Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 55




Phó Hàn Chu nằm chôn mình trong đống gấu bông mềm như nhung, khiến Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc.

Cho dù đường nét khuôn mặt của anh đã hoàn toàn nảy nở, không giống như dáng vẻ đẹp trai sáng sủa thời niên thiếu nữa, mà là mắt sâu mày cao như được điêu khắc ra.

Nhưng khi hàng lông mi dài cụp xuống, đuôi mắt vốn dĩ còn đang sắc bén thu lại, mơ hồ còn có chút đỏ hồng, giống như hoa hải đường rực rỡ.

Trái tim Tô Vân Cảnh mềm nhũn, muốn xoa xoa nhóc cool ngầu đang chôn người trong đống lông nhung.

Thế nhưng hai lần kinh nghiệm trước đây nói cho Tô Vân Cảnh biết rằng, nhóc cool ngầu trước mặt vẫn còn đang trong giai đoạn xù lông nhím, không cẩn thận là bị đâm ngay.

Tô Vân Cảnh mau chóng đặt con gấu trong tay về đầu giường cho Phó Hàn Chu.

“Tôi là trợ lý mới tới, tên là Tô Vân Cảnh, anh Giang lo lắng cho anh, cho nên bảo tôi tới đây xem anh như thế nào, anh ấy gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại.”

Phó Hàn Chu không nói gì, cầm lấy con gấu Tô Vân Cảnh vừa mới đặt xuống, rồi chôn mình vào trong đó tiếp.

Tô Vân Cảnh:...

Nhìn qua kẽ hở trong đống gấu bông kia, Phó Hàn Chu nhìn thấy khóe môi người đứng trước giường hơi cong lên, đôi mắt đen còn cười ra chút nếp nhăn.

Trước đây khi nhóc cool ngầu không dậy sớm thì thường thích bám giường.

Thôi được rồi.

Bây giờ không cần đi học rồi, cũng không có công việc gì khác, muốn ngủ thì cứ tiếp tục ngủ đi vậy, Tô Vân Cảnh không gọi Phó Hàn Chu dậy nữa.

Thấy anh không bị làm sao cả, cậu xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho Giang Sơ Niên, báo một tiếng bình an.

Tô Vân Cảnh vừa mới đi ra ngoài hai bước, đằng sau người vang lên chút động tĩnh, cậu quay đầu lại liền nhìn thấy một con gấu rơi trên sàn.

Tô Vân Cảnh không suy nghĩ nhiều, quay lại nhặt nó lên rồi đặt bên cạnh nhóc cool ngầu.

Vừa mới xoay người định rời đi, con gấu lại rơi xuống đất, lần này Tô Vân Cảnh liếc qua khóe mắt nhìn thấy, là do Phó Hàn Chu đẩy nó xuống.

Tô Vân Cảnh: Thế này là có ý gì hả?

Lúc quan hệ của bọn họ tốt, Phó Hàn Chu muốn chen chúc cùng ngủ ở giường dưới với cậu, nên mới ném con gấu trên giường mình xuống để giày vò Tô Vân Cảnh, muốn Tô Vân Cảnh đồng ý để anh xuống dưới ngủ.

Bây giờ...

Tô Vân Cảnh cảm thấy lần ném gấu này, có ý khác với những lần ném gấu mà cậu hiểu trước đây, dù sao thì bọn họ cũng không thân thiết với nhau.

Với tính cách của nhóc cool ngầu, sẽ không thể nào làm nũng với một người lạ được, lẽ nào là vì khuôn mặt này của cậu.

Tô Vân Cảnh nhặt con gấu lên, lại đặt về bên cạnh Phó Hàn Chu, xoay người giả vờ muốn đi xem anh phản ứng như thế nào.

Lần này Phó Hàn Chu lại không nắm con gấu xuống nữa, Tô Vân Cảnh đi tới cửa phòng, đằng sau cũng không có động tĩnh gì cả.

Cậu mở cửa ra, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng đi ra ngoài.

Tô Vân Cảnh gọi một cuộc điện thoại cho Giang Sơ Niên, báo cho anh ấy biết Phó Hàn Chu không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là ngủ trên giường thôi, có thể là tắt nguồn điện thoại, hoặc là hết pin rồi.

Vẫn còn đang ngủ hả?

