Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 50




Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật bị cô bắt quả tang, toàn thân cứng đờ, tay che cái quyển chứng nhận đi. anh cố gắng giữ vững bình tĩnh, không để cho Diệp Tuệ chú ý đến hành động của mình.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thẩm Thuật đã nghĩ ra cách đối phó.

Diệp Tuệ dụi mắt, xác định không phải mình nằm mơ, anh đang đứng bên cạnh giường cô, trạng thái nhìn có vẻ không bình thường.

Thẩm Thuật không trả lời Diệp Tuệ, cũng không nhìn cô, mà rất bình tĩnh đứng dậy, đi vòng qua giường cô, đồng thời cũng không quên việc giấu kỹ cái quyển chứng nhận trong tay.

Diệp Tuệ nhìn anh đứng lên trong vô thức, bước đi, lại vòng qua…Cực kỳ giống với cái lần nọ anh bị mộng du.

Thẩm Thuật cho rằng chuyện này sẽ trôi qua trong êm đẹp, khoảng cách chỉ còn chưa tới một mét thôi, anh sắp thoát thân thành công rồi.

Lúc anh sắp đi tới chỗ salon, Diệp Tuệ đã tỉnh táo lên nhiều, cô híp mắt nhìn, thấy Thẩm Thuật quẹo trái quẹo phải rất thành thạo, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Có đúng là anh đang mộng du không đó? Hai người mới ở đây có một đêm thôi, chắc chắn là chưa thể quen thuộc được, sao anh lại quen cửa quen nẻo quay trở về chỗ ghế salon dễ dàng thế hả?

Diệp Tuệ bỗng lên tiếng: “Thẩm Thuật, anh đứng lại mau!”

Vừa dứt lời, Thẩm Thuật dừng bước luôn, nhưng ngay sau đó lại chậm rãi đi về chỗ salon, làm bộ như không nghe thấy cô nói gì.

Tạch một tiếng, Diệp Tuệ bật đèn lên, ánh sáng từ trên trần chiếu xuống làm sáng cả căn phòng.

một giây dừng bước của anh đã phá hỏng tất cả, kỹ năng diễn xuất của Thẩm Thuật quá vụng về, không thể thoát được con mắt tinh tường của diễn viên Diệp Tuệ. Diệp Tuệ đi xuống giường, bước tới gần anh, đập vào vai anh một cái.

Thẩm Thuật bị vạch trần: “…”

anh đứng quay lưng lại với cô, trong ngực đang ôm cái quyển chứng nhận nhà đất, giọng có vẻ buồn ngủ: “anh muốn đi ngủ.”

một giây sau, Diệp Tuệ bất ngờ đứng chắn trước mặt anh, tầm mắt thoáng nhìn xuống, nhắm thẳng vào cái thứ anh đang cầm trong tay.

cô ngước mắt lên nhìn anh: “Đưa đây!”

Lúc cô nhìn anh, mắt cô hơi nheo lại, ánh mắt như muốn thiêu đốt người ta, thấp thoáng lộ ra sự quyến rũ.

Thẩm Thuật cũng hơi nheo mắt, đưa món đồ đang cầm trong tay cho cô theo bản năng, quyển chứng nhận quyền sử dụng đất mà anh khó khăn lắm mới lấy về được, giờ lại không thể giấu diếm được rồi.

Thẩm Thuật rũ mắt xuống, lắng nghe sự yên tĩnh trong vài giây, sau đó là tiếng của Diệp Tuệ: “anh…anh mua hẳn biệt thự ở Nhĩ Hải luôn rồi á!!”

Thẩm Thuật thở dài, đúng rồi, anh chính là một người nông cạn như vậy đấy, mới đó thôi đã tiêu tốn tiền để mua biệt thự rồi. anh cúi đầu, chuẩn bị nghe Diệp Tuệ dạy bảo.

Vì đang rạng sáng nên không gian rất tĩnh lặng, ngữ điệu quen thuộc của Diệp Tuệ vang vọng khắp phòng: “Thẩm Thuật, anh thật là giỏi!”

Trong mắt của người nhà họ Thẩm thì Thẩm Thuật chẳng biết làm gì cả, anh chỉ có thể sống nhờ vào tiền của gia đình.

