Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 11: Chẹt Họng




Câu nói cuối cùng của Hàn Tư Ân trực tiếp làm Tịch Ngọc nghẹn cổ.

Nhà mẹ đẻ của Tịch Ngọc ở ngoại ô thành phố, cô không thích học tập, rất sớm thì đã nghỉ học, nhưng cô lại có một người anh trai xuất sắc tên Tịch An.

Tịch An luôn làm việc trong thành phố, rất có tiền đồ, lấy được con gái của lãnh đạo trực tiếp.

So với cô, chị dâu của cô mới thật sự là bạch phú mỹ, cần được anh trai cô nâng niu trong lòng bàn tay.

Mẹ Tịch thật ra rất không thích vợ của Tịch An, cảm thấy trong mắt con dâu không có bà ta còn ghét bỏ bà ta, mà Tịch An không nghe bà ta nói.

Mẹ Tịch không làm khó được con trai con dâu, lại đi bắt chẹt con gái cùng con rể. Luôn cảm thấy so với con trai của chính mình, Bạch Sơn một chút ưu điểm cũng không có. Cho nên ở trước mặt Bạch Sơn, mẹ Tịch tỏ ra thượng đẳng cao ngạo vô cùng, Tịch Ngọc cũng học theo bà ta, đối xử với người nhà Bạch Sơn tự nhiên cũng sẽ như thế.


Sau đó Bạch Sơn đầu tư thất bại, phá sản nợ nần rất nhiều, nhà xe đều bán, mẹ Tịch không giúp đỡ được gì còn nói Bạch Sơn không phải là người có thể làm được chuyện lớn, là kẻ bất tài vô dụng, nâng đỡ cũng không nâng đỡ nổi.

Mẹ Tịch lúc đó còn muốn để Tịch Ngọc ly hôn với Bạch Sơn, nói Bạch Sơn một phân tiền cũng không có, cô cùng hắn về nông thôn sẽ phải chịu khổ này nọ, còn không bằng cách để Tịch An tìm người khác tốt hơn cho cô.

Việc này Tịch Ngọc không có nghe lời mẹ Tịch, sau đó Tịch An biết được còn trách mẹ Tịch một trận, lại cho Tịch Ngọc ba vạn tệ, giúp bọn họ qua một quãng thời gian, những năm này cũng không bảo bọn họ trả lại.

Mẹ Tịch không biết chuyện không trả tiền, bà ta có xu hướng trọng nam khinh nữ, nếu như biết được là Tịch An cho Tịch Ngọc tiền, nhất định sẽ không bỏ qua.


Tịch An là một nhân sĩ thành công, là vốn liếng để nhà bọn họ đem ra khoe khoang với người khác, nói thật người một nhà đều có chút sợ hắn.

Trong lòng Tịch Ngọc hiểu rõ, nếu như Tịch An vì cô ta mà bị mất việc, mẹ Tịch dám tìm đến đây liều mạng với cô.

Đương nhiên Tịch Ngọc cũng suy tính lỡ như Hàn Tư Ân chỉ là đang nói dối, là đang dọa cô ta thôi.

Nhưng cô không dám đánh cược, một phần vạn tỷ lệ cũng không dám. Lỡ như, lỡ như cô ta hại Tịch An, vậy thì anh em cũng không làm được.

Nghĩ tới những thứ này, Tịch Ngọc áp xuống lửa giận trong lòng mình, cô ta nhìn Bạch Thư, hừ nói: "Cũng chỉ đi vay tiền người ta thôi, ngang ngược cái gì."

"Em ấy vay tiền thế nhưng không giống mấy người vay tiền đâu, em ấy vay có thể trả, cũng có thể không trả, mà hai người đại khái sẽ không có vận may này." Hàn Tư Ân vô cùng hòa nhã nói.


Thái độ của anh khiến Tịch Ngọc rất tức giận, chỉ là càng tức lại càng phải nhịn.

Bạch Sơn thì lại nhìn về hai ông bà cụ, không ăn được phía Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân, vậy thì tấn công từ phía hai ông bà.

Chính mình dù sao cũng là con trai duy nhất của bọn họ, ông cụ tương đối mềm lòng, trước đây cho dù hắn quá đáng như thế nào, chỉ cần hắn thật lòng nhận sai ăn năn hối cải là vẫn có thể cứu lại một chút.

