Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 83




Ngày 14 tháng 8 âm lịch là sinh nhật của Thẩm Niên Ôn, ông bảo Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu hôm đó cùng trở về ăn cơm chung.

Thẩm Niên Ôn hỏi Tô Vân Cảnh trên Wechat xem ngày nào cậu có thời gian, có thể về ở lại một đêm, vừa hay còn có thể đón Trung thu.

Hiện giờ Tô Vân Cảnh đã trở thành người đại diện của Phó Hàn Chu luôn rồi, những người biết chuyện của bọn họ, hiện giờ nếu có chuyện muốn tìm Phó Hàn Chu đều thông qua Tô Vân Cảnh, đến cả Thẩm Niên Ôn cũng vậy.

Mối quan hệ ba con của Phó Hàn Chu và Thẩm Niên Ôn không được gần gũi như những gia đình bình thường khác.

Công việc của Thẩm Niên Ôn rất bận, ngoại trừ chuyện tiền bạc từ trước đến giờ ông chưa từng đối xử tệ bạc với Phó Hàn Chu ra thì ông rất khó dành thời gian để ở bên cạnh anh.

Phó Hàn Chu là con của ông, không phải Thẩm Niên Ôn không yêu anh mà là vì lúc còn trẻ quá bận rộn chuyện sự nghiệp, hiện giờ mặc dù ông không còn bận như trước đây nữa nhưng có một số tình cảm, muốn bù đắp thì cũng đã quá muộn rồi.

Càng không nói đến việc Phó Hàn Chu là một người lạnh lùng trong chuyện tình cảm, rất khó mở lòng với người khác.

Tô Vân Cảnh không chỉ là chất bôi trơn giữa hai ba con họ, cậu là móc nối, có thể cân bằng tất cả các mối quan hệ bên cạnh Phó Hàn Chu.

Bàn bạc với nhóc cool ngầu xong, hai người chuẩn bị đón Tết Trung thu cùng với Thẩm Niên Ôn.

Mặc dù Thẩm Niên Ôn không phải là một người ba đạt tiêu chuẩn nhưng ông đã nuôi dưỡng Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cũng mong quan hệ giữa hai người được hòa thuận.

Cho dù không đến mức vui mừng rộn ràng như những gia đình khác nhưng ít nhất cũng để Phó Hàn Chu chấp nhận những gì ông Thẩm Niên Ôn có thể bù đắp.

Thực ra hai người không có mâu thuẫn gì quá lớn, chỉ là hai bên thiếu kết nối, thiếu thời gian sống bên nhau mà thôi.

Với điều kiện hiện tại của Thẩm Niên Ôn, mặc dù ông không thiếu thứ gì nhưng Tô Vân Cảnh vẫn bảo Phó Hàn Chu mua một bộ gậy đánh golf làm quà tặng ông.

Lúc nhận được bộ gậy đánh golf, Thẩm Niên Ôn mở túi, lấy một cây ra thử cảm giác tay.

Tô Vân Cảnh có thể nhìn ra Thẩm Niên Ôn rất vui, đối với ông quà cáp chỉ là phụ, quan trọng nhất là tấm lòng.

Thẩm Niên Ôn để chiếc gậy đánh golf lại rồi bảo người giúp việc trong nhà để nó ra cốp xe cho ông.

Ăn cơm tối xong, Tô Vân Cảnh ngồi ở phòng khách nói chuyện với Thẩm Niên Ôn, hai người chỉ thỉnh thoảng mới quay ra hỏi chuyện nhau.

Chỉ có hai người bọn họ ngồi nói chuyện với nhau, Phó Hàn Chu ngồi bên cạnh Tô Vân Cảnh, từ đầu đến cuối im lặng không nói tiếng nào, chỉ thỉnh thoảng đút cho Tô Vân Cảnh một ít hoa quả ăn sau bữa tối.

