Thật đáng tiếc! La Bùi Bùi thở dài trong lòng. Cô thật sự rất yêu Kinh Sở. Chưa người nào thích hợp hơn anh, hoàn toàn có thể cùng anh tiến đến hôn nhân. Cô đánh giá anh rất cao. Nhưng suy nghĩ một chút, không yêu giống như một cây gai, đâm vào tim cô, rất nhỏ nhưng rất đau.
Kinh Sở trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Bùi Bùi, thật ra hôm nay anh muốn cầu hôn với em, anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Anh cho rằng em là người thích hợp nhất. Yêu đương có thể dần bồi đắp sau hôn nhân.”
La Bùi Bùi không nghĩ anh sẽ nói những lời này, cô lập tức thấy choáng váng.
Anh lôi ra một hộp bằng nhung đặt lên bàn, lẳng lặng nói: “Anh không biết nguyên nhân tại sao em lại nghĩ như vậy. Có thể là do anh sơ sót, sau này anh sẽ nỗ lực sửa đổi.”
La Bùi Bùi hít sâu một hơi.
“Em từ chối!” Cô thẳng thắn cùng dứt khoát, lặp lại thêm một lần, “Em từ chối!”. Cô nhìn anh nở nụ cười phức tạp: “Nói thẳng ra, em rất động lòng, cực kỳ cực kỳ động lòng. Nhưng lý trí mách bảo em không được phép đồng ý. Chúng ta ở cùng với nhau bao lâu nay, cũng đã hiểu nhau nhiều. Nhưng nói đến tình yêu, anh chưa yêu em. Anh chỉ cảm thấy em thích hợp với anh mà thôi. Và với em, hai chuyện này không phải là một.”
Cô gõ gõ tay lên mặt bàn. Móng tay được sơn tỉ mỉ, có gắn mấy viên pha lê, dưới ngọn đèn ánh lên những tia lấp lánh: “Em không thể liều lĩnh đặt cược vào cuộc phiêu lưu này. Nếu chúng ta kết hôn, rồi sau đó anh yêu người khác thì sao. Có thể anh sẽ không cư xử quá phận, anh có khả năng khống chế rất tốt, em tin vào điều này. Nhưng chúng ta sẽ rất đau khổ. Vì lẽ đó, em từ chối.”
Kinh Sở gật đầu, thu hồi lại chiếc hộp: “Được!”
La Bùi Bùi nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, rồi thở dài: “Một lời khuyên, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, sẽ không có người phụ nữ nào chấp nhận và sẽ làm cho cả hai mệt mỏi. Chờ khi anh thực sự yêu một ai đó, anh sẽ hiểu.”
Đôi mắt cô lóe lên tia sáng lạ thường, phảng phất nét thần thần bí bí: “Có thể, anh đã yêu một ai đó, có điều anh chưa nhận ra mà thôi.”
Lời cô chính là lời tiên tri.
Bọn họ yên lặng cùng nhau ăn hết bữa tối, thỉnh thoảng chen vào hai ba câu đánh giá tay nghề của đầu bếp. Hoàn toàn không hề giống với một cặp đôi vừa nói lời chia tay mà là bạn hữu cùng nhau ăn bữa cơm.
Bầu không khí căng thẳng chợt lắng xuống, mọi ám muội cũng tan biến.
La Bùi Bùi uống khá nhiều, khi Kinh Sở đưa cô về, dọc đường đi cô đều dựa vào thành ghế, lẩm nhẩm hát theo điệu nhạc. Mái tóc xoăn dài che khuất nửa gương mặt, mắt hơi khép, giống như hồn vía đang ở chín tầng mây. Trước khi xuống xe, cô như tỉnh rượu, ngồi thẳng người, nở nụ cười: “Cám ơn anh đưa em về … Khoảng thời gian vừa qua, cám ơn anh đã chăm sóc em.” Cô hôn nhẹ lên má anh.
Kinh Sở cũng ôm cô thật lâu: “Cám ơn em! Em cũng vậy!”, dừng một chút, anh lại nói thêm, “Anh rất vui vì em đã từng ở bên anh!”
