Tôi Có Một Bí Mật

Chương 116: “cậu ấy không cảm thấy đau!!”




Hoàng Đan nhìn chằm chằm video camera giám sát, cậu không nhớ rõ đã xem bao nhiêu lần, vậy mà vẫn không tìm được chỗ không được tự nhiên, điều này làm cho cậu có chút khó khăn.

Uống một ngụm cà phê, Hoàng Đan xoa xoa sóng mũi, nâng cao tinh thần cho bản thân, lần đó ở trong kho hàng nhà Vương Chí cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, khi đi đến cửa, phát hiện chỗ không đúng là người mẫu nhựa, lần này nhất định cũng có thể tìm ra sơ hở.

Chương Nhất Danh bưng ly lên, lúc này mới phát hiện bên trong trống không, cũng không biết mình đã uống một ngụm cà phê cuối cùng lúc nào, y mệt mỏi ngáp, hai mắt đẫm lệ mơ hồ,“Rất muộn rồi, tôi trở về, Tiểu Quý, nếu cậu có phát hiện thì điện thoại cho tôi nha.”

Lục Phỉ đứng dậy đi theo ở phía sau.

Chương Nhất Danh khoa trương thụ sủng nhược kinh* “Không cần tiễn tôi đâu.”

thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Lục Phỉ đóng cửa lại, đứng ở bên trong hành lang nhìn bạn chí cốt, “Bên trong cục nhiều người như vậy, cậu cũng quen rất nhiều chuyên gia và giáo sư bên phương diện phá án, cũng có rất nhiều nguồn tài nguyên, làm gì nhất định phải tìm Qúy Thời Ngọc? Tôi không tin, mấy chuyên gia kia có thể thua kém hơn cậu ấy?”

Chương Nhất Danh dừng động tác lau nước mắt lại, y ngẩng đầu, nghiêm túc nói,“Lục Phỉ, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, tôi cam đoan với cậu, sẽ không để anh bạn nhỏ nhà cậu mất một cọng lông nào đâu.”

Lục Phỉ lạnh mặt,“Cậu dùng cái rắm để cam đoan à.”

Chương Nhất Danh nhíu nhíu mày, nói y khiếp sợ Lục Phỉ không rõ lý lẽ, chi bằng nói y khiếp sợ mức độ Lục Phỉ để ý Qúy Thời Ngọc thì đúng hơn.

Việc gì cũng có một mức độ, yêu một người, chắc là cũng có, nếu như qua mức độ……

Chương Nhất Danh là chó độc thân nên không thể hiểu được, cũng vì lo lắng cho bạn chí cốt, sợ hắn chậm rãi đi lên con đường cố chấp không có cách nào quay đầu đó, nên nửa nói đùa nói,“Lục Phỉ, cậu cũng quá căng thẳng rồi? Qúy Thời Ngọc sớm đã trưởng thành, không phải một đứa trẻ, cậu ấy biết bản thân đang làm cái gì, nên làm cái gì, nhất định sẽ làm cái gì, cậu không can thiệp được đâu.”

Lục Phỉ ấn ấn huyệt thái dương,“Cậu ấy không có cảm giác đau.”

Nụ cười trên mặt Chương Nhất Danh dừng lại, y đã hiểu, đây mới chính là nguồn gốc sự quan tâm quá độ của Lục Phỉ.

Không có cảm giác đau, là rất nguy hiểm, điểm này Chương Nhất Danh rất rõ, y  không biết nên an ủi thế nào, giống như nói cái gì cũng đều rất cứng ngắt, không có ý nghĩa gì cả.

Giọng Lục Phỉ khàn khàn, nửa khép đáy mắt đang mang sự sợ hãi,“Mỗi ngày tôi đều lo lắng đề phòng, sợ cậu ấy bị thương chỗ nào, hoặc là thân thể có cái gì khác thường, sợ tôi phát hiện trễ, bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất, Chương Nhất Danh, tôi nhất định không thể để bản thân sơ sẩy một lần nào được, bởi vì cái giá phải trả không biết sẽ lớn đến thế nào, tôi có thể chịu nổi hay không.”

“Hai ngày trước ba tôi tức giận ra tay với tôi, là Qúy Thời Ngọc cản một phát đó lại, trên lưng cậu ấy bị đánh đỏ một mảng lớn, ban đêm tôi làm thế nào cũng không ngủ được, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào cậu ấy, sợ tôi ngủ một giấc tỉnh lại, cậu ấy ở trong lòng tôi đã không còn thở nữa.”

Chương Nhất Danh quen biết Lục Phỉ nhiều năm, lần đầu tiên nghe hắn nói ra hết từ đáy lòng, y lại không có ý trêu chọc, mày nhăn càng sâu, rung động trong lòng vô cùng mãnh liệt,“Vất vả như vậy, tại sao không dứt khoát buông tay?”

“Buông tay?”

Lục Phỉ nhấm nuốt hai chữ này, giống như có một bàn tay đang nắm trái tim hắn, dùng sức buộc chặt lần nữa, hắn đau đến hít một hơi, đường cong cằm căng lại lắc đầu,“Không có khả năng đó.”

Chương Nhất Danh hiểu người bạn chí cốt này, hắn nói không có khả năng, thì đó thật sự là không có khả năng,“Tôi vốn định tìm bạn đời, hiện tại nhìn cậu như vậy, ngẫm lại thôi đi vậy, tôi tiếp tục làm chó độc thân của tôi thì hơn.”

Lục Phỉ nói,“Cậu cũng chỉ có thể làm chó độc thân thôi.”

Mắt Chương Nhất Danh trợn trắng,“Nói vậy mà nghe được à? Dù sao tôi cũng danh xứng với thực là quan chức thế hệ thứ hai đó.’’

Lục Phỉ nói,“Cái đó của ba cậu, có liên quan đến cậu à?”

Chương Nhất Danh,“……”

Lục Phỉ lấy hộp thuốc lá ra, đưa một điếu thuốc cho Chương Nhất Danh, chính hắn cũng bỏ một điếu lên trên miệng, sờ túi không tìm được bật lửa, đã để ở trên bàn,“Có bật lửa không?”

Chương Nhất Danh ấn mở bật lửa, y đốt thuốc cho Lục Phỉ,“Tôi vẫn rất hiếu kì, trên người Qúy Thời Ngọc có điểm nào mà có thể mê hoặc được cậu vậy, là mặt mày hay là tính cách?”

Lục Phỉ nhướn mày,“Mặt mày? Cậu ấy có sao?”

Chương Nhất Danh cười rung bả vai,“Tuy rằng anh bạn nhỏ nhà cậu không quá xinh đẹp hay đến mức gọi là đẹp trai, nhưng dáng dấp rất thanh tú, mắt mũi miệng đều ở vị trí nên có.”