Thẩm Niên Ôn biết chuyện Phó Hàn Chu rời khỏi giới giải trí, ông cũng đồng ý với quyết định này của anh.

Trên đời này thứ không thể khống chế nhất và khó khống chế nhất chính là dư luận, sớm thoát ra khỏi vòng tròn danh lợi đó cũng là một chuyện tốt với Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh.

Thẩm Niên Ôn hỏi hai người về sau có dự định gì không, dù sao cũng đã không sống bằng nghệ thuật thì sau này hai người cũng phải làm chút chuyện gì đó.

Tô Vân Cảnh không hề giấu giếm Thẩm Niên Ôn: “Lúc trước đi học, con không học hành chăm chỉ nên bây giờ rất hối hận. Vậy nên con muốn bàn bạc với Hàn Chu để tới Pháp học. Mặc dù trong nước không thiếu những đại học tốt nhưng đi nước ngoài vẫn tiện hơn.”

Nhân vật nguyên gốc sau khi tốt nghiệp cấp 3, không thi được vào một đại học tốt nên đã ra ngoài đi làm.

Chuyện này đã bị cư dân mạng đào lên từ lâu, cũng vì chuyện này mà Tô Vân Cảnh bị fan của Phó Hàn Chu cười nhạo rất nhiều.

Phó Hàn Chu tốt nghiệp đại học danh tiếng nên các fan luôn cho rằng một người học dốt và học giỏi làm sao có thể có đề tài chung để nói chuyện, nhất định là Tô Vân Cảnh dựa vào hơi Phó Hàn Chu để nổi tiếng.

Thẩm Niên Ôn rất thích những người suy nghĩ thực tế.

Mặc dù học lực không nói lên điều gì nhưng tiếp thu kiến thức là việc rất quan trọng, trong một xã hội sống vội vàng như hiện giờ, Tô Vân Cảnh có được suy nghĩ như vậy đã là rất tốt.

Ông càng tỏ ra vui mừng hơn: “Con định học trường nào, con nhắm được trường nào mình thích chưa? Chú có quen một số bạn bè ở nước ngoài, bọn họ có thể viết thư giới thiệu giúp con.”

Thẩm Niên Ôn quen biết rất nhiều người, nếu được ông giúp đỡ thì mọi chuyện càng trở nên thuận lợi hơn, Tô Vân Cảnh nói: “Con định tới Confolens học tâm lý học.”

Vừa nghe tới tâm lý học, Thẩm Niên Ôn chau mày rồi nhìn sang Phó Hàn Chu.

Đôi lông mày thanh tú của Phó Hàn Chu cong lên, anh lười biếng ngồi nghịch ngón tay của Tô Vân Cảnh, không có một chút phản ứng nào.

Thẩm Niên Ôn không biết Tô Vân Cảnh học tâm lý có phải vì biết được tình trạng tinh thần của của Phó Hàn Chu nên mới có quyết định đó hay không.

Ông nhất thời không hiểu được cách Tô Vân Cảnh suy nghĩ nhưng cũng không hỏi sâu vào chủ đề nhạy cảm này.

“Vừa hay chú cũng quen biết một người bạn là giáo sư của trường Confolens, có thể viết thư giới thiệu nhập học giúp con.”

Thẩm Niên Ôn nhấp một ngụm trà rồi lại hỏi Tô Vân Cảnh: “Cọn định bao giờ đi?”

Muốn tới những trường thế này phải có TOEFL 100, hoặc IELTS thấp nhất là 6,5, hiện giờ trình độ tiếng Anh của cậu vẫn chưa đạt tới mức đó.

Với tiến độ học tập hiện giờ của cậu thì kiểu gì cũng phải mất khoảng 1 năm nữa, như vậy nền tảng của cậu mới được tạm ổn.

Nhân vật nguyên gốc là một học sinh kém, Tô Vân Cảnh ấp úng một lúc rồi báo khoảng thời gian dài hơn một chút: “Chắc cũng 1-2 năm nữa ạ, tiếng Anh của con vẫn chưa đạt yêu cầu.”

