Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 137: 137: Hệ Thống Ngủ Đông





Trần Sơ men theo bức tường bên trong cũi băng, anh đã quan sát từng tấc từng tấc nhưng sau khi đi mấy vòng cũng không phát hiện được gì.
Không tìm được cửa khiến anh muốn đập vỡ nó nhưng anh nhận ra, muốn phá hủy vật phẩm này thì chỉ còn cách để anh tự nổ tung.

Nhưng nếu anh chết, dù có đánh tan được vật phẩm thì Lâm Xuân vẫn sẽ chết trong tay thủ lĩnh Lửa Xanh khi không có anh bảo vệ.
“Anh ơi, anh ăn một ít đi.” Lâm Xuân cầm một ổ bánh mì đưa cho Trần Sơ.
Cô cất bánh mì trong kho chứa vật phẩm, bởi vì hay bị hút vào không gian con, cô sợ sau khi vào đấy mình bị đói, với cả cũng có vật phẩm trữ đồ nên cô hình thành thói quen giấu đồ ăn vào trong đấy.

Lần trước vào Xích Thủy, cô đã mua rất nhiều món nhưng không động đến nên giờ lại có cái ăn.
“Cảm ơn em.” Trần Sơ cầm bánh mì nhưng không ăn, vô thức ngẩng lên nhìn đồng hồ trên tường.
Còn nửa tiếng nữa, hình phạt tai nạn giao thông sẽ được kích hoạt lần nữa mà anh vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết.
Lâm Xuân thấy anh nhìn chằm chằm đồng hồ như vậy cũng biết anh đang nghĩ gì.

Thực ra cô cũng hơi sợ, không phải cô chưa từng đứng giữa lằn ranh giữa sống và chết, nhưng những lần trước chỉ phát sinh trong chớp mắt, đến khi cô kịp phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc.

Tuy nhiên, lần này lại khác, thời gian chờ đợi đến thời khắc tử vong quá dài.
“Thật ra em phải chết từ nửa năm trước rồi.” Lâm Xuân bỗng nói ra một câu, đến khi Trần Sơ nhìn sang mình, cô mới mỉm cười nói tiếp: “Thật đấy, nửa năm trước em bị xe đâm, lúc đó em phải chết rồi.

Mọi người nghĩ em còn sống nhờ thức tỉnh dị năng nhưng thực ra không phải đâu, là nhờ em lấy được một món đồ đấy.”
Anh nhớ đến lời thủ lĩnh Lửa Xanh nói: “Hắn muốn cái đó đúng không?”
“Vâng.” Cô gật đầu: “Nếu không có thứ đó thì lúc đấy em đã chết rồi, sẽ không vào được tổ sáu, không thể tìm được chỗ nào việc nhẹ lương cao như thế này.

Mặc dù hơi nguy hiểm nhưng em lại có căn nhà của riêng mình chỉ trong một thời gian ngắn.

Trong kế hoạch hồi trước của em, mua nhà là chuyện của mười năm sau, mười năm tích góp để thanh toán tiền cọc, sau đó dần dần trả hết khoản vay, ba mươi năm sau, nhà sẽ là của em.

Tính ra mới hơn một tháng, em đã kiếm được đủ tiền cho bốn mươi năm sau rồi.

Nếu em chết, công ty còn có tiền trợ cấp, à phải rồi, tiền trợ cấp của công ty là bao nhiêu anh nhỉ?”
Lâm Xuân cố ra vẻ ung dung hỏi Trần Sơ, nhưng đáp lại cô là ánh mắt ngày một sâu thẳm của anh.
Nụ cười trên môi dần tắt, nhưng cô vẫn nói: “Em muốn nói rằng, dù ngày mai em chết thì em cũng đã kiếm được tiền rồi.” Vậy nên, đừng quá đau lòng.
“Giết tôi.” Bất thình lình, một giọng nữ khàn khàn vang lên sau lưng hai người.