Giang Sơ Niên không dám tin mà liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ba giờ chiều rồi.

Chất lượng giấc ngủ của Phó Hàn Chu trước giờ vẫn rất kém, cho dù nghỉ trưa cũng không thể ngủ đến giờ này được. Ít nhất là trước đây Giang Sơ Niên chưa từng thấy bao giờ.

“Cậu ấy chỉ ngủ thôi, hay là bị bệnh rồi?” Giang Sơ Niên xác nhận với Tô Vân Cảnh: “Tinh thần cậu ấy như thế nào?”

Sợ Tô Vân Cảnh hiểu nhầm, Giang Sơ Niên vội vàng bổ sung: “Ý tôi là cảm xúc như thế nào ấy.”

Giang Sơ Niên vừa mới nói như vậy, Tô Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới đuôi mắt hơi đỏ lên của nhóc cool ngầu. Đôi mắt đen láy ánh nước, lần trước anh bị sốt chính là như vậy.

Tô Vân Cảnh: “Hình như có hơi ốm rồi, anh biết hộp thuốc ở đâu không? Tôi đo nhiệt độ cho anh ấy.”

Giang Sơ Niên không biết, anh ấy rất ít khi đến thẳng nhà Phó Hàn Chu, trừ khi có việc rất khẩn cấp, hoặc là không xác định được sự an toàn của anh.

Tô Vân Cảnh cầm điện thoại đi xuống tầng: “Vậy để tôi tự mình tìm, không được thì tôi sẽ đi mua nhiệt kế.”

Nói chuyện thêm mấy câu với Giang Sơ Niên, lúc này Tô Vân Cảnh mới cúp máy.

Cậu không dám tùy tiện lục lọi đồ trong nhà Phó Hàn Chu, đi tìm ở nơi có khả năng sẽ đặt hộp thuốc.

Cuối cùng Tô Vân Cảnh tìm được ra hộp thuốc trong ngăn kéo của cái tủ bên cạnh tivi.

Nhưng bên trong hộp thuốc chỉ có máy đo nhiệt độ, không có thuốc gì khác cả.

Tô Vân Cảnh bất lực cầm nhiệt kế đi lên tầng.

“Anh Phó.” Tô Vân Cảnh gõ gõ cửa: “Tôi trông anh hình như có hơi sốt rồi, tôi có thể đi vào đo nhiệt độ cho anh được không?”

Người bên trong không nói gì, Tô Vân Cảnh suy nghĩ một chút, ban nãy lúc cậu đi vào nhóc cool ngầu cũng không có phản ứng đặc biệt gì cả.

“Vậy tôi đi vào nhé.” Tô Vân Cảnh đứng bảy tám giây bên ngoài của, không nghe thấy tiếng Phó Hàn Chu phản đối, cậu đẩy cửa đi vào.

Người trên giường vẫn nằm chôn mình trong đống gấu, chỉ lộ ra một đôi mắt, từ lúc Tô Vân Cảnh đi vào liền dán chặt lên người cậu.

Nhưng Tô Vân Cảnh hỏi anh cái gì anh cũng không nói, đôi mắt vừa đen vừa sáng, giống như một viên đá obsidian dính nước vậy.

Tô Vân Cảnh cầm nhiệt kế cho vào lỗ tai hơi đỏ lên của Phó Hàn Chu để đo.

Có hơi sốt rồi.

Thấy Tô Vân Cảnh đặt nhiệt kế xuống, lại xoay người đi ra ngoài, ánh mắt của Phó Hàn Chu dõi theo cậu.

Đối phương đóng cửa phòng lại, một cánh cửa ngăn lại tầm mắt của Phó Hàn Chu, anh nhìn cánh cửa kia, đuôi mắt nóng lên có chút đỏ, giống như vết son bị nhòe đi.

Bên ngoài khu nhà có hiệu thuốc, Tô Vân Cảnh không chỉ mua thuốc hạ sốt, còn mua những thuốc thường dùng, thuốc dạ dày, thuốc dị ứng, thuốc cầm máu, băng gạc, nước tiêu độc, băng urgo, nước muối sinh lí vân vân.

Sau khi quay về, Tô Vân Cảnh rót một cố nước ấm, cầm theo thuốc hạ sốt đi lên tầng.

