Hà Nại cắn răng, hôm trước làm tình cậu cảm giác được, cũng nhìn thấy được Tôn Hối đem dương v*t đâm vào tiểu huyệt của mình, nhưng cụ thể từng bước thì Hà Nại không thể nhớ nổi, càng không biết là mình nên làm cái gì.
Lúc trước Hà Nại cũng có biết đến phim AV, tuy rằng bọn họ là nam nam, nhưng chắc cũng không khác mấy. Mặc dù không tìm được cách làm của nam nam, nhưng có thể tìm tới cách làm của nam nữ a. Hà Nại tự gật gật đầu, thầm nghĩ, chờ sau khi Tôn Hối không có ở nhà, lén lên mạng tìm một chút...
Tối hôm qua Tôn Hối tan ca về nhà, mang theo một túi bánh nướng nhỏ, sáng nay nướng lại là có thể ăn. Hà Nại liền phấn chấn, chờ đến khi Tôn Hối từ toilet đi ra, Hà Nại không nhịn được mà ăn hết một cái bánh nướng.
Tôn Hối thấy bên mép Hà Nại còn dính vụn bánh, liền ôm vai cậu, đầu lưỡi giảo hoạt liếm miệng Hà Nại một cái. Tim Hà Nại ngừng một nhịp, sau đó nhảy kịch liệt như nổi trống. Bây giờ có phải hơi sớm không, kỳ thực ngay sáng hôm nay cũng không sao, nói không chừng, nói không chừng...
"Anh, anh, anh ăn của em... bánh nướng của em..." Hà Nại nói năng lộn xộn.
"Hẹp hòi, " Tôn Hối cười cười, đi tới đối diện ngồi xuống, "Tối hôm qua em còn giành thịt kho của anh."
"..." Hà Nại giống như bị dội nước lạnh từ đầu xuống chân, lườm Tôn Hối một cái, tối hôm trước chỉ vì Hà Nại gắp miếng thịt kho của anh lên ăn, Tôn Hối liền làm mặt thối cả nửa ngày.
Sau bữa sáng, theo kế hoạch của Tôn Hối hai người trước đi mua rèm cửa sổ. Mãi đến tận trưa hai người mới chậm rãi bước ra khỏi cửa hàng, nhìn Tôn Hối cất rèm cửa vào cốp xe, tâm trạng Hà Nại bỗng nhiên an tĩnh lại, nếu Tôn Hối không quan tâm đến mình, chắc chắn sẽ không mua rèm cửa màu cam đâu a.
"Em đang vui vẻ cái gì đó?" Tôn Hối thấy, sờ sờ đầu Hà Nại "Đi, đi ăn cơm, xế chiều đi siêu thị."
"Được."
Đến siêu thị, quả nhiên là như mọi lần, Tôn Hối như thổ phỉ vào thôn, càn quét mọi thứ vào xe đẩy còn Hà Nại không nhịn được bệnh cũ tái phát, không cho Tôn Hối mua như vậy, không cho Tôn Hối lãng phí tiền lung tung.
Mỗi lần Tôn Hối mua đồ về nhà đều không quản số lượng, nhưng chỉ cần chất lượng kém tiêu chuẩn một chút liền không cho Hà Nại ăn. Đáng hận nhất chính là, mấy cái chỉ số tiêu chuẩn chất lượng gì đó Tôn Hối đều nhớ rất rõ, một khi không đảm bảo chất lượng thì lập tức bị Tôn Hối ném vào thùng rác, Hà Nại căn bản "cứu" chúng nó không kịp. Cho nên Hà Nại mỗi ngày đều tỉ mỉ kiểm tra chất lượng thức ăn, kiên quyết không thể lãng phí! Kết quả, hiện tại chưa tới một tháng, Hà Nại liền cảm giác được mình đang mập lên, lúc soi gương lại phát hiện mặt tròn ra một vòng.
Hà Nại vì để cho Tôn Hối mua ít đồ lại, liền nói việc này cho Tôn Hối nghe, ai mà biết Tôn Hối nghe được lập tức cao hứng, nói mập thêm chút nữa cũng rất tốt, cả người toàn xương ôm không thoải mái a...
[Edit by Nha Gia] [nyasamablog.wordpress.com]
Lúc Hà Nại quay lại, nhìn thấy Tôn Hối đang tính tiền, liền ba chân bốn cẳng chạy tới, "Chờ đã, để em nhìn lại một chút."
"Ân, đang chờ em đấy. Chỉ là đem mì ăn liền em chọn tính tiền trước thôi." Tôn Hối nói.
