Ngày hôm sau tỉnh lại, Kỷ Thặng ngây ngốc nhìn Lâm Yến An đang trần như nhộng ôm lấy mình, toàn thân anh đau nhức không thôi, đặc biệt là nơi khó mở miệng kia.
Kỷ Thặng vừa động đậy, Lâm Yến An cũng đã tỉnh giấc, anh vừa mở mắt ra đã thấy Kỷ Thặng, anh liếc mắt nhìn những nơi lộ ra của Kỷ Thặng, từ gáy đến đầu vai, quả nhiên dễ để lại dấu vết như mình tưởng tượng.
Anh thấy Kỷ Thặng vẫn bày ra bộ dạng hồn phách lên mây, nhịn không được mở miệng: “Sao vậy? Vui đến choáng váng rồi?”
Kỷ Thặng bị lời này làm hoàn hồn, Lâm Yến An lại thấy vẻ mặt của anh từ mê mang trở thành bối rối.
Lâm Yến An nhớ tới đến một chuyện, ngày hôm qua bị sắc mê hoặc, nên đã quên hỏi, anh ngồi dậy nắm lấy cằm của Kỷ Thặng, ánh mắt đảo qua đôi môi có chút sưng đỏ của người kia, hỏi: “Tại sao ngày hôm qua anh xuất hiện ở trong này?”
“Tôi…tôi thấy cậu đi vào, cho nên theo vào.” Kỷ Thặng lẩm bẩm nói: “Nhưng mà tôi không ngờ…”
Lâm Yến An đã lên tiếng: “Tuy rằng hai chúng ta đã ngủ rồi, nhưng vẫn chưa thể tính là chân chính yêu nhau được.” Lời này nghe như mỉa mai nhưng thật ra anh đang cố ý muốn Kỷ Thặng tiếp tục cố gắng đối tốt với anh, xem như cho Kỷ Thặng một lời hứa chắc chắn, chỉ cần Kỷ Thặng cố gắng đối tốt với anh là có thể trở thành người yêu.
Ai ngờ Kỷ Thặng nghe xong lời này sự mờ mịt luống cuống trên mặt anh dần biến thành hoảng hốt, chỉ là trên mặt anh không tìm ra chút cảm xúc vui mừng nào.
Sắc mặt của Lâm Yến An trầm xuống: “Sao? Anh còn không vui?” Người này đã ngủ với mình rồi lúc nghe thấy lời này anh nên vui mừng như điên mới đúng, sao lại bày ra bộ dạng này, giống như ai bắt buộc anh vậy.
“Tôi không có…tôi không nghĩ như vậy…” Kỷ Thặng ôm lấy đầu mình, thật sự là bộ dạng sắp sụp đổ tới nơi rồi.
“Anh không có? Anh không muốn vậy ngày hôm qua là ai vòng chân ôm lấy tôi khóc lóc không cho tôi ra ngoài?” Lâm Yến An nghe thấy Kỷ Thặng nói như vậy giống như anh ăn xong không muốn phụ trách nên nói chuyện càng thêm khó nghe.
Kỷ Thặng nghe thấy lời này, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, nước mắt bắt đầu long lanh trong hốc mắt, anh chui vào ổ chăn kéo chăn lên trùm đầu.
“Lại sao nữa? Nói anh hai câu anh đã khóc, tôi nói không đúng à!” Lâm Yến An nhìn thấy nước mắt của Kỷ Thặng chảy xuống, trong lòng hối hận mình nói quá nặng lời nhưng ngoài miệng vẫn không muốn chịu thua.
Lâm Yến An đứng dậy, cảm thấy trong lòng mình như có ngọn lửa đang thiêu đốt, anh có chút không rõ, vì sao người nhìn như quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp này lại năm lần bảy lượt có thể dễ dàng làm cho mình tức giận như vậy.
Anh phiền não nâng tay lên cào đầu, Kỷ Thặng lại co mạnh cả người lại, như thể sợ anh đang muốn đánh mình, hai mắt Kỷ Thặng hồng hồng như con thỏ nhỏ, nếu như không phải không thể động đậy có thể con thỏ này đã nhảy ra xa ba thước rồi.
Sắc mặt của Lâm Yến An càng đen hơn, anh không biết hiện tại ở trong lòng Kỷ Thặng rốt cuộc mình là người như thế nào.
Anh hừ một tiếng từ trong cổ họng, mặc quần áo, đóng sầm cửa lại đi ra ngoài, Kỷ Thặng vẫn co rúm ở trong chăn, không dám nói lời nào.
Lâm Yến An xuống dưới lầu, vừa tức giận lầm bầm vừa kéo một người phục vụ lại đưa cho người ta ít tiền để mua thuốc hạ sốt cùng với chút cháo đưa lên căn phòng kia.