Ngay lúc Bạch Sơn muốn hành động, Bạch Nhã cùng Bạch Tông chạy tới, hai người trăm miệng một lời nói: "Ba mẹ, lợn nhà chúng ta xổng chuồng rồi, ba mẹ mau trở về nhìn xem đi."

Ăn ngay nói thật, hai người đã thương lượng trước rồi.

Muốn tới cùng tới, muốn mở miệng đồng thời mở miệng, trời mới biết bọn họ sau khi nghe được Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc thật sự đến nhà ông bà, trong lòng hai người đã lúng túng cỡ nào.
Nếu như bình thường không làm tuyệt tình đến thế, cũng không đến nỗi xuất hiện chuyện ngày hôm này.

Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc không biết ngại, nhưng hai đứa trẻ biết ngại.

Cho nên đồng thời thương lượng cái cớ, chuẩn bị kéo người về nhà lại nói.

Tịch Ngọc thấy có đường cứu vãn, cô ta thuận thế lôi kéo Bạch Sơn nói: "Nếu người ta nhìn không lọt chúng ta, chúng ta cũng đừng ở chỗ này khiến người ta ghét, đi về xem lợn."

Lời hối lỗi của Bạch Sơn bị cắt đứt, hắn "À" lên một tiếng, nói con về với hai ông bà, sau đó bị Tịch Ngọc lôi đi.

Bạch Tông sợ Bạch Thư, vội vàng gọi ông bà nội một tiếng, nhanh chóng chạy theo sau hai người.

Bạch Nhã vốn cũng muốn chào hỏi rồi chuồn luôn, mà khi cô đang chuẩn bị mở miệng lại đột nhiên nhìn thấy Hàn Tư Ân đứng bên cạnh Bạch Thư.
Cô bé nhất thời kinh ngạc, người cũng đi không nổi, cô chỉ vào Hàn Tư Ân nói: "Anh không phải là người đó, người đó, người đó sao?"

Cô ở độ tuổi này người đương nhiên biết một vài minh tinh, cô thấy Hàn Tư Ân trông quen lắm ý, chỉ là nhất thời không nhớ ra.

"Người nào, người nào, người nào hả?" Bà nội tiến lên tức giận nói: "Đây là khách trong nhà, không được chỉ tay vào người khác, không lịch sự."

Bạch Nhã lập tức thu tay về, xấu hổ nở nụ cười.

Bà nội thở dài nói: "Mau trở về đi, đỡ bị ăn mắng một trận."

Bạch Nhã thầm nghĩ: "Đấy là trước đây thôi, bọn họ bây giờ hận không thể bảo con nói nhiều mấy câu với bà cơ đấy."

Nhưng ba mẹ có thể làm được chuyện như vậy, Bạch Nhã lại không làm được, cô nói: "Vâng, vậy con về đây."

Mà trước khi đi cô lại liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân một cái, vô tình nhìn thấy anh và Bạch Thư đang nắm tay nhau.
Trong lòng Bạch Nhã buồn bực, sao còn nắm tay nữa. Chẳng lẽ là ba mẹ mình quá đáng quá, Bạch Thư muốn ra tay đánh người lại bị anh này cản lại?

Tiếng lòng lúc sau bởi vì cô chạy càng ngày càng xa, Hàn Tư Ân cũng không có nghe được.

Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, anh cử động bàn tay muốn buông ra, Bạch Thư trái lại càng nắm chặt tay anh.

Nhận ra tâm ý thân mật không e dè của Bạch Thư, Hàn Tư Ân chợt mỉm cười.

Mà thời điểm nhìn thấy hai ông bà đóng cửa lại đi về phía mình, Bạch Thư rất tự nhiên buông tay ra.

Bà nội nhìn Hàn Tư Ân nói: "Trận thế ngày hôm nay không làm cháu sợ đi."

Hàn Tư Ân lắc đầu: "Không phải chuyện gì lớn, không dọa sợ được ạ."

Sắm vai hề nhảy nhót trước mặt anh còn nhiều hơn, cấp bậc như Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc căn bản không đáng để tâm. Hai người này nói tới cũng chỉ là hạng người ngoài mạnh trong yếu, ham muốn tiền tài mà thôi.
Bà nội thấy anh rất bình tĩnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ông nội lúc này cũng đi lên trước, nhìn Bạch Thư nói: "Sau này con đi học ở bên ngoài, không thường xuyên về nhà, đừng để bọn họ trong lòng."

