Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 22: 22: Đất Nước Của Lễ Nghi





Quay ngược lại thời gian.
Đại học Lục Diệp, kí túc xá nữ.
“Lâm Xuân vẫn chưa về à?” Hứa Nguyễn giặt xong quần áo quay về phòng mà vẫn chưa thấy Lâm Xuân mang hàng ship về, thấy lạ nên đã hỏi một câu.
“Chắc lại đang đi mua đồ ăn rồi.” Ninh Nhã Đan trả lời.
Ở ngoài cổng trước là một thiên đường ăn vặt, đồ ăn trong đấy vừa ngon vừa rẻ, người đi ngang qua phố dù không đói nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thì cũng không thể cưỡng lại được, phải mua một ít để ăn cho đỡ thèm.
Hứa Nguyễn gật đầu, thấy suy đoán của Ninh Nhã Đan cũng hợp lí nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
“Bọn mình chọn phim kinh dị đi, đợi Lâm Xuân về thì tắt đèn, kéo rèm xem với nhau.” Sở Phi Phi rủ rê: “Sau này không còn nhiều cơ hội nữa đâu.”
“Được, đợi tớ tìm máy chiếu đã, các cậu tìm bộ nào nặng đô vào ý.” Ninh Nhã Đan nói xong thì lục mở ngăn kéo của mình, lâu lắm rồi không xem phim trong kí túc nên cô không nhớ mình đã cất máy chiếu ở đâu.
“Phim ma nhé?” Sở Phi Phi hỏi.
“Thôi đừng, Lâm Xuân đóng ma nữ trong escape room đấy, không làm cậu ấy sợ được đâu.” Hứa Nguyễn từ chối.
– Thế sát nhân biến thái?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bạch Hổ Tinh Quân
2.

Hoàn Toàn Ngoài Ý Muốn
3.

Chấp Kiếm Ôm Đi Sư Tỷ
4.

Bổn Vương Muốn Tạo Phản
=====================================
Ba cô gái sắp xếp đồ đạc một lúc thì cũng đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Cả ba dần nhân ra có gì đó không ổn.

Lâm Xuân đi lâu quá rồi thì phải?
“Có đi mua đồ ăn thì cũng quá lâu rồi.” Tính cả thời gian lúc trước thì Lâm Xuân đã đi gần một tiếng đồng hồ.
“Cũng không thấy nhắn tin gì.” Hứa Nguyễn nhắn WeChat cho Lâm Xuân nhưng không thấy trả lời.
“Gọi hỏi xem thế nào?” Sở Phi Phi nói.
Hứa Nguyễn đáp tiếng “Ừ” rồi gọi vào số của Lâm Xuân.
– Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Cả ba sửng sốt, giờ trong khe núi còn có sóng mà ở trường của bọn cô lại có chỗ ngoài vùng phủ sóng?
“Chắc điện thoại có vấn đề rồi.” Hứa Nguyễn nói: “Đợt trước Lâm Xuân mới bị hỏng máy, cái mới mua là điện thoại cũ nên hay bị đơ với hết pin lắm.”
“Tớ vẫn không yên tâm lắm, để tớ ra ngoài xem thế nào.” Ninh Nhã Đan không yên lòng nên định ra ngoài tìm bạn.
“Tớ đi với cậu.” Hứa Nguyễn cũng thay giày.
“Thế tớ ở lại phòng chờ vậy.” Sở Phi Phi sợ Lâm Xuân về phòng đúng lúc cả ba đi ra ngoài.
Cửa bắc không quá xa kí túc xa, Ninh Nhã Đan với Hứa Nguyễn đi nhanh, loáng chốc đã đến chỗ shipper giao hàng.
“Chào anh, vừa nãy có bạn nữ nào ra đây lấy hàng không anh?” Hứa Nguyễn hỏi anh shipper.
“Em hỏi bạn nào.” Đồ anh ship toàn là hàng của các sinh viên đại học thì ai mà biết bạn nữ nào.
“Em… Em có số của bạn ấy, anh tra giúp em xem bạn ấy lấy hàng chưa ạ?” Hứa Nguyễn phản ứng nhanh nhạy, tìm số của Lâm Xuân rồi đưa cho anh shipper.
Anh shipper kiểm tra rồi trả lời: “Có, Lâm Xuân, bạn này có một đơn hàng nhưng chưa lấy đâu.


