Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 71




Mặc dù cơ thể rất mệt mỏi, nhưng Tô Vân Cảnh vẫn thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình như trước.

Cậu vừa động đậy đã bị Phó Hàn Chu nằm ngủ bên cạnh phát hiện, tay của anh đưa sang.

Trên mắt Phó Hàn Chu vẫn còn che dải lụa. Anh không xác định được Tô Vân Cảnh có phải đã tỉnh rồi hay không, ngón tay mảnh khảnh chạm vào mắt cậu.

Tô Vân Cảnh giật giật mí mắt, lông mi xẹt qua đầu ngón tay của Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu đã rất lâu “không thấy” Tô Vân Cảnh, anh vu0t ve từng đường nét trên khuôn mặt của cậu như thể xác nhận.

Khi vừa chạm vào môi Tô Vân Cảnh, cậu đột nhiên mở miệng cắn lấy tay của Phó Hàn Chu để lại phía trên chút ẩm ướt.

Phó Hàn Chu mỉm cười, cúi đầu khẽ chạm vào môi Tô Vân Cảnh: “Đói chưa, muốn ăn cái gì?”

“Không đói.” Tô Vân Cảnh ngáp một cái.

Dù đã tỉnh dậy nhưng thực ra cậu còn rất buồn ngủ, mí mắt cũng không mở ra được.

Tô Vân Cảnh ôm lấy Phó Hàn Chu, giọng nói lười biếng: “Cái gì cũng không muốn ăn, chỉ muốn ôm Chu Chu của em ngủ thêm chút nữa thôi.”

Nghe thấy lời của cậu, lông mày Phó Hàn Chu hạ xuống, đường vân giống như cánh hoa trên môi nở ra.

Ai cũng có thể thấy được tâm trạng của anh rất tốt. Tô Vân Cảnh cũng mỉm cười, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, một lần nữa khép đôi mắt lại.

Phó Hàn Chu đặt tay lên eo Tô Vân Cảnh, mát xa dọc theo đường cong thanh mảnh.

Một cơn đau mỏi lan tỏa, sau đó là một chút cảm giác tê dại, có chút thoải mái.

Tô Vân Cảnh bất giác thở ra một hơi.

Phó Hàn Chu không trông thấy biểu cảm của cậu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cậu, không nhịn được lại cúi đầu hôn cậu.

Không bao lâu sau, Tô Vân Cảnh lại ngủ thiếp đi. Phó Hàn Chu nằm ở bên cạnh cậu, ôm chặt lấy cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu, cảm thấy rất an tâm.

Ngủ một giấc liền đến tận mười một giờ sáng, Tô Vân Cảnh tỉnh dậy sau giấc ngủ say thấy Phó Hàn Chu vẫn đang xoa bóp cho mình.

Tô Vân Cảnh vội vàng ấn tay anh lại: “Em không sao, tay anh có mỏi không?”

Phó Hàn Chu ngồi dậy, “Ừm” một tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi mềm mại lại cạy mở môi của Tô Vân Cảnh ra, muốn hôn cậu.

“Này này này.” Tô Vân Cảnh nghiêng đầu né tránh: “Còn chưa đánh răng.”

Phó Hàn Chu vùi vào cổ Tô Vân Cảnh, mổ mổ cọ cọ, còn dùng chóp mũi hít hà hương thơm trên người Tô Vân Cảnh.

“Hửm? Anh đang làm nũng với em sao Chu Chu?” Tô Vân Cảnh khóc không được cười cũng chẳng xong, vỗ về con mèo lớn đang đè lên người mình.

Khi cậu xem tiểu thuyết, sau khi xong việc thụ sẽ làm nũng với công, còn họ thì sao lại khác thế này?

Nhóc cool ngầu của cậu quả nhiên là một nhóc đáng yêu sao?

Trong mắt Phó Hàn Chu nhuốm ý cười, dùng cánh tay vòng qua eo Tô Vân Cảnh, muốn hoàn toàn giữ lấy Tô Vân Cảnh.

