Tôi Có Thể Đợi Anh Không

Chương 8: Phiên ngoại




Rất lâu rất lâu sau đó ….

Mùa đông năm nay tới rất sớm, mới giữa tháng 11 mà tuyết đã phủ dày không thấy mặt đường.

Trên tầng cao nhất của toà cao ốc hiện đại trung tâm khu đô thị sầm uất có một thân ảnh cô độc đang đứng đó.

Trước đây có người từng nói với hắn rằng điều ước sẽ được thiên sứ nghe thấy và thực hiện khi những hạt tuyết đầu tiên rơi xuống, vì khi ấy những vị thiên sứ đang ở gần hạ giới nhất có thể nghe thấy lời nguyện cầu của chúng ta.

Trương Đông Hạo một nam nhân cũng gần 30 nhưng vẫn tin vào những lời ấy có phải là quá ấu trĩ hay không?

Mọi năm hắn đều làm việc đến tuyết rơi khi nào không hay, hiện tại đứng nhìn những bông hoa tuyết lạnh lẽo này chợt rùng mình, khi cánh hoa chạm vào tay hắn cũng giống như cảm giác lúc chạm vào tay ngừoi kia vậy.

Tim khẽ nhói lên, hắn cười khổ quay đầu bước ra khỏi sân thượng lộ thiên trắng xoá bởi tuyết, tóc cũng phủ đầy tuyết, chiếc mũi cao thẳng cũng vì lạnh mà ửng đỏ.

Lại một lần nữa cô độc bước vào căn nhà trống trãi này, khi đi ngang qua vườn cây còn cố ý đưa mắt nhìn cái cây mà Biện Tang đã để lại,

cảm xúc hoà tan vào nhau, là nên vui hay nên buồn đây?

Đã rất lâu rồi hắn không có ra ngoài vào ban đêm, chỉ ở yên trong nhà đọc sách, xem văn kiện, xử lý công việc ở công ty, cuối tuần rảnh rỗi nghe theo mẹ đi xem mắt vài người xem như tìm một tia hy vọng cho mình có thể thoát khỏi khoảng trống mà Biện Tang bỏ lại, nhưng chắc có lẽ hắn đã lầm rồi.

Cho tới hiện tại hắn mới phát hiện ra bản thân đã bị y vô tri vô giác từ khi nào đã mê hoặc đến không có lối thoát.

Cái tên bệnh thần kinh ấy, con người ấu trĩ của y, cả mỗi lúc y bày trò trêu chọc hắn nữa.

Không nghĩ tới người mạnh mẽ như hắn khi ấy có thể khóc đến thương tâm như vậy.

Gập cuốn sách lại đặt ở đầu giường, Trương Đông Hạo thở dài với tay lên tắt đèn ngủ, tuyết hiện tại lạnh hơn tuyết ngày xưa nhiều nhỉ!

Cả đêm không ngủ được, hắn quyết định dậy sớm ra ngoài ăn sáng rồi tới công ty, Trương Đông Hạo thích nhất là tới tiệm mì xào ở đầu ngõ khu nhà trọ của Biện Tang, trên người một thân tây trang đắt tiền bước vào tiệm mì nhỏ lụp xụp không khỏi khiến người khác lấy làm lạ nhìn chòng chọc vào hắn.

Ông

chủ quán mì tươi cười tự động bưng tới cho hắn một phần mì hoành thánh theo lệ thường, Trương Đông Hạo cũng mỉm cười nhận lấy mì lặng lẽ ngồi một góc ăn.

Ước gì hiện tại có người nào đó ngồi đối diện miệng thoăn thoắt kể chuyện cho hắn, giành lấy mấy miếng xá xíu loại thường trong tô của hắn, ăn xong còn vuốt vuốt bụng thở hồng hộc vì no.

Nghĩ tới hắn nhịn không được phì cười, chợt nhận ra đánh mất đi y chính là mất đi một mảng màu hồng của cuộc sống.

“Ông chủ! Cho cháu một tô mì xá xíu hoành thánh sủi cảo há cảo không giá mang về!”

Phía bên kia có người gọi món, hắn bất ngờ quay đầu lại nhìn người kia. Nhìn đến sống mũi cay xè viền mắt nóng ran.

“Cái loại mì gì thế này!!!”

“Là mì xá xíu hoành thánh sủi cảo há cảo không cho giá đó, à vì tôi không ăn được giá!”

“Biện Tang, tôi nói cậu đúng thật là bị bệnh thần kinh!”

“Hahaha, cũng tốt mà!”

“Tốt chỗ

quái nào!”

“Tôi nói tốt là tốt!”



Trương Đông Hạo bừng tỉnh, đúng lúc người kia sắp rời khỏi, hắn vội để lại tiền trên bàn rồi chạy theo ra ngoài.

Trời đông tuyết phủ đầy đường, bên ngoài ai ai cũng mặc một thân áo lạnh, khăn choàng cổ dày che gần nửa mặt, nhưng hắn có thể nhận ra người kia bởi chiếc khăn choàng đỏ rực nổi trội đó.

“Tiểu Tang!”

Không có ai trả lời, hắn lại tiếp tục đuổi theo, tới một cái ngõ nhỏ gần đó thì thiếu niên đổi hướng rẽ vào, con hẻm nhỏ vậy nhưng rất nhiều lối rẽ, hắn đi đến rối tinh cả lên mới thấy được người đó đi vào căn nhà nhỏ cũ kỹ phía trước mặt.

Trương Đông Hạo đứng bên ngoài do dự thật lâu mới gõ cửa, người ra mở cửa chính là thiếu niên ấy nhưng cậu đã gỡ bỏ lớp áo len và khăn choàng cổ, đôi mắt to tròn ngây ngốc nhìn hắn “Tiên sinh, ngài tìm ai?”

Trái tim hắn run rẩy, lời trên môi ngập ngừng mãi mới nói ra “Biện … Biện Tang… em…”

Biện Thương nghe tới tên người anh xấu số đã mất của mình cũng bất ngờ “Anh là gì

của Tang ca?”

Đây không phải là Biện Tang sao? Sao lại có thể có một người giống với y như hai giọt nước thế này, bất quá hắn vẫn không khỏi mừng như điên ôm lấy người kia “Anh rất nhớ em, Biện Tang! Không cần giả vờ như vậy, anh biết trước đây là anh sai!”

“Tiên sinh, anh trai tôi đã mất cách đây mấy năm rồi, anh là…” Biện Thương suy nghĩ một chốc, gương mặt cũng biến lãnh đạm “Anh có phải chính là nam nhân mà anh tôi yêu, đã gián tiếp hại chết anh ấy không?”

Tim Trương Đông Hạo đau

nhói, hắn buông cậu ra, khổ sở gật đầu, nếu đây không phải là Biện Tang, vậy tại sao ông trời lại cho hắn gặp cậu, để hy vọng của hắn một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ như vậy.

“Nếu em không phải là biện tang, vậy tại sao…”

“Anh có muốn vào nhà một chút không, bên ngoài tuyết lớn như vậy…”

“Nếu có thể, chúng ta vào trong nhà nói!”