“Anh Phó, tôi tới hiệu thuốc mua chút thuốc hạ sốt, bây giờ anh đang phát sốt, uống thuốc vào đi.”

Phó Hàn Chu không nói gì, nhưng khi Tô Vân Cảnh đưa thuốc qua, anh lại ngoan ngoãn uống thuốc.

Tô Vân Cảnh không ở lại trong phòng quá lâu, cất những thuốc khác hôm nay đã mua vào trong hòm thuốc.

Không biết bây giờ Giang Sơ Niên có bận hay không, để chắc chắn Tô Vân Cảnh gửi tin nhắn Wechat cho anh ấy, nói cho anh ấy biết Phó Hàn Chu bị sốt, vừa nãy đã uống thuốc rồi.

Tô Vân Cảnh phải đợi ở đây một tiếng đồng hồ, xem thuốc có hiệu quả hay không, Phó Hàn Chu đỡ sốt hơn thì cậu mới rời đi.

Bây giờ cậu không thân với Phó Hàn Chu và Giang Sơ Niên, Tô Vân Cảnh cảm thấy vẫn nên nói một tiếng thì tốt hơn.

Không lâu sau, Giang Sơ Niên trả lời cậu một câu: “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”

Vốn dĩ Giang Sơ Niên vẫn còn muốn nói: “Coi như hôm nay cậu tăng ca”, thế nhưng cảm thấy nói như vậy thì không ổn lắm, còn chẳng bằng mua một món quà để cảm ơn Tô Vân Cảnh đã chăm sóc Phó Hàn Chu, nên xóa tin nhắn đó đi.

Tô Vân Cảnh đợi trong phòng khách một tiếng đồng hồ rồi mới đi lên tầng hai. Sợ Phó Hàn Chu uống thuốc xong sẽ ngủ, cậu gõ cửa rất khẽ: “Tôi đi vào nhé.”

Bên trong không có ai đáp lại, Tô Vân Cảnh đẩy cửa đi vào liền chạm phải đôi mắt đen âm trầm.

Phó Hàn Chu không ngủ, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, khiến Tô Vân Cảnh có ảo giác nhóc cool ngầu vẫn luôn đợi cậu đi vào.

Nhưng trên thực tế người trên giường còn chẳng nói với cậu lấy một lời nào, Tô Vân Cảnh hỏi cái gì anh cũng không trả lời.

Tô Vân Cảnh cũng không biết Phó Hàn Chu như vậy là có ý gì, trạng thái bây giờ của anh lại có chút giống như trước đây khi Tô Vân Cảnh chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, chuẩn bị chuyển sang trường học số 2 Hành Lâm học.

Quãng thời gian đó Phó Hàn Chu không quan tâm tới ai hết, nhưng cũng không bài xích việc Tô Vân Cảnh tiếp cận, chỉ là có chút ngạo kiều.

Tô Vân Cảnh gắp thức ăn cho anh, anh không ăn mà gắp ra, sau đó sẽ tự mình gắp về, vừa khó tính vừa ngạo kiều.

Bây giờ Phó Hàn Chu lại không ngạo kiều, cũng không bài xích một “người lạ” như Tô Vân Cảnh, nhưng lại không thèm quan tâm. Tô Vân Cảnh không hiểu anh đang nghĩ gì nữa.

Đo nhiệt độ cho anh xong, thấy anh đã đỡ sốt rồi, lúc này Tô Vân Cảnh mới yên tâm.

Người bán thuốc nói, uống thuốc hạ thuốc xong khoảng một tiếng thì lại đo nhiệt độ tiếp. Nếu như nhiệt độ không giảm một chút nào mà còn tăng thêm thì phải đưa tới bệnh viện.

Bây giờ đã là năm giờ rồi, sắp tới giờ ăn cơm.

Tô Vân Cảnh nhìn nhóc cool ngầu bị bệnh nằm trên giường, đối phương cũng đang nhìn cậu, mí mắt hơi khép lại, đuôi mắt phượng kéo ra rất dài, bởi vì bị sốt mà đỏ mãi không hết.

Anh chỉ im lặng nhìn Tô Vân Cảnh, không nói gì, cũng không có ý muốn nói chuyện.

Tô Vân Cảnh sợ rằng Phó Hàn Chu thời điểm này sẽ cọc tính, vốn dĩ muốn đặt một suất ăn tối cho anh sau đó rời khỏi đây.