Bọn em là bạn em ấy nhỉ, thế có muốn lấy giúp bạn không?”
“Bạn em chưa lấy hàng á ạ?” Ninh Nhã Đan nghe xong thì đanh mặt.
“Ừ, anh không thấy lịch sử giao hàng.

Bọn em có nhận giúp bạn không?” Anh shipper vẫn còn phải đến rất nhiều điểm giao hàng, đã thế buổi tối còn có xe khác đến đây, không lấy hàng thì bưu cục lại chất đống, vậy nên anh shipper rất mong hai cô gái sẽ nhận hàng giúp bạn mình.
“Hứa Nguyễn, cậu hỏi Phi Phi xem Lâm Xuân đã về chưa?” Ninh Nhã Đan nói với Hứa Nguyễn.
Hứa Nguyễn vội vàng gọi cho Sở Phi Phi đang ở phòng trọ, hỏi Lâm Xuân đã về chưa thì nhận được câu trả lời rằng Lâm Xuân vẫn chưa về.
Khi tắt máy, cả hai trố mặt nhìn nhau, nét mặt cũng đanh lại.
“Đi ra phố ăn vặt tìm thôi.” Hai cô gái quay người rời đi.
“Này, các em nhận hàng giúp bạn đi.” Anh shipper hét lên nhưng hình như hai cô chẳng hề nghe thấy, bước đi vừa nhanh vừa vội: “Sinh viên bây giờ không quý nhau nữa à?”
Hai cô gái chia nhau ra hai ngả, đi tìm dọc trên con phố ăn vặt, thấy quán nào Lâm Xuân hay đến thì sẽ vào hỏi thăm nhưng vẫn có tin tức của Lâm Xuân.
Bấy giờ Sở Phi Phi cũng chạy ra ngoài kí túc, ba cô gái rầu rĩ đứng trước cổng trường: “Hay Lâm Xuân tự dưng có việc gì đó nên đi rồi?”
Cả ba sẵn lòng nghĩ theo hướng tích cực.
“Hay chuyện công việc?” Ninh Nhã Đan đoán.
“Hứa Nguyễn, cậu có số của công ty cậu ấy không?” Sở Phi Phi hỏi Hứa Nguyễn.
“Trên mạng có số của tiệm bánh với khu chơi escape room.” Giờ đã là thời đại 4.0, chỉ cần mở cửa hàng thì chắc chắn sẽ có thông tin trên mạng.

Đã thế Lâm Xuân còn làm thêm ở hai địa điểm mà khách hàng toàn là học sinh sinh viên nên càng dễ tìm hơn nữa.
Hứa Nguyễn và Sở Phi Phi chia nhau lên mạng tìm số điện thoại của tiệm bánh và khu escape room rồi gọi để hỏi tin tức của Lâm Xuân, và nhận được câu trả lời rằng Lâm Xuân không có ở đấy, mọi người cũng không gọi Lâm Xuân đến làm.
“Còn công ty của cậu ấy nữa? Tên công ty là gì ý nhỉ?” Sở Phi Phi nhìn Hứa Nguyễn.
Hứa Nguyễn lắc đầu: “Tớ… Tớ cũng không biết.”
Hứa Nguyễn bận việc vô cùng, lắm lúc còn về muộn hơn cả Lâm Xuân.

Nên dù cô ở cùng phòng với Lâm Xuân thì cả hai cũng không có nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau.
“Cậu ấy không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Có một số việc, nếu không nghĩ đến thì sẽ chẳng có cảm giác gì, nhưng khi không thể kiểm soát được tâm trí thì có thể tượng tưởng ra được hết thảy những điều kinh khủng nhất.

