Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Chương 22: Anh cũng chỉ là kẻ bại hoại bị chính nghĩa đánh bại




Ngu Hành Chu không đợi được tin tiểu thiếu gia xuất ngoại nhưng lại đợi được điện thoại của chị gái Chung Uẩn của của cậu ấy.

Trong điện thoại, giọng của Chung Uẩn rõ ràng tức đến khó thở, chị nói với Ngu Hành Chu rằng Chung Ninh đã sốt hai ngày liền rồi, nóng đến ngốc luôn, thế mà cứ gọi tên Ngu Hành Chu đến tội nghiệp.

“Ngu Hành Chu” Chung Uẩn nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh, trên thương trường chị là người tương đối lạnh lùng vậy mà lúc này lại tức đến run giọng “Tôi cho anh hai lựa chọn, thứ nhất đợi đến khi Chung Ninh khỏi bệnh tôi đưa em ấy ra nước ngoài, đời này kiếp này cả hai đừng bao giờ mong gặp lại được nhau”

“Lựa chọn thứ hai là bây giờ anh đến đây, ở bên em trai tôi. Chung Uẩn tôi không phải loại trưởng bối cổ hủ, em trai muốn yêu ai tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết người đó có đối xử tốt với nó hay không.”

Trước khi Chung Uẩn cúp điện thoại còn ném lại một câu “Tự anh suy nghĩ đi, nếu hôm nay anh không đến, tôi coi như anh chọn lựa chọn thứ nhất.”

Ngu Hành Chu nắm chặt chiếc di động màu đen, trên màn hình điện thoại là ảnh chụp Chung Ninh.

Đây là ảnh anh chụp lúc hai người đi chơi công viên, tiểu thiếu gia cầm cây kem vanila đưa lên miệng liếm láp như mèo con, mặt mũi trắng trắng hồng hồng đáng yêu không tả.

Đó là lần đầu tiên trong đời Ngu Hành Chu đến công viên trò chơi. Tiểu thiếu gia đòi chơi nhà ma nhưng đến khi vào đó rồi lại gào khóc đòi ra, khóc rất là đáng thương, đến cả nhân viên nhà ma đang đóng giả ma quỷ cũng phải chạy đến an ủi cậu.

Cuối cùng là Ngu Hành Chu ôm cậu ra ngoài, tiểu thiếu gia trở lại với ánh mắt trời thì lý trí chạy mất cũng đã trở lại, trốn trong ngực anh chẳng chịu ló đầu ra, rất là xấu hổ.

Ngu Hành Chu không nhịn cười nổi, cúi đầu xuống hôn mặt tiểu thiếu gia, vị mặn.

“Mèo con” Ngu Hành Chu trêu cậu, đổi một cái đánh còn chẳng ngứa đến da.



Tay anh vuốt ve trên ảnh.

Chung Uẩn nói tiểu thiếu gia đang sốt, sốt rất cao.

Cuộc điện thoại hôm qua anh nhận, hóa ra là tiểu thiếu gia gọi lúc đang bị ốm. Tiểu thiếu gia đã ốm nặng thế rồi mà khóc cũng không dám khóc to, cố gắng chịu đựng, chỉ có tiếng nức nở truyền vào trong di động, thành ngàn quân giày xéo trái tim anh.

Ngu Hành Chu hung dữ đấm vào tường, cầm chìa khóa bước ra ngoài.

Con đường này anh đã đi qua rất nhiều lần, càng đến gần nhà họ Chung sắc xanh càng đậm. Hoa gạo không còn, chỉ có sơn trà khoe sắc, từng đóa từng đóa giống như gương mặt thiếu nữ, yêu kiều xinh đẹp càng làm nổi bật cánh cổng lớn màu than chì của nhà họ Chung.

Lúc anh bước vào nhà họ Chung, Chung Uẩn đang đứng chờ trước cửa phòng Chung Ninh. Thấy anh đến thì giống như muốn tức giận nhưng rồi lại tự mình nhịn xuống. Người chồng Thư Nhiễm giữ cánh tay chị, Chung Uẩn mới cho người mở cửa.

“Vào đi” Chung Uẩn không nhìn đến mặt Ngu Hành Chu.



Tiểu thiếu gia nằm trên giường, thật sự rất đáng thương. Có lẽ là giường quá rộng, cậu nằm trong chăn lụa màu xanh thẫm nhìn rất nhỏ bé, mềm nhũn, trên mặt còn loang lổ vết nước mắt.

Nhìn thấy Ngu Hành Chu thì hai mắt cậu sáng rực lên, theo bản năng muốn vươn tay về phía anh, nhưng ngón tay dưới chăn lại giật giật, cậu tỉnh táo lại.

