Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 34




Buổi tối tan học, hiếm khi thấy Phó Hàn Chu đúng giờ một lần.

Chuông tan học vang lên không lâu cậu đã đi từ trong trường ra.

Tâm trạng lão Ngô rất tốt, dù sao thì đón cậu sớm một chút mình cũng có thể về nhà với vợ con sớm hơn một chút.

Con ngươi đen nhánh của Phó Hàn Chu nhìn về phía ánh sáng u ám bên ngoài cửa xe.

Những ánh sáng lướt qua trong giây láy, không hề lưu lại chút nào trong mắt cậu.

Cậu mím môi, đường viền môi giống như một đường thịt mỏng màu hồng nhạt, đường cong mỏng manh có chút lạnh lẽo.

Nhìn khuôn mặt này của chính mình, Phó Hàn Chu nảy sinh một cảm giác chán ghét.

Những con côn trùng dữ tợn hung hăng bò đầy trên xe.

Phó Hàn Chu lại có một cảm giác vui sướng của sự hủy diệt.

Khi những con sâu đó muốn bò tới người Phó Hàn Chu, gặm nhấm cậu thì lão Ngô đột nhiên lên tiếng.

“Ai da quên mất quên mất, Tiểu Từ bảo tôi nói với cậu là cậu ấy về quê học rồi.”

Phó Hàn Chu hơi ngẩn ra.

Lão Ngô ở phía trước cứ nói mãi đầu óc mình kém quá: “Thật là tuổi tác cao rồi không làm được gì hết, tối hôm qua lúc đi ngủ tôi còn nghĩ sáng nay phải nói với cậu chuyện này.”

Khóe môi Phó Hàn Chu khẽ giật, cứng rắn hỏi: “Cậu ấy gọi cho chú lúc nào?”

“Hôm mà tôi nghỉ ấy, chắc cậu ấy muốn tự mình nói với cậu, còn đặc biệt gọi vào lúc tan học, hôm đó tôi có việc, không tới trường đón cậu được.”

Sau đó ông ấy lại quên nói với Phó Hàn Chu chuyện này, lần nào cũng nhớ tới trước khi đi ngủ, sau đó ngủ một giấc lại quên sạch sẽ.

Phó Hàn Chu cụp mắt xuống.

Những con sâu màu trắng rậm rạp đó không biết biến mất từ khi nào, sắc mặt cậu dần trở nên bình tĩnh hơn.

Đáy mắt thâm thúy đen láy, loáng loáng có một tia mơ hồ.

Cuối thu ở Hành Lâm mưa dầm dề mang theo sự lạnh lẽo ẩm ướt, dính dáp.

Mấy ngày trước trời vừa đổ một cơn mưa thu, nhiệt độ giảm sâu.

Sau khi tan học, mấy học sinh mặc áo khoác túm năm tụm ba đi ra ngoài.

Con gái kéo tay nhau, vui vẻ náo nhiệt nói chuyện, vừa ra tới cổng trường, nhìn thấy một thân hình cao lớn ở đó, những lời muốn nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Người kia mặc một chiếc áo lông màu nâu nhạt, vai rộng eo thon, quần dài đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.

Rõ ràng là đàn ông nhưng lại nuôi tóc dài.

Vốn dĩ kiểu tóc trông rất trẻ trâu nhưng ở trên người cậu ấy lại toát ra vẻ đẹp đẽ cao sang không hề có chút gì không ổn.

Làn da cậu ấy rất trắng, lộ ra từ lớp vải như ngọc trắng, vô cùng lạnh lẽo.

Ngũ quan tinh xảo khiến người ta phải tán thưởng.

Tùy ý đứng đó cũng đẹp như một một bức tranh được tỉ mỉ vẽ ra.

Thị trấn nhỏ vùng thôn quê từ trước tới nay chưa từng thấy qua chàng trai nào đẹp như vậy, cho dù là nam hay nữ đều không nhịn được mà đứng lại nhìn.

Phó Hàn Chu không để ý tới ánh mắt của những người đó, tầm mắt cậu đảo qua một lượt những người đi ra từ trường học.

Không biết qua bao lâu, một thiếu niên tuấn tú thuần khiết đi ra.

Ánh mắt Phó Hàn Chu chợt dừng lại, đang muốn tiến lên phía trước thì đột nhiên lại thấy đối phương đẩy một chiếc xe lăn.

Ngồi trên xe lăn là một chàng trai mảnh khảnh, dáng vẻ văn nhã, trắng trẻo.

Tô Vân Cảnh đẩy xe lăn, vừa đi vừa hơi cúi người, như thể đang nói gì đó với chàng trai đó, trên mặt còn nở nụ cười.

Cậu như phát giác ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, đảo mắt nhìn xung quanh.

Xuyên qua từng đám người, ánh mắt Tô Vân Cảnh dừng trên người Phó Hàn Chu.

Nhìn thấy Phó Hàn Chu, ban đầu Tô Vân Cảnh còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Cậu chớp mắt vài cái, khi nhìn lại một lần nữa, thiếu niên tóc dài xinh đẹp vẫn còn ở đó.

Tô Vân Cảnh lập tức lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nhìn theo tầm mắt Tô Vân Cảnh, Giang Sơ Niên nhìn về phía thiếu niên đang thu hút sự chú ý ở cổng trường.

