Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 58: Trong lúc nguy cấp mới thấy được lòng người




Tôn Hối vừa bước vào văn phòng, quần áo còn chưa kịp thay, cửa phòng đã bị người ta đẩy ra.

Phương Bảo Thượng hổn hển vọt vào văn phòng của Tôn Hối: "Tôn Hối!"

"Bác Phương?" Tôn Hối quay đầu lại nhìn, thì ra là ba của Phương Luân, anh lễ phép cười nói: "Hôm nay tới tái khám sao? Để con đi cùng bác chào hỏi bọn họ?"

"Tôi tới không phải đến khám bệnh! Thằng nhóc cậu cùng Tiểu..." Phương Bảo Thượng lập tức sửa lời: "Hà Nại hẹn hò."

Tiểu Hà Nại? Ạch...

Tôn Hối sửng sốt, ba của Phương Luân cũng biết Hà Nại, anh gật gật đầu, tạm thời nói: "Đúng vậy, nhưng mà..."

"Hai người mau chia tay đi!" Phương Bảo Thượng tức giận không có chỗ phát tiết, vỗ một cái lên bàn.

Tôn Hối đang phiền muộn vì chuyện này, lại có người nhắc tới thì mất hứng: "Coi như bác Phương biết Hà Nại, hoặc là người thân của cậu ấy, thì chuyện này cũng không liên quan tới bác."

"Sao lại không liên quan! Hà Nại là con trai của tôi! Tôi là cha của nó!" Phương Bảo Thượng trợn mắt, gầm lên, "Thằng nhóc cậu thì sao! Mau chia tay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cáo với cấp trên đuổi việc cậu!"

Phương Bảo Thượng nói được nhất định làm được, bệnh viện này cũng không phải của ông ta, nhưng cấp trên là bạn học cũ của ông ta, nếu muốn, ông ta chắc chắn có thể.

Ba của Phương Luân cũng là ba của Hà Nại, điều này làm cho Tôn Hối khựng lại, mẹ của Hà Nại hôm trước chạy tới gõ cửa tìm anh, không biết ở đâu lại mọc thêm một người ba cũng tới tìm anh, nhưng mà bọn họ rất giống người một nhà, không chỉ có Hà Tiêu thích đập bàn, Phương Bảo Thượng cũng đập bàn, Hà Nại mỗi lần tức giận cũng đập bàn...

Tôn Hối xoa huyệt thái dương, nghĩ đến lúc trước Phương Luân có nói ba y ở ngoài làm loạn, người ta còn tới tận nhà quậy phá, lần trước đến nhà y, nhìn thấy y và mẹ y không thèm để ý gì đến ba y, ba y ở nhà nấu cơm rửa chén vẫn bị ngó lơ.

Nhưng anh làm sao cũng không nghĩ được Hà Nại lại là đứa con khác của Phương Bảo Thượng. Hà Nại ít khi nói về mình, ngay cả một chữ cũng không nhắc tới ba, bởi vì mẹ của Hà Nại như vậy, Tôn Hối còn tưởng cậu không biết ba mình là ai.

Từ thói quen của Hà Nại, rất dễ đoán được kinh tế nhà cậu không được tốt, hoàn cảnh cũng rất ác liệt. Hơn nữa mặc dù Hà Tiêu có 10 ngàn cái khuyết điểm, Hà Nại thỉnh thoảng vẫn sẽ đối tốt với bà, nhưng người ba này cậu chưa từng nhắc tới, giống như người này chưa từng tồn tại. Tôn Hối lúc trước còn rất thông cảm cho Phương Bảo Thượng, hiện tại chỉ cảm thấy ông ta vô cùng đáng trách.

Nghĩ tới Hà Nại, Tôn Hối có chút khó chịu, người đáng hận nhất mới là anh a...

Phương Bảo Thượng uy hiếp chửi rửa hồi lâu, thấy Tôn Hối im lặng hồn phách trên mây, càng nhìn càng không vừa mắt, liền muốn tẫn cái tên hại Hà Nại ra nông nỗi như vậy.