Sở Phi Phi vốn đã nhạy cảm, nỗi lo lắng dấy lên tột cùng khiến mắt cô đỏ hoe.
“Không đâu, cậu đừng dọa chính mình.” Hứa Nguyễn an ủi.
“Nhưng Lâm Xuân làm việc gì cũng đến nơi đến chốn mà, nếu cậu ấy có việc thì chắc chắn sẽ nói với tụi mình.” Ninh Nhã Đan cũng cuống cuồng.
“Để tớ gọi lại.” Hứa Nguyễn lại gọi vào số của Lâm Xuân nhưng vẫn nhận được thông báo số điện thoại đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
“Bọn mình báo cảnh sát đi.” Sở Phi Phi nói: “Để cảnh sát hỗ trợ.”
“Giờ mới có hai tiếng đồng hồ thôi, cảnh sát sẽ đi tìm Lâm Xuân luôn à?” Ninh Nhã Đan hỏi.
“Mình về phòng trước, nếu đến 11 giờ mà Lâm Xuân vẫn chưa về thì bọn mình báo cảnh sát.” Hứa Nguyễn nói.
“Giờ mới tám rưỡi, trong lúc này mà Lâm Xuân xảy ra chuyện thì làm thế nào bây giờ?” Sở Phi Phi nói nức nở.
“Cậu đừng bi quan thế.” Ninh Nhã Đan không chịu nổi nữa.
“Tớ cũng không muốn thế đâu, nhưng Lâm Xuân mua mì tôm mà còn bốc phải gói không có túi gia vị, “số đỏ” như thế thì cậu bảo tớ lạc quan sao được.” Sở Phi Phi đáp.
“…” Sự thật phũ phàng khiến cả ba rơi vào thinh lặng.
“Cậu ấy tìm được việc trong doanh nghiệp nhà nước mà nhỉ? Tớ nghĩ vận may của Lâm Xuân đến rồi đấy.” Hứa Nguyễn cố gắng vớt vát cho Lâm Xuân.
“Nhưng bọn mình cũng chẳng biết cậu ấy làm ở công ty nào? Hay công ty lừa đảo rồi? Giờ nếu không có bằng thạc sĩ thì còn lâu mới vào được doanh nghiệp nhà nước, với cả hết mùa tuyển dụng rồi, sao Lâm Xuân lại vào được?” Ninh Nhã Đan hỏi.
“…” Cả ba lại lặng im.
Cuối cùng, ba cô gái quyết định đi báo cảnh sát ở đồn gần trường mình.
Đồng chí cảnh sát mặc đồng phục nghe ba cô gái thuật lại mà dở khóc dở cười, người lớn cả rồi, mất liên lạc hơn hai tiếng đồng hồ thôi mà đã khóc bù lu bù loa đi báo cảnh sát? Anh rất muốn để ba cô gái ra về nhưng nhìn bọn cô khóc thảm thiết, đáng thương quá nên vẫn động lòng trắc ẩn.
“Thế này nhé, tôi sẽ đi kiểm tra để xem có tìm ra được công ty của bạn em không.” Cảnh sát nói.
“Cảm ơn chú cảnh sát.” Ba cô gái vội vàng nói cảm ơn.
Anh cảnh sát mở mạng nội bộ của đồn cảnh sát, sau khi nhập tên Lâm Xuân, một hồ sơ ghi chép đã hiện ra: “Lâm Xuân, có phải tháng trước bị xe đâm trước cổng trường không? Sau đó tài xế còn bỏ trốn.”
“Vâng vâng vâng, chính bạn ấy đấy ạ.” Ba cô gái gật đầu lia lịa.

Nét mặt của anh cảnh sát đã nghiêm túc hơn, đồn của bọn anh chịu trách nhiệm xử lí vụ án này nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được tài xế gây tai nạn bỏ trốn.

Không phải bọn anh không muốn tìm, mà vì tài xế là tội phạm truy nã của cục cảnh sát thành phố.

Hắn có năng lực phản trinh sát rất mạnh, gánh đến năm, sáu tội danh, trốn được hơn nửa năm rồi.

Nếu tháng trước hắn không lái xe đâm phải người ta thì cảnh sát sẽ chẳng nhận được một tin tức gì, rất khó để bắt được hắn.
Anh cảnh sát tìm kiếm tất cả thông tin trong phạm vi quyền hạn của mình, nói đầy tiếc nuối: “Trên mạng không có thông tin tuyển dụng của bạn em, chắc công ty đấy vẫn chưa làm thủ tục nhậm chức cho bạn em, hoặc bạn em vẫn chưa đăng kí tài khoản trên website công việc.”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Hứa Nguyễn hỏi.
“Các em đừng hoảng, thế này đi, bọn em về trước, đến sáng mai mà bạn em vẫn chưa về thì bọn anh sẽ lập hồ sơ điều tra.