Thẩm Niên Ôn an ủi cậu: “Không cần vội, con cứ học từ từ.”

Tô Vân Cảnh và Thẩm Niên Ôn nói chuyện tới hơn 9h rồi mới lên lầu về phòng mình.

Phó Hàn Chu đã một thời gian rất lâu không về đây ở, trước đó một ngày, Thẩm Niên Ôn đã bảo người dọn dẹp phòng ốc một lượt.

Hình như Thẩm Niên Ôn thật sự chấp nhận được chuyện Phó Hàn Chu thích một người đàn ông rồi, ông thậm chí còn không bảo người chuẩn bị cho Tô Vân Cảnh một phòng riêng.

Tô Vân Cảnh cũng hơi xấu hổ khi Thẩm Niên Ôn mặc nhiên thừa nhận tối nay hai người sẽ ngủ chung với nhau, dù sao ông cũng là người lớn, không giống như mấy người Đường Vệ hay Lâm Liệt.

Lâu lắm rồi không quay về nhà họ Thẩm, lúc quay về phòng ngủ của nhóc cool ngầu, nhìn thấy căn phòng đối diện, Tô Vân Cảnh không kìm được mở cửa ra.

Lúc trước khi ở nhà họ Thẩm, cậu đã ở căn phòng này.

Tô Vân Cảnh đi vào, bật đèn lên.

Nhìn thấy đồ đạc bên trong được phủ một lớp chắn bụi, Phó Hàn Chu nhớ lại lúc đầu, khi anh đuổi Tô Vân Cảnh ra khỏi nhà, sau khi cậu rời khỏi đây, người giúp việc trong nhà dọn dẹp vệ sinh xong rồi phủ một lớp chắn bụi lên như vậy.

Mặc dù 10 năm đã trôi qua nhưng cảnh tượng đó vẫn khắc sâu trong đầu Phó Hàn Chu, suýt chút nữa Tô Vân Cảnh đã bị anh đuổi đi hẳn.

Da đầu Phó Hàn Chu run rẩy, anh quay sang hôn Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh bị hành động bất ngờ của nhóc cool ngầu làm cho giật bắn mình, đây là nhà họ Thẩm, nếu như bị người khác nhìn thấy thì sao…

Cậu vội vàng đóng cửa lại.

Làm vậy Phó Hàn Chu càng không kiêng dè gì nữa, cậu ấn Tô Vân Cảnh lên cửa rồi không ngừng hôn sâu hơn.

Ý đồ của nhóc cool ngầu quá rõ ràng, Tô Vân Cảnh cố tìm cách né tránh: “Đừng nghịch.”

Mặc dù đây đúng là nhà của Phó Hàn Chu nhưng không phải là nhà của hai bọn họ, nếu làm bẩn giường thì vẫn phải gọi người giúp việc tới.

Nghĩ tới cảnh tượng đó, da đầu Tô Vân Cảnh lập tức tê rần.

Tô Vân Cảnh không cho anh hôn, Phó Hàn Chu cũng không hôn nữa, anh im lặng nhét vào tay cậu một món đồ nhỏ.

Đến khi Tô Vân Cảnh nhìn thấy rõ đó là thứ gì, trong lòng cậu thật sự rất muốn chửi bậy, hừ, hóa ra anh đã chuẩn bị kỹ khi đến đây rồi.

Tô Vân Cảnh nhét lại thứ đồ đó vào túi quần của Phó Hàn Chu rồi nghiến răng hỏi: “Anh có thể ngoan ngoãn ngủ một đêm được không?”

Chẳng trách lúc cậu bảo nhóc cool ngầu tới đây ăn cơm, anh không hề có ý kiến gì nhưng vừa nói đến chuyện ở lại một đêm là bắt đầu giận dỗi.

Tô Vân Cảnh nói hết nước hết cái, anh mới chịu đồng ý, mặc dù không vui vẻ gì.

