Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 81




Thật ra sống ở đầm lầy Bóng Ma cũng không cực khổ như Đỗ Cửu nghĩ, không biết kỵ sĩ trưởng dùng cách gì nhưng gần như tất cả mọi thứ Đỗ Cửu muốn hắn đều tìm được cho y, qua nửa tháng trừ những chuyện bên ngoài thì cuộc sống của Đỗ Cửu không hề khác gì trước đây.

Hơn nữa phong cảnh xung quanh đầm lầy Bóng Ma thật sự không tồi, cho dù là ngày đông giá rét rừng rậm vẫn tốt tươi, thậm chí còn có mấy đóa hoa đẹp đẽ tới lạ kì nở rộ, thêm cả ma thú quý hiếm mà Đỗ Cửu chỉ từng được nhìn thấy trên sách giáo khoa.

Đã biết được kỵ sĩ trưởng không hề có ý hại mình, y bắt đầu thường xuyên bảo kỵ sĩ trưởng dẫn y đi dạo trong rừng.

Vì sức khỏe nên từ nhỏ tới lớn nơi Alsace đi xa nhất chính là Onekri, sau mười tuổi phần lớn thời gian đều ở trong kinh đô cùng học viện, làm con trai đương nhiên y cũng cực kỳ muốn bay nhảy trong thế giới muôn màu ngoài kia.

Nhưng Viêm Thần không thể nào bỏ mặc y đi ra ngoài chơi, trừ khi y cẩn thận giả dạng che giấu thân phận, dù gì thì trong quá trình Viêm Thần tới cấp đại ma đạo sư cũng có không ít kẻ thù, y là đứa cháu nội Viêm Thần yêu thương nhất nhưng lại là kẻ tay trói gà không chặt mà ai ai cũng biết, có khi vừa ra ngoài mấy hôm đã bị tay mắt khắp nơi chộp về trở thành quân cờ khống chế Viêm Thần rồi.

Coi như không động tay thì cũng dư sức tìm vài người tới tiếp cận y âm thầm giở trò, chi bằng cứ thật sự làm một kẻ ăn chơi phá của ở kinh đô ăn nhậu chơi bời cả đời đi.

Chỉ cần y ở lại kinh đô, chỉ cần Viêm Thần còn sống một ngày thì y vẫn sẽ yên ổn như xưa nay.

Cho nên sau khi vứt được nỗi lo kỵ sĩ trưởng sẽ hại mình y lại phấn khích vui vẻ, mười tám năm ròng cuối cùng y cũng có thể không cần lo lắng gì mà ra ngoài thăm thú, không chỉ có thể ngắm những thứ trên sách vở ghi lại mà còn không cần hâm mộ đố kỵ những học viên có thể kết bạn cùng đi rèn luyện nữa.

Câu chữ trong sách dù có nhiều tới đâu cũng không bằng được rung động khi tận mắt nhìn thấy.

Có người mạnh như kỵ sĩ trưởng ở cạnh y không ngại ngùng chút nào sai bảo hắn dẫn y đi xem mấy ma thú ma thảo, thậm chí còn được kỵ sĩ trưởng cõng trên lưng tự trải nghiệm cảm giác chiến đấu.

Y thật sự như đứa trẻ ở trong rừng rậm đầm lầy quậy phá hăng say, đứng trên ngọn cây cao cao ngắm nhìn toàn bộ đầm lầy sau đó gào to, tiếng vang này cũng cuống đi không ít dồn nén trong nhiều năm qua, đáy lòng bỗng nhẹ hẳn lên.

Bản thân Đỗ Cửu cũng là lần đầu nhìn ngắm được cảnh đẹp thế này, trong lòng kinh ngạc cảm thán không dứt, vậy nên càng muốn nhìn thêm càng nhiều phong cảnh xinh đẹp hơn nữa.

Có lẽ bởi vì từ khi sinh ra đã bị dán cho hai từ yếu ớt mà từ nhỏ Alsace luôn được cẩn thận chăm sóc, dần đà ngay cả chính bản thân y cũng không dám vận động quá nhiều, nhưng qua một tháng xuôi ngược bay nhảy sức khỏe không những không yếu đi mà ngược lại còn khỏe ra mấy phần.