Nằm trên giường một hồi, cuối cùng không thể chống lại cơn biểu tình của dạ dày, Tô Vân Cảnh đứng dậy muốn cùng nhóc cool ngầu ăn cơm.

Vừa ra khỏi giường, bắp chân đau nhức mềm nhũn nhất thời không thể đứng vững, Tô Vân Cảnh gập đầu gối suýt nữa ngã lăn ra, may mà vịn được vào tủ đầu giường.

Nghe thấy động tĩnh, Phó Hàn Chu vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thấy người đàn ông cao lớn vì bị bịt mắt mà hiện ra vẻ mặt ngơ ngác, Tô Vân Cảnh không biết nên nói gì.

“Không có gì.” Tô Vân Cảnh không tự nhiên hắng giọng một cái: “Anh gọi đồ ở bên ngoài đi, em đói rồi.”

Đạo diễn đã cho nhóc cool ngầu nghỉ phép năm ngày, mà hôm nay bọn họ đã lãng phí một ngày rồi.

Sau khi ăn trưa, ở khách sạn một mạch đến ba giờ chiều, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ngồi xe đến sân bay.

Để không ảnh hưởng đến trật tự của sân bay, Phó Hàn Chu ra cửa kiểm tra an ninh bằng lối VIP trên tầng hai.

Trông thấy ở cửa hàng miễn thuế ở tầng dưới có bán thú nhồi bông, Tô Vân Cảnh bảo nhóc cool ngầu ở đây đợi cậu một lát, cậu xuống dưới tầng mua một con gấu.

Vài ngày trước cậu vẫn luôn trêu chọc nhóc cool ngầu, nói nếu như anh ngoan ngoãn nghe lời sẽ mua cho anh một con gấu nữa.

Tô Vân Cảnh cả ngày ở bên cạnh Phó Hàn Chu nên cũng không có thời gian đi mua sắm.

“Cho anh này.” Tô Vân Cảnh đưa cho Phó Hàn Chu một con gấu nhồi bông cao bằng nửa người.

Phó Hàn Chu dùng hai tay ôm con gấu, hàng lông mi dài bị ánh đèn chiếu vào mà nhuộm thành màu vàng nhạt, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Nhưng một lúc sau, đôi môi xinh đẹp kia mím lại, có vẻ có chút không vui.

Phó Hàn Chu rút từ mép khóa kéo ra một tấm danh thiếp giấu sau lưng con gấu.

Tô Vân Cảnh: …

Nhìn thấy dấu son môi của một cô gái in trên danh thiếp, Tô Vân Cảnh lập tức xấu hổ.

Chẳng trách vừa rồi cô gái trong cửa hàng lễ phẩm lại hỏi cậu, con gấu này có phải mua cho bạn gái không.

Tô Vân Cảnh mặc dù nghĩ Phó Hàn Chu là một người hay làm nũng, nhưng không muốn nữ tính hóa anh nên lắc đầu nói không phải.

Không ngờ đối phương lại nhét cho cậu một tấm danh thiếp như vậy, hình như trên đó có ghi ID Wechat.

Nhóc cool ngầu vừa rồi còn nũng nịu, bây giờ khuôn mặt lại âm u như sắp nổi bão, biểu cảm buồn bực.

Anh xé tấm danh thiếp kia, sau đó ném nó vào trong thùng rác, rõ ràng là không vui vẻ.

Tuy nhiên cũng không nháo nhào làm loạn với Tô Vân Cảnh.

Ngồi ở khoang hạng nhất thương gia, Phó Hàn Chu ôm con gấu màu be, mím môi không nói gì.

Tô Vân Cảnh trông thấy bộ dáng ghen tuông này, không khỏi dở khóc dở cười.

Trong lúc xung quanh không ai để ý đến hai người họ, Tô Vân Cảnh cúi người thì thầm vào tai anh: “Em không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, em chỉ thích Chu Chu thôi.”

