Đảo Lạc Nhật còn xinh đẹp hơn cả những gì Đỗ Cửu đọc được trong sách, cây cối xanh um cùng với hoa tươi năm màu, bầu trời và mặt biển còn lóa mắt hơn ngọc bích vỗ vào bờ cát trắng bạc, đúng là có thể sánh với thiên đường.
Bởi vì là cấm địa nên thiên nhiên hoàn toàn không có dấu vết ô nhiễm cũng như bị con người khai phá, chỉ có vài thôn xóm thưa thớt nằm ở rìa xa nhất bên ngoài mà thôi.
Sở dĩ đảo Lạc Nhật trở thành cấm địa là vì mỗi khi mặt trời lặn, lúc nhập nhoạng tranh tối tranh sáng sẽ có vô số ma thú và âm linh dưới đáy biển đổ về lảng vảng quanh đây, mãi tới tận lúc mặt trời vừa lên xua tan sương đêm mới trở về dáng vẻ cảnh đẹp thiên đường.
Trung tâm đảo bị sương mù bao phủ quanh năm, cho tới nay vẫn chưa ai đặt chân tới.
Sách vở ghi lại cũng có vài vị đỉnh cấp thần kỵ sĩ và đại ma đạo sư đi vào, nhưng những gì họ nhìn thấy hay lấy được chỉ có bản thân họ mới biết mà không truyền ra, có lẽ là có nhưng chắc hẳn chỉ có đời sau của họ mới biết được.
Đỗ Cửu ôm trái tim thích mạo hiểm rất muốn vào xem, nhưng có lòng chứ không hề có sức nên chỉ có thể đi dạo bên ngoài, thật ra Viêm Thần cũng từng đi vào, nhưng những chuyện bí mật thế này sẽ không nói với y.
"Sau này tôi sẽ dẫn em đi." Kỵ sĩ trưởng thấy ánh mắt y lộ ra vẻ tiếc nuối bèn nghiêm túc nói, "Đợi tôi lên được thần kỵ sĩ là có thể dẫn em vào trong, không chỉ mỗi chỗ này mà cho dù em muốn tới đâu tôi đều sẽ dẫn em tới."
Dĩ nhiên Đỗ Cửu tin rằng kỵ sĩ trưởng sẽ có thể trở thành thần kỵ sĩ, cho dù không có cốt truyện, cho dù hắn không phải nhân vật chính đi nữa thì y vẫn sẽ tin vào chuyện này, bởi vì hắn là Tần Cửu Chiêu.
"Cảm ơn." Y nhào vào người kỵ sĩ trưởng, bọn họ đang bơi, kỵ sĩ trưởng xây một cái bể bơi bên ngoài theo yêu cầu của y, trên đầu có trời xanh mây trắng cùng ánh nắng ấm áp, gió biển mát mẻ thổi vào, thật sự rất thoải mái.
"Làm sao đây, ta càng ngày càng yêu ngươi rồi!" Y lấy cả tay lẫn chân bám lên người kỵ sĩ trưởng, cười hì hì nhìn hắn, lòng mang ý xấu mà cọ cọ vào cơ bắp trần trụi, "Chúng ta làm đi."
Kỵ sĩ trưởng ôm lấy y, ở cạnh nhau lâu như vậy, nếu không nhìn ra được cậu chủ bị nghiện về mặt này thì cái tiếng bạn đời của hắn chắc chỉ nói cho có, hắn cũng đoán ra được nguyên nhân, thật ra hắn vốn nên ghen tị với những người qua lại với cậu chủ trước kia, nhưng kỳ lạ là hắn lại không cảm thấy gì nhiều, tựa như vận mệnh sắp xếp khiến hắn chia rõ cậu chủ trước kia cũng bây giờ vậy.
Hắn vốn định giúp cậu chủ cai nghiện nhưng nhìn thấy dáng vẻ thích thú của y lại không đành lòng, dù gì thì có thuốc men cũng không tổn hại gì tới thân thể của cậu chủ, hơn nữa có lòng riêng chọc phá nên sâu trong lòng hắn vẫn hy vọng cậu chủ có thể tiếp tục giữ như vậy, được rồi, chỉ cần cậu chủ vui là được, còn hắn vất vả một chút cũng không sao cả, khụ.
Viện một cái cớ đàng hoàng, kỵ sĩ trưởng thành thạo xoay người đè Đỗ Cửu lên thành hồ, dùng cả người ôm chầm lấy y.