Kỵ sĩ trưởng và y ở lại đầm lầy Bóng Ma ba tháng, cộng thêm hai tháng đi tới đây thì tổng cộng đã có năm tháng, non nửa năm, không biết hắn làm thế nào mà Viêm Thần thật sự không tìm tới cửa.

Từ đầu Đỗ Cửu còn hơi nôn nóng nhưng ngày tháng dần trôi, y không mong ông nội tìm tới mình nữa mà bắt đầu thích cuộc sống thế này.

Vì vậy hôm nay khi cả hai kề vai ngồi trên chạc cây ngắm hoàng hôn, Đỗ Cửu chủ động mở miệng: "Khi nào chúng ta rời khỏi đây?"

Y liếc nhìn vẻ mặt kỵ sĩ trưởng, thấy ánh mắt hắn khẽ trầm xuống bèn vội giải thích: "Ta không định trở về đâu, ta chỉ muốn nói chúng ta có thể tới nơi khác thăm thú không? Phong cảnh nơi này ta đã ngắm đủ cả rồi, ta muốn đi xem những thứ khác nữa..."

Dường như kỵ sĩ trưởng có hơi không dám tin: "Cậu muốn đi đâu?"

Hai mắt Đỗ Cửu sáng lên: "Đi đảo Lạc Nhật! Lúc nhỏ vừa nhìn thấy trong sách ta đã muốn tới đó, nghe nói ở đấy nước biển tựa như ngọc bích xinh đẹp nhất, những hòn đảo nhỏ kề nhau như trân châu, còn có nhân ngư trong truyền thuyết đến đi nữa, chúng ta lập tức tới đảo Lạc Nhật nhé!" Y càng nói càng hưng phấn mà níu chặt lấy tay kỵ sĩ trưởng, "Ta nói thật đó, chúng ta không vào trong đảo mà chỉ đi dạo ở rìa ngoài thôi, cũng có thể ở lại đó một thời gian như bây giờ, sau đó lại đổi chỗ khác, đi đâu nhỉ... À có thể đi băng cốc! Hay đi rừng rậm Sương Mù! Đất ma Vong Linh để sau đi, nơi đó quá nguy hiểm, sau nữa có thể đi thăm thú những nơi khác..."

Kỵ sĩ trưởng chăm chú nhìn vào đôi mắt tím sáng ngời của y, lại bắt đầu mềm lòng.

Thật ra hắn hiểu bản thân làm như vậy là quá manh động, nhưng tình hình lúc đó không hiểu vì sao đầu óc hắn lại nóng cả lên, lập tức mang Đỗ Cửu rời đi.

Có lẽ liên quan tới những hình ảnh mơ hồ trong mơ, hắn đi tới một thế giới kỳ lạ, người nơi đó có năng lực thần kỳ, hắn ở trong mộng mạnh hơn hiện giờ rất nhiều, dường như chỉ cần phất tay một cái là có thể hủy diệt đất trời.

Hơn nữa trong mộng hắn cũng gặp được cậu chủ, còn xảy ra chuyện gì thì hắn không thấy rõ được, nhưng hắn biết vận mệnh đã sắp đặt sẵn rằng hắn nhất định phải giữ chặt lấy cậu chủ, nếu vuột mất y hắn sẽ hối hận cả đời, cho nên trong khoảnh khắc ấy hắn không hề do dự mà mang y đi!

Hắn vốn tưởng rằng cậu chủ sẽ giận dữ chán ghét hắn, thậm chí sẽ oán hận hắn nên mới tìm mọi cách khiến cậu chủ vui nhằm lấy lòng y, nhưng hiện giờ xem ra dường như tất cả đều đang đi theo hướng tốt đẹp, trong lòng hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu chủ nói thật sao?"

"Tất nhiên rồi!" Đỗ Cửu đang chìm vào phấn khích khi nghĩ về tương lai, đi qua nhiều thế giới như vậy cuối cùng cũng có một cái có thể thỏa mãn được ước mơ của y, khiến y không OOC mà vẫn có thể ăn đồ ăn ngon ngắm được cảnh đẹp!

Thời gian mười năm cũng đủ để y nhìn ngắm cảnh đẹp trên khắp đại lục này một lần!