Lát nữa, bọn anh sẽ đi tuần tra bên trường đại học, tiện thể thăm hỏi xem thế nào.” Anh cảnh sát đáp lời.
Ba cô gái biết cảnh sát cũng chỉ có thể làm được như vậy nên vẫn nghe lời quay về trường mặc dù vẫn đang lo lắng tột cùng.
Đồng thời, khi cảnh sát đang tìm kiếm thông tin của Lâm Xuân thông qua mạng nội bộ thì trong inbox nhóm của tổ số, có người đã gửi ảnh chụp màn hình và tag trợ lí Đàm.
Thanh Không: Lâm Xuân này là người mới của tổ mình à?
Vua Biển: Đúng rồi, chính ẻm đó.
Người trả lời không phải trợ lí Đàm mà là Giải Tinh Vũ – anh chàng luôn có cuộc sống về đêm hết sức phong phú.
Sơ: Lâm Xuân sao thế?
Thanh Không: Vừa nãy có có người tìm kiếm thông tin của Lâm Xuân trên mạng nội bộ, tôi gọi đến hỏi thì người ở đồn cảnh sát bảo có ba cô gái đến báo án về việc Lâm Xuân mất tích từ khoảng hai tiếng rưỡi trước.
Vua Bẩn: Hai tiếng rưỡi, nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là lúc không gian con đóng cổng đấy.
Vua Biển: Mày bảo ẻm vào được không gian con á? Đừng chứ, con bé mới cấp F, sao đã bị không gian con chiếm đoạt được.
Thanh Không: Cậu có chắc là em ấy cấp F không?
Vua Biển: Chắc chứ, không tin anh hỏi Trần Sơ thử xem.
Trần Sơ chưa trả lời tin nhắn vì anh đang gọi cho Lâm Xuân, nhưng đầu dây bên đã vang tiếng “Số máy quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng”.

Với người bình thường thì việc điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng chỉ đơn giản là máy không có tín hiệu thôi, nhưng với những người dị năng như bọn anh thì việc nằm ngoài vùng phủ sóng tức là đang có vấn đề.
Bấy giờ, trợ lí Đàm vừa đọc hết tất cả tin nhắn: Tôi vừa mới gọi, Lâm Xuân đang ở ngoài vùng phủ sóng.
Vua Biển: …
Thanh Không: Thế thì vào thật rồi?
Vua Biển: Em không phải cấp F à? Lừa tôi còn được chứ Trần Sơ cũng bảo ẻm cấp F mà? Chả lẽ con bé giấu tài?
Trợ lí Đàm: Hay cũng chỉ do xui thôi.
Trợ lí Đàm: Tiêu Văn cũng nhắc tôi rồi, cậu ấy bảo Lâm Xuân không được may cho lắm.
Trợ lí Đàm biết số Lâm Xuân không được đỏ lắm nhưng anh chẳng ngờ nó lại đen đến mức này.

Không gian con nuốt chửng người có dị năng để bổ sung năng lượng cho nó.

Nói trên một góc độ khác thì đấy là cách mà không gian con thừa nhận năng lực của người dị năng.

Nhưng Lâm Xuân có ở trong nhóm đẳng cấp đấy đâu.
Vua Bẩn: Thế thì ẻm xui thật rồi, đọc bên trên thấy tháng trước ẻm vừa bị xe đâm, giờ vẫn còn chưa tìm được tài xế gây tai nạn bỏ trốn.

@Thanh Không, cảnh sát bọn ông không được việc rồi.
Thanh Không ở ngoài đời còn là một cảnh sát, anh đã lấy được thông tin về quá trình tài xế gây tai nạn cho Lâm Xuân rồi bỏ trốn.
Thanh Không: Đây không phải vụ án mà tôi phụ trách, với cả năng lực của tôi có phải theo dõi đâu.
Trợ lí Đàm: @mọi người, mặc dù Lâm Xuân không còn khả năng sống sót nhưng mọi người hãy hết sức chú ý đến năng lượng dao động xung quanh mình, cảm nhận được không gian con mở cổng thì đi kiểm tra ngay lập tức.

Đã rõ.
Từng dòng chữ “Đã rõ” hiện trên màn hình.
Còn Trần Sơ thì đã mở cửa, đứng ra ngoài ban công từ lâu rồi.

Anh thuê nhà ở trung tâm thành phố Tấn, đứng trên cao nhìn xuống sẽ bao quát được gần hết thành phố.

Anh đứng trong gió, cảm nhận hơi thở từ gió đêm.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.
Thành phố Tấn vẫn sáng rực ánh đèn, nhưng những chiếc xe đang lăn bánh trên đường đã tắt đèn, cả thành phố dần chìm vào lặng yên.

