Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 43




Edit: Ngân Nhi

Đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ nhìn con ma tem phiếu ở khoảng cách gần như vậy, nó mặc một cái váy hoa, tết tóc hai bên.

Vẻ ngoài tuy chỉnh chu sạch sẽ, nhưng trông da dẻ nó xanh xao vàng vọt, đói đến mức mặt hóp cả vào.

cô hít sâu một hơi, nói: “cô muốn tôi giúp cô thế nào?”

Ánh mắt con ma sáng lên, một giây sau lại mỉm cười ngượng ngùng, nó cúi đầu, ngón tay không ngừng xoắn xoắn cái bím tóc.

“Tôi muốn tìm lại mối tình đầu của mình.”

nói xong, đầu nó không ngẩng lên luôn, mắt nhìn chằm chằm dưới đất, Diệp Tuệ còn sợ nó sẽ dùng ánh mắt để chọc thủng thang máy mất.

Với lại ma quỷ ở chung cư này không hề ít so với các nơi khác, nếu mà bị mấy con ma khác phát hiện ra là cô có thể nhìn thấy chúng nó, đến lúc đấy cả đám lại đồng loạt đến tìm cô nói chuyện thì phải làm sao.

“Tôi sẽ dẫn cô về nhà tôi, sau đó cô hãy kể rõ ràng mọi chuyện cho tôi nghe, bây giờ cứ biến lại vào lon sữa trước đi.”

Diệp Tuệ thương lượng với con ma tem phiếu, cô đã đồng ý giúp đỡ nên nó rất ngoan ngoãn gật đầu nghe lời cô.

Diệp Tuệ cả gan bước lên một bước, gạt bỏ nỗi sợ cầm lon sữa mạch nha dưới đất lên, thang máy đi một mạch, rất nhanh đã lên đến tầng nhà cô.

Diệp Tuệ cầm lon sữa đi thẳng vào nhà, bước vào cửa cái là cô đi vào phòng mình luôn, đóng cửa lại, thật sự không muốn để Thẩm Thuật trông thấy cảnh cô nói chuyện với lon sữa đâu.

cô vừa mới đóng cửa phòng lại thì Thẩm Thuật ở phòng đối diện đi ra, khóa cửa đã gọi thợ đến sửa nên có thể đóng mở bình thường rồi.

anh nhíu mày, nhìn cửa phòng Diệp Tuệ một lúc rồi mới quay người đi xuống nhà, Diệp Tuệ không quan tâm anh làm gì, vừa về phòng là cô liền để lon sữa lên cái bàn nhỏ luôn.

Con ma tem phiếu xấu hổ hiện ra từ lon sữa: “Làm phiền cô rồi.”

Diệp Tuệ hỏi: “cô tên là gì? Và mối tình đầu của cô tên gì?”

Nó lại nghịch cái bím tóc của mình, đáp: “Tôi tên là Trần Nguyệt Nga, còn anh ấy là Tôn Kiến Quốc, chúng tôi cùng nhau lớn lên ở thôn Bách Hoa.”

Dựa theo lời kể của nó thì Tôn Kiến Quốc là con trai của trưởng thôn, nhà của Trần Nguyệt Nga ở ngay cạnh nhà hắn, hai người từ nhỏ đã quen thân, lớn lên có tình cảm với nhau nhưng không ai nói ra.

Cho đến khi Tôn Kiến Quốc phải đi khỏi thôn Bích Hoa, hắn mới chủ động tới tìm Trần Nguyệt Nga, bảo cô đợi hắn trở về, khi nào về hắn sẽ cưới cô.

Sau đó không lâu, trong thôn xảy ra đại hạn trăm năm có một, người trong thôn phải đi sơ tán hết, Trần Nguyệt Nga cũng nằm trong số đó.

cô còn chưa đợi được Tôn Kiến Quốc trở về thì đã chết trên đường vì nạn đói, cho nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc, rất muốn gặp lại Tôn Kiến Quốc.

Diệp Tuệ nhẩm tính thời gian, nhắc nhở một tiếng: “cô phải hiểu rằng nếu Tôn Kiến Quốc còn sống thì cũng phải hơn 70 tuổi rồi.”