“Cậu ấy là bạn của cậu sao?” Giang Sơ Niên nhỏ giọng hỏi.

Tô Vân Cảnh muốn nói là phải nhưng lời nói đến miệng rồi lại đổi thành câu: “Là bạn học ở trường cũ.”

Tuy rằng cậu nói quan hệ của họ rất bình thường nhưng Giang Sơ Niên vẫn có thể cảm nhận được sự vui mừng của Tô Vân Cảnh ánh lên trong đôi mắt cậu.

Tô Vân Cảnh thật sự không ngờ Phó Hàn Chu sẽ tới tìm cậu, đương nhiên là cậu vô cùng vui vẻ.

Cậu đẩy xe lăn của Giang Sơ Niên, đi về phía Phó Hàn Chu.

“Sao cậu lại tới đây?” Ánh mắt Tô Vân Cảnh không giấu nổi ý cười: “Chỉ có một mình cậu thôi sao?”

“Ừm.”

Tuy rằng Phó Hàn Chu đang trả lời Tô Vân Cảnh nhưng ánh mắt lại liếc về phía người đang ngồi trên xe lăn.

Giang Sơ Niên là một người cực kỳ nhạy cảm, tuy rằng ánh mắt của đối phương rất nhạt nhưng cậu ta vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Phó Hàn Chu không có hứng thú nói chuyện lắm, chỉ thích nói từ ‘ừm’, hỏi cậu ấy vấn đề gì, cậu ấy đều có thể dùng từ ‘ừm’ để trả lời.

Thôi được rồi.

Tô Vân Cảnh cũng không hỏi cậu nữa, như thường lệ đưa Giang Sơ Niên trở về trước.

Nhà của Giang Sơ Niên với nguyên chủ không ở cùng một khu, nhưng chỉ cách một con phố.

Hồi nhỏ chân của cậu ta bị thương ngoài ý muốn, bảy tuổi đã phải làm phẫu thuật cắt bỏ hai chân.

Hai ngày trước khi Tô Vân Cảnh tan học, thấy Giang Sơ Niên đứng ở cửa lớp đợi người nhà tới đón thì bị hai học sinh nam khác đẩy tới đẩy lui bắt nạt.

Tô Vân Cảnh cực kỳ ghét nhìn loại chuyện này bèn đi lên giúp đỡ cậu ta.

Ba mẹ Giang Sơ Niên đều làm kinh doanh, buôn bán quần áo ở chợ đầu mối.

Bình thường vô cùng bận, nhờ một chị gái bán hoa quả dưới lầu ở tiểu khu tới đón Giang Sơ Niên mỗi ngày.

Hôm đó tiệm hoa quả quá bận, có nhiều khách tới quá nên cũng chậm trễ việc tới đón Giang Sơ Niên.

Bởi vì hai nhà cách nhau cũng gần, từ đó trở đi Tô Vân Cảnh bắt đầu đưa Giang Sơ Niên về nhà.

Giang Sơ Niên là một đứa trẻ vô cùng tự ti và hay xấu hổ, cậu ta cũng không nói chuyện phiếm với Tô Vân Cảnh như thường ngày nữa.

Phó Hàn Chu thì càng không thích nói chuyện.

Trên đường, ba người không ai nói gì, không khí im lặng tới mức quỷ dị.

Nhà của Giang Sơ Niên ở một khu chung cư xưa cũ, nhà cậu ta ở tầng ba, chung cư cũ nên không có thang máy.

Vì thế khi tan học Giang Sơ Niên đều ở quán hoa quả, đợi ba mẹ tan làm trở về.

Từ khi Tô Vân Cảnh bắt đầu đưa cậu ta về thì sẽ đưa cậu ta lên thẳng nhà luôn.

Đi tới dưới lầu khu nhà, Tô Vân Cảnh cõng Giang Sơ Niên từ xe lăn lên.

Thấy cảnh này, đôi mắt đen láy của Phó Hàn Chu toát ra một luồng khí lạnh.

Tuy rằng Giang Sơ Niên gầy nhỏ, nhưng dù sao cũng là một chàng trai mười sáu mười bảy tuổi.

Tô Vân Cảnh cõng cậu ta lên tầng ba vẫn phải tốn chút sức.

Tới tầng ba, Giang Sơ Niên vội lấy chìa khóa ra mở cửa nhà.

Tô Vân Cảnh đi vào, đặt cậu ta lên ghế sô pha.

Tô Vân Cảnh ở bên cạnh thở hổn hển, đang định xuống lầu lấy xe lăn lên giúp cậu ta thì Phó Hàn Chu đã mang xe lăn lên.

Cậu không vào nhà, chỉ để xe lăn ở ngoài cửa.

“Đi không?” Phó Hàn Chu đứng ở cửa, hỏi một câu không rõ là vui hay buồn.

Tô Vân Cảnh gật đầu: “Đi, có điều đợi chút đã.”

Cậu mang xe lăn vào phòng, cõng Giang Sơ Niên lên đặt vào xe.

Như vậy sau khi Tô Vân Cảnh đi, Giang Sơ Niên muốn đi đâu đều có thể ngồi xe lăn đi.

Phó Hàn Chu mím môi, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, đáy mắt lóe lên một tia lạnh.