Ngay lúc Phương Bảo Thượng định ra tay, túi áo ở ngực rung lên, đánh gãy ý định của ông. Nhiều năm tập thành thói quen, ông lập tức lấy điện thoại ra trước.

Làm ăn đôi khi rất nguy hiểm, vì để những người quan trọng tìm ông bất cứ lức nào, điện thoại của ông lúc nào cũng mang theo bên người, mở máy 24/24. Nếu bỏ lỡ cuộc gọi nào thì chính là tiếc nuối cả đời, mà như vậy cũng sẽ đẩy ông vào thế vạn kiếp bất phục.

Cuộc điện thoại này tuy rất phiền nhưng vì sợ Hà Tiêu tìm tới nhà, Phương Bảo Thượng vẫn nghe.

"Phương Bảo Thượng! Tiểu Nại bị bắt cóc rồi!!" Âm thanh của Hà Tiêu điên cuồng từ trong điện thoại vọng ra, ngay cả Tôn Hối cũng nghe được, "Mới vừa còn ở trước mặt tôi, nha nha nha..."

Hà Tiêu nói, khóc nấc lên.

Phương Bảo Thượng cũng bối rối: "Xảy ra chuyện gì? Tôi hồi nãy còn nhìn thấy nó, mau nói a!!"

"... Tôi nghe nói nó muốn chuyển về nhà, tôi liền tới tìm, còn chưa đến công ty tôi đã thấy có mấy người bịt mũi của nó, đem nó trói lại đưa lên chiếc xe van màu trắng!! A, Tiểu Nại của tôi a!! Nha nha nha... Tôi đuổi theo không kịp, nha nha nha... Ông phải cứu nó, lần này ông phải cứu nó a!!"

"Bà báo cảnh sát chưa?!" Phương Bảo Thượng khẩn trương, Hà Nại và cái công ty kia đắc tội với ai rồi? Vậy phải làm sao bây giờ, nếu cảnh sát tham gia, chưa chắc đã điều tra được. Nhưng nếu không báo cảnh sát, Tiểu Nại...

"Không có... Nha nha nha, tôi đuổi theo ráng nhìn bảng số xe của bọn họ, nhưng mà trên mặt đều là đất, cái gì cũng không thấy." Hà Tiêu vừa khóc vừa hàm hồ nói, "Ông quen biết nhiều người, tôi không biết phải làm sao, nên gọi cho ông trước, nha nha nha..."

Tôn Hối lúc này đã đứng sát bên cạnh Phương Bảo Thượng, nhanh tay đoạt lấy di động của ông, lo lắng nói: "Dì, tôi là Tôn Hối, Xảy ra chuyện gì? Hà Nại bị bắt cóc?!!"

"Nha nha nha... Trong hẻm không có ai, tôi gọi cứu mạng cũng không ai đến, nha nha nha..." Hà Tiêu khóc lớn lên.

"Dì, dì muốn cứu Hà Nại trước hết đừng khóc! Nói cho tôi biết! Là xe gì? Bọn bắt cóc có liên lạc gì với dì không?" Tôn Hối trong lòng như lửa đốt, vung tay giành lấy điện thoại đẩy Phương Bảo Thượng ra ngoài cửa, bước nhanh vào trong phòng bấm chốt cửa lại, mặc kệ Phương Bảo Thượng hết gõ lại đập cửa.

Hà Tiêu lập tức ngưng khóc, chỉ là giọng nói vẫn còn run rẩy thút thít: "Xe van cũ màu trắng, tôi không nhìn thấy biển số xe. Cũng không đuổi kịp nên gọi cho Phương Bảo Thượng. Tôi bây giờ có phải nên báo cảnh sát không?!"