La Bùi Bùi mở cửa xe, quay đầu nở nụ cười: “Như vậy! Chào anh!”
“Chào em!”
“Vẫn là bạn chứ?”
“Chỉ cần em không ngại!”
“Đương nhiên không ngại!”, thậm chí cô còn nháy mắt với anh, “Có người bạn làm cảnh sát, là một chỗ dựa tốt.”
La Bùi Bùi khôi phục tinh thần, thậm chí còn biết nói đùa. Điều này cho thấy cô là người phụ nữ khôn khéo đến mức nào, phải kiên cường thế nào mới có thể có được sự nghiệp vững mạnh như bây giờ. Cô không buông tha bất cứ cơ hội nào có lợi cho mình.
Bạn trai cũ cũng vậy.
Kinh Sở nhìn cô một hồi lâu, với thái độ “cầm lên được thì bỏ xuống được” của cô, khiến anh an tâm, anh gật đầu: “Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh!”
“Nhất định!”, cô xoay người, “Vậy … chào anh!”
“Ừ, chào em!”
Chia tay trong yên bình, nhẹ nhàng bước đi. Kinh Sở chợt phát hiện La Bùi Bùi nói quả không sai. Anh có cảm giác tiếc nuối, có chút ân hận nhưng tuyệt nhiên không thấy đau lòng.
Tận trong sâu thẳm anh cũng không rõ lòng mình, cô cũng không phải người không thể thay thế, cô cũng giống như những người phụ nữ bình thường khác, không hơn không kém.
Chỉ có điều anh lại khiến mẹ của mình thất vọng. Ước mong đứa con trai của mình trước 30 tuổi có thể kết hôn thực sự không khả thi.
Mẹ Kinh Sở đương nhiên mất hết hi vọng, nhưng không nói thêm lời nào: “Khẳng định là con có chỗ không tốt. Con mê công việc bỏ bê người ta. Người ta là con gái đương nhiên muốn được yêu chiều. Con làm như vậy đâu phải là tìm bạn gái mà chỉ đơn thuần kiếm thêm đồng bọn mà thôi!”
“Lần sau con nhất định sẽ chú ý!”, anh bảo đảm.
Mẹ Kinh Sở lảng sang chuyện khác: “À! Đúng rồi, dạo này Miên Miên thế nào, không bị bắt nạt chứ?”
“À …”, hiếm khi nào thấy Kinh Sở do dự thế này, quyết định giấu nhẹm chuyện cô muốn yêu đương sớm, “Rất tốt, nghe nói thành tích lúc nào cũng đứng đầu lớp.”
Mẹ Kinh Sở rất vui: “Thật giống mẹ con bé như đúc. Mẹ nó lúc còn trẻ cũng được mọi người trong trường rất hoan nghênh. Một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh ai mà không thích.”
Kinh Sở thầm nghĩ, trái lại, nhân duyên của Dương Miên Miên chẳng sao ra sao.
Vốn dĩ, nhân duyên không như người, hiện tại thật đúng là chẳng ra làm sao. Câu nói nay tuy hơi lòng vòng, nói một cách đơn giản hơn, Hồ Dật Lâm đã làm ra một chuyện cực kỳ tệ hại.
Hắn thường khen cô trước mặt các nữ sinh khác. Trước mặt, mọi người anh luôn bênh vực và bảo vệ cô. Luôn khen cô thông minh, tuy rằng mỗi một câu nói giống như những lời nhận xét khách quan của một người thầy giáo, ví như: “Tôi cho rằng Dương Miên Miên là một học sinh xuất sắc”, đương nhiên không sai, nhưng lọt vào tai các nữ sinh khác đều mang một ý nghĩa khác.
Cô càng ngày càng bị xa lánh, có thể nói là bị cô lập, không chỉ còn trong phạm vi một lớp mà cả các lớp bên cạnh thỉnh thoảng cũng qua gây chuyện.
Tan học, đứng ở hành lang trước cửa lớp cô, mấy nữ sinh thi nhau chỉ chỉ chỏ chỏ, như ăn phải dấm chua.