Y gãi cằm,“Tôi nghĩ nghĩ á, cậu nhìn trúng cậu ấy không phải bởi vì mặt mũi, mà chắc là tính cách rồi.”

Lục Phỉ hút thuốc, một đường sương khói lượn lờ trên mặt hắn, che lấp đi cưng chiều mơ hồ trong mắt hắn,“Với tính cách cậu ấy, có thể làm tôi tức đến hộc máu.”

Chương Nhất Danh có hứng thú nói,“Không phải mặt mũi, cũng không phải tính cách, vậy còn có thể là cái gì? Sức hấp dẫn cá nhân sao?”

Lục Phỉ phun ra một đoàn sương khói,“Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy trong cư xá, đầu cậu ấy băng bó, mặt trắng giống như quỷ, đôi mắt rất sáng, buổi tối ngày đó cậu ấy lại xuất hiện ở trước mặt tôi, lấy nước xịt chống muỗi xịt rất nhiều lần ở xung quanh tôi, cậu ấy nói muỗi nhiều, cắn sẽ rất đau.”

“Sau đó số lần tôi và cậu ấy chạm mặt rất nhiều, cảm thấy cậu ấy rất quen thuộc, dần dần lại phát giác tận trong xương cốt cậu ấy là một người rất lạnh lùng, nên liền cảm thấy cậu ấy rất giả dối, vì vậy không có thiện cảm gì, ngược lại còn rất bài xích, sau này ở chung một chỗ, tôi nhớ đến không chỉ  một lần, thời điểm khi phát hiện mình thật sự đã động lòng với cậu ấy, chính là một khắc khi cậu ấy nở nụ cười với tôi.”

Khóe miệng Chương Nhất Danh run rẩy,“Thì ra Tiểu Quý chỉ cần một nụ cười, là đã có thể bắt mất hồn phách của cậu đi như thế.”

Lục Phỉ híp mí mắt, dường như câu nói yếu ớt không chút khinh thường kia đang văng vẳng bên tai, cùng với khuôn mặt tươi cười xen lẫn dịu dàng đó của thanh niên.

Chương Nhất Danh chậc chậc,“Cậu sợ đau, cậu ấy không sợ đau, hai người đúng là trời sinh một đôi, trân trọng thật tốt đi, ông trời cho duyên phận, người khác cầu cũng không cầu được.”

Lục Phỉ nói lời thật lòng với y, cực ít lộ ra một mặt yếu ớt,“Nhất Danh, với tuổi này của tôi, thật vất vả mới thích được một người, cậu thay người bạn chí cốt này suy nghĩ một chút đi.”

Chương Nhất Danh chà sát mặt,“Yên tâm đi, chỉ một lần này thôi, đợi vụ án này phá xong, tôi cũng phải trở về, cho dù tôi muốn tiếp tục ở đây, ba tôi cũng không chịu đâu.”

Hắn dập tắt thuốc,“Cậu vào đi, tôi đi đây, ngày mai còn phải bận rộn nữa.”

Mới vừa đi vài bước, Chương Nhất Danh nghĩ tới cái gì quay đầu,“Ba cậu sở dĩ không thể chấp nhận Tiểu Quý,  bởi vì cậu ấy là con trai, không thể vì nhà họ Lục các người sinh một hai đứa con, hay là cậu tìm cơ quan mang thai đáng tin thử xem? Phương diện này ở nước ngoài tư vấn chắc sẽ càng dễ dàng hơn, có đứa con, cậu cũng có thể bàn giao cho ba mẹ cậu, bọn họ cũng sẽ không để ý chuyện cậu với Tiểu Quý nữa.”

Lục Phỉ không chút do dự,“Chuyện đứa trẻ là không có khả năng.”

Chương Nhất Danh trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới mở miệng,“Cậu thật đúng là……”

Câu nói kế tiếp y không nói tiếp, rốt cuộc là bị quỷ ám, hay là không bình thường, hoặc là cái rễ cây đã chôn quá sâu, chấp niệm quá nặng, cũng không ai có thể lây động được, cho nên không có tư cách gì để mà nói cả.

Lục Phỉ nâng tay gõ cửa, bên trong không phản ứng, ấn chuông cửa cũng vậy, thái dương hắn thoáng co  rút,“Mẹ kiếp, nhất định lo xem cái đó đến nhập tâm rồi!”

Đi đi lại lại trước cửa mấy bước, sắc mặt Lục Phỉ đen thui, hắn đi dọc theo hành lang về phía trước, đứng trong hành lang hút điếu thuốc còn lại hơn phân nửa.

Hoàng Đan chuyên tâm xem video camera giám sát, không nghe thấy tiếng đập cửa, cũng không nghe thấy tiếng chuông cửa.

Trong đầu đột nhiên có tiếng “Đinh” vang lên, Hoàng Đan phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện trên bàn chỉ còn mình cậu, cậu nhíu mi tâm, Lục Phỉ và Chương Nhất Danh rời đi lúc nào thế?“Anh Tam, anh tìm tôi có việc hả?”

Hệ thống,“Đi mở cửa đi, Lục Phỉ nhà cưng vào không được kìa.”

Hoàng Đan đứng dậy đi mở cửa ra, ngẩng đầu hỏi người đàn ông đứng ở cửa,“Sao không gõ cửa?”

Lục Phỉ nhếch môi cười,  lộ ra một miệng răng trắng với cậu,“Bà Lục, em hỏi vấn đề này hay lắm, tiên sinh nhà em cũng không phải ngu ngốc, tại sao không gõ cửa hử? Em đoán thử xem.”

Miệng Hoàng Đan co rút,“Em không nghe thấy.”

Lục Phỉ đẩy người vào trong cửa, hắn sải một bước đi vào, trở tay đóng cửa lại,“Biết hiện tại mấy giờ chưa?”

Hoàng Đan ăn ngay nói thật,“Không biết, em không có xem thời gian.”

Lục Phỉ thay cậu trả lời,“Sắp 0h rồi.”

Hoàng Đan nói,“À.”

À? Lục Phỉ xoa trán,“Kế tiếp em muốn làm thế nào?”

Hoàng Đan nói,“Em mới xem video camera giám sát ngày 5, còn mấy ngày chưa xem, xem xong sẽ đi ngủ.”

Lục Phỉ nắm mặt thanh niên, để cậu quay mặt nhìn mình,“Lặp lại lần nữa.”

Hoàng Đan nói,“Em đi đánh răng rửa mặt.”

Lục Phỉ đẩy mấy sợi tóc trên trán thanh niên, gấp khúc ngón tay búng cậu một cái,“Bà Lục à, em vừa tránh được một trận bị đánh vào mông đó.”