"Ta thật sự không gạt ngươi." Y nghiêm túc nhìn vào mắt kỵ sĩ trưởng, lần đầu tiên tự bày tỏ lòng mình, "Thật ra ta rất hâm mộ ngươi, hâm mộ thiên phú hơn người của ngươi, hâm mộ ngươi có được cơ thể khỏe mạnh, lúc nhỏ sức khỏe ta còn kém hơn lúc này nhiều nên chỉ có thể ở trong phòng cả ngày nhìn Victor chơi đùa ngoài vườn."

Cảm xúc đầu tiên mà Alsace bé bỏng hiểu được chính là ghen tị, vì cái gì Victor có thể đi theo ông nội học ma pháp, có thể thỏa thích chạy ra ngoài vui đùa mà y lại chỉ có thể ngồi lì trong phòng, nhúc nhích một tí là lại có người hầu sợ bóng sợ gió ngăn cản, thậm chí còn trách móc sau lưng rằng y không ngoan ngoãn.

Tuy Viêm Thần yêu thương y nhưng không thể nào đi theo chăm sóc y mọi lúc mọi nơi, phần lớn thời gian đều giao y cho người hầu, mỗi ngày đúng giờ đi qua thăm y một lát mà thôi.

"Ta còn phải cảm ơn ngược lại ngươi." Y đưa tay áp lên mặt kỵ sĩ trưởng rồi nở nụ cười, bỏ lại tất cả tro bụi của quá khứ khiến nó chói mắt khôn tả, "Cảm ơn ngươi dẫn ta tới đây ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp thế này, ta thật sự không muốn quay về, nếu ngươi không tin ta sẽ lập tức gửi tin cho ông nội, không, để ta viết một lá thư, ngươi giúp ta gửi cho ông ấy nhé."

"Ta không biết mình có thể sống được bao lâu, cho nên muốn nhân lúc mình còn sống đi xem thử thế giới này một lần." Lần đầu tiên y bày ra dáng vẻ nghiêm túc, "Ngươi có thể đồng ý với nguyện vọng này của ta không?"

"Cậu sẽ không chết." Tay kỵ sĩ trưởng bao lấy tay y, ánh mắt nghiêm nghị, "Chỉ cần tôi còn sống thì tôi sẽ không để cậu chết."

Đỗ Cửu cười, chồm qua khẽ hôn lên mặt kỵ sĩ trưởng: "Cho nên cuối cùng ngươi có đồng ý với ta không?"

"Được." kỵ sĩ trưởng trịnh trọng gật đầu.

"Cảm ơn ngươi!" Đỗ Cửu nhận được đảm bảo lập tức nhào qua ôm lấy hắn sau đó khóa ngồi trên đùi kỵ sĩ trưởng, trong lòng vừa kích động lại vừa cảm động liếm liếm môi, đôi mắt tím tỏa sáng, "Nhưng mà ngươi thỏa mãn cho ta một chuyện khác ngay tại đây trước đã."

Bốn mắt nhìn nhau, là gì thì không cần nói cũng biết.

Hoàng hôn màu vàng phủ xuống chạc cây cao cao, lấy trời là màn thân cây là chiếu, cùng với loại kích thích vì sẽ bị người khác nhìn thấy từ nơi xa khiến Đỗ Cửu và kỵ sĩ trưởng đều kích động hơn bình thường.

Tới lúc cuối cùng kỵ sĩ trưởng ghì lấy eo y thả người rơi xuống, nháy mắt khi xuất ra hắn nhìn thẳng vào mắt y: "Tôi yêu em."

"Ta cũng vậy..." Đỗ Cửu sung sướng cực kỳ, đáp lại theo phản xạ.

Đổi lấy là một cái hôn thật sâu của kỵ sĩ trưởng.

Cuối cùng sau ba tháng dừng chân ở đầm lầy bóng ma, bọn họ cũng thu dọn hành lý rời khỏi đây.

Chuyện đầu tiên sau khi rời đi chính là đi tới thị trấn nhỏ cạnh bên truyền tin, tuy rằng có máy truyền tin ma pháp có thể liên lạc thẳng với Viêm Thần, nhưng vì để kỵ sĩ trưởng yên tâm mà Đỗ Cửu chọn cách truyền tin này, đương nhiên nhờ vào ma pháp thư từ nhanh chóng tới được tay Viêm Thần.

