Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 119




Edit: Ngân Nhi

Sau khi đọc được tin tức trên mạng về Diệp Tuệ, ông Thẩm ngoài tức giận ra thì còn nghĩ xem việc này là do ai làm?

Nhà chính của Thẩm gia trước giờ chỉ có người nhà họ Thẩm mới có thể bước vào, tại sao lại có phóng viên chụp được ảnh Diệp Tuệ? Chắc chắn là có người tiết lộ tin tức này cho phóng viên rồi.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Sĩ chính là cảm thấy việc này là do Thẩm Tu làm.

Trước giờ Thẩm Tu vẫn luôn đối nghịch với Thẩm Thuật, đợt trước sau khi ông công bố về sự tồn tại của Thẩm Thuật với truyền thông, Thẩm Tu còn tới đây hỏi bóng hỏi gió ông về chuyện người thừa kế của nhà họ Thẩm.

Sắc mặt Thẩm Sĩ trùng xuống, mặc dù ông đã nói với Thẩm Tu rồi, nhưng trong tâm Thẩm Tu nhất định là vẫn còn giữ lại những ý nghĩ không tốt, muốn bôi nhọ Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.

Thẩm Sĩ càng nghĩ càng giận, ông trực tiếp gọi điện cho Thẩm Tu, bảo Thẩm Tu tới nhà chính ngay lập tức.

Sau khi nhận được điện thoại, Thẩm Tu thoáng dấy lên một dự cảm xấu, ông nội tìm hắn có việc gì? Giọng điệu nghe có vẻ không được ổn cho lắm.

Suy nghĩ mãi mà vẫn không đoán ra được nguyên nhân, Thẩm Tu đành phải tới nhà họ Thẩm một chuyến.

Tới nơi, vừa mới nhìn thấy hắn, Thẩm Sĩ đã tức giận nói: “Vô liêm sỉ!” Ông vừa gầm lên vừa cầm một chén trà ném tới, hướng thẳng ra ngoài cửa.

Thẩm Tu đã sớm có chuẩn bị, hắn nhanh tay lẹ mắt né sang bên cạnh, chén trà đập vào khung cửa.

Thẩm Tu thầm thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Thẩm Sĩ nhìn Thẩm Tu chằm chằm: “Mày lăn ngay ra đây cho tao, thằng hư đốn này!”

Thẩm Tu cực kỳ ấm ức: “Ông nội, sao ông lại mắng cháu ạ? Trước khi mắng ông nên cho cháu biết lý do chứ.” Thẩm Tu nói gì cũng không chịu bước đến, tay vẫn giữ chặt cánh cửa.

Thẩm Sĩ thở chậm lại rồi mắng tiếp: “Mày tự nghĩ lại xem mày đã làm ra chuyện tốt gì đi! trên mạng đăng ảnh Diệp Tuệ đến nhà họ Thẩm, còn nói Diệp Tuệ có quan hệ với người nhà này, trừ mày ra thì còn ai có thể truyền tin này ra bên ngoài được nữa? Đừng cho là tao không biết mày đang muốn nhắm vào chú nhỏ của mày!”

Thẩm Tu trợn mắt há mồm, hắn đâu có làm gì, sao tự nhiên lại đổ lên đầu hắn thế này? Thẩm Tu vội xua tay: “Oan cho cháu quá ông nội ơi, cháu không bao giờ làm cái chuyện táng tận lương tâm đấy đâu! Cháu đã sớm biết chú ba là Thẩm tổng của Hoa Thụy rồi, cháu còn mời vợ chồng chú ấy đi ăn để giảng hòa mà, hiện giờ quan hệ của hai chú cháu tốt lắm ạ, cháu muốn lấy lòng chú còn không kịp nữa là hại chú.”

Thẩm Sĩ vẫn không tin.

Thẩm Tu kêu khổ thấu trời, hắn giơ tay lên: “Cháu xin thề những lời cháu nói đều là sự thật, nếu có một câu nào là giả dối thì cháu sẽ bị sét đánh chết.”

“Ông ơi, nếu ông còn không tin thì ông gọi điện cho thím nhỏ đi, cháu thật sự không có lừa ông mà!”

Thẩm Sĩ tự nhiên giật mình: “Cháu vừa nói gì? Thẩm Thuật là Thẩm tổng của Hoa Thụy sao?”

Thẩm Tu: “Vâng ạ, chú nhỏ lợi hại thật, Hoa Thụy là do một tay chú ấy thành lập, cháu cũng chỉ mới biết gần đây thôi.”