Cả hai ngoảnh lại nhìn, thấy trong nhóm tượng băng ở gần đó, tượng của Phi Sương đã tan chảy một ít từ bao giờ, để lộ ra phần đầu.
“Phi Sương?” Hai người giật mình, cùng chạy về phía cô ấy: “Phi Sương, cô thấy thế nào?”
Hàng mi của Phi Sương phủ đầy tuyết, cô run rẩy mở mắt ra, nom yếu ớt đến cùng cực.
“Giết tôi.” Câu nói đầu tiên của Phi Sương khi mở mắt là bảo Lâm Xuân giết mình: “Một… Một ngày.”
Lâm Xuân hiểu ngay, Phi Sương định hi sinh thân mình để cô có thêm một ngày: “Không đâu.”
“Cô… Cô không thể… Chết.” Dường như Phi Sương đang đau đớn đến tột cùng, giọng nói đứt quãng nhưng vẫn kiên quyết nói rằng: “Tranh thủ… Thời gian, trụ sở chính… Sẽ… Cứu mọi người.

Chúng tôi… Tất cả chúng tôi… Đều… Đồng lòng.”
Trong chuyến đi đến tỉnh Hải lần này, mục đích của đội Côn Luân là bảo vệ Lâm Xuân.

Đội trưởng Quan đã nói, dù cả đội có chết thì Lâm Xuân cũng phải sống.

Bây giờ cả đội đã chẳng còn ích lợi gì nữa, tác dụng duy nhất là giúp Lâm Xuân tranh thủ thời gian.


Tám người, tám ngày, Phi Sương tin rằng, đội trưởng Quan chắc chắn sẽ nghĩ cách để cứu Lâm Xuân.
“Cô đừng nói nữa, tôi sẽ không giết bất cứ ai.” Lâm Xuân quả quyết từ chối.
– Tôi…
“Đừng nói nữa.” Lâm Xuân ngắt lời Phi Sương: “Nếu tôi cứ giết mọi người để mình được sống thêm một ngày nữa, vậy tôi có khác gì thủ lĩnh Lửa Xanh đâu?”
Giết người hay giết chiến hữu của mình, Lâm Xuân không làm được.

Hơn nữa, cô cảm thấy thủ lĩnh Lửa Xanh cố tình làm vậy, cố ý giữ lại mấy tượng băng của đội Côn Luân, cố ý nói cho cô cách lợi dụng bug của hệ thống.

Mục đích của hắn là muốn dụ cô giết người để cô biến thành một kẻ giống như hắn.
Có lẽ, chỉ cần cô giết một người thôi, hệ thống sẽ chủ động tách khỏi cô.
Lâm Xuân nghĩ đến đây, quyết định hỏi luôn hệ thống: “Hệ thống, nếu như tôi giết Phi Sương, cậu sẽ chủ động thoát khỏi tôi đúng không?”
Hỏi xong rồi đợi một lúc, đúng như cô đoán, hệ thống không trả lời.
Sau khi thủ lĩnh Lửa Xanh rời đi, hệ thống vẫn luôn im lặng.

Suốt ngày hôm nay, Lâm Xuân đã gọi nó rất nhiều lần nhưng nó như thể bị tắt máy vậy, dù cô có gào đến mức nào nó cũng không xuất hiện.

Nếu không phải vì vật phẩm vẫn nằm trong hệ thống và cô có thể tùy ý mở kho hàng thì cô còn nghi ngờ hệ thống đã phản bội cô để sang bên thủ lĩnh Lửa Xanh rồi.
“Chúng tôi… Tự nguyện.” Phi Sương vẫn khăng khăng như thế, Lâm Xuân thấy mình không khuyên được, quyết định bịt kín tai lại rồi quay người đi ra ngoài.
Sự lo lắng tràn ngập trong mắt Phi Sương, ngặt nỗi bây giờ cô quá yếu, nói được mấy câu đã tốn rất nhiều sức, lớp tuyết mà cô cố gắng lắm mới rạch ra được lại bắt đầu bao phủ, lan dần dần lên cổ cô.
“Tôi sẽ không để em ấy phải chết.” Trần Sơ khẽ nói.
Ánh mắt Phi Sương sáng lên, chợt, toàn bộ gương mặt cô đã bị tuyết bao trùm.
Trần Sơ ngoái lại, thấy Lâm Xuân đang bịt tai ngồi trên giường quay lưng về phía mình, trong lòng đưa ra một quyết định.
Tiếng “Ào” vang lên, ống quẻ màu vàng đen bỗng xuất hiện trước mắt Lâm Xuân, sau khi lay động, nó rơi ra một quẻ làm bằng trúc.
Trần Sơ, nam, 24 tuổi, gặp tai ương đổ máu.
Anh Trần Sơ phải đổ máu, thủ lĩnh Lửa Xanh định đến đánh lén à?
Lâm Xuân quýnh lên, vội quay lại hét lên với Trần Sơ: “Anh ơi cẩn thận, em xem bói thấy anh gặp tai họa đẫm máu đấy.”
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Cô sững ra, mình kiếm được điểm công đức rồi.

