Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 63




"Mẹ! Đồ rác rưởi!" Tôn Hối phẫn nộ đến cực điểm, anh dùng tốc độ sét đánh đấm vào mặt Trần Hổ một quyền.

Trần Hổ vừa vặn bị khống chế, bị trúng một đấm này, không chỉ có máu mũi giàn giụa, nước mắt cũng vì đau mà chảy ra, "Nha... Mũi của tao... Mũi của tao gãy mất, nha nha nha..."

Nức nở nức nở, Trần Hổ thực sự khóc lên.

Ngoài dự liệu của bọn họ, Tôn Hối đấm xong cú này đột nhiên nhảy dựng xông ra ngoài.

"Bắt lấy nó cho ta!" người tức giận hạ lệnh là Trần lão đầu.

Tôn Hối vừa mới đi tới cửa, còn chưa kịp bước ra ngoài đã bị kéo trở về, điện thoại di động bởi vì động tác giãy dụa của anh mà rớt xuống.

"Lão già đáng chết, ông muốn thế nào?!" Tôn Hối tức giận nói.

Trần lão đầu sắc mặt tái xanh, uy nghiêm nói: "Cậu cho rằng ta sẽ để cậu sống sót đi ra sao?"

"Hừ, ông muốn tôi đến xem bệnh tôi đến xem cho ông, ông muốn tôi diễn kịch tôi cũng diễn." Tôn Hối không vui nói, "Ông đã đáp ứng không làm hại tới bạn bè và người nhà của tôi."

"Đúng, ta đáp ứng cậu. Nhưng thứ nhất, bạn của cậu là do Tiểu Hổ gây ra, ta thực sự không làm hại họ" Trần lão đầu giảo hoạt cãi lại, "Thứ hai, ta cũng chưa từng đảm bảo an toàn của cậu."

Tôn Hối bị giữ lại gắt gao, anh vẫn không cam lòng, mà lúc này một khẩu súng nhỏ để ngay thái dương của anh.

"A, đúng là cha nào còn nấy." Tôn Hối nói, mắt quan sát bốn phía, tuy trong lòng như lửa đốt, nhưng lại cố gắng tỉnh táo để an ủi mình, Hà Nại nhất định sẽ không sao, sẽ không sao...

"Cậu không cần trào phúng." Trần lão đầu phất tay với người bên cạnh, trợ lý lập tức từ trong ngăn kéo lấy ra một túi thật dày đưa cho ông ta, Trần lão đầu đem nó ném xuống đất, rải rác đều là bệnh án, mà tên bệnh nhân ghi rõ ràng là Trần Hổ. (bệnh án: là hồ sơ lưu giữ thông tin về quá trình khám chữa bệnh của khách hàng tại bệnh viện và được lưu tại viện)

Trần lão đầu mạnh mẽ trừng Tôn Hối một cái: "Đây là do cậu gửi cho ta đi? Lần đầu nhận được, ta còn tưởng đó là hậu quả do nó bị thương. Nhưng sau khi ta phái người mua được một bác sĩ bên cạnh nó, mới biết nó bị người ta phẫu thuật buộc garô (thắt ống dẫn tinh), hơn nữa hoàn toàn không có khả năng hồi phục."

Tôn Hối nghe xong, một mặt hiểu rõ, nhưng chuyện này anh biết rồi. Mà Trần lão đầu cho rằng anh không lên tiếng chính là chấp nhận.

"Ta đã tra được lúc đầu là cậu làm Tiểu Hổ bị thương, cũng dễ dàng đoán được những chuyện sau này đều do cậu làm ra! Tiểu Hổ vốn cũng không đúng, nhưng nếu cậu cúi đầu nhận sai vì thương tổn Tiểu Hổ, chúng ta cũng có thể thương lượng." Trần lão đầu bỗng nhiên chuyển đề tài, "Nhưng cậu lại tâm địa độc ác, lại nghĩ ra trò đó. Thậm chí còn thành công khơi dậy nội chiến của gia tộc ta, bây giờ cục diện thế này, cậu có phải nên có cảm giác thành công không?"

Tôn Hối vẫn im lặng, loại âm thầm thừa nhận này làm Trần lão đầu thêm tức giận. Nhưng mà trên thực tế, Tôn Hối căn bản không nghe lọt Trần lão đầu đang nói cái gì, anh liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, điện thoại đang ở chế độ nghe, nhưng anh vẫn không nghe thấy bất kì âm thanh gì, anh hiện tại chỉ khát vọng Tô Học hét với anh là Hà Nại không sao, cho dù giây tiếp theo bị đập chết cũng cam lòng.

"Bác sĩ Tôn, cậu từng nghe câu, sớm hay muộn cũng phải trả chưa." Trần lão đầu trừng mắt, cả giận nói: "Tiểu Hổ bị hại ở bệnh viện Trạm thị, không ngờ cậu vẫn tiếp tục ở đó làm việc. Cậu còn tìm người tập kích ta, lại giả mù sa mưa đi cứu ta, cũng không nghĩ tới sẽ có kết thúc như vậy đi? Cậu nghĩ là thiên y vô phùng sao (nhằm ám chỉ những việc hoàn mỹ, không lộ chút dấu vết), nhưng lại là bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng đằng sau, hiện tại đến lúc cậu dùng mạng mình để trả lại rồi!"