Thời gian ngày một trôi đi, cõi lòng Trần Sơ lại càng chùng xuống, mặc dù dòng chảy của thời gian ở không gian con sẽ khác với thế giới bên ngoài, nhưng thời gian càng lâu thì bên trong càng nguy hiểm.
Bốn tiếng, năm tiếng… Tám tiếng đồng hồ.
Bầu trời xa xăm dần hiện ra màu trắng bạc, cơn gió cũng trở nên ẩm ướt và trong lành hơn, nhưng mãi vẫn không có nguồn năng lượng dao động nào hết.

Trần Sơ mất ngủ cả đêm, anh đặt quyển sách trong tay xuống, tiện thể tắt đèn ngoài ban công rồi đứng dậy đi ra sân thượng, ở đấy có mấy chậu hoa đang hứng sương sớm và đợi nắng mai.
Trần Sơ sực nhớ đến cảnh Lâm Xuân bò ra ngoài TV nhà mình, anh đi theo cô quay lại con ngõ tăm tối, tung cước dạy bảo hai thằng khốn nạn bám đuôi con gái nhà người ta.

Lúc ấy, cô gái hẵng còn run lẩy bẩy sau lưng anh, bấu chặt lấy quần áo anh, nhưng sau khi xác định mình đã an toàn thì lại tràn trề sức sống.

Còn chưa lau hết nước mắt trên mặt nhưng đã cười toe toét, thậm chí còn cười trên sự đau khổ của người khác: “Đồ khốn khiếp, gậy ông đập lưng ông, chị không trị được thì sẽ có người trị được chúng mày.”
Trần Sơ không ngại giúp Lâm Xuân trừng trị những thằng cặn bã, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải xuất hiện ở đó đã.
Dòng chảy thời gian trong không gian con khác với thế giới bên ngoài, không ai tính được chính xác thời gian nó mở cổng nhưng hầu hết những cánh cổng của không gian con sẽ mở lại trong vòng 24 giờ.

Trần Sơ nhìn chân trời, quay người đi vào nhà, anh định ăn chút gì đó rồi ra ngoài đợi tiếp.
Bỗng chốc, một cơn gió thoảng đến, vén tóc mái ươn ướt và áo sơ mi trắng của anh lên.
Dư âm của năng lượng.
Trần Sơ xoay người, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng xuống thành phố, nơi có vòng quay khổng lồ.
Công viên thành phố Tấn.
Trần Sơ đi lên sân thượng rồi nhảy ra ngoài, rơi thẳng từ tầng 36 xuống, lúc xuống đến tầng 28, lưng anh bỗng mọc ra hai cái cánh, cưỡi gió bay về phía công viên.
Cùng lúc ấy, tại công viên, dưới vòng quay khổng lồ, một vết nứt không gian đen kịt bỗng xuất hiện, Lâm Xuân chật vật lăn ra ngoài.
Khi quay về không gian thực, lối đi của TV xuất hiện ngay lập tức, Lâm Xuân chẳng nghĩ ngơi gì đã chui vào ngay, chỉ cần chui vào TV thì cô sẽ thoát khỏi tên Sato.
Lâm Xuân mơ đẹp quá mà, nhưng khi người cô vừa di chuyển thì một lực kéo khủng khiếp từ mái tóc đã khiến cô ngã xuống đất.
“Á!” Lâm Xuân kêu đau, lúc quay phắt lại thì thấy gã đàn ông mặc kimono kéo mái tóc của Sadako đã bước ra khỏi cổng không gian.
Cô nghĩ đến việc gỡ tóc giả xuống nhưng không thành công.
Trong lúc sử dụng năng lực thì không thể gỡ xuống.
Lâm Xuân ước gì trong tay mình có con dao để cắt phăng mái tóc của Sadako, thế nhưng cô chỉ có thể sống chung với mái tóc chất lượng của Sadako trong đau khổ.
Chất tóc đẹp như thế để làm gì hả?
Sao giờ, sao giờ? Thước của bậc hiền triết không ngăn được hắn, bò qua TV cũng chẳng được, mình còn cách nào nữa không? Hệ thống ơi, giúp đi mà, không giúp thì cậu phải đổi vật chủ đấy.
– Ào!
Dường như hệ thống nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Lâm Xuân nên một cái quẻ bằng tre đã rơi ra khỏi ống: Ichiro Sato, 27 tuổi, bị bắt vì tội nhập cư trái phép.
Hả???
“Cấp F mà dám cướp đồ của ta.” Ichiro Sato từ từ bước đến chỗ Lâm Xuân, kiếm samurai trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn giơ kiếm lên toan chém xuống.
“Từ từ, anh bị bắt vì tội nhập cư trái phép đấy, giờ chạy vẫn kịp…” Lâm Xuân hét khàn cả giọng, cô định lấy kết quả bói để ngăn cản ý định giết người của hắn, nhưng Ichiro Sato thấy việc giết cô không tốn thời gian chút nào, kiếm cứ thế xông lên rồi sừng sững trước mắt cô.
Lâm Xuân sợ hãi nhắm tịt mắt lại, đợi mãi nhưng vẫn không thấy cơn đau mà mình tưởng tượng.
Chần chừ một lúc thì cô mới hé một mắt, đập vào mặt cô là mũi kiếm trắng toát và một bàn tay mảnh khảnh chặn con dao lại.