Nhưng cô còn chưa kịp vui sướng đã thấy Trần Sơ vừa mới được mình nhắc nhở đã đứt tay, máu bắn ra tung tóe.
Lâm Xuân đờ đẫn chứng kiến cảnh tượng này, cô đang định xông ra nhưng cơ thể bỗng cứng lại, bởi vì cô đã nhìn thấy thứ vừa cắt tay Trần Sơ, đó là một phong kiếm.

Khi kiếm chém vào tay Trần Sơ, anh thậm chí còn không hề nhúc nhích.
Trong giờ khắc đó, cô đã vỡ lẽ, anh cố tình làm vậy, cố tình cắt tay mình, cố tình khiến mình gặp xui xẻo để cô hoàn thành việc xem bói.
“Anh…” Cô rất muốn hỏi vì sao, nhưng chỉ mới nói ra được một chữ, giọng cô đã nghẹn lại.
“Anh không sao.” Trần Sơ thở dài, nếu thiệt hại có thể được chuyển giao bí mật như vụ tai nạn giao thông đợt trước thì tốt.

Nhưng Lâm Xuân phải tự mình bói toán, cho dù anh muốn làm điều đó một cách thầm lặng cũng không thể.
“Anh làm gì vậy hả?” Lâm Xuân không nhịn được, nước mắt tuôn rơi.
“Anh không thể để em chết trước mặt anh được.” Trên đường tới đây, anh đã hứa với cô rằng anh sẽ bảo vệ cô thật tốt: “Hơn nữa, đây là cái giá thấp nhất.”
So với việc giết các thành viên của đội Côn Luân, vết thương cỏn con của anh chẳng thấm tháp vào đâu.
Lâm Xuân cũng hiểu điều này nhưng cô vẫn khó chịu.
“Vật phẩm trữ đồ của em có băng gạc không?” Trần Sơ nâng cánh tay đang chảy máu không ngừng của mình, cười buồn chìa tay ra với Lâm Xuân.
Giờ cô mới phản ứng kịp, vội vàng lấy hộp y tế ra khỏi kho của mình.

Trần Sơ biết rằng, bây giờ chỉ còn cách để Lâm Xuân làm gì đó thì mới giúp cô vơi bớt nỗi áy náy trong lòng, thành thử anh đã ngồi ngay ngắn lại, mặc cô bôi thuốc và băng bó vết thương cho mình một cách trúc trắc.
Lâm Xuân nhìn vết thương sâu đến tận xương, có ấn thế nào cũng không cầm được máu, vừa hổ thẹn vừa cục cằn: “Dù anh muốn tạo ra xui xẻo nhưng cũng đừng ác với mình như thế, nhẹ nhàng thôi không được à?”
“Lần sau anh sẽ chú ý.” Trần Sơ hiền hòa đáp lại.
“Lại còn…” Cô định bảo còn có lần sau nữa cơ à, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình, lần sau tức là ngày mai nên cô ngậm miệng lại, tập trung băng bó vết thương.
Trần Sơ ngồi im không nhúc nhích, thâm tâm đang nghĩ xem mình có thể chịu đựng được mấy ngày.

Như vết thương hôm nay, nếu làm vậy thêm mấy lần nữa, anh cũng sẽ bị trọng thương.

Đúng vậy, đây không phải do sơ sót hay do anh không để ý nên mới bị thương nặng như thế.

