Lúc tiểu thiếu gia và công đang chìm đắm trong cuộc hẹn hò lén lút nơi phòng học, bạn gay tốt của cậu, đang bận cưỡng ép đứng đầu toàn thành phố làm bài tập cho cậu ta.
Hàn Dữ tiếu vừa làm bài tập cho bạn gay tốt của tiểu thiếu gia, vừa thầm mắng cậu ta là một tên thiểu năng trí tuệ.
Trường trung học của họ quy định không được phép đi làm công ngoài trường, huống chi là nơi như hộp đêm. Nhưng tiền thưởng đứng nhất toàn thành phố cũng chẳng đủ Hàn Dữ Tiếu chi tiêu, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác đành phải đi làm công.
Mà Thẩm Văn Hiên, cũng chính là bạn gay tốt của tiểu thiếu gia, đắc ý mang một loạt ảnh chụp đến trước mặt cậu, trong ảnh là cậu đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ của hộp đêm.
Cậu lạnh mặt, cho rằng cái tên nhãi không nghề không học này sẽ làm nhục mình.
“Cậu muốn gì ở tôi?” Cậu buông ly rượu vang trong suốt xuống, lạnh giọng hỏi.
Thẩm Văn Hiên chớp mắt, không biết nên nói gì, thật ra cậu ta cũng chưa nghĩ ra bắt Hàn Dữ Tiếu làm gì.
Cậu ta và Hàn Dữ Tiếu cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, nhưng Hàn Dữ Tiếu là ủy viên học tập của lớp, cậu ta không nộp bài tập là Hàn Dữ Tiếu nhớ tên cậu ta, dần dà, cậu ta vừa nhìn thấy Hàn Dữ Tiếu thì đã giật mình.
Nhưng bảo cậu ta buông tay cái chứng cứ phạm tội này thì thật không cam lòng.
Thẩm Văn Hiên chần chừ cả nửa ngày, đột nhiên nhìn cặp sách của mình, chợt lóe lên một ý tưởng, vội vàng móc hết đống bài tập ra, chồng một đống lên tay Hàn Dữ Tiếu.
Sau đó lại gọi một nhân viên phục vụ khác “Mở rượu, cậu ta theo tôi”
“Cậu ở đây làm bài tập cho tôi!” Thẩm Văn Hiên nhướn lông mày theo cách cậu ta tự cho là hung dữ nhất, rượu nhân viên phục vụ mang đến Thẩm Văn Hiên không uống, mới ngửi mùi thôi đã thấy sặc rồi.
Hàn Dữ Tiếu bắt đầu hoài nghi có khi nào đầu óc người này có vấn đề không.
“Cậu muốn tôi làm bài tập cho cậu?” Cậu hỏi.
Thẩm Văn Hiên đã cầm đồ ăn vặt lên, nhai như sóc chuột “Chung Ninh không chép bài tập cho tôi, cậu làm đi, không được để thầy giáo phát hiện. Không được thì tôi sẽ, sẽ đến đây làm loạn, ngày nào cũng đến, làm cậu bị trừ tiền lương!”
Hàn Dữ Tiếu im lặng hai giây, mắt nhìn chỗ rượu giá xa xỉ đã mở trên bàn, lúc này mới ý thức được Thẩm Văn Hiên đang cảm thấy mình gây sự với cậu…
Hàn Dữ Tiếu cầm bút, im lặng làm bài tập.
Thẩm Văn Hiên vô cùng vui vẻ, trong lòng đơn phương nhận định Hàn Dữ Tiếu đã là bại tướng dưới tay cậu ta.
Cậu ta ghé đầu lên bàn nhìn Hàn Dữ Tiếu “Sao cậu lại đến đây làm công? Không phải thi lần nào cậu cũng có học bổng à, kì nào tôi cũng thấy cậu xếp hạng cao hơn Chung Ninh nữa.”
Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu ta như nhìn một tên ngốc “Không đủ tiền”
“Ồ…” Thẩm Văn Hiên cuối cùng cũng nhận ra mình hỏi một vấn đề rất mất mặt, nhưng nhìn Hàn Dữ Tiếu ngồi trong hộp đêm làm bài tập, mặt mày tràn ngập anh khí thiếu niên, cho dù mặc đồng phục của nhân viên phục vụ thì vẫn không giống người ở nơi này.