Phó Hàn Chu không nói gì, hai tay ôm eo của Tô Vân Cảnh, đầu dựa vào hõm cổ của cậu làm nũng.

Tô Vân Cảnh trong lòng suy nghĩ cứng rắn: làm nũng cũng không có tác dụng gì đâu.

Cậu đẩy con mèo lớn bám người này ra rồi quay về phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa, đi ngủ.

Phó Hàn Chu đi theo sau Tô Vân Cảnh, anh vẫn không chịu bỏ cuộc tiếp tục dụi người vào Tô Vân Cảnh.

Hàng mi dài của anh cụp xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Một chút đó cũng khiến Tô Vân Cảnh mềm lòng nhưng ngay sau đó cậu lập tức nhận ra có gì đó không đúng lắm, thậm chí còn quyết định lấy độc trị độc.

Cách đối phó với kiểu làm nũng thế này chính là làm nũng ngược lại.

Nhưng thực tế chứng minh, làm như vậy không những không có tác dụng gì mà cậu còn bị ấn lên giường, dùng hết số bao cao su mà nhóc cool ngầu đã đem tới.

Má, lạ đời thật sự.

Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu giày vò rất nhiều, vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, cậu lập tức phát hiện ra có gì không đúng lắm, sờ sang bên cạnh trong vô thức.

Nhưng sờ một lúc sau vẫn không thấy gì, Tô Vân Cảnh lập tức tỉnh táo lại.

Buổi tối Phó Hàn Chu thường ôm cậu ngủ, mặc dù tư thế ngủ như vậy không thoải mái lắm nhưng nếu đối phương không ở bên cạnh, Tô Vân Cảnh cũng không ngủ yên được.

Thấy Phó Hàn Chu không có ở trong phòng, tim Tô Vân Cảnh nảy lên một nhịp, vừa định xuống giường tìm anh thì cánh cửa phòng đã bị đẩy ra.

Phó Hàn Chu chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, hình như mới đi từ bên ngoài về, trên người anh mang theo hơi lạnh của đêm đầu thu.

Từ trước đến giờ anh vẫn luôn sợ lạnh, đôi môi đã trở nên nhợt nhạt rồi.

Thần sắc Phó Hàn Chu vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì của việc chuẩn bị phát bệnh, Tô Vân Cảnh thở phào một hơi.

“Lạnh không?” Tô Vân Cảnh lật chăn ra rồi kéo anh vào trong: “Anh ra ngoài làm gì vậy?”

Nhiệt độ ấm áp bao quanh người Phó Hàn Chu, trên chăn còn có mùi hương của Tô Vân Cảnh, đuôi mắt anh cong lên: “Ra ngoài đổ rác.”

Tô Vân Cảnh im lặng bởi cậu cũng biết trong túi đựng rác có gì.

Im lặng một lúc xong, Tô Vân Cảnh mới nói: “Đi ngủ thôi.”

Phó Hàn Chu tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Tô Vân Cảnh, hơi lạnh trên người anh vẫn chưa hết hẳn, anh không vội nằm sát vào người cậu.

Nhưng Tô Vân Cảnh lại sáp tới, xoa tay cho anh để tay anh ấm lại.

Phó Hàn Chu dùng mũi cọ vào người Tô Vân Cảnh.

Thấy Tô Vân Cảnh không từ chối, anh chuyển từ cọ sang hôn.

Tô Vân Cảnh ôm lấy Tiểu Kiều Kiều đang không an phận, giọng nói trong đêm khuya càng trở nên dịu dàng hơn: “Nhắm mắt lại ngủ đi.”

Nghe cậu nói vậy, Phó Hàn Chu không giày vò cậu nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Đợi đến khi Phó Hàn Chu ngủ rồi, Tô Vân Cảnh mới hôn lên đuôi lông mày của anh.