Hai người dừng chân ở đảo Lạc Nhật chừng một năm, ngày tháng thật sự đẹp tới khôn tả, chỉ có một lần ngoài ý muốn kỵ sĩ trưởng đi thăm dò chỗ sâu trong đảo, vốn đã nói trước rằng buổi sáng đi đến tối sẽ về, nhưng chuyến đi này của hắn tận 3 ngày sau mới trở lại, hơn nữa còn mang đầy thương tích khiến Đỗ Cửu sợ hãi.
Trải qua chuyện này khiến y hoàn toàn hiểu được tình cảm của mình dành cho kỵ sĩ trưởng, xém chút nữa còn gọi Viêm Thần tìm người tới giúp đỡ, may là vết thương của kỵ sĩ trưởng nhìn thì đáng sợ nhưng lại không nặng lắm, uống ít thuốc lại qua hai ngày đã khỏe như vâm chả hề gì, hơn nữa sức mạnh còn tăng lên trông thấy.
Sau đó hai người bắt đầu đi du lịch, đi từ đảo Lạc Nhật tiện đường tới rừng Tinh Linh, cậu Tiểu Cửu bây giờ đã không phải cậu Tiểu Cửu khi xưa nữa, cả quãng đường này khiến y trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Lúc này tới rừng rậm Tinh Linh một phần là để ngắm cảnh, phần còn lại là muốn tìm sư huynh Horn chân thành xin lỗi anh.
Lúc trước vì y và Victor đấu đá mà hại anh mất đi ma lực thất thểu trở về rừng rậm Tinh Linh, y cũng chỉ viết thư xin lỗi thôi, nhưng hiện giờ hiểu được bản thân khi ấy quá đáng tới mức nào bèn muốn chính miệng xin lỗi anh.
Bọn họ ở lại rừng rậm Tinh Linh một năm, tốn rất nhiều sức mới tìm được Horn, anh đã cưới vợ sinh con, nhìn dáng vẻ thì cuộc sống cũng không tồi, có lẽ thấy Đỗ Cửu chân thành thật lòng nên cuối cùng anh cũng chịu tha thứ.
Sau đó lại tới thảo nguyên thú nhân, hẻm núi người lùn, băng cốc Bắc Cực, rừng Sương Mù,... Tất cả những nơi phong cảnh xinh đẹp trên mảnh đại lục này đều có dấu chân của hai người.
Trong thời gian ấy cũng có trở về thăm Viêm Thần, lần đầu tiên về Viêm Thần thẳng tay dạy dỗ kỵ sĩ trưởng một trận, hơn nữa còn yêu cầu Đỗ Cửu chia tay kỵ sĩ trưởng, bảo rằng ông sẽ giới thiệu cho y người có thân phận càng cao quý hơn, Đỗ Cửu phải rất phí sức mới có thể thuyết phục được ông.
Y cũng trở về học viện thăm mười hai người còn lại ở lớp E, đồng thời cũng gặp được nam chính thụ Luther.
Như cốt truyện miêu tả, là một thiếu niên tóc đen mắt đen thanh tú, thái độ với ai cũng hòa nhã nhưng sau khi quen thân mới biết được cậu ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt như vẻ ngoài.
Đỗ Cửu rất tò mò với Luther, mà cậu ta cũng rất tò mò về Đỗ Cửu, cậu ta tốn hết hai năm mới có thể kết thân được với mười hai người lớp E nên đương nhiên rất tò mò với ma vương nhỏ trong lời bọn họ.
Nếu là Alsace trước đây chắc chắn sẽ khinh thường kiểu người như Luther, nhưng hiện giờ y chỉ gật đầu cười cho qua.
Đợi tới lúc gặp được đám bạn bè đã thay đổi thật lớn còn cố ý nói cảm ơn cậu.
Thoáng cái đã tới một năm cuối cùng, từ lúc bước qua năm này sức khỏe Đỗ Cửu dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được ngày càng suy yếu.
Đỗ Cửu biết được không thể chống lại được cốt truyện, trong nguyên tác Alsace bởi vì bị lưu đày buồn bực mà chết, hiện giờ đổi lại đổ hết lên người y.
Thân thể của mình thì mình hiểu rõ nhất, cậu Tiểu Cửu gần như cảm thấy không đúng ngay tức thì, lúc đầu y chỉ tưởng là bệnh cũ tái phát nên nhanh chóng đi uống thuốc, vì địa vị nên từ nhỏ tới lớn thuốc y dùng đều là thứ quý nhất, nhưng lúc này những phương thuốc quý giá hiếm thấy kia cũng không có tác dụng, bấy giờ y mới bắt đầu luống cuống.
Y không muốn chết.
Đang sống tốt như vậy ai lại muốn chết chứ.