"Đừng, tôi có thể đoán được là ai làm, " Tôn Hối hối hận không thôi, anh cần phải để Hà Nại trốn sớm hơn, anh cắn răng nghiến lợi nói: "Bọn họ chỉ vướng tay vướng chân, coi như báo cảnh, cảnh sát cũng không tìm được ổ của chúng. Hơn nữa nếu để chúng biết dì báo cảnh sát, Hà Nại có khả năng sẽ gặp nguy hiểm..."

Hà Tiêu nhớ tới các tình tiết trên tivi, vừa sợ vừa khóc: "Vậy phải làm sao đây, Tiểu Nại của tôi a, nha nha nha..."

"Dì, dì đừng vội, " sắc mặt Tôn Hối trầm xuống, "Bọn chúng là nhắm vào tôi, tôi nhất định sẽ cứu Hà Nại!!"

"Tôn Hối, cậu nhất định phải cứu Tiểu Nại a! Tôi có tiền, tất cả có chừng ba triệu. Có đủ hay không? Không đủ tôi sẽ tìm Phương Bảo Thượng xin thêm! Chúng muốn bao nhiêu tôi đều cho! Chỉ cần đừng tổn thương Tiểu Nại!!"

Tôn Hối suy nghĩ một chút, người kia nhất định là muốn uy hiếp mình, tám phần mười là biết mình đã có chuẩn bị, nếu không sẽ trực tiếp giết mình, chứ không phải là bắt Hà Nại.

"Dì, chúng không cần tiền. Dì nghe tôi nói" Tôn Hối cái khó ló cái khôn, liễn nghĩ ra cách, "Dì cho tôi hai ngày, nếu trước tối ngày mai tôi hoặc Hà Nại đều chưa liên lạc với dì, dì phải lập tức báo cảnh sát. Đem địa chỉ tôi sắp đọc cho dì nói với đội trưởng đội hình sự. Nhớ kỹ, tới mức độ này, nhất định phải nói với họ, Hà Nại đang nắm giữ chứng cớ rất quan trọng, như vậy bọn họ mới có thể toàn lực bảo vệ Hà Nại. Mặt khác, chuyện này tạm thời đừng nói với ai, những gì tôi nói với dì nãy giỡ cũng không được nói, bao gồm cả Phương Bảo Thượng."

"Được." Hà Tiêu nghe ngữ khí nghiêm túc của Tôn Hối, cũng không dám thất lễ, tỉ mỉ ghi nhớ những gì Tôn Hối nói.

Tôn Hối cúp điện thoại, vặn khóa mở cửa, ném lại điện thoại cho Phương Bảo Thượng, không để ý Phương Bảo Thượng đang hỏi liên tục, một mạch chạy như điên ra ngoài. Ngồi lên xe, đạp ga phóng đi như bay, nếu là anh em ruột, Tiểu Khiết nhất định có thể dẫn mình tới đó.

Tô Học vừa mới rời giường, còn đang ngáy ngủ ngồi trên bàn chờ Từ Hâm đem điểm tâm lên, thì nhận được điện thoại của Tôn Hối.

"Này?"

"Hà Nại bị bắt cóc, Tôi đang trên đường đi tìm Trần Hổ." Tôn Hối vừa lái xe, vừa gấp gáp nói.

"Tôn Hối, cậu đừng kích động!" Tô Học nghe xong lập tức tỉnh táo, Tôn Hối còn chưa xử lí xong ân oán cũ với Trần Hổ, bây giờ lại mọc ra thêm một cái thù mới với hắn, này chẳng khác gì tự sát. Y gấp đến độ đứng phắt dậy, ghế sau lưng cũng bị đẩy ngã xuống đất, "Tôn Hối, cậu trở về cho tôi, chúng ta bàn bạc lại..."

"Không còn nhiều thời gian, hơn nữa tôi đã có cách, tôi đem thiết bị định vị cậu đưa cho tôi để lên người Hà Nại, cậu dẫn người đến cứu em ấy ra!"