Lúc ngồi vào xe Lâm Yến An lái như bay, anh còn gọi điện thoại mắng nhóm anh em hôm qua một lần.
Nhóm anh em kia cảm thấy việc này không nên trở thành như vậy, nên muốn hẹn Lâm Yến An ăn cơm để xin lỗi.
Lâm Yến An thật sự không có tâm trạng, lại mắng cho bọn họ một trận nữa.
Nhóm anh em kia đều im thin thít nghe mắng.
Tới buổi tối, anh Giáp gọi điện thoại tới, Lâm Yến An trực tiếp tắt máy.
Không đến một giây sau anh ta lại gọi tới.
Lại tắt máy.
Đợi đến lúc anh Bính gọi điện thoại tới Lâm Yến An hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, ấn nghe rồi giận dữ hét lên: “Có thôi đi không! Có thể cho tôi yên tĩnh một chút hay không!”
“Anh hai! Đừng tắt điện thoại! Mạng người quan trọng! Người hôm qua muốn nhảy lầu.”
“Cái gì? Lại đang chơi trò gì đấy, cậu có thể nói rõ ràng chút không?” Sợi dây cung trong đầu Lâm Yến An lập tức đứt phựt.
“Ở dưới lầu của trung tâm thương mại bên này đã bu một đống người rồi, anh mau tới đi, rốt cuộc anh đã làm gì người ta vậy.”
Lâm Yến An cúp điện thoại, vội vàng lao nhanh.
Đến lúc Lâm Yến An chạy tới trung tâm thương mại, quả nhiên người đang vây quanh bên dưới chật như nện cối.
Nhóm anh em Giáp Ất Bính Đinh thấy anh đến vội vàng chạy đến nói bảo tiêu mở đường, Lâm Yến An đi thang máy lên tầng cao nhất, lại đi thang bộ lên tầng thượng.
Thấy Kỷ Thặng đứng ở bên rìa ban công, vóc dáng gầy yếu như thể lung lay sắp đổ, bên chân anh còn có rất nhiều vỏ bia, ngã ngã nghiêng nghiêng, ướt đẫm một mảnh.
Trái tim của Lâm Yến An nháy mắt như bị treo lên cao, anh cực lực khắc chế sự run rẩy trong giọng nói của mình: “Kỷ Thặng, anh đang làm gì vậy? Mau tới đây, đừng ngây người ra đó.”
Kỷ Thặng nghe thấy giọng nói kia, xoay người lại, nhìn thấy Lâm Yến An khuôn mặt anh lại bắt đầu nhăn nhó, nước mắt chực trào.
Lâm Yến An nhịn không được bước lên từng bước, Kỷ Thặng nhảy dựng lên như con mèo bị dẫm phải đuôi: “Cậu đừng lại đây, không cần cậu! Cậu không được lại đây!”
“Được được được, tôi không qua đó, anh đừng cử động.” Lâm Yến An vô cùng căng thẳng, anh sợ sẽ kích thích đến Kỷ Thặng.
“Đều tại cậu, hu hu hu…, đều tại cậu.” Nước mắt của Kỷ Thặng không ngừng rơi.
“Đúng, đúng, đều lỗi của tôi được chưa, anh đừng trừng phạt chính mình, chỉ cần anh ngã xuống sẽ tan xương nát thịt, nhất định sẽ chết rất thảm, ngay cả thi thể cũng không còn nguyên vẹn.”
“Tôi không có, tôi không phải..muốn…nhảy lầu.” Kỷ Thặng khóc thảm đến mức nấc lên, “Cũng không muốn xảy ra chuyện kia với cậu… tôi…”
“Anh không có, tôi biết anh không có, là tôi hiểu lầm anh, có được không? Anh lại đây trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Lâm Yến An biết Kỷ Thặng đã uống rượu rồi, không có cách nói lý nữa, chỉ có thể dỗ dành anh trước đã, cho dù Kỷ Thặng thật sự không nghĩ đến chuyện nhảy lầu, thì chỉ cần đi hụt một bước thôi cũng coi như toi mạng.
“Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi…” Khuôn mặt của Kỷ Thặng ướt đẫm nước mắt, trông như sắp uất ức đến chết rồi.
“Tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy với anh, tôi xin lỗi anh có được không.” Lâm Yến An không dám nổi giận, dỗ anh.
Kỷ Thặng nhìn Lâm Yến An, ánh mắt anh trở nên mê mang, đây không phải Lâm Yến An, Lâm Yến An chưa bao giờ dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với anh như vậy, ai vậy…đây là…
Hai mắt Kỷ Thặng đẫm lệ mông lung nhìn qua: “Vậy cậu…có thể gọi tôi một tiếng ba không.”