Nhưng nhìn anh như vậy thì lại cảm thấy có chút không yên tâm, Tô Vân Cảnh do dự một chút rồi hỏi: “Anh đã ăn cơm trưa chưa? Bây giờ có đói không, tôi đi nấu cơm cho anh ăn nhé?”

Phó Hàn Chu vẫn không nói gì cả.

Tô Vân Cảnh nghĩ thấy không từ chối chính là đồng ý: “Anh muốn ăn món gì? Tôi ra ngoài mua chút thức ăn.”

Phó Hàn Chu không lên tiếng.

Thôi được rồi.

Cuối cùng Tô Vân Cảnh từ bỏ việc nói chuyện với Phó Hàn Chu, cả một ngày hôm nay cậu đều cảm thấy nhóc cool ngầu rất khác thường, chắc hẳn là vì bị ốm.

Ngay lúc yếu ớt thế này nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tô Vân Cảnh nên Phó Hàn Chu mới thu lại tất cả những móng vuốt sắc nhọn trước đây, khó có khi hiền lành như vậy.

Tô Vân Cảnh không hỏi Phó Hàn Chu nữa, muốn đi ra ngoài mua chút thức ăn.

Không ngờ rằng Phó Hàn Chu lại đi ra khỏi phòng, còn đi theo Tô Vân Cảnh xuống tầng.

Tô Vân Cảnh không biết anh muốn làm cái gì, đứng ở phòng khách nhìn Phó Hàn Chu.

Căn nhà này được trang trí theo chủ nghĩa tối giản lạnh lùng, phòng bếp là kiểu bán mở, tủ lạnh hai cánh đặt ở bên tủ bát.

Phó Hàn Chu đi vào phòng bếp, mở chức năng thực đơn của tủ lạnh thông minh lên, rồi lại đi lên tầng.

Tô Vân Cảnh nhìn bóng lưng của Phó Hàn Chu:???

Đợi Phó Hàn Chu quay về phòng, Tô Vân Cảnh mới nghi hoặc đi tới bên cạnh tủ lạnh, nhìn thực đơn trên cửa tủ lạnh thông minh, phát hiện trên đó có thể đặt thức ăn đem tới tận nhà.

Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy bản thân thật lạc hậu.

Hai lần xuyên sách trước, khoa học kỹ thuật điện tử của thế giới trong tiểu thuyết đều chưa phát triển, Tô Vân Cảnh là người thời thượng nhất, không thèm để ý tới mấy cái gọi là khoa học kỹ thuật kia.

Trình độ khoa học kĩ thuật bây giờ đã đi lên rồi, Tô Vân Cảnh phát hiện... Mình không còn theo kịp thời đại nữa.

Hoặc là nói không theo kịp thời đại của người có tiền.

Trước đây cậu cũng có nghe nói đến tủ lạnh thông minh, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, mua loại tủ lạnh này xung quanh còn phải có thiết bị phù hợp, cho nên không thường thấy ở trung tâm siêu thị.

Đầu tiên là kinh ngạc vì chiếc tủ lạnh thông minh trong nhà nhóc cool ngầu, sau đó Tô Vân Cảnh mới bắt đầu suy nghĩ lại hành động ban nãy của Phó Hàn Chu.

Anh đây là đang nói với cậu, tủ lạnh trong nhà có thể mua thức ăn, không cần phải ra ngoài mua sao?

Tô Vân Cảnh không nhịn được mà bật cười, cho nên nhóc cool ngầu thực sự muốn cậu ở lại nấu cơm à?

Thế nhưng Tô Vân Cảnh vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ về sự thân thiện của Phó Hàn Chu đối với cậu, hai ngày trước cậu đâu có được may mắn như vậy.

Bây giờ hoặc là tính cách của nhóc cool ngầu thay đổi, hoặc là Tô Vân Cảnh ăn may nhờ khuôn mặt này.

Cho dù như thế nào, đối với Tô Vân Cảnh mà nói thì đều là khởi đầu tốt đẹp.

Tô Vân Cảnh kiểm tra lại những thức ăn còn trong tủ lạnh trước, cũng không biết bình thường Phó Hàn Chu ăn cái gì nữa, tủ lạnh gần như không có cái gì để ăn.