Y chỉ mới 28 tuổi, có người thân thương mình, có bạn bè từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có bạn đời thật lòng yêu mình, y thật sự không muốn chết.
Lo lắng, nghi hoặc, sợ hãi, tuyệt vọng.
Y không dám nói với kỵ sĩ trưởng cũng không dám nói với ông nội, nhưng mà bệnh tình ập tới dồn dập khiến y không có thời gian chần chừ, lần nọ té xỉu làm mọi người đều hay biết cả.
"Đừng sợ." Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy kỵ sĩ trưởng, từ dáng vẻ râu ria đầy mặt của hắn Đỗ Cửu đã đoán được bản thân chắc chắn hôn mê rất lâu.
Kỵ sĩ trưởng chăm chú nhìn y không chớp mắt, nhè nhẹ vỗ về gương mặt y, khẳng định chắc nịch: "Không sao hết, em yên tâm, tôi sẽ không để em có chuyện gì đâu."
Từ trước tới giờ kỵ sĩ trưởng đều vững chãi đáng tin khiến y tin ngay tức thì, chớp chớp mắt, mặt mày cũng nhen nhóm hy vọng: "Được, ta tin ngươi, còn có ông nội nữa."
Ngày tháng sau đó Đỗ Cửu vẫn luôn ra vẻ rất lạc quan, bọn họ kết thúc chuyến du lịch trở về Onekri sống cùng Viêm Thần, Viêm Thần và kỵ sĩ trưởng cũng ra vẻ rất lạc quan, tựa như y chỉ đang mắc bệnh vặt, điều chế ít thuốc bắt đúng bệnh là có thể khỏi hẳn.
Kỵ sĩ trưởng thường xuyên đi ra ngoài sau đó sương gió mỏi mệt trở về, cứ cách ngày Viêm Thân sẽ lấy ra thuốc mới đưa cho Đỗ Cửu, nhưng mà hết lần này tới lần khác đều là hy vọng rồi lại thất bại.
"Ta không muốn chết." Đỗ Cửu níu lấy tay kỵ sĩ trưởng, trông mong nhìn hắn, "Ngươi đã nói là chỉ cần có ngươi ở bên thì ta sẽ không chết mà, ngươi sẽ cứu sống ta đúng chứ?"
Thất bại hết lần này tới lần khác khiến tinh thần y gần như sụp đổ, không có gì khiến con người ta bất lực hơn việc nhìn bản thân đi gần tới cái chết cả.
Y giận dữ đập phá trút giận, cuồng loạn trách cứ.
Kỵ sĩ trưởng không hề rời đi mà yên lặng ở cùng y, tùy y trút giận.
Nhưng tử thần cũng không bởi vì sự phẫn hận của y mà dừng bước, y cũng không thể không suy sụp mà chấp nhận số phận.
Sau lần trút giận cuối cùng Đỗ Cửu thỏa hiệp, nếu cái chết đã được định sẵn thì y làm vậy có ích gì chứ, sẽ chỉ khiến cho những người bên cạnh mình càng khó chịu mà thôi.
Vì vậy hôm nay tỉnh lại y không hề oán giận, không hề phẫn hận, cũng không đánh thức kỵ sĩ trưởng đang mệt mỏi mà lẳng lặng tự mình đứng dậy rửa mặt.
Xem ra kỵ sĩ trưởng đúng là thật sự quá mệt mỏi rồi, tới vậy cũng không hay biết gì, y ngồi xổm xuống hôn lên hốc mắt thâm đen của hắn, trong lòng tràn ra áy náy sâu đậm.
Y cứ nhìn chăm chú vào kỵ sĩ trưởng như thế, tựa như muốn ghi tạc dáng vẻ của hắn vào lòng, mãi tới khi hắn mở mắt ra.
"Xin lỗi." Đỗ Cửu giành lên tiếng trước, y đưa tay vuốt ve gương mặt hằn lên mệt mỏi của hắn, "Mấy ngày này ngươi vất vả rồi."
"Đừng lo." Y nhớ lại những ngày suy sụp của quá khứ, trên mặt thậm chí còn khẽ mỉm cười, "Ta không sao cả, chỉ là đã hiểu ra mà thôi."
"Đừng bận tâm, không phải lỗi của em." Dáng vẻ của y khiến kỵ sĩ trưởng quá đau lòng, hắn nắm lấy tay y khẽ lẩm bẩm, "Sẽ ổn thôi, em nhất định sẽ khỏe lại."
Trong mắt Đỗ Cửu thoáng qua một tia ảm đạm rồi lại nhanh chóng tươi cười trở lại, xuôi theo lời hắn: "Đúng thế, ta sẽ ổn thôi mà."
