“Hai chúng ta vốn dĩ không thể ở bên nhau” Ngu Hành Chu nói.
“Chị gái muốn đưa em ra nước ngoài, như vậy cũng tốt, bây giờ em còn nhỏ, thêm vài năm nữa, em sẽ nhận ra thích anh là chuyện rất buồn cười.”
Ngu Hành Chu giúp tiểu thiếu gia chỉnh lại chăn, định bước đi.
Trên đường đến đây anh thực sự đã nóng nảy, đã nghĩ muốn ở bên tiểu thiếu gia.
Anh đã nghĩ tại sao anh không thể có được Chung Ninh, sao không thể có được trái chanh nhỏ đầy ánh mặt trời ấy, để cậu chiếu sáng phần đời còn lại của anh?
Nhưng thời gian đến đây đã đủ để anh bình tĩnh lại.
Anh không thể vì quãng đời còn lại của mình mà hủy hoại tương lai của Chung Ninh.
—
Ngu Hành Chu sắp đi khỏi giường của tiểu thiếu gia, anh đã chần chừ quá lâu, tiểu thiếu gia còn đang ốm, cần phải nghỉ ngơi.
Nhưng tiểu thiếu gia nắm chặt anh, không chịu buông tay.
Tay cậu trong tay Ngu Hành Chu nắm rất chặt, hai ngón tay nhỏ nhắn trắng bệch giữ thật chắc, giống như đứa trẻ nhỏ cố gắng nắm giữ tay người lớn, ngốc nghếch dùng sức, liều mạng muốn giữ lại người thuộc về mình.
Cậu không cho Ngu Hành Chu đi.
“Rốt cuộc anh có thích em không?” Tiểu thiếu gia chống tay gắng đứng lên, đôi mắt trông mong nhìn Ngu Hành Chu, mắt đỏ hoe, lúc nói chuyện còn lẫn cả tiếng ho.
Cậu nhìn chăm chú vào Ngu Hành Chu, nước mắt đã rơi trên làn da trắng sữa.
Thế nhưng cậu không khóc.
Ngu Hành Chu bị ánh nhìn của cậu làm cho không cách nào trốn tránh.
Anh nghĩ phải nói rằng anh không thích, thế nhưng lại không cách nào mở miệng nói ra câu ấy.
Anh chỉ biết tìm cách trốn tránh “Em rất tốt, nhưng anh…”
Tiểu thiếu gia không muốn nghe anh nói như thế.
Tiểu thiếu gia chui từ trong chăn ấm áp ra, cậu mềm nhũn, thân thể mang theo hương chanh chui vào ngực Ngu Hành Chu, dán tai lên nơi trái tim anh đã đập.
Cậu có thể nghe được tiếng trái tim của Ngu Hành Chu, từng nhịp từng nhịp, đập rất mạnh, rất nhanh.
Cậu ôm chặt eo Ngu Hành Chu, nghe tiếng trái tim Ngu Hành Chu đập, lại hỏi lại.
“Anh đừng trốn tránh, trả lời em, anh có thích em không?”
Ngu Hành Chu không nói nên lời, nuốt ước bọt một cái.
Tiểu thiếu gia dán lên ngực anh, mái tóc mềm mại của cậu cọ vào cổ anh, có vẻ như làm nũng, hai tay còn đang ôm lấy eo anh.
Trái tim của anh không còn nghe theo lý trí, đập rất nhanh rất vội, hận không thể ghé lên lồng ngực anh nơi sát với tai tiểu thiếu gia lúc này để nói một tiếng thích thật to.
Tiểu thiếu gia cũng nghe được tiếng trái tim đập thật mạnh của Ngu Hành Chu, rõ ràng là loạn nhịp rồi.
Miệng anh có thể nói dối, ánh mắt cũng có thể giả vờ.
Thế nhưng tiếng tim đập thì không như thế.
“Anh thích em” Tiểu thiếu gia tự mình đoán.
Khóe miệng cậu từ từ giương lên.
Cậu ngẩng đầu, ôm mặt Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện với cậu.
Giây tiếp theo, đôi môi khô khốc vì phát sốt của tiểu thiếu gia dán lên môi Ngu Hành Chu, đôi môi khô khốc mà ấm áp, nhẹ nhàng chạm lên môi Ngu Hành Chu, giống nhu cử động của con thú nhỏ, chẳng có cách nào hôn sâu nhưng lại làm lòng người xao động.
“Những lời anh vừa nói, em không hiểu câu nào cả” Có lẽ từ khi chào đời đến nay đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia xấu tính như thế, nhưng trên tay cậu bây giờ chẳng phải ai khác mà là Ngu Hành Chu của cậu, là Ngu Hành Chu mà cậu cố gắng vượt qua bao trắc trở, cả thể diện cũng không cần mà vẫn muốn có được.
“Anh có biết em nhỏ hơn anh mười bốn tuổi có nghĩa là gì không? Ngu Hành Chu?” Cậu chầm chậm nở nụ cười, trong mắt lại long lanh một chút.
Cậu cũng không cần Ngu Hành Chu trả lời, tự bản thân nói ra đáp án.
“Có nghĩa là mỗi ngày trong quãng đời còn lại của anh, em đều có thể đồng hành cũng anh”
“Nên anh đừng nghĩ có thể dùng chuyện tuổi tác xua đuổi em, cũng đừng bảo để em ra nước ngoài. Đợi em khỏi bệnh rồi sẽ quấn lấy anh mỗi ngày, không cho anh hẹn hò, tan tầm sẽ đến tìm anh, mua hoa hồng đứng đợi anh…”
Tiểu thiếu gia khịt mũi một cái, đầu mũi cậu hồng cả lên, cảm giác sốt cao đến mềm cả người, việc cậu đứng lên thôi cũng đã là rất cố sức.
Nhưng cậu vẫn muốn nói cho hết những lời trong lòng.
“Ngu Hành Chu, hôm nay anh đến đây không phải vì muốn nói rõ ràng với em”
“Anh luyến tiếc em”
Cậu cười ranh mãnh, như một con cáo nhỏ ngây thơ.
Nhưng vừa nói xong câu ấy thì liền ngã vào ngực Ngu Hành Chu, hai má nóng đến đỏ bừng, hơi thở ra bỏng rát.
Cậu vẫn đang sốt, mấy ngày trời đau lòng đã rút mòn thể lực chẳng được cường tráng của cậu.
Mí mắt càng ngày càng nặng, tay thì vẫn giữ chặt Ngu Hành Chu.
“Anh đừng đi…” Cậu cầu xin, đôi mắt mê man nhìn thẳng vào mắt Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu biết cách làm cho người ta đau lòng nhất, biết cách làm cho người ta hết hi vọng, chỉ cần lúc này anh đẩy tay tiểu thiếu gia ra, bước đi thẳng không quay đầu lại.
Nhưng anh đã buông tay tiểu thiếu gia một lần, vào ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, để mặc cậu cô đơn ngồi ở đó.
“Anh không đi” Ngu Hành Chu cúi đầu hôn lên má tiểu thiếu gia.
Sau đó ấn chuông điện trên đầu giường cậu.
Từ đầu đến cuối, anh không buông tiểu thiếu gia ra, cứ ôm cậu như thế, để cậu nhóc vừa bảy tỏ với anh an ổn ngủ trong ngực anh.