Hoàng Đan,“……”

Trước khi ngủ Lục Phỉ theo thường lệ kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới của Hoàng Đan một lần, phát hiện có hai nơi bầm tím, sắc mặt hắn liền không tốt,“Đây là bị lúc nào hả? Được rồi, hỏi em cũng như không hỏi, em chỉ biết chọc giận anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị em làm cho tức chết thôi.”

Hoàng Đan có tinh thần,“Lục Phỉ, em muốn nói chuyện này với anh.”

Lục Phỉ xoa nhẹ rượu thuốc cho thanh niên,“Không nghe.”

Hoàng Đan nói,“Em điều tra tư liệu, trầm cảm sau khi sinh là một trong chứng bệnh rối loạn tâm thần phổ biến nhất, mức độ có nặng có nhẹ, mức độ nhẹ sau khi sinh sẽ dễ nổi giận, lo âu, nghi kỵ, căng thẳng, lo lắng, tâm lý sợ hãi, mức độ nặng thậm chí sẽ gây tổn thương cho bản thân, cũng sẽ làm tổn thương đứa con, em tìm mấy tin tức liên quan, người mẹ không được yêu mến an ủi, mang theo đứa con chưa đầy một tháng tuổi nhảy lầu, hoặc là một bi kịch cảm xúc người mẹ bị phá vỡ, tự tay bóp chết con mình.”

Lục Phỉ trở mình ngủ.

Hoàng Đan dán vào sau lưng người đàn ông,“Có không ít nhân tố tạo thành trầm cảm sau khi sinh, có thể là tính cách, sinh lý, nhân tố phương diện di truyền, hay là từng trải qua một giai đoạn đau buồn, để lại thương tích gì đó rất sâu.”

Lục Phỉ giống như không nghe thấy, không đáp lại một câu nào.

Hoàng Đan bò đến bên kia, nằm ở trong lòng người đàn ông, cậu tiếp tục nói,“Lý Thuận thường xuyên tăng ca thâu đêm, thời gian làm bạn rất ít, không chú ý gì đến trong nhà, chỉ có một mình Chu Xuân Liên ở nhà, vừa phải chăm con, còn phải làm việc nhà, người mẹ kén ăn, đứa con cũng ăn không ngon, cho nên chị ta phải nấu cơm cho mình ăn, không thể để bụng đói, phải có chất dinh dưỡng mới được.’’

“Trên tư liệu nói, chăm sóc đứa trẻ còn mệt hơn đi làm, Chu Xuân Liên rất chống đối việc trong nhà mình có người ngoài, cho dù là hàng xóm, người lớn trong gia đình, hay là bảo mẫu, cái nào cũng không thể nhận, việc này dẫn đến chuyện gì chị ta cũng phải tự mình làm, ban ngày ngay cả người nói chuyện cũng không có, ban đêm đứa trẻ lại khóc ầm ĩ, chị ta bị trầm cảm cũng không nằm ngoài dự đoán.”

Lục Phỉ gạt tay thanh niên đặt đang đặt trên thắt lưng mình sang một bên.

Hoàng Đan ghé sát vào chút, cậu lại đặt tay lên trên thắt lưng người đàn ông, còn không nhẹ không nặng nhéo hai cái.

Hô hấp Lục Phỉ trầm xuống,“Đừng tìm chết.”

Hơi thở Hoàng Đan phun ở trên cổ người đàn ông,“Anh phân tích giúp em đi.”

Lục Phỉ tức giận đánh mông thanh niên một cái,“Một lát Lý Thuận, một lát Chu Xuân Liên, em còn chưa xong hả?”

Hoàng Đan nói,“Lục Phỉ.”

Lục Phỉ hừ hừ,“Kêu anh làm gì? Làm nũng cũng có tác dụng à?”

Hoàng Đan nói,“Có tác dụng với anh.”

Lục Phỉ nghe giọng điệu bình tĩnh thanh niên, trong lòng liền có thêm một ngọn lửa, bị cậu nói đúng rồi, thật đúng là mẹ nó có tác dụng,“Qúy Thời Ngọc, em có phải cảm thấy anh là con khỉ họ Tôn, em là Phật Như Lai, anh có bị ngã nhào thế nào, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của em?”

Hoàng Đan nói,“Lông trên người anh không nhiều, không giống con khỉ họ Tôn, hơn nữa anh cũng không có cái đuôi mà.”

Lục Phỉ,“……”

Hoàng Đan mò đến yết hầu người đàn ông, đưa môi lên hôn hôn,“Được rồi, không làm loạn nữa, em đồng ý với anh, nói xong sẽ ngủ.”

Lục Phỉ cảm giác bản thân rất không có tiền đồ, bị hôn hai cái thì cả người thoải mái, tay hắn cắm vào bên trong sợi tóc thanh niên, chầm chậm xoa xoa,“Pháp luật lại không có văn bản quy định, ban đêm không ngủ được là không thể đi ra ngoài, nhất là khi trời nóng như vậy.”

“Cũng đúng.”

Hoàng Đan lại nói,“Nhưng em còn chưa tìm ra chỗ không được tự nhiên.”

Lục Phỉ ôm người vào trong lòng, cằm để trên đỉnh đầu của cậu, cánh tay giam cầm,“Ngủ!”

Hoàng Đan nói,“Anh buông ra chút, em thở không được.”

Lực cánh tay Lục Phỉ thả lỏng, nâng cái mặt trong ngực lên một chút, cúi đầu hôn một cái, không nhịn được hút thêm mấy cái,“Ngủ ngon, bà Lục.”

Hoàng Đan nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm, Hoàng Đan dậy, không đánh răng rửa mặt mà ngồi ngay vào máy tính tiếp tục xem video camera giám sát.

Lục Phỉ ngồi tựa ở đầu giường, một tay gãi gãi sợi tóc hơi loạn, giọng biếng nhác mở miệng,’’Buổi sáng bắt đầu một ngày, có phải em lại quên rồi hay không?”

Hoàng Đan quay lưng lại hắn,“Không có quên, lùi lại hai giờ đi.”

Lục Phỉ nghe vậy thì dở khóc dở cười,“Lùi lại? Còn hai giờ? Lục ‘’Đại tráng’’ nhà anh đang ồn ào ầm ĩ muốn chơi với Quý ‘’Tiểu tú’’ nhà em, em hỏi Lục ‘’Đại tráng’’ nhà anh một chút xem có đồng ý hay không.”

Hai cái tên đều là Lục tiên sinh tự đặt, ‘’Đại tráng’’ chính là theo ý nghĩa đen, sinh ra vừa lớn vừa mạnh, ‘’Tiểu Tú’’ là nhỏ mà thanh tú, cá nhân hắn cho rằng, đặt tên nên thẳng thắng một chút, cần phải bao gồm sâu xa huyền bí làm cái gì? Cũng không phải là thi viết thơ làm văn.