Ngồi xổm một lúc lâu khiến hai chân y bắt đầu tê dại, bèn ngồi bệt xuống đất bên mép giường như kỵ sĩ trưởng, nghiêng đầu nói: "Ta không muốn ở lại đây nữa, không vui tí nào, chúng ta ra ngoài chơi đi."
Ánh mắt kỵ sĩ trưởng chấn động, trong quay cuồng toát ra chịu đựng lẫn đau xót nhưng lại nhanh chóng giấu đi, tựa như vô số lần trong quá khứ mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Đỗ Cửu: "Em muốn đi đâu?"
"Đi đảo Lạc Nhật!" Đỗ Cửu chống cằm, hai mắt sáng ngời như thuở xưa, "Chúng mình quay lại đảo Lạc Nhật một lần đi, ta muốn xem thử nhà chúng ta có còn hay không." Với y mà nói thì đảo Lạc Nhật chính là thiên đường, y không biết sau khi chết mình có thể lên thiên đường hay không, nhưng y hy vọng vào những giây phút cuối đời mình có thể ở tại thiên đường của nhân gian.
"Được." Kỵ sĩ trưởng cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, khó khăn cất lời.
Đỗ Cửu nói đi thì đi ngay, trưa hôm đó lập tức chào tạm biệt ông nội rồi lên đường cùng kỵ sĩ trưởng, hướng tới đảo Lạc Nhật.
Từ Onekri tới đảo Lạc Nhật mất mười ngày, còn là do hai người sử dụng trận pháp truyền tống, nếu không thì ít nhất phải mất hai tháng.
Hai ngày đầu tinh thần Đỗ Cửu vẫn còn tốt, đến ngày thứ tư đã bắt đầu mơ màng muốn ngủ, tới khi y tỉnh lại nhận ra mình đã tới đảo lạc Nhật rồi, còn đang ở trong ngôi nhà mà bọn họ từng sống.
"Nó vẫn còn à..." Y híp mắt lại, thị lực càng ngày càng yếu, đôi mắt tím như đá quý rực rỡ hoàn toàn ảm đạm xuống.
"Ta muốn đi ra ngoài." Y vươn tay với kỵ sĩ trưởng.
Kỵ sĩ trưởng nghe theo ôm y ra khỏi nhà, đi tới ngồi xuống ghế đá bên cạnh bể bơi.
"Hay quá." Đỗ Cửu mỉm cười với kỵ sĩ trưởng, "Nhà của chúng ta vẫn còn."
Y ở thế giới này rất vui vẻ, thật sự thật sự vui vẻ, vui vẻ nhất từ trước tới giờ, mà hiện giờ y rất đau lòng, đau lòng nhất từ trước tới giờ.
Những thế giới trước cho dù y không nỡ nhưng biết được Tần Cửu Chiêu sẽ đợi mình ở thế giới kết tiếp, cho nên cũng chỉ là không nỡ mà thôi, còn lúc này y thật sự có suy nghĩ muốn ở lại.
Hóa ra chia xa lại là chuyện khó khăn đau khổ tới vậy, hóa ra tình yêu cũng có một mặt khiến người ta buồn thương tới vậy.
Y dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy cổ kỵ sĩ trưởng, muốn hôn môi hắn, khiến hắn không cần đau lòng như thế kia.
Đôi mắt kỵ sĩ trưởng rõ ràng là màu xanh lục nhưng hiện giờ lại ánh ra màu đỏ tươi.
"Đừng đau lòng." Đỗ Cửu cố gắng giữ nụ cười, "Cảm ơn ngươi đã ở cạnh ta đến bây giờ, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ thích ngươi trước, sẽ yêu ngươi hơn cả ngươi yêu ta, sau đó tới lượt ta bảo vệ ngươi."
"Được." Hầu kết kỵ sĩ trưởng trượt xuống, trong cổ họng tựa như có cát sỏi khiến một từ đơn giản lại nhỏ máu tươi.
Đỗ Cửu cười sau đó nhắm mắt lại, dường như mệt mỏi tới tận cùng nặng nề mà ngủ, dần dần mất đi ý thức.
Kỵ sĩ trưởng ôm y từ hừng đông cho tới mờ tối, khoảnh khắc ánh trăng treo giữa trời hắn đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng bế lên cơ thể đã mất đi hơi ấm trong lòng mình, khẽ hôn lên trán y: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở thế giới kế tiếp."
Sau đó đứng lên đi về phía biển rộng không bờ.
- -------