Cuối cùng Ngu Hành Chu cũng không thể bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Chung.
Anh ngồi trong phòng khách nhà họ Chung một buổi chiều, nước trà đã lạnh, anh chạm ngón tay vào nước, vẽ lên mặt bàn một trái chanh nhỏ rồi cũng từ từ bốc hơi hết.
Nhưng chuyện đã xảy ra, chẳng thể nào như hơi nước có thể biến mất như thế.
Ngu Hành Chu vẫn nhớ rõ vào ngày sinh nhật tiểu thiếu gia, cậu mang tấm lòng mong chờ đến tìm anh, anh lại ôm người khác đi ngay trước mắt cậu.
Anh nghĩ, cảm thấy mình thế nào cũng là loại không ra gì.
Lúc này anh lấy mặt mũi nào mà bước lên gặp cậu, cầu xin cậu ở bên cạnh anh.
Anh vuốt nhẹ lên chiếc đồng hồ của tiểu thiếu gia, suy nghĩ mông lung, nếu anh lấy tập đoàn Ngu Thị làm sính lễ, liệu Chung Uẩn có chịu để anh nói vài lời?
—
Ngu Hành Chu không biết, tiểu thiếu gia ở trên tầng, lẳng lặng nhìn anh qua hai lớp lan can. Có lẽ vì mới toát mồ hôi, dỗi hờn trong lòng cũng bốc hơi khỏi cơ thể, tiểu thiếu gia đã giảm sốt.
Cậu mặc áo thật ấm, ngồi khoanh chân trên sàn phòng khách tầng hai, nhìn Ngu Hành Chu ngồi im lặng trong phòng khách tầng một.
Cậu tỉnh lại sớm hơn Ngu Hành Chu dự tính rất nhiều, vừa mở mắt ra không thấy Ngu Hành Chu bên giường đã muốn khóc.
Cuối cùng một câu nói của Chung Uẩn làm cậu nuốt nước mắt lại.
“Ngu Hành Chu đang úp mặt vào tường ở tầng dưới”
Tiểu thiếu gia không khóc, đầu không đau mặt không đỏ, nhất định phải đi xem Ngu Hành Chu úp mặt vào tường.
Chung Uẩn không nói được cậu, để cậu mặc thật ấm rồi đặt cho tấm đệm trên sàn, sắp xếp thành một cái ghế xem phim vip.
Trong nhà có quản gia còn chiều chuộng tiểu thiếu gia hơn cả Chung Uẩn, mang cả một mâm trái cây lên, để tiểu thiếu gia vừa ăn vừa xem, không bị đói bụng.
Ngu Hành Chu suy tư quá mức nhập tâm, không hề ý thức được bản thân đang bị người ta ngắm.
—
Chung Uẩn bớt thời gian nói chuyện của Ngu Hành Chu cho tiểu thiếu gia nghe.
Tiểu thiếu gia cắn quả táo, nghe được đoạn chuyện của Lê Phồn thì sắc mặt tái nhợt.
Cậu biết Lê Phồn là ai, là cô gái ở bên Ngu Hành Chu trong tấm ảnh cậu nhặt được, chính là cô ấy.
Nhưng cậu không ngờ tới, cô gái tươi cười xinh đẹp ấy, cuối cùng lại có kết cục như vậy.
“Lúc ấy chắc chắn … Ngu Hành Chu rất đau lòng.”
Tiểu thiếu gia không ăn nổi táo nữa, cậu ghé vào lan can nhìn Ngu Hành Chu, thấy Ngu Hành Chu đang vẽ gì đó trên mặt bàn, nhìn kĩ mới thấy đó là một trái chanh nhỏ.
Ngu Hành Chu ngồi dưới tầng bao lâu, tiểu thiếu gia ở tầng trên nhìn bấy lâu.
Quản gia thấy tiểu thiếu gia không ngon miệng thì lại mang nào nước hạnh nhân nào nước ép óc chó đến. Còn đặt bên một bát cháo cá để bao giờ tiểu thiếu gia đói thì ăn.
—
Ngu Hành Chu ngồi ngẩn người hết một buổi chiều.
Đến tận lúc mặt trời sắp lặn, một người giúp việc đưa di động cho anh.
Anh nghi hoặc nhận lấy, điện thoại đã vang lên.
Trên màn hình hiện tên Chung Ninh.
