Cái Tuệ nhà nó ở gần trường nên không đi học cùng chúng tôi. Mà con này tôi chẳng hiểu sao nhà gần trường mà nó đi học sớm thế,luôn là đứa đến sớm nhất lớp. Nếu tôi là nó chắc tôi ngủ đến bao giờ vào lớp thì thôi mất. Đợt này trường tôi phạt nghiêm cái khoản đi học muộn nên cứ sáu rưỡi là tôi lại nhấc đít khỏi giường. Buồn nẫu ruột luôn.
Tôi làm xong tất cả mọi việc thì ngồi trong phòng chờ thằng trời đánh đến gọi đi học chung. Nhưng thằng này hôm nay bị làm sao ý. Nó vẫn tự tiện mở cửa ban công phòng tôi như bình thường, bước vào phòng, nụ cười nó tắt ngúm. Rồi nó đóng cửa cái rầm, trèo tót về nhà. Tôi chẳng hiểu gì cả, tưởng sáng nó chưa đi đái nên về đi thôi. Nhưng chẳng như tôi nghĩ, nó quay lại cầm trên tay cái áo mưa. Tôi nhìn ra bầu trời trong xanh, hỏi nó.
- Hôm nay có mưa đâu mà mày mang áo mưa.
- Hôm nay mày dậy sớm thế này tí chắc chắn có bão.
Tôi ném nguyên cái gối vào mặt nó, nó lại nhìn tôi cười hì hì, nhìn chỉ muốn đấm cho phọt máu.
***
Vừa đến lớp thì đã nghe bạn Như với bạn Hoa cãi nhau um tỏi, và người được nói đến trong câu truyện thì chắc chắn là bạn Thế Anh rồi. Tôi chẳng hiểu sao chúng nó cứ điên vì cái thằng thần kinh này nhỉ? Thiếu gì thằng còn tốt hơn nó gấp trăm vạn lần. Nhân vật chính của chúng ta thì thản nhiên ngồi vào chỗ, đem sách ra đọc cho tri thức. Hai nàng đang cãi cọ thấy hoàng thượng chẳng biết từ đâu chui ra thì giật mình, nhìn người ngợm quần áo tóc tai bù xù cộng thêm cái giọng choa ngoa đanh đá mà không khỏi hối hận. Và tất nhiên các nàng bị "thất sủng", hehe. Hai bạn thân yêu tức quá máu dồn lên não, lao vào đánh nhau luôn cho máu. Cả lớp ra can, hỗn loạn. Tôi trong vai trò "người qua đường", chẳng liên quan gì sất mà từ đâu bạn Hoa Điệu lao đến, sô tôi một phát, tôi mất đà ngã đập đầu vào góc bàn xong từ lúc đấy chẳng nhớ gì nữa.
-----
Tỉnh dậy điều đầu tiên tôi chú í đến là mùi thuốc sát trùng, rồi tiếp theo là màu trắng đập vào mắt. Theo kinh nghiệm thì biết chắc là mình ở bệnh viện. Mẹ là người phát hiện tôi tỉnh đầu tiên.
- Tỉnh rồi à? Thế có khó chịu ở đâu không?
- Không, con không sao? À tại sao con lại ở đây hả mẹ?
- Mày bị đập đầu vào bàn, ngất sỉu thế là gọi xe cấp cứu đưa vào đây. May mà mày không sao đấy. Mẹ phải đi ra trường ngay, mày ngủ ở đây một ngày một đêm rồi đấy. Bác sĩ bảo là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏi. Thế Anh ở đây với mày, mẹ đi nhé!
- Vâng.
Mẹ tôi là giáo viên cấp một. Dạo này ở trường mẹ rất nhiều việc nên tôi cũng chẳng hỏi gì thêm cả.
Thằng Thế Anh từ lúc tôi tỉnh nó chẳng nói câu nào cả. Thấy nó thơ thẩn mãi tôi mới gọi.
- Ê mày hôm nay bị câm à, sao không nói gì thế?
- Không... không có gì. À mà mày đói chưa tao xuống mua cháo cho mày nhé.
Ngủ từ hôm qua tới giờ tôi cũng thấy hơi đói nên bảo nó đi mua cháo, tiện thể chạy về nhà lấy cho tôi bộ quần áo nữa. Nó mới đi gần năm phút thì con Tuệ nó hí hửng chạy vào thăm bệnh.
- Ngươi có sao không? Ta học xong là chạy vào thăm ngươi luôn đây này.
Thấy nó hí hửng qua nên tôi quyết định trêu nó.
- Xin lỗi bạn là ai vậy? Mịnh quen bạn à?
Ù uôi nó trợn tròn mắt khi nghe câu nói của tôi, xong kêu khóc om sòm chạy lại ôm tôi.
- Nhi ơi là Nhi mày làm gì mà ra nông nỗi này? Mày không nhớ ra tao ư? Hu hu.
Nước mắt nước mũi nó tèm nhem kinh không chịu được thế là tôi lại phải hiện nguyên hình.
- Đùa mày tí thôi, làm gì kinh thế.
- Bà con chó, bố mày sợ chết khiếp, tưởng mày xuyên không.
Tôi thề tôi chư thấy ai ngu như con này cả. Tin mấy cái tình tiết xuyên không trong truyện của nó sái cả cổ luôn.
- Thôi con lạy bà, đọc tiểu thuyết ít ít thôi cho con nhờ.
Tôi vái nó, đi thăm bệnh tặng tiểu thuyết. Nó còn tỏ vẻ tiếc nuối lắm ý. Bà mày còn đang đau đầu chết đây còn bắt nhồi mấy cái tiểu thuyết vào để vỡ não à?
Xong xuôi tôi mời nó ngồi uống nước nói chuyện như người nhớn.
- Ù ôi mày làm bọn tao sợ chất khiếp. Thằng Thế Anh nó bế mày mà tay run lẩy bẩy luôn.
Mặt tôi hệt kiểu con nai vàng ngơ ngác ý, thằng trời đánh nó bế tôi á? Sốc, thằng này nó mong tôi chết còn chả hết cơ mà. Quan trọng hơn là bọn con gái trong trường đã ghét tôi mà nhìn thấy cảnh đấy thì còn ghét tôi như thế nào nữa. Kiểu này khó sống đây.
Và đúng như tôi nghĩ, lúc tôi đi học chúng nó nhìn tôi như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống, mà bạn Thế Anh từ ngày tôi bị ngất chăm sóc tôi chu đáo hơn hẳn, bon kia tức nổ đom đóm mắt luôn. Bạn Hoa và bạn Như sau vụ đấy bị vào sổ đen, về sau sợ chả giám lại gần tôi nữa.