Diệp Tuệ cảm thấy, Thẩm Thuật hoàn toàn không phải là người giống như bọn họ nói, bây giờ anh đã kiếm được tiền rồi, còn mua được cả một căn biệt thự cao cấp nữa.

Thẩm Thuật ngẩn ngơ, mắt giật mấy cái, anh không dám tin vào tai mình, ngập ngừng hỏi lại cô: “Giỏi ư?”

Diệp Tuệ nghiêm túc nói lại một lần: “anh rất rất giỏi luôn á!”

Lúc này Thẩm Thuật mới dám nhìn cô, anh thấy cô đang cười, ánh mắt ngập tràn sự khích lệ và tán thưởng. cô rất xinh, nụ cười cũng đẹp, khiến cho thế giới vốn bám đầy bụi bặm của anh trở nên thật sinh động.

anh rất muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra được câu nào.

Diệp Tuệ hỏi: “Sao anh lại để quyển chứng nhận này ở đây?”

Thẩm Thuật đáp: “anh lỡ mang theo.”

Diệp Tuệ hiểu ra, không hề cảm thấy là anh đang nói dối.

Ánh mắt Thẩm Thuật tối đi, anh nhìn vào mắt cô, không biết có phải vì đêm đã khuya hay không mà giọng anh hơi khàn: “Em ngủ ngon nhé.”

Dưới ánh đèn, mọi thứ cảm xúc cứ ùa tới từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thẩm Thuật.

Hai người kết hôn chưa lâu, chính thức có tiếp xúc với nhau cũng chỉ mới khoảng hai tháng, trước đó, anh không hề biết gì về Diệp Tuệ cả.

Diệp Tuệ chủ động tiến lại gần anh, Diệp Tuệ nhát gan, Diệp Tuệ luôn chủ động làm thân với anh…Từng mặt tốt của cô giống như những mảnh ghép nhỏ, từng chút một ghép vào nhau.

Trở thành một hình bóng rất rõ ràng.

Thẩm Thuật nằm trên salon, ngẩn ngơ nhìn trần nhà, khóe môi cong lên, không tiếng động mà bật cười.

Trải qua một ngày quá mệt mỏi, hai người ngủ đến trưa mới dậy, sau đó đi thẳng đến nhà hàng ăn trưa luôn.

Thẩm Thuật đã bao cả nhà hàng này, cho nên không có khách nào khác đến ăn cả.

nói cách khác thì, tất cả các nhân viên của nhà hàng mấy ngày nay chỉ việc phục vụ Thẩm Thuật và Diệp Tuệ thôi.

Nhà hàng này cũng kề ngay bên hồ, qua tấm kính thủy tinh, khách hàng có thể ngắm nhìn mặt hồ êm ả bên ngoài, được ánh mặt trời chiếu rọi trở nên sáng rực.

Lúc ăn cơm, suốt cả quá trình Diệp Tuệ đều cúi gằm mặt xuống, chiếc mũ che nắng đã giấu đi hơn nửa gương mặt cô, kính râm thì che kín mắt.

Nhìn qua như thể cô đang mang theo toàn bộ những vật dụng để chống nắng vậy.

Trong nhà hàng chỉ có một bàn của họ, sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, cô mới dám ngẩng đầu lên.

Sau khi mang đồ ăn cho họ xong, nhân viên cứ liên tục nhìn về phía họ. Thẩm Thuật rất đẹp trai, Diệp Tuệ qua trang phục thì có thể thấy là dáng người rất đẹp, chỉ có điều là không thấy rõ mặt cô.

Cuối cùng, người nhân viên cho ra một kết luận, đó là chị Thẩm này rất chăm chút đến sắc đẹp, ngay cả khi đang ngồi trong nhà hàng ăn cơm cũng sợ bị cháy nắng.

Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ dùng bữa, có nghe thấy tiếng các nhân viên bàn luận xôn xao, vì cả nhà hàng có mỗi hai người khách là họ, nên tiếng nói chuyện vang lên nghe rất rõ ràng.