"Nhà ông một tên không có não còn chưa tính, ngay cả nguyên gia đình cũng không có não!" Tôn Hối rốt cục nghe không nổi nữa, buồn bực quát: "Ông cái gì cũng tra được? Vậy ông có biết lúc con trai ngoan của ông bị buộc garô, tôi còn phải nằm ở một bệnh viện khác, bởi vì bụng tôi bị hắn chọc cho một cái lỗ lớn! Mà lúc ông thu được mấy cái bệnh án kia, tôi còn đang ở thành phố khác, làm sao từ bệnh viện Trạm thị gửi cho ông?! Còn về phần tôi tập kích ông, tôi tự dưng đi chọc vào một cái gia đình không não làm gì? Ai tập kích ông, tôi đoán là do ‘chú Lưu’ nói với ông đi? Đến nước này, ông cảm thấy lời nói đó tin được bao nhiêu phần? Rốt cục ai làm, ông hỏi "A Hổ" của ông thì sẽ biết."

Tôn Hối nói, trên thực tế là anh có thể đoán được là ai gửi mấy cái bệnh án kia.

"A Hổ?"

Lúc này có mấy người đang vây quanh xử lý vết thương cho hắn, Trần Hổ còn đang hùng hổ oán giận, bỗng nhiên bị điểm tên, sắc mặt lập tức trắng bệch, "Ba, ba... Ngài, ngài, ngài đừng nghe nó nói bậy a, nha nha..."

Một câu nói mang sức thuyết phục cũng không có, lại đi giả vờ khóc, chẳng khác gì là thừa nhận.

Tôn Hối hừ lạnh, Trần Hổ, hừ, ngay cả một còn mèo nhỏ cũng không bằng.

Trần lão đầu híp mắt, cũng không muốn trước mặt người ngoài làm hắn mất mặt: "Đồ vô dụng, câm miệng cho ta!"

Trần Hổ vừa nghe lập tức ngậm miệng, không dám lên tiếng, trong lòng thấp thỏm không yên. Nếu như cha hắn tin tưởng những gì Tôn Hối nói chỉ là gây xích mích, vậy thì hắn vẫn còn đường sống, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng tức giận của cha, hắn nhất định cũng gặp nguy hiểm a...

"Tôn Hối, cậu thật sự không muốn sống sao, dám động thủ trên đầu thái tuế, gây xích mích ly gián!"

"A, Trần lão đầu, tôi chỉ đem y nguyên những gì ông nói trả lại cho ông thôi." Tôn Hối bỗng nhiên cười rộ lên, "Sớm muốn gì cũng phải trả."

Kỳ thực lúc Tôn Hối nói lời này trong lòng cũng rất khó chịu, sớm biết sẽ để Hà Nại rơi vào nguy hiểm, anh cần gì phải duy trì cuộc sống yên tĩnh chờ tin tức của Trần lão đầu, ngay lúc đầu thẳng thắn nói rõ thân phận, cho dù sau này có gặp phiền phức, tốt xấu gì anh và Hà Nại cũng có phòng bị.

"Mày!" Trần lão đầu tức giận vỗ một cái thật mạnh, nhưng xung quanh đều là chăn gối mềm mại, bao nhiêu sức lực cũng không phát tiết được, càng làm cho ông ta tức giận hơn, "Bắn chết nó cho ta!!!"

Một tiếng súng vang lên, ngã xuống lại là Trần Hổ, hắn ôm bụng, không tin được nhìn máu tràn ra. Tôn Hối vì chuyện lúc trước, không chỉ học kĩ năng đánh nhau, còn nghiên cứu kỹ thuật chạy trốn. Huyệt vị của con người rất đa năng, kết hợp với điểm ấy, chỉ cần nắm bắt thời cơ, Tôn Hối có thể dễ dàng thoát được. Có điều người bắn súng bị anh va một cái, hoảng hốt bắn trúng Trần Hổ.

"A Hổ, A Hổ! Nhanh, mau đưa tới bệnh viện!!" Trần lão đầu đột nhiên cuống lên, dù sao Trần Hổ vẫn là con trai ông ta. Trần lão đầu vừa nói, chợt thấy Tôn Hối nhặt điện thoại chạy ra cửa, liền chỉ vào Tôn Hối la lên: "Giết nó! Giết nó!!"

Xung quanh nhất thời hỗn loạn, một đám người cấp cứu cho Trần Hổ, trợ lý gọi điện xuống dưới lầu nhưng không ai tiếp, chú Lưu tránh được mấy người kia nhào đến trước mặt Trần Hổ, Trần lão đầu điên cuồng ra lệnh, còn có Âu Dương thư kí bị dọa ngồi bệch dưới đất. Mà Tôn Hối căn bản không quan tâm đằng sau xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn biết tình huống của Hà Nại, anh hét vào điện thoại: "Hà Nại đâu? Em ấy thế nào rồi? Con mẹ nó cậu mau nói một câu a!"