Một thời gian dài Phó Hàn Chu không nhìn thấy Tô Vân Cảnh sẽ cảm thấy lo lắng nhưng hôm nay Tô Vân Cảnh mới nhận ra nếu như nhóc cool ngầu không ở bên cạnh cậu, cậu cũng sẽ lo lắng không yên.

Bởi vì cậu sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

Sợ anh sẽ tự làm tổn thương mình ở những nơi cậu không nhìn thấy.

Phó Hàn Chu không rời xa cậu được nhưng thực ra cậu cũng không rời xa Phó Hàn Chu nổi.

Tô Vân Cảnh không ngủ được, cậu ôm Phó Hàn Chu một lúc lâu cuối cùng mới dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Một người quen của Thẩm Niên Ôn rất thích ăn cua nên đã mua một một khu ruộng để nuôi cua và cá.

Thời điểm hiện tại đúng vào mùa cua, người bạn kia tặng Thẩm Niên Ôn không ít, ông lấy ra một phần đưa cho Tô Vân Cảnh.

Cua được nuôi rất béo tốt, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đang ở nhà rảnh rỗi không có việc gì nên nấu một hộp cua, đun một ít dầu cua từ thịt cua và gạch cua, hôm qua mang đến đây để làm bánh bao súp cua.

Bánh bao súp cua làm hơi mất công, mới sáng sớm hai người đã bắt đầu bận rộn tron bếp.

Bởi vì không quen thuộc với nhà họ Thẩm lắm nên chị Vương đứng bên cạnh giúp đỡ hai người.

Chị Vương đã làm việc ở nhà họ Thẩm mười mấy năm, từ trước khi Tô Vân Cảnh và Văn Yến Lai tới đây ở, chị Vương đã nấu cơm ở đây.

Có thể nói chị là người chứng kiến Phó Hàn Chu lớn lên, hiếm khi chị mới thấy Phó Hàn Chu gần gũi, giống một người bình thường như vậy nên còn ngây ra mấy giây.

Đừng nói là chị, đến ngay cả Thẩm Niên Ôn cũng không thể tưởng tượng được có một ngày con trai mình lại làm bạn với bột mì.

Thẩm Niên Ôn đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Phó Hàn Chu cán bột rất ra dáng.

Tô Vân Cảnh và chị Vương đứng gói gạch cua, một mình Phó Hàn Chu đứng cán bột.

Anh cầm cây cán bột bằng một tay, một tay cán bột, tay còn lại di chuyển miếng bột, không bao lâu sau, một miếng bột hình tròn đã được cán xong. Tô Vân Cảnh thật lòng khen ngợi anh: “Kỹ thuật cán bột của anh càng ngày càng tốt đấy.”

Chị Vương cũng khen ngợi Phó Hàn Chu: “Đúng là cán rất giỏi, ở giữa dày, hai bên mỏng, lúc gói bánh khó bị bục nhân hơn.”

Nghe thấy Tô Vân Cảnh khen ngợi, Phó Hàn Chu ngẩng đầu lên, ánh sáng lấp lánh trong mắt anh, khóe mắt cũng mang theo ý cười.

Ánh mắt anh nhìn Tô Vân Cảnh mềm mại nhẹ nhàng, gần như trao hết tất cả mọi thứ cho cậu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Niên Ôn hơi sững sờ.

Phó Hàn Chu hấp bánh bao nhân gạch cua, lớp vỏ bên ngoài mỏng, lớp nhân bên trong tràn đầy. Cắn hở lớp vỏ bên ngoài, dòng nước sốt màu vàng nhạt sẽ chảy ra, c4n vào một miếng, vừa nóng vừa tươi nguyên.

Ngoại trừ dầu cua, lớp nhân còn có lớp bì đông nấu từ nước hầm gà và bì lợn vậy nên phần nước sốt vô cùng thơm.

Chị Vương làm thêm mấy món ăn thanh đạm nữa, buổi trưa Tô Vân Cảnh ăn rất no.