Lục ‘’Đại tráng’’ chính là một con gấu lớn, tỏ ra coi trời bằng vung, có thể chọc thủng cả nóc nhà, lùi lại hai giờ thì xác định vững chắc sẽ không đồng ý, Hoàng Đan còn rõ ràng điểm này hơn cả Lục Phỉ, cậu không có cách nào, đành phải đóng video camera giám sát.

Hoàng Đan dự định đi rửa mặt trước, sau đó lại vỗ về Lục “Đại tráng”đang làm ầm ĩ.

Lục Phỉ gọi người lại, hơi thở nặng nhọc nói,“Bảo bối, đừng làm việc khác, nhanh chóng lại đây, anh trai em sắp không được rồi.”

Hoàng Đan nói,“Nhịn một chút, rất nhanh.”

Còn nhịn? Lục Phỉ xuống giường ôm lấy eo người từ phía sau ném lên trên giường, hắn phủ môi lên.

Thời gian vù vù trôi qua, trực tiếp từ sáu giờ biến thành tám giờ hai mươi lăm.

Trên giường ướt một mảng lớn, chăn và gối đầu bị vứt lộn xộn trên thảm sàn nhà, đầu sỏ gây nên con gấu lớn Lục ‘’Đại tráng’’ không có một chút ăn năn nào, còn lưu luyến không muốn xa Quý ‘’Tiểu tú’’, hẹn lần sau sẽ cùng nhau chơi tiếp.

Hoàng Đan tắm rửa, tóc còn hơi ẩm ướt, cậu mặc T shirt trắng và quần jean đơn giản, ngồi ở máy tính vừa uống sữa bò vừa xem video camera giám sát,“Là anh Lý.”

Mắt Lục Phỉ nhìn thời gian biểu hiện trên màn hình, vừa mới qua năm giờ,“Sớm vậy sao?”

Hoàng Đan ừ một tiếng,“Anh ta luôn dậy sớm.”

Lý Thuận bên trong màn hình cũng đang mang theo túi công văn xuống lầu giống như bình thường vậy, tinh thần anh ta rất kém cỏi, vừa nhìn có thể biết được đã phải chịu áp lực rất lớn trong cuộc sống, ngày qua ngày rất không thoải mái.

Có một đứa trẻ, là vì để cho một gia đình càng thêm hoàn chỉnh, càng hạnh phúc, nếu chỉ có mệt mỏi không ngừng nghỉ như thế thì có thể sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó.

Người Hoàng Đan nhìn thấy đầu tiên khi đến thế giới này chính là Lý Thuận, buổi sáng ngày đó tóc anh ta đầy dầu, trong mắt có tơ máu, dưới mi mắt có một mảng màu xanh, râu không cạo, nghiễm nhiên chính là một bộ dạng thức đêm, không khác gì hình dáng ở bên trong màn hình là mấy.

Nhất định phải nói thì chính là ngày càng tiều tụy.

Hoàng Đan xem tiếp sau đó, các hàng xóm bên trong đang lục tục xuống lầu, không có gì khác thường, cậu uống từng ngụm sữa bò, mi tâm vẫn nhíu lại.

Lục Phỉ cúi lưng cúi đầu đến gần, liếm sữa trên miệng thanh niên, nghiền môi cậu,“Nghĩ gì đó?”

Hoàng Đan nghĩ đến chuyện, cảnh sát không thể bởi vì quay được hơn nửa đêm Chu Xuân Liên đi ra ngoài mấy bước mà bắt chị ta về cục thẩm vấn, như vậy không khỏi quá qua loa, dù sao cũng không có nhân chứng vật chứng gì cả.

Giống như Lục Phỉ nói, không có quy định nào nói chính xác ban đêm không thể ra ngoài đi lại.

Hoàng Đan nhớ tới bức thư đe dọa, căn cứ khẩu cung khi Triệu Hiểu báo án, cô ta ở trong phòng vệ sinh nghe được tiếng bước chân mang theo tiếng gót của dép, là của phụ nữ.

Triệu Hiểu nói đêm đó đều đã đóng hết cửa sổ, Hoàng Đan tin, lúc trước cô ta từng bị hoảng sợ, nhất định sẽ càng thêm dè chừng cẩn thận, nếu cửa sổ đã đóng hết, người nọ làm sao có thể đi vào?

Bò ống nước từ dưới lên trên tầng bốn, rồi leo qua ban công, một người nữ có thể làm được đến thế sao?

Giả thiết không phải từ dưới đất trèo lên trên,  mà là ở một tầng nào đó thì sao?

Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, cậu quên, một nhà Chu Xuân Liên ở ngay cách vách Triệu Hiểu, ban công là nối liền, thuận tiện cho việc leo trèo, đối phương cũng là nữ, tương đối phù hợp.

Chỉ là cậu vẫn chưa nghĩ ra rõ ràng, cửa sổ đóng, muốn trèo từ bên ngoài đi vào, phải cần đến kỹ xảo mà người mà bình thường không thể nào nắm được.

Trừ khi……

Người kia không trèo từ ban công, mà trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa đi vào.

Giả thiết hiện tại của Hoàng Đan là người đe dọa Triệu Hiểu chính là Chu Xuân Liên, vậy tại sao chị ta muốn làm như vậy?

Tỉnh táo lại, đừng hoảng hốt, Hoàng Đan thuyết phục bản thân mình phải thật bình tĩnh, cậu chống trán, lôi ra hết thông tin có được trong khoảng thời gian này, đẩy ra từng cái một.

Triệu Hiểu, Chu Xuân Liên, nguyên chủ, điểm chung giữa ba người bọn họ là cái gì?

Hoàng Đan đột nhiên đứng lên, Lục Phỉ phía sau bất ngờ không kịp phòng, cằm bị đầu của cậu đập trúng, đau đến mắt đầy sao.

Lục Phỉ a một tiếng, đôi mắt nháy mắt đỏ lên.

Hoàng Đan kịp phản ứng, lập tức quan tâm hỏi hắn thế nào.

Miệng Lục Phỉ đầy tanh ngọt,“Em nói xem?”

Hoàng Đan ôm lấy người đàn ông, vỗ vỗ phía sau lưng hắn,“Xin lỗi, em không chú ý.”

Lục Phỉ đến buồng vệ sinh súc miệng, phun máu ở trong miệng ra, khi đi ra đôi mắt càng đỏ, giống như từng khóc ở bên trong,  gân xanh trên cổ hắn nổi lên, hung hăng rống,“Em nhất kinh nhất sạ* làm cái gì?”

* Nhất kinh nhất sạ: chỉ hành vi bất chợt quá lo lắng hay phấn khích của một người.

Hoàng Đan mím môi,“Em nghĩ đến một manh mối rất mấu chốt, hiện tại cần gọi điện thoại cho anh Chương.”

Lục Phỉ muốn làm chết cậu,“Hiện tại không phải em nên quan tâm người đàn ông của em trước sao?”

