Tôi Có Một Người Bạn Trai Bí Ẩn

Chương 4: Siêu sư ?!!




Nó đã thay đồ, cởi bỏ bộ con gấu nóng nựa ra. Nó thở phào nhẹ nhõm.

-A mệt quá đi! 

Cốc cốc...Tiếng gõ cửa phát ra từ phía bên kia nhà vệ sinh.

-Xin lỗi có ai trong đấy không?

-Có đấy, đợi mình tí mình ra liền.

Nó mở cửa bước ra, người đứng trước nó là Hà Phương hot girl lớp 10-1, nói là hot girl nhưng không có ai ưa,lúc nào cũng nhõng nhẽo bên mấy đứa con trai.

Nó trên tay xách đồ bước ra không thèm liếc nhìn lấy con nhỏ đó một cái. Nhỏ Hà Phương cũng phớt lờ nó.

-Xu, bà phát được hết tờ rơi chưa?

-Xong rồi, ba cầm đồ đi trả đi này! Lớp mình thế nào rồi?

-Tốt lắm, tui thật không sai khi nhờ Vũ, lớp mình bán sạch hàng rồi. Giải Nhất trong tầm tay.

-Bà hứng thú với mấy vụ thế này quá nhỉ.

-Tất nhiên tui nằm trong ban lãnh đạo lớp mà.

-Eeee, có đánh nhau mấy bà ơi. Đột nhiên nhỏ lớp bên chạy tới. Nó không hiểu gì cũng chạy theo xem.

Đến nơi nó nhìn thấy Lê Thái trán đầy máu me, chiếc ghê nhựa màu đỏ bị bể ra làm 3 mảnh nằm tung toé dưới đất. 2 thằng còn lại mặt mày bầm dập đứng hai bên như đề phòng. Phía sau lưng Lê Thái là hai nữ sinh đang đứng sợ hãi phía sau.

-Này, 2 thằng kia hình như không phải học sinh trường B đâu, nhìn áo quần chắc côn đồ đấy. Chi thì thầm với nó.

Nó nhìn chằm chằm vào cái đầu bê bết máu của Lê Thái. Tất cả học sinh đều đến nhưng chỉ dám đứng xung quanh chứ không ai có biểu hiện sẽ chạy đến giúp đỡ hay có ý định rời đi. Nó run rẩy trước cảnh tượng máu me đó, nó nắm chặt tay lấy hết hơi hét.

-GIÁO VIÊN ĐẾN KÌA!!!! 

Ngay lập tức cả đám đông toán loạn bỏ chạy vì sợ dính vào rắc rối, 2 thằng côn đồ cũng sợ hãi, leo qua hàng rào và chạy biến. Hai cô nữ sinh hồi nãy cũng chạy biến. Chi và nó chạy đến đỡ Lê Thái. Lê Thái giật mình nhìn nó.

-Gì thế! Hắn nói như thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Bọn tui đưa ông về phòng y tế. Nó nhìn Lê Thái quả quyết.

Chi lấy điện thoại ra điện cho ai đó, sau đó thì nhặt cái ghế nhựa bỏ vào thùng.

-Như thế là ổn! Đi thôi.

Đến phòng y tế, Lê Thái ngồi trên chiếc giường màu trắng. 

-Có cần phải thế này không, chỉ là chút máu thôi mà!

-Chút máu á! Nó nhìn Lê Thái. Bọn tui mà không đến kịp là có chuyện lớn rồi đó.

Rầm rầm... Vũ Tuấn Tú Đạt cùng lúc xuất hiện tại phòng y tế.

-Ông không sao chứ Lê Thái. (Tú)

-Chà máu bê bết thế này.(Tuấn)

-Nhìn tởm v ~, ông đánh nhau đấy à!(Vũ)

-Cô y tá đâu? ( Đạt)

Lần lượt từng người hỏi thăm Lê Thái.

-Cô y tá đi ra ngoài rồi, có khi nào cô ngồi yên một chỗ đâu.

-Thế chừ làm sao, ít nhất cũng băng bó cho nó chứ ( Tuấn)

-Tủ thuốc kìa ( Tú) chỉ tay về hướng tủ.

Vũ đi lại mở tủ.

-Khoá rồi, làm sao đây!

Nó đột nhiên hét lên

-A

Nó vừa nói vừa mở cặp tìm kiếm. Nó lôi ra một chiếc chìa khoá.Nó đến chỗ tủ thuốc mở khoá.

