Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 49: Thôn trên núi




Cuối cùng Kinh Sở cũng không đánh thức Dương Miên Miên, chỉ kê đầu cô sang chiếc gối bên cạnh để ngủ cho thoải mái, nhưng gối của nhà trọ khá cao, cô ngủ cũng không yên, chưa được hai phút lại lọt đầu xuống giường.

Kinh Sở chỉ còn cách cẩn thận từng li từng tí, đặt cô quay trở lại tư thế ‘đau khổ’, đảm bảo chính mình sẽ không chạm vào bất cứ bộ phận nào khác trên cơ thể cô, nhưng việc này quá khó.

Ngày hôm sau bởi vì có cơ thể người nào đó thật ấm áp nên dán Miên Miên cả nửa người trong lồng ngực của anh. Kinh Sở thử nhấc chân, chân không thể duỗi thẳng, muốn giơ cánh tay, cánh tay anh không nhấc lên nổi, khiến anh thật sự lúng túng.

Tuy nhiên bây giờ trời đã sáng, không thể cứ mãi tư thế này, Kinh Sở chỉ còn cách mở mắt sau đó đẩy người cô ra, có mấy động tác mà cả người anh ướt đẫm mồ hôi.

“Anh không thể nằm yên được một chút sao?” Dương Miên Miên buồn bực kéo kéo tóc, nhoài người lên lại kéo anh nằm xuống, “Chăn hở ra hết rồi?”

Kinh Sở: “…” Cô ấy đã tỉnh?!

Không đúng, đây không phải là điều quan trọng.

“Khụ khụ!” Anh ho khan vài tiếng, ra hiệu cô bỏ chân và tay ra, lúc này không còn là nửa người mà là cả người, đúng là hết cả toàn thân cô.

Cô nhắm mắt có chút bực dọc: “Đã nói anh đừng cử động, muốn cảm lạnh cũng đừng truyền qua cho tôi.” Cô lấy đầu mình cụng vào đầu anh.

Kinh Sở nổi cơn thịnh nộ: “Em mau đi ra cho tôi đứng lên, đừng dựa len người tôi, mau ngủ đi!”

“Tôi lạnh!”, Dương Miên Miên cũng tức giận không kém, “Anh bủn xỉn vậy, để tôi dựa vào một chút thì chết sao?”

“Em đi ra cho tôi đứng lên!”, anh nói gằn từng chữ, “Ngay lập tức!”

Dương Miên Miên mở mắt, cười cười: “Không! Anh làm gì được tôi?”

“Em thật sự nghĩ tôi không đấu lại em đúng không?” anh cũng nở nụ cười gian trá, “Em không hối hận chứ?”

Dương Miên Miên bĩu môi, ngáp một cái, nháy mắt nói với anh: “Có bản lĩnh, anh đánh tôi sao?”

Kinh Sở thực sự bị cô chọc cho tức chết, nhanh chóng lật người đè lên cô, sau đó kéo hai tay cô lên cao: “Em đừng hối hận!”

“Không hối hận!”

Cạch.

Một âm thanh vang lên lanh lảnh, cô chưa kịp phản ứng, một tay của cô đã bị khóa trên đầu giường: “Anh! Anh phạm quy!”

“Để em khỏi làm loạn”, Kinh Sở bước xuống giường, lấy chăn đắp kín người cô: “Đừng động đậy, chăn rơi xuống, bị đông cứng như đá thì không phải tại tôi!”

Dương Miên Miên giận đến mức nghiến răng ken két: “Anh chờ đó!”

Thù này không báo không phải là quân tử, cô tuyệt đối sẽ không quên một ngày bị mất mặt như hôm nay.

“Tôi chờ!”, Kinh Sở quăng lại một câu, sau đó mở cửa ra ngoài.

Dương Miên Miên thẹn quá hóa giận: “Không được cười! Mau thả chị ra!”

Còng tay: "(⊙﹏⊙) Miên Miên, thả ra rồi em ăn nói với Kinh Sở thế nào?”

“Em không thả ra đúng không?” Dương Miên Miên nói trong oán giận, “Đều muốn bắt nạt chị đúng không?”

Còng tay: “╮(╯▽╰)╭ Kinh Sở nhà em là người tốt, sẽ không làm tổn hại đến chị. Nếu như chị muốn gì, trước tiên hãy hợp thức hóa việc là bạn gái của anh đi.”

Dương Miên Miên thở dài ngao ngán: “Em biến đi. Hừ! Chị với anh ấy chưa được!”