Hoàng Đan liếc nhìn người đàn ông,“Em cùng anh đến bệnh viện, xem xem răng có bị thương không.”

Lục Phỉ nói hắn không đi,“Sờ sờ ôm hôn anh một cái là được.”

Hoàng Đan rất nghiêm túc làm hết toàn bộ, Lục Phỉ không hài lòng, nói cậu không có tâm,“Lúc em ôm anh, có phải vẫn nghĩ đến đám hàng xóm ở trên tầng lầu đó không?”

“……”

Lục Phỉ không đau nữa, nhưng hắn không rời khỏi người Hoàng Đan, cậu phải cố sức cầm di động gọi Chương Nhất Danh, trong điện thoại nói bản thân có tiến triển mới.

Chương Nhất Danh nói,“Gặp mặt nói đi, chờ đó, tôi lập tức đến ngay.”

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc không đến nửa giờ, Chương Nhất Danh xuất hiện ở trước mặt Hoàng Đan,“Nói đi, tiến triển gì.”

Hoàng Đan nói hiện tượng mà mình tiếp xúc, bao gồm phân tích của bản thân.

Chương Nhất Danh trầm mặc một lát,“Ý của cậu là, thư đe dọa của cậu và Triệu Hiểu đều là của Chu Xuân Liên viết, cậu bị thương là do chị ta, chị ta còn giết bác gái Lưu,  nguyên nhân tất cả là vì chị ta cảm thấy các người có bất lợi đối với con chị ta sao?”

Hoàng Đan ừ một tiếng, cậu đem mấy điểm tìm được, nói liên tiếp, rồi ra được suy đoán như vậy.

Chương Nhất Danh nói,“Bác gái Lưu đối với con của Chu Xuân Liên rất tốt, điểm ấy các hàng xóm đều biết, cậu nói cậu từng thấy bà cụ muốn chạm vào đứa trẻ, Chu Xuân Liên chán ghét ngăn cản, vậy Triệu Hiểu thì sao? Căn cứ điều tra, quan hệ của cô ta và các hàng xóm rất bình thường, không quan tâm chuyện của ai cả.”

Hoàng Đan nói,“Chu Xuân Liên cho Triệu Hiểu đến nhà chị ta, sau đó Triệu Hiểu thân thiết với chị ta hơn một chút, tôi từng nhìn thấy Triệu Hiểu mua ô tô món đồ chơi đi đến nhà chị ta, về phần tôi……”

Cậu tạm dừng một chút,“Ngày tôi vừa chuyển đến, ở dưới lầu đụng mặt Chu Xuân Liên đang đẩy đứa trẻ ra, tôi sờ tóc đứa trẻ một chút, vòng chuỗi hạt trên tay còn đụng đến mặt của đứa trẻ.’’

Đoạn ngắn này vẫn tồn tại trong trí nhớ nguyên chủ, Hoàng Đan chưa từng chú ý đến, ai mà nghĩ được đến phương diện khác chứ?

Chương Nhất Danh nghe cảm thấy rất vô lý,“Cái này gọi là cái gì?Trầm cảm sau khi sinh có thể sẽ đến như vậy sao? Không thể chứ? Hay là nên gọi là nhân cách hoang tưởng? Chứng rối loạn nhân cách?”

Hoàng Đan nói,“Đừng hỏi tôi, dẫn chị ta đến khám bác sĩ thì biết thôi.”

Chương Nhất Danh nghĩ tới chuyện này,“Lão Trương cũng vì chạm vào đứa trẻ sao?”

Hoàng Đan nói cậu không biết,“Tôi chuyển đến chưa được mấy ngày lão Trương đã chết, nên không quen ông ta.”

“Anh Chương, hay là để vụ án lão Trương sang một bên, tra xét Chu Xuân Liên trước đi.”

Chương Nhất Danh hít sâu,“Tiểu Quý, mấy cái này đều là suy đoán và nghi ngờ của cậu, không có chứng cớ.”

Hoàng Đan nói,“Muốn chứng cớ thì anh và người của anh phải đi tìm chứ.”

Cậu dừng một chút,“Tôi còn nghi ngờ Lý Ất Lâm không phải là con đầu của Chu Xuân Liên nữa.”

Chương Nhất Danh còn chưa nói, một bên Lục Phỉ không nhịn được mở miệng.

“Nên làm gì thì làm đó đi, đừng hỏi như một người kém phát triển trí thông minh nữa.”

“……”

Chương Nhất Danh không dừng lại nhiều, y lập tức gọi người theo dõi Chu Xuân Liên, thuận tiện vận dụng tất cả tài nguyên đi thăm dò chị ta và Lý Thuận chuyển đến từ nơi nào.

Kết quả tư liệu điều tra được khiến Chương Nhất Danh giật mình, mấy năm nay đôi vợ chồng trung niên dốc sức đi làm ở khắp nơi, đi qua rất nhiều thành phố, đều là những thành phố lớn.

Chẳng qua mấy điều này chỉ được ghi lại trên thông tin, điều tra từ những địa phương xa xa có thể sẽ còn nhiều hơn, ví như thị trấn nhỏ lạc hậu, huyện thành.

Muốn điều tra được mấy cái nhỏ, lượng công việc quá lớn, phiền phức nhất là, có thể sẽ lãng phí nhân lực vật lực, cuối cùng chỉ để phát hiện vỏn vẹn một suy đoán của Qúy Thời Ngọc, rất không thực tế

Chương Nhất Danh khẽ cắn môi, y gọi điện thoại cho ba y, sau đó mới xin cấp trên, liên hệ với cảnh cục của mấy thành phố kia, để bọn họ làm tốt công tác phối hợp.

Nếu Chu Xuân Liên từng có con, bệnh viện sẽ có ghi lại.

Liên tục ba ngày sau đó, người theo dõi Chu Xuân Liên không thu hoạch được gì, bởi vì chị ta ở nhà chăm sóc đứa trẻ, ban ngày rất ít ra khỏi cửa.

Dù cho Chu Xuân Liên đi ra ngoài, cũng chỉ đẩy đứa trẻ đi dạo một hai vòng quanh cư xá, hoặc là đến chợ đối diện cư xá mua chút đồ ăn về nhà.

Đó hoàn toàn là một bà nội trợ rất bình thường.

Hơn nữa, bên kia cũng không điều tra ra được bản ghi chép Chu Xuân Liên  đi kiểm tra sản khoa ở thành phố nào.

Kỳ quái là, đứa trẻ hiện tại cũng không có, chỉ biết chị ta và chồng rời đi đâu đó một khoảng thời gian, khi trở đã là một nhà ba người.

Nếu không phải đứa trẻ giống Lý Thuận như đúc, đôi mắt thì giống Chu Xuân Liên, Chương Nhất Danh cũng sẽ nghi ngờ họ đã cướp nó ở nơi nào đó.