"Mau bắn chết nó cho ta!!" Trần lão đầu vẫn còn kêu.

Bỗng nhiên cửa bị phá ra từ bên ngoài, một đám người tràn vào, một âm thanh khí thế rống lên: "Ai dám đụng đến người của tôi!! Không muốn lăn lộn trên đời nữa?!"

Toàn hiện trường bỗng nhiên im lặng, chỉ còn tiếng rên rỉ của Trần Hổ. Trần lão đầu nhìn người vừa đến, cơ hồ là bị dọa muốn lăn xuống giường, đây không phải là Tô gia tiểu thiếu gia sao, không phải nói y và Tô lão đại đều đi I-ta-li rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này! Tôn Hối này là người của Tô tiểu thiếu gia?! Không lẽ đây là bác sĩ của Tô gia?! Chả trách từ đầu Tôn Hối đã không sợ mình, thậm chí còn làm càn trước mặt mình. Trần lão đầu đổ mồ hôi lạnh, xong đời, nhìn tư thế của Tô tiểu thiếu gia, Tôn Hối này là người mình không nên đắc tội.

Trần lão đầu vẫn còn đang king ngạc, Tôn Hối nhìn trái nhìn phải không thấy Hà Nại, gấp đến độ vọt tới trước mặt Tô Học, lắc vai y quát: "Hà Nại đâu?! Không phải bảo cậu đi tìm Hà Nại à!!"

"Vâng, vâng a, " Tô Học bị Tôn Hối rống đến lỗ tai ù ù, "Tôi theo tín hiệu đi đến đây đó. Nhưng vừa nghe tình hình của cậu qua cái điện thoại con này, tôi liền vội vàng dẫn người lên đây."

"Thiếu gia, tín hiệu cho thấy, Hà tiên sinh nhất định vẫn còn ở đây." Đoàn người phía sau tay cầm bản đồ định vị vội vàng nói.

Trần lão đầu bận bịu xuống giường, bộ dáng đáng thương nói: "Tô tiểu thiếu gia, bác sĩ Tôn, vạn phần xin lỗi, ta..."

"Lão già đáng chết, Hà Nại đâu!" Tôn Hối gấp đến độ hai mắt đỏ như máu, một mặt muốn giết người.

Trần lão đầu đột nhiên rụt cổ lại, Tôn Hối khí thế hừng hực thật là đáng sợ, ông ta suy yếu đáp: "Ta, ta không biết..."

"Gặp quỷ!" Tôn Hối đẩy mọi người ra nhéo Trần Hổ, "Hà Nại đâu?!"

"Đau! Mày, mày nhẹ chút, ba ba, cứu con a!!" Trần Hổ đau đến vừa khóc vừa kêu.

"Nói mau!!"

"Tao cũng không biết a, nha nha nha..."

"Tô tiểu thiếu gia, Tiểu Hổ bị thương, cầu cậu để ta đưa nó đến bệnh viện!" Trần lão đầu cũng gấp đến mức muốn quỳ xuống.

Tôn Hối còn đang ép hỏi Trần Hổ, Tô Học nhìn Trần Hổ một chút, lạnh lùng nói: "Chẳng qua là bắn vào bụng, các người đã cầm máu rồi, lâu chút nữa cũng sẽ không chết."

"Tô..."

Tô Học lười nghe Trần lão đầu phí lời, xoay lại sắp xếp một nhóm người lập tức đi tìm Hà Nại. Trần Hổ đối với việc Hà Nại có mặt ở đây một chút cũng không biết, Tôn Hối hỏi nửa ngày cũng không có kết quả, tức giận đem hắn quăng lại xuống đất, quay người muốn chạy ra ngoài.

Tô Học ngăn anh lại, nói: "Cậu đừng loạn a, Hà Nại nhất định sẽ không sao, tôi đã phái người đi tìm, chỗ này toàn bộ đều là người của tôi, tuyệt đối sẽ không sao."

"Cậu nói Hà Nại có thể hay không... Có thể hay không..." Tôn Hối bỗng nhiên không nói được, anh đấm một quyền trên cửa, đều là tại mình, Hà Nại mới gặp chuyện như vậy. Nếu như lúc đầu mình không đi trêu Hà Nại, em ấy có thể sẽ trải qua những ngày thật bình thường, hảo hảo sống tiếp... Hà Nại, Hà Nại...

Tôn Hối cúi đầu, một tay che mắt, trong lòng chưa bao giờ nghĩ ở nơi này kêu tên Hà Nại, nhưng cuối cùng không ức chế được đẩy Tô Học, chạy đến trước cửa sổ rống: "Hà Nại!!!"

Cây cối phảng phất đều bị lay động, gió thổi vù vù, trong sân đâu đâu cũng là người của Tôn Học, nhưng không ai có tin tức tốt.

Ngay lúc này, một âm thanh vô lực vang lên: "Em ở đây..."