174.
Đề Hồ nhắm mắt lại, song cậu phát hiện ra độ ấm đằng sau gáy đã biến mất, thay vào đó là một nụ hôn dịu dàng.
Hơi nóng ẩm ướt giao triền, Cảnh Minh ngậm lấy môi dưới của cậu, thẳng thừng gặm cắn, cọ sát đến khi hơi thở của Đề Hồ trở nên dồn dập.
Cậu đỏ mặt hỏi: “Lời anh vừa nói là thật ạ?”
Cảnh Minh hôn lên trán cậu: “Thích em.”
Đề Hồ nhìn hắn, trong đôi mắt chứa bao vì sao. Cảnh Minh đặt một nụ hôn khẽ lên đôi mắt cậu: “Thích em.”
Tiếp đó là mũi, miệng, cằm. Mỗi nơi môi Cảnh Minh lướt qua đều lặp lại câu “Thích em” lần đó.
Cảnh Minh mỉm cười. Ngực của Đề Hồ kề sát vào hắn, tiếng rung của lồng ngực truyền tới, từ trái tim đến tứ chi của Đề Hồ đều tê dại.
“Em thích Tiểu Minh nhất.”
“Ừ, anh biết.”
175.
Cơn sóng gió tỏ tình đã qua, tất cả lại đi vào quỹ đạo.
Thật ra Đề Hồ sầu lắm, bởi vì cái quỹ đạo này “đứng đắn” quá.
Hồi đầu còn hôn môi, dạo này thì đến cả một nụ hôn cũng chẳng có!
Cậu có thể hiểu được loại tâm trạng bạch đầu tương thủ(*) của Cảnh Minh, nhưng thế thì tương kính như tân quá. Cậu đã là người trưởng thành rồi, nhịn không nổi ok!
(*Bạch đầu tương thủ: Vợ chồng ân ái, chăm sóc nhau đến khi bạc đầu.)
Lần sau lấy kinh nghiệm từ anh Bảo Bảo, đè xuống luôn là xong ngay. Đề Hồ âm thầm nghĩ ngợi.
176.
Cảnh Minh nhịn vất vả khôn cùng, rõ là người yêu ở ngay bên người ưnhưng cứ sợ mình sẽ làm ra chuyện gì dọa cậu sợ, mãi vẫn không dám xuống tay.
Vậy mà mới hôm qua đây, Đề Hồ lại bắt hắn dạy cách hôn cho cậu!
“Tiểu Minh! Hôn em!”
Cảnh Minh đặt một nụ hôn lên môi cậu.
“Không phải hôn như thế, phải là cái…” Đề Hồ đỏ mặt nói.
“Cái nào?”
“Là cái loại đêm đó nhìn thấy trong công viên í.”
Cảnh Minh nhớ lại chuyện hai người đã vô tình bắt gặp được trong công viên, bối rối nói: “Em còn nhỏ, không được học đòi mấy chuyện linh tinh này.”
“Em chẳng còn nhỏ nữa, em muốn mà.” Đề Hồ liếm môi, ánh nhìn kiên định, một sự cuốn hút không tiếng động.
Cảnh Minh chỉ nhìn mỗi một giây thôi mà đã đầu hàng. Thật sự là đáng yêu quá thể.
Cảnh Minh dán môi mình lên, một bàn tay đặt lên gáy cậu: “Lè lưỡi ra.”
Đề Hồ ngu ngơ lè lưỡi ra, một cái lưỡi khác bèn vội vàng truy đuổi dây dưa, càn quét hàm trên mẫn cảm của cậu.
Đề Hồ vói lưỡi không theo một tiết tấu nào, hôn đến đâu kích thích đến đó, bỗng cậu cười khì: “Em liếm đến răng anh, em cứ liếm phải răng anh suốt á.”
“Anh biết mà.” Cảnh Minh giữ lại đầu lưỡi đã sắp rụt về của cậu, tay còn lại thì nâng mặt cậu: “Em đừng nói gì nữa.”
“Sao vậy ạ?”
“Em vừa nói một phát là anh cứ muốn cười thôi.”
“Em cũng muốn cười mà.” Còn chưa dứt lời thì Đề Hồ đã cười khì, cuối cùng thành cười ngặt nghẽo không đứng thẳng người nổi.
Cảnh Minh buông cậu ra, đen mặt đi nấu cơm.
177.
Biểu hiện của Đề Hồ là một sự sỉ nhục đối với kĩ thuật của hắn, dù rằng hắn cũng chẳng có cái kĩ thuật quái gì.
Hết cách rồi, nếu không phải là hắn thật sự muốn hỏi thì hắn thề, hắn sẽ không bao giờ gửi wechat cho cái tên này đâu.
Cảnh Minh nhấn vào danh sách bạn bè, tìm thấy một bông sen đỏ, gửi tin nhắn.
Nhật Nguyệt: Anh, trên thân chim các anh có nơi mẫn cảm nào không?
Nhật Nguyệt: [Đỏ mặt.jpg]
Tuy chẳng muốn gửi, nhưng lễ phép thì vẫn phải có. Song câu trả lời của đối phương lại khiến hắn hận không thể chưa từng bắt chuyện với y.
Thật ra mãi đến chiều đó Đề Bảo mới trả lời hắn, và còn là cả chuỗi tin nhắn dài dằng dặc reo như pháo nổ liên tục.
16:04
Đề: Chỗ mẫn cảm á? Cái này thì cậu phải tự khám phá ra đi chứ nhóc [Cười gian]
Đề: Sao dị, muốn sắc dụ hả em giai?
Đề: Cần anh đây đưa mấy món đạo cụ không?
Đề: Livestream luôn nhá.
Đề: Không cần quay cậu đâu, quay em trai anh là được.