Hoàng Đan chờ tiến độ đến trên mặt nổi thêm mấy hột mụn, cậu đề nghị nói,“Hay các anh đến nhà chị ta điều tra một chút.”

Chương Nhất Danh nói,“Lấy lý do gì? Vô duyên vô cớ xông vào nhà dân, nơi đây không có bạc ba trăm hai* à.”

* không có bạc ba trăm hai: thành ngữ Trung Quốc muốn che đậy mọi thứ nhưng lại bị phơi bày ra. Đồng nghĩa với câu giấu đầu lòi đuôi.

Hoàng Đan nghĩ nghĩ nói,“Thì như bình thường tới cửa điều tra, mấy nhà hàng xóm ở trong mấy tầng lầu đều có phần, không có trường hợp ngoại lệ.”

Chương Nhất Danh,“Ý này hay đó!”

Y liên tục thức đêm, ý thức tư duy đều mơ hồ, không nghĩ ra cái này.

Hoàng Đan nói,“Anh Chương, đừng kéo dài thời gian nữa, công tác điều tra làm càng sớm càng tốt, tốt nhất là hôm nay luôn đi.”

Bởi vì cậu không còn nhiều thời gian, cái này chứng minh lời bài hát kia, thời gian đang trượt dần qua từng ngón tay của chúng tôi*.

*lời bài hát ‘’ Thời gian trôi qua’’ của Li Dan.

Công tác điều tra tiến hành vào buổi chiều, mấy nhà khác chỉ làm cho có lệ, đến nhà Chu Xuân Liên, mới bắt đầu cẩn thận lên.

Hoàng Đan cũng đi vào, khi Chu Xuân Liên hỏi cậu, cậu nói là có lấy đi mấy thứ.

Chu Xuân Liên nói,“Cảnh sát đang điều tra từng nhà, cũng không biết lúc nào mới có thể kết thúc.”

Hoàng Đan nói,“Bắt được hung thủ, đối với mọi người đều là chuyện tốt cả.”

Chu Xuân Liên thở dài,“Tiến vào một lúc năm sáu người, tôi sợ sẽ hù đứa bé sợ thôi.”

Hoàng Đan nói không sao đâu,“Bọn họ sẽ có chừng mực.”

Chu Xuân Liên nghe được tiếng khóc, vội vàng chạy đến phòng ngủ ôm đứa trẻ.

Hôm nay là thời gian làm việc, Lý Thuận không ở nhà, chỉ có một mình Chu Xuân Liên, chị ta vừa đi đến phòng ngủ, hành động của mọi người thuận tiện hơn rất nhiều.

Có người canh chừng, có người điều tra, phân công hợp tác ăn ý.

Chương Nhất Danh xoa mi tâm,“Tiểu Quý, e là uổng công vô ích rồi.”

Hoàng Đan nói không có, cậu chỉ vào một chỗ.

Tầm mắt Chương Nhất Danh cũng nhìn qua, thấy được một đôi dép lê, có gót.

Sau đó đã làm đủ các cuộc điều tra, cũng không để sót một hộ gia đình nào.

Triệu Hiểu bị gọi đi ra ngoài trong lúc đang đi làm, khi nhìn thấy Chương Nhất Danh, cô ta ngẩn người,“Cảnh sát Chương, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Chương Nhất Danh lấy dép lê trong túi ra để dưới đất, rồi kêu cấp dưới có chân nhỏ đi mấy bước.

Sắc mặt Triệu Hiểu thoáng một cái trắng bệch, thân mình cũng rung lên,“Chính là tiếng bước chân này!”

Chương Nhất Danh hỏi cô ta,“Xác định không?”

Triệu Hiểu run rẩy gật đầu, cảm xúc cô ta kích động,“Là ai? Cảnh sát Chương, dép này của ai?”

Chương Nhất Danh không trả lời, y cào cào mặt, lẩm bẩm,“Không loại trừ khả năng chỉ là một kiểu giống nhau mà thôi.”

Một chiếc xe dừng ở cách đó không xa, Hoàng Đan vẫn chú ý dáng vẻ Triệu Hiểu, cậu biết mình đã đoán đúng chuyện đôi dép.

Chẳng qua, Hoàng Đan cảm thấy quái dị ở chỗ nào đó, tại sao Chu Xuân Liên không vứt dép đi chứ? Chị ta làm như vậy, không phải càng đảm bảo an toàn hơn sao?

Cậu không cho rằng chỉ là kiểu dáng giống nhau, đơn giản như vậy.

Lục Phỉ không nể tình trào phúng,“Em thật sự là định làm cho nát tâm luôn à.”

Hoàng Đan nói,“Cũng muốn nhanh bắt được thôi.”

Lục Phỉ khều ngón tay thanh niên,“Vậy có phải em sẽ theo anh trở về không? Anh còn chờ em vào ở trong tòa lâu đài anh chuẩn bị cho em đó, Quý công chúa.”

Hắn về nước thu mua dự án, nghe theo ý ba mẹ về nhà cũ xem xem, gặp gỡ được người này, tất cả như đã được sắp xếp sẵn hết rồi, một vòng rồi lại một vòng.

“Được ạ.”

Hoàng Đan nói,“Chờ chuyện này kết thúc, anh đi đâu, em đi theo anh đến chỗ đó.”

Lục Phỉ nghe vậy liền cười,“Đừng quên chúng ta có cuộc hẹn hò mùa thu đó.”

Hoàng Đan nói sẽ không quên, nhiệm vụ vừa hoàn thành, cuộc sống cậu sẽ rất đơn giản.

Manh mối dép lê này không thể sử dụng, Chương Nhất Danh tiếp tục chờ manh mối có giá trị khác.

Trong lòng Hoàng Đan rất gấp, không thể không tìm anh Tam, muốn nhờ y giúp một tay.

Hệ thống,“Em trai ơi, ngồi mát ăn bát vàng là không đúng đâu.”

Hoàng Đan nói cậu hiểu được,“Nhưng cảnh sát không điều tra ra được.”

Hệ thống,“Đến cảnh sát còn không điều tra được, chứng minh nó không tồn tại, là cưng nghĩ nhiều thôi.”

Hoàng Đan nói,“Anh Tam, trực giác của tôi rất chính xác.”

Hệ thống,“Có nghi vấn không thể xử lý, tại sao không tìm Lục Phỉ nhà cưng?”

Hoàng Đan co rút miệng,“Anh ấy chỉ là một người làm ăn.”

Hệ thống,“Cũng đúng.”

“Như vậy đi, cưng hát một lần [ Côn nhị khúc ], anh Tam suy nghĩ ngoại lệ cho cưng một chút, bài hát bắt đầu phát lên, cưng nhớ kỹ lời bài hát với giai điệu đi.”