Cô đành ở trong phòng đợi anh mua điểm tâm quay trở lại, sau đó mới thả cô ra. Còng tay vừa tháo, cô liền nhào tới cắn mạnh vào cổ anh.

“Em tuổi Tuất à?”, Kinh Sở gỡ cô ra, cổ anh rướm máu, “Thật ác, cắn chảy cả máu!”

“Hừ!” cô trợn tròn mắt nhìn anh, “Anh đợi đấy!”

Kinh Sở không biết đã nghe mấy lời cảnh cáo kiểu như thế này, anh bất đắc dĩ nói: “Tôi vẫn chờ ở đây, em tính làm gì?”

Dương Miên Miên từ trước đến nay chưa từng mất mặt như vậy, trong lòng cô oán hận không nguôi: Ngày hôm nay anh đối xử với tôi thế này, lần sau tôi không báo thù tôi không mang họ Dương!

Cô hoàn toàn không hiểu nỗi lòng Kinh Sở. Anh tuyệt đối không để xảy ra chuyện như thế này lần thứ hai, bởi anh biết rõ sẽ anh sẽ không còn giữ được ý chí sắt đá và tính quyết đoán để đẩy được cô ra như lần này.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thật là muốn lấy mạng người ta.

Chỉ vì một chuyện bé xíu này mà trong suốt hành trình lên núi hai người sắc mặt cô nhăn nhúm, nếu không vì chuyện đại sự chắc có lẽ cô đã tìm cách rửa hận.

Càng đi sâu vào núi, đường càng khó đi, thôn Đại Đường đang cho tu sửa con đường chính nên mặt đường nhấp nhô, ổ gà ổ vịt, may mắn đây là chiếc xe chuyên dụng chứ nếu là chiếc Audi thì chắc lúc này sẽ la ó ầm ĩ.

Kinh Sở lựa xe vẫn là tinh mắt nhất.

Dương Miên Miên không phải chưa từng gặp qua người nghèo, Nam Thành cũng có những người sống dưới tầng lớp đáy xã hội. Nhưng cô chưa từng đi đến những ngôi làng trong miền núi lần nào.

Nơi đây thật hoang tàn và vắng vẻ, núi non trùng điệp. Nếu không phải là một trấn nằm ở phương Nam,thì chắc tuyết cũng đã phủ kín đường đi, muốn lên núi cũng ko lên được.

Một thôn miền núi xa xôi, hẻo lán, thật sự khá nghèo nàn. Cho dù là nhà giàu nhất ở đây là nhà của trưởng thôn cũng không khá gì, chỉ là một ngôi nhà xây bằng gạch sơ sài. Trước cửa nhà trưởng thôn đã có mấy anh dân phòng đứng đợi, đứng đầu là một người khá cao to và nghiêm túc, vừa trông thấy Kinh Sở anh đã giơ ta: “Xin chào! Tôi là Lôi Bân!”

“Chào anh!”

Bọn họ ở trong một gian phòng của trưởng thôn bàn tính kế hoạch, thật ra Lôi Bân cũng không biết chính xác đích xác việc này, chỉ biết có mấy cuộc ẩu đả đã xảy ra. Kinh Sở hỏi han qua tình hình cuộc sống nơi đây, Lôi Bân nói thành thật không giấu giếm: “Những nơi như thế này, chuyện lừa bán là điều bình thường, tuy nhiên mấy năm gần đây việc mua bán diễn ra càng ngày càng lớn. Nhớ những năm 90, trai tráng trong thôn Tào Gia Câu và thôn Vương Gia đều không thể lấy được vợ, do vậy phụ nữ thường là từ nơi khác mua về. Đã vào thì không thể chạy thoát. Ngay cả chúng tôi quen thuộc còn thấy khó khăn huống chi là phụ nữ, lạ nước lạ cái. Thêm vào đó, mấy ngôi làng lân cận đều cũng không muốn nhúng tay, cũng chẳng ai giúp đỡ, bởi có muốn cứu cũng không có cách nào cứu.”

