Tôi Có Một Người Bạn Trai Bí Ẩn

Chương 2: Lần đụng độ thứ 2




Ngày thứ 2 sau hôm ngày gặp mặt,...

-Ê Xu, mày hôm qua sao thế? Tự nhiên bỏ về?

Nó đang nằm úp mặt nơi bàn, ngẩng mặt lên một cách mệt mỏi, nhìn nhỏ Chi.

-À có tí việc ấy mà... bà sao rồi, cua được anh nào chưa?

-Chuyện đó thì...

Chi đột nhiên đỏ mặt, gãi đầu..

-Vẫn chưa có tiến triển gì lắm?À mà thôi, đừng nói chuyện tui nựa, chuyện bà đi, hôm qua đoạn bà về Lê Thái cũng về luôn á.

LÊ THÁI... đột nhiên nó cau mày nắm chặt tay. Mặt bừng bừng tức giận.

-Tui cấm bà nhắc đến tên của thằng cha đó, nghĩ đến là thấy bực bội.

-Sao thế, người ta làm gì bà à?

-Đừng có hỏi nữa! Đưa tập của bà đây, tiết tiếp theo tiết toán của ông Hải mặt lạnh phải không?

-Đúng rồi đó! Bộ bà chưa làm bài à?

-Đứa chuyên toán như bà sao hiểu được nỗi khổ của tui.

Rầm, đột nhiên cánh cửa lớp bật toang. Một con nhỏ tóc cột 2 bên xuất hiện, mặt nhìn vui mừng.

-Bọn mày ơi, ngày mốt lễ giao lưu trường đấy! Chúng ta sắp được gặp các anh chàng đẹp trai bên trường nam sinh rồi.

-Thật à? Ngọc Mai bật dây.

Cả lớp ùa lên như trúng thưởng, các bạn nữ bắt đầu lôi điện thoại ra tìm kiếm các web áo quần và mĩ phẩm.

-Chà! Vui nhỉ. Nó nói

Đột nhiên Chi nhìn nó mờ ám, rồi bụm miệng cười.

-Có lẽ bà cũng sẽ được gặp ngươì ta hôm đó!

- Bà im đi.

.....Trong giờ toán........

Tùng...tùng... tùng....tùngggggg

-Yeee! Thoát rồi.

Nó thở phào nhẹ nhõm nói. Liếc nhìn sang Chi đang xếp sách vở rất nhanh.

-Ủa bình thường bà chậm rãi lắm mà, sao hôm nay vội vàng thế!

-Hả! À thì lâu lâu cũng phải nhanh tay chút. Bà cũng nhanh lên!

-Xong lâu rồi. Đi thôi!

Bước đến cổng sân trường, nó thấy một nam sinh đứng đợi ai đó, mấy đứa con gái đi ra ai cũng nhìn và cười với hắn. " Nhìn quen quen ghê, hình như là một trong 5 người con trai ngày hôm qua, hình như tên..." Nó nghĩ

-Vũ! Chi vẫy tay với người con trai đó.

-Phương Chi!

"Ủa, cái thể loại thân thiết này là sao, hai người này từ bao giờ " Nó bơ vơ đứng nhìn 2 người.

-Chi chuyện này là sao vậy? Nó bối rồi nhìn nhỏ bạn.

-À hôm qua lúc bà về ấy, bọn tui phát hiện ra là hai đứa có điểm chung là thích chơi Liên Quân,nên hôm nay tui hẹn ổng ra quán net chơi với tui.

-Đúng vậy! Vũ cười cười nhìn tôi rồi nói

-Bà đi không?

-Thôi tui không có hứng thú với lại có chơi bao giờ đâu? Hai ông bà tự đi với nhau đi, bye mai gặp.

-Ừa bye

-Bye nha!

"hôm nay phải đi bộ về một mình rồi buồn ghê, bầu trời bình thường chói chang thế này sao " Nó vừa đi vừa ngước nhìn lên trời. Đột nhiên có một lực kéo từ phía sau kéo nó lại, làm nó giật nảy mất thăng bằng nên bị ngã. Nó quay lại nhìn kẻ vừa kéo mình.

