Tôi Có Một Bí Mật

Chương 53: Chết cũng không buông




Giữa trưa,bầu không khí trong nhà thuê chung khó có thể nói rõ được.

Chó đen trong ban công lớn cảm thấy bầu không khí không đúng nên cũng không giống bình thường chơi đùa cắn giày dép, mà lại chỉ ngoan ngoãn nằm trên tấm ván gỗ, mơ mơ màng màng phơi nắng.

Bình thường lúc này, nếu là thời gian đi làm, bên trong nhà thuê chung chỉ có một mình Trần Thanh Thanh,cô ta lê dép lê đi qua đi lại từ phòng mình đến buồng vệ sinh, sau đó hâm nóng đồ ăn Vương Hải làm sẵn cho mình, một mình ăn rất ngon.

Còn nếu là ngày nghỉ ngơi,bên trong nhà thuê chung đều có người, sẽ có không ít âm thanh ồn ào và mùi vị khói dầu vị cũng sẽ tương đối nặng.

Tuy hôm nay là thời gian đi làm nhưng lại im lặng đến đáng sợ.

Vương Hải xin công ty nghỉ nên buổi chiều không đi làm,ở nhà cùng Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh rất kinh hãi, cảm xúc khó có thể bình tĩnh, lăn qua lộn lại lải nhải nhắc:“Chủ nhà bị bệnh thần kinh, đầu óc chị ta có bệnh đó.”

“Anh cũng không ngờ chủ nhà sẽ làm ra loại chuyện này.”

Vương Hải rót cho cô ta ly nước:“Để anh hâm nóng lại cơm lúc sáng anh nấu cho em một chút.”

Trần Thanh Thanh uống hai ngụm nước,người nằm lại trên giường, tay đặt ở bụng, lắc đầu nói:“Không muốn ăn.”

Vương Hải nói: “Hay là làm cơm chiên trứng cho em nha?”

Trần Thanh Thanh vẫn lắc đầu:“Cái gì cũng đừng làm,tôi vừa nghĩ đến chuyện đó thì lại có cảm giác ghê tởm.”

Sắc mặt cô ta trắng bệch:“Anh đi hối thúc chủ nhà bên kia đi, không thể đợi đến ngày mười nữa, muộn nhất là ngày mai, chúng ta nhất định phải chuyển đi, ở trong này thêm một đêm,tôi cũng chịu không nổi.”

Vương Hải gọi điện thoại:“Này,anh khỏe chứ, tôi là người mấy người hôm trước xem phòng kia, không phải,phòng tôi xem tòa 17 phòng 1102……”

Trần Thanh Thanh nghe anh ta dong dài, nói chuyện cũng không có trọng điểm thì tự cầm điện thoại nói chuyện với chủ nhà bên đó.

Một loại gạo dưỡng trăm dạng người,tính cách Vương Hải chậm chạp, cái gì cũng lề mà lề mề,còn tính Trần Thanh Thanh thì nôn nóng, làm người xử sự rất dễ chịu, hai người bọn họ tính cách rõ ràng rất khác nhau.

Cúp điện thoại, Trần Thanh Thanh nói:’’Được rồi,chủ nhà bên kia đồng ý kêu đối phương dọn trước thời hạn hai ngày.”

Cô ta cầm điện thoại để sang một bên:“Như vậy, sáng mai chúng ta gọi điện thoại xác nhận một chút, buổi sáng ngày kia sẽ đem đồ chuyển qua.”

Vương Hải nói được:“Tối nay anh sẽ xin công ty nghĩ thêm nửa buổi.”

Trần Thanh Thanh nói:“Ngươi không phải nói công ty gần đây không vội sao? Ngày mai xin nghĩ luôn một ngày đi, chuyển chỗ ở còn phải thu xếp,tôi đang mang thai, rất không thoải mái.”

Vương Hải đem ly để trên bàn:“Nghe em, ngày mai xin nghĩ một ngày, muốn anh pha cho em ly sữa bột không?”

Trần Thanh Thanh lắc đầu nói không muốn uống:“Thật không muốn cùng người khác thuê chung nữa, chủ nhà nhìn là một người rất bình thường, không ngờ tâm lý lại không khỏe mạnh như vậy.”

Cô ta thở dài:“Nói đến cùng vẫn là không có tiền.”

Vương Hải buông mí mắt xuống, không biết nói gì để đáp lại.

Trần Thanh Thanh nhìn Vương Hải,nhìn dáng vẻ của anh ta như thói quen,lúc trước đã từng nói qua, cũng có mắng qua nhưng vẫn vô dụng, không thay đổi được gì:“Ngày mai gọi điện thoại trước xác định người ở đó đã chuyển đi chưa, sau đó tôi tìm chủ nhà, làm cho bà ta trả lại tiền thế chấp cho mình, còn có tiền điều hòa nữa.”

Vương Hải ngẩng đầu:“Chủ nhà sẽ trả sao?”

Trần Thanh Thanh cười lạnh:“Bà ta không muốn trả cũng không được!”

Vương Hải nghĩ tới cái gì:“Em muốn báo cảnh sát?”

Trần Thanh Thanh mắt trợn trắng:“Đây không phải là nói nhảm sao?Chuyện bà ta làm là hành vi trái pháp luật, tôi đương nhiên phải báo cảnh sát rồi.”

“Bị bà ta rình coi khẳng định không chỉ có tôi và cô gái ở cách vách kia,những khách thuê nữ trong phòng ở khác có lẽ cũng không biết, ngẫm lại mà thấy sợ.”

Vương Hải chần chờ nói:“Anh có chuyện này không rõ, chủ nhà nếu không vào phòng Lâm Ất vậy thì là ai?”

Mặt Trần Thanh Thanh càng trắng:“Đừng nói, lông tơ trên người tôi đều dựng thẳng lên đây này.”

Cô ta muốn nôn nên nhanh chóng kêu Vương Hải đi lấy thau.

Cơm trưa chưa ăn, Trần Thanh Thanh không nôn ra được cái gì, nôn khan vài tiếng, nửa sống nửa chết nằm:“Vương Hải, vì con anh,anh phải cố gắng đấu tranh đó, có biết không?”