Bởi vì chỉ có thương tích ở mức độ này mới có thể xem bói được.
Khi Lâm Xuân quay đầu nói với anh rằng anh sắp gặp nguy hiểm, anh biết mình đã thành công rồi.

Vậy nên anh đã ra tay mà không hề do dự, dùng phong kiếm để tạo nên vết thương này, anh sợ mình chậm trễ thì quẻ bói sẽ thất bại.
May mà có tác dụng.
“Sao không cầm được máu thế này, dị năng càng cao thì khả năng hồi phục càng mạnh cơ mà?” Lâm Xuân đã thay băng rất nhiều lần nhưng máu trên tay anh vẫn chảy ra liên tục.
“Có lẽ nó liên quan đến cũi băng.” Trần Sơ nói dối không chớp mắt, thật ra anh cảm nhận được loáng thoáng rằng tay anh khó mà lành nhanh được, bởi vì một sức mạnh quy tắc nào đó đang hoạt động và nó không dính dáng gì đến cũi băng.

Anh đoán sức mạnh này đến từ món đồ của Lâm Xuân.
Đây là hình phạt cho bug của bản thân à? Nếu là hình phạt thì cứ làm đi, miễn là có tác dụng.
Lâm Xuân ấn trong mười phút và dùng một lượng lớn thuốc cầm máu thì máu anh mới ngừng chảy, sau đó cẩn thận băng bó cho anh.
“Anh nghĩ các sếp có biết mình bị nhốt ở đây không?” Lâm Xuân ngồi ôm gối, cất tiếng hỏi.
“Có khi bọn họ đã ở bên ngoài rồi.” Trần Sơ lạc quan trả lời.
Cô nhìn anh: “Nhưng đây là vật phẩm cấp tôn giả, bọn họ không mở được đâu, phải có nước mắt của thầy chiêm tinh cơ.”
Anh suy nghĩ một lát rồi bảo: “Giờ bên ngoài chắc phải lạnh lắm.

Em nghĩ có khi nào Tiêu Văn đi theo trụ sở chính đến tìm mình không, sau đó vì lạnh quá mà bị đông cứng thành nước mắt, trùng hợp lại rơi xuống cái vật phẩm này.”
Lâm Xuân tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Văn bị đóng băng thành nước mắt như miêu tả của Trần Sơ, không kìm được mà bật cười.
Anh nhìn cô cười mà cũng cười ra thành tiếng.
“Mặc dù khó lắm, nhưng cảnh đấy hề quá.” Cô nói.
Người ta bảo khi con người buồn chán, thời gian sẽ trôi đi rất chậm nhưng Lâm Xuân lại thấy một ngày trôi qua trong chớp mắt.

Khi Trần Sơ tiếp tục tạo ra vết thương sâu đến tận xương, dù có ngốc đến mấy thì cô cũng biết anh cố tình làm vậy.
Lần này Lâm Xuân không nói gì, thậm chí cũng không khóc mà chỉ im lặng băng bó cho anh.
“Chắc ngày mai Tiêu Văn sẽ chảy nước mắt đấy.” Trần Sơ định xoa dịu bầu không khí.
Lâm Xuân lẳng lặng nhìn anh, hỏi thẳng: “Nếu Tiêu Văn không đến, anh có thể chèo chống được bao lâu?”
Anh thành thật: “Nhiều lắm là hai ngày.”
Điều này dựa trên tiền đề là thủ lĩnh Lửa Xanh không chủ động ra tay.

Anh đã bị thương hai lần, cộng thêm lồng băng đã hạn chế sự giao tiếp của anh với năng lượng đất trời nên dị năng của anh bị tổn hại nặng nề, bây giờ anh không phải đối thủ của hắn nữa.

Nhưng nếu liều mạng chiến đấu, ít nhất anh có thể giúp Lâm Xuân thoát khỏi đây.