Hoàng Đan nghe và ngâm nga mấy lần,“Mau sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ cáp hắc.”

Hệ thống,“Sai rồi, là hừ hừ cáp hề.”

Hoàng Đan,“Ờ, hừ hừ cáp hề.”

Hệ thống,“Phải hát xuyên suốt bài hát, không thể ngắt giọng, không thể quên từ, cố gắng đi.”

Hoàng Đan,“……”

Đối với người năm âm không thạo, ca hát quá khó, có thể sánh ngang với nấu cơm luôn chứ chẳng đùa.

Điều kiện của anh Tam chẳng khác nào đang làm khó Hoàng Đan.

Hoàng Đan không biết nghe bao nhiêu lần, hát bao nhiêu lần, sau đó cậu cũng không biết bản thân mình đang làm gì luôn.

Hệ thống,“Bây giờ cảm giác [ Côn nhị khúc ] thế nào?”

Hoàng Đan nói,“Hay lắm.”

Hệ thống,“Không sai, có mắt nhìn.”

Trong đầu Hoàng Đan xuất hiện một thông tin, ăn khớp với trực giác của cậu.

Để khỏi làm cho người khác nghi ngờ, cậu tiết lộ gián tiếp cho Chương Nhất Danh.

Chu Xuân Liên và Lý Thuận chính xác có một đứa con, đó là chuyện mười mấy năm trước.

Trong lòng Hoàng Đan thoải mái một ít, cảm giác chỉ còn một bước là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Bên giường Lục Phỉ trừng mắt dựng mi,“Kêu em mấy lần, em cũng không tỉnh, suốt ngày chỉ biết làm anh sợ.”

Hoàng Đan nói,“Ôm y.”

Lục Phỉ hừ lạnh,“Không ôm!”

Hoàng Đan giang hai tay.

Lục Phỉ trừng liếc nhìn cậu, xoay người lại ôm.

Buổi chiều không đến năm giờ, Lý Thuận bị dẫn từ công ty về cục cảnh sát thẩm vấn, anh ta không biết vợ mình ở cách vách.

Lý Thuận nghi hoặc hỏi,“Anh cảnh sát, có chuyện gì muốn hỏi thì làm phiền anh nhanh một chút, ban ngày tôi còn có rất nhiều công việc phải làm.”

Tiền Mập Mạp hỏi,“Ngày 9 rạng sáng 3h, vợ ông đi ra khỏi nhà, ông có biết chuyện này không?”

Lý Thuận lắc đầu,“Sau khi vợ tôi mang thai đến bây giờ, chúng tôi chia phòng ra ngủ.”

Tiền Mập Mạp hỏi,“Vì sao?”

Lý Thuận nói,“Buổi tối tôi thường xuyên phải thức đêm làm việc, bật đèn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy, nên tôi ra khách phòng.”

“Sau khi đứa trẻ được sinh ra, cô ấy lo lắng buổi tối đứa trẻ khóc, tôi không ngủ được, trạng thái làm việc ngày hôm sau sẽ kém nên để tôi tiếp tục ngủ phòng khách, đợi đứa trẻ lớn rồi nói sau.”

Tiền Mập Mạp hỏi,“Ông thấy chuyện này thế nào?”

Lý Thuận không cảm thấy có sao,“Có thể do mất ngủ, đi ra ngoài một chút thôi.”

“Hôm đó nóng muốn chết, vợ tôi sợ đứa nhỏ bị cảm lạnh nên không mở điều hòa, đứa nhỏ vừa khóc, cô ấy liền sót ruột như lửa đốt, tâm tình khó tránh khỏi có chút nóng, không cách nào ngủ được.”

Tiền Mập Mạp nói,“Lúc trước hai người từng có một đứa con.”

Lý Thuận ngẩng mạnh đầu lên, trừng lớn đôi mắt phủ đầy tơ máu.

Tiền Mập Mạp nói,“Đứa trẻ bị giết hại, vợ ông vì vậy mà mắc bệnh tâm lý, các người đổi nhiều thành phố sinh sống, là vì không muốn bị người khác phát hiện ra bệnh của chị ta, sợ sẽ bị kỳ thị và bài xích.”

“Mười mấy năm sau, các người gian nan có đứa con thứ hai, mà vợ ông có sự thù địch mạnh mẽ đối với những ai có ý muốn tiếp cận đứa nhỏ, cảm thấy những người đó sẽ cướp đi đứa trẻ, còn làm hại đến đứa trẻ.”

Tay đặt trên đùi của Lý Thuận siết chặt, lồi ra khớp xương trắng nhợt, anh ta ra vẻ bình tĩnh,“Các người gọi tôi đến đây, là vì việc này sao? Mỗi người làm mẹ đều lo lắng cho con mình, cái này cũng là sai sao?”

Giọng điệu Tiền Mập Mạp thay đổi nghiêm khắc lên,“ Ông ta, chúng tôi cũng đã điều tra xong, hiện tại ông vẫn nên thành thật khai báo đi.”

Tay Lý Thuận bắt đầu phát run,“Tra…… Điều tra rõ cái gì?”

Tiền Mập Mạp dựa theo lời đội trưởng Chương nói, sử dụng một chiêu cuối cùng,  sau khi lấy hai bức thư đe dọa  và đôi dép lê ra, nửa thật nửa giả mở miệng.

“Thư là nét chữ của vợ ông, chúng tôi đã mời viên chức chuyên nghiệp xác minh qua, dép lê cũng là của vợ ông, qua quá trình thẩm tra, đêm đó người xuất hiện ở trong nhà cô Triệu chính là vợ ông.”

“Thẳng thắn được khoan hồng, ông Lý, đã đến lúc này, ông cũng đừng đánh thái cực với tôi nữa.”

Đây là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*.

* Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: câu chuyện phát triển đến mức cực hạn, chỉ cần tiếp tục kích thích, một yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bị phản tác dụng.Đồng nghĩa với câu một giọt nước làm tràn ly.

Lý Thuận kiềm chế cảm xúc đã tới điểm cực hạn, rốt cuộc anh ta cũng đã bị phá vỡ,“Tôi nhận, tất cả đều là tôi gây ra, tôi thay vợ tôi tự thú……”

Kế tiếp Lý Thuận đứt quãng khai báo mọi chuyện hai năm rõ mười.

“Con người bác gái Lưu rất tốt, nhưng có một cái không tốt, bà cụ rất lắm mồm, mỗi khi đến nhà chúng tôi, đều bảo chúng tôi đừng lo lắng cho đứa trẻ quá, vợ tôi cảm thấy bà cụ không có ý tốt.”