“Nhìn cậu ta xem. Giống như hồ ly tinh!”
Nhóc con mới là hồ ly tinh.
“Lúc nào cũng quấn lấy thầy Hồ.”
Tên này mê gái ý đồ xấu, ai thèm quấn quýt với kẻ giết người biến thái.
“Thầy Hồ chắc chắn không thích loại người như cậu ta.”
Cậu không cho rằng lời cậu nói vừa rồi không phải đang ghen sao?
Dương Miên Miên nghe mấy lời bàn tán, muốn nhổ nước bọt vào mặt bọn họ. Vừa bước đến cửa phòng học, đã thấy Tự Tiểu Văn đùng đùng đập quyển sách vào bệ cửa sổ: “Các cậu phiền quá đi. Muốn nói chuyện, về lớp các cậu mà nói. Bọn tớ muốn học bài!”
Cô ta vừa dứt lời, mấy nữ sinh khác liền dồn dập hùa theo: “Đúng vậy, đừng phiền bọn tớ học bài. Từ sáng đến tối nói mấy chuyện vớ vẩn chẳng liên quan gì đến mấy cậu.”
Dương Miên Miên thật sự kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Tự Tiểu Văn, cô ta mặt trắng bệch: “Còn cậu nữa, luôn để cho lớp mang tiếng xấu. Đến lúc chào cờ đi rồi xem cậu bị xử phạt thế nào!”
Trường Nhất Trung có quy định, những học sinh bị phạt, ngày thứ hai đầu tuần sẽ bị gọi lên cột cờ nói chuyện. Đứng trước toàn thể giáo viên của trường cùng cả ngàn học sinh đang chú ý ở phía dưới, khỏi cần nói cũng biết là mất mặt cỡ nào
Đã yêu đương sớm, lại còn là tình yêu thầy trò, nhất định sẽ không thoát.
Hành động của Hồ Dật Lâm cũng khiến thày hiệu trưởng chú ý. Thầy liền mời Hồ Dật Lâm xuống văn phòng uống trà nói chuyện. Sau một hồi, bắt đầu đi vào vấn đề chính: “Thầy Hồ tuổi còn trẻ, thân thiện với các em học sinh là chuyện tốt. Tuy nhiên, đôi khi cũng nên chú ý đến thân phận.”
Hồ Dật Lâm thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Tôi học y ở nước ngoài cũng đã từng học qua môn tâm lý. Học sinh ở lứa tuổi này tâm lý xuất hiện rất nhiều vấn đề, tôi cảm thấy Dương Miên Miên …”
Hắn cố ý dừng một chút, thầy hiệu trưởng đương nhiên trong một ngàn học sinh vẫn rất ấn tượng với cái tên này, liền hỏi ngay: “Làm sao?”
“Tôi luôn cảm thấy cô bé mắc chứng bệnh tâm lý vô cùng nghiêm trọng”, Hồ Dật Lâm chậm rãi nói, “Điều kiện gia đình không tốt, cuộc sống sinh hoạt rất khó khăn. Chính vì thế, cô bé rất tự ti, cảm thấy bạn học luôn xem thường cô, vì vậy cô mới không thể hòa mình vào tập thể. Tôi nghe mọi người trong lớp nói quan hệ giữa cô bé cùng bạn học không tốt. Tôi tìm cách nói chuyện với cô bé, cô bé bài xích, tính tình rất lập dị, có suy nghĩ chán đời, có thể … còn coi thường mạng sống của bản thân.”
Những chữ cuối cùng hắn rất nhẹ, đôi mắt hơi rũ xuống, như là vì việc này mà cảm thấy lo lắng. Nhưng trên thực tế, khóe mắt của hắn vẫn đang chú ý vào nét mặt của thầy hiệu trưởng.
Đương nhiên với một thầy giáo đã lớn tuổi, chuyện này cũng thường gặp. Rất nhiều học sinh đột nhiên muốn tự sát mà không rõ lý do, chỉ vì họ trải qua mỗi ngày trong bất lực, áp lực quá lớn, mà những lời hắn ta nói về Dương Miên Miên cũng hoàn toàn chính xác.