Tuy nhiên, nếu bị thương một lần nữa, dù anh tự nổ tung thân mình thì cũng khó mà cản được thủ lĩnh Lửa Xanh.
Không còn cơ hội nữa sao?
Lâm Xuân ngẫm nghĩ một lát, bỗng lấy ra hai hộp lẩu tự sôi trong vật phẩm trữ hàng ra.
Trần Sơ ngạc nhiên nhìn cô.
“Đây là món ngon nhất trong kho của em, nếu hai ngày sau vẫn không ra được thì mình sẽ ăn.” Lâm Xuân nói: “Trước khi chết, kiểu gì cũng ăn một bữa nóng hổi.”
Hai hôm nay anh và cô chỉ ăn toàn bánh mì rồi bánh quy các loại, lâu rồi cô không được ăn đồ nóng.
Trần Sơ nhìn hai hộp lẩu bò cay, cười nói: “Chí lí.”
“Anh nghỉ đi, em đi thương lượng.” Lâm Xuân nói xong rồi bỗng nhiên đi ra một cái ghế ngồi xuống.
Đàm phán? Với món đồ đó à?
Trần Sơ đoán không sai, Lâm Xuân đi ra nói chuyện với hệ thống.

Hai hôm nay nó như kiểu biến mật vậy, dù cô gào thét ra sao cũng không xuất hiện.

Nhưng cô biết nó chắc chắn vẫn đang quan sát nên cô phải gọi nó ra mới được.

Có lẽ cách để phá giải cục diện này chỉ còn hệ thống mà thôi.
“Tôi không biết vì sao cậu từ chối trao đổi với tôi, nhưng nếu cậu không chủ động tách khỏi tôi thì chứng tỏ cậu cũng không muốn làm vậy, hoặc là cậu không hề lựa chọn thủ lĩnh Lửa Xanh.” Lâm Xuân nói với hệ thống: “Mục đích của cậu là hồi sinh Vòm Trời, với cậu, quá trình tôi cứu Vòm Trời cũng giống như thủ lĩnh Lửa Xanh.

Có lẽ hai mươi năm trước, cậu không ghét hành động mà thủ lĩnh Lửa Xanh gây ra, nhưng mà sự ràng buộc với thiên đạo của Trái Đất khiến cậu phải chọn con đường này.

Nhưng cậu có nghĩ đến không, nếu Lửa Xanh hồi sinh Thiên Vũ Đại Lục, hắn sẽ khiến Vòm Trời quay trở về làm Vòm Trời của thời xưa vì mục đích bất tử của mình.

Tới lúc đó, ý thức Vòm Trời có muốn thay đổi quy tắc cũng không được.

Chẳng bao lâu nữa, Vòm Trời lại giẫm lên vết xe đổ của mình.

Cậu đến từ Vòm Trời, gánh vác toàn bộ hi vọng ở nơi ấy, chẳng lẽ lại mang về cho Vòm Trời một chúa cứu thế như thủ lĩnh Lửa Xanh à?”
“Cô muốn tôi làm gì?” Cuối cùng hệ thống đã lên tiếng.
Lâm Xuân mừng rơn, hệ thống đồng ý trao đổi với cô chứng tỏ rằng lời nói của cô đã chạm đến cậu, cậu cũng không mong thủ lĩnh Lửa Xanh sẽ đến Vòm Trời: “Cũi băng là vật phẩm của cậu, cậu chắc chắn có cách phá vỡ nó.”
“Từng có đấy, tôi trữ mấy giọt nước mắt của thầy chiêm tinh lận nhưng bị Diễm Minh Hiên cầm đi hết rồi.

Thực ra, hắn đã phát hiện ra tôi bất mãn với hắn từ lâu, vì vậy trước khi tôi rời đi, hắn đã lợi dụng sơ hở trong quy tắc để cuỗm rất nhiều thứ.” Hệ thống nói.
“Cậu vô dụng vãi.” Đường đường là hệ thống mà cũng có ngày bị người ta lừa.
“Tôi quá tin tưởng hắn mà hắn lại quá thông minh, hắn là vật chủ mà tôi đã chọn trong hàng vạn người.” Hồi mới kết nối với Diễm Minh Hiên, hệ thống tin rằng Vòm Trời có thể phục sinh ngay tức khắc.
“Tôi cũng là vật chủ của cậu.” Lâm Xuân buồn bực, đều là chủ nhân như nhau, sao đãi ngộ là khác biệt như vậy.
“Khác chứ, tôi bất đắc dĩ mới phải chọn cô thôi.” Hệ thống nói ra mục đích ban đầu chọn Lâm Xuân: “Diễm Minh Hiên hành hạ tôi quá mức, sau khi tôi thoát khỏi hắn thì hắn vẫn muốn kiểm soát tôi.”
“Cậu cũng bị người ta khống chế á?” Lâm Xuân hãi hùng.
“Chỉ cần nắm rõ quy tắc là được.” Hệ thống trả lời.
Cô hiểu rồi, bởi vì hồi trước tin tưởng thủ lĩnh Lửa Xanh quá đà nên cái gì hệ thống cũng nói cho hắn biết, cuối cùng đã bị hắn nắm thóp.