Vương Hải nói:“Anh biết,vợ à, hiện tại chúng ta còn trẻ, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

“Đừng trách bao giờ tôi cũng nhắc đến tiền,không phải là tôi đang đả kích làm tổn thương lòng tự tôn của anh, chính anh cũng thấy đó,ngày qua ngày không phải ăn không khí thì có thể no bụng được, mọi thứ đều không rời khỏi chữ tiền, chờ tôi tốt một chút sẽ đi tìm việc làm.”

Trần Thanh Thanh chưa đầy một lúc đã ngủ.

Bên trong phòng ngủ chính Lý Ái Quốc và chị Trương vừa ngồi xuống,sau khi hai người vào phòng nửa ngày vẫn chưa nói chuyện.

Lý Ái Quốc tìm kiếm trong ngăn kéo, từ một đống lớn chìa khóa tìm ra mấy cái ném tới chân chị Trương:“Mấy chìa khóa này là của phòng mấy khách thuê nữ đúng không?”

Ông ta lại hỏi:’’Bà lén lút làm chìa khóa tủ của phòng Trần tiểu thư lúc nào?”

Chị Trương ngồi ở đầu giường,không đáp lại.

Lý Ái Quốc không biết nói gì nữa,ông ta nhìn qua:“Bà sống như thế này có mệt không?”

Chị Trương vò đầu một cái,cào xuống một ít sợi tóc:“Ông nói đi?”

Lý Ái Quốc dùng sức lau mặt,khi tay buông xuống, trong mắt có tơ máu đỏ:“Thật sự không được, hai ta đừng ở chung nữa.”

Chị Trương hất sợi tóc trên tay hất rơi xuống đất,chị ta làm rơi từng sợi một:“Sau đó ông có thể lăn lộn với mấy cô gái trẻ đúng không?”

Lý Ái Quốc giương tay lên,cái bình trên bàn liền rớt xuống đất,nước làm ướt giày chơi bóng,ông ta cũng không quan tâm:“Bà chỉ biết có một câu đó thôi sao? Nếu một người đàn ông bị trật bánh xe thì không cách nào cản lại được,bà còn muốn……”

Chị Trương đá văng cái bình bên chân ra,lên giọng cắt ngang Lý Ái Quốc:“Không phải muốn đến chợ lấy ghế sô pha sao? Muốn đi thì đi sớm một chút đi.”

Lý Ái Quốc đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Hoàng Đan và Giang Hoài trong phòng ngủ phụ nghe động tĩnh cách vách, cho rằng vợ chồng trung niên sẽ cả nhau kịch liệt,nhưng lại không có, bọn họ chỉ có thể nghe được một ít tiếng nói chuyện mơ hồ.

Trong tay Giang Hoài là điếu thuốc thứ hai, cũng đã cháy đến đầu lọc:“Đói bụng chưa, đi ra ngoài ăn cơm đi.”

Hoàng Đan vẫn không nhúc nhích đang chờ người đàn ông nói nguyên nhân kết quả với mình.

Cậu muốn chính tai nghe, biết chân tướng hoàn chỉnh của mọi chuyện sau đó lại điền phía dưới màn hình nhiệm vụ, bảo đảm không có sơ hở nào.

Giang Hoài đem điếu thuốc để lên miệng, thò tay kéo người ngồi trên ghế:“Mông của em đừng dính chặt lên ghế như vậy chứ, nhanh chóng lên,anh đói đến dạ dày ợ lên nước chua rồi này.”

Hoàng Đan ngồi xuống lại:“Nói xong rồi ăn.”

Tay Giang Hoài không buông,nắm càng nhanh:“Cơm nước xong lại nói.”

Hoàng Đan cánh tay bị nắm đến phát đau,cậu mày nhăn lạ,máu trên mặt bị rút đi vài phần.

Giang Hoài thả lỏng tay, thở dài một tiếng,tàn thuốc rơi xuống trên chân, hắn bất đắc dĩ:“Tính tình này của em,sao lại bướng bỉnh như vậy chứ?Thuộc trâu à?”

Hoàng Đan nói:“Em thuộc dê.”

“Nhìn không ra nha.”

Giang Hoài lấy thuốc trên miệng xuống, dụi tắt trong gạt tàn, một lần nữa đốt một điếu khác:“Được rồi,anh nói anh nói, nhưng mà…… nói từ đâu đây?”

Hắn dùng sức ấn ấn trán, khép hờ mắt hút thuốc, suy nghĩ từ từ quay trở về,lùi đến vài năm trước.

Hoàng Đan không nói một lời mà chỉ nghe.

Chuyện cũ rất dài, không phải nói đến từ thành phố S, mà là thành phố M.

Khi đó Giang Hoài có một người bạn thân thiết,họ cùng vào trường cảnh sát,được sắp xếp chung một đội,còn thường xuyên làm cùng một nhiệm vụ, người nọ họ Nghiêm,vai vế ở nhà là lão Nhị,người trong nhà cũng không để tâm, trực tiếp đặt tên anh là Nghiêm Nhị.

Nghiêm Nhị không giống Giang Hoài, trên người anh không tồn tại một tia lạnh lùng nào,anh là một người ấm áp từ trong xương cốt,khi có anh xuất chiến, dù già trẻ lớn bé đang bị kinh hãi cũng sẽ có thể được trấn an lại,những người anh em khác thường nói bản chất của anh từ nhỏ đã vì dân phục vụ rồi.

Mùa thu trong đội chuẩn bị tốt nghiệp,Nghiêm Nhị cười hì hì đi tìm Giang Hoài uống rượu, nói anh gặp một cô em gái nhỏ đáng yêu.

Không qua bao lâu, Nghiêm Nhị nói muốn dẫn em gái nhỏ đó đến giới thiệu cho Giang Hoài biết.

Đó là lần đầu tiên Giang Hoài nhìn thấy A Ngọc,cô đứng bên cạnh Nghiêm Nhị với một khuôn mặt sạch sẽ,khi cười rộ lên còn có một chút ngây ngô.

Giang Hoài lần thứ hai gặp gỡ A Ngọc là trong một quán bar, thiếu chút nữa không nhận ra được.

A Ngọc đứng trên sân khấu ca hát,cô biết đàn guitar, gảy vô cùng tốt,người trưởng thành thanh tú, trên mặt trang điểm lại càng thêm xinh đẹp,khách trong quán bar điều muồn tìm cô.