Trong câu chuyện của họ có nhắc đến mấy chữ truyền thuyết về con ma nước, Diệp Tuệ vừa nghe thấy có liên quan đến ma là cực kỳ cảnh giác, liền nghiêng đầu hóng hớt.

cô lắng nghe rất nhập tâm, quên cả ăn cơm luôn.

Thẩm Thuật lập tức chú ý đến dáng vẻ mờ ám của Diệp Tuệ, đầu tiên anh nhìn thoáng qua cái mũ của cô, sau đó đưa tay ra sờ lên vành mũ cô.

Diệp Tuệ ngẩn người, quay đầu lại nhìn, anh kéo vành mũ cô thấp xuống, bảo đảm rằng mặt của cô sẽ không bị người ta trông thấy.

“Phục vụ.” Thẩm Thuật nói với nhân viên phục vụ, người nhân viên đang lén lút nói chuyện riêng vội vàng đi tới.

“Xin hỏi anh cần gì ạ?”

Thẩm Thuật chỉ tay vào người nhân viên đứng cách đó không xa, nói: “cô kể lại cho chúng tôi nghe chuyện ban nãy các cô nói với nhau đi.”

Người nhân viên ngẩn người, nét mặt hiện lên vẻ lúng túng: “Xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian dùng bữa của hai anh chị.”

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ: “Vợ tôi có hứng thú với truyền thuyết ma nước ấy, muốn biết toàn bộ nội dung câu chuyện.”

Người nhân viên thấy Thẩm Thuật không truy cứu về sự thất trách của mình, liền vui vẻ kể lại đầy đủ nội dung câu chuyện kia một lần.

thì ra nơi đây có một truyền thuyết, đó là từng có một cô gái trẻ nhảy xuống hồ nước tự tử vì tình. Sau khi chết linh hồn cô gái ấy vẫn dạo chơi trong nước, biến thành ma nước không thể đi đâu được.

Con ma nước đó rất xinh đẹp, có thể quyến rũ mê hoặc người ta, vì muốn có nhiều người làm bạn với mình, nó thường xuyên bám vào bờ hồ, kéo những người đứng gần đó xuống nước.

Cho nên nơi này rất hay có người rơi xuống nước, có người bị đập đầu, có người thì bị té ngã.

Tuy nhiên vẫn có cách phòng tránh, đó là ma nước chỉ xuất hiện vào buổi tối thôi, lúc nó nhìn chằm chằm bạn, bạn tuyệt đối không được nhìn lại nó quá năm giây, nếu không sẽ bị nó cướp mất hồn, tốt nhất cứ tìm cơ hội chạy trốn là xong.

Người nhân viên nói đến khô cả họng, suýt thì bị chính khả năng kể chuyện của mình làm cho kinh sợ, bỗng dưng lại nghe thấy một tiếng động vang lên, cắt đứt mạch kể chuyện của cô ấy, làm cho cô ấy sợ hãi tí thì tim ngừng đập.

Diệp Tuệ cúi đầu, vừa rồi tay cầm không chắc nên làm rơi đôi đũa.

cô tuyệt đối không thừa nhận là mình đang sợ đâu!

Thẩm Thuật cúi người xuống, rất bình tĩnh nhặt đôi đũa lên, đưa cho nhân viên: “Phiền cô lấy cho tôi một đôi đũa mới.”

Người nhân viên vừa đi, Diệp Tuệ lập tức tự thôi miên bản thân: “Câu chuyện này chắc chắn không có thật đâu.” Ngữ điệu rất chắc chắn.

Thẩm Thuật thấy nhân viên quay lại, anh nhận lấy đôi đũa sạch, nói: “Vậy em hãy nhớ kĩ để lần sau không phải sợ đến mức làm rơi đũa nữa nhé.” Thẩm Thuật không chút lưu tình vạch trần việc Diệp Tuệ đang sợ.

Diệp Tuệ: “…” anh mà không bóc mẽ em thì chúng ta còn có thể là bạn tốt đấy!

cô chỉ có thể an ủi mình rằng, có Thẩm Thuật ở bên cạnh, cô không việc gì phải sợ hết.