“không vấn đề gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy thôi.”

Diệp Tuệ không biết phải tìm kiếm từ đâu, chỉ biết lên mạng tra cứu về thôn Bách Hoa và những từ khóa liên quan đến Tôn Kiến Quốc, không ngờ lại tìm được thật.

Bây giờ Tôn Kiến Quốc đã là tổng giám đốc của tập đoàn Kiến Quốc, gần đây có tin ông bị bệnh, đang được điều trị ở một bệnh viện tư nhân.

Thế là xế chiều, Diệp Tuệ nhét lon sữa mạch nha vào túi xách, dẫn theo bùa hộ mệnh Thẩm Thuật lên đường đến bệnh viện đó.

Thẩm Thuật lái xe, Diệp Tuệ ngồi ở ghế lái phụ, anh liếc nhìn cô, lo lắng đến sức khỏe của cô: “Em ốm à? Thấy khó chịu chỗ nào?”

Diệp Tuệ ôm túi xách trước ngực, nhìn lon sữa mạch nha đáp: “Có một người bạn nhờ em đi thăm người ốm hộ.”

Thẩm Thuật đã hiểu, anh tiếp tục lái xe, nét mặt có phần lười nhác. Trừ Diệp Tuệ ra, trên thế giới này không còn bất kì ai có thể khiến cho anh lo lắng nữa.

Bệnh viện tư mà Tôn Kiến Quốc đang điều trị nằm ở một khu khá yên tĩnh và xa trung tâm, lúc hai người đến nơi thì trời đã tối.

Dưới bầu trời đêm nhìn không thấy đáy, tấm biển hiệu của bệnh viện sáng rực lên, tòa nhà bệnh viện cao lớn thì có cảm giác như đang chìm trong bóng tối.

Diệp Tuệ ngồi trong xe, nhìn bên ngoài tối đen như mực, cảm thấy hơi sợ.

Lúc này cửa xe được mở ra, một bàn tay xòe ra trước mặt Diệp Tuệ, cô ngước lên nhìn, thấy ánh mắt Thẩm Thuật rất chân thành, nói ra mấy chữ.

“Ngoan, không sợ.”

Thẩm Thuật vẫn nhớ tối hôm trước, lúc anh đang sợ hãi, cô đã nói câu này với anh.

Diệp Tuệ bật cười, đặt tay mình lên tay anh. Thẩm Thuật dắt cô đi về phía tòa nhà bệnh viện, anh cũng nhớ là mỗi khi nắm tay anh thì cô sẽ không thấy sợ nữa.

Vào ban đêm bệnh viện giống như một nơi sinh tử, các phòng bệnh đều đóng kín cửa, hành lang vắng vẻ.

sự lạnh lẽo bao trùm lòng bàn chân trong nháy mắt, Diệp Tuệ có thể cảm nhận được âm khí, hơi thở của ma quỷ phả vào mặt, nhưng vì vẫn nắm tay Thẩm Thuật nên dọc đường cô không nhìn thấy ma.

Quỷ dù có đáng sợ thế nào thì cũng không thể lấn áp được dương khí của Thẩm Thuật.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, Tôn Kiến Quốc nằm ở phòng VIP, ngoài cửa có hai vệ sĩ đứng canh.

Diệp Tuệ buông lỏng tay ra: “Thẩm Thuật, anh đứng đây chờ em nhé.”

Thẩm Thuật gật đầu, nghe lời ngồi xuống ghế chờ trước phòng bệnh, anh vuốt nhẹ đầu ngón tay mình, nhiệt độ của Diệp Tuệ dường như vẫn còn lưu lại đó.

anh rũ mắt nhìn tay mình một lúc, sau đó lấy laptop ra, ngồi giải quyết nốt những việc chưa làm xong trong hôm nay.

“Phiền anh nói với ông Tôn rằng, Trần Nguyệt Nga có lời muốn nói với ông ấy.” Diệp Tuệ đi tới trước mặt vệ sĩ, nói.

một lát sau vệ sĩ đi ra ngoài, cho phép Diệp Tuệ vào phòng bệnh.