Nói xong, sợ người khác phát hiện có điều khác thường, Tô Vân Cảnh lập tức đàng hoàng ngồi xuống, nhưng tay lại móc ngón út của Phó Hàn Chu.

Khóe miệng Phó Hàn Chu cong lên, đôi mắt đen như có gợn sóng trào ra, anh dựa vào vai Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh ngay từ đầu đã có tật giật mình, sợ người khác nhìn ra điều gì, ngày hôm sau việc cậu và Phó Hàn Chu yêu đương đồng tính sẽ chiếm lĩnh hot search.

Cậu không sợ người hâm mộ của Phó Hàn Chu chửi mắng mình, nhưng cũng không muốn yêu đương với nhóc cool ngầu dưới sự giám sát của các phương tiện thông tin đại chúng.

Tô Vân Cảnh lén lén lút lút nhìn phản ứng của những người khác.

Mặc dù nhóc cool ngầu võ trang kín mít, kính râm và khẩu trang che đi không ít.

Nhưng ngay cả khi mặc trang phục bình thường không bắt mắt, vóc dáng mảnh khảnh cũng chiều cao 1,87 mét hơn người của anh cũng đủ thu hút ánh nhìn của mọi người rồi.

Những hành khách khác trên khoang hạng thương gia dần dần bước vào, một số hành khách nữ vô thức nhìn đánh giá hai người họ.

Tuy nhiên loại đánh giá này chỉ đơn giản là bị ngoại hình của hai người hấp dẫn.

Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Khi còn học cấp ba, cậu và nhóc cool ngầu ở trước mặt mọi người, cho dù họ cư xử thân mật như thế nào, cậu cũng không cảm thấy gì.

Hiện tại thực sự đã ở bên nhau, tư tưởng cũng mục nát đi rồi.

Hai người đàn ông trưởng thành dựa vào nhau không phải rất bình thường sao?

Vừa nghĩ như vậy, Tô Vân Cảnh liền thả lỏng không ít.

Nhưng nhóc cool ngầu lại cố ý tác quái. Anh nghiêng đầu một chút, môi cố ý vô tình hôn lên cổ Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh không chịu nổi k1ch thích như vậy, đột nhiên nín thở, tim đập nhanh, hai mắt hoảng hốt.

Nhưng cậu cũng không đẩy nhóc cool ngầu ra mà túm lấy con gấu màu trắng be, dùng con gấu chặn mặt của nhóc cool ngầu.

Có vật che chắn, Phó Hàn Chu càng không kiêng nể gì cả, hôn chụt vào phần thịt mềm nhạy cảm sau tai của Tô Vân Cảnh.

Hai vành tai của Tô Vân Cảnh bị thiêu đốt đỏ bừng, giọng nói ép xuống rất thấp: “Đừng làm loạn.”

Có tiếng cười khe khẽ phát ra từ con gấu, Tô Vân Cảnh thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi mắt phượng xinh đẹp kia đang lấp lánh ánh nước cũng ý cười.

Trong lòng mềm nhũn, Tô Vân Cảnh giơ tay chạm vào phần gáy trắng lạnh như ngọc của Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu được dỗ dành, cuối cùng ngoan ngoãn dựa vào vai Tô Vân Cảnh.

Sau hai giờ, máy bay ổn định dừng tại sân bay quốc tế thủ đô.

Sau khi xuống máy bay, suốt quãng đường đi ra ngoài, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu bị chú ý rất nhiều lần.

Vốn dĩ khí chất của nhóc cool ngầu đã rất thu hút rồi, đừng nói đến việc trong lòng anh còn ôm một con gấu.

Cũng chính con gấu này đã che gần hết mặt của Phó Hàn Chu. Hơn nữa nó còn không phù hợp với hình tượng của anh bấy lâu nay, vậy nên không có fan nào nhận ra anh.

Tài xế đã đợi bọn họ ở cổng sân bay, Tô Vân Cảnh ngồi vào trong trước, Phó Hàn Chu ở phía sau cũng bước chân dài vào xe.

Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ lần trước bị người hâm mộ của nhóc cool ngầu chặn trong nhà vệ sinh công cộng ở sân bay, Tô Vân Cảnh đã có ám ảnh với nơi công cộng.

Trước mặt nhân viên, Phó Hàn Chu ngoan ngoãn nghe lời giữ một khoảng cách nhất định với Tô Vân Cảnh.

Vừa về tới nhà, Tô Vân Cảnh vừa mới thay giày đã bị Phó Hàn Chu kéo vào trong phòng ngủ.

Anh đóng cửa lại, khóa cửa từ bên trong, kéo rèm cửa sổ rồi đẩy Tô Vân Cảnh lên giường.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, Tô Vân Cảnh còn chưa phản ứng lại, nhóc cool ngầu đã ấn xuống.

Cùng bị d3 xuống với cậu, còn có một cái chăn.

Phó Hàn Chu nâng góc chăn xong, không ngừng lặp lại: “Giấu đi.”

Sau khi rèm cửa được đóng lại, ánh sáng trong phòng vốn đã mờ, bây giờ lại được phủ một chiếc chăn bông, phạm vi nhìn thấy càng thấp hơn.

Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng Phó Hàn Chu lại xuất hiện ảo giác, nhìn thấy những con sâu bọ kia, vậy nên muốn giấu Tô Vân Cảnh đi để tránh bị những con sâu bọ đó cắn.

Cậu không muốn vào thời điểm này k1ch thích nhóc cool ngầu, tùy ý để nhóc cool ngầu giấu cậu vào trong chăn.

Một lát sau, Tô Vân Cảnh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Cậu nâng bàn tay hơi lạnh lên, không nói lên lời hỏi nhóc cool ngầu: “Anh muốn làm cái gì?”

Phó Hàn Chu khàn giọng nói: “Giấu đi.”

Cảm giác không ổn của Tô Vân Cảnh càng trở lên mạnh mẽ hơn. Cậu đang muốn hỏi thì đột nhiên kinh ngạc thở hổn hển, nửa người đều mềm nhũn, cổ họng như thắt lại khẽ run lên.

“Anh muốn giấu ở đâu?” Đồng tử của Tô Vân Cảnh run lên, sụp đổ đến cực điểm.

Môi của Phó Hàn Chu dán lên vành tai của Tô Vân Cảnh, nghiêm túc nói: “Muốn giấu đi.”

Muốn giấu Tô Vân Cảnh đi, không muốn để người khác trông thấy.

Cũng muốn đem chính mình giấu đi.

Giấu trong cơ thể Tô Vân Cảnh.

Hơi thở thiêu đốt của anh khiến Tô Vân Cảnh run lên một chút.

Lúc này Tô Vân Cảnh cuối cùng đã hiểu được Phó Hàn Chu rốt cuộc muốn “giấu” cái gì. Cả người cậu xấu hổ giống như con tôm bị luộc chín.

Nhóc cool ngầu đã đợi cậu nhiều năm như vậy. Từ khi còn nhỏ đã bắt đầu đợi, tới bây giờ cũng đã hai mươi tám tuổi rồi.

Anh đã đợi cậu mười năm.

Đối với chuyện này cuồng nhiệt như vậy, đại khái, có lẽ là bởi vì đã kìm nén quá lâu.

Cũng, cũng có thể lý giải được.

Tô Vân Cảnh tự an ủi bản thân rồi từ từ nằm thẳng ra.

Xong việc, Tô Vân Cảnh chỉ cảm thấy một chữ “mệt”.

Cậu uể oải nằm trên giường, nhóc cool ngầu vào phòng bếp nấu cơm tối.

Phó Hàn Chu học được kỹ năng nấu ăn từ Quách Tú Tuệ, điều này khiến Tô Vân Cảnh rất hạnh phúc. Khi hai người nghỉ phép trên hòn đảo riêng kia, đều là Phó Hàn Chu nấu cơm.