Sau này rơi vào tay mình, nó không còn tin vào tình cảm nữa do đã bị trai đểu lừa gạt.
“Hóa ra cậu cũng từng là một đứa ngây ngô ngốc nghếch.” Lâm Xuân mỉa mai.
Hệ thống không giải thích mà nói tiếp: “Nếu không có vật chủ, tôi không thể ở Trái Đất lâu được, với lại lúc đấy tôi đã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên đành phải về Vòm Trời ngủ đông hai mươi năm, tích đủ sức mạnh rồi mới đến Trái Đất lần nữa.”
Hệ thống không thể không đi, bởi vì mục đích cho sự tồn tại của nó là tái sinh Vòm Trời.
“Tôi vừa về Trái Đất là Diễm Minh Hiên đã đánh hơi được rồi.

Hắn là tôn giả, trong tay lại có nhiều vật phẩm lấy được từ tôi nên rất dễ để phong tỏa tôi.

Rời vào đường cùng nên tôi phải mau chóng ràng buộc với ai đó, như thế mới loại bỏ được hơi thở của tôi.

Mà lúc đó, cô là người sắp chết duy nhất ở gần tôi.” Hệ thống nói.

“Từ từ? Ý cậu là cậu chọn tôi vì muốn cứu tôi?” Lâm Xuân hỏi.
“Không, bởi vì cô sắp chết rồi nên cô có thể gắn kết với tôi trong thời gian ngắn nhất.” Khi đấy hệ thống đang bị đuổi cùng giết tận, không có thời gian để lựa chọn.
“…” Một câu trả lời hết đỗi chân thực nhưng cũng rất đau lòng.
Lâm Xuân quyết định không so đo với hệ thống nữa, dù sao đi nữa, cậu ấy cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa.

Tôi hỏi cậu, rốt cuộc có cách nào để giúp bọn tôi rời khỏi đây không?” Lâm Xuân hỏi xong lại nói tiếp: “Đừng có bảo không, tôi biết cậu chắc chắn sẽ có.”
Hệ thống lặng im trong thoáng chốc, trả lời: “Tôi có thể truyền tin ra ngoài một lần.”
Hệ thống có thể loan tin ra ngoài, thế cả nhóm ở đây bao nhiêu ngày để làm gì, biết thế truyền đi sớm để thoát nhanh cho rồi.
Lâm Xuân đang định nổi quạu thì nghe thấy hệ thống cất lời: “Nhưng sau khi làm xong, tôi sẽ bước vào thời kì ngủ đông.”
Cô sững lại: “Cậu rời khỏi tôi à?”
“Không biết.” Hệ thống nói: “Chỉ là tôi không thể trả lời cô bất cứ tin tức gì, cô cũng không thể lấy thêm vật phẩm mới của tôi, thậm chí khi kích hoạt hình phạt tai nạn giao thông, tôi không còn thừa sức để chữa cho cô nữa, cô sẽ chết luôn đấy.”
“Mỗi vậy thôi à?” Lâm Xuân hỏi, nếu chỉ có thế thì hệ thống không cần thiết phải bơ mình hai ngày liên tiếp như này, cô không nghĩ rằng hệ thống sẽ quan tâm đến sự sống chết của cô.
“Không chỉ vậy.” Hệ thống nói tiếp: “Nếu tôi ngủ đông ở Trái Đất, Vòm Trời cảm nhận được sự yếu ớt của tôi thì sẽ liên tục truyền thêm năng lượng vào Trái Đất để đảm bảo tôi có thể tỉnh lại.