Diệp Tuệ đi vào, nhìn về phía giường bệnh, Tôn Kiến Quốc đang nằm đó, trên người cắm rất nhiều ống truyền, bên cạnh là những thiết bị máy móc lạnh lẽo, theo dõi kiểm tra tình hình sức khỏe của ông.

Ông mắc bệnh rất nặng, các cơ quan trong cơ thể đều đang suy kiệt rất nhanh, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Thể trạng của ông ngày một kém đi, nhưng ông vẫn kiên trì sống từng ngày, các bác sĩ đều nói rằng, ông ấy đang tiếp tục duy trì sự sống chỉ bằng một hơi thở.

Bọn họ suy đoán rằng, có lẽ Tôn Kiến Quốc có một tâm nguyện gì đó chưa thực hiện được, nên mới cố gắng sống.

Trần Nguyệt Nga vừa nhìn thấy ông nằm trên giường bệnh là ôm mặt bật khóc, cô không thể ngờ rằng, lần gặp lại Tôn Kiến Quốc lại là khi ông đang bị bệnh nặng như vậy rồi.

Diệp Tuệ thở dài một cái, nói: “Ông Tôn, ông có còn nhớ Trần Nguyệt Nga không?”

Nghe thấy cái tên Trần Nguyệt Nga, Tôn Kiến Quốc liền chậm rãi mở mắt, ông thật sự không nhớ rõ, đã bao nhiêu năm rồi ông không còn nghe lại được cái tên này?

Ông nhìn Diệp Tuệ, vội vàng hỏi: “cô ấy bây giờ còn sống không? Bây giờ đang ở đâu?”

Diệp Tuệ: “Ông có tin lời tôi nói không?”

Tôn Kiến Quốc nói rất bình thản: “Từng này tuổi rồi, còn có chuyện gì mà tôi chưa từng trải qua đâu.” Sinh mệnh đã đi đến cuối đường rồi, tiếc nuối duy nhất của ông chính là chưa thể gặp lại Trần Nguyệt Nga.

Tôn Kiến Quốc run rẩy đưa tay lên, giơ ra giữa không trung, ông rất cẩn thận đụng chạm, nhưng cũng chỉ bắt được không khí. Ông nhẹ nhàng hỏi: “Là em sao?”

Trần Nguyệt Nga luôn mong muốn được gặp lại Tôn Kiến Quốc, nhưng lúc này lại cảm thấy sợ, trốn sau lưng Diệp Tuệ không dám tiến lên.

Diệp Tuệ nhìn cô ấy nói: “cô qua đó đi, không phải cô luôn muốn gặp ông ấy sao?”

Trần Nguyệt Nga nhấc chân, bước đến chỗ Tôn Kiến Quốc, tới trước giường bệnh, cô lại cúi đầu. cô chết vì bị đói, sắc mặt rất tệ, gầy trơ xương, không muốn để người ấy nhìn thấy dáng vẻ của mình.

Tôn Kiến Quốc đã hấp hối rồi, nên ông có thể nhìn thấy người âm, ông trông thấy một cái bóng mờ ảo đi về phía mình, nhìn thấy rõ mặt cô gái, chính là người đã khắc sâu trong trí nhớ ông.

Trần Nguyệt Nga biến thành ma, bay lượn khắp thế gian, trong lòng vẫn luôn nhớ thương Tôn Kiến Quốc. Tôn Kiến Quốc tuy đã già, nhưng ông vẫn thủy chung không từ bỏ việc tìm kiếm Trần Nguyệt Nga.

Hai người đã dùng cả cuộc đời của mình để tìm nhau, chia cách hơn nửa đời người, thậm chí âm dương cách biệt không thể vượt qua, nhưng cả hai vẫn luôn nhớ về nhau.

Hôm nay, cuối cùng hai người cũng đã gặp được nhau rồi, cô đứng trước mặt ông, vẫn trẻ trung như cũ, còn ông thì đã hơn bảy mươi rồi.

Trần Nguyệt Nga cúi đầu, né tránh ánh mắt của Tôn Kiến Quốc: “Em không còn đẹp rồi.”

Tôn Kiến Quốc nhìn Trần Nguyệt Nga chăm chú: “Em rất đẹp, vẫn hệt như năm đó.”