Tô Vân Cảnh đang định đi thì lại bị Giang Sơ Niên gọi lại.

“Sao thế?” Tô Vân Cảnh hỏi cậu ta.

“Mẹ tôi nói mua cua lông để cảm ơn cậu.” Giang Sơ Niên đẩy xe lăn, lấy ra một hộp cua tươi ngon trong tủ lạnh.

Tô Vân Cảnh nói: “Không cần đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, nhà cậu để lại ăn đi.”

“Hôm qua nhà tôi ăn rồi, đây là đặc biệt để lại cho cậu. Mẹ tôi dùng băng ướt bọc cua, giờ vẫn còn sống đấy.”

Giang Sơ Niên đưa hộp cua cho Tô Vân Cảnh: “Cậu cầm về đi, đừng khách sáo, thật sự rất cảm ơn cậu ngày nào cũng đưa tôi về nhà.”

Cậu ta cụp mắt nhìn ống quần trống rỗng, không tránh khỏi dâng lên cảm giác tự ti.

Dù sao thì không phải ai cũng muốn làm bạn với người như cậu ta.

Tô Vân Cảnh thật sự không biết nên ứng phó với trường hợp này như thế nào, cậu không biết an ủi người khác.

Biết Giang Sơ Niên cố gắng duy trì tình bạn giữa hai người họ là vì sợ có một ngày Tô Vân Cảnh sẽ không để ý tới cậu ta nữa.

Tô Vân Cảnh chỉ đành nhận lấy món quà của Giang Sơ Niên, bảo cậu ta yên tâm.

Đi từ nhà Giang Sơ Niên ra thì đã là bảy giờ tối rồi.

Đèn đường đã sáng lên, ánh đèn cam chiếu rọi lên người Phó Hàn Chu.

Thiếu niên tuấn tú, mắt sâu mày rậm, mím đôi môi mỏng, khóe môi lạnh lẽo, nhìn có vẻ có chút giận dỗi.

Im lặng suốt dọc đường, khi đi qua một cửa hàng, cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng nhịn không được mà phá vỡ sự yên lặng: “Tối nay cậu định ngủ ở đâu?”

Phó Hàn Chu không trả lời, Tô Vân Cảnh bất đắc dĩ nói: “Nếu như cậu ngủ ở khách sạn thì tôi không quản cậu nữa. Nhưng nếu cậu ngủ ở nhà tôi thì để tôi mua cho cậu bàn chải đánh răng và khăn mặt.”

Những thứ này nhà cậu đều không có đồ mới.

Phó Hàn Chu nghe vậy, trực tiếp sải bước vào cửa hàng.

Tô Vân Cảnh vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ, Phó Hàn Chu quay đầu, nhíu mày hỏi: “Không phải muốn mua bàn chải sao?”

Tô Vân Cảnh:...

Giờ phút này, cậu thật sự muốn kéo đứa trẻ này vào một con ngõ nhỏ, hung hăng đánh cho cậu ấy một trận.

Mua xong bàn chải đánh răng và khăn mặt, Tô Vân Cảnh đưa Phó Hàn Chu về.

Hôm Văn Yến Lai kết hôn, tuy rằng ông bà nguyên chủ cũng sẽ tới dự hôn lễ nhưng bọn họ không hề gặp qua Phó Hàn Chu.

Bởi vì Phó Hàn Chu căn bản không lộ mặt, làm chuyện xấu xong liền đi.

Vì thế khi tới cửa nhà, Tô Vân Cảnh có chút rầu rĩ, hối hận vì hành động tùy tiện của mình.

Đáng lẽ nên để đứa trẻ này tới khách sạn ngủ, đưa cậu về nhà có chút phiền toái.

Tô Vân Cảnh đang định khuyên Phó Hàn Chu tới khách sạn ngủ, đối phương thấy cậu chậm chạp không mở cửa, không ngờ lại bước lên trước nhấn chuông cửa.

Ôi trời!

Tô Vân Cảnh trố mắt nhìn Phó Hàn Chu.

Vẻ mặt đối phương lạnh lùng, không hề nhìn Tô Vân Cảnh một cái, trông có vẻ vô cùng xa cách.

Cửa mở ra từ bên trong, một bà lão lớn tuổi đi ra.

Quách Tú Tuệ còn tưởng Tô Vân Cảnh quên mang chìa khóa, cũng không hỏi nhiều.

Mãi tới khi thấy dáng người cao gầy đứng bên cạnh cậu, dáng vẻ thiếu niên xuất chúng, Quách Tú Tuệ mới ngẩn người ra.

Tô Vân Cảnh có chút lo lắng, không biết nên giới thiệu Phó Hàn Chu như thế nào.

Phó Hàn Chu lại chủ động lên tiếng, lễ phép gọi một tiếng bà: “Con là bạn học ở trường cũ của Văn Từ, tới tìm cậu ấy chơi ạ.”

Quách Tú Tuệ rất nhiệt tình: “Mau vào đi, mau vào đi, đứa trẻ này đẹp trai quá.”

“Con là bạn học ở trường nào của nó, là trường Trung học số 1 Hành Lâm sao?”

“Không phải, con học ở Nam Trung, Nam Trung ở thủ đô.”