Nhân viên thu ngân nghe xong liền nở nụ cười, Hà Nại lúng túng, lúc này không tiện đem đồ trả lại, hai cái quần lót như vậy mà tới tận 500, tốt nhất là nên đem chúng nó ném ra ngoài. Hà Nại đã lớn như vậy, ngay cả cái quần lót giá 50 đồng còn chưa mặc qua, cái này đúng là mắc đến bất hợp lí, kỳ thực mặc quần lót giá năm đồng cũng rất dễ chịu.
Ngồi trong xe, trên đường về nhà, có đi ngang qua một cửa tiệm, cửa tiệm kia là một tiệm bánh gato xinh xắn. Xuyên qua cửa kính có thể thấy bên trong có rất nhiều bánh ngọt, nhưng mà vừa nhìn qua là biết rất mắc. Hà Nại trong lòng tự nhắc nhở bản thân, những thứ này ăn không chắc bụng, không bằng để tiền mua thêm mấy cái bánh bao nữa...
Khi còn nhỏ, Hà Nại rất thích ăn bánh ngọt, đặc biệt hương vị ngọt ngào của kem bơ. Không ít bạn học tổ chức một bữa tiệc nhỏ để tự mừng sinh nhật cho mình, nhưng nhà Hà Nại không có tiền, đến sinh nhật không thể mời bạn học đi ăn, cho nên cũng không ai mời cậu.
Nhớ tới hồi học cấp hai, một lần nọ, có một bạn học mang bánh ngọt vào lớp để tổ chức sinh nhật. Cuối cùng lại biến thành đại chiến kem bơ, nhưng Hà Nại không nỡ lấy đi chét mặt người khác mà nhét toàn bộ vào miệng mình. Cũng chỉ có lần đó một đám người hợp sức tấn công cậu, Hà Nại cảm thấy cực kì cao hứng. Có thật nhiều kem bơ để ăn, đều ở trên mặt mình, không bẩn chút nào hết.
Đó là lần đầu tiên Hà Nại được ăn bánh ngọt, cũng là lần cuối cùng cậu được ăn. Cái đó cùng với loại kem bơ Hà Nại ăn lúc còn nhỏ không giống nhau, đồng học bảo đó là loại bánh ngọt kem tươi mới nhất, ân, quả thật là ngon hơn rất nhiều...
Đã nhiều năm như vậy, cho dù Hà Nại đã có thể tự mình mua bánh ngọt, nhưng như vậy phải tốn rất nhiều tiền lại ăn không chắc bụng, không bằng để tiền mua thêm chút thịt và thức ăn làm một bữa ngon.
Chỉ là đi ngang qua, nhưng trong cửa hàng truyền đến một hương vị ngọt nào, Hà Nại thuận theo mùi hương quay sang nhìn, bên trong đều là những vật tinh xảo rực rỡ, nhưng trong đó hấp dẫn ánh mắt của cậu nhất là cái bánh ga tô cực lớn ở quầy bánh mẫu, ba tầng, bên trên trang trí đầy trái cây, trên tầng cao nhất còn có dâu tây được xếp thành hình trái tim, ở giữa dùng mứt hoa quả ghi thêm dòng chữ ‘Sinh nhật vui vẻ’. Hà Nại nuốt một ngụm nước miếng, dù sao kia cũng chỉ là một mô hình mà thôi, nhưng Hà Nại lại không chịu nổi nhìn chăm chú thêm vài lần. Bất quá nhìn trúng cái bảng giá tới ba con số không, Hà Nại cũng không dám nhìn kỹ nữa, cái này thực sự là quá mắc, lấy tất cả tiền để dành của cậu ra cũng không đủ.
Hà Nại nằm nhoài người dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt lưu luyến nhìn cái cửa tiệm đang dần tụt về sau, Hà Nại cười một cái tự giễu, hồi nhỏ cậu đứng dựa vào cửa kính nhìn rất lâu, cuối cùng cũng không mua được, đành phải luyến tiếc rời đi. Đã qua nhiều năm như vậy, vẫn là không mua nổi. Nếu như xa tới nỗi không thể với tới, vậy thì không cần nghĩ đến chuyện bắt đầu, như vậy sẽ không có bất kì sai sót gì. Bất quá là một cái bánh ngọt thôi mà...
"Nhìn gì đấy?" Tôn Hối tò mò hỏi.
Hà Nại lắc đầu một cái, thu tầm mắt nhìn về phía trước, "Không có."
"?" Tôn Hối kỳ quái nhìn Hà Nại một cái, thấy cậu không có vẻ như không sao cả mới yên lòng.
"Hôm qua anh nói hôm nay sẽ bồi em, chỗ nào cũng không đi?
"Đúng vậy." Tôn Hối khẳng định gật đầu.
Hà Nại cao hứng cười hỏi: "Buổi tối có muốn ăn chút gì không? Hôm nay muốn rất nhiều đồ ăn, mãn hán toàn tịch cũng không thành vấn đề!"
"Vậy thì mãn hán toàn tịch đi!" Tôn Hối nói giỡn một câu.