Bạch Thư rầu rĩ "Ừm" một tiếng, cậu không sợ gì khác, chỉ sợ mình đi rồi, hai ông bà đối mặt với Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc sẽ phải chịu thiệt.

Dù sao cũng còn một tầng quan hệ máu mủ, trước đây hai ông bà không làm đến mức tuyệt tình, hiện tại càng sẽ không.

Tâm trạng của ông bà nội không vui vẻ gì, nói câu "Để cháu chê cười" với Hàn Tư Ân, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

Vào lúc này cơm trưa không ăn xong cũng không còn lòng dạ nào mà ăn nữa, đến chiều đành phải nấu cơm sớm một chút.

Bạch Thư cũng kéo Hàn Tư Ân trở về phòng, sắc mặt âm u, rất có dáng vẻ muốn đấm người khác một trận.
"Chuyện này thì có gì mà lo lắng." Hàn Tư Ân kéo cậu ngồi ở mép giường: "Ông bà nội thiện tâm không muốn trở mặt với bọn họ, mà trong lòng bọn họ là cầu được tiền tài lại không phải mưu sát người ta, ông bà nội chỉ cần nắm chặt tiền trong tay, bọn họ còn nịnh bợ không kịp, sao mà dám làm khó ông bà nội được?"

Người đều có nhược điểm, chỉ cần lợi dụng đúng chỗ, là có thể bắt bí được người này.

Huống chi trong vòng mấy năm nữa Bạch Thư ngoài mặt vẫn là học sinh không có bao nhiêu tiền cho hai ông bà, Tịch Ngọc cùng Bạch Sơn muốn chiếm được thứ tốt từ trên người ông bà cụ, trong vòng năm năm là không có hi vọng gì.

Năm năm sau lại là như thế nào, ai có thể nói chắc được.

Hiểu ý của Hàn Tư Ân, sắc mặt của Bạch Thư chuyển sang trời quang mây tạnh, cậu chính là dùng vũ lực quen rồi, rất nhiều chuyện không suy nghĩ được thấu đáo như vậy.
Dù sao thì lúc đầu cậu cũng là tiểu công tử của phủ tướng quân, sau đó lại có Hàn Tư Ân che chở, ba năm sau khi Hàn Tư Ân qua đời, cậu một thân một mình cũng không cần qua lại với người khác.

Trở lại hiện tại, vừa bắt đầu là mười năm ngơ ngơ ngác ngác điên dại ngây ngốc, sau khi rơi xuống nước nhớ lại chuyện cũ, một lòng một dạ muốn tìm được người kia, cũng không tiếp xúc nhiều với ai, vẫn giữ thói quen trước kia.

Cậu cảm thấy chính mình phải sửa lại tật xấu này, mọi việc phải dùng đầu óc nhiều hơn một chút mới được.

Bởi vì nơi này, dù sao cũng không phải Đại Chu năm đó...

"Em như vậy cũng rất tốt." Hàn Tư Ân nắm tay cậu, thật lòng nói: "Bạch Thư mà anh thích chính là người như vậy, qua bao nhiêu năm đều không cần thay đổi."

Trong lòng Bạch Thư không nhịn được vui mừng, cậu nắm lấy đầu ngón tay của Hàn Tư Ân, tạo thành nút buộc mười ngón tay giao nhau, sau đó cậu nói: "Nhưng mà anh thay đổi rồi, dịu dàng hơn trước đây nhiều lắm."
Nếu là trước đây, Hàn Tư Ân nói chuyện càng độc miệng hơn, có lúc dăm ba câu có thể mắng người ta đến phát khóc. Người như Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc, căn bản không chịu nổi miệng lưỡi của anh.

Hiện tại, bởi vì cậu, Hàn Tư Ân đã dịu dàng rất nhiều, một câu ngu ngốc cũng không nói thẳng vào mặt hai người kia.

"Là bởi vì em, cũng bởi vì xã hội này." Hàn Tư Ân nói: "Huống chi, mắng người không tốt."

Bạch Thư nghĩ đến dáng vẻ hung hăng càn quấy của Hàn Tư Ân trước đây, cụp mi mắt xuống.

Hung hăng, dịu dàng, cậu đều yêu thích.

Hai người đang nói chuyện, Cảnh Yến gọi điện thoại tới, nói là đã làm xong thủ tục chuyển trường cho Bạch Thư rồi.