Thẩm Sĩ vẫn đang rơi vào trạng thái khiếp sợ, ông suy nghĩ mãi, cuối cùng mới hiểu ra được một vài sự việc hồi trước.

Thẩm Thuật đã từng nói với ông rằng nó đang đầu tư làm ăn, nhưng lại không nói rõ là đầu tư cái gì…

Máy bay tư nhân, thân phận thần bí, kín tiếng như Thẩm tổng…

Thẩm Sĩ cười khổ, chả trách mà khi ông muốn giao lại quyền thừa kế cho Thẩm Thuật thì nó chẳng thể hiện cảm xúc gì cả, vì thật sự nếu đem Thẩm thị ra để so sánh với Hoa Thụy thì chẳng bằng một phần.

Thẩm Sĩ nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không phải cháu làm thì là một người nào đó của nhà họ Thẩm làm rồi.” Chuyện này ông sẽ tự mình điều tra.

Nét mặt ông rất nghiêm túc: “Nhưng mà, cho dù không phải là cháu làm thì thời điểm này cũng tránh đến đây đi, không người ta lại nói này nói nọ.”

Quan trọng nhất là không để người ta nghi ngờ Diệp Tuệ có quan hệ với Thẩm Tu, không lại tạo thêm phiền toái cho hai vợ chồng Diệp Tuệ.

Thẩm Tu đáp: “Vâng ạ.”

Sau khi điều tra, Triệu quản gia nói cho Thẩm Sĩ biết về hành động lén lút kỳ lạ của Ngụy Dược hôm trước, có thể hắn chính là người đã chụp ảnh Diệp Tuệ.

Thế là Thẩm Sĩ đã cấm Ngụy Dược đến nhà họ Thẩm, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Ngụy Dược, đồng thời gọi điện dặn Thẩm Thuật và Diệp Tuệ trong thời gian này không cần phải về nhà chính.

Sau khi trở về, Thẩm Tu lập tức chỉ đạo đoàn đội của mình hành động, xóa sạch hết mọi chủ đề thảo luận trên mạng có liên quan đến sự việc vừa rồi.

Phòng PR của Hoa Thụy vốn cũng chuẩn bị xóa hết các tin tức trên mạng, nào ngờ còn chưa kịp làm gì thì bọn họ đã phát hiện những tin tức có liên quan đến Diệp Tuệ và nhà họ Thẩm đều biến mất hết rồi.

Các nhân viên đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, ai đã làm đây?

Nếu đã có người hỗ trợ thì bọn họ cũng bớt việc, tiếp theo bọn họ liền tung các tin tức khác lên mạng để dời đi sự chú ý của mọi người.

Sau khi xử lý xong chuyện, Thẩm Tu liền gọi điện cho Thẩm Thuật để kể công: “Chú nhỏ, các tin tức trên mạng cháu đã xử lý giúp chú rồi, chú thím không cần phải lo nữa đâu. Có chuyện gì cần cháu giúp thì chú cứ nói nhé, cháu sẽ cố hết sức.”

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ sau khi biết là Thẩm Tu làm thì cực kỳ ngạc nhiên, Thẩm Tu mỗi lần giải quyết tin tức về mình có khi còn không nhiệt tình đến thế.

So với Thẩm Tu của lúc trước thì quả thực là khác biệt quá nhiều.

Thẩm Sĩ thấy trên mạng đã không còn tin tức gì nữa thì cũng yên tâm, nhưng ông vẫn còn một việc phải giải quyết, ông biết mẹ của Thẩm Thuật là Thịnh Vân đã về nước rồi.

Thịnh Vân chắc chắn đã tới tìm Thẩm Thuật, mà Thẩm Thuật chắc chắn là không muốn gặp bà ta, ông sẽ không để Thịnh Vân có cơ hội quấy rầy đến Thẩm Thuật, phiền phức này ông sẽ giúp Thẩm Thuật giải quyết.

Đây là việc duy nhất mà ông có thể làm cho Thẩm Thuật, cũng là cơ hội để ông bù đắp lỗi lầm.

Thẩm Sĩ gọi điện cho Thịnh Vân, vài giây sau, đầu bên kia truyền đến giọng của Thịnh Vân: “Ai đấy ạ?”

Thẩm Sĩ hừ một tiếng: “Bệnh hay quên của bà vẫn nặng lắm, đến tôi mà bà cũng không nhận ra nữa rồi à?”