Nhanh chóng lướt nhìn thực đơn, Tô Vân Cảnh mua một ít thịt thà rau dưa, còn có một chút hoa quả.

Tốc độ ship đồ rất nhanh, sợ Phó Hàn Chu không thích ăn cháo gạo, Tô Vân Cảnh nấu cháo cá, lại xào thêm hai món ăn thanh đạm nữa.

Sau khi nấu xong thì gọi người xuống ăn cơm.

Nhiệt độ trong phòng khách không cao như trong phòng ngủ, Phó Hàn Chu đang phát sốt, đột ngột đổi sang môi trường có nhiệt độ thấp, hình như anh có hơi lạnh.

Tô Vân Cảnh vội vàng múc một bát cháo cá cho Phó Hàn Chu, để anh ăn hai miếng trước cho ấm người.

Chuông điện thoại ở bên cạnh vang lên, Tô Vân Cảnh cầm lên nhìn thì thấy hiện tên Giang Sơ Niên, cậu đi ra bên ngoài ban công nghe máy.

Giang Sơ Niên vừa mới kiểm tra chân xong, gọi điện thoại cho Tô Vân Cảnh là để hỏi xem Phó Hàn Chu đã đỡ sốt chưa.

Tô Vân Cảnh: “Đã bắt đầu đỡ sốt rồi, bây giờ đang ăn cháo cá trong phòng khách.”

Giang Sơ Niên nghe thấy là cháo cá, lông mày giật nảy lên, vội vàng nói: “Đừng để cậu ấy ăn, cậu ấy không ăn cá đâu.”

Tô Vân Cảnh thoáng sửng sốt, xoay người nhìn Phó Hàn Chu.

Nhóc cool ngầu đang ngồi bên cạnh bàn ăn cúi đầu ăn cháo, lông mi cong dài dày dày cụp xuống, sắc mặt hơi đỏ, giống như uống rượu say vậy, nhưng môi lại hơi trắng bệch.

Tô Vân Cảnh mím môi dưới, thu lại tầm mắt: “Không sao đâu, cá trong cháo không có xương, hơn nữa tôi cho rất ít cá, anh ấy đang ăn đó.”

Lúc còn nhỏ Phó Hàn Chu từng bị hóc xương cá, nhưng anh vẫn rất thích ăn cá.

Lần thứ hai khi Tô Vân Cảnh xuyên vào thế giới tiểu thuyết, đúng thật là có một khoảng thời gian không thấy Phó Hàn Chu ăn cá.

Về sau có một lần hai người bọn họ đi theo Quách Tú Tuệ tới chợ sáng mua thức ăn, trên đường đi qua sạp bán cá, Tô Vân Cảnh còn hỏi Phó Hàn Chu.

Nhóc cool ngầu nói, không ăn cá là bởi vì không thích xương cá.

Tô Vân Cảnh liền bảo Quách Tú Tuệ mua một con cá ít xương về, trở về nấu cho Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh gắp một miếng cho anh thì anh ăn một miếng, cũng không phải không ăn được cá.

Giang Sơ Niên cảm thấy có chút kỳ lạ, Phó Hàn Chu không ăn cá chẳng có chút liên quan gì tới việc xương có ít hay không cả.

Anh ấy cau mày lại hỏi Tô Vân Cảnh: “Bây giờ cậu vẫn đang ở nhà cậu ấy à?”

“Ừm, tôi vẫn chưa đi.”

Xem ra Phó Hàn Chu cũng không bài xích Tô Vân Cảnh, không những không bài xích mà còn đối xử rất tốt.

Giang Sơ Niên thở phào trong lòng, định điều Tô Vân Cảnh làm trợ lý bên người Phó Hàn Chu.

“Ngày mai anh Phó phải quay quảng cáo, bây giờ tôi vẫn chưa quay về được. Ngày mai cậu đi cùng với anh Phó, cậu phải ghi nhớ vài việc cần chú ý.”

Vừa nghe thấy chuyện công việc của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh không dám lơ là, cậu sợ bản thân mình không nhớ kĩ, vội vàng nói: “Có thể đợi chút được không, tôi tìm giấy bút đã.”