Hàn Dữ Tiếu vội vàng làm bài tập cho cậu ta, Thẩm Văn Hiên lại ngồi đánh giá người ta một hồi. Cậu ta phát hiện tuy Hàn Dữ Tiếu cao nhưng người cũng rất gầy, nhìn thế nào cũng có cảm giác đơn bạc.
Cậu ta còn chú ý tới trên tay Hàn Dữ Tiếu có rất nhiều chỗ trầy da, còn có cả vết chai, giống như người thường xuyên lao động tay chân.
Thẩm Văn Hiên nhìn đến mức cả người không thoải mái.
Cậu ta cũng không phải loại thích bắt nạt người khác, chỉ là vì Hàn Dữ Tiếu nhắc tên nhiều lần nên muốn trả thù một chút mà thôi. Nhưng cậu cũng không ngốc, giờ đang đánh giá riêng đôi tay của Hàn Dữ Tiếu thôi, cậu ấy vừa giành học bổng còn vừa đi làm công, vậy cũng đủ biết gia cảnh chắc chắn không tốt. Giờ trong lòng đã bắt đầu áy náy.
Đợi Hàn Dữ Tiêu nhanh chóng hoàn thành chỗ bài tập thì đã thấy trước mặt xuất hiện một suất hamburger.
“Ở đây chẳng có cái gì ăn làm bữa khuya cả, cậu ăn được thì ăn đi” Thẩm Văn Hiên cứng nhắc mở miệng, nhìn kỹ còn thấy gương mặt cậu ta đang đỏ lên vì ngại ngùng “Tôi là kiểu…không bao giờ bắt người khác làm không công.”
Hàn Dữ Tiếu lại cùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc để liếc Thẩm Văn Hiên.
Cái nhìn này làm Thẩm Văn Hiên xù lông, tức giận vơ lấy đồng bài tập đã làm xong “Tôi về trước, nếu thầy giáo mà phát hiện bài tập cậu làm thì tôi tìm cậu tính sổ”
Thẩm Văn Hiên chạy nhanh như dưới chân bôi mỡ, Hàn Dữ Tiếu ngồi yên một lát, kéo hambergur lại bắt đầu ăn.
Mặc dù là hộp đêm tư nhân nhưng cũng không phải dành cho người thường nên tay nghề của đầu bếp cũng rất tốt.
Hàn Dữ Tiếu ăn xong thì đi làm việc tiếp, cậu xem như vừa rồi tiếp một vị khách, quản lý cũng không trừ lương. Hết giờ làm còn cho cậu thêm hai trăm đồng.
“Khách gọi cậu cũng rất hào phóng, mở ngay một chai rượu đắt nhất, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là phục vụ” quản lý vỗ vai cậu “Lúc nào mà không muốn chỉ làm phục vụ thì bảo tôi”
Hàn Dữ Tiếu không nói gì, cậu đi học muộn một năm so với bạn cùng lớp, năm nay đã mười tám tuổi. Thế nhưng cậu cũng không muốn nhận cái ưu đãi dài hạn này.
Trong bóng đêm, cậu cưỡi lên con xe đạp cũ nát đi về nhà, nhớ đến gương mặt tức giận của Thẩm Văn Hiên, đột nhiên cảm thấy cậu ta cũng không đáng ghét như vậy.
Thật ra cậu không có ấn tượng gì với Thẩm Văn Hiên, ngược lại đối với Chung Ninh bạn thân của cậu ta thì tương đối có hảo cảm. Trước kia cậu cũng từng cảm thấy kỳ lạ loại học sinh ngoan như Chung Ninh sao lại làm bạn với loại vô công lười học như Thẩm Văn Hiên.
“Thật sự là ngu ngốc” Hàn Dữ Tiếu nhẹ giọng mắng một câu, nhưng cũng chẳng có chút phẫn nộ nào.
Tối hôm sau, cậu cứ cho rằng Thẩm Văn Hiên tức giận rồi thì sẽ không đến nữa, không ngờ đã lại thấy cậu ta ở vị trí quen thuộc kia.
“Cậu bắt chước chữ tôi cũng được lắm, môn ngữ văn đã qua cửa rồi” Thẩm Văn Hiên gọi hai phần humbergur, kéo cậu ngồi xuống ghế.
“Đại gia tôi đây quyết định để cậu làm bài tập dài hạn”