Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Chương 19: Trái chanh nhỏ




Nhưng mà đến ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, Ngu Hành Chu lại không tới.

Mùa hè nhiều mưa, ngày sinh nhật tiểu thiếu gia cũng mưa, hơi nước ẩm ướt thấm đẫm cả thành phố, hoa gạo trên cây quanh nhà họ Chung đều rơi xuống cả đầy trên mặt đất.

Tiểu thiếu gia nhìn làn mưa bụi mông lung ngoài cửa sổ, mong chờ chiếc xe quen thuộc xuất hiện trước khung cửa.

Nhìn nhiều lần, đến khi chị gái Chung Uẩn bước đến bên cậu.

Chị biết em trai mời người em ấy thích đến.

Chung Uẩn hiện giờ đang là người làm chủ trong nhà họ Chung, đối với cậu em trai nhỏ tuổi này yêu thương hết mực.

Tiểu thiếu gia xin chị tổ chức tiệc sinh nhật vào bữa trưa, buổi tối cậu muốn đi hẹn hò, vậy mà chị cũng đồng ý.

“Anh ấy là một người rất tốt” Tiểu thiếu gia ngượng ngùng trò chuyện với chị gái “Anh ấy tên là Ngu Hành Chu. Đợi lát nữa anh ấy đến, chị đừng hù dọa anh ấy.”

Tiểu thiếu gia kéo tay chị gái, nở nụ cười lấy lòng.

Chị gái cậu Chung Uẩn là người chẳng có kiêng dè gì trong chuyện tình cảm, năm đó lần đầu gặp gỡ đã ra tay cứu vị hôn phu tương lai suýt nữa bị người ta sàm sỡ trong tiệc rượu. Sau này khi hai người lập gia đình, không biết bao nhiêu kẻ đã bàn tán nói anh rể là ngôi sao hạng thấp chắc đã bị không ít kẻ chơi đùa rồi giờ lại bám váy phụ nữ.

Kết quả từng người một, Chung Uẩn xử lý sạch sẽ.

Cho nên Chung Uẩn biết em trai thích một ngưu lang thì cũng chẳng thấy có vấn đề chút nào. Trừ việc lên lớp một bài về tính an toàn khi kéo người đến tay kéo người lên giường, lúc ra ngoài cử bảo tiêu đi theo sát, không cho đi cả đêm không về, thì chị không nhúng tay vào nữa.

Chị còn chưa gặp người em trai thích.

Nhưng mà cái tên Ngu Hành Chu này khiến chị nhíu mày thật chặt.

Cậu ngưu lang kia không đến mức cùng tên với người đứng đầu Ngu Thị chứ.

Chuyện trùng hợp trên đời này đúng là nhiều quá.



Lúc họ đang nói chuyện thì chồng của Chung Uẩn là Thư Nhiễm đã đến.

“Ngu tiên sinh có việc đột xuất nên không đến” Thư Nhiễm giúp vợ chỉnh lại sợi tóc bên tai “Quà tặng đến đã rất quý giá”

Anh ấy sờ đầu tiểu thiếu gia “Chẳng qua cũng là chứng minh Ninh Ninh nhà chúng ta được mọi người yêu thích mà thôi”

Món quà vị Ngu tiên sinh này tặng là chiếc đồng hồ thủ công bản giới hạn cùng hãng với chiếc đồng hồ tiểu thiếu gia tặng anh lúc trước, giá cả thì có thêm vài phần, so ra với một thiếu niên vừa mới trưởng thành thì đúng là quý giá thật.

Tiểu thiếu gia mở chiếc hộp kia ra, cảm thấy hơi quen mắt nhưng đúng là quý giá hơn rất nhiều.

Chung Uẩn trời sinh là con người thông minh lại tinh tế, nháy mắt mở điện thoại kiểm tra, nhất thời hối hận không kịp, chị không nên bận rộn với sự nghiệp mà sơ suất chuyện tình cảm của em trai.

Thở dài trong lòng một tiếng, chị nói nhẹ với tiểu thiếu gia đứng bên cạnh “Ninh Ninh, vị Ngu tiên sinh này cũng tên là Ngu Hành Chu, hành chu đông khứ đích hành chu. Cái club mà dạo này em hay tới chính là sản nghiệp đầu tiên trong tay anh ta.”

Từng lời rõ ràng, còn có cả bức ảnh chụp trên điện thoại di động, là ảnh chụp chung, người đứng giữa khí phách hào sảng Ngu Tiên Sinh, cũng chí là Ngu Hành Chu mà cậu thích.

Tiểu thiếu gia thấy mắt cay, mũi cũng cay cay.

Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay là ngày sinh nhật, cậu lại cố gắng nhịn được.

Chung Uẩn cao hơn cậu, không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cậu nhưng vẫn thấy chóp mũi hồng hồng.

Chị đau lòng không chịu được, vừa định bảo chẳng phải chỉ là Ngu Hành Chu thôi sao, chị bắt hắn đến xin lỗi em.

Tiểu thiếu gia lại đột nhiên ôm chiếc đồng hồ trong tay đưa lại cho Chung Uẩn.

Cậu ngẩng đầu, chóp mũi vẫn hồng nhưng không khóc, ánh mắt còn sáng hơn mỉm cười với Chung Uẩn.

“Chị, trong này có một trái chanh” Tiểu thiếu gia đeo đồng hồ lên cổ tay, không lớn không nhỏ mà rất vừa vặn.

Chung Uẩn lúc này mới phát hiện trong mặt kính đồng hồ có một khố kim cương khắc hình trái chanh.

Ninh trong Chung Ninh, chính là ninh trong tiểu ninh mông/trái chanh nhỏ.

Đứa em ngốc của chị, vì chút tâm ý như vậy mà nuốt nước mắt vào trong.

Có một khoảnh khắc, Chung Uẩn vô cùng muốn lập tức bắt cóc Ngu Hành Chu vứt xuống sông cho cá ăn.



“Rõ ràng là vì Ninh Ninh nhà chúng ta quá đẹp” Chung Uẩn sờ mặt tiểu thiếu gia “Đi nào, cắt bánh sinh nhật của em. Em thích đồng hồ hay thích chanh chị đều có thể làm cho em, chắc chắn còn đẹp hơn cái này.”

Tiểu thiếu gia lắc lắc đầu, nắm tay Chung Uẩn cùng đi xuống nhà.

Cậu nhẹ giọng nói “Em không cần đâu, có cái này là tốt rồi.”