Nấu cơm xong, Phó Hàn Chu trực tiếp bưng cơm tới.

Sau khi dọn bát đũa, anh rất tự giác lấy dải lụa che mắt mình, đợi Tô Vân Cảnh gắp đồ ăn cho anh.

Phó Hàn Chu đặc biệt thích kiểu cách sống chung hiện tại, được ở bên Tô Vân Cảnh, không cần quan tâm đến việc người ngoài nghĩ thế nào về hai người họ, tận hưởng trọn vẹn ánh nhìn của một mình Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu không quan tâm đến cách nhìn của người khác, nhưng Tô Vân Cảnh lại có rất nhiều băn khoăn. Điều này khiến Phó Hàn Chu khi ở nơi đông người không thể thân mật với Tô Vân Cảnh.

Nhìn Phó Hàn Chu đang ngoan ngoãn ngồi ở đối diện đợi cho ăn, đâu đó trong lòng Tô Vân Cảnh khẽ nổi nên bong bóng.

Rõ ràng một người to lớn như vậy, nhưng lúc dính người lại không cảm thấy bất thường tẹo nào.

Tô Vân Cảnh giơ tay gắp một miếng măng thanh đạm cho anh, còn không quên nhắc nhở anh: “Gần đây anh phải giảm cân, phải kiểm soát lượng thức ăn.”

“Thủy Nghịch” còn chưa quay xong, nghe ý tứ của đạo diễn kia là muốn Phó Hàn Chu giảm năm cân.

Vốn dĩ nhóc cool ngầu cũng không béo giờ lại phải giảm năm cân. Tô Vân Cảnh cũng có chút đau lòng cho anh, nhưng diễn viên chính là như vậy.

Mỗi một hình tượng kinh điển trên màn ảnh đều không thể thiếu tạo hình của các diễn viên chuyên nghiệp.

“Ừm.”

“Không chỉ phải kiểm soát lượng thức ăn.” Tô Vân Cảnh ho khan một tiếng: “Có một số chuyện cũng phải kiềm chế một chút.”

“Dù sao thì khi đói mà lại phải làm mấy chuyện tiêu hao sức lực thì rất có thể sẽ kéo cơ thể suy sụp.”

Những gì Tô Vân Cảnh nói đều rất nghiêm túc, cũng là vì lo lắng cho nhóc cool ngầu.

Nhưng đối phương lại giơ tay chạm khẽ vào môi Tô Vân Cảnh, sau đó mò mẫm tìm một miếng thịt nhét vào miệng Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh:...

Mỗi lần nhóc cool ngầu không muốn nghe cậu nói, hoặc là nội dung cậu nói không vừa ý anh thì anh lại làm trò này.

Được thôi.

Cậu không nói nữa.

Trải qua mấy ngày đêm làm loạn với nhóc cool ngầu ở thủ đô, sống những ngày hoạt sắc sinh hương. Sau khi năm ngày nghỉ phép kết thúc, bọn họ lại ngồi máy bay trở lại đoàn phim.

Mặc dù Phó Hàn Chu không muốn rời khỏi tổ ấm thoải mái với Tô Vân Cảnh, không muốn người ngoài làm phiền hai người họ, nhưng anh biết tính cách của Tô Vân Cảnh, luôn kìm nén tất cả điều mình không muốn. Tô Vân Cảnh là một người rất có trách nhiệm luôn thông cảm với khó khăn của người khác.

Phó Hàn Chu hoàn toàn tương phản với Tô Vân Cảnh. Anh tận tâm như vậy không phải là vì anh có tinh thần trách nhiệm.

Thực ra anh chẳng có tinh thần gì cả, khả năng đồng cảm cũng rất kém, điều khiến anh kiên trì tới bây giờ là Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh muốn anh làm, thì dù Phó Hàn Chu không bằng lòng cũng sẽ làm.

Bởi vì anh yêu Tô Vân Cảnh, anh thích đối phương dỗ dành anh, nuông chiều anh, quan tâm anh, đặt anh lên vị trí hàng đầu trong trái tim mình.