"Ây..."
"Ha ha, bánh trôi thịt, canh sườn bí đao, gà xào, ân, anh nghĩ..." Tôn Hối nói rằng, "A, đúng rồi còn có, thịt bò lãnh bạc..."
Tôn Hối bùm bùm nói ra một đống đồ ăn, nhưng đều là món Hà Nại thích, hơn nữa đều là món thịt...
"Nhiều như vậy sao ăn hết được a..." Mặt Hà Nại phiếm hồng, chắc chắn là bình thường mình ăn uống ngấu nghiến như hổ đói... Nhưng hình như hôm nay Tôn Hối có chút khác, không lẽ anh ấy biết? Hà Nại nghĩ, trong lòng liền ngọt ngào, cậu nghiêng đầu nhìn gò má Tôn Hối, nhìn một chút bỗng nhiên có cảm giác lâng lâng. Tôn Hối tốt như vậy người, sao lại thích mình nhỉ.
Lúc làm cơm, Tôn Hối thực sự làm những món ăn mà anh liệt kê. Hà Nại ngày càng khẳng định suy đoán của mình, tâm tình vui vẻ vô cùng, thái độ cũng khác thường, cũng không nghĩ tới cái gì gọi là lãng phí, mà hoàn toàn nghe theo lời Tôn Hối. Cái này so với bánh ngọt còn tuyệt hơn, bánh ngọt không là gì cả, hơn nữa đây đều do Tôn Hối làm, hơn nữa còn có thể cùng Tôn Hối ăn...
Có thể cùng Tôn Hối ăn cơm... Hà Nại nghĩ đi nghĩ lại, ý cười không giấu được, tâm tình tốt đến mức muốn ca hát.
Nhưng mà, thức ăn vừa mới làm xong, chỉ còn chờ cơm chín nữa thôi, thì điện thoại của Tôn Hối đột nhiên reo lên, Tôn Hối nhanh chóng bắt máy, còn đi ra ban công nói chuyện. Bắt đầu từ tuần trước, chỉ cần Tôn Hối nhận được cuộc gọi, kế tiếp sẽ vội vã đi ra ngoài.
Đúng như dự đoán, mặt Tôn Hối lộ ra vẻ nghiêm trọng nói phải đi ra ngoài một chút, sẽ mau chóng trở về, sau đó đi ngay không thèm quay đầu lại. Cứ mỗi cuộc gọi như vậy Tôn Hối đều sẽ gấp gáp chạy ra ngoài, bất luận đang làm cái gì, anh đều sẽ bỏ dở mà đi ngay. Có lẽ người kia đối với Tôn Hối quá quan trọng, anh ấy vẫn chỉ thích một mình người đó...
Hà Nại đứng ở cửa hồi lâu, đến tận khi nghe thấy mùi khét. Mở cái nắp đang đậy kín, canh gà trào ra, thật lãng phí...
Thật sự là quá lãng phí...
Thực ra Tôn Hối không biết hôm nay là ngày gì đâu nhỉ, không biết cũng tốt, cũng không phải ngày gì quan trọng.
Hà Nại tắt bếp, nước mắt không kìm nén được liền chảy ra. Hà Nại lau lau khóe mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy, cậu liên tục tự nhủ, mình chỉ đau lòng canh gà thôi, đau lòng vì lãng phí món canh gà ngon như vậy...
Rất nhanh, "Keng" một tiếng, cơm cũng đã chín.
Hà Nại bưng hết món ăn để lên bàn, không tự chủ được xới hai bát cơm, chợt nhớ tới Tôn Hối đã đi rồi, Hà Nại lại một trận khổ sở, xém chút nữa ném luôn cái bát vào nồi cơm.
Cái gì gọi là ăn không ngon, chính là một mình cô đơn ngồi trước bàn ăn tịch mịch. Lúc trước mình chưa từng nói, Tôn Hối làm sao biết chứ. Đúng là từ lúc bắt đầu không nên hi vọng chờ đợi, không có trông ngóng sẽ không thất vọng, cũng sẽ không khổ sở như vậy.
Lúc Tôn Hối bị gọi đi đang là giờ cơm, hai người bọn họ nhát định là vừa ăn cơm vừa cười vừa tán gẫu. Nói không chừng không lâu nữa, Tôn Hối sẽ không chịu nổi mình nữa, rồi đợi đến lúc người Tôn Hối yêu chấp nhận anh ấy, mình sẽ vĩnh viễn mất đi Tôn Hối. Hà Nại cảm thấy có loại tư vị thống khổ tràn ngập trong cơ thể, cổ họng cũng tắc nghẹn, cơm nước trong miệng không thể nuốt trôi.
Có lẽ cho dù Tôn Hối có biết, anh ấy cũng sẽ ra ngoài cùng người đó.