Nghe thấy cậu căng thẳng, Giang Sơ Niên bật cười: “Thế này đi, lát nữa tôi sẽ gửi trên Wechat cho cậu, tới lúc đó cậu đi nói chuyện với nhân viên quay chụp nhé.”

“Được.”

Ăn cơm tối xong, Tô Vân Cảnh lấy thuốc Phó Hàn Chu phải uống buổi tối ra.

Hơn ba giờ chiều anh đã uống thuốc một lần rồi, bốn đến sáu tiếng sau mới có thể uống lần nữa.

Tô Vân Cảnh đặt thuốc vào trong hòm thuốc, dặn dò Phó Hàn Chu: “Tám giờ anh nhớ uống chỗ thuốc này nhé, nếu như buổi tối lại lên cơn sốt, khó chịu thì nhất định phải tới bệnh viện đấy.”

Phó Hàn Chu ngồi trên sofa ở phòng khách, trên người đắp một cái chăn lông, đôi mắt đen láy đỏ bừng long lanh ánh nước, lông mi cong dài hơi cụp xuống, màu môi trắng bệch, đường vân bên trên rất mờ.

Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh không yên tâm lắm hỏi: “Anh ở một mình có được không?”

Phó Hàn Chu vẫn không nói chuyện.

Tô Vân Cảnh chần chờ nói: “Hay là, tôi ở lại đây một đêm chăm sóc anh nhé?”

Phó Hàn Chu không nói gì, chẳng nói tiếng nào mà đi lên tầng hai.

Tô Vân Cảnh không hiểu nhóc cool ngầu lúc này có ý gì, lẽ nào vẫn là quy tắc “không từ chối thì là đồng ý” à?

Khi cậu còn đang phân vân việc đi hay ở của mình, Phó Hàn Chu trên tầng hai mở cửa phòng bên cạnh phòng ngủ của anh ra, sau đó trở về phòng mình.

Tô Vân Cảnh không biết anh đang làm gì, đi lên lầu xem thử rốt cuộc là sao.

Đợi cậu đi lên tầng hai, mới phát hiện cái phòng Phó Hàn Chu mở cửa là một căn phòng dành cho khách, có giường.

Tô Vân Cảnh:...

Thế này là có ý giữ cậu ở lại qua đêm sao?

Im lặng đứng ở cửa phòng một lúc, Tô Vân Cảnh mới dở khóc dở cười. Sao lần nào nhóc cool ngầu cũng đều có thời kỳ đặc biệt vừa không muốn quan tâm tới người khác lại vừa muốn mà không dám nói thế?

Lúc hai người bọn họ cùng lên cấp ba, anh cứ kỳ kỳ quặc quặc như vậy một khoảng thời gian. Không biết là vì sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt, tới Hành Lâm tìm Tô Vân Cảnh, lại khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn trước đây.

Giang Sơ Niên gửi mấy tin nhắn Wechat cho Tô Vân Cảnh, là lịch trình và những chuyện cần chủ ý của buổi chụp hình quảng cáo ngày mai.

Anh ấy đã liên hệ với tài xế và thợ trang điểm của Phó Hàn Chu xong rồi, không cần Tô Vân Cảnh phải gọi điện cho bọn họ nữa.

Tuy rằng là chụp buổi chiều, nhưng đi đường cần thời gian, trang điểm cần thời gian, tới đó còn phải nói chuyện với thợ chụp ảnh, cho nên phải xuất phát từ sáng sớm.

Tô Vân Cảnh nằm trên chiếc giường trong phòng cho khách, xem kĩ lịch trình Giang Sơ Niên gửi cho cậu.

Tuy rằng nguyên chủ có hơi flop, nhưng cũng quay vài bộ phim, lúc quay phim sẽ xảy ra các thể loại tình huống bất ngờ, cái này cần nhân viên công tác tại hiện trường xử lý.

Cho nên Tô Vân Cảnh xác nhận hết tất cả lịch trình, cố gắng giảm thiểu khả năng mắc sai lầm.

Tám giờ tối, Tô Vân Cảnh tới phòng Phó Hàn Chu giục anh uống thuốc.

Sợ nửa đêm anh lại phát sốt, mười hai giờ đêm Tô Vân Cảnh lại sang một lần.

Một số thuốc hạ sốt có thành phần thuốc ngủ trong đó, sợ sẽ làm Phó Hàn Chu thức giấc, lần này Tô Vân Cảnh không gõ cửa, nhẹ tay nhẹ chân đi vào bên trong.