Đến quán bar ca hát là một trong nhưng công việc của A Ngọc,ở cái tuổi của cô, người khác đang đến trường học lên lớp, cùng với các bạn học khát khao về tương lai thì cô lại thức khuya dậy sớm, mỗi ngày bôn ba đến làm ở mỗi nơi khác nhau để tìm thêm một chút thu nhập ít ỏi.

Nghiêm Nhị và Giang Hoài đến nhà hàng tìm A Ngọc, hỏi cô vì sao lại liều mạng như vậy,lúc ấy cô đang rửa bát đĩa, rất bình tĩnh nói mình phải nuôi gia đình.

Gia cảnh Nghiêm Nhị rất bình thường, Giang Hoài cũng không có cái gì gởi ngân hàng, hai người lấy hết toàn lực có thể giúp đỡ cũng không được nhiều lắm.

Năm sau, Giang Hoài và Nghiêm Nhị được điều đến thành phố S, A Ngọc cũng đến, vẫn cứ mệt mỏi kiếm sống như vậy.

Thành phố S khác với thành phố M,chổ tiêu tiền cũng nhiều,nơi kiếm tiền cũng nhiều.

A Ngọc càng bận rộn càng mệt,Nghiêm Nhị đau lòng cho cô, bao giờ cũng tìm Giang Hoài uống rượu, nói mình không có năng lực đến người yêu cũng nuôi sống không được.

Có một ngày, Nghiêm Nhị gọi điện thoại cho Giang Hoài, nói A Ngọc ở quán bar tiếp xúc với một người tên lão Ngũ, người đó vậy mà có liên quan đến tập đoàn buôn lậu thuốc phiện đang rất khó giải quyết.

Họ tập trung lão Ngũ, dưới sự trợ giúp của A Ngọc điều tra ra được vài thứ, hơn nữa còn tìm hiểu được nguồn gốc mò đến được chỗ của Trịnh lão đại.

Trịnh lão đại phát hiện, gọi người cho Nghiêm Nhị và Giang Hoài một bài học để họ đừng tìm chết nữa.

Ngày đó A Ngọc cũng ở đó, ba người họ thiếu chút nữa đã chết ở bên trong con hẻm rồi.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, ba người ở trong bệnh viện một khoảng thời gian,trước khi xuất viện,Nghiêm Nhị thổ lộ với A Ngọc,từ đó hai người họ bắt đầu quen nhau.

Giang Hoài từ trong miệng Nghiêm Nhị mới biết được,lại chứng kiến được một người bình thường khôn khéo từng bước biến thành kẻ ngốc ra sao.

Nghiêm Nhị còn nói mình và A Ngọc có ước hẹn, đợi cô ấy lớn lên thì sẽ cưới cô ấy.

Giang Hoài là một người cô đơn,dù bị thồn cẩu lương cũng không có gì đáng nói, khi đó đối với hắn tình yêu rất xa lạ, cũng không có nổi nửa điểm hứng thú, cảm giác chốt lại chính là rất lãng phí thời gian.

Có một lần trong đội nhận được tình báo, Trịnh lão đại sẽ gặp mặt thế lực Long Đầu của Trương lão đại, hai người có giao dịch thuốc phiện trong kho hàng.

Sau khi xác nhận tình báo không có vấn đề, đội ba cùng đội năm tiến đến chấp hành nhiệm vụ, Giang Hoài và Nghiêm Nhị cũng ở trong đó.

Ai cũng không ngờ, đó là cái bẫy của Trịnh lão đại, mục đích gã muốn một hòn đá ném hai chim, vừa có thể giết chết được Trương lão đại,lại có thể khiến cảnh sát thương vong nghiêm trọng, dùng cái này để nâng cao tác dụng của cảnh cáo.

Đợi đến khi đám người Giang Hoài ý thức được không thích hợp thì đã không kịp lui lại.

Giang Hoài may mắn sống sót,Nghiêm Nhị và mấy đồng đội điều không may mắn như vậy,lúc kho hàng phát nổ thì họ không chạy ra được,chết không toàn thây.

Tuy rằng không chết,nhưng Giang Hoài lại bị thương rất nặng phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng hơn một năm, còn phải điều trị tâm lý.

Trong đội sợ Giang Hoài không thể từ giữa bi thương đi ra nên điều hắn đến khu khác.

Giang Hoài đổi nơi công tác, không ngờ sẽ gặp lại A Ngọc,cô khác với trước đây trên gương mặt trang điểm rất đậm,ăn mặt hở hang, cũng không còn một ngày làm nhiều công việc nữa hiện tại chỉ làm một công việc.

Đó là làm cô gái ở trung tâm massage.

Giang Hoài từng đi tìm A Ngọc nhưng đối phương không muốn gặp hắn.

Thẳng đến khi Giang Hoài vì vụ án của Triệu Phúc Tường mà chuyển vào Hối Phong Giai Quyển,bên trong nhà thuê chung thì gặp được A Ngọc.

Giang Hoài hỏi A Ngọc vì sao lại làm ở nơi đó, còn hỏi cô có phải đang có chỗ nào khó khăn hay không,còn có ý định giúp cô một chút nhưng lại bị cô cự tuyệt.

A Ngọc nói do trước kia mình ngu xuẩn, vất vả làm nhiều công việc chỉ kiếm được có một chút tiền,còn không bằng tùy tiện nằm một chút thì có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Thời điểm nói những lời này, A Ngọc hút thuốc với dáng vẻ thành thạo, cũng không thể nhìn ra được sự ngây ngô của ngày nào.

Giang Hoài nhắc tới Nghiêm Nhị, A Ngọc nói quá khứ rồi.

Không qua mấy tháng, Giang Hoài biết A Ngọc đang nói dối,trong lòng của cô cái chết của Nghiêm Nhị chưa bao giờ là quá khứ cả.

Giang Hoài điều tra A Ngọc, cũng theo dõi vài ngày thì mới biết được mấy người khách cô tiếp đa phần đều có tiếng,cô có ý đồ muốn tiếp cận với hết tất cả bạn bè của Trịnh lão đại,nghĩ mọi biện pháp báo thù cho Nghiêm Nhị.

Càng điều tra càng kinh ngạc, Giang Hoài kêu A Ngọc ngưng ngay cái ý nghĩ đó,khi còn sống trên đời hắn nhất định sẽ tự tay đưa Trịnh lão đại vào tù.

A Ngọc lại cố ý chỉ muốn làm như vậy.