Ăn cơm xong, hai người nghỉ ngơi tới ba giờ chiều rồi mới rời đi.

Lúc gần đi, Thẩm Niên Ôn tặng Tô Vân Cảnh một chiếc bút máy trông có vẻ rất đắt tiền để làm quà gặp mặt.

“Con mới đến đây lần đầu tiên, chú cũng không biết nên tặng con quà gì, đáng ra chú định tặng con một cái đồng hồ nhưng lại không biết con thích kiểu gì. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định tặng con một chiếc bút máy, hi vọng con sớm hoàn thành sự nghiệp học hành.”

Tối hôm qua Thẩm Niên Ôn mới biết cậu chuẩn bị đi học, hôm nay lại tặng cậu một chiếc bút, không thể không thừa nhận là ông rất có lòng.

Nhưng câu “Đến đây lần đầu tiên” của ông khiến Tô Vân Cảnh cảm thấy hơi vi diệu.

Thực ra đúng là như vậy, Thẩm Niên Ôn làm vậy là chính thức đã chụp mũ “con dâu” cho cậu rồi, thể hiện rõ ràng thái độ ông ủng hộ chuyện hai người tự do yêu đương. Tâm trạng Tô Vân Cảnh phức tạp, cậu nhận lấy chiếc bút: “Cảm ơn chú Thẩm.”

Chiếc bút này là Thẩm Niên Ôn Niên sai người đi mua lúc sáng nay, thực ra vốn dĩ ông không ủng hộ lắm chuyện Tô Vân Cảnh và con trai mình ở bên cạnh nhau.

Không phải Thẩm Niên Ôn không chấp nhận được việc Phó Hàn Chu thích một người đàn ông. Từ mười năm trước ông đã biết xu hướng tính dục của Phó Hàn Chu rồi. Ông có một khoảng thời gian dài để bình tĩnh nên cũng coi như đã chuyển từ không thể chấp nhận lúc đầu sang có thể chấp nhận.

Điều ông lo là Phó Hàn Chu không buông bỏ được Văn Từ mà coi Tô Vân Cảnh trở thành một người ký thác tinh thần.

Tình cảm như vậy không chắc chắn, đến một ngày nào đó, khi Phó Hàn Chu tỉnh táo ra nhất định sẽ rời bỏ Tô Vân Cảnh.

Nhưng cảnh tượng sáng nay ở phòng bếp đã thay đổi suy nghĩ của Thẩm Niên Ôn, sự yêu quý trong mắt anh dành cho Tô Vân Cảnh đã không thể che giấu được nữa.

Chỉ cần Phó Hàn Chu sống ổn định, chỉ cần anh vui vẻ thì ông cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của anh.

Sau khi trở về, thấy Tô Vân Cảnh cầm cây bút Thẩm Niên Ôn tặng, mỉm cười rồi nhìn đi nhìn lại nó, Phó Hàn Chu mím môi dưới: “Em rất thích cây bút này à?”

Tô Vân Cảnh đặt bút trở lại hộp: “Không phải em thích chiếc bút này mà vui vì ba anh đã đồng ý chuyện chúng ta ở bên nhau.”

Nhận được lời chúc phúc của đối phương, Tô Vân Cảnh cảm thấy rất vui.

Ít nhất là Thẩm Niên Ôn tôn trọng xu hướng tính dục của Phó Hàn Chu và sự lựa chọn của anh, không vì chuyện giới tính mà từ chối Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh chăm chú: “Em là duy nhất của anh.”

Cho dù Thẩm Niên Ôn không đồng ý, Phó Hàn Chu vẫn sẽ ở bên cạnh Tô Vân Cảnh, cậu vẫn luôn là người quan trọng nhất.

Tô Vân Cảnh sửa lại cho nhóc cool ngầu: “Em là lựa chọn bạn đời duy nhất của anh.”

Chứ không phải là duy nhất cho tất cả.