Để có được những điều này, Phó Hàn Chu chỉ có thể ngoan ngoãn, đội lên đầu những gông cùm trần tục mà anh không bao giờ quan tâm đến.

Quá trình quay phân cảnh săn bắn ở bãi săn đã kết thúc, đoàn phim quay trở lại Hoành Đi3m để bắt đầu cảnh cung đình.

Tội ác của thái tử đã bị vạch trần ở bãi săn, trong cơn tức giận, hoàng đế đã dấy lên ý muốn phế truất thái tử, sai người áp giải thái tử về kinh, giam giữ trong Đông Cung chờ ý chỉ.

Việc phế truất thái tử là một sự kiện lớn, không ít triều thần đã trình tấu lên, hy vọng hoàng đế suy nghĩ lại.

Thực tế chuyện này vẫn còn cứu vãn được, chỉ cần tìm một vật thế tội, chịu oan ức thay, thái tử có thể ở ẩn trong Đông Cung một thời gian.

Đợi đến khi cơn tức giận của hoàng đế lắng xuống, giải quyết vài công việc lặt vặt ổn thỏa, anh ta lại có thể Đông Sơn tái khởi.

Suy cho cùng theo tổ huấn từ xưa đều lập đích lập trưởng. Ngay cả khi hoàng đế tức giận cũng không bắt thái tử ra khỏi Đông Cung.

Nhưng thái tử tính cách ương bướng thâm độc, không nghe ý kiến của các đại thần can gián. Thay vào đó có ý đồ mưu phản, để rồi chút tình cảm cha con cuối cùng của hoàng để đối với hắn cũng không còn.

Vì để phù hợp với hình tượng nhân vật thô bạo tàn nhẫn sau khi bị ép đến bước tuyệt vọng sẽ bộc lộ sự điên cuồng cố chấp, thần hồn nát thần tính, Phó Hàn Chu sau khi gia nhập đoàn phim đã bắt đầu điên cuồng giảm cân.

Muốn trong thời gian ngắn giảm cân, biện pháp nhanh nhất chính là ăn kiêng.

Lúc ăn cơm trưa, Tô Vân Cảnh thấy thức ăn mà bác sĩ dinh dưỡng cho Phó Hàn Chu ăn số lượng đã ít, khẩu vị lại nhạt nhẽo, còn không có thức ăn chính, liền thở dài.

Tô Vân Cảnh đau lòng cho anh, cũng không nhẫn tâm để bản thân ăn thịt, ăn cá còn anh ngồi thèm, tự động cùng nhóc cool ngầu ăn bữa cơm giảm cân.

Hôm qua cậu đã cùng Phó Hàn Chu ăn một bữa. Mấy món cứ như chỉ được đun sôi trong nước vậy, không có chất béo cũng không có nhiều muối.

Lúc Tô Vân Cảnh đang dọn đồ ăn, Phó Hàn Chu đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Khi anh trở lại, trên tay còn cầm thêm một hộp đồ ăn.

“Tại sao lại còn một hộp cơm nữa?” Tô Vân Cảnh khó hiểu hỏi anh.

Phó Hàn Chu không nói gì, đặt hộp cơm lên bàn ăn, mở lớp hộp thứ nhất ra.

Tô Vân Cảnh vừa trông thấy, giỏi thật, là món đậu phụ Ma Bà mà cậu thích nhất, trộn với cơm đặc biệt thơm.

Tô Vân Cảnh nuốt nước bọt, vẫn kiên định chống lại hành vi ăn vụng của nhóc cool ngầu.

“Cái này không tốt, Mặc dù đậu phụ dinh dưỡng cao nhưng hiện giờ anh đang giảm cân.”

Phó Hàn Chu mở lớp hộp thứ hai ra.

Tô Vân Cảnh giật mình. Giỏi thật, giỏi thật. Đậu phụ calo không cao, nhóc cool ngầu muốn ăn thì thôi đi, vậy mà lại còn có nấm hương xào.