Có một năng lượng màu xanh nhạt chắn giữa bàn tay và lưỡi kiếm ấy.
– Anh Trần Sơ?
– Ichiro Sato?
Hai người nhìn nhau, giọng nói toát lên sự ngạc nhiên khi thấy đối phương.
Ichiro Sato rút kiếm về, tay vẫn nắm chặt lấy mái tóc của Sadako.

Trần Sơ liếc qua rồi búng ngón tay, một năng lượng mạnh mẽ đánh vào bàn tay đang kéo tóc của hắn.


Nét mặt hắn thay đổi, bấy giờ mới thả tay ra.
“Đàn… đàn anh Trần Sơ?” Lâm Xuân nhìn bóng người rắn rỏi đang chắn trước mặt mình, cảm giác an toàn ngập tràn khiến cô xúc động đến nỗi trào nước mắt.
Bố mẹ ơi, ông bà nội ơi, con vẫn còn sống này.
“Em có khỏe không?” Trần Sơ ngoảnh lại hỏi Lâm Xuân.
Cô bò dậy một cách chật vật, khuôn mặt dính đầy bụi, mồ hôi và nước mắt; ngực còn đau chướng chướng, cô tủi vô cùng, chỉ vào Ichiro Sato rồi tố cáo: “Em không khỏe, suýt nữa thì chết rồi huhuhu… Anh ơi, em vừa mới vào, anh ta đã định giết em rồi, em còn chả làm gì anh ta cả.”
Khác với thế giới bình thường, không gian con là một nơi nằm ngoài pháp luật, không bị trói buộc bởi những quy tắc và luật lệ, những ai rơi vào đó sẽ không được luật pháp bảo vệ, phải tuôn theo lẽ tự nhiên cá lớn nuốt cá bé.

Trần Sơ đã hiểu được điều này ngay vào lần đầu đặt chân đến đó.

Ở đấy muốn giết người cũng chẳng cần lí do, tùy tâm trạng mình mà thôi.

Người nào bước vào không gian con chắc cũng biết được điều đó nên việc Lâm Xuân vạch trần thế này cũng không có nghĩa lí gì.
Nhưng… Trần Sơ đã muốn quản thì cũng chẳng cần lí do nào hết.
“Trần Sơ, cô ta cướp đồ của tôi.” Ichiro Sato cảm nhận được sát khí của Trần Sơ, lên tiếng giải thích: “Nếu không tôi đã không đuổi tơi đây để giết cô ta.”
Trần sơ nhướng mày, quay đầu nhìn Lâm Xuân, anh không trách Lâm Xuân vì đã cướp đồ của người khác, nhưng năng lực của Lâm Xuân mà cướp được đồ của Sato ư?
“Em không cướp, anh Trần Sơ, anh đừng nghe anh ta nói bậy bạ, ổng vu oan giá họa em đấy.” Lúc Sadako trộm đồ thì Lâm Xuân đang chạy bạt mạng nên không nhìn thấy gì hết.
“Cô có cướp, cô lấy tóc để cướp tinh thể năng lượng của tôi.” Sato mắng.
Lâm Xuân trợn mắt, giơ tay lôi hai bên tóc của Sadako ra trước ngực, và rồi cô đã thấy tinh thể năng lượng màu xanh bị tóc quấn vào.
Cái đm, cướp thật à?
Lâm Xuân chột dạ nhìn Trần Sơ, em không cướp đâu, tóc em nó cướp đấy.
Trần Sơ nhìn Lâm Xuân đầy bất ngờ nhưng anh cũng không định trách mắng gì, đã vậy còn ngoảnh lại nhìn Ichiro Sato: “Anh Sato, đã ở trong không gian con thì đồ nào cũng vô chủ hết, ai mang nó ra ngoài thì người đó là chủ.