"Vậy còn cậu?! Chúng ta nói chuyện điện thoại như vầy không ổn, cậu đột nhiên chạy đi tìm Trần Hổ, nếu hắn trực tiếp giết cậu thì sao?" Tô Học gấp vô cùng, vừa nói điện thoại vừa vọt vào phòng thay quần áo.

"Trong tình huống này, hắn muốn giết tôi tôi đã chết lâu rồi, hắn đây là muốn mượn tay tôi giết lão già nhà hắn."

"Vậy cậu bây giờ không phải là đúng như ý hắn hay sao? Cậu mau trở lại, chờ tôi gọi thêm người rồi chúng ta cùng đi." Tô Học gấp đến độ mặc quần lung tung, không tìm thấy vớ liền dứt khoát không mang.

"Không được, trên tay chúng còn có Hà Nại, tôi không thể lấy Hà Nại ra mạo hiểm!"

"Cậu đi thì có ích lợi gì! Cậu chớ làm loạn a, cậu mà giết người thì cả đời này cậu không thể dứt khỏi xã hội đen, chúng ta lúc trước chạy đến đây là vì cái gì?" Tô Học chạy ra cửa đạp lên giày mang vội, Từ Hâm chạy theo gọi y, y cũng không đoái hoài tới.

"Tôi chưa nói là tôi muốn giết người, tôi chỉ đem thiết bị định vị kia để ở chỗ Hà Nại."Âm thanh Tôn Hối bỗng nhiên thấp xuống, không biết đã đi tới nơi nào.

" Thiết bị định vị tuy nhỏ, nhưng chúng sẽ xét người, nếu bị tìm ra thì coi như xong!"

"Tôi tự có cách, cậu chỉ cần cứu Hà Nại là được, không cần lo lắng cho tôi." Tôn Hối ngừng xe, "Tô Học, cậu cũng phải cẩn thận. Chúng ta là anh em tốt, chuyện này tôi giao cho cậu!"

"Không thành vấn đề! Thế nhưng Tôn Hối, cậu tuyệt đối không được làm liều! Lỡ như cậu có mệnh hệ gì, Hà Nại phải làm sao đây?" Tô Học biết tính tình của Tôn Hối, mặc dù biết là vô dụng, nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ.

"Tôi sẽ không sao." Tôn Hối thuận miệng qua loa một câu, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Chờ Tô Học gọi lại, bên kia Tôn Hối đã tắt máy.

Tô Học mạnh mẽ đánh một quyền vào tay lái, còi ô tô kêu inh ỏi. Rõ ràng mỗi ngày y đều đưa Hà Nại đi làm đều không phát hiện có ai theo dõi, sao đột nhiên Hà Nại lại bị bắt cóc chứ. Vì để bảo vệ Hà Nại, Tôn Hối còm tìm cả người canh chừng khu vực xunh quanh nhà Hà Tiêu.

"Tô, Tô Học, làm sao vậy?" Từ Hâm cực kỳ lo lắng, Tô Học vừa nãy đột nhiên chạy ra ngoài, hắn gọi nửa ngày y cũng không để ý tới, hắn chỉ có đuổi theo chờ y nói điện thoại xong mới dám hỏi.

Tô Học lúc này mới phát hiện Từ Hâm đứng bên cạnh, thậm chí còn cầm muôi súp, mặc áo ngủ. Bất quá bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy, Tô Học để Từ Hâm leo lên xe, nói: "Xảy ra chút chuyện, anh đưa em đến chỗ an toàn, trên đường nói em nghe sau."

"Ừm."

Lúc Tô Học đưa Từ Hâm đến chỗ an toàn, thì Tôn Hối đã gõ cửa nhà bạn gái Phương Luân —— nhà của Trần Khiết.

Trần Khiết một mặt hiểu rõ, nở nụ cười đắc ý, một tay xoa mặt Tôn hối, kiều mị nói: "Em biết anh sẽ đến tìm em mà."