Ông lại hỏi: “Thế em có chê lão già này không?”

Trần Nguyệt Nga bật khóc, cô ngẩng đầu lên, nắm tay Tôn Kiến Quốc, nghẹn ngào nói: “Sao có chuyện đó được?” cô là ma, tuy nắm tay Tôn Kiến Quốc nhưng ông lại không thể cảm nhận được, dù vậy thì ông vẫn cười.

Tôn Kiến Quốc đã từng nghĩ, ở thời đại này, nếu một người lâu rồi không có tin tức gì thì rất có khả năng là người ấy đã chết, nhưng ông không muốn tin, trong lòng vẫn luôn hi vọng rằng Trần Nguyệt Nga còn sống.

Trần Nguyệt Nga thích ăn kẹo, nên ông đã mở một tập đoàn sản xuất buôn bán kẹo, lấy chính tên của mình để đặt cho tên công ty. Bao năm qua ông tham gia rất nhiều hoạt động, chính là hi vọng Trần Nguyệt Nga sẽ nhìn thấy mình trên TV và đến tìm ông.

Thời gian trôi đi, Tôn Kiến Quốc vẫn không lập gia đình, tập trung gây dựng nhà máy sản xuất kẹo cho cô gái mà mình yêu thương, cố chấp chờ cô trở lại. Thế nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy cô, ông cũng dần già đi theo từng năm.

Tôn Kiến Quốc bồi hồi xúc động, ông nhìn Diệp Tuệ, chân thành nói: “Cảm ơn cô.” Cảm ơn cô đã cho tôi gặp lại cô ấy trước khi chết.

Trần Nguyệt Nga cũng nói: “Cảm ơn cô.”

Diệp Tuệ lắc đầu, tình yêu của Tôn Kiến Quốc và Trần Nguyệt Nga khiến cho cô rất cảm động, thì ra trên đời này thật sự có một thứ tình yêu như thế, không sợ hãi sinh tử.

Trần Nguyệt Nga lại nhìn Tôn Kiến Quốc, áy náy nói: “Năm đó em đã thất hứa rồi.”

Tôn Kiến Quốc: “đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sau khi anh đi, không lâu sau trong thôn xảy ra đại hạn, em buộc phải đi sơ tán, nhưng lại chết trên đường.”

Hai người sau đó đều yên lặng, Tôn Kiến Quốc cố nén nước mắt, ông kéo ngăn kéo cuối cùng của cái tủ đầu giường ra, trong đó có một cái hộp.

Ông mở nó ra, bên trong là một chồng giấy gói kẹo xếp ngay ngắn, Trần Nguyệt Nga thích ăn kẹo, sau khi mất tin tức với cô, ông đã bắt đầu gom giấy gói kẹo lại, mong rằng đến một ngày có thể đích thân đưa cho cô.

Cũng may, vẫn còn kịp.

Tôn Kiến Quốc đưa cái hộp cho Trần Nguyệt Nga: “Em vẫn luôn thích ăn kẹo, em xem xem có thích không?”

Trần Nguyệt Nga rất hiểu tấm lòng của ông, cô khóc không thành tiếng, đáp: “Em rất thích.”

Diệp Tuệ yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại. Thẩm Thuật thấy cô ra ngoài thì lập tức nhìn cô, anh không có ý muốn hỏi han gì, chỉ chăm chú nhìn.

Diệp Tuệ đón nhận ánh mắt của anh, ánh trăng chiếu xuống rọi một chút xíu lên mặt anh, ánh mắt anh đen sâu thẳm, tựa như bóng đêm bên ngoài cửa sổ, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Diệp Tuệ bỗng cảm thấy, có lẽ cô nên tìm cơ hội để nói cho Thẩm Thuật biết rằng cô có thể nhìn thấy ma.

cô yên lặng nhìn anh, trên hành lang vắng vẻ, cô chậm rãi nói ra một câu: “anh cảm thấy trên đời này có linh hồn thật không?”

Thẩm Thuật không nói gì, vẫn chỉ nhìn Diệp Tuệ, nét mặt như đang có điều suy nghĩ.