Lý Thuận bấm vào da đầu, mặt dính đầy nước mắt nước mũi,“Vợ tôi mỗi ngày đều lải nhải với tôi, tôi an ủi cô ấy cũng vô dụng, có một ngày đứa bé bị tiêu chảy, cô ấy nói bởi vì uống canh giò heo của bác gái Lưu, là bác gái Lưu muốn hại đứa nhỏ, cho nên, cho nên cô ấy……”

“Xin lỗi xin lỗi…… Cô ấy không muốn đâu …… cô ấy cũng rất sợ…… Từ đó về sau cô ấy chưa từng có một ngày nào ngủ được ngon giấc cả……”

Tiền Mập Mạp che giấu cảm xúc,“Vậy ông biết vợ ông sát hại bác gái Lưu thế nào không?”

Môi Lý Thuận run run,“ Buổi sáng ngày đó,  bác gái Lưu cầm túi đi xuống, vợ tôi gặp bà cụ trong hành lang, biết bà cụ muốn đi thăm con, cảm thấy đó là cơ hội, nên gọi bà cụ vào trong nhà, nhấn đầu bà cụ vào trong bồn nước, bà cụ rất nhanh không còn vùng vẫy gì nữa.”

Tiền Mập Mạp như cố ý vô tình nhìn camera giám sát, rồi tiếp tục ghi khẩu cung,“Tại sao đem thi thể đặt ở trước nhà Tôn Tứ Khánh?”

Lý Thuận nói là muốn dọa ông ta, “Trong tay Tôn Tứ Khánh có thóp của vợ tôi, ông ta quá tham lam, cầm một khoản tiền còn muốn thêm một khoản khác.’’

Tiền Mập Mạp nói ra lời của đội trưởng Chương dặn dò, hơn phân nửa là đang thử,“Tôn Tứ Khánh thấy được một màn vợ ông ra tay với Qúy Thời Ngọc.”

Lý Thuận lấy tay che mặt, giọng nói mơ hồ nói,“Không biết sao lại như thế, Qúy Thời Ngọc chết rồi lại sống lại, còn sống tốt xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, vợ tôi rất hoảng, cô ấy không ra tay nữa, đã thử nhiều lần cùng với Tôn Tứ Khánh, xác định người thật sự đúng là còn đang sống.”

Bờ vai của anh ta rung động, nghẹn ngào nói,“Người không chết, uy hiếp của Tôn Tứ Khánh không dùng được nữa, huống chi vợ tôi còn phát hiện chuyện ông ta và lão Trương.”

Tay Tiền Mập Mạp viết chữ đang run, kích động,“Nếu Triệu Hiểu không đi, vợ ông sẽ đối xử giống như Qúy Thời Ngọc và bác gái Lưu, ra tay giết cô ấy.”

Lý Thuận nói,“Triệu Hiểu mua cho đứa trẻ món đồ chơi rất đắt, vợ tôi nói cô ta có suy nghĩ khác, nếu cô ta chuyển đi thì sẽ không có chuyện gì, chuyển đi sẽ không có chuyện gì ……”

Tiền Mập Mạp hỏi,“Vậy lão Trương chết như thế nào?”

Lý Thuận buông tay, mặt rơi đầy nước mắt,“Vợ tôi không có giết lão Trương, cái chết của ông ta là do người khác làm.”

Tiền Mập Mạp nói,“Trên chân lão Trương cũng có một đôi dép lê, giống đôi dép lê trên chân bác gái Lưu, trong nhà Triệu Hiểu cũng phát hiện ra một đôi cùng kiểu dáng.”

Lý Thuận khóc nói,“Dép lê là do vợ tôi để, cô ấy chỉ muốn biến thành do một người làm, nhưng hung thủ sát hại lão Trương là người khác, có thể đó là Tôn Tứ Khánh.”

Anh ta dừng tiếng khóc lại,“Đúng, nhất định là Tôn Tứ Khánh!”

Bên trong phòng giám sát, Chương Nhất Danh nghe thấy khẩu cung của Lý Thuận, y đè đè khóe miệng, quả nhiên là Chu Xuân Liên.

Có người thả lỏng,“Xem ra cuối cùng có thể nghỉ ngơi được rồi.”

“Chưa đâu, vụ án của lão Trương còn chưa phá được nữa.”

Di động Chương Nhất Danh vang, y đi ra khỏi phòng giám sát, giọng điệu nhẹ nhàng nói,“Alo, Tiểu Quý, tôi nói cậu nghe, Lý Thuận đã khai tất cả rồi, vợ ông ta……”

Bên đầu bên kia Hoàng Đan đánh gãy y,“Sai rồi.”

Chương Nhất Danh không hiểu ngay,“Cái gì sai?”

Hoàng Đan nói,“Chu Xuân Liên chỉ là bị trầm cảm sau khi sinh bình thường thôi.”

Bước chân Chương Nhất Danh dừng lại,“Cái gì?”

Hoàng Đan nói,“Tôi đã tìm được chỗ không được tự nhiên rồi, người đêm đó đi ra không phải là Chu Xuân Liên, người đó không phải chị ta.”

Chương Nhất Danh cau mày,“Không phải chị ta? Tiểu Quý, cậu nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy?”

Hoàng Đan nói,“Là Lý Thuận.”

Biểu cảm Chương Nhất Danh biến đổi, y quay đầu chạy về phòng giám sát.

Ở phòng thẩm vấn cách vách là một cảnh tượng khác.

Chu Xuân Liên ngóng nhìn đứa trẻ trong xe đẩy trẻ, đôi mắt dịu dàng.

Người trung niên bắt đầu thẩm vấn,“Bà Chu, buổi sáng ngày bác gái Lưu gặp chuyện không may, bà ở nơi nào?”

Chu Xuân Liên nói,“Sau tai đứa nhỏ phát ban mấy nốt đỏ, tôi dậy sớm dẫn nó đi đến bệnh viện nhi đồng đăng ký, các người không tin có thể xem camera.”

Chị ta nói, rồi để lộ mấy nốt đỏ sau tai ra,“Bác sĩ nói không sao, sau khi đến một tuổi sẽ từ từ tan đi.”

Chương Nhất Danh lập tức gọi người đi thăm dò.

Đoạn phim lấy được từ camera bệnh viện, chứng thực Chu Xuân Liên không nói dối, buổi sáng ngày đó chị ta ở bệnh viện, có chứng cớ vắng mặt ở hiện trường.

Mà ở trong phòng thẩm vấn một gian khác, Lý Thuận còn đang khóc rống chảy nước mắt,“Anh cảnh sát, áp lực vợ tôi quá lớn, cô ấy rất khổ, cô ấy không muốn giết người ……”

Anh ta nói y như sự thật, từ đầu tới cuối đều là như vậy.

Không phải đang diễn trò, cũng không hề nói dối, người mà anh ta nhìn thấy chính là chính bản thân mình.

Chương Nhất Danh và mấy người ở bên trong đều nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy sởn tóc gáy.