Thịnh Vân im lặng vài giây, nói: “Ông tìm tôi có việc gì?”

Thẩm Sĩ: “Tôi muốn nói với bà về chuyện của Thẩm Thuật, ngày mai gặp nhau rồi nói.”

Thịnh Vân đồng ý, hai người hẹn thời gian gặp nhau.

Đến ngày hẹn, Thẩm Sĩ đến trước rồi ngồi vào phòng riêng đã đặt, chờ Thịnh Vân tới.

một lúc sau, Thịnh Vân đẩy cửa ra, Thẩm Sĩ nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, Thịnh Vân đi tới rồi ngồi xuống đối diện ông.

Thịnh Vân an vị ngồi trước mặt Thẩm Sĩ, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau từng ấy năm.

Thẩm Sĩ nhìn Thịnh Vân, ông vốn tưởng rằng sau bao năm gặp lại, tâm trạng của ông phải cực kỳ bình tĩnh mới đúng. Nhưng khi thật sự gặp rồi, ông lại không khỏi cảm thấy tức giận, rất khó để kìm chế.

Thẩm Sĩ hít sâu một hơi, ông cầm lấy một tách trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Thịnh Vân, sau đó thu tay về, không hề nhìn Thịnh Vân.

Thịnh Vân biết năm đó là bà bỏ Thẩm Sĩ và Thẩm Thuật mà đi, bà tự biết mình đuối lý, lúng túng không dám mở lời trước. Lúc thấy tách trà Thẩm Sĩ đưa tới, nét mặt bà hơi sửng sốt.

Hương trà thơm bay vào mũi, đây là loại trà mà bà thường xuyên uống khi còn ở nhà họ Thẩm, ông vẫn nhớ là bà thích uống trà này nhất.

Thịnh Vân rất áy náy, bà không dám đối mặt với Thẩm Sĩ, khẽ hỏi: “Mấy năm qua ông sống có tốt không?”

Sau khi về nước, Thịnh Vân cũng đã hỏi thăm về tình hình của Thẩm Sĩ, biết rằng sau khi bà bỏ nhà đi, Thẩm Sĩ vẫn chưa tái hôn.

Hồi lâu sau, Thẩm Sĩ mới lạnh nhạt mở miệng: “Bà thử nghĩ xem tôi sống có tốt không?”

Thịnh Vân im lặng không đáp.

Thẩm Sĩ lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi biết bà không có tình cảm với tôi, tôi cũng nghĩ là mình đã đủ hiểu bà rồi, không ngờ là bà lại có thể độc ác đến như vậy.”

Năm ấy Thịnh Vân bỏ rơi Thẩm Thuật vẫn còn bé bỏng, ông đã cố gắng giữ bà lại, nhưng bà vẫn kiên quyết bỏ đi.

Thịnh Vân: “Chuyện năm đó là lỗi của tôi, tôi có lỗi với hai người.”

Thẩm Sĩ nhắm mắt lại, ông không muốn nhắc lại chuyện năm đó, nhớ đến mục đích ngày hôm nay, ông nói: “Bà về nước đã lâu rồi, có phải đã từng đến tìm Thẩm Thuật không?”

Thịnh Vân ngạc nhiên, sau đó thầm mừng rỡ: “Thẩm Thuật nói với ông như vậy sao?” thì ra Thẩm Thuật vẫn còn nhắc đến bà.

Thẩm Sĩ không chút lưu tình cắt đứt tâm trạng của Thịnh Vân: “Thẩm Thuật chưa bao giờ nhắc một chữ nào về bà đâu, bà vẫn còn tưởng là trong lòng Thẩm Thuật vẫn luôn coi bà là mẹ nó sao?”

Sắc mặt Thịnh Vân trắng bệch, từ từ cúi thấp đầu xuống.

Thẩm Sĩ nhìn Thịnh Vân, biểu cảm có phần phức tạp: “Tôi với bà đã là vợ chồng mấy năm, tính cách của bà tôi còn không rõ ràng sao? Bà làm chuyện gì chắc chắn là có mục đích của mình, nếu không có lý do cụ thể thì bà sẽ không bao giờ về nước, càng không tìm đến Thẩm Thuật.”

Nét mặt ông rất bình tĩnh, hỏi: “nói đi, rốt cuộc thì bà muốn làm gì?” Chỉ khi biết mục đích của Thịnh Vân thì chuyện này mới có thể giải quyết dễ dàng.