Nói cướp thì anh mới là người cướp đồ của em ấy đấy.”
Lâm Xuân trợn tròn mắt, còn được như vầy cơ à? Nhưng vô lí quá thì phải, cơ mà nghe hả hê thật đấy.
Ichiro Sato nhìn Lâm Xuân đang đội lốt hổ rồi lại nhìn Trần Sơ đang điềm đạm hết đỗi, hắn biết hôm nay mình sẽ không giành lại được bảo bối nên phất tay: “Anh Trần Sơ nói đúng, tôi đây xin cáo từ.”
Nói rồi Ichiro Sato định bụng rời đi.
“Muộn rồi!” Trần Sơ cản hắn lại: “Anh Sato đến nước tôi đã nhập cảnh chưa?”
Mặt Ichiro Sato đanh lại, giải thích: “Tôi bước ra từ không gian con nên không biết đây là Trung Quốc.”
Sato đã giải thích rất rõ ràng, hắn không hề cố tình không nhập cảnh, hắn bước vào không gian con từ nước mình, sau đó lại ra ngoài Trung Quốc, có muốn nhập cảnh cũng chẳng được.
Trần Sơ gật đầu: “Đúng là không có cách gì thật, thôi thì cũng có thể hiểu được, nhưng nhập cư trái phép là rõ rồi.”
Lâm Xuân vỡ lẽ, thì ra hệ thống xem bói bảo nhập cư trái phép là thế này đây.
“Anh muốn gì?” Ichiro Sato cảnh giác nhìn Trần Sơ.
“Anh Sato đừng hoảng, Trung Quốc là đất nước của lễ nghi, tôi không làm khó anh đâu.

Có hai cách giải quyết, một là anh đi theo tôi về tự thú với đội thi hành án rồi đợi Bộ Ngoại giao nước mình đến đàm phán đón anh về.

Hai là…” Trần Sơ nói hiền hòa: “Anh định bỏ trốn thì tôi sẽ ra tay truy bắt rồi giao cho đội thi hành án xử lí, đợi Bộ Ngoại giao nước anh đến đàm phán đón anh về.”
Ichiro Sato càng ngày càng mất mặt, nếu giờ được bơm máu thì hắn đã cầm kiếm chém chết Trần Sơ rồi, nhưng… Sự thật rằng hắn không đánh được Trần Sơ.

Với cả đây là Trung Quốc, nếu hắn gây chiến thì Tổ chức Dị năng Trung Quốc chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Không đánh được, không trốn được nhưng hắn vẫn không nói ra hai chữ “tự thú”, hắn ước gì cổng không gian con lại mở ra cho hắn chui vào.
– Anh Sato không nói gì thì tôi coi như anh đã đồng ý đi tự thú.
“…” Tay Ichiro Sato đang cầm kiếm bỗng run rẩy, nhưng hắn vẫn không hề lên tiếng hay bỏ chạy.
Lâm Xuân cũng nhìn ra được, cái vẻ này của hắn là đang muốn đi tự thú.
Thành thử, Trần Sơ đứng tại chỗ gọi điện cho đội thi hành án: “Anh Sato nhập cư trái phép, biết mình hành động sai trái nên chủ động tự thú, các anh đến bắt đi.

Giờ chúng tôi đang ở công viên, đứng dưới vòng quay khổng lồ.

Ok, tôi đợi các anh đến.”
Sau khi tắt máy, Trần Sơ lịch sự nói với Ichiro Sato đang xanh mét mặt mày: “Anh Sato chờ một lát, đội thi hành án sẽ đến trong khoảng 20 phút nữa.”
Lâm Xuân chứng kiến một loạt hành động của Trần Sơ, kìm lòng chẳng đặng, lặng lẽ kéo quần áo anh.
Trần Sơ ngoảnh lại, thấy Lâm Xuân bật cả hai ngón cái với mình.
Anh khẽ cười, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện trong những tia nắng ban mai đầu tiên của ngày..