Tô Vân Cảnh cũng không muốn là duy nhất của nhóc cool ngầu, cậu muốn thế giới của anh có nhiều màu sắc hơn chứ không chỉ có một màu của cậu.

Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, đôi mắt bình tĩnh thanh thuần, khẽ “Ừm” một tiếng.

Tô Vân Cảnh thầm nghĩ trong lòng, Phó Hàn Chu muốn thế nào thì cậu thế ấy vậy.

Sau khi trải qua Tết Trung thu cùng Thẩm Niên Ôn, hiển nhiên ông đã coi cậu như người trong gia đình, cách năm ba ngày sẽ bảo người đưa tới cho bọn họ một ít đồ.

Thỉnh thoảng, Thẩm Niên Ôn cũng trò chuyện với Tô Vân Cảnh trên Wechat. Nội dung trò chuyện không chỉ là Phó Hàn Chu mà rất rộng, nói tới đủ chuyện khác nhau.

Sau khi bỏ điện thoại một thời gian dài, bây giờ Tô Vân Cảnh lại có thói quen thường xuyên xem Wechat và thỉnh thoảng xem bảng tin của bạn bè.

Lúc xem bảng tin của Đường Vệ, Tô Vân Cảnh thấy video mới nhất được quay ở nước ngoài, khó hiểu gửi tin nhắn Wechat cho anh ấy, hỏi anh ấy tại sao vẫn chưa về nước.

Hơn nửa tháng trước, Đường Vệ đã đăng lên bảng tin tình trạng bệnh của anh ấy, Tô Vân Cảnh thấy xong lập tức gọi điện sang.

Đường Vệ là một người thần kinh thô, theo cách nói của Lâm Liệt thì anh là trùng đế giày đơn bào.

Khi bị bệnh cũng không cảm thấy gì cả, đến khi bệnh gần khỏi thì mới nhận ra hình như mình mắc bệnh, suy nghĩ y hệt động vật đơn bào.

Lâm Liệt rất biết cà khịa Đường Vệ nhưng có một số chuyện anh ấy lại miêu tả rất chính xác. Sức khỏe của Đường Vệ, người bình thường đúng là không so được.

Trận ốm khiến anh ấy phải lên r3n rỉ chắc chắn không phải nhẹ.

Cuộc điện thoại Tô Vân Cảnh gọi đi hóa ra phải chuyển vùng quốc tế, về sau cậu hỏi kỹ mới biết Đường Vệ đã ra nước ngoài.

Tô Vân Cảnh tưởng rằng Đường Vệ chỉ ra nước ngoài chơi nhưng không ngờ hơn nửa tháng sau, anh ấy vẫn chưa trở về.

Sau khi tin nhắn Wechat được gửi đi, Tô Vân Cảnh mới nhớ ra chuyện chênh lệch múi giờ, bên đó của Đường Vệ có lẽ bây giờ là 1h sáng.

Đường Vệ nhanh chóng trả lời lại: “Tôi vẫn còn chưa về đâu, ở lại nước ngoài làm một ít việc nữa.”

Tô Vân Cảnh: “Giờ này mà anh vẫn còn chưa ngủ à?”

Hình như Đường Vệ cảm thấy hơi phiền phức khi gõ chữ nên gửi thẳng một tin nhắn thoại đến: “Không ngủ được, tôi mất ngủ.”

Nghe giọng nói oán hận của anh ấy, mi mắt Tô Vân Cảnh giật giật, bởi vì cậu không thể tin được trùng đế giày Đường Vệ cũng có lúc mất ngủ.

Tô Vân Cảnh: “Bệnh còn chưa khỏi sao?”

“Không.” Giọng điệu của Đường Vệ cáu kỉnh: “Chỉ mất ngủ thôi.”

Không đợi Tô Vân Cảnh nói xong mấy lời quan tâm, Đường Vệ đã ném ra một thông tin rất lớn: “Đúng rồi, tôi có người yêu rồi.”

