TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

Chương 62: Nhịn Một Chút




Vừa mới yêu nhau đã phải chia xa, ai gặp phải chuyện này thì cũng đều chẳng dễ chịu gì. Đã vậy nghệ sĩ còn là một công việc đặc thù, hai người trong giới yêu nhau bay tới bay lui, có khi mấy tháng trời không gặp được nhau là chuyện rất bình thường —— Muốn mỗi ngày đều dính lấy nhau trừ khi là người không nổi tiếng.

Sáng hôm sau, vội vàng ăn xong bữa sáng hai người đành phải vẫy tay tạm biệt nhau. Trình Hề bay đến thành phố tiếp theo để chuẩn bị cho concert, còn Đào Thời Diên thì tham gia buổi giới thiệu bộ phim điện ảnh đã được quay vào năm ngoái.

Lúc chia tay vẻ mặt của hai người rất hững hờ, về phương diện này tính cách của bọn họ khá giống nhau, công việc và cuộc sống đều rất rạch ròi. Bởi vì là một nghệ sĩ, trên vai không chỉ gánh vác sự nghiệp của bản thân, mà còn có cả tương lai của toàn bộ ekip. Bản thân bọn họ không thiếu chút tiền này, thế nhưng anh em trong ekip trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Bận bịu quay cuồng tận nửa tháng, trong khoảng thời gian đó hai người có gặp nhau một lần ở Singapore, thời gian còn lại thì đều liên hệ qua wechat. Bọn họ yêu đương như đám học sinh tiểu học yêu qua mạng, internet là cầu nối, đều rất trân trọng đoạn tình cảm này.

Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, suy cho cùng không có gì tác động mạnh hơn một sân khấu trực quan. Sau năm buổi concert trong nước và hai buổi concert tổ chức ở nước ngoài, hết stage này đến stage kia được đăng lên weibo, những cuộc thảo luận về thực lực của Trình Hề cũng ngày càng nhiều thêm:

[Đỉnh, CX không mời khách mời đến trợ diễn, thời gian tương tác với fans cũng ngắn, nhảy vũ đạo cường độ cao từ đầu cho tới cuối, thế mà giọng hát vẫn rất ổn, phổi của cậu ta làm bằng sắt à?]

[Xem fancam của fansite lâu năm nhà cậu ấy mà lọt hố, tôi cứ tưởng fancam đó là trình độ cao nhất của cậu ấy rồi, không ngờ cmn fancam nào cũng là trình độ cao nhất, A Vĩ chết đi sống lại huhuhu!!]

[A a a a a a a mị ngất với đoạn rap này mất, flow này của em giai quả thật quá bùng nổ. Cầu xin em giai đừng tỏ ra quyến rũ nữa, đừng để mị không nhịn được sẽ muốn làm chuyện phạm pháp đó ]

[Hành lễ với quốc vương bệ hạ, có thể tiếp nhận thêm tín đồ mới tới là dân nữ hay không?]

[CX debut mấy năm rồi? Thực lực sân khấu mạnh như vậy, theo lý mà nói tôi không thể không có ấn tượng chứ.]

[Phổ cập kiến thức cho chị em mới tới, Hề cục cưng đã debut được một năm rưỡi, tháng 4 tháng 5 vừa rồi mới nhận được giải thưởng nghệ sĩ mới xuất sắc nhất tại hai lễ trao giải âm nhạc lớn. Khả năng hát nhảy đều perfect, vừa cool ngầu vừa ngọt ngào, sang năm còn có thể công chiếu phim điện ảnh cùng hợp tác với đạo điễn Lâm Tuyết Phong và ảnh đế Đào Thời Diên, đầu tư không thiệt!]

[Quản cái miệng đi, Quả Cam thối lại đang bám riết lấy ảnh đế Đào kìa, buông tha cho ảnh đi xin đấy? Debut lâu như vậy rồi vẫn không học được cách bước thẳng à?]

[Chém gió về nhan sắc xong lại bắt đầu chém tới thực lực, nếu thực lực mạnh như vậy sao lại không nổi lắm, cẩn thận chém gió to quá đứt lưỡi đấy ~]

[Không nổi lắm? Mời ghé qua xem bảng xếp hạng những ngôi sao đại lục trong ba tuần này chút đi, qua xem vé concert sold out trong vòng 45 giây chút đi, qua xem lượng tiêu thụ album trực tuyến thống trị 12 tuần liên tiếp trên bảng xếp hạng chút đi, nếu muốn số liệu cụ thể, vui lòng xem ở các blogger, có muốn anti thì cũng nên chuẩn bị bài trước chứ chú em???]