Giang Hoài khuyên bảo không được, hai người cãi nhau một trận, A Ngọc khóc nức nở chảy nước mắt, quỳ xuống cầu xin hắn giúp mình một lần.

Ngay từ đầu Giang Hoài không hề đồng ý để A Ngọc hi sinh theo ý muốn của cô ấy.

Trong lòng hắn biết rõ, nếu làm như vậy, Nghiêm Nhị ở dưới biết được sẽ mắng người anh em là hắn.

Là quyết tâm đáng sợ của A Ngọc chỉ có thể khiến Giang Hoài lựa chọn đồng ý phối hợp với cô ấy.

Từ đó về sau, hai người bọn họ bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận Trịnh lão đại,một lưới bắt hết toàn bộ băng nhóm của gã,có vài phương án một lần lại một lần bị phủ định, vì cố gắng hết sức hạ tỷ lệ thất bại xuống mức thấp nhất.

Thời gian chậm rãi trôi qua,bất luận là Giang Hoài hay là A Ngọc, bọn họ đều phát hiện ra một chuyện,chỉ có một cách mới có thể tiếp cận được Trịnh lão đại.

A Ngọc có một vẻ ngoài xinh đẹp nên phải đem giá trị phát huy đến mức tận cùng,cô dạo chơi giữa những người khách khác nhau nên hiểu được phải làm thế nào mới khiến cho đàn ông vui vẻ.

Đó chính là cách duy nhất.

A Ngọc từng bước rồi từng bước ngủ, cuối cùng ngủ được trên giường của Trịnh lão đại, cũng không ngoài dự đoán sẽ dính vào thuốc phiện.

Giang Hoài và A Ngọc nội ứng ngoại hợp, dè chừng cẩn thận thu thập chứng cớ, hắn không báo cáo trong đội, sợ nội quỷ để lộ tiếng gió, như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng của A Ngọc.

Đợi đến lúc thu thập hết toàn bộ chứng cứ, A Ngọc cũng nhân cơ hội rời đi, Giang Hoài mới đăng báo.

Sau đó ổ buôn lậu thuốc phiện của Trịnh lão đại bị bắt hết toàn bộ.

Trên đường chạy trốn Trịnh lão đại bị cảnh sát bắn chết tại chổ,là Giang Hoài nhắm giữa mi tâm của gã mà nổ súng.

Giang Hoài liếm liếm khóe miệng phát khô:“Nói xong chuyện cũ rồi.”

Hoàng Đan trầm mặc hồi lâu,cậu hoài nghi thân phận A Ngọc, cũng hoài nghi sợi dây giữa đối phương và Giang Hoài là cái gì, không ngờ lại liên quan đến một đoạn chuyện cũ mà lại là chuyện cũ rất bi thương nữa chứ.

“Ngày đó anh nói là đi nhìn một người tốt,trong quần áo anh em thấy một cánh hoa cúc trắng, có phải là anh đến nhìn người anh em Nghiêm Nhị của anh không?”

Giang Hoài hất tóc:“Ừ.”

Hoàng Đan mím môi,“Sao lúc trước không nói với em?”

“Không phải em muốn hỏi đến cùng thì anh thật không muốn nói chút nào.”

Mi mắt Giang Hoài nửa khép, giọng khàn khàn:’’Anh thà rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra.”

Hoàng Đan nhìn nam nhân lại muốn lấy hộp thuốc lá,cậu giành trước một bước cướp đi, bao gồm bật lửa:“Đừng hút nữa.”

Hốc mắt Giang Hoài có chút đỏ:“Trong lòng anh khó chịu.”

Hoàng Đan nói:“Hút thuốc vẫn sẽ khó chịu.”

Giang Hoài liếc xéo cậu:“Có người an ủi như em sao?”

Hoàng Đan ngồi gần chút, đem tay đặt lên đỉnh đầu người đàn ông, sờ sờ tóc của hắn.

Thái dương Giang Hoài cổ động, lau mặt nói:“Mẹ,ông đây vốn không muốn khóc,em sờ vậy,ông đây lại muốn khóc.”

Hoàng Đan co rút miệng:“Vậy anh khóc đi.”

Giang Hoài khoát tay:“Thôi, vẫn là không nên khóc,mắc công hù em nữa.”

Hoàng Đan:“……”

Giang Hoài quay đầu đi, cực kỳ nhanh lau mắt một chút sau đó quay đầu trở về, trong mắt đã không còn ẩm ướt:“Được rồi, còn muốn biết cái gì, dứt khoát hỏi hết đi, lần tới anh nhất định không xúc động mà mở miệng nữa đâu.”

Hắn đột nhiên nghiêm túc lên:“Bảo bối,em phải hiểu là có một số việc nghĩ đến không dễ chịu nên cần phải quên đi.”

“Em hiểu.”

Hoàng Đan hỏi:“Nếu anh biết chuyện A Ngọc và Nghiêm Nhị vậy tại sao còn ghen với cô ấy?”

Trong lòng cậu có một suy đoán:“Anh là đang sợ, sợ A Ngọc nói với em cái gì, em nghe được thì sẽ để trong lòng.”

Giang Hoài sờ sờ mũi, lộ ra một loại biểu cảm bị chọc thủng ý nghĩ.

Hoàng Đan nói:“A Ngọc có nói với em vài lời,cô ấy đề nghị em cách xa anh một chút, còn nói đến hai lần luôn.”

Giang Hoài:“……”

Hoàng Đan nói:“A Ngọc không muốn em giống cô ấy, thật vất vả mới thích được một người nhưng lại không thể bên nhau một đời.”

Giang Hoài cầm lấy tay cậu, đặt lên môi cọ cọ:“Sẽ không đâu,chúng ta sẽ vẫn tiếp tục như vậy.”

Hắn trầm trầm nói:“Anh thừa nhận,anh rất sợ em rời xa anh.”

Hoàng Đan nói:“Không cần sợ.”

Giang Hoài thở dài:“Nói thật với em,một chuyến của anh làm đứt biết bao nhiêu đường tiền tài của người ta, người muốn giết anh lại càng nhiều hơn nữa, anh biết em ở cùng một chỗ với anh rất không an toàn,bất cứ lúc nào cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm, nhưng anh rất không muốn buông em ra……em có phải cảm thấy anh rất ích kỷ không?”

“Anh cảm thấy bản thân mình là như vậy.”

Hoàng Đan lắc đầu nói:“Em không nghĩ như vậy đâu.”