"Kính coong ~" chuông cửa vang lên.
Lần này Tôn Hối đi, chắc là đến tận khuya mới trở về, vậy người có thể nhấn chuông duy nhất là Tô Tuyết ở nhà đối diện.
Hà Nại ủ rũ cúi đầu đi mở cửa, vừa tới cửa, Hà Nại hít một hơi thật sâu, cố gắng giả vờ như mình không có gì. Ai ngờ vừa mở cửa, liền đập vào mắt là một cái hộp giấy to đùng, mà người ôm hộp đi vào lại là Tôn Hối.
"Hà Nại, sinh nhật vui vẻ!"
Hà Nại còn chưa tiêu hóa kịp, thì Tôn Hối đã nhét hộp giấy vào tay cậu, hộp giấy phi thường nặng, Tôn Hối cũng không dám thả tay ra. Hà Nại xuyên qua giấy bóng kính trên đỉnh hộp, phát hiện ra đó là cái bánh gato ba tầng mà sáng nay cậu nhìn thấy trong cửa tiệm. Nhưng khác một chỗ, trên tầng cao nhất không phải là ‘Sinh nhật vui vẻ’, mà là "Hà Nại, anh yêu em’.
Mũi Hà Nại chua sót, từng giọt nước mắt tròn vo lăn xuống má, Hà Nại muốn mở miệng cười, muốn nói cái gì đó với anh, nhưng chỉ vừa mở miệng, nước mắt càng rơi càng lợi hại, cổ họng chỉ phát ra tiếng nức nở. Hà Nại nói không nổi, càng khóc càng dữ dằn.
Tôn Hối không biết trong lòng Hà Nại đã trải qua thống khổ như thế nào, anh chỉ là muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới chưa kịp biểu diễn hết kinh hỉ, Hà Nại đã khóc thành như vậy... Tôn Hối có chút lúng túng, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Hà Nại, "Đừng khóc, trưa nay thấy em có vẻ rất thích, liền lén em đi đặt một cái, muốn cho em một sự ngạc nhiên..."
"Ừm..." âm thanh Hà Nại ngày càng nức nở. Cậu ôm lấy hộp giấy nặng trịch nhưng lại ngọt ngào, trong lòng lâng lâng vui sướng, thì ra là Tôn Hối biết a, Tôn Hối còn mua bánh kem cho mình a. Nhìn dòng chữ ‘anh yêu em’ trên bánh ngọt, trái tim Hà Nại đều tan chảy, khóc ngày càng kích động, hàm hàm hồ hồ vừa khóc vừa nói: "Em cũng vậy, em cũng yêu anh... Nha nha nha... Tôn Hối... Nha nha nha..."
Tôn Hối liền khuyên nhủ nửa ngày, Hà Nại cũng không bình tĩnh được, anh còn chuẩn bị một đoạn tình cảm xúc động máu chó ở phía sau, bất quá kết quả như này còn tốt hơn so với dự định của anh~
Chỉ là còn chưa kịp biểu lộ, hộp sô cô la lén mua hồi sáng còn chưa lấy ra đây này. Cái hộp này quả thực là rất nặng nha, cuối cùng thì mình phải giấu sau lưng đến bao giờ đây, tay cũng tê hết cả rồi...
Phúc, không phải chỉ cần có quần áo để mặc, có cơm để ăn, có phòng ở là được, quan trọng nhất là có thể cùng người mình yêu chia sẻ mọi thứ, chứ không phải chỉ là một bộ quần áo, một miếng cơm và một chỗ ở. Có thể ở cùng người mình yêu, mới là phúc, có ‘Qua’ có "Lại" có chút "Ngọt" ~~~
——————————————————————————————————————————
【 Ngoài màn ảnh 】(Đằng sau phiên ngoại —— không phận sự đừng đi loạn, hoàn toàn không liên qua đến phiên ngoại trên...)
Tôn Hối: Tịch Tịch a, cô cần gì tốn nhiều chữ xưng hô như thế, sao không sẵn tiện gọi gia luôn đi?
Tịch Tịch →_→: Gia? Ngài có ý kiến gì?
Tôn Hối (quay đầu nhìn về phía Hà Nại, tràn đầy yêu thương sờ sờ đầu cậu): Hắc hắc, trong phòng chỉ nuôi có một con heo, cứ để con heo này gọi tôi là gia đi.
Hà Nại (phẫn nộ ╯▔盆▔╯): Anh có ý gì! Em giống chỗ nào! Anh mới là heo!
Tôn Hối: Không thích heo sao... Vậy gọi là chuột nhỏ ục ịch nha~
Hà Nại: o(╰_╯#)=o(vung quyền)
Tôn Hối:... Đau quá ┬┬_┬┬
Tác giả có lời muốn nói: Tất cả mọi người hiểu! Hà Nại!!