“Thủ đô à.” Quách Tú Tuệ kinh ngạc: “Xa như vậy, con tới kiểu gì?”

“Con đi máy bay tới.”

“Có mệt không?”

“Không mệt ạ, cũng chỉ tốn hai tiếng đồng hồ, có điều có lẽ con sẽ ở đây vài ngày, làm phiền bà rồi.”

“Không phiền, con từ xa bay tới chơi với nó bà vui còn không kịp ấy, ngồi xuống uống nước đi, đừng khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình.”

Tô Vân Cảnh cầm theo nửa hộp cua lông, ngây ngốc trợn mắt nhìn hai người họ nói chuyện.

Cậu ở chung với nhóc cool ngầu lúc trưởng thành gần một tháng, chưa bao giờ thấy cậu ấy nhiệt tình như vậy.

Hỏi câu nào trả lời câu ấy.

Hoàn toàn không phải kiểu trả lời qua loa cho xong.

Thấy Quách Tú Tuệ cười vui vẻ khen Phó Hàn Chu hiểu chuyện lễ phép, đột nhiên Tô Vân Cảnh lại cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng thấy qua.

Lúc trước khi lần đầu tiên cậu đưa nhóc cool ngầu về nhà, Tống Văn Thiến cũng khen cậu như vậy.

Nhìn Phó Hàn Chu thu lại gai nhọn, trở nên ngoan ngoãn, nội tâm Tô Vân Cảnh có chút phức tạp.

Chính là, giả vờ giống như năm đó.

Không chỉ có người trẻ tuổi thích ngắm người có nhan sắc, người già cũng rất thích những người có diện mạo đẹp lại còn dẻo miệng.

Nhìn thấy Phó Hàn Chu, Quách Tú Tuệ quên luôn cả cháu trai mình.

Nói chuyện một lúc lâu, bà ấy mới thấy Tô Vân Cảnh đứng ở phòng khách không ngồi xuống, trong tay còn cầm một hộp đồ.

“Trong tay con cầm gì đó?” Quách Tú Tuệ hỏi.

“Đây là Tiểu Niên cho đó ạ, nói là cảm ơn con đưa cậu ấy tan học.” Tô Vân Cảnh đưa hộp cua cho Quách Tú Tuệ.

Quách Tú Tuệ mở hộp ra, thấy bảy tám con cua được bọc nilon.

Những con cua to lớn được bọc bằng băng gạc ướt cho nên bây giờ vẫn còn sống.

Quách Tú Tuệ thấy hơi ngại: “Nhà cậu ấy khách sáo quá rồi. Thế này đi, bà dì của con có mang tới cho bà ít trứng gà, ngày mai con mang sang cho bọn họ một ít đi.”

“Vâng ạ.”

“Con nói chuyện với Tiểu Phó đi, bà đi nấu cua cho các con.” Quách Tú Tuệ cầm cua vào nhà bếp.

Thấy Quách Tú Tuệ gọi Tiểu Phó thân thiết như vậy, Tô Vân Cảnh rất muốn cười.

Cậu buông cặp sách xuống, ngồi bên cạnh Phó Hàn Chu.

“Tiểu Phó.” Tô Vân Cảnh cố ý gọi cậu như vậy: “Cậu định ở nhà tôi làm phiền bà tôi mấy ngày?”

Phó Hàn Chu nhìn thoáng qua Tô Vân Cảnh đang mỉm cười trêu chọc cậu ấy, không có phản ứng gì.

Thấy Tiểu Phó vẫn có dáng vẻ lạnh như băng, lạnh lùng không còn gì để nói, Tô Vân Cảnh tự thấy bản thân mình thật nhạt nhẽo.

Lúc này, Quách Tú Tuệ đi từ nhà bếp ra: “Tiểu Phó, tối nay con muốn ăn gì? Bà hầm xương sườn rồi xào măng, nếu con không muốn ăn thì bà làm cho con món khác.”

Đối với Quách Tú Tuệ, Phó Hàn Chu lại thay đổi thái độ: “Không cần đâu bà, những món này con đều thích ăn.”

Tiếng bà ngoan ngoãn suýt chút nữa khiến Tô Vân Cảnh lên tận trời xanh.

Cậu hoàn toàn không thể ngờ đứa trẻ này có thể hai mặt như vậy.

Đây chính là nhìn người đoán ý trong truyền thuyết sao?

Văn Hoài Sơn chơi cờ tướng xong, vừa về đã thấy trên bàn bày một đĩa cua lớn.

“Ồ, hôm nay gió từ đâu thổi tới mà bà lại mua cua vậy?” Văn Hoài Sơn cười hỏi.

Quách Tú Tuệ bưng xương sườn từ trong bếp ra, thấy Văn Hoài Sơn cầm một con cua định ăn, lấy đũa gõ vào tay ông ấy.

“Cua không phải cho ông đâu, hơn nữa bác sĩ cũng bảo ông ít ăn hải sản, vừa mới ra viện được mấy ngày ông đã quên sạch rồi sao?”

“Cái gì cũng không cho ăn.” Văn Hoài Sơn thở dài một hơi, chỉ đành đặt cua xuống: “Sống thế này thì có ý nghĩa gì nữa chứ?”