Tô Vân Cảnh cầm nhiệt kế lên đo, thấy không sốt, cuối cùng cậu cũng yên lòng, nhìn người trên giường một cái.

Phó Hàn Chu nhắm mắt lại, mặt mày nhu hòa, bên cạnh là con gấu mềm mại, lần này anh lại không chôn người vào trong đống gấu.

Tô Vân Cảnh mỉm cười.

Nhìn thấy người đã ngủ say, Tô Vân Cảnh đã yên tâm, cậu còn lo Phó Hàn Chu có chất lượng ngủ không tốt giống như trước đây.

Dịch lại góc chăn cho Phó Hàn Chu, lúc Tô Vân Cảnh đang định rời đi, nhận thấy hình như môi của nhóc cool ngầu có hơi khô.

Bởi vì thể chất của Phó Hàn Chu đặc thù, trong phòng còn không bật điều hòa, nhiệt độ có hơi cao, bảng điều khiển điều hòa ở ngay bên cạnh công tắc đèn.

Bảng điều khiển có thể điều khiển được độ ẩm ở trong phòng, Tô Vân Cảnh điều chỉnh độ ẩm tăng thêm hai độ.

Sợ ban đêm Phó Hàn Chu sẽ khát, Tô Vân Cảnh đi xuống tầng lấy một bình nước lên đặt bên cạnh giường, sau đó mới nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi Tô Vân Cảnh rời đi, người nằm trên giường ở mắt ra, nhìn vào cánh cửa đóng chặt kia.

Cứ nhìn như vậy mãi, như thể đang đợi đối phương quay lại.

Sáng sớm ngày hôm sau tài xế đã tới rồi, Tô Vân Cảnh nhận được điện thoại của ông ấy, cùng Phó Hàn Chu đi xuống.

Ngoài thợ trang điểm và tài xế ra, Giang Sơ Niên sợ một mình Tô Vân Cảnh không xử lý được, cho nên lại điều thêm một trợ lý có kinh nghiệm tới.

Tuy rằng Phó Hàn Chu đã hạ sốt, nhưng tinh thần vẫn không tốt lắm, ngồi dựa vào ghế sau không nói lời nào.

Trợ lý kia và thợ trang điểm đã sớm quen với sự kiệm lời của Phó Hàn Chu, hai người cúi đầu xem điện thoại.

Giang Sơ Niên lại gửi thêm mấy điều khoản của hợp đồng cho cậu, còn gửi acc của đoàn quay chụp cho Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh kết bạn Wechat của đối phương, nói chuyện về công việc.

Cửa kính xe ánh lên đường nét khuôn mặt của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu cứ nhìn chằm chằm không rời.

Đột nhiên môi anh run lên, giọng nói trong đầu kia càng ngày càng lớn hơn.

Cậu ta không phải là thật.

Thế giới này cũng không phải là thật.

Lông mi Phó Hàn Chu run lên, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cẩn thận dán cái trán lên trên cửa kính xe.

Bên trên là phản chiếu bóng dáng của Tô Vân Cảnh.

Văn Từ vẫn còn ở thế giới khác đợi anh quay về, anh phải rời khỏi thế giới này, đi tìm Văn Từ.

Đi tìm em ấy.

Tìm lại em ấy.

Đại ngôn Phó Hàn Chu đại diện là một dòng đồng hồ đeo tay cao cấp.

Chiếc đồng hồ này được thiết kế đơn giản sang trọng, rất phù hợp với khí chất của Phó Hàn Chu.

Fan hâm mộ của Phó Hàn Chu rất tích cực, bản thân anh ít có scandal, có tác phẩm tiêu biểu, danh tiếng trong giới cũng tốt.

Phó Hàn Chu là kiểu người nổi tiếng mà bên A trong hợp đồng thích, nghệ sĩ có ít rắc rối, cho nên giá trị thương mại của anh vẫn rất cao.

Lúc bọn họ tới nơi quay chụp, nhân viên công tác còn đang xử lý một vài chi tiết nhỏ ở hiện trường.

Từ trang điểm tới nói chuyện với đạo diễn quay phim, chỉ mấy chuyện này thôi đã hết hơn nửa thời gian rồi.