-Này ai làm gì thế?

Người từ phía sau chạy nhanh lên phía trước đỡ em bé bị ngã khỏi xe đạp.

-Em không sao chứ! Để anh đỡ em lên nhé!

Nó sững sờ, tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng khập khiễng chạy lại đỡ chiếc xe đạp lên.

-Có chuyện gì thế? Nó liếc nhìn người con trai bên cạnh.

-Bà đi đứng kiểu gì thế, sao không nhìn đường mà đi.

Người đứng trước mặt nó là Lê Thái, đang ngồi xoa cho em gái bé nhỏ đang khóc thút thít.

Nó tuy không hiểu gì nhưng vẫn lại lấy trong cặp ra một chai nước lọc và một miếng băng dán cá nhân.

-Ông đỡ em ấy đi! em để chị rửa vết thương cho nhá, không đau đâu?

- Bà đang làm gì vậy?

-Sát trùng!

Nó không do dự đổ chai nước lên vết xước, nhờ nước mà bụi bẩn nơi chân cô bé trôi đi.Lê Thái nhìn nó chằm chằm như người lạ.

-Đauuu. Cô bé vừa khóc vừa nói

-À không sao đâu, sắp xong rồi. Nói xong nó lấy trong cặp ra một tờ giấy lau nhẹ xung quang vết thương và dán băng cho cô bé.

-Xong rồi, em về bảo mẹ sát trùng bằng oxi già với bôi thuốc chống sẹo nữa là được. Cho chị xin lỗi nhé, lỗi của chị.

Nó và Lê Thái tạm biệt cô bé, Lê Thái nhẹ nhàng liếc nhìn nó.

-Sao bà biết mấy chuyện này mà làm vậy.

-Ba tui là bác sĩ mà. Chộ suốt nên biết thôi. Mà ông đi đâu đây?

-Đi về chứ đi đâu hỏi ngớ ngẩn. Mà hồi nãy đằng đó suy nghĩ cái gì vậy, vì đằng đó mà em gái hồi nãy bị đau đấy nếu đằng này mà không đến kịp là có chuyện rồi.

-Tui xin lỗi rồi còn gì. Mà sao ông cứ gọi tui là đằng đó thế nghe kì v ~ cả ra.

-Không gọi đằng đó thì gọi là gì? Tui có biết tên bà đâu.

-À tui chưa nói tên nhỉ, tôi tên là Dạ Thảo.

-Dạ Thảo à... hừm... tui vẫn thích gọi đằng đó hơn. Đi đây.

Nói xong hắn bỏ đi. Bỏ lại nó một mình, nó khập khiễng đi như bị tật. Lê Thái đi được một đoạn thì quay lại nhìn nó. Nó nhìn Lê Thái với vẻ mặt khó hiểu. Đột nhiên hắn chạy vào chỗ quán bán đồ ăn vặt lấy ra một chiếc xe đạp.

-Ê! Leo lên, đây chở về.

-Tại sao tui phải nghe ông chớ!

-Cái chân của bà hồi nãy bị ngã nên bị thương ở chỗ ngón chân phải không?Da nó bong ra thế kia.

-...

-Leo lên đi, lỗi của tui khi kéo bà ngã mà.

Nó chần chừ nhìn Lê Thái một hồi lâu. Rồi cuối cùng nó cũng leo lên.

-Nhà tui xa lắm đó!

-Ở đâu?

-Thôn Phúc Tự.

-Ờ!

Đi được một đoạn, nó lo lắng nhìn lưng của Lê Thái.

-Này! Có năng không?

-Bà có ăn cái gì không? Đúng là nhìn người không thể đoán được trọng lượng nhỉ!

-Cái gì cơ!

Nó tức giận, nắm tay đấm vào lưng Lê Thái.

Hai đứa cứ nhẹ nhàng lướt đi qua con phố,mặt trời lúc hoàng hôn thật ấm áp, phản chiếu lên mái tóc của người con trai và người gái.