lời bình luận quá khích, cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu các cô như vậy có làm đúng hay không? Hoang mang không biết có phải mình là một thành phần bạo lực mạng?

Suy cho cùng Tô Vân Cảnh cũng chẳng làm gì thương thiên hại lý, cô ấy thâm chí còn chả hiểu Tô Vân Cảnh.

Trong khoảng thời gian bản thân cực đoan, cô ấy cho rằng Tô Vân Cảnh mặt mày nham hiểm, có cảm giác là loại người bỉ ổi, mưu mô.

Cho tới một khoảng thời gian trước, trong lúc buồn chán, cô ấy đọc lại tin tức về Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu năm đó.

Đột nhiên phát hiện ra đối phương thực ra khá đẹp trai. Thậm chí khi cậu đứng cạnh Phó Hàn Chu còn khá ưa nhìn, đây là ý kiến của cô ấy sau khi buông bỏ thành kiến.

Phát hiện này khiến cô ấy mơ màng mù mịt, trong lòng có một nỗi phiền muộn không nói nên lời. Giống như khi còn nhỏ ngứa tay ngứa chân, thấy những con côn trùng nhỏ không nhịn được muốn đập chết bọn nó.

Sau khi lớn lên, cô ấy chợt nhìn lại rồi nhận ra mình là một kẻ dã man tàn ác, trong lòng rất khó chịu.

Bài đăng này được đăng trên hashtag #bao giờ anh Phó đá bùn nhão#, ban đầu nó chỉ như một giọt nước trong đại dương.

Những người năm đó phỉ nhổ Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh bên nhau, người nhỏ tuổi nhất cũng đã tốt nghiệp đại học, người lớn hơn đã là bà mẹ sinh con thứ hai.

Xem bài viết này, họ cảm động vô cùng, họ không còn tức giận như trước nữa, họ lần lượt xin lỗi.

Cách mấy năm Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu lại bị các tài khoản marketing lôi ra bàn luận để kiếm tương tác.

Cho dù bây giờ không còn là thời đại của Phó Hàn Chu nữa nhưng anh vẫn là nam thần trong lòng bao người hoặc là nam thần thời thơ ấu.

Đã lâu không có tin tức của hai người, tài khoản marketing liền làm bài đăng này hot lên, khơi dậy sự đồng cảm của rất nhiều người.

“Năm đó sợ anh Phó bị gài bẫy, haizz, bây giờ nghĩ lại, một người trưởng thành như thế còn cần người khác chỉ bảo cho sao?”

“Bài viết này cứ như nói tôi vậy. Năm đó chửi càng kinh khủng, bây giờ nhìn lại càng xấu hổ, không dám nhìn lại thời trẻ trâu kia nữa.”

“Mọi người đều đang xin lỗi, còn tôi thì khác, tôi quỳ tạ lỗi luôn (khóc thật to) thật xin lỗi, tôi sai rồi.”

“Mấy người có chắc mấy người đang xin lỗi không hay chỉ là gió chiều nào nghiêng chiều đó? Lại còn lấy lý do mình đang trong thời kỳ phản nghịch để bao biện. Bạo lực mạng là bạo lực mạng, đâu ra lắm lý do thế? Ngất luôn.”

Trong tám năm qua, Tô Vân Cảnh chẳng làm gì hết. Thậm chí cậu còn chẳng chủ động thanh minh trước công chúng, nhưng danh tiếng vào giờ phút này lại được nghịch chuyển, trở thành hình mẫu minh oan cho việc ‘nhìn thấu lòng người theo thời gian’.

#Anh ơi trở lại#, #Chúng tôi nợ Tô Vân Cảnh một lời xin lỗi# Những hashtag như vậy lại được đẩy lên hot search. Tô Vân Cảnh lại một lần nữa ù ù cạc cạc mà trở thành tâm điểm.

Ngay sau đó, cư dân mạng không gì không làm được đã đào ra nghề nghiệp hiện tại của cậu.

Lượng công việc của Tô Vân Cảnh không có nhiều, đôi khi một ngày cậu chỉ tiếp nhận một cuộc tư vấn, hầu hết thời gian cũng chỉ có hai lần tư vấn một ngày.

Cậu không ra ngoài làm việc để kiếm tiền, cộng thêm việc trong nhà vẫn còn có một Kiều Kiều đang mỏi mắt trông chờ cậu, bởi vậy, công việc của Tô Vân Cảnh chỉ chiếm một phần ba cuộc đời của cậu thôi.

Hai phần ba còn lại là dính liền với Phó Hàn Chu, ngay cả như vậy thì bản thân nhóc cool ngầu vẫn cảm thấy mình bị bỏ rơi.

Kể từ khi cậu nổi tiếng, phòng tư vấn lập tức nhận được rất nhiều cuộc điện thoại hẹn tư vấn trước, với khối lượng làm việc một ngày hai ca của Tô Cảnh Vân thì lịch hẹn đã được xếp tới ba năm sau luôn rồi.