Giang Hoài mạnh giương mắt:“Thật sao?”

Hoàng Đan nói,“Ừ, thật,em không cảm thấy anh ích kỷ, em thích anh nắm chặt tay của em.”

Thân thể Giang Hoài chấn động, hắn nửa ngày mở miệng:“Anh đây sẽ nắm chặt tay em đến chết cũng không buông ra,vậy được không?”

Hoàng Đan cười:“Được đó.”

Giang Hoài ngây dại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của thanh niên, rất chân thật, ngay trong tầm tay, hắn đưa tay ra chạm vào, chậc chậc hai tiếng nói:“Nhóc con,thì ra em cũng biết cười nha.”

Hoàng Đan sửng sốt, bên môi độ cong không biến mất, ngược lại khuếch tán một chút:“Ừ, em biết cười mà.”

Trong lòng cậu kêu hệ thống tiên sinh, đối phương nói đã screenshot giữ lại.

Không khí dịu đi một chút, không trầm trọng như vậy nữa, Hoàng Đan hỏi người đàn ông:“Vì sao A Ngọc muốn rình coi?”

Cơn nghiện thuốc lá của Giang Hoài lại bắt đầu, vẫn muốn hút thuốc, nhưng hộp thuốc lá cùng bật lửa đều đã bị người nhà tịch thu rồi, hắn không có cách nào khác đành phải mở ra một bao bò khô, vừa ăn vừa nói:“Cái này là một chuyện cũ khác,còn muốn nghe không?”

Hoàng Đan gật đầu:“Muốn nghe.”

Giang Hoài ăn hai miếng bò khô rồi đem số còn lại đi qua:“Ăn chút tạm lót dạ đi.”

Hoàng Đan tiếp được, lấy một miếng ăn rồi trả cho người đàn ông, chờ đoạn sau.

Giang Hoài đem hai cái chân nâng lên gác nhẹ nhàng lên cái bàn bên cửa sổ, không nhanh không chậm nói lên một chuyện cũ khác.

Quê hương của A Ngọc ở trong một cái thôn trong núi thuộc thành phố A,đại đa số gia đình đều trọng nam khinh nữ, trong nhà cô ấy cũng muốn một đứa con trai,sau khi cha mẹ cô sinh cô ra thì lại sinh thêm hai đứa con gái nữa,đến cái thai thứ tư rốt cuộc cũng được như mong muốn.

Gia đình tuy có một chút khó khăn nhưng không có bệnh nặng hay tai nạn lớn thì đã rất tốt rồi.

A Ngọc rất thích đi học,thành tích của cô vô cùng ưu tú, một bên đi học còn một bên mang theo hai đứa em trai và em gái.

Mùng hai năm ấy, cuộc sống yên bình bất ngờ bị phá vỡ.

Cha A Ngọc bị tai nạn ở quặng mỏ dẫn đến bị liệt, quặng mỏ cũng không bồi thường đồng nào.

Sức lao động trong nhà không còn, thì đồng nghĩa toàn bộ nóc nhà đều bị sụp đổ xuống,mẹ A Ngọc chịu đựng không đến một năm thì đã bỏ của chạy lấy người.

Một nhà lớn như vậy đánh xuống vai của A Ngọc,đầu tháng ba sau khi cô học xong thì một mình đi ra ngoài làm công, từ thị trấn đến thành phố, từ ba bốn đường ở thành phố nhỏ đến một đường ở hành phố lớn, cái gì có thể kiếm sống thì cứ như vậy mà làm.

A Ngọc kiếm tiền để trả tiền thuốc men đắt đỏ cho cha mình, còn phải nuôi hai đứa em trai và em gái, bọn nó đều còn rất nhỏ nên không thể trông cậy vào cái gì được.

Có người trong bình mật lớn lên, còn có người sắp chết đang giãy giụa bên trong cực khổ.

Cuộc đời A Ngọc là vô vọng,sống vì cha, sống vì em trai em gái,sau khi gặp và thích Nghiêm Nhị,đối phương lại bị chết oan.

Cô chưa kịp bay vào thế giới có ánh sáng đó thì ánh sáng đã tắt.

Sống giống như cái xác không hồn, A Ngọc đã không còn cảm thấy đau khổ hay mệt mỏi,cô chết lặng làm hao mòn đi sinh mạng của mình,bỗng một ngày cô bắt đầu hiếu kỳ cuộc sống sinh hoạt của một người bình thường sẽ có dáng vẻ như thế nào.

A Ngọc muốn biết người khác vượt qua mỗi ngày như thế nào, có phiền não và áp lực hay không,cô muốn tìm được một chút gì đó để bỏ vào thế giới trống rỗng của bản thân mình.

Phòng là nơi riêng tư nhất của một người,có dấu vết sinh hoạt, tính cách, thậm chí là bí mật nhỏ nhất đều có thể nhìn thấy, dù muốn giấu cũng không được.

Cho nên dù ban ngày hay ban đêm A Ngọc sẽ lén lút ẩn núp vào, chỉ là tò mò nhìn trộm,cô đối với bất cứ chuyện của người khác đều rất có hứng thú.

Cho dù là ngủ nói mớ, đá chăn rơi xuống, đồ ăn vặt chưa ăn xong để ở bên giường…… Một chút đó đối với người khác mà nói đều không có một chút thu hút nào, thậm chí là chuyện rất nhàm chán nhưng ở trong mắt cô lại rất thú vị.

Hoàng Đan nghe xong lời người đàn ông nói, nghi hoặc trong lòng đã được xua tan, A Ngọc rình coi là vì cuộc sống của bản thân rất u ám nên đối với sinh hoạt của người khác đã sinh ra một loại hiếu kỳ không bình thường.

Khi đó Hoàng Đan và A Ngọc nói chuyện phiếm,lúc nghe A Ngọc nói trí nhớ bản thân mình rất tốt,cậu hỏi đối phương vì sao học hết trung học thì không học nữa.

A Ngọc nói cô không thích đi học.

Cô nói với Hoàng Đan, nói mình đã làm rất nhiều công việc, sau này mới phát hiện buổi tối làm cô gái kiếm được nhiều tiền lại rất nhẹ nhàng.

Lúc ấy Hoàng Đan không nói chuyện, chỉ nhìn cô.