Cậu khịt mũi, rõ ràng rất tiếc nuối lại còn muốn giả vờ trưởng thành.

“Em biết chị gái gọi anh đến, em nghe thấy” Cậu thì thầm, cảm thấy bản thân thật vô dụng, từng tuổi này rồi còn để chị ra mặt cho “Anh đừng thấy áp lực, em sẽ nói với chị, để chị không làm khó dễ anh nữa.”

Cậu sốt đến mức mặt mũi đỏ bừng, da lại quá trắng nên nhìn vô cùng tiều tụy, tiếng nói chuyện mỏng manh, nghe như còn cả tiếng nức nở.

Ngu Hành Chu cảm thấy bản thân quả là một tên vô liêm sỉ. Anh ngồi xuống cạnh tiểu thiếu gia nhưng lại chẳng biết nên mở miệng thế nào, cúi đầu xuống nhìn thấy cánh tay gầy gò trắng nõn của tiểu thiếu gia, trên đó có một mảnh xanh tím, là vết truyền nước mấy ngày qua.

“Không phải chị gái em ép anh đến, là anh muốn đến” Ngu Hành Chu cầm lấy cánh tay kia của tiểu thiếu gia, ấm áp nho nhỏ ấy đặt trong lòng bàn tay vừa rộng vừa thô của anh. Đặt gần liền thấy được chỉ tay của cả hai, dễ dàng nhìn ra con đường nhân sinh từ xuất thân đến trưởng thành của hai người khác nhau nhiều thế nào.

Anh không biết nên nói sao, không biết làm sao để nói với thiếu gia về thuở thiếu niên lang bạt kỳ hồ, nói về Lê Phồn, nói xem anh trong quá khứ là người thế nào.

Qua một lúc lâu, anh thở dài một hơi, hôn lên giữa trán tiểu thiếu gia.

“Ninh Ninh, hôm ấy trong hộp đêm anh không lên giường với người khác” Ngu Hành Chu cúi đầu nhìn tay tiểu thiếu gia “Anh chỉ muốn làm em tức giận, tốt nhất là giận đến mức cả đời này không thèm quan tâm đến anh nữa”

“Vì sao?” Tiểu thiếu gia hoang mang nhìn anh, nhỏ giọng hỏi.

Cậu không biết vì sao Ngu Hành Chu muốn đẩy cậu ra xa, nếu như thấy cậu phiền không muốn thấy cậu nữa thì Ngu Hành Chu đã không đến đây như lúc này.

“Vì anh không nên ở bên em” Ngu Hành Chu cười khổ, anh hỏi tiểu thiếu gia “Ninh Ninh, em biết gì về anh? Ngoài cái tên Ngu Hành Chu, em còn biết gì về anh nữa?”

Tiểu thiếu gia bật dậy muốn nói, Ngu Hành Chu lại lắc đầu không để cậu lên tiếng.

“Chung Ninh, anh không giống người họ Chung nhà em lập nghiệp trong sạch. Em thích anh hùng, thích Iron Man, thích Captian America, thích chính nghĩa thích dũng khí. Nhưng anh không phải thế. Anh chính là kẻ bại hoại bị chính nghĩa đánh bại.”

“Anh từng có vị hôn thê, nhưng vì anh kinh doanh đắc tội với người khác, khi cô ấy chết đã bị băm nát thân thể, chỉ còn lại một cái đầu.”

“Anh bước qua từng vũng bùn đen của cuộc đời, bò lên từ nơi thấp nhất. Anh không từ thủ đoạn cũng không lo hậu quả, vì sinh tồn anh từng làm rất nhiều, cả những chuyện em không thể nào ngờ tới.”

Ngu Hành Chu nhìn tiểu thiếu gia nằm trong chăn chỉ lộ ra một gương mặt, cười đến càng chua xót “Chung Ninh, em mới mười tám tuổi, đợi bao giờ em trưởng thành, anh đã già rồi. Cuộc đời của em rồi sẽ còn rất nhiều lựa chọn, rồi sẽ gặp nhiều người cũng trẻ trung như em, tốt với em, yêu thương che chở em”

“Em không nên ở bên cạnh một người như anh, em hiểu chưa?”

Lời tác giả:

Chung Ninh là trái chanh nhỏ lớn lên dưới ánh dương rực rỡ, mà Ngu Hành Chu là con thuyền đơn độc chạy trốn từ những vũng bùn đen dơ bẩn. Trước khi hai người gặp gỡ, Ngu Hành Chu bước qua vô số lần sinh tử nơi đầu đường xó chợ, mà Chung Ninh thì chỉ cần quan tâm kì thi của cậu có đạt được hạng nhất hay không…