Lớp thứ ba của hộp mở ra, đó là canh cá trích màu trắng sữa.

“Em không cần giảm cân cùng anh.” Phó Hàn Chu đẩy một phần cơm và hộp thức ăn cho Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh vẫn là không đành lòng: “Em không giảm cân cùng anh, chỉ là ăn đồ ăn giống nhau thôi, nhưng số lượng em ăn nhiều hơn anh.”

Bởi vì điều kiện gia đình tốt, hơn nữa Phó Hàn Chu là người khá kén chọn, cho nên thứ anh dùng đều là tốt nhất.

Thực ra anh không phải là người được nuông chiều từ bé. Trong hoàn cảnh đặc biệt, anh thực sự có thể chịu được gian khổ.

Trước đây khi giảm cân để quay phim, anh cũng không yêu cầu nhân viên bên cạnh không được ăn thức ăn có dầu mỡ ở trước mặt mình.

Anh không hề quan tâm, cũng không quá h4m muốn ăn uống.

Nhưng nhìn thấy Tô Vân Cảnh ăn, anh cảm thấy rất vui vẻ.

Bởi vì anh cho Tô Vân Cảnh ăn no, đối phương cũng có thể cho anh ăn no.

“Em ăn đi.” Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, lông mày uyển chuyển duyên dáng, đuôi mắt nhọn mà cong, như đang quyến rũ thứ gì đó: “Anh sẽ không thấy thèm đâu.”

Anh chỉ thèm em thôi.

Phó Hàn Chu dùng dải lụa che kín mắt của mình.

Tô Vân Cảnh xuất phát từ tư tâm, nghiền nát đậu phụ ra, nhúng nó vào trong nước. Khi gắp đồ ăn cho Phó Hàn Chu sẽ lén bỏ vào trong thìa của anh.

Cậu không dám cho Phó Hàn Chu ăn canh cá trích, nhưng sẽ để anh ăn một chút thịt cá trong canh.

Ăn cơm trưa xong, Phó Hàn Chu mềm oặt nép mình bên cạnh Tô Vân Cảnh.

Trông thấy anh như vậy, Tô Vân Cảnh đau lòng: “Chưa ăn no sao?”

Hỏi xong, cậu cảm thấy mình đã hỏi một câu vô nghĩa rồi.

Chắc chắn là chưa ăn no. Ăn ít như vậy, Tô Vân Cảnh cảm thấy một người phụ nữ còn khó mà ăn no.

“Trong miệng không có mùi vị gì.” Giọng nói nhỏ nhẹ.

Đồ ăn của Phó Hàn Chu chả có vị gì, Tô Vân Cảnh đưa anh nước súc miệng.

“Có phải có thể ăn một chút hoa quả không?” Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh, trong lòng Tô Vân Cảnh cũng rất khó chịu.

Hôm qua cậu còn thấy có trái cây, tại sao hôm nay toàn là rau luộc và ức gà luộc vậy?

Tô Vân Cảnh muốn gọi điện cho bác sĩ dinh dưỡng để hỏi nhưng còn chưa kịp gọi, Phó Hàn Chu đã đột nhiên đứng dậy, cạy môi Tô Vân Cảnh ra.

Tô Vân Cảnh không kịp phòng bị, bị anh ấn lên bàn ăn, hôn ngấu nghiến hồi lâu, môi có chút tê dại.

Sau khi Phó Hàn Chu buông ra, lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ nép vào người cậu, tiếp tục mềm oặt.

Môi Tô Vân Cảnh khép mở thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi: “Lần sau anh nói sớm một chút, ít nhất… Em có thể nhai kẹo cao su, trong miệng còn có chút vị ngọt.”

Phó Hàn Chu ôm eo Tô Vân Cảnh, dụi vào tai Tô Vân Cảnh, đôi mắt đen của anh tràn ngập ý cười.

Anh thích Tô Vân Cảnh cưng chiều anh như vậy, chiều chuộng anh như vậy.