Nói đến đây, mấy viên cảnh sát cũng nghẹn ngào: “Tôi nhớ đó là năm 1997, tôi vẫn còn là một anh thanh niên ít kinh nghiệm, được phân phó nhiệm vụ đến trấn đó làm dân phòng. Có một đứa bé đến báo án, muốn nhờ anh gọi cho một người phụ nữ. Tôi ấn số điện thoại tìm đến nhà bọn họ, cha mẹ cô bé ngàn dặm xa xôi, ngồi xe lửa đến đây. Tôi và sư phụ cùng mấy người nữa trực tiếp tiến vào thôn. Vừa tiến đến Tào Gia Câu đã bị người dân tiến đến ngăn cản, mấy tên trong thôn cầm dao cầm cuốc chặn không cho chúng tôi bướcc vào. Xe cảnh sát bị bọn chúng đập nát. Cha mẹ cô bé không chịu từ bỏ ý định, nhất quyết phải vào bằng được. Vất vả một lúc lâu mới thấy được con gái. Con gái không thể cứu thoát mà còn bị bọn chúng chặt mất đầu ngón tay. Sau đó, bên phía cảnh sát cử người đứng ra khuyên can rằng đây là chuyện phạm pháp. Cuối cùng bọn họ cũng chịu thả người, cô bé được cứu đi.

Đây vẫn được coi là chuyện may mắn, điều không may đó chính là chết ở chỗ này cũng không một ai biết. Không phải chúng tôi mặc kệ không thèm điều tra, có điều muốn tra cũng không tra được. Nhưng bây giờ cũng đã đỡ hơn bởi phần lớn thanh niên chưa vợ cũng đã đi làm ăn tứ xứ. Có điều nếu anh đi đến Tào Gia Câu có lẽ vẫn còn nhìn thấy những người đàn bà đã bị bán trước đây!”

Kinh Sở trầm ngâm một lúc mới nói: “Từ đây đến Tào Gia Câu mất bao lâu?”

“Thôn Đại Đường là con đường duy nhất, cuối đường xe không thể đi vào, chỉ có cách đi bộ, mất khoảng ba bốn tiếng.”

Kinh Sở liếc nhìn Dương Miên Miên: “Vậy ngày mai chúng ta xuất phát.”

Dương Miên Miên cũng biết buổi tối thực hiện kế hoạch là không an toàn, nên cô cũng không phản đối, bây giờ cô phát hiện ra một vấn đề còn nghiêm trọng hơn.

Bất đồng ngôn ngữ ở đâu cũng có tồn tại, cô và đồ vật ở đây cũng vậy.

Đơn giản mà nói, thật tức chết! Đồ vật ở đây khẩu âm quá nặng, cô nghe mãi không hiểu. Σ(っ°Д°っ

Lần này gay go.

Nhưng cung đã giương tên không thể không bắn, vào lúc này cô không thể nói là cô không làm. May là cô cũng không phải dựa hoàn toàn vào chúng để ‘kiếm cơm’, bằng không lúc này chỉ còn cách há hốc mồm mà khóc lớn ,

Cho nên mới nói, phổ cập tiếng phổ thông là cực kỳ quan trọng.

Sáng sớm, ở trên núi cực kỳ lạnh, nhưng đi bộ một lúc mồ hôi tuôn ra như tắm, Lôi Bân mới đầu còn lo lắng Dương Miên Miên không thể chịu nổi, nhưng càng về sau anh càng phát hiện thể lực của cô cực kỳ tốt, anh nói đùa với Kinh Sở: “Nữ đồng nghiệp của anh nhìn thật nhỏ con a, giống như con nít vậy!”

Kinh Sở cười ha ha, không dám nói nha đầu này chính là một học sinh cấp ba, là hàng thật đúng giá, là người chưa đủ tuổi vị thành niên.

Đường đến Tào Gia Câu tương đối vất vả, Dương Miên Miên tức giận nói: “Bây giờ tôi đã tin vì sao mấy cô gái không thể thoát thân, quá xa, lại không thể tìm đường ra, bốn phía núi non nhìn giống hệt như nhau.”

Kinh Sở vội vàng hỏi cô: “Em có thể nhớ đường không?”

“Nhớ được!”

Cô bây giờ chỉ còn cách quan sát thật kỹ, cũng không đơn giản chỉ dựa vào phương hướng Đông Bắc Tây Nam. Hơn nữa, đồ vật ở đây dùng toàn tiếng địa phương, dựa vào chúng là không thể.

Dương Miên Miên ngồi nghỉ ngơi một chút, sau đó quay sang Kinh Sở vẫy vẫy tay: “Vậy tôi đi trước!”

Kinh Sở dường như có lời muốn nói, ngoắc ngoắc tay cô: “Miên Miên!”

“Hả?”