Thịnh Vân nói: “Lần này về nước, trong tay tôi đang có không ít tiền, tôi muốn giao lại hết toàn bộ số tiền đó cho Thẩm Thuật.”

“Số tiền này đủ để cho Thẩm Thuật một không gian tốt để phát triển, cho nó cầm số tiền này lập nghiệp, nhất định tương lai sẽ tốt đẹp hơn tình cảnh hiện giờ.”

Thẩm Sĩ nhìn chằm chằm Thịnh Vân vài giây, bật cười: “Bây giờ bà mới chịu nghĩ cho nó rồi đấy à? Bà sợ không có người ở bên chăm sóc khi về già đúng không?”

Sắc mặt Thịnh Vân càng tái hơn, bà thật sự muốn tìm con trai mình để bù đắp lại lỗi lầm khi xưa.

Thẩm Sĩ nặng nề nói: “Bà có biết Thẩm Thuật chính là tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy không? Tiền từ kẽ tay của nó thôi cũng đủ khiến bà không thể tưởng tượng được rồi!”

Thịnh Vân không dám tin, bà ngẩng phắt đầu lên, cái gì cơ?

Thẩm Sĩ lại lạnh lùng nói tiếp: “Gia sản của nhà họ Thẩm, cộng với số tiền mà bà cho là nhiều của bà, gom hết lại cũng chẳng bằng một cọng lông của Hoa Thụy.”

“Bà muốn giao toàn bộ số tiền bà có cho Thẩm Thuật ư? Hừ, tốt nhất là bà nên từ bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn ấy ngay đi!”

Từng câu từng chữ đều cực kỳ châm chọc, châm chọc suy nghĩ kỳ lạ của Thịnh Vân, châm chọc Thịnh Vân không biết tự lượng sức mình.

Thịnh Vân không thể tin được những lời này: “Ông nói gì cơ? Thẩm Thuật là tổng giám đốc của Hoa Thụy?”

Làm sao có thể? Chuyện này là không thể nào!

Thẩm Sĩ: “Tôi không việc gì phải lừa bà cả. Bà chỉ cần biết rằng, người con trai bị chúng ta lạnh nhạt không quan tâm những năm qua, bây giờ đã đứng trên đỉnh cao không thể với tới rồi.”

Thịnh Vân biết Thẩm Sĩ không lừa mình, phải chịu một cú sốc quá lớn, bà gần như mất hết sức lực, thẫn thờ dựa lưng vào ghế.

Bà biết rất rõ, địa vị của Hoa Thụy trong giới giải trí là như thế nào.

Thịnh Vân một mặt thì tự hào vì Thẩm Thuật, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khủng hoảng, bà vốn còn muốn dùng tiền để bù đắp sai lầm, nhưng bây giờ…

Thịnh Vân lẩm bẩm nói: “Bây giờ tôi chỉ có tiền thôi, nhưng con trai tôi lại không cần rồi. Vậy phải làm thế nào thì tôi mới có thể giữ được con trai đây? Làm thế nào để nó chịu quay về bên tôi đây?”

Bà ôm mặt khóc: “Tôi có lỗi với nó, tôi sai rồi…” Giờ phút này đây, Thịnh Vân mới cảm nhận rõ ràng rằng mình đang chìm trong vực sâu tăm tối không có một tia hy vọng nào.

Thẩm Sĩ thở dài: “Bây giờ nó đang sống rất tốt, nếu bà còn nhớ Thẩm Thuật là con trai bà, thì bắt đầu từ bây giờ, bà đừng đến tìm nó nữa, quay về nước ngoài đi.”

Thịnh Vân ngưng khóc, nét mặt đờ đẫn.

Thẩm Sĩ: “Bà chưa từng thực hiện tốt trách nhiệm của một người mẹ, đã vậy thì sau này bà và nó cứ coi như hai người xa lạ đi.”

Đáy mắt ông hiện lên vẻ áy náy: “Những năm qua chúng ta đều sai rồi, đừng nên phạm lỗi thêm một lần nữa.”

“Bà buông tha cho Thẩm Thuật, cũng chính là buông tha cho mình rồi.”

Thịnh Vân im lặng thật lâu rồi mới gật đầu.

Tin tức về Diệp Tuệ và con trai út nhà họ Thẩm từ sau khi được áp xuống thì không còn bị tung ra lần nào nữa.