Quách Tú Tuệ trừng mắt nhìn ông ấy: “Không phải còn có xương sườn sao, xương sườn còn không đủ cho ông ăn à?”

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu bưng đồ ăn từ trong bếp ra.

Văn Hoài Sơn nhìn Phó Hàn Chu: “Có khách tới nhà à?”

“Đây là bạn học của con.” Tô Vân Cảnh dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Phó.”

Văn Hoài Sơn nhìn mái tóc đen dài như lông quạ của Phó Hàn Chu, có chút hoang mang: “Nhà Tiểu Phó có ai là nghệ sĩ sao? Sao lại nuôi tóc dài?”

Phó Hàn Chu: “Không phải ạ, mấy ngày nữa con sẽ đi cắt.”

Tô Vân Cảnh ngạc nhiên nhìn thoáng qua Phó Hàn Chu.

Văn Hoài Sơn có tư tưởng truyền thống: “Vẫn là tóc ngắn đẹp hơn, con trai mà, phải nhanh nhẹn mới thấy có tinh thần được.”

Tô Vân Cảnh nghĩ nghĩ rồi thêm vào một câu: “Vẫn nên tùy theo sở thích cá nhân đi ạ, chỉ cần không ảnh hưởng tới người khác, dài hay ngắn đều được.”

Dù sao thì Phó Hàn Chu đã xin phép trường học rồi, nếu như quy định của Nam Trung cho phép, vậy thì cũng chẳng vấn đề gì.

Văn Hoài Sơn không chấp nhận được tư tưởng tiến bộ như vậy, ông ấy luôn cho rằng đàn ông thì phải ra dáng đàn ông.

“Mấy đứa trẻ các con, thật sự không có tinh thần chịu khổ như bọn ông năm đó, nhớ năm đó…”

“Đừng có nhớ năm đó nữa, chính vì điều kiện năm đó gian khổ, chân ông mới thành ra như vậy. Ông lo cho mình cho tốt đi là được rồi, càng ngày càng cổ hủ.”

Quách Tú Tuệ tức giận: “Ông muốn chịu khổ thì chịu khổ một mình đi, đừng có ăn xương sườn tôi làm nữa, ăn bánh ngô, rau dại luộc của ông đi.”

Văn Hoài Sơn chắp hai tay sau lưng, bắt đầu cáu kỉnh: “Không ăn thì không ăn.”

Nói rồi, chắp tay sau lưng thật sự đi về phòng sách.

Tô Vân Cảnh dở khóc dở cười, đi theo phía sau khuyên nhủ ông ấy ăn cơm.

Quách Tú Tuệ nói với Phó Hàn Chu bằng vẻ mặt ôn hòa: “Tiểu Phó, con đừng để ý tới ông ấy, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Tô Vân Cảnh khuyên giải không có kết quả, buông tay đi từ phòng sách ra: “Ông nói không ăn.”

Quách Tú Tuệ hừ một tiếng: “Vậy thì mặc kệ ông ấy, đói rồi thì sẽ ăn thôi, chúng ta ăn trước.”

Tô Vân Cảnh sống cùng bọn họ một tuần, cũng biết đôi vợ chồng già này thường xuyên cãi nhau.

Một người thì cứng đầu cứng cổ, người kia thì vẫn không quen với tật xấu đó.

Vì thế loại cãi nhau này thường xuyên xảy ra, Tô Vân Cảnh cũng quen rồi.

Quách Tú Tuệ đi tới nhà bếp lấy nước chấm cua.

Tô Vân Cảnh bảo Phó Hàn Chu ngồi xuống ăn: “Hai người họ ngày nào cũng cãi tới cãi lui như vậy, cũng xem như là một phương thức chung sống đặc biệt, chúng ta ăn trước đi.”

Tô Vân Cảnh sợ cậu ấy không thoải mái mới đặc biệt giải thích một câu.

Nhưng Phó Hàn Chu thích ứng rất nhanh, không hề có chút gì lúng túng, ít nhất Tô Vân Cảnh không nhìn ra Phó Hàn Chu có chút nào xấu hổ, cậu bình tĩnh ngồi xuống ghế, vẻ mặt như bình thường.

Tô Vân Cảnh:...

Tố chất tâm lý tuyệt vời.

Điểm này Tô Vân Cảnh kém xa với Phó Hàn Chu. Nếu như cậu sống ở một nơi xa lạ, nghe thấy chủ nhà cãi nhau như vậy, cậu nhất định sẽ vô cùng xấu hổ.

Tâm lý đồng cảm của Tô Vân Cảnh rất mạnh.

Cậu còn vô cùng vô cùng dễ xấu hổ thay cho người khác.

Nhìn sườn mặt tuấn tú của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh đột nhiên lên tiếng: “Nhìn thế này, trông cậu cũng rất giống ông tôi đấy.”

Phó Hàn Chu:...

Tô Vân Cảnh đột nhiên phát hiện ra điểm chung giữa hai người, buột miệng cảm thán một câu, sau đấy cũng không định nói chuyện với Phó Hàn Chu nữa.

Hơn nữa, Tô Vân Cảnh cảm thấy với tính cách Phó Hàn Chu cũng sẽ không có hứng thú với vấn đề này.

Không ngờ, Phó Hàn Chu lại hỏi một câu: “Giống chỗ nào?”