“Cho dù xảy ra chuyện gì, phải bảo vệ cho mình trước tiên”, Kinh Sở nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Dương Miên Miên, “Không được ỷ mình mạnh, em theo được tôi đến đây đã chứng tỏ em có khả năng, nếu như em làm không được, cũng không cần tự trách mình, mọi chuyện lấy tự vệ làm đầu, em phải đồng ý với tôi.”

Dương Miên Miên nhìn anh một lúc lâu sau không lên tiếng.

Kinh Sở vỗ vỗ vai cô: “Mau hứa!”

“Nếu như …”, lời Dương Miên Miên chưa kịp nói ra đã bị Kinh Sở cắt ngang: “Không có hai từ nếu như, làm sao tôi có thể mang em đến mà không mang được em về.”

Dương Miên Miên bĩu môi, nuốt lại lời muốn nói: “Được rồi!”

Cô đi rồi.

Ba tiếng sau trời đã sáng rõ, người dân Tào Gia Câu cũng đã rời giường chuẩn bị một ngày mới. Kinh Sở lúc này mới cùng mấy người dân phòng giả bộ xuất hiện trong tâm trạng hớt ha hớt hải.

Lôi Bân thì thào nói với Kinh Sở: “Thôn Tào Gia Câu này có chút quái lạ.”

Kinh Sở gật đầu, bọn họ xuất hiện chưa đầy 5 phút, anh liền nhìn thấy người dân vội vã tản đi, không lâu sau đó Lão Tam xuất hiện, nhìn Kinh Sở kinh ngạc nói: “Sao lại là anh?”

Tuy hắn ngạc nhiên, nhưng thực chất trong đôi mắt kia ánh lên những tia đề phòng, lần thứ ba gặp cùng một người, đối với hắn đây là sự việc phải hết sức cẩn thận, dù sao trên thế giới này không có sự trùng hợp đến mức như vậy.

Kinh Sở tạm thời chưa muốn trở mặt, vẫn phải tiếp tục vai diễn, câu nói đầu tiên của anh: “Anh có thấy bà xã tôi không?”

Lão Tam cười cười: “Sao rồi, chạy mất sao?”

“Sáng sớm nay đã không thấy tăm hơi, ngày hôm qua nổi giận đùng đùng, cô ấy chưa bao giờ lên núi, tôi sợ cô ấy bị lạc mất”, Kinh Sở giả bộ rất gấp gáp và lo lắng, bên cạnh Lôi Bân cũng phụ họa: “Cho nên mới nói, con gái thành phố vẫn là yếu ớt nhất. Người ở thôn chúng ta chỉ cần lôi ra đánh một trận, bà nào dám quậy tung trời đây?”

Lôi Bân phối hợp diễn cũng khá tốt, thao thao bất tuyệt kể chuyện ngày hôm qua hai người cãi nhau ra sao: “Ở đây ai mà không ngồi cầu tỏm, kiếm đâu ra toilet để ngồi, thế là nổi giận, la lớn tiếng. Lúc ăn cơm thì mặt mày méo mó, đã cho vào bàn ngồi ăn cơm đã tốt rồi, nơi này đàn bà đâu được phép ngồi cùng bàn với đàn ông?”

Mặc dù là đang diễn kịch, nhưng nghe đến đây Kinh Sở cũng bất giác thở dài: Ở thôn Đại Đường đàn bà không được ngồi vào bàn ăn cơm, đây là vị trí của đàn ông, đàn bà và trẻ con ăn trong bếp.

Ngày hôm qua lúc mới đến đây còn nghe sát vách có người hùng hùng hổ hổ đánh vợ. Dương Miên Miên nhịn không được, ném đá vào hắn.

Đáng tiếc, người phụ nữ bị đánh bầm dập kia nhìn thấy chồng mình tảng đá ném bưu đầu, suýt chút nữa xông lên đánh Dương Miên Miên, lại còn chửi bới loạn xạ, mặc dù cô ta dùng tiếng địa phương nhưng vừa nghe là biết toàn lời thô tục.

Dương Miên Miên vẫn đứng đó mắng xa xả: “Bà nó! Tôi đang ở cái nơi quỷ quái gì đây, sao lại thế này, phụ nữ bị hỏng não à, hay bị điên?”

Nhưng cho dù cô có mắng chửi đến thế nào cũng không có cách thay đổi được quan niệm lạc hậu, mu muội của những thôn dân nơi đây. Đối với họ nam nữ không bình đẳng, phụ nữ chưa bao giờ được phép ngang hàng với đàn ông.

Xót xa đến mức nào đây, nhưng ai có năng lực có thể thay đổi.