Một trong số những người gọi này là fan cũ của Phó Hàn Chu, vì hồi đó họ đã mắng Tô Vân Cảnh nên muốn đích thân xin lỗi, nhân tiện, họ muốn gặp riêng thần tượng của mình.

Một số là người hâm mộ CP muốn thấy cảnh hai người thân mật, một số thì là người hâm mộ mới bị thu hút bởi các hashtag tìm kiếm nóng, đơn thuần chỉ là để tham gia cuộc vui.

Tô Vân Cảnh không mấy mặn mà với việc kiếm tiền, vậy là trực tiếp đóng kênh đặt chỗ trước, chỉ duy trì nguồn khách hàng hiện tại.

Nhưng những người hâm mộ đó ngày nào cũng gửi quà đến phòng tư vấn, Tô Vân Cảnh bất lực nên đành phải để Thích Vận thay cậu đăng lên mạng một bài thanh minh.

Thích Vận là vợ của Giang Sơ Niên, sau khi hai người kết hôn, cách đây vài năm, hai người họ mới sinh một em bé.

Bây giờ Thích Vận là người đại diện vàng có tiếng trong làng giải trí, trong tay cô ấy ngoài siêu sao hạng nhất như Mộ Ca còn có rất nhiều ngôi sao hạng nhất đỉnh lưu nữa.

Với tư cách là một người bạn, cô ấy đã giúp Tô Vân Cảnh gửi một bản thanh minh, hy vọng fan hâm mộ không làm phiền Tô Vân Cảnh nữa, cho cậu không gian cá nhân hơn và phòng tư vấn cũng sẽ di chuyển địa điểm để ngăn mọi người gửi quà.

Khi xử lý sự việc lần này, Tô Vân Cảnh đã thu nhận được rất nhiều người hâm mộ qua đường, cư dân mạng cho rằng cậu thực sự là người khiêm tốn, đồng thời cậu cũng là một nhà tâm lý học có đạo đức nghề nghiệp.

Nhưng những người hâm mộ trước đây vẫn nhất quyết không cho hai người ra ngoài làm ăn, đặc biệt là fan của Phó Hàn Chu càng muốn anh ra mặt và tiếp tục đóng phim.

Dù người hâm mộ van xin thế nào, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đều không đáp lại.

Tô Vân Cảnh chuyển đến tòa nhà văn phòng mới thuê. Mới thuê không được bao lâu thì đối diện mở một quán trà sữa mới, giá cả của trà sữa ở khu phố thương mại tấc đất tấc vàng này lại vô cùng hợp lý, còn vừa miệng nữa nên kinh doanh rất phát đạt, bởi vậy trà sữa đã trở thành món đồ được yêu thích nhất của tầng lớp tri thức nơi đây.

Mỗi lần đến buổi trưa là đích thân chủ quán trà sữa sẽ đi ra bên ngoài tòa nhà giao một ly trà sữa.

Ngoài trà sữa ra thì còn có cơm trưa do chính ông chủ trà sữa làm, có vị hơi cay, đều là những món ăn yêu thích của Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu cảm thấy trân châu mua ở ngoài không sạch sẽ, cho nên trân châu trong trà sữa đều là do ông chủ tự mình tự làm, sau khi ăn no rồi, Tô Vân Cảnh sẽ vui vẻ uống một cốc trà sữa do anh làm.

Cho Tô Vân Cảnh ăn no xong, Phó Hàn Chu nắm tay cậu đi vào phòng khách để chợp mắt.

Tầm nhìn của sảnh rất tốt, khi thời tiết tốt, ánh nắng chiếu vào sẽ bao phủ toàn bộ căn phòng.

Phó Hàn Chu lười biếng nằm bên cạnh Tô Vân Cảnh, giống như một con mèo dữ tợn, chỉ cần ở trước mặt Tô Vân Cảnh là nó sẽ rút hết móng vuốt của mình đi, dịu dàng và yếu ớt.

Một bên Tô Vân Cảnh đọc sách chuyên môn, một bên cậu lại sờ sờ làn da mềm mại của anh, trước tiên cậu phải dỗ con thú to lớn này đi ngủ trước đã.

Nhìn Phó Kiều Kiều đang ngủ say, Tô Vân Cảnh khép sách lại, cúi đầu hôn anh.

Tô Vân Cảnh thích kiểu buổi chiều yên tĩnh như thế này, cũng thích ở với Phó Hàn Chu như vậy.

Mặc dù bệnh của Phó Hàn Chu không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng cũng không thành vấn đề, dù sao cậu cũng sẽ không rời đi, có thể chữa khỏi bệnh cho anh cả cuộc đời này, cũng có thể cả cuộc đời dính chặt lấy anh.