Tô Vân Cảnh nhìn cậu ấy một cái, trầm mặc nói: “Tính cách.”

Đều là khó tính, bướng bỉnh, cứng đầu cứng cổ.

Bây giờ Văn Hoài Sơn còn thề son sắt nói mình không ăn cơm tối, đợt lát nữa ông ấy đói rồi sẽ lén lút đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.

Quách Tú Tuệ cũng là kiểu người bên ngoài thì cứng miệng, thật ra vẫn sẽ để phần cơm cho ông ấy.

Phó Hàn Chu bây giờ cũng giống như Văn Hoài Sơn, làm mình làm mẩy.

Nói cậu ấy không thích cậu, hôm nay lại tự mình tìm tới cửa.

Nói cậu ấy muốn hòa hợp với cậu, bây giờ gặp mặt còn không thèm nể mặt cậu chút nào.

Tô Vân Cảnh cũng không biết rốt cuộc cậu tới đây để làm gì nữa.

Quách Tú Tuệ chưng cua xong, còn gắp cho Phó Hàn Chu một con.

Thấy Phó Hàn Chu không động vào con cua kia, Quách Tú Tuệ hỏi cậu ấy: “Tiểu Phó, sao con không ăn cua?”

Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, nhìn có vẻ vô cùng vô tội: “Dạ dày con không tốt, không ăn được mấy món có tính hàn này.”

Quách Tú Tuệ nghe được lời này bèn nhíu mày: “Còn trẻ như vậy mà dạ dày đã không tốt rồi à? Là không ăn cơm đúng giờ, hay là ở nhà không có người nấu cơm?”

Phó Hàn Chu ăn một miếng cơm: “À, bọn họ đều khá bận, không ở nhà nấu cơm.”

Quách Tú Tuệ đau lòng: “Thế bình thường con ăn cơm ở đâu?”

Phó Hàn Chu: “Con ăn ở nhà ăn trong trường.”

Tô Vân Cảnh:...

Tuy rằng đều là nói thật, nhưng sao lại cứ cảm thấy có chút kỳ lạ vậy?

Thẩm Niên Ông không nấu cơm nhưng ở nhà có dì giúp việc nấu cơm mà, sao không nói?

Tô Vân Cảnh cũng không vạch trần Phó Hàn Chu, cúi đầu tự mình ăn cua.

Phó Hàn Chu vừa nói xong, liếc mắt nhìn con cua trong tay Tô Vân Cảnh: “Cậu ăn ít cua thôi, không phải cậu cũng bị đau dạ dày sao?”

Tô Vân Cảnh:???

Quách Tú Tuệ cũng nhìn Tô Vân Cảnh: “Dạ dày con cũng không thoải mái sao?”

Tô Vân Cảnh ấp a ấp úng: “Cái đó, lúc ở thủ đô dạ dày có khó chịu mấy ngày, có điều bây giờ không sao rồi ạ.”

“Vậy thì vẫn ăn ít cua đi, món này có tính hàn, ăn nhiều xương sườn vào.” Quách Tú Tuệ gắp một miếng xương sườn cho Tô Vân Cảnh.

Dưới sự giám sát của Quách Tú Tuệ, Tô Vân Cảnh chỉ đành rưng rưng buông con cua xuống.

Cậu mới ăn có một con.

Người khỏe mạnh như Tô Vân Cảnh, cậu cảm thấy mình ăn hai con cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ăn cơm tối xong, Phó Hàn Chu còn có ý tốt muốn giúp đỡ rửa bát.

Sự thay đổi này của cậu khiến Tô Vân Cảnh vô cùng bất ngờ.

Nhóc cool ngầu đáng yêu của cậu đã quay về rồi sao?

Nhưng mà Tô Vân Cảnh nghĩ nhiều rồi, buổi tối cậu và Phó Hàn Chu ngủ chung một phòng, vừa đóng cửa phòng, Phó Hàn Chu vẫn ngạo kiều lạnh lùng như cũ.

Vẫn là kiểu ngạo kiều kỳ lạ chuyện gì cũng muốn muốn đối nghịch với Tô Vân Cảnh.

Quần áo Tô Vân Cảnh để ở thủ đô lúc trước vẫn chưa mang tới, cậu mua hai bộ đồ ngủ mới ở đây.

Cậu chỉ mới mặc qua một bộ, bộ còn lại đã giặt sạch sẽ để trong tủ quần áo.

Tô Vân Cảnh bảo Phó Hàn Chu tắm rửa xong thì mặc bộ đồ ngủ mới đó vào.

Kết quả cậu ấy không chịu, cầm lấy bộ khác đi vào nhà tắm, hoàn toàn không để ý tới Tô Vân Cảnh.

Tắm rửa xong còn không muốn ngủ cùng một giường với Tô Vân Cảnh, nhất định phải để mình ngủ dưới đất.

Người tốt tính như Tô Vân Cảnh cũng bị cậu ấy làm cho tức tới nỗi thái dương co giật.

Cuối cùng cũng không muốn khuyên nữa, lấy ra một tấm chiếu vừa giặt mấy hôm trước trong tủ.

Khi Quách Tú Tuệ ôm chăn tiến vào, thấy Tô Vân Cảnh đang trải đệm lên chiếu.