Chuyện không có diễn biến gì khác, dân mạng cũng dần quên đi, nhà họ Thẩm bắt đầu quản lý nghiêm ngặt với những người ra vào nhà, cánh phóng viên hiện tại cũng hoàn toàn không tìm được cơ hội để chụp ảnh.

Cùng lúc đó, bộ phim “Tứ Diện Sở Ca”* đang trong giai đoạn tuyển diễn viên.

*Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, Hạ Vũ liền tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang tự tử.

Đây là một kiệt tác lớn của Hollywood được sản xuất bởi những thành viên nòng cốt, trong đó có sự tham gia của đạo diễn Chu, đạo diễn nổi tiếng nhất nhì trong nước những năm gần đây.

Hai nữ minh tinh của Hoa Thụy cũng có cơ hội tham gia casting, đó là Diệp Tuệ và Bùi Ninh.

Đạo diễn Chu là một đạo diễn rất khó tính, hai cô gái chỉ tham gia casting, còn chuyện có thể nhận được vai nữ chính hay không thì không chắc.

Đến ngày casting, Diệp Tuệ dậy rất sớm, cô cũng là diễn viên đầu tiên đến địa điểm casting.

Vừa mới bước vào, đạo diễn Chu ngồi ở ghế giám khảo đã liếc xéo cô một cái, nếu cô không nhìn nhầm thì ánh mắt của ông ta hình như hơi có địch ý.

Đạo diễn Chu biết Diệp Tuệ dạo gần đây đang rất hot, còn nhận được giải ảnh hậu Berlin, con đường lưu lượng thăng tiến, khả năng diễn xuất và quảng cáo sản phẩm đều rất ổn.

Mặc dù trong phim hồi ký về Ninh Linh Diệp Tuệ đã thể hiện rất tốt, nhưng đạo diễn Chu vẫn chưa coi cô là lựa chọn hàng đầu.

“Ninh Linh” là một tác phẩm của đạo diễn Tịch Điềm.

Trong ngành này có ai mà không biết, đạo diễn Tịch Điềm là người cực kỳ đề cao kỹ năng diễn xuất, ông ấy có một đôi mắt nhìn người rất tinh tường, còn có thể khiến cho kỹ năng của diễn viên tiến bộ lên rõ rệt dưới sự dẫn dắt của ông ấy.

Tịch Điềm có thể khai phá được mị lực tiềm ẩn bên trong mỗi diễn viên và tối đa hóa nó lên nhiều nhất có thể trên màn ảnh.

Trong mắt đạo diễn Chu, có lẽ Diệp Tuệ là một diễn viên có thiên phú, nhưng chỉ thiên phú không thôi thì chưa chắc đã có thể kiểm soát tốt từng nhân vật.

Huống hồ, Diệp Tuệ cứ ba ngày thì hai ngày có tên trên hot search rồi, đạo diễn Chu cho rằng tâm tư của cô không hoàn toàn đặt vào nghề diễn, lần casting này cũng chỉ là vì nể mặt Hoa Thụy mà thôi.

Tóm lại là, Diệp Tuệ ngay từ đầu đã không nằm trong phạm vi lựa chọn của ông.

Gần nửa tiếng sau, các nữ diễn viên tham gia casting mới đến đông đủ, các cô được chia ra hai người một nhóm, sau đó diễn thử theo yêu cầu được chỉ định.

Diệp Tuệ và Bùi Ninh một nhóm, hai người đều có lịch trình rất bận rộn, buổi chiều còn có hoạt động khác, cho nên được ưu tiên diễn trước.

Nhân vật của Diệp Tuệ là nữ đạo tặc, Bùi Ninh là nữ sát thủ, ngay từ ban đầu, đạo diễn Chu đã giao cho Bùi Ninh vai của nữ chính.

Trong lòng Diệp Tuệ hiểu rõ, đạo diễn Chu không thích mình, lần casting này càng thêm khó khăn hơn rồi.

Cảnh này nữ sát thủ đang ở trong phòng tắm, còn nữ đạo tặc thì đột nhập vào để ăn trộm, hai người bắt đầu giằng co nhau.

Kịch bản được cấp không nói rõ cho các cô biết tính cách của nhân vật, chính là để cho các cô tự do phát huy.

Diệp Tuệ đã thay một bộ đồ đen, cô liếc nhìn cách bày trí một lần, trong lòng sáng tỏ.

Trong phòng chỉ có một cái thùng gỗ, một cái giường, một cái bàn, trên bàn có một bầu rượu, cô đưa mắt nhìn bầu rượu vài giây, liền nảy lên một ý nghĩ.