Mặc dù fans đã tranh cãi lại được độ nổi tiếng của Trình Hề rồi, nhưng thật ra đây vẫn luôn là nỗi đau trong lòng mọi người.

Không phải Trình Hề không nổi, mà là do tính cách của cậu, mỗi năm nhận rất ít quảng cáo, phim truyền hình và các show thực tế, không thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng, quốc dân độ thấp, nên dưới cái nhìn của người qua đường, cậu chẳng khác mấy so với lúc flop trước kia.

Nếu tiếp tục như thế thì vừa có lợi vừa có hại, lợi là phần lớn fans thu hút được nhờ thực lực đều là fans trung thành, không đến nỗi trong vòng mấy năm ngắn ngủi sẽ mất hết sự nổi tiếng, nếu làm đến nơi đến chốn thì có thể tiến càng xa hơn. Nhưng đương nhiên cái hại là tốc độ mở rộng của fandom rất chậm, nếu muốn đạt đến trình độ đỉnh lưu như Bách Dạ – tiền bối cùng công ty thì còn phải mất một khoảng thời gian rất dài.

……Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, thì Hề cục cưng nhà chúng ta là giỏi nhất, không chấp nhận phản bác!!!

Concert vừa tốn năng lượng vừa tốn sức khỏe, sau khi kết thúc, Triệu Tiểu Đào không sắp xếp lịch trình gì cho Trình Hề cả, định cho cậu nghỉ ngơi hai ngày.

Buổi concert cuối cùng được tổ chức ở Hàn Quốc, đêm trước ngày về nước, Trình Hề cuộn tròn trong chăn gửi wechat cho Đào Thời Diên.

Trình Hề nhìn chằm chằm bốn chữ này mà ngẩn người một hồi lâu.

—— Anh chỉ ‘biết rồi’ thôi hả? Không hỏi xem em có thể đến thẳng chỗ anh được không sao? Hoặc là sáng ngày kia cử xe tới đón em cũng được.

Chúng ta gần một tháng không gặp rồi đó anh giai!!!

Đang yêu nhau mà, anh tốt tính một chút xem nào!!!

Trình Hề nhíu mày, dùng ngón tay chọt chọt vào avatar của Đào Thời Diên. Ngay sau đó,

“…………..”

Ngay cả wechat cũng đối phó ông đây, mệt tâm quá, lần này không gặp cũng không cần, ngủ đây!

Trình Hề tắt điện thoại, ôm cái áo khoác mấy ngày trước Đào Thời Diên gửi cho mình ngủ thẳng một giấc đến trưa. Sau đó đeo kính đen, giống như một cái tủ lạnh biết đi bộ, xụ mặt từ Hàn Quốc cho đến khi bay về đến Trung Quốc.

Cuối tháng tám trời rất nóng, ra ngoài hoạt động vào thời tiết như thế này rất dễ say nắng, Trình Hề vốn tưởng sẽ không có nhiều fans đến sân bay đón mình, nên lười biếng đẩy xe tới cửa hải quan.

Kết quả là, cậu được chào đón bằng banner và đèn led màu cam dày đặc cả sân bay.

Cho dù đã qua bao lâu đi chăng nữa, thì lúc đối diện với cảnh tượng như thế này Trình Hề vẫn thấy mũi mình ê ẩm. Vệ sĩ lập tức chạy tới bảo vệ cậu, cậu lấy kính đen xuống, cố ý thả chậm bước chân, rồi nói chuyện với fans qua khe hở giữa mình và vệ sĩ:

“Sao mọi người lại tới đây cả vậy?”

“Nhớ anh đó, cưa cưa!”

“Này này này,” Trình Hề bị một bảng đèn led khổng lồ chói mù mắt: “Cái bảng đèn led này là sao vậy, chồng chị sẽ không đánh tôi đấy chứ?”

Fans hâm mộ cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy trên bảng đèn led của chị gái kia viết ‘Trình Hề, chị trộm tiền chồng nuôi cậu!’, mọi người bèn cười lăn cười bò.

Nhưng chị gái lại chẳng thấy có lỗi với chồng chút nào, còn hỏi ngược lại Trình Hề: “Vậy lúc nào cậu mới kết hôn với ảnh đế Đào, cậu mà kết hôn thì chị đây cũng không cần phải bận tâm đến vấn đề không có cơm ăn của cậu nữa!”

Nhắc đến tên đàn ông chết tiệt kia Trình Hề lại thấy giận, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hình như để chồng chị đánh còn dễ thực hiện hơn đó.”

Fans: “Hahahahahaha!”

Sau khi tám nhảm, ký tên cho fans xong, Trình Hề rốt cục cũng có thời gian gọi điện cho Triệu Tiểu Đào.

Gần đây Triệu Tiểu Đào đang thảo luận một tài nguyên lớn cho cậu, là một show thực tế về ca hát, buổi chiều có một cuộc họp, nên không tới Hàn Quốc đón cậu, hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở bãi đỗ xe của sân bay.

Điện thoại được kết nối, Trình Hề vừa ấn nút thang máy vừa hỏi: “Biển số xe là bao nhiêu?”

Triệu Tiểu Đào báo một dãy số: “Cậu đang ở đâu vậy?”

“Em chuẩn bị ra khỏi thang máy.”

Trình Hề kéo vali ra khỏi thang máy, lấm lét nhìn trái nhìn phải ——

“Kít ——” một chiếc xe bảo mẫu bỗng nhiên dừng lại trước mặt cậu, cửa xe lập tức mở ra, trên cánh tay truyền đến một nguồn sức mạnh.

Không kịp phản ứng lại, cậu đã bị kéo lên chiếc xe đó rồi!

Trong đầu Trình Hề lập tức hiện ra mấy cảnh bắt cóc hay xảy ra trên phim, cậu nắm chặt hai tay, nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi vòng vây và gọi điện báo cảnh sát.

Lúc này có thứ gì đó đụng vào mu bàn tay cậu, xúc cảm đầy lông lá và nóng hầm hập, Trình Hề vô thức cúi đầu xuống, muốn xem thử rốt cục mình bị thứ gì trói lại.

Ngay giây sau, một cục bông màu cam chẳng có chút lực công kích nào đập vào mắt cậu.

Cục bông ngồi trên đùi Đào Thời Diên, đang dùng đầu ủn mu bàn tay cậu. Thấy cậu không nhúc nhích, lại duỗi móng ra vỗ vỗ trên ngón tay cậu, đôi mắt to long lanh ngập nước, bày ra dáng vẻ cầu vuốt ve rất đáng thương.

Trình Hề bỗng chốc không thể chịu nổi nữa mà mở lòng bàn tay ra. Nhưng chưa kịp để lên đầu Niên Niên, giữa chừng đã bị một bàn tay rộng lớn nắm lấy.

Bàn tay rộng lớn tận dụng mọi kẽ hở đan chặt mười ngón với cậu: “Nhìn tôi trước đã, đừng nhìn nó.”

Trình Hề: “…..Nó muốn em vuốt ve nó.”

Đào Thời Diên mỉm cười: “Tôi cũng muốn.”

“Đừng nói nhảm nữa!” Trình Hề lén liếc nhìn Kim Khôn đang giúp cậu chuyển hành lý ở cốp sau: “Trên xe có người khác đó.”

Biết cậu da mặt mỏng, Đào Thời Diên ngậm miệng lại. Anh nặn nặn lòng bàn tay cậu, rồi kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình.

Niên Niên không được vuốt ve thì không cam tâm, bèn nhảy lên đùi Trình Hề. Mấy tháng trôi qua, nó đã cao và nặng thêm một chút, cơ thể không còn là cục bông nhẹ hều nữa, móng vuốt nhỏ cứ giẫm tới giẫm lui làm người ta ngứa ngáy.

Sợ bóng sợ gió một hồi, mãi cho đến khi tay được người ta nắm lấy, chân bị cục bông giẫm lên, Trình Hề rốt cục mới có cảm giác chân thực. Cậu tỉnh bơ dựa vào người Đào Thời Diên, nhỏ giọng trách móc: “Sao phải làm giống như bắt cóc vậy, suýt chút nữa là em gọi 110 báo cảnh sát rồi đó.”

“Nếu tôi xuống xe đón em, sẽ dễ bị người qua đường chụp được.”

Ở Trung Quốc có cực ít người không nhận ra Đào Thời Diên, nếu đích thân xuống xe thực sự rất dễ bị nhận ra. Trình Hề “Ừ” một tiếng, nhếch khóe miệng nói: “Không phải anh không tới à, sao giờ lại tới?”

Đào Thời Diên ngạc nhiên: “Tôi nói không tới lúc nào?”

Trình Hề: “Tối qua, em nói với anh 4 rưỡi em xuống máy bay, anh nói anh biết rồi.”

“Phải, tôi biết rồi,” Đào Thời Diên xách Niên Niên khỏi đùi Trình Hề, đổi thành tay của mình: “Nên 4h tới đón em.”

Trình Hề: “……….”

Cái logic quần què gì vậy!

Ban nãy xụ mặt cả một đường, cậu vẫn chưa nguôi giận, không để ý thấy con trai mình đã bị ném đi, mà bắt đầu giảng đạo lý cho Đào Thời Diên: “Nếu như anh quyết định đến đón thì phải báo trước cho em một tiếng để em còn chuẩn bị chứ.”

“Tôi nói ‘biết’, có nghĩa là tôi sẽ đến đúng giờ,” Đào Thời Diên càng bực bội hơn: “Bất kể giờ nào, cho dù là hơn nửa đêm, chỉ cần có thể thì tôi đều sẽ đến đón em.”

“…………Thật không? Em cứ tưởng anh chỉ nói qua loa cho xong chuyện, chứ không định gặp em.” Nghe thấy vậy, Trình Hề không nhịn được mà cong khóe môi.

“Đương nhiên là thật,” Đào Thời Diên dở khóc dở cười: “Tôi phải chứng minh lời mình nói là thật như thế nào đây?”

Anh cúi đầu, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Hôn em một cái được không?”

Hơi nóng phả lên vành tai, tiếng hít thở của Trình Hề bỗng chốc trở nên rối loạn, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Lần cuối cùng bọn họ hôn nhau là lúc gặp ở Singapore, hai mươi ba ngày trước. Lâu lắm rồi không thân thiết, đương nhiên cậu cũng…. rất muốn hôn Đào Thời Diên.

Nhưng giờ đang ở trên xe, hình như không tiện lắm, cậu đẩy Đào Thời Diên ra: “Anh Kim Khôn ở đằng trước kìa.”

“Không sao đâu, đừng coi cậu ta là người,” Đào Thời Diên dừng một lát rồi nói: “Với lại có ghế dựa che rồi.”

Kim Khôn đang lái xe: “????”

“………Niên Niên cũng đang nhìn đó,” Trình Hề lại chỉ cục bông: “Dạy hư con nít không tốt lắm đâu, dễ tạo thành bóng ma tâm lý cho nó.”

“Nói nhiều.”

Đào Thời Diên khẽ bật cười, anh dùng tay trái che mắt Niên Niên, tay phải kéo mặt Trình Hề qua.

Không cho cậu cơ hội kiếm cớ, mà trực tiếp cúi đầu hôn luôn.

Nỗi nhớ nhung bấy lâu chồng chất như nham thạch, khoảnh khắc chạm vào môi đối phương chợt ầm ầm phun trào. Đào Thời Diên dứt khoát cạy môi với răng Trình Hề ra, mà Trình Hề cũng hơi thè lưỡi ra một chút, ngây ngô đáp lại anh.

Đã lâu lắm rồi không nếm được mùi vị của nhau, nụ hôn này của bọn họ còn sâu hơn lúc vừa mới quyết định ở bên nhau. Ban đầu Trình Hề vẫn còn chút ý thức, về sau đầu óc bị nụ hôn này làm cho mơ mơ màng màng, quên hết tất cả, chỉ có thể mở miệng mặc đối phương tàn phá.

Sau một nụ hôn, tay chân Trình Hề mềm nhũn, cậu ưỡn lưng, thở hổn hển tựa trán vào vai Đào Thời Diên.

Đào Thời Diên xoa xoa gáy như vỗ về cậu, anh nói đùa: “Không quên thở nữa đấy chứ.”

Giọng Trình Hề hơi lúng túng: “Không, không quên.”

“Nếu không quên thì ngồi thẳng lại tôi xem thử,” Đào Thời Diên dùng ngón tay gãi gãi cằm cậu: “Nhé?”

‘Bốp’ một tiếng, Trình Hề đập tay anh đi: “Anh đừng đụng vào em!”

Sức anh bạn nhỏ chẳng yếu chút nào, da Đào Thời Diên vốn trắng bệch, cánh tay lập tức bị cậu đập ra một vết đỏ, xem chừng là rất đau.

Ban nãy còn tốt mà, giờ chẳng hiểu sao lại bắt đầu nổi nóng, Đào Thời Diên nhíu mày, rồi chợt hiểu ra điều gì đó.

Anh cụp mắt, tầm mắt nhìn lướt qua giữa hai chân Trình Hề.

…….Biết ngay mà, Đào Thời Diên hơi muốn cười —— anh bạn nhỏ mới bị hôn thôi mà đã nổi lên phản ứng, có cần phải khiến người ta muốn ghẹo như vậy không?

Biết cậu xấu hổ, Đào Thời Diên túm lấy áo khoác của mình trước đó đã ném trong xe lại, che lên đùi Trình Hề.

“Tạm thời nhịn một chút, lát nữa tới nhà em,” anh thấp giọng nói: “Tới nhà em, tôi giúp em giải quyết.”