A Ngọc cười cười, nói cậu không nên cảm thấy trong nhà cô có người thân bị bệnh nặng, còn có em trai em gái phải nuôi, thiếu một số tiền lớn nên không thể không đi bán thân?Cô còn nói cuộc sống không phải phim truyền hình,làm sao lại có nhiều chuyện cũ như vậy chứ.

Hoàng Đan nhớ A Ngọc cúi đầu khi nói mấy lời đó, thần sắc trên mặt nhìn rất mơ hồ.

Lúc đó cậu chỉ suy đoán, không ngờ A Ngọc nói lại chính là những việc đã trải trong cuộc sống của bản thân mình.

Thu suy nghĩ lại, Hoàng Đan thở dài.

Giang Hoài nói:“Chuyện A Ngọc đi vào phòng của em bị anh phát hiện nên anh đã cảnh cáo cô ấy, sau đó cô ấy cũng không làm như vậy nữa.”

Điểm đó Hoàng Đan có đoán trước,cậu còn một chuyện không rõ lắm:“ A Ngọc sao lại muốn lấy ly nước ở đầu giường đặt ở trên bàn?”

Giang Hoài nhún nhún vai:“Cái này cô ấy không nói với anh,có lẽ cô ấy sợ ly nước đổ xuống nên để qua bên bàn cho em.”

“Đầu giường để ly nước sẽ đổ,anh từng bị rồi, nửa đêm bị nước tưới cho tỉnh luôn.”

Hoàng Đan không biết nói cái gì cho phải,vì việc này mà bối rối thời gian rất lâu, thì ra lại đơn giản như vậy,cậu lại hỏi:“Tại sao A Ngọc không đóng cửa?”

Giang Hoài nói:“Không rõ ràng.”

Hoàng Đan nhíu mi:’’Anh không hỏi sao?”

Giang Hoài trầm ngâm nói:“Chắc là có hỏi,nhưng mà anh quên cô ấy nói như thể nào rồi, không chừng là đáp án linh tinh như đi gấp quên đóng cửa này kia.”

Hắn gãi gãi cằm:“Nói đến thì cũng kỳ quái,Nghiêm Nhị nói trí nhớ A Ngọc rất tốt,loại chuyện quên đóng cửa này không nên xảy ra trên người cô ấy mới đúng chứ.”

“Khi đó còn chưa báo thù xong, A Ngọc có tâm sự, trí nhớ có khả năng không tốt.”

Hoàng Đan tìm ra đáp án của mình nhưng vấn đề vẫn còn hơi nhiều:“Khi ăn trộm vào phòng em, A Ngọc đã đi rồi,cửa ban công là ai mở ra?”

Giang Hoài đem một miếng bò khô cuối cùng nhét vào trong miệng thanh niên:’’Anh sớm nói rồi là em quên đóng rồi mà.”

Hoàng Đan:“……”

Cậu nhớ đến lần trước mình về phòng tìm mắt kính, kết quả mắt kính lại ở trong túi,lúc rửa mặt nhét vào đi lại quên lấy ra.

Giang Hoài đầy mặt đau lòng:“Đứa trẻ ngốc, về sau ít vẽ lại một chút, vẽ người ta mà vẽ đến ngốc luôn thế.”

Hoàng Đan ăn bò khô, thanh âm mơ hồ:“Em nghĩ không thông, A Ngọc vì sao lại đi đột ngột như vậy?”

Giang Hoài than thở:“Xem đi,em quả thật bị ngốc luôn rồi,không phải trước đó anh đã nói với em A Ngọc bị dính thuốc phiện sao? Cô ấy đến trại cai nghiện, về sau sẽ tốt thôi.”

Hoàng Đan nói:“Ừ, sẽ tốt.” A Ngọc còn rất trẻ tuổi,con đường còn rất dài.

Cậu đột nhiên hỏi người đàn ông trước mặt:“Đúng rồi, A Ngọc bao nhiêu tuổi?Cô ấy nói với em là hai mươi tuổi.”

Giang Hoài đem tay đặt ở sau đầu:“Khi A Ngọc hai mươi tuổi quen biết Nghiêm Nhị, cho nên trong lòng cô ấy mãi mãi đều sống ở tuổi hai mươi đó.”

Hoàng Đan ngẩn người.

Đáp án này làm cho cậu sửng sốt, lại không biết nói cái gì.

Im lặng ngắn ngủi qua đi, Hoàng Đan mở miệng hỏi:“A Ngọc có phải bị bệnh hay không?Em không phải nói thuốc phiện.”

“Trước khi rời đi khí sắc cô ấy rất kém”

Giang Hoài nhíu mày:“Anh có hỏi cô ấy nói chỉ là cảm mạo thôi.”

Hoàng Đan nói:“Không thật lắm.”

Giang Hoài sờ sờ má thanh niên:“Lần sau lúc anh dẫn em đi gặp cô ấy tự em hỏi đi.”

Hoàng Đan nói được, nghĩ tới cái gì:“Anh nói với em anh rất nghèo, có phải đã lấy hết tiền giúp A Ngọc không?”

Giang Hoài nói:“Tổng cộng cũng không có bao nhiêu.”

Hoàng Đan không chút nghĩ ngợi nói:“Trong thẻ em có một chút,anh cứ cầm đi.”

Giang Hoài nhướn mày:“Có một vạn không?”

Hoàng Đan nói:“Có.”

Giang Hoài chậc lưỡi, bày ra dáng vẻ rất khoa trương ngạc nhiên thú vị,“Ghê gớm chưa, thế mà lại có nhiều như vậy.”

Hoàng Đan không muốn phản ứng.

Giang Hoài hôn hôn lên trên lỗ tai cậu,tay không thành thật hướng vào trong cổ áo cậu:“Chút tiền đó của em cứ giữ lại đi,anh lấy bên này của anh là được rồi.”

Trên cổ Hoàng Đan thực ngứa, còn đau:“Anh đừng sờ em.”

Giang Hoài tức giận nói:“Thuốc không cho anh hút,cũng không cho anh sờ, em muốn anh nghẹn chết sao?”

Hoàng Đan nói:“Chúng ta đi ăn cơm.”

Nhắc tới ăn cơm, bụng Giang Hoài liền kêu lên, hắn lấy tay ra,nhào lên cổ thanh niên, nửa thân người nằm sấp đi lên:“Tổ tông,xem như em còn có thể nhớ đến chuyện này.”