Quá trình rót thêm năng lượng có thể dẫn tới sự va chạm với các mảnh vụn không gian.”
– Là sao? Sau khi va chạm với mảnh vụn không gian sẽ xảy ra chuyện gì?
“Hai thế giới đâm vào nhau sẽ khiến không gian sụp đổ.” Hệ thống trả lời.
Lâm Xuân hít hà.
“Ngay lập tức à?” Cô hỏi.
“Một tháng, mảnh vỡ không gian gần với Trái Đất nhất cần một tháng để đến được đây.” Hệ thống nói: “Vậy nên, một khi tôi ngủ đông, bọn cô phải khôi phục Vòm Trời trong vòng một tháng, thức tỉnh ý thức Vòm Trời, nếu không cả hai thế giới sẽ gặp nguy hiểm.

Cô còn muốn truyền tin nữa không?”
Cuối cùng, hệ thống giao toàn quyền quyết định cho Lâm Xuân.

Cậu khát vọng tái sinh Vòm Trời nhưng cũng không vòng Vòm Trời sau khi sống lại sẽ rơi vào tay Diễm Minh Hiên.

Hai hôm nay cậu vẫn luôn âm thầm tính toán và đưa ra kết luận rằng, Diễm Minh Hiên có cơ hội chiến thắng cao hơn.

Trong thuật toán của cậu, cậu bắt buộc phải chọn bên nào có nhiều khả năng hồi phục Vòm Trời hơn.

Ngặt nỗi Lâm Xuân là vật chủ của cậu nên cậu phải chọn phe, cậu không thể làm thế được nên đành câm như hến.
Tuy nhiên cuối cùng cậu cũng đã trả lời Lâm Xuân, đồng thời đưa cho cô biện pháp thoát khỏi kìm cặp.

Cậu không biết vì sao mình lại làm như vậy, là một hệ thống vô cảm, rõ ràng cậu chỉ cần tuân theo những quy trình đã viết sẵn là được rồi.
“Truyền tin đi!” Lâm Xuân ngẫm ngợi trong thoáng chốc rồi quyết định báo tin ra ngoài.
Hệ thống không thể rơi vào tay thủ lĩnh Lửa Xanh, một khi bắt được hệ thống, hắn sẽ tái sinh Vòm Trời, đến lúc đó Trái Đất sẽ nát tan vì những thảm họa do vật phẩm gây ra.

Nhưng nếu lựa chọn truyền tin, cho dù đen đủi, không thể hồi phục Vòm Trời trong vòng một tháng thì mảnh vỡ không gian cũng chỉ gây ra va chạm cục bộ trên Trái Đất.
Dù một phần không gian đã sụp đổ, nhưng hầu hết vẫn có thể bảo vệ được.
Huống hồ, một tháng thôi, nếu như thuận lợi thì có thể khôi phục Vòm Trời, dù gì năm vật phẩm tai họa cũng đã xuất hiện rồi.
Lâm Xuân không bàn bạc với Trần Sơ bởi cô biết rằng thủ lĩnh Lửa Xanh chắc chắn đang nghe lén ở bên ngoài, nếu hắn biết hệ thống có thể truyền tin thì những người đến cứu bọn cô sẽ khó mà tới đây được.
Vì vậy, mấy phút sau, Thanh Không – người đang đọc sách trong văn phòng sau mấy ngày nghỉ phép bỗng biến sách thành đá.

Chẳng những vậy, trên hòn đá còn hiện lên hai chữ: Cứu mạng!
Thanh Không che mắt phải hơi sưng lên của mình, anh đang tự hỏi tại sao dị năng của mình bỗng dưng bị mất kiểm soát thì cái máy tính mà mắt trái anh vừa nhìn qua cũng biến thành đá, trên đó còn viết năm chữ to đùng: Nước mắt của tiên tri.
Anh vô thức nhắm mắt trái lại, thử mở mắt phải ra, vươn tay lấy điện thoại và rồi nó cũng hóa đá luôn.

Mặt trên cũng xuất hiện bốn chữ rất to: Em Lâm Xuân đây.
“…” Thanh Không.
Hết chương 133..