Con ma nước cho dù có xuất hiện, dựa theo tính tình của Thẩm Thuật thì có khi anh sẽ nắm tóc nó kéo lên bờ rồi cho nó phơi nắng cả ngày mất.

Diệp Tuệ nghĩ vậy cũng không còn thấy sợ nữa.

Ăn cơm xong, Thẩm Thuật có điện thoại, Diệp Tuệ đi về phòng trước.

cô kéo rèm cửa ra, ánh sáng ấm áp bao phủ khắp phòng, ma quỷ cũng không có chỗ mà trốn.

Vừa kéo rèm ra là nhìn thấy ngay hồ nước bên ngoài ban công, ban ngày mặt hồ rất yên ả, tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi nhè nhẹ, lúc này gần như là chìm trong yên tĩnh.

Diệp Tuệ đi ra ngồi trên sàn gỗ, dưới chân là mặt nước xao động tạo thành những vòng tròn, cô thật sự muốn nhắm mắt ngủ trưa ở đây luôn.

Trong buổi trưa yên tĩnh, vòng nước bỗng dưng trở nên lớn hơn, từ xa tiến lại gần, Diệp Tuệ cứ thế nhìn mặt hồ kỳ lạ một cách chăm chú.

một giây sau, trong nước lộ ra một cái đầu, dù đang ở chỗ tối nhưng làn da cô bé kia vẫn trắng như tuyết, tỏa sáng như ngọc trai.

Mái tóc dài ướt nhẹp xõa trên vai cô bé, có mấy lọn tóc rũ xuống mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy góc mặt rất đẹp của cô.

Sóng nước bỗng dao động mạnh, cô bé chậm rãi giơ hai cánh tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng bám vào bờ.

cô bé nhìn Diệp Tuệ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng trong trẻo và ngây thơ, cảnh tượng này giống như một bức tranh đẹp vậy.

Diệp Tuệ thoáng nhìn chân cô bé, là chân chứ không phải đuôi, cho nên cô bé xinh đẹp trước mắt cô bây giờ chắc chắn không phải là nàng tiên cá, mà chính là con ma nước trong truyền thuyết kia.

Là con ma chuyên cướp mất hồn người ta, kéo người ta xuống nước cùng…

không đợi con ma nước nhích tới gần mình, cô đã đứng bật dậy khỏi sàn nhà, trước giờ mấy con ma Diệp Tuệ gặp cũng coi là đáng yêu, cho nên cô có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân chung sống hòa bình với chúng nó.

Nhưng con ma nước này thì không giống thế, vì nó chuyên đi hại người!

Diệp Tuệ nghĩ lại cách đối phó với ma nước, dùng tốc độ nhanh nhất nhìn đi chỗ khác, không mắt đối mắt với nó.

Vừa định trốn về phòng thì trong phòng vang lên tiếng của Thẩm Thuật: “Diệp Tuệ, em ở bên ngoài à?”

Ban nãy Diệp Tuệ vì quá căng thẳng nên không nghe thấy tiếng mở cửa, cho nên không biết là Thẩm Thuật vào phòng, đang muốn đáp lại anh thì anh đã đi ra ngoài ban công đứng với cô rồi.

Thẩm Thuật chú ý ngay đến phản ứng kỳ lạ của Diệp Tuệ, anh nhíu mày nói: “Em sao thế? Lại nhìn thấy ma sao?”

một giây sau, Thẩm Thuật quay đầu nhìn mặt hồ, muốn biết xem con ma nước trong truyền thuyết kia rốt cuộc có hình thù gì.

Nhưng mà anh sẽ phải thất vọng thôi, vì anh là vật cách ly với ma quỷ mà, muốn nhìn cũng không nhìn được.

Diệp Tuệ thấy hành động của Thẩm Thuật thì không khỏi hoảng hốt, lúc này cô bỗng quên mất chuyện Thẩm Thuật có thể khắc ma, chỉ sợ anh sẽ bị con ma nước xinh đẹp kia mê hoặc thôi.

Bản năng nhanh hơn suy nghĩ, cô vội vàng vươn tay che kín mắt anh lại.

“anh đừng nhìn, sẽ bị con ma đó hớp hồn đấy.”