Hoàng Đan đẩy đẩy đầu vai người đàn ông:“Tìm thời gian đi xem A Ngọc.”

Giang Hoài lười biếng nói:“Làm sao cũng được, trong nhà này em là lão Đại còn anh là lão Nhị.”

Khi hai người bọn họ đi ra, phòng khách yên tĩnh đến dọa người.

Đừng nói giọng người đến một con gián cũng không thấy bóng dáng.

Hoàng Đan cùng Giang Hoài tùy tiện ăn cơm úp, một đĩa lớn vào bụng, không khác nhau lắm cũng no rồi.

Cơm nước xong trở về, Hoàng Đan nộp đáp án lên, người vẫn còn trong thế giới này giống như hai lần xuyên việt trước vậy, bắt đầu và rời khỏi đều không do mình quyết định, lần này cũng không biết lúc nào sẽ rời đi.

Ngày hôm sau, Vương Hải và Trần Thanh Thanh dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.

Trần Thanh Thanh nhìn thấy Hoàng Đan, thuận miệng hỏi:“Lâm Ất,cậu còn muốn tiếp tục ở nơi này sao?”

Hoàng Đan nói:“Hôm nay tôi cũng dọn.”

Trần Thanh Thanh sửng sốt nói:“Phải không?Sao vẫn chưa nghe cậu nhắc tới, cậu tìm phòng mới ở đâu?”

Hoàng Đan nói địa chỉ.

Trần Thanh Thanh có chút tiếc nuối, bà con xa không bằng láng giềng gần, mọi người điều quen biết lại là đồng hương, nếu ở gần, có chuyện gì cũng có thể giúp một tay:“Chỗ đó không gần cư xá chúng tôi lại còn cách rất xa nữa,cậu ở một mình sao?”

Hoàng Đan nói:“Không phải, tôi cùng người khác hợp thuê.”

Trần Thanh Thanh vừa muốn hỏi là ai thì thấy phòng ngủ phụ mở cửa ra,người đàn cao lớn đi ra,nhìn người bên cạnh mình mà gọi:“Nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc,nhân viên công ty chuyển nhà nửa tiếng nữa đến.”

Nói xong thì đóng cửa lại.

Một bên chỉ là bạn thuê cùng phòng bình thường, một bên chỉ là tìm người thuần túy chia tiền thuê nhà chung, không phải dáng vẻ rất quen thuộc.

Trần Thanh Thanh kinh ngạc quay đầu,:Lâm Ất,cậu cùng người kia hợp thuê?”

Hoàng Đan ừ một tiếng.

Trần Thanh Thanh muốn nói cái gì, lại cảm thấy không quá thích hợp,cô ta không biết xấu hổ hỏi,mắt nhìn phòng khách sau lại nhìn cửa phòng ngủ phụ đóng chặt:“Tôi thật sự xui xẻo tám đời nên mới chuyển đến ở nơi này.”

Vương Hải ở trong phòng dọn nồi nia xoong chảo:“Vợ à, đừng nói mấy cái này nữa, em giúp anh thu dọn trong ngăn kéo một chút đi.”

Trần Thanh Thanh nói thầm:“Chuyển nhà thật phiền phức.”

Cô ta đi vài bước quay đầu hỏi:“Lâm Ất,cậu trả công ty chuyển nhà bao nhiêu tiền?”

Hoàng Đan nói không biết.

Trần Thanh Thanh:“……”

Buổi sáng bên trong nhà thuê chung có người chuyển vào cũng có người chuyển ra ngoài.

Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua,chị Trương cũng không thích mấy người Hoàng Đan còn ở lại trong nhà thuê chung nên trả hết tiền thế chấp cho bọn họ, tiền lắp máy lạnh trong phòng Trần Thanh Thanh và Giang Hoài điều trả một phần cũng không thiếu.

Ngay khi đang chuyển đồ đạc,người của đồn công an tới,sắc mặt chị Trương trắng một tầng như bị sơn lên vậy, rất tái nhợt.

Lý Ái Quốc cúi đầu cúi người, một tiếng tiểu ca làm thân, thuốc cũng hướng mời người phía trước.

Là Trần Thanh Thanh báo cảnh sát, bằng không cô ta nuốt không được cơn tức này.

Nhiệm vụ Hoàng Đan đã hoàn thành, về sau những người này sẽ kết cục gì đều không liên quan đến cậu.

Chỗ ở mới là Giang Hoài tìm,ngôi nhà không phải loại trang trí đẹp,nó phủ đầy dấu vết của năm tháng, bố cục một phòng khách một phòng ngủ,có phòng bếp và buồng vệ sinh độc lập,đồ dùng trong nhà đầy đủ, diện tích không lớn, bố trí rất ấm áp.

Hai người Hoàng Đan và Giang Hoài sắp xếp lại đồ của mình, đem quần áo bẩn cởi ra rồi tắm rửa nằm trên một cái giường, cả người thoải mái.

Giường là giường hai người, 1m8, hai người đàn ông trưởng thành sóng vai nằm vẫn còn chỗ trống.

Vị trí trống để một con gấu chó, không biết Giang Hoài tìm ra ở nơi nào.

Hoàng Đan cọ cọ con gấu chó, còn chưa cọ tiếp thì bị một bàn tay lớn vớt đi:“Người đàn ông của em ở đây này, không cho phép em thân mật với con gấu chó đó.”

“……”

Trên giường nằm một lát, Hoàng Đan và Giang Hoài đều ngủ một giấc.

Chuyển vào trong nhà mới, không có người khác quấy nhiễu, có thể muốn làm gì thì làm, muốn làm thế nào thì làm thế đó, hai người vẫn chưa thích ứng được.

Giang Hoài chống đầu mình nhìn người phía dưới:“Thích nhà của chúng ta không?”

Hoàng Đan nói:“Thích.”

Giang Hoài nghiêng người nằm ở bên cạnh, đem người ôm vào trong lòng:“Anh nghĩ, con thì không cho em được rồi nên mới cho em một con gấu chó,nó sẽ là con của chúng ta.”

Hoàng Đan nói:“Không cần con.”

Giang Hoài,“Vậy muốn cái gì?”

Hoàng Đan nghĩ nghĩ nói:“Không muốn gì cả.”

Giang Hoài mặt bộ run rẩy:“Anh nghĩ em sẽ nói với anh một câu,em chỉ muốn anh chứ.”