Bà ấy có chút kinh ngạc: “Sao lại ngủ dưới đất?”

Tô Vân Cảnh ngây người, nhìn thoáng qua Phó Hàn Chu đang mím môi ngồi ở mép giường, cuối cùng vẫn phải tự mình đội nồi.

“Con sợ buổi tối ngủ sẽ đạp lung tung cho nên mới muốn ngủ dưới đất.”

Quách Tú Tuệ không nghĩ nhiều, thật sự cho rằng Tô Vân Cảnh có tật xấu này: “Mấy hôm nay nhiệt độ giảm, trời lạnh như vậy, dưới đất lạnh lắm.”

Lúc này Phó Hàn Chu đột nhiên lại giả làm người tốt: “Giường lớn như vậy, hai người chúng ta có thể ngủ được.”

Khóe môi Tô Vân Cảnh khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng cắn lợi tự mình đội nồi.

“Được rồi, vậy không ngủ dưới đất nữa.” Tô Vân Cảnh đặt đệm lên giường, nhanh nhẹn cuốn chiếu vào.

Quách Tú Tuệ đặt chăn xuống, dặn dò hai người họ ngủ sớm rồi rời đi.

Lần này Phó Hàn Chu không nói thêm gì nữa, lên giường đi ngủ.

Tắt đèn, Tô Vân Cảnh nằm trên giường cùng Phó Hàn Chu, không có lời nào để nói.

Ban đêm ở Hành Lâm rất lạnh, Phó Hàn Chu mặc quần áo ngủ mỏng như thế, chăn cũng không đắp, cứ như vậy nằm trên giường.

Tô Vân Cảnh không nhìn nổi nữa, kéo chăn ra đắp cho Phó Hàn Chu.

Cậu vừa đắp lên, Phó Hàn Chu liền xốc ra, không cảm kích chút nào.

Ánh mắt Tô Vân Cảnh hơi ngây ra, cậu chậm rãi nằm trở lại.

“Nếu như cậu thật sự từ xa tới đây chỉ đơn giản vì muốn giằng co với tôi thì thật ra không cần phải làm như vậy đâu.”

Giọng nói của cậu vang lên trong bóng đêm có vẻ vô cùng bình thản.

Cơ thể Phó Hàn Chu hơi cứng lại, đầu ngón tay vô thức cuộn tròn.

Từ trước tới nay Tô Vân Cảnh đều vô cùng kiên nhẫn với Phó Hàn Chu.

Nếu như đổi lại là người khác, sống chung với người khó chịu như vậy, với tính cách của Tô Vân Cảnh, nhất định cậu sẽ tránh xa.

Giống như Lý Học Dương, thật ra cậu ta có ưu điểm khiến Tô Vân Cảnh tán thưởng, nhưng Tô Vân Cảnh sẽ không làm bạn với cậu ta, bởi vì khi ở cùng với nhau rất không thoải mái.

Sự khó chịu của Phó Hàn Chu và Lý Học Dương không giống nhau, cậu ấy dường như chỉ đối xử như vậy với một mình cậu như vậy.

Tô Vân Cảnh không biết nguyên nhân, nhưng cho dù có là vì sao đi nữa thì phương thức chung sống này cũng không ổn.

Tô Vân Cảnh không thể chấp nhận được.

Cậu thở phào một hơi: “Tôi đối xử tốt với cậu là vì tôi quan tâm cậu, nhưng tôi sẽ không chiều cậu mãi.”

“Nếu như cậu có điều gì không hài lòng với tôi thì có thể nói thẳng ra, người với người chung sống là phải giao tiếp, cậu không nói thì tôi vĩnh viễn không biết cậu muốn làm gì.”

Tô Vân Cảnh nói xong, thấy Phó Hàn Chu mãi không trả lời, cuối cùng cậu cũng từ bỏ.

Kéo chăn qua, Tô Vân Cảnh trở mình, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Lần nói chuyện thất bại này khiến Tô Vân Cảnh bỗng thấy không biết phải làm sao.

Cậu không biết mười năm qua đã xảy ra chuyện gì khiến nhóc cool ngầu đáng yêu của cậu trở thành như bây giờ.

Trong lòng Tô Vân Cảnh đầy tâm sự, nhưng vì Phó Hàn Chu nằm ở bên cạnh, cậu chỉ có thể duy trì một tư thế.

Cứ nằm như vậy, bất giác ngủ thiếp đi.

Phó Hàn Chu nằm tới nửa đêm vẫn không ngủ.

Cậu tìm tới đây không phải vì muốn giằng co với Tô Vân Cảnh.

Mà vì nhớ cậu.

Chỉ là trong lòng rất tức giận, tức giận cậu ấy đối xử với người khác tốt như vậy.

Phó Hàn Chu cẩn thận xoay người lại, chóp mũi đặt sau cổ Tô Vân Cảnh.

Thế giới của cậu rất nhỏ, thứ cậu có cũng không nhiều.

Nhưng Tô Vân Cảnh thì không giống như vậy, cậu ấy luôn đối xử tốt với người khác, ai cũng đều đối xử rất tốt.

Phó Hàn Chu ôm lấy Tô Vân Cảnh, lông mi khẽ run lên, như một con bươm bướm chịu đựng trong mưa gió, đẹp đẽ, yếu ớt.