Sau đó lại thuê xe ngựa đi tới chủ thành gần nhất, bởi vì chủ thành có ma pháp trận truyền tống, xuyên qua đó có thể đi thẳng tới thành thị gần đảo Lạc Nhật nhất.

Suốt quãng đường tới đây Đỗ Cửu đều hôn mê nên đến giờ mới có thể nhìn kỹ được thành thị bên ngoài kinh đô có dáng vẻ thế nào.

Tục ngữ nói đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi ngàn dặm đường, mới lên đường ba ngày ngắn ngủi đã có thể khiến cậu tiểu Cửu được mở mang tầm mắt, gặp được những chuyện lý thú mà trước giờ chưa từng thấy, dĩ nhiên cũng gặp được không ít dân chúng bần cùng.

Thành thị bên cạnh đầm lầy Bóng Ma không thuộc về đế quốc Alsace sinh ra mà là của một vương quốc nhỏ khác, người lãnh đạo đất nước này hiển nhiên chả ra làm sao cả, còn chưa tới mức xác chết khắp nơi nhưng người dân xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn không có sức để thở thì đầy đường.

Mà đây vẫn là thành thị đấy, cũng không biết ở nông thôn sẽ tới mức nào nữa.

Trong lòng cậu tiểu Cửu khẽ nặng nề, vốn đang định kéo kỵ sĩ trưởng làm một phát trên xe ngựa nhưng nhìn tới cảnh này cũng mất hứng.

Đợi tới khi vào chủ thành đi sang nước khác mới thoát khỏi được tâm trạng ấy, vương quốc này hiển nhiên hoàn toàn khác với nước kia, cho dù là chủ thành hay là thị trấn nhỏ, thậm chí là ở nông thôn thì tất cả dân chúng đều hớn hở vui cười, tuy rằng vẫn có người nghèo khổ nhưng vẻ mặt hay tinh thần đều không hề giống bên kia.

Cậu tiểu Cửu cũng chỉ là bỗng dưng cảm thán trong chốc lát, suy cho cùng thì từ trong xương cốt của y vẫn rất ích kỷ, nên nhanh chóng quên mất hết những chuyện nhìn thấy trước đó mà hòa nhập vào môi trường mới.

Ước chừng Viêm Thần đã nhận được tin của mình, Đỗ Cửu ra vẻ trước mặt kỵ sĩ trưởng mở máy truyền tin lên lần nữa, gần như ngay lúc vừa khởi động đã nhận được tin nhắn của Viêm Thần.

Viêm Thần hiển nhiên không tin tưởng tin y gửi, cho là y bị ép buộc, vậy nên sau khi nghe y chính miệng giải thích rồi lại nhìn xem tình hình của y mới tin lời y nói, sau đó còn nghiêm khắc răng dạy hai người một trận, đặc biệt là kỵ sĩ trưởng, tính tình Viêm Thần nóng nảy nên tất nhiên sau đó đã chạy đi tìm sư phụ kỵ sĩ trưởng đánh một trận.

Đỗ Cửu ngồi bên cạnh hát đệm, nói không ít lời hay cho kỵ sĩ trưởng, lại nịnh tới nịnh lui một lúc mới dỗ được Viêm Thần, nhưng vẫn phải hứa rằng mỗi năm đều phải trở về thăm ông một lần.

Bên này Đỗ Cửu vuốt cho xuôi xong thì cuối cùng kỵ sĩ trưởng bên kia mới mở máy truyền tin lên liên lạc với sư phụ mình, không bất ngờ gì cũng bị sỉ vả một trận.

Lần này Đỗ Cửu không giúp được gì mà chỉ ngồi cạnh vui tươi hớn hở nhìn kỵ sĩ trưởng bị răn dạy, đáp lại chính là một ánh mắt bất đắc dĩ mà cưng chiều của kỵ sĩ trưởng.

Có thể là do đã cởi bỏ được khúc mắc, sau khi mọi chuyện xong xuôi kỵ sĩ trưởng cũng thăng cấp từ kỵ sĩ hoàng kim thành kỵ sĩ bạch kim, tương đương với ma đạo sĩ.

Đỗ Cửu hưởng chung vinh dự, không hổ là bạn trai nhà cậu Cửu y!

Sau đó lại phấn khởi kéo kỵ sĩ trưởng chạy tới đảo Lạc Nhật.

Áu áu áu, lắc thuyền trên biển, y tới đây!