Cô tính tình lập dị, không thích tiếp xúc với mọi người.
Nhưng chuyện này không thể cho rằng cô coi thường mạng sống của bản thân, cô đang chán đời. Hồ Dật Lâm nói những lời này chỉ một ý nghĩa, hắn gieo hạt để chờ nảy mầm mà thôi.
Chỉ là, hắn không ngờ tới, sau khi nói mấy lời này, câu chuyện đã lọt hết vào tai của Dương Miên Miên không sai nửa chữ.
Đúng là cao thủ trong cao thủ, chỉ cần nghe sơ đã hiểu rõ mục đích của hắn.
“Hắn muốn giết chị, ngụy trang thành tự sát … Sặc, đúng là trăm phương ngàn kế mà!”. Dù cô đã nghe trước chuyện này, đã sớm chuẩn bị kế sách, nhưng không tránh khỏi lạnh sống lưng.
Trong quãng thời gian hẹn hò cùng Hồ Dật Lâm, cô cố gắng tìm cách để tìm ra manh mối sơ hở của hắn, rồi báo cảnh sát, nhưng đáng tiếc, kế hoạch thất bại.
Cô thừa dịp đến nhà của hắn, hỏi qua rất nhiều đồ vật xem có lưu lại dấu vết của Nghiêm Tình hay không. Đặc biệt là phòng vệ sinh, cô đoán đó là chỗ gây án đầu tiên, nhưng đáng tiếc, chẳng có gì.
“Hắn rửa sạch toàn bộ”, bồn tắm chết lặng. “Em nhìn cô gái bị rút hết máu, nhuộm đỏ cả một vùng.”
“Không để lại chút manh mối nào sao?”
“Dạ! Hắn dùng nước tẩy, tẩy sạch vách tường, nền đất, ngay cả đường ống nước.”
“Đồ đạc trên người Nghiêm Tình thì sao?”
“Quần áo bị hủy toàn bộ, điện thoại di động bị đập nát, vân tay được lau sạch sẽ. Hắn bỏ ra hơn nửa tháng để cắt nhỏ toàn bộ thi thể. Không lưu lại bất cứ dấu vết gì!”
“Này, muốn rửa sạch hiện trường khẳng định cần rất nhiều nước đúng không?”
“Chị không thấy trong nhà có rất nhiều bồn chứa sao? Hắn mỗi ngày hứng một ít nước, chuẩn bị hoàn hảo cho ngày tẩy rửa hiện trường. Đồng hồ nước đương nhiên sẽ không có dấu hiệu bất thường.”
“Còn dụng cụ dùng để phanh thây thì sao?”
“Hủy, sau đó mang chôn bên ngoài. Em không biết ở đâu.”
Đến lúc này, Dương Miên Miên đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao đội của Kinh Sở không thể có bất cứ thu hoạch gì. Con người này tâm tư quá kín đáo. Cô biết chân tướng vụ việc thì sao, cũng đâu có bằng cớ buộc tội, huống chi là cảnh sát, bọn họ không có cách nào khóa chặt được hắn.
Mà cho dù có nảy sinh hoài nghi với hắn, cũng đâu có bằng chứng chứng minh.
Dương Miên Miên đối với tình hình điều tra của cảnh sát một chữ cũng không biết, nhưng hiểu một chuyện, nếu Hồ Dật Lâm có manh mối sơ hở, cảnh sát dựa vào đâu được phép lục soát nhà của hắn.
Cô chạy đi nói với Kinh Sở về tên biến thái này, cũng được nhưng chứng cứ lấy đâu ra, nhiều khi còn bị cho là kẻ điên.
Tìm kiếm manh mối trong vụ án của Nghiêm Tình coi như hết cách. Nếu muốn Hồ Dật Lâm lộ đuôi cáo, chỉ còn cách dụ hắn ta lần nữa ra tay, mà bây giờ mục tiêu của hắn chính là cô.