Anh nhận điện thoại, trong điện thoại vang lên tiếng nói của tiểu thiếu gia, vì cậu bị sốt mới khỏe nên tiếng nói càng mềm mại hơn.
“Ngu Hành Chu, anh còn muốn ngồi ở dưới đấy đến bao giờ, hai chân em tê cả rồi.”
Ngu Hành Chu ngẩng đầu nhìn thấy Chung Ninh ngồi ở tầng hai, mặc áo ngủ có tai thỏ màu lam, đang dựa vào lan can vẫy tay với anh.
“Anh…” Ngu Hành Chu không biết nên nói gì, lần đầu tiên trong cuộc đời này anh thấy căng thẳng như thế, trái tim đập kịch liệt.
“Ngu Hành Chu, anh biết không? Em sinh ra người trong nhà đã tính mệnh cho em.” Tiếng nói của tiểu thiếu gia vọng ra từ tai nghe, cũng vọng xuống từ tầng hai.
Hai âm thang đồng thời đến tai Ngu Hành Chu.
“Mệnh em rất tốt, cả đời này bình an khỏe mạnh. Ai ở bên em cũng sẽ trở thành người may mắn.”
“Em, em khỏe mạnh mà còn sống lâu nữa, nhưng mà nhà em gen không tốt lắm, dễ bạc tóc, em già rồi sẽ không đẹp nữa, anh có còn thích em không?” Tiểu thiếu gia mạo hiểm bị chị gái đánh nói hươu nói vượn với Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu cả đời quen nói chuyện cùng kẻ tinh ranh, sao không nghe ra Chung Ninh đang nói bừa.
Nhưng anh cũng hiểu vì sao Chung Ninh nói vậy.
Vì cậu biết Ngu Hành Chu sợ hãi tuổi già, sợ anh già đi mà Chung Ninh còn trẻ trung tươi đẹp.
“Trong lòng anh em vẫn luôn đẹp.” Ngu Hành Chu nói vào trong di động.
“Trong lòng em anh cũng vẫn luôn đẹp” Tiểu thiếu gia vội nói.
—
Tiểu thiếu gia phủi phủi vụn đường trên chân, đứng lên.
Cậu cúp điện thoại rồi, đứng trên tầng hai hét lớn với Ngu Hành Chu
“Ngu Hành Chu, anh có muốn nhìn em lúc tóc bạc rụng hết rồi sẽ trông như thế nào không?”
“Anh có thể cho em một cơ hội không! Làm bạn trai của em nhé!”
Tiếng nói non nớt của tiểu thiếu gia vang vọng trong nhà.
Lão quản gia cầm một cốc nước hoa quả, lệ già tuôn rơi, tiểu thiếu gia trưởng thành thật rồi.
Chung Uẩn dựa vào tường đứng bên cạnh, không kiên nhẫn hừ một tiếng.
Thư Nhiễm vừa mới bước chân vào nhà đã nghe thấy những lời này thì không dám bước tiếp, xấu hố đứng ngoài cửa nháy mắt liên tục với vợ mình.
—
Ngu Hành Chu nắm chiếc điện thoại đã ngắt.
Cảm thấy Chung Ninh nói đúng.
Cậu là ngôi sao may mắn, ai gặp cậu cũng sẽ được may mắn.
Ngu Hành Chu anh có tài đức gì, để mà sau bao đen tối sóng gió có được một trái chanh ngọt nào như thế.
Vậy mà anh lại yếu đuối.
Từ đầu đến cuối cứ thụ động chờ trái chanh nhỏ nhảy vào ngực anh.
Ngu Hành Chu chạy lên tầng, hái trái chanh nhỏ xuống, ôm vào ngực.
“Chung Ninh, em có muốn bao dưỡng anh một lần nữa không?” Anh ôm Chung Ninh vào ngực “Mỗi ngày cho anh hôn một cái, anh mang tập đoàn của anh làm sính lễ cho em, có được không?”
Tiểu thiếu gia lớn đến từng này tuổi rồi, vụ làm ăn đầu tiên đã trả cái giá trên trời, lợi nhuận cao đến đáng sợ như thế, nói ra đã đủ dọa mọi người sợ mất mật.
Vụ làm ăn hời như thế không thể bỏ qua, cậu nghiêm túc suy nghĩ một giây rồi nói
“Được”