Đề: Anh muốn xem em anh đại triển hùng phong [Cười nhe răng]
Đề: Anh cảm thấy Tiểu Hồ sẽ thích tư thế cực bình thường.
Đề: Không phải anh đang cười khinh nó đâu, nó ấy à, bảo thủ lắm.
Đề: Anh thấy chân cậu cũng dài đó.
Đề: Đến khi đó vòng chân lên eo nó luôn [Cười nhe răng]
16:12
Đề: Người đâu rồi?
Đề: [Ra đây chịu đòn.jpg]
16:37
Đề: Không ngờ cậu là người như vậy.
Đề: Anh xem cậu như anh em mình.
Đề: Mà cậu chẳng trả lời tin nhắn của anh.
17:10
Đề: Anh sẽ cap màn hình gửi Tiểu Hồ.
Nhật Nguyệt: Nãy không thấy.
Nhật Nguyệt: Tui sai rồi.
178.
Tất nhiên Đề Bảo sẽ không đề ra được câu góp ý gì có ích, hắn nên nghĩ đến chuyện đó từ khướt mới phải.
Nhưng bây giờ Đề Hồ mới lên lớp mười hai, phải lấy việc học làm… Mà thôi, em ấy có bài tập quái gì đâu.
Ban đầu hắn cứ tưởng là vậy đấy.
Nhưng dạo này có giáo viên gọi điện cho hắn, nói là Đề Hồ tiến bộ rất nhanh, hồi mới học không hiểu cái gì cả, giờ thì đã làm được hết bài tập giáo viên ra rồi.
Và cũng rất được bạn bè trong lớp chào đón, bạn nam bạn nữ nào cũng thích giúp đỡ bạn mới, Tiểu Hồ cũng rất ngoan vân vân.
Nghe xong, có một cảm giác rất khó nói dấy lên trong lòng Cảnh Minh, vừa tự hào vừa láng máng thấy khó chịu.
Cảm xúc ấy đã đạt đến đỉnh điểm khi hắn thấy tin nhắn cap màn hình của Đề Bảo.
Wanan: [Tui vẫn đang học thuộc từ abandon.jpg]
Wanan: Cậu đấy hả?
Yêu Nhật Nguyệt: Xin cậu đừng nói thế.
Yêu Nhật Nguyệt: Cậu vốn không cười nhạo tớ được đâu.
Yêu Nhật Nguyệt: Bởi vì tớ đang học kiểu random(*).
(*Ý bảo không học theo đúng thứ tự ABCD mà là học một cách ngẫu nhiên.)
Wanan: Sợ đến cả Abandon cậu còn chưa nhớ nổi nữa là.
Wanan: Muốn tớ dạy cho cậu không?
Yêu Nhật Nguyệt: Thôi khỏi, cảm ơn nhé.
Thoạt trông cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng ý của Đề Bảo là tin nhắn mà người này gửi tới toàn là “Tớ thấy cậu lại làm sai rồi kìa”, “Đơn giản vậy mà không biết làm”, “Giáo viên vừa mới giảng qua thôi” vân vân, nhưng kết thúc không hề có ngoại lệ, đều là “Muốn tớ dạy cho cậu không?”.
Vừa nhìn kỹ xảo của cậu trai này là biết tỏng ngay, nhưng thứ khiến hắn để ý lại là một chuyện khác.
179.
“Sao anh lại có ảnh cap màn hình của máy Tiểu Hồ?” Cảnh Minh gọi thẳng luôn.
“Thì chẳng phải là…” Đề Bảo ngập ngừng mãi “Chẳng phải là anh trai quan tâm thôi à.”
Giọng của Đề Bảo nghe chột dạ lắm, nghe chột dạ khôn cùng.
Nhưng y đã lấy lại khí thế ngay: “Nếu không phải người anh trai đây đột nhiên quan tâm nó thì sao cậu phát hiện ra tình địch được?”
“Em không biết đó là tình địch đấy.” Cảnh Minh khinh bỉ.
“Ồ.” Đề Bảo cười lạnh: “Đợi đến khi em anh phát hiện ra mình có đề tài chung với các bạn trai cùng tuổi thì cậu cứ khóc ngàn dòng sông luôn đi nhé.”
Nghe đúng kiểu sung sướng khi người khác gặp họa, Cảnh Minh giật tóc: “Cúp máy đây!”
180.
Cái lúc xuất hiện ở cổng trường của Đề Hồ cùng với Đề Bảo, Cảnh Minh bỗng cảm thấy IQ của mình đã bị Đề Bảo mang đi hết.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, Đề Bảo vẫn mặc một bộ âu phục.
“Anh, anh mặc giống y như xã hội đen ấy, sẽ dọa đám học sinh cấp ba mất.”
Cảnh Minh đưa ra một lí do thoái thác đã chuẩn bị xong xuôi: “Anh mặc như vậy sẽ khiến chúng ta bị lộ.”
Cảnh Minh đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, trong xe còn có một bộ quần áo mang cho Đề Bảo, sợ y từ chối nên khi Cảnh Minh đưa đồ theo còn lấy cả đôi Adidas quý báu của mình ra cùng.
Quả nhiên Đề Bảo không hề từ chối, nhưng sau khi thay đồ xong thì lại khiến Cảnh Minh phải ngạc nhiên, nom chẳng lớn tuổi hơn mình là bao.
Sau đó cả hai nghênh ngang bước vào trường.
181.
Đề Bảo chọt bụng Cảnh Minh, trông hớn hở khôn cùng: “Sao vào được hay thế? Anh còn nghĩ xong cả chuyện leo tường nữa cơ.”
Cảnh Minh trưng vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là trường cũ của em mà!”
“Ha.” Đề Bảo huých khuỷu tay một cú thật mạnh: “Cậu vênh váo cái quần!”