Hàn Tư Ân ừm một tiếng, cúp điện thoại, anh nhìn Bạch Thư nói: "Chuyện trường học đã xong, em xem thời điểm nào chúng ta rời đi thì tương đối thích hợp, nói sớm với ông bà nội một tiếng."
"Ngày mai có được hay không." Bạch Thư nói.

Hàn Tư Ân: "Lúc nào cũng được." Chỉ cần anh muốn, lại chơi thêm một tháng cũng không sao, cùng lắm anh thuê gia sư dạy một một cho Bạch Thư là được.

Bạch Thư: "Tối nay lại nói với ông bà nội." Dứt lời này, cậu hơi dừng lại một chút, nghĩ tới xưng hô của Hàn Tư Ân với hai ông bà.

Hàn Tư Ân rất ít khi chấp nhận người nào, trước đây theo cậu gọi Bạch Văn Hãn là đại ca, hiện tại lại gọi hai người là ông bà nội.

Đều là người thân của mình.

Cậu cũng muốn cùng Hàn Tư Ân gọi người thân bên cạnh anh, trước đây còn có em gái, mấy năm không gặp nổi một lần, mà hiện tại lại không còn cơ hội nữa.

"Người thân của em cũng là người thân của anh, đương nhiên em gọi như nào, anh sẽ gọi như thế." Hàn Tư Ân nghe thấy tiếng lòng của Bạch Thư, có chút dở khóc dở cười nói.
Bạch Thư đầy mắt vui mừng, cậu nói: "Hàn Tư Ân, sao em nghĩ gì anh cũng biết thế."

Hàn Tư Ân mặt không đổi sắc, trong lòng lại hơi căng thẳng.

Cả đời ở Đại Chu kia, anh đã đóng lại năng lực lắng nghe tiếng lòng với Bạch Thư, ngay cả khi qua đời cũng không nói cho Bạch Thư bí mật mình có thể đọc được nội tâm người khác.

Có lẽ là sợ sệt bị cho rằng quái vật, có lẽ là chặt đứt khả năng bị phản bội, mà suy cho cùng, anh vẫn là giấu Bạch Thư.

Đời này, anh đã có thể khống chế năng lực đọc tâm, nhưng không biết vì sao vẫn không thể đóng lại với một người.

Hơn nữa anh cũng muốn đóng loại năng lực này với Bạch Thư, thậm chí anh nghĩ, có một ngày anh có thể chính miệng nói cho Bạch Thư bí mật này.

Chỉ là hiện tại, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Anh tin Bạch Thư sẽ không nói ra năng lực của anh, nhiều năm như vậy, người lần nữa khiến anh có thể tin tưởng chỉ có Bạch Thư.
Thế nhưng anh vẫn sợ, lỡ như... lỡ như bị người khác coi là yêu quái thì sao, lỡ như từ trong mắt Bạch Thư nhìn thấy được chán ghét thì sao.

Nếu thật sự có khả năng đó, anh tình nguyện cả đời giữ kín bí mật này.

"Đây không phải chứng minh, chúng ta tâm linh tương thông sao." Bạch Thư không biết suy nghĩ trong lòng anh, nghiêng đầu hưng phấn nói.

Hàn Tư Ân rũ mắt xuống ừm một tiếng, "Là tâm linh tương thông."

Bạch Thư đặt tay lên vai anh, thấp giọng hỏi: "Anh làm sao thế? Sao đột nhiên tâm trạng không tốt rồi?"

Hàn Tư Ân giương mắt, nở nụ cười với cậu, sau đó anh nói: "Anh đang nghĩ, chúng ta thật sự là tâm linh tương thông."

Anh che giấu tâm trạng rất kỹ, bình thường không có ai sẽ nhìn ra được trên mặt anh là vui hay không vui, càng không nói đến nghĩ cho tâm trạng của anh.

Nhưng Bạch Thư lại cảm nhận được.
Bọn họ định sẵn đã phải ở bên nhau.

Bạch Thư vui vẻ, đầy mắt đều là ánh sao: "Vậy anh đoán xem trong lòng em đang nghĩ gì?"

Hàn Tư Ân lăn lăn hầu kết hai lần, nhỏ giọng đến mức không thể nghe thấy: "Em đang nhớ tới Bạch Văn Hãn, còn có... Còn có, những ngày tháng anh để em lại một mình năm đó."

Bạch Thư lập tức đỏ ửng hốc mắt.

Hàn Tư Ân vươn tay ôm cậu vào lòng, nói: "Khiến em tủi thân rồi."