Hoàng Đan cũng co rút:“Anh muốn nghe,em có thể nói.”

Giang Hoài bóp mông cậu một phen:“Nói đi.”

Hoàng Đan nói,nghe đến lồng ngực người đàn ông chấn động,cậu nhìn người đàn ông vui vẻ thì mình cũng vui vẻ sau đó lại nói thêm một câu khác:’’Em thật thích anh.”

Sau đó nữa thì bị cắn.

Hoàng Đan nằm trên giường khóc rất lâu rồi cậu đi rửa mặt, mở ra máy tính luyện tập vẽ sau đó tìm video xem.

Giang Hoài mặc quần lên, giữ dây lưng nói:“Thay đồ ngủ ra đi,anh trai dẫn em đi ăn cơm.”

Hoàng Đan nói:“Không đi.”

Giang Hoài gãi gãi cằm thanh niên:“Em không muốn làm quen anh em của anh sao?”

Hoàng Đan gần đây gặp đề tài cái cổ bình,vẽ như thế nào cũng không hài lòng, còn cảm giác thiết kế phối màu có chút bẩn,cậu muốn xem video:“Lần sau đi.”

Giang Hoài không làm khó dễ:“Được rồi,em nói phải giữ lời đó,anh đi đây.”

Hắn đi tới cửa lại lui về:“Hôn anh trai một cái.”

Hoàng Đan ngửa đầu, cùng người đàn ông hôn một lát:“Lúc về mua cho em một phần mỳ lạnh.”

Giang Hoài búng trán cậu một cái:“Được.”

Màn đêm dần dần buông xuống, Hoàng Đan xem xong hai video,cậu lười biếng duỗi eo, chuẩn bị đến tủ lạnh lấy Wahaha uống thì thình lình hệ thống nói một giờ nữa sẽ bắt đầu thi đấu.

“Sao không thông báo trước?”

Hệ thống:“Hiện tại tại hạ đang thông báo cho ngài.”

Hoàng Đan không nói gì:“Một giờ không đủ,tôi phải chuẩn bị rất nhiều thứ, còn phải bổ sung thể lực nữa.”

Hệ thống:“Ngài cố gắng tranh thủ thời gian.”

Hoàng Đan sửng sốt một lát sau đó nhanh chóng đi lấy di động gọi điện thoại, không có Giang Hoài, một mình cậu làm không nổi.

Bên kia, Giang Hoài đang cùng mấy người bạn uống rượu nói chuyện phiếm,không khí ồn ào:“Hả?”

Hoàng Đan nói:“Anh nhanh trở về đi.”

Giang Hoài rời bàn rượu, ở trên hành lang hỏi:“Sao vậy?”

Hoàng Đan nói:“Em muốn làm.”

Giang Hoài lập tức chưa kịp phản ứng:“Làm cái gì?”

Hoàng Đan nói:“Làm tình.”

Giang Hoài kịp phản ứng,hô hấp hắn nặng nhọc, bật cười nói:“Ngoan đi, buổi tối trở về rồi làm.”

Hơi thở Hoàng Đan có chút hỗn loạn, là vội lắm, thi đấu đối với cậu rất quan trọng,cậu muốn tích phân, một chút cũng không ngại nhiều:“Không được,em đợi không được,anh nhanh lên,cố gắng trong nửa tiếng nữa phải về đó.”

Giang Hoài di động nhìn bíp bíp,vẻ mặt cổ quái,khi quay lại trên bàn rượu cũng không hiểu được sao lại thế này.

Có người cười hỏi:“Giang ca,làm sao vậy?”

Giang Hoài cầm điện thoại cất vào trong túi, chuẩn bị về nhà làm đại sự:“Mấy anh em, xin lỗi, trong nhà có chuyện tôi phải lui trước đây.”

Mặt người khác đều đầy vẻ buồn bực.

“Lui cái gì chứ, lúc này mới đến chỗ nào thôi,mà đòi lui hả? Giang ca rất không nghĩa khí nha.”

“Chính là vậy đó,chuyện bắt được gã con riêng, chúng ta vất vả mới có thời gian thở ra một hơi,ít nhất cũng phải không say không về chứ?”

“Đúng, đêm nay nhất định không say không về!”

Giang Hoài tâm nói, không say không về? Vị ở nhà đang chờ hắn, hắn bây giờ làm gì còn tâm tư uống rượu chứ:“Ngày sau lại uống.”

Hắn nói xong thì đi, bước chân bước rất lớn,bóng lưng rất vội vàng.

Mấy người trên bàn cho rằng nhà hắn bị cháy rồi sao.

Ai cũng không biết hắn vội vàng về nhà để cùng bạn trai nhỏ của mình làm tình.

“Giang ca không phải cô nhi sao?”

“Nói chuyện với ai đó…… nhất định là nói chuyện với ai rồi!”

“Chắc rồi, Giang ca có thể nha, không nói một tiếng mà thoát được đám lão già chúng ta rồi.”

Đầu ba tấc cúi đầu nhớ đến thanh niên, muốn nói cái gì nhưng lại không nói.

Cửa vừa mở ra, Giang Hoài còn chưa đổi giày thì bị Hoàng Đan kéo lấy,tay còn dùng tốc độ rất nhanh cởi nút áo sơ mi của hắn.

Giang Hoài ngốc lăng vài giây,thật mới mẻ nha:“Sao lại gấp thành như vậy?”

Hoàng Đan cởi nút áo sơ mi người đàn ông được mấy nút, cảm giác phiền phức không hiểu được nên đơn giản nắm cổ áo hắn hôn hắn:“Anh ăn cái gì chưa?”

Giang Hoài được hôn thực thích, cổ họng lăn lộn vài cái, trong miệng có mùi rượu:“Ăn một chút còn uống không ít rượu.”

Hoàng Đan đem đầu lưỡi thò đến trong miệng người đàn ông, ăn vào rất đậm mùi rượu:“Vậy anh ăn trước mấy cái bánh mì đi,đồ ăn vặt khác cũng ăn một ít, buổi tối không thể ăn cái gì nữa.”

Hiện tại Giang Hoài cảm thấy thanh niên rất khác thường, không biết muốn làm cái gì, hắn nheo mắt, cười hỏi:“Làm sao?”

Hoàng Đan chăm chú nói:“Buổi tối muốn làm nên không có thời gian để ăn đâu.”

Giang Hoài:“……”