Tô Vân Cảnh:...

Không biết tại sao khi Đường Vệ nói mình có người yêu, người đầu tiên Tô Vân Cảnh nghĩ đến trong đầu chính là Lâm Liệt.

Suy nghĩ của cậu hình như không đúng lắm thì phải.

Tô Vân Cảnh ho khan một tiếng: “Chúc mừng anh thoát ế nha.”

Thấy Tô Vân Cảnh chỉ quan tâm việc nói chuyện, Phó Hàn Chu cảm thấy mình bị bỏ rơi, anh đi từ đằng sau lại.

“Em đang nói chuyện với ai vậy?” Giọng nói vô cùng bất mãn.

Tô Vân Cảnh vội vã chia sẻ tin tức nóng hổi kia với Phó Hàn Chu: “Đường Vệ, anh ấy nói có người yêu rồi.”

Phó Hàn Chu không quan tâm, anh chỉ lạnh lùng “Ừm” một tiếng.

Đường Vệ ở bên kia tiếp tục báo cáo với Tô Vân Cảnh tình hình tiến triển yêu đương: “Tôi sắp kết hôn với cô ấy rồi, mấy hôm nữa tôi về sẽ cho các cậu xem.”

Tô Vân Cảnh kinh ngạc, yêu nhau là chuyện bình thường nhưng kết hôn thì hơi…

Nói thế nào nhỉ, hơi đột ngột.

Tô Vân Cảnh tò mò: “Hai người quen nhau bao lâu rồi? Sao lúc trước chưa từng nghe anh nói anh có bạn gái vậy?”

Lúc đầu Đường Vệ nói là 10 ngày trước nhưng sau lại chuyển sang nói là quen từ một tháng trước, là nhất kiến chung tình.

Từng câu từng chữ của Đường Vệ đều khiến Tô Vân Cảnh kinh ngạc.

Đến cuối cùng Đường Vệ mới nói cô gái kia đã mang thai đứa con của anh ấy, Tô Vân Cảnh không thể không hỏi: “Anh kết hôn với cô gái kia rốt cuộc là vì cô ấy hay vì có đứa con?”

“Chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.” Đường Vệ nhấn mạnh.

Đã vậy Tô Vân Cảnh không còn gì để nói nữa, dù sao Đường Vệ cũng là người trưởng thành. Nếu anh ấy đã nghĩ kỹ thì với tư cách một người bạn, Tô Vân Cảnh chỉ có thể chúc phúc cho anh ấy.

Những chuyện liên quan đến việc tình cảm chỉ có người trong cuộc biết, người ngoài không nên can dự vào.

Với tính cách của Đường Vệ thì việc kết hôn, sinh con trong cùng một bước cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tô Vân Cảnh: “Vậy là anh mất ngủ vì háo hức kết hôn à?”

Đường Vệ: “Ừ, tôi rất nôn nóng, mẹ nó nôn nóng muốn chết luôn.”

Tô Vân Cảnh:...

Trò đùa gì thế này?

Không đợi Tô Vân Cảnh hỏi chi tiết, nhóc cool ngầu ở phía sau cậu đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.

“Sắp vào lớp rồi, tập trung nghe giảng, đừng thì thầm to nhỏ.” Phó Hàn Chu c4n vào tai của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh im lặng liếc nhìn Kiều Kiều, người thì thầm với cậu mỗi ngày.

Phó Hàn Chu hùng hồn: “Anh là giáo viên, có quyền thì thầm với em nhưng người khác thì không được.”

Được thôi được thôi.

Bên của Đường Vệ đã hơn một giờ sáng, Tô Vân Cảnh bảo anh ấy đi ngủ sớm, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Đặt điện thoại xuống, Tô Vân Cảnh luyện nói tiếng Anh với giáo viên Phó, kiểu học mà cậu nói sai là sẽ bị trừng phạt.