Đuôi mắt thon dài, chất chứa một tầng nước mỏng.

Vì sao không thể chỉ đối xử tối với một mình cậu?

Tô Vân Cảnh có chút khó thở, cậu khẽ động, trên người như có thứ gì đó đè nặng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Vân Cảnh sờ thấy thứ gì đó như một nhúm lông.

Lạnh lạnh, mềm mềm, bóng loáng như tơ lụa.

Tuy rằng cảm giác rất tốt nhưng Tô Vân Cảnh sờ một lúc lại giật mình, còn tưởng là có chuột trèo lên, lập tức mở to mắt.

Nhìn thấy là tóc của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh mới thở phào một hơi.

Phó Hàn Chu cuộn tròn ở bên cạnh cậu, giống như một đứa trẻ ngủ trong lòng mẹ, hai tay ôm chặt lấy cậu.

Đôi mắt hẹp dài như phủ một lớp sương mù, lông mi cũng có chút ẩm ướt.

Trước kia Phó Hàn Chu gặp ác mộng cũng sẽ giống như bây giờ, vậy là Tô Vân Cảnh lập tức tỉnh ngủ.

“Gặp ác mộng à?” Tô Vân Cảnh nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu nhắm chặt mắt không nói gì, vùi đầu vào hõm vai Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh giống như đang sờ một con mèo nhỏ, nhè nhẹ vu0t ve lưng cậu, xoa dịu cậu.

Có đôi khi thấy Phó Hàn Chu ngạo kiều với cậu, Tô Vân Cảnh rất tức giận, tức đến nỗi muốn đánh trẻ con.

Nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của cậu ấy thì lại cảm thấy đau lòng.

Đây căn bản chính là tiểu tổ tông của cậu đúng không?

Tô Vân Cảnh dỗ dành Phó Hàn Chu bình tĩnh lại, dỗ rất lâu, cuối cùng cậu ấy mới ngủ thiếp đi.

Còn Tô Vân Cảnh thì lại mất ngủ.

Hệ thống xuyên sách tìm cho cậu một khắc tinh, tính cách nhân vật của Phó Hàn Chu hết lần này tới lần khác khiến cậu trở nên mềm lòng.

Tô Vân Cảnh tự mình tức giận với chính mình, tức tới ba giờ sáng mới có thể ngủ được.

Sáng hôm sau Tô Vân Cảnh bị Quách Tú Tuệ đánh thức.

Nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa, cậu giật mình mở mắt.

Người ngủ bên cạnh cũng bị Quách Tú Tuệ đánh thức.

Bệnh cũ của Phó Hàn Chu lại tái phát, buổi tối thích dựa sát vào người cậu mà ngủ, ép cánh tay Tô Vân Cảnh tới mức tê rần.

Nhìn ra cánh tay Tô Vân Cảnh không thoải mái, Phó Hàn Chu yên lặng nhéo nhéo tay cậu.

Cảm giác tê tê nhói nhói khiến Tô Vân Cảnh co rúm lại nhưng vẫn không quên nhìn về phía Phó Hàn Chu hiếm khi không xù gai.

Cũng không biết có phải do lời nói tối qua có tác dụng hay không, hôm nay Phó Hàn Chu không còn lạnh như băng nữa.

Biết cánh tay Tô Vân Cảnh không thoải mái, còn chủ động múc cho cậu một bát cháo.

Tô Vân Cảnh cũng không dám vui mừng quá, dù sao tên nhóc này xoay cậu nhiều vòng quá rồi.

Hôm nay dậy quá muộn nên Tô Vân Cảnh vội vội vàng vàng ăn sáng xong rồi đi học.

Quách Tú Tuệ thật sự xem Phó Hàn Chu như con ruột, cứ nhất định muốn dẫn cậu ấy tới gặp một bác sĩ.

Tô Vân Cảnh vừa cười thầm Phó Hàn Chu tự lấy đá đập chân mình vừa sắp xếp cặp sách.

“Con đi học đây.” Tô Vân Cảnh thay giày rồi như thường lệ nói với Quách Tú Tuệ một câu.

“Đi đường cẩn thận nhé.” Quách Tú Tuệ dặn dò.

“Vâng.”

Tô Vân Cảnh xách cặp xách, nhanh chóng xuống lầu.

Đi tới tầng một, cậu nhìn thoáng qua tầng năm.

Đúng lúc thiếu niên đứng ở cửa sổ cũng đang nhìn cậu.

Thiếu niên có đôi lông mày đen nháy, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Vân Cảnh, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Không biết là vì sao, đột nhiên Tô Vân Cảnh lại nhớ tới khi bọn họ còn nhỏ.

Mỗi lần Tô Vân Cảnh đi học, Phó Hàn Chu đều đứng ở hàng rào sắt cô nhi viện tiễn cậu.

Buổi tối cũng sẽ đứng ở cửa ngoan ngoãn chờ Tô Vân Cảnh tan học.

Ánh mắt Phó Hàn Chu bây giờ cũng giống như cậu bé đứng ở hàng rào sắt tiễn cậu đi học.

Tác giả có lời muốn nói: Đứa trẻ ngoan chỉ thuộc về một mình Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng trở lại rồi, tung hoa.