-Sao bà có chìa khoá vậy Xu. Chi nhìn nó kì lạ.

-Tui lấy cái sơ cua của cô y tế ý mà, cô thỉnh thoảng không có ở đây mà tui lại hay bị đau đầu nên phải tự xử.

-Được rồi! Mấy ông là bạn Lê Thái phải không lại đây phụ một tay đi.

Cả đám con trai không hiểu lắm, nhìn nhau.

-Được. Tuấn bước tới giơ tay đỡ dụng cụ từ nó.

Nó nhẹ nhàng đổ thuốc oxi già ra bông gòn và thấm nhẹ lên chỗ máu tụ của Lê Thái.

-Chân tay ngóng ngớt thế kia có sao không đấy! Lê Thái cười cười nhìn nó.

-Ông im đi, muốn tôi làm mạnh tay hơn không hả.

-Nhìn chỗ máu này đi Đạt, Vũ,Tuấn. Ông làm gì mà ra đến nông nỗi này vậy. Tú chỉ tay vào đống bông gòn bẩn.

-Lâu lâu làm anh hùng ấy mà! Hắn cười cười nói.

-Mày đánh nhau giỏi thế mà vẫn dính hả! Tuấn nói.

-Nó đánh bất ngờ.

-Xong rồi đấy! 

-Phụt Haa ha ha haa..

Mọi người đồng loạt ôm bụng cười như sắp chết. Lê Thái khó hiểu nhìn nó,Chi đã đứng bên chụp ảnh từ khi nào.

-Cái quái gì! Hắn bước tới chỗ gương soi.

-Bà quấn hơi quá tay rồi đấy! Vũ vừa cười vừa nói.

-Nhìn ông như thương binh ấy Lê Thái! HÁ HÁ

-Đằng đó lại đây đằng này biểu! Hắn tức nhiên ngoắt nó.

Nó vừa bụm miệng cười vừa lùi lại.

-Tuấn Tú giữ bà đó lại.

Hai người lập tức giữ chặt nó lại, Lê Thái lấy băng cuốn y tế còn thừa lại quấn đầu nó.

Căn phòng y tế đột nhiên tràn ngập tiếng cười réo rít.

-Trời đã chiều muộn, mọi người đã bắt đầu thu dọn sạp. Kết quả về giải thì mai mới công bố.

Mọi người bắt đầu tách nhau đi về. Lê Thái chào tạm biệt mấy thằng bạn sau đó lại đến nơi hắn thường để xe đạp. Nó và Chi đi bộ về với nhau như thường lệ.

Lê Thái đạp xe đi lảng vảng phía sau 2 đứa. Chi để ý thấy bèn ngay lập tức nói.

-Tui về trước nhá, hôm nay tui phải về nấu cơm sớm.

-Gì nấu cơm nhưng không phải bà nói hôm ni đi ăn giỗ à? 

Không kip nói hết câu thì Chi đã chạy sang đường bên kia.

-Cái khỉ gì thế!

-Này! Đột nhiên Lê Thái lẽo đẽo theo sau kêu lên.

-Gì thế!

-Hôm nay cảm ơn đằng đó nhiều.

-Không có gì, chỉ là giúp đỡ bạn bè thôi mà.

-Mà... Đằng này hỏi đằng đó thiệt lòng một câu thui nhé.

-Gì?

-Bộ đằng đó thích làm siêu sư lắm à? Vừa nói hắn vừa bụm miệng cười.

Nó nhìn hắn khó hiểu.

-Siêu sư là cái thá gì?

-Siêu nhân + Võ sư = Siêu sư.

Nó nhìn Lê Thái chằm chằm khó hiểu, một lúc sau nó chợt nhận ra, nó giơ tay che mặt, co giò chạy nhanh như cơn gió.

Lê Thái nhìn theo cười khúc khích, rồi đạp xe chạy theo.

-Này, đua không?

-Chạy bộ đua với chạy xe đạp, bộ ông bị thần kinh à!!

Miệng thì nói thế nhưng chân của nó có vẻ như bị ma nhập hay sao mà chạy còn nhanh hơn lúc nãy.Mặt nó đỏ bừng bừng vì chạy, tóc tai rũ rượi như một con điên. Lê Thái vừa cười vừa ngắm cái dáng chạy như cờ hó của nó.