Tô Vân Cảnh vẫn luôn đi bên cạnh, cho dù đi xử lý chuyện quan trọng, cậu cũng không rời khỏi tầm mắt của Phó Hàn Chu.

Buổi trưa lúc trợ lý kia đi lấy cơm hộp, lúc này Tô Vân Cảnh mới nhớ ra thuốc cảm của Phó Hàn Chu vẫn còn ở trong xe.

Bây giờ Phó Hàn Chu không muốn để ý với người khác, Tô Vân Cảnh cũng không nói gì với anh, trực tiếp đi ra chỗ để xe bên ngoài lấy thuốc.

Tuy rằng chỉ là một bức ảnh chụp tĩnh, nhưng cần phải có sự biểu đạt của cơ thể và ánh mắt, đạo diễn chụp ảnh nói những nội dung cần thiết của ảnh tĩnh với Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu chỉ nghe, rất ít khi bày tỏ suy nghĩ, hoặc là cho ý kiến gì đó.

Ngay lúc vừa quay đầu lại, phát hiện không thấy bóng dáng Tô Vân Cảnh đâu cả, dây thần kinh vốn căng như dây đàn của Phó Hàn Chu lập tức đứt phựt.

Anh biết thế giới này là giả, Tô Vân Cảnh cũng là giả, tất cả chỉ là anh tưởng tượng ra.

Văn Từ ở thế giới khác đợi anh, tất cả ở nơi đây đều là giả.

Cho nên Phó Hàn Chu không nói chuyện với Tô Vân Cảnh, không để ý tới cậu, không muốn bản thân chìm đắm vào.

Nhưng khi anh cố tình bài xích Tô Vân Cảnh, thì theo bản năng lại thân cận với cậu.

Bây giờ không nhìn thấy Tô Vân Cảnh đâu cả, Phó Hàn Chu chợt trở nên hoảng loạn.

Hàng mi cong dài của anh run rẩy, như một con bướm không có nơi đậu lại trong cơn mưa gió. Bên tai xuất hiện tạp âm, sự vật xung quanh cũng bắt đầu mơ hồ.

Tô Vân Cảnh cầm thuốc quay trở lại, ngay lập tức nhận ra Phó Hàn Chu không ổn, trái tim cậu căng thẳng ngay tức khắc.

Nhanh chóng đi tới, Tô Vân Cảnh nói một tiếng xin lỗi với đạo diễn chụp ảnh, nói hôm nay Phó Hàn Chu bị sốt, lúc này nên uống thuốc hạ sốt rồi.

Đạo diễn chụp ảnh nhận ra sắc mặt Phó Hàn Chu có hơi trắng bệch, cũng không nói gì khi bị Tô Vân Cảnh cắt lời, tới chỗ thợ điều chỉnh ánh sáng xem hiệu quả ánh sáng như thế nào.

Bây giờ Phó Hàn Chu là ngôi sao, mỗi một hành động cử chỉ đều bị mọi người chú ý, Tô Vân Cảnh vô cùng lo lắng người khác sẽ nhận ra sự bất thường của Phó Hàn Chu, sau đón đồn một số chuyện không hay ra bên ngoài.

Cậu lấy lý do Phó Hàn Chu bị sốt, phải uống thuốc hạ sốt, đưa Phó Hàn Chu quay trở về phòng trang điểm nghỉ ngơi.

Khoảng cách chưa tới một trăm mét, Tô Vân Cảnh hết hồn hết vía, cậu che bên cạnh Phó Hàn Chu, ngăn lại tầm mắt của những người khác.

Cánh tay Tô Vân Cảnh dán lấy Phó Hàn Chu, có thể cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy của anh.

Nhóc cool ngầu thế này rõ ràng là phát bệnh rồi, nếu như người ngoài biết được trạng thái tinh thần của anh tệ như vậy, Tô Vân Cảnh nghĩ thôi cũng tê dại cả da đầu.

Cậu vừa để ý xem nhân viên có lấy điện thoại chụp Phó Hàn Chu không, vừa lo lắng cho nhóc cool ngầu.

Khó khăn lắm mới đi tới phòng trang điểm, bên trong vẫn còn một thợ trang điểm, Tô Vân Cảnh còn đang nghĩ cách bảo cô ấy rời đi.