Màn thử vai bắt đầu.

Bùi Ninh mặc áo trắng mỏng, ngồi trong thùng gỗ, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nói: “Ngươi từ đâu tới đây?”

Cửa sổ được mở ra, gió lạnh lùa vào, có một người đang ngồi ở đó.

Diệp Tuệ lười biếng tựa người vào khung cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, bên hông có một con dao, dường như chỉ treo đại ở đó chứ không có ý định dùng.

Bùi Ninh tức giận, với tay lấy áo choàng vào người: “đã tới đây rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể rời đi dễ dàng sao?”

Ánh mắt Diệp Tuệ rất ung dung, liếc nhìn hành động của Bùi Ninh, khinh thường cười nói: “Ta là đạo tặc chứ không phải hái hoa tặc.”

Trong áo Bùi Ninh có một con dao găm, cô lấy nó ra, vuốt con dao nhỏ trong tay, lạnh lùng cười nói: “Ngươi có biết ta là ai không?”

Sóng mắt Diệp Tuệ lưu chuyển, tinh tế quan sát các ngón tay của Bùi Ninh: “Tay của cô nương đẹp thế kia mà giết người thì uổng quá.”

Bùi Ninh: “Chính bản thân ta cũng không đếm được có bao nhiêu vong hồn đã nằm dưới hai bàn tay này đâu.”

“Vậy sao?” Diệp Tuệ chớp mắt một cái, nhìn như đang suy nghĩ, cũng như đang thờ ơ không thèm quan tâm.

Bùi Ninh giơ con dao lên, muốn dùng vũ lực để áp chế Diệp Tuệ, khiến cho cô không kịp ứng phó, tạo lợi thế cho mình.

Diệp Tuệ lúc này lại hành động, cô không đi về phía Bùi Ninh mà đi về phía cái bàn có để bầu rượu, sau đó thờ ơ nhếch môi nói: “Ta chỉ tới đây để xin một chén rượu mà thôi, cô nương việc gì phải tức giận chứ?”

cô giơ cao bầu rượu trong tay lên, đây chỉ là đạo cụ nên bên trong trống không, nhưng động tác thoải mái tự nhiên của Diệp Tuệ lại khiến cho mọi người cảm thấy bên trong bầu rượu thật sự có rượu ngon.

Cảnh thứ nhất, Bùi Ninh rơi vào thế yếu, còn một đoạn vẫn chưa diễn xong thì đã bị hô dừng.

Bùi Ninh ngây ngốc, vừa rồi động tác cô ta ngẫu hứng thêm vào kia, vốn là muốn thể hiện khí thế của mình và áp đảo Diệp Tuệ, không ngờ lại bị Diệp Tuệ xử lý dễ dàng như vậy.

Hành động của Diệp Tuệ cũng không có trong kịch bản, nhưng lại vừa vặn ăn nhập với lời thoại kế tiếp.

“Bùi Ninh, cô thể hiện rất được.” Đạo diễn Chu khen ngợi, nhưng ánh mắt vẫn có chút thất vọng, đại khái vì cảm thấy cách diễn của Bùi Ninh tuy đạt yêu cầu, nhưng vẫn thua xa so với mong đợi của ông.

Tầm mắt ông nhìn về phía Diệp Tuệ, không lên tiếng khen ngợi cô. Vừa rồi vai nữ đạo tặc kia Diệp Tuệ có thể diễn tốt là vì may mắn chọn đúng nhân vật lợi thế thôi, chứ chưa chắc là cô có thể diễn tốt vai nữ sát thủ của Bùi Ninh.

Lần này giọng điệu của đạo diễn Chu đã hòa hoãn hơn nhiều, ông công nhận Diệp Tuệ có kỹ năng diễn xuất tốt, nhưng vẫn chưa cảm thấy Diệp Tuệ có tư cách trở thành nữ chính.

“Hai cô đổi vai cho nhau rồi diễn lại một lần cho tôi xem.”

Bùi Ninh mặt tái nhợt, cô ta biết rõ, trong mắt đạo diễn Chu, cô ta đã không còn giữ được lợi thế để cạnh tranh cho vai nữ chính nữa rồi.

Diệp Tuệ nghe vậy chỉ cười, tạm thời cô đã thay đổi được ấn tượng về mình trong lòng đạo diễn Chu, nhưng vẫn còn chưa đủ đâu.

Lần thử vai